Để leo dốc cao, cần chầm chậm trước tiên.

Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Harold Robbins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Adventurers
Dịch giả: Lê Văn Viện
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Little rain
Số chương: 150
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3228 / 32
Cập nhật: 2016-01-08 08:10:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
ặt Mèo Bự sưng sỉa khi tôi theo hắn ra bốt tiền tiêu. "Cậu có biết cậu đang đi đâu không?"
"Xem xét loanh quanh thôi". Tôi trả lời một cách ngây thơ.
"Thì cứ xem, nhưng tại sao cậu cứ phải lẳng nhẳng như cái đuôi mỗi khi tớ đi? Thế nào cũng có ngày tớ vấp phải cậu và rồi cậu sẽ bẹp dí như con bọ ấy".
Tôi không đáp, cứ theo sau ở một khoảng cách an toàn, và cáu kỉnh đá tung những hòn sỏi. Tôi không muốn bị nghiền như một con bọ. Mèo Bự cứ như thế suốt tuần, kể từ khi Manuelo không cho hắn trở lại lấy con hắc mã. "Quá thiếu người", Manuelo bảo thế.
Thường thì mười người gác nơi ẩn náu. Nhưng hai người đã chết. Một bị tay thượng sĩ quân đội giết, còn người kia bị giết trước khi chúng tôi đi lấy thịt. Hắn say xỉn và đã toan hiếp một trong những người đàn bà của tướng quân. Tôi nghĩ đấy là mẹ của Amparo, nhưng không chắc lắm. Tất cả những gì tôi nghe được là một tiếng thét, rồi hai phát súng. Khi tôi đến đấy thì hắn đã chết.
Santiago Bé đang canh gác. "Đến giờ rồi", hắn lầu bầu.
"Tớ chết đói rồi đây".
"Điều tốt nhất đối với nổ ống khói" Mèo Bự nói một cách ranh mãnh "là một cái bao tử rỗng đấy".
Người trẻ tuổi lườm hắn. "Thế thì tớ khuyên cậu kiêng cữ đi. Cậu mà ăn nữa thì chẳng có con ngựa nào khiêng nổi cậu đâu".
"Ồ!" Mèo Bự đốp lại. "Con hắc mã của tớ có thể khiêng tớ kể cả khi tớ nặng gấp năm lần bây giờ".
"Tớ chẳng tin là có con hắc mã nào cả" Người trẻ tuổi nói một cách nghiệt ngã khi hắn bước xuống đồi.
"Là vì cậu ghen tị đó thôi". Mèo Bự la lên phía sau hắn. "Dax đã cùng đi với tớ. Dax thấy nó rồi, phải không?"
"Đúng, tôi thấy nó rồi".
Nhưng Santiago đã khuất dưới chân đồi.
"Nó là một con ngựa ô hết xẩy, phải không Dax?"
"Một con ngựa tuyệt trần!"
Mèo Bự ngồi xuống lẩm bẩm "Manuelo chẳng hiểu được sở hữu một con vật tuyệt trần như vậy nghĩa là thế nào. Nó chẳng bao giờ có một con ngựa thì làm sao nó hiểu được?"
Tôi không trả lời. Hắn tiếp tục. "Cậu tưởng là tớ đã hỏi mượn vợ nó à? Cũng chẳng phải vì mụ ấy không khoái, mà là cái cách của thằng cha ấy. Cậu phải ở lại đây, nó bảo thế. Chúng ta ta quá ít ngườ.i" hắn nhún vai. "Bọn họ có thể làm được cái quái gì nếu như chúng mình không trở về? tớ chẳng tội gì phải ở đây để bị thằng Manuelo từ chối một đề nghị hợp tình hợp lý như vậy. Chúng nó sẽ chết đói, chỉ có mà ăn thịt chuột với cứt thỏ và táo dại".
Tôi vẫn im lặng. Nhưng Mèo Bự như chẳng quan tâm đến việc tôi có nói hay không, tiếp tục "Sau tất cả những gì tớ đã làm cho bọn nó, mà bọn nó dám có gan nghi ngờ rằng tớ không có nổi con vật tuyệt vời đó", hắn đặt khẩu súng trường xuống, châm điếu thuốc. "Điều đó vượt quá sức chịu đựng của một người đàn ông".
Tôi nhìn luồng khói hắn phả ra rồi nhìn quanh. Những triền đồi thật thanh bình. Sương chiều đã buông từ bao giờ. "Chào Gato Gordo", tôi nói và bước xuống đồi.
Bước đến khúc quanh, tôi ngoái lại. Hắn vẫn ngồi đấy, với hai luồng khói lặng lẽ uốn lượn từ hai lỗ mũi. Xuống được nửa đường, tôi chợt nghe tiếng kêu của một con gà tây rừng. Ngay tức khắc, nước miếng tôi chảy ra. Đã từ lâu lắm rồi tôi không được ăn món này. Tôi đã phát ớn cái món thịt muối muôn thuở.
"Cục ta cục tác... " tôi kêu lên.
Nó đáp lại, nhưng âm thanh phát ra từ đâu đó xa lắm, ở bên trái tôi. Tôi chui vào trong bụi rậm, lại kêu nữa. Nó trả lời. Nhưng nó như càng xa khỏi tôi. Khi tôi đuổi kịp nó thì trời đã nhá nhem.
Tôi không biết nó hay là tôi ngạc nhiên hơn khi đầu con gà rừng nhô lên khỏi bụi cây ngay trước mũi tôi.Trong một thoáng, hai bên nhìn nhau một cách nghi hoặc, rồi con chim khổng lồ nhoai cổ ra lao vào rừng. Nhưng nó không đến đích, bởi nhanh hơn, tôi đã vung dao phạt băng đầu nó.
Tôi cảm thấy dòng máu nóng phun vào ngực áo khi cái thân hình không đầu chạy ngang rồi dãy đành đạch trên đất. Phải đến mươi phút sau nó mới chảy hết máu và nằm lịm. Khi tôi vắt con chim khổng lồ trên vai, để cổ nó lủng lẳng sau lưng thì trời đã tối hẳn.
Manuelo đang đứng gần tàu ngựa khi tôi đi vào. "Cậu đi đâu đấy?" hắn cáu kỉnh. "Cậu biết sẩm tối là phải về chứ".
Tôi lẳng con gà tây dưới chân hắn. "Lạy Chúa tôi", hắn thốt lên. "Cậu lấy đâu ra thế?"
"Tôi nghe thấy nó kêu khi tôi đang xuống núi".
Manuelo nhấc con chim lớn lên, ước lượng. "Ít nhất là mười lăm ký. Estrella, ra xem Dax mang cái gì về này! Mai mở tiệc!".
Nhưng không có bữa tiệc nào cả vì đêm đó cánh quân đội đã ập đến.
Vài giờ đồng hồ trước bình minh, tôi nghe thấy tiếng súng đầu tiên. Lăn khỏi giường, tôi vớ lấy đôi giầy, và lấy con dao dưới gối.
Từ đâu đó trong nhà, vang lên tiếng thét của một người đàn bà. Tôi không ra phía cửa mà quay lại, lao thẳng qua cửa sổ ra sân, ngay khi ngôi nhà nổ tung sau lưng.
Tgty những chớp loé sau họng súng và nghe tiếng la thét hỗn độn khi bò lồm cồm rồi vụt chạy vào bìa rừng, nhẩy qua các bụi cây lúp xúp, cuối cùng lăn xuống một con mương. Tôi lấy hơi rồi cẩn trọng nhô đầu lên.
Tất cả những gì tôi thấy trong ánh lửa là những bộ quân phục xanh, đỏ. Manuelo và Santiago Lớn chạy ngang chái nhà, và chớp loé từ họng súng trường của họ. Một tên lính ngã xuống, tên khác thì rống lên, tay ôm bụng. Có một tên đuổi theo và ném một cái gì đó vào Manuelo mà nó cứ quay vòng ở trên không.
"Manuelo!" tôi thét lên. "Cẩn thận!"
Nhưng chẳng ai nghe tôi cả. Manuelo đứng sững một thoáng, rồi nổ tung thành ngàn mảnh. Giờ thì hai tên lính đang đuổi theo Santiago Lớn. Khẩu súng trường của hắn hết đạn và hắn dùng nó như một ngọn giáo, xông vào hết tên nọ đến tên kia. Rồi tai tôi nghe tiếng thét của hắn khi một lưỡi lê xuyên qua cổ và một lưỡi lê xuyên ngang thắt lưng, từ phía sau hắn.
Tôi cúi rạp, chạy dọc lòng mương, tới trước nhà. Khi chạm lối mòn đến bốt tiền tiêu, tôi nghe một tiếng ré đinh tai và thấy Amparo chạy ngang, bộ đồ ngủ trắng kéo lê theo sau. Tôi túm được chân nó, và trước khi nó kịp ré lên, tôi đã bịt miệng và lôi nó xuống lòng mương. Tôi cúi sát mặt nó. "Im lặng! Dax đây!"
Nỗi sợ hãi dịu đi trong mắt và nó gật đầu. Tôi nhấc tay khỏi mồm nó. "Nằm yên đấy! Tôi đi xem tình hình ra sao".
Tôi nhô đầu lên. Santiago Bé nằm chết cứng, cách tôi không quá một mét, mắt mở trừng trừng nhìn tôi. Những người khác chết đây đó quanh nhà. Bọn lính vẫn còn ở đấy. Một người đàn bà, quần áo đang bốc cháy, vừa chạy ra khỏi nhà vừa la thét thê thảm. Eduardo chạy theo, kêu lên "Mẹ! Mẹ ơi!"
Một loạt đạn nổ, người đàn bà ngã dập xuống đất. Eduardo ngã đè lên bà. Một tên lính chạy về phía họ, dùng lưỡi lê xục mãi vào hai thân hình đang bốc lửa.
Một bóng nhỏ lao ra khỏi nhà, hai tay vung con dao bầu lấp loáng trong ánh lửa. Đấy là Roberto, và tướng quân chắc phải kiêu hãnh vì nó. Không một thoáng sợ hãi trên mặt, không có gì ngoài căm thù, khi nó vừa thét vừa lao tới một tên lính.
Hoàn toàn bất ngờ, tên lính bỏ chạy. Nhưng đã quá muộn. Con dao bầu phóng xuống và bỗng một cánh tay tên lính như rời khỏi vai, ngay khi một loạt đạn nổ từ phía sau. Roberto như treo trong không trung một thoáng rồi ngã vật ngửa xuống đất, ngay cạnh thi thể đứa em trai nó, và bà mẹ của đứa em này.
Giờ chỉ còn tiếng lách cách, rào rào của lửa cháy. Rồi tôi nghe tiếng đàn bà kêu khóc. Ba phụ nữ bị dồn vào một góc nhà. Bọn lính quây quanh họ. Tôi thấy mẹ Amparo đứng giữa, như cố gắng đỡ mẹ Roberto. Người đàn bà của Manuelo xuất hiện với bộ mặt lạnh băng, vượt mọi xúc cảm.
Một viên sĩ quan bước tới. Tôi không thấy mặt hắn, nhưng tôi biết hắn ngay khi hắn mở miệng. Cho đến chết, tôi không thể quên cái giọng đó. "Chúng chết cả chứ?"
"Vâng, thưa đại tá. Tất cả, trừ bọn đàn bà này".
Viên đại tá gật đầu."Tốt. Muốn làm gì bọn chúng thì làm. Nhưng nhớ là tất cả phải chết trước khi chúng ta rút đi. Ta đã thề là không một đứa phản bội nào sống sót!"
"Vâng, thưa đại tá".
Viên đại tá vừa khuất sau chái nhà những người đàn bà đã bị lột trần truồng và nằm dạng háng trên mặt đất, còn bọn lính thì đã xếp thành ba hàng dọc trước họ. Tôi cảm thấy một cử động bên cạnh và quay lại. Đấy là Amparo, mắt nó mở thô lố. "Chúng làm cái gì thế?"
Tôi biết bọn lính làm gì. Hiếp và giết. Sự thể chỉ có thế. Nhưng bỗng tôi hiểu ra rằng để cho nó nhìn cảnh này cũng chẳng lợi lộc gì. Nó chỉ là một đứa con nít. Làm sao bắt nó hiểu ra cảnh đàn ông làm những gì trong chiến cuộc?
Tôi lôi nó xuống lòng mương. "Không sao", tôi thì thầm, và kéo nó theo sau, tới lối mòn ra bốt tiền tiêu. Nhưng bốt tiền tiêu đã hoang tàn. Không có Mèo Bự ở đấy. Bỗng tôi biết hắn đi đâu. Chỉ có thể đến Estanza lấy con hắc mã.
Tôi xuống sườn núi bên kia, về hướng Nam. Cả một vùng âm u và hoang vắng. Nếu đi nhanh, chúng tôi có thể đuổi kịp hắn. Đêm bắt đầu tàn, ngày bắt đầu xuất hiện bên vai tôi. Đất rừng còn thấm đẫm sương giá ban mai.
"Mình lạnh quá", Amparo run rẩy trong bộ đồ ngủ mỏng tang.
Tôi biết điều phải làm. Mèo Bự đã dậy. Tôi cởi chiếc áo khoác Anh-điêng dày cộp ra và choàng lên vai Amparo. Chiếc áo trùm đến tận bụng chân con bé. Rồi tôi tháo giầy ra, bắt nó đi vào đôi chân để trần của mình.
"Giờ tiếp tục đi", tôi nói với tất cả cố gắng để nó vững dạ. "Sẽ nghỉ khi mặt trời mọc và sưởi ấm chúng ta".
Những Kẻ Phiêu Lưu Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins Những Kẻ Phiêu Lưu