Số lần đọc/download: 338 / 20
Cập nhật: 2019-05-14 10:23:30 +0700
Chương 17 - Thuyết Trình Tại Bảo Tàng
N
hanh lên các cậu bé. Đã ba giờ rồi và chú Fritz thích thấy chúng ta đúng giờ, các cậu biết đấy. - Franz nói với các chàng trai lịch sự, tay ôm sách và giấy vở, đang đi về hướng nhà bảo tàng.
Tommy đang ở trong phòng học, chăm chú cúi người trên bàn viết, mặt đỏ gay, vì cậu bé Bangs thân yêu này luôn chỉ sẵn sàng vào phút chót. Khi Franz thò đầu qua cửa sổ để thúc giục những kẻ chậm trễ, Tommy làm dây thêm một vết mực, sửa chữa một lần cuối cùng, rồi vừa nhảy qua cửa sổ vừa đung đưa trang giấy cho khô mực. Nan theo sau, vẻ quan trọng, một cuộn giấy to trên tay; tiếp theo là Demi và Daisy, cả hai rõ ràng đang nắm giữ một điều bí mật hấp dẫn.
Nhà bảo tàng thật ngăn nắp. Mặt trời rọi qua các nhánh cây in những bóng thật đẹp trên sàn nhà. Ông bà Bhaer đứng cạnh một chiếc bàn dành cho người thuyết trình. Bọn trẻ ngồi trên mấy chiếc ghế xếp, tạo thành một vòng cung. Vì không đủ thời gian nên mỗi người chờ đến lượt mình, và thứ tư hôm đó, mấy người trẻ nhất làm một bài thuyết trình ngắn để người lớn lắng nghe.
– Phụ nữ trước tiên, Nan, cháu có thể bắt đầu. - Ông Bhaer nói khi tiếng ồn ào do ghế xếp và giấy gây ra lặng đi. Nan đến ngồi vào chiếc bàn nhỏ và sau khi cười vì kích động em bắt đầu đọc bài, nói về bọt biển tự nhiên.
– Bọt biển, thưa các bạn, là một loài cây thật hấp dẫn và có ích. Nó mọc trên các tảng đá dưới nước. Theo tôi nghĩ, đó là một loài rong. Người ta nhặt chúng, đem phơi và rửa chúng đi vì mấy con cá nhỏ và côn trùng sống trong các lỗ của nó. Tôi đã tìm thấy vỏ ốc trong miếng bọt biển mới của tôi và cả cát nữa. Nhiều bọt biển thật xinh và mềm mại. Người ta dùng nó để tắm cho bé con, nhưng nó cũng dùng vào nhiều việc khác. Tôi sẽ kể cho các bạn nghe và hi vọng là các bạn sẽ ghi nhớ những gì tôi nói. Trước tiên người ta có thể dùng nó để rửa mặt; tôi không thích làm điều đó nhưng vẫn làm vì tôi muốn được sạch sẽ. Có nhiều người không thích làm vì vậy họ rất bẩn.
Nói đến đây cặp mắt người thuyết trình nhìn thật lâu Dick và Dolly. Hai cậu này nhìn đi chỗ khác và ngay lúc đó quyết định là sẽ tắm rửa mỗi ngày.
– Người ta cũng dùng nó để đánh thức người khác, tôi đ-ặ-c b-i-ệ-t nghĩ đến các cậu con trai!
Những tiếng cười cố kiềm chế lan khắp nhóm thính giả sau khi nghe từ kéo dài đó.
– Có nhiều cậu chỉ thức dậy khi người ta gọi chúng, thế là chị Mary Ann bóp một miếng bọt biển thấm nước trên mặt họ và việc này khiến họ tức giận thức dậy ngay.
Thính giả cười ồ. Bỗng Emil nói to:
– Anh nghĩ là em đang lạc đề rồi.
– Không đâu! Chúng ta phải viết về các cây cỏ hoặc loài động vật, và em nói về cả hai: các cậu con trai là những động vật, không phải à? - Nan thốt lên, không hề nao núng bởi tiếng thì thầm bực bội nổi lên. Em tiếp tục không hề bối rối:
– Còn một điều rất thú vị nữa mà người ta có thể làm với bọt biển. Các bác sĩ cho ê te vào bọt biển và để trước mũi bệnh nhân khi cần phải nhổ răng cho họ. Lớn lên tôi sẽ làm như thế: tôi sẽ dùng ê te cho bệnh nhân. Họ sẽ ngủ và sẽ không cảm thấy gì khi tôi cắt chân và tay của họ.
– Tôi biết một người giết mèo bằng cách đó. - Demi nói nhanh và bị Dan ngăn lại.
– Tôi không thích “bị cắt ngang lời” như thế. - Nan nhíu mày nói.
Trật tự trở lại ngay lập tức và cô bé kết thúc bài thuyết trình của mình với những nhận xét sau đây:
– Thưa các bạn đây là ba bài học ta có thể rút ra từ bài thuyết trình của tôi…
Một người nào đó làu bàu nhưng không hề có ý xúc phạm.
– Thứ nhất: nó giúp ta giữ gương mặt sạch sẽ. Thứ hai: giúp ta dậy sớm. Thứ ba: khi miếng bọt biển với ê te được đặt dưới mũi bạn thì hãy hít sâu vào và đừng động đậy nữa, rồi cái răng của bạn sẽ thoát ra dễ dàng. Tôi không còn gì để nói nữa.
Tiếng vỗ tay từ khắp các phía.
– Đây là một bài thuyết trình rất hay; giọng điệu đúng và đầy hài hước. Rất tốt, Nan. Đến lượt Daisy. - Ông Bhaer nói và mời em đến gần.
Mặt đỏ lên vì cảm động, Daisy bắt đầu bằng giọng nói nhẹ nhàng và khiêm tốn của em.
– Tôi sợ các bạn sẽ không thích bài thuyết trình của tôi: nó sẽ không nhộn như bài của Nan. Nhưng tôi không thể làm hơn.
– Chúng ta lúc nào cũng thích các bài của con, cưng à. - Chú Fritz nói.
Tiếng thì thầm đầy trìu mến vang khắp cử tọa, xác nhận những lời đó. Được khuyến khích, Daisy đọc bài của mình và mọi người im lặng chăm chú lắng nghe:
– Mèo là một con vật dễ thương. Tôi rất yêu mèo. Chúng sạch sẽ, xinh xắn, chúng bắt chuột cống và chuột nhắt. Chúng để cho ta vuốt ve và chúng yêu ta nếu ta dễ thương với chúng. Chúng rất thông minh và tìm thấy đường về bất cứ nơi đâu. Các chú mèo nhỏ có tên là mèo con và chúng thật đáng yêu. Tôi có hai con mèo tên là Tic, Toc và mẹ của chúng là Topaze, vì mắt của nó màu vàng. Chú của tôi đã kể cho tôi nghe một câu chuyện hay về một người tên là Mahomet. Ông có một con mèo thật xinh. Một hôm chú ngủ trên tay áo của ông và ông muốn đứng dậy đi. Thế là ông cắt tay áo để không phải đánh thức chú mèo. Tôi thấy đó là một người đàn ông thật dễ thương. Có những con mèo bắt được cá.
– Em cũng vậy! - Teddy thốt lên và đứng dậy để kể về con cá hồi sông mà bé đã câu được.
– Suỵt! - Mẹ bé thì thào và kéo bé ngồi xuống thật nhanh, vì Daisy, cũng như Nan, không thích bị người ta ngắt lời.
– Tôi đã đọc thấy có một chú mèo làm việc đó đầy mưu mẹo. Tôi đã thử dạy cho Topaze, nhưng nó không thích nước và nó đã cào tôi. Nó thích nước chè và khi tôi ở trong bếp, thì nó lấy chân khều bình trà cho đến khi tôi cho nó một ít. Đó là một con mèo quý phái: nó ăn bánh táo. Phần lớn các chú mèo không ưa bánh đó.
Và Daisy đi về chỗ.
– Bài thật hay! - Nat nói to.
– Demi có vẻ rất nôn nóng nên chúng ta phải nghe cậu thuyết trình ngay, nếu không ta không thể giữ yên cậu bé được. - Chú Fritz nói.
– Bài thuyết trình của tôi là một bài thơ. - Cậu đắc thắng tuyên bố và bắt đầu đọc bằng một giọng mạnh mẽ và trịnh trọng:
Tôi viết về mấy cô bướm. Chúng thật dễ thương và đáng yêu. Chúng bay đó đây như chim,
Nhưng chúng lại không hót.
Khởi đầu là một con sâu
Rồi một cái kén được hình thành
Và từ cái kén đó
Chẳng mấy chốc bướm chui ra.
Chúng sống bằng mật và hạt sương. Chúng không có tổ cũng không có nhà. Chúng không chích như ong vò vẽ và ong bầu. Chúng ta hãy noi gương chúng:
Chúng ta hãy là người tốt.
Tôi muốn là một con bướm đẹp
Vàng, xanh lục và đỏ.
Nhưng chắc chắn tôi không thích,
Dan giết tôi bằng long não, dĩ nhiên.
Biểu hiện thiên tài thất thường khiến cho toàn bộ thính giả xôn xao và Demi buộc phải đọc lại bài thơ của cậu một lần nữa. Thật không dễ chút nào: thiên tài bé nhỏ hụt hơi nhiều lần khi đọc các câu thơ dài.
– Còn bây giờ đến lượt cháu, Tommy. Nếu có bấy nhiêu vết mực ở mặt trước cũng như mặt sau thì bài của cháu chắc là dài lắm. - Ông Bhaer nói khi Demi đã trở về chiếc ghế của mình.
– Đây không phải là một bài thuyết trình, mà là một bức thư. Cháu không nhớ là đã đến lượt cháu, vì vậy cháu không biết nên làm gì và không có nhiều thời gian. Cháu hi vọng mọi người không phản đối nếu cháu đọc một bức thư cháu đã viết cho bà. Thư nói về chim, cháu nghĩ là có thể dùng được trong dịp này.
Sau những lời lẽ thận trọng đó, Tommy chìm đắm trong một bể mực, thỉnh thoảng dừng lại để cố đọc dòng chữ nguệch ngoạc của mình:
Bà kính yêu,
Cháu hi vọng là bà khoẻ. Chú James đã gửi cho cháu một khẩu súng. Đó là một dụng cụ nhỏ thật xinh để bắn, như thế này (đến đây Tommy làm đủ điệu bộ để giải thích hoạt động của khẩu súng). Ta nạp đạn ở phía sau và ta bắn thật mạnh. Sắp tới cháu sẽ đi bắn mấy con sóc. Cháu đã bắn được nhiều con chim thật đẹp cho nhà bảo tàng, ức của chúng có đốm và Dan rất thích chúng. Cậu ấy đã nhồi và đã đặt chúng trên cây trông thật tự nhiên. Chỉ có một con là có vẻ như say rượu. Chúng cháu có một người Pháp đến làm việc ở đây hôm trước. Bác Asia gọi tên ông ta thật buồn cười, vì vậy cháu sẽ kể cho bà nghe. Tên ông ấy là Germain: ban đầu bác ấy gọi ông là Jerry, nhưng mọi người chế nhạo bác ấy, thế là bác ấy đổi lại và gọi ông ấy là Jeremie. Kết quả thật buồn cười. Thế là ông ấy đã trở thành ông Germanie, rồi Garrimond và tên này đã trở thành tên của ông. Cháu không viết thư cho bà thường xuyên được vì cháu quá bận. Nhưng cháu thường nghĩ đến bà và cháu thật lòng mong bà khoẻ khi vắng cháu.
Cháu yêu của bà Thomas Buckmaster Bangs
TB 1: Nếu bà có tem thư thì đừng quên cháu nhé.
TB 2: Hãy hôn tất cả mọi người hộ cháu, và nhất là cô Almira. Cô vẫn còn làm món bánh ngon tuyệt chứ?
TB 3: Bà Bhaer gửi lời thăm bà và cả ông Bhaer nữa, nếu như ông biết là cháu viết thư cho bà…
TB 4: Bố sẽ cho cháu một chiếc đồng hồ vào dịp sinh nhật của cháu. Cháu rất vui. Hiện giờ cháu chẳng biết là mấy giờ cả, và cháu thường đến lớp muộn giờ.
TB 5: Cháu hi vọng sẽ sớm gặp lại bà. Còn bà, bà không muốn đến đón cháu à?
TBB
Cứ mỗi một tái bút thì một trận cười nổi lên. Khi Tommy đọc đến tái bút cuối cùng, cậu mệt lả và vui mừng vì được ngồi xuống và thấm mồ hôi trên gương mặt ướt đẫm.
– Anh hi vọng bà cụ sẽ chịu đựng được bức thư này. - Ông Bhaer nói nhỏ.
– Chúng ta cứ làm như không nghe thấy tái bút cuối cùng. Bà cụ chắc phải đi nằm sau mỗi cuộc viếng thăm của người cháu nghịch ngợm. - Bà Bhaer cũng ý nhị đáp.
– Bây giờ đến lượt con! - Teddy nói vì bé đã học thuộc một bài thơ ngắn và rất muốn được đọc nên bé không ngừng nhảy khỏi chiếc ghế xếp trong khi Tom đọc bức thư.
– Em sợ nó sẽ quên bài thơ nếu như chúng ta bắt nó phải chờ lâu hơn. Em đã thật vất vả mới dạy cho nó thuộc. - Bà mẹ nói.
Teddy chạy đến chiếc bàn nhỏ và chào mọi người. Rồi bằng giọng trẻ con đều đều, bé đọc một lèo bài thơ:
Các giọt nước nho nhỏ. Làm nên biển cả. Các hạt cát nho nhỏ. Làm nên trái đất. Những lời dễ thương nho nhỏ. Làm cho ngôi nhà thêm xinh,
Và khiến cho mỗi thành viên lòng được vui vẻ.
Bé vỗ tay khi đọc xong bài thơ và chào một lần nữa. Rồi bé đến núp vào gối của mẹ, xúc động vì tiếng vỗ tay vang dội.
Dick và Dolly không viết bài nào, nhưng cả hai đã quan sát hoạt động của một vài con côn trùng. Khi người ta gọi tên, Dick bước ra và nhìn cử tọa, kể câu chuyện của mình:
– Tôi đã quan sát mấy con chuồn chuồn và đã đọc trong sách của Dan những gì người ta kể về chúng. Có rất nhiều chuồn chuồn bay trên ao. Chúng màu xanh, có đôi mắt thật to, đôi cánh trong và rất xinh. Tôi đã bắt một con và xem xét nó. Đó là con côn trùng đẹp nhất mà tôi từng thấy. Chúng bắt những con vật nhỏ hơn chúng để ăn và chúng có một cái móc thật lạ lùng. Cái móc đó khép lại khi chúng không săn đuổi. Chúng thích mặt trời và nhảy múa suốt ngày. Nào! Không biết tôi nên kể thêm điều gì nữa?… À phải rồi! Chúng đẻ trứng trong nước, trứng rơi xuống đáy ao và nở trong bùn. Những con vật thật xấu xí nở ra từ đó. Tôi không biết tên gọi của chúng, nhưng chúng màu nâu, có những lớp da mới và càng ngày càng lớn lên. Còn một việc nữa! Chúng cần hai năm để trở thành một con chuồn chuồn thật sự. Còn bây giờ điều kì thú nhất, hãy nghe cho rõ, vì chắc chắn các bạn chưa biết. Một ngày kia, các con vật xấu xí ấy ra khỏi nước và đậu trên một bông huệ tím hoặc một cọng lau và lưng chúng bỗng mở ra.
– Không thể tin được. - Tommy nói vì cậu không phải là người thích quan sát và nghĩ là Dick bịa đặt.
– Lưng của chúng mở ra, có đúng không ạ? - Dick nói tiếp và lấy ông Bhaer làm chứng, và trước sự thỏa mãn của người thuyết trình trẻ tuổi ông gật đầu công nhận.
– Lúc đó con chuồn chuồn chui hẳn ra và đậu ngoài nắng: đây là cách để trở thành một sinh vật sống. Nó trở nên khoẻ hơn, xoè đôi cánh đẹp và bay đi. Nó sẽ không còn là một ấu trùng nữa. Đấy là tất cả những gì tôi biết. Nhưng tôi sẽ quan sát và thử xem chúng làm việc đó như thế nào, vì tôi nghĩ thật tuyệt vời khi ta trở thành một con chuồn chuồn đẹp.
Dick đã kể câu chuyện của cậu thật hay và khi tả chuồn chuồn cất cánh bay lên thì cậu vẫy tay, ngước mắt lên như thể cậu đang nhìn thấy con chuồn chuồn và muốn bay theo nó. Một nét trên gương mặt cậu đã khiến người lớn nghĩ một ngày kia cậu bé Dick sẽ thực hiện được ước muốn của mình: sau nhiều năm bị bỏ rơi và đau khổ, cậu cũng sẽ bay về phía mặt trời, bỏ cơ thể bé nhỏ đáng thương lại phía sau. Bà Jo đặt cậu ngồi cạnh, vừa nói vừa hôn lên đôi má gầy của cậu:
– Đó là một câu chuyện đẹp và thú vị, cưng à, và con đã kể thật hay. Ta sẽ viết thư cho mẹ con và kể cho bà nghe.
Dick ngồi trên đùi bà, mỉm cười thích thú khi nghe những lời khen đó, quyết tâm sẽ quan sát thật kĩ một con chuồn chuồn đang lột xác.
Dolly có một vài nhận xét về mấy con vịt. Cậu kể lặp đi lặp lại vì cậu đã học thuộc lòng bài của mình.
– Rất khó giết vịt trời. Mấy người đàn ông phải ẩn mình để có thể bắn chúng. Họ có mấy con vịt mồi kêu ầm ĩ gọi lũ vịt trời lại, thế là mấy người đàn ông có thể bắn chúng. Họ cũng dùng vịt làm bằng gỗ để chúng bơi trên nước dụ mấy con vịt trời đến xem. Theo cháu nghĩ, chúng thật là ngốc. Mấy con vịt của chúng ta rất thuần tính. Chúng ăn nhiều và lội bì bõm trong bùn, nước. Chúng không quan tâm lắm đến trứng của mình.
– Mấy con vịt của tớ thì có! - Tommy nói.
– Được rồi, có nhiều con quan tâm. Chú Silas cũng bảo thế. Mấy con gà mái rất chăm lo mấy chú vịt con, nhưng chúng không để cho vịt con xuống nước. Tôi thích ăn vịt nhồi với nước sốt táo.
– Tôi có một vài điều để kể về mấy con chim cú. - Nat bắt đầu và cậu đã chuẩn bị thật cẩn thận đề tài của mình với sự giúp đỡ của Dan.
– Chim cú có một cái đầu to, đôi mắt tròn, một cái mỏ cong và mấy cái vuốt thật khoẻ. Nhiều con màu nâu, nhiều con khác màu trắng, nhiều con khác nữa màu đen và vàng. Lông chúng thật mềm mại, và chúng bám rất tốt. Chúng bay thật êm để săn bắt dơi, chuột, chim nhỏ và những con vật khác giống như vậy. Chúng làm tổ trong các nhà chứa rơm, trong mấy hốc cây, có cả những con đến ở trong các tổ do chim khác làm. Con cú giống Grandduc đẻ những quả trứng màu nâu đỏ to hơn trứng gà. Giống cú nhỏ đẻ trứng trắng, trơn và chúng hú trong đêm. Chúng nuốt chuột, dơi chỉ bằng một cú. Những gì không tiêu hoá được thì chúng nôn ra thành những viên tròn nhỏ.
– Thật là lạ! - Nan nói.
– Ban ngày chim cú không trông thấy gì và nếu chúng ta đuổi chúng khi trời sáng thì chúng bay đi thật khó vì không thấy đường. Chúng bị mấy con chim khác đuổi đi và mổ, như thể chế nhạo chúng. Giống Grandduc rất to, to bằng con đại bàng. Nó ăn thỏ, chuột đồng, rắn và chim. Nó sống trong các núi đá và trong các ngôi nhà đổ nát. Nó có nhiều tiếng kêu khác nhau và đôi khi nó kêu như một người bị sốc vậy: “Hu hô!” Ban đêm trong rừng chúng làm cho chúng ta rất sợ. Chim cú trắng sống ở bờ biển và ở những vùng lạnh và trông giống chim cắt. Có một giống chim cú rất bé và nó đào lỗ để sống như mấy con chuột chũi. Giống chim cú sống trên các tháp chuông là giống ta thường thấy nhất; tôi có trông thấy một con trong hốc cây và nó giống một chú mèo con với một mắt nhắm một mắt mở. Khi màn đêm xuống thì nó bay ra rình mấy con dơi và không hề động đậy. Tôi đã bắt được một con. Nó đây này.
Nat lôi từ trong áo vét ra một con chim nhỏ đầy lông tơ, béo tròn và sợ sệt, nó chớp mắt và xù lông.
– Xin đừng chạm vào nó! Tôi sẽ chỉ cho các bạn xem nó biết làm gì. - Cậu nói và chìa cho mọi người xem con vật mới của mình một cách tự hào.
Trước tiên cậu cho con chim đội một cái mũ hình quả dưa và một cặp kính làm bằng giấy khiến nó giống một nhà hiền triết làm cho mọi người cười ồ. Rồi Nat dùng chiếc khăn tay của cậu để kích thích nó. Sau đó cậu thả nó bay và nó đến đậu trên mấy quả thông, treo trên cánh cửa, và từ đó nó trang nghiêm nhìn mọi người.
– Cháu có gì để kể cho chúng ta nghe không George? - Ông Bhaer hỏi khi mọi người đã im lặng.
– Cháu đã đọc rất nhiều về mấy con chuột chũi nhưng cháu đã quên hết rồi, trừ việc chúng đào hang để ở, người ta bắt chúng bằng cách đổ nước vào hang và chúng thường sống mà không cần phải ăn.
Stuffy ngồi xuống trong tiếng cười của mọi người.
– Thế là ngày hôm nay chúng ta đã làm xong công việc. - Ông Bhaer định kết thúc thì Tommy bỗng cắt ngang:
– Không đâu! Chúng ta chưa xong! Thế ông không nhớ à? Còn phải trao cái đó nữa. - Cậu nói, vừa nháy mắt vừa lấy tay bóp mũi.
– Đầu ta để đi đâu không biết? Ta quên bẵng. Vậy thì đến lượt cháu Tom!
Ông Bhaer ngồi xuống trong khi tất cả các cậu bé đều tỏ ra nôn nóng, trừ Dan.
Nat, Tommy và Demi rời khỏi phòng và trở lại với một cái hộp nhỏ bằng da màu đỏ đặt trên cái khay bằng bạc đẹp nhất của bà Jo. Cả ba bước về phía Dan, và cậu này nhìn cả ba như thể chúng sắp sửa chế nhạo cậu. Tommy đã chuẩn bị một bài diễn văn cho dịp này, nhưng khi phải nói thì cậu quên hết và chỉ nói được mấy câu từ tấm lòng trẻ con của cậu:
– Đây này, anh bạn, tất cả bọn tớ muốn tặng bạn một thứ để cho bạn biết là bọn tớ rất yêu bạn. Xin bạn hãy nhận lấy món quà này và hãy thật vui với nó.
Dan ngạc nhiên và đỏ mặt chẳng kém gì chiếc hộp.
– Cảm ơn các cậu! - Cậu nói khẽ.
Cậu mở chiếc hộp ra. Mắt sáng lên. Cậu cầm lấy báu vật đã thèm muốn từ lâu và thốt lên phấn khởi:
– Ôi tuyệt quá! Các cậu, các cậu thật điên rồ khi tặng tớ món quà này! Đúng là thứ tớ muốn có. Nào đưa tay đây, Tommy!
Nhiều bàn tay đưa ra khắp nơi. Các cậu bé vui mừng vì sự thích thú của Dan. Chúng bao quanh cậu và say sưa vì món quà đẹp. Giữa tất cả sự ồn ào đó, mắt Dan nhìn bà Jo đang đứng xa ra, vui mừng hết sức.
– Ta không dính gì vào việc này cả. Các cậu bé đã tự làm một mình. - Bà nói để đáp lại cái nhìn như muốn cảm ơn vì giây phút hạnh phúc này.
Dan mỉm cười và nói lời này mà chỉ có một mình bà Bhaer là hiểu được:
– Dù sao cũng là chính bà.
Và rẽ một lối đi giữa các cậu bé, đến bắt tay bà rồi bắt tay ông giáo sư đang rạng rỡ nhìn bọn trẻ của ông. Dan chân thành cảm ơn ông bà Bhaer và siết chặt các bàn tay thân thương. Cậu bé Teddy được bế trên tay bố cũng cúi xuống để hôn cậu.
– Nào, hãy lấy kính hiển vi ra đi và cho bọn tớ thấy mấy con vật phóng đại của cậu! - Jack thốt lên. Cậu chợt cảm thấy không thoải mái và chỉ muốn bỏ chạy nếu như Emil không giữ lại.
– Được, chúng ta hãy xem cái này rồi các cậu nói cho tớ nghe các cậu nghĩ sao. - Dan nói, vui mừng được biểu diễn kính hiển vi của cậu.
Cậu cúi xuống một con vật bé tí trên bàn. Đến lượt Jack nhìn và ngạc nhiên:
– Trời ơi! Mấy cái càng kinh quá! Bây giờ tớ hiểu vì sao chúng ta bị đau như vậy khi chúng bám vào.
– Nó nhìn tớ! - Nat thốt lên và cậu luồn phần dưới cánh tay Jack vào kính hiển vi.
Mọi người lần lượt đến xem. Dan chỉ cho thấy cánh bướm như nhung, các chi tiết của một sợi tóc, mấy lằn gân trên một chiếc lá mắt thường gần như không nhìn thấy được, nhưng qua kính trông như một cái lưới dày và sau cùng ngòi nọc của một con ong vò vẽ.
– Có thể nghĩ đây là một trò trình diễn thần tiên như trong sách cổ tích của tớ, nhưng còn ngạc nhiên hơn. - Demi nói, say mê với những thứ kì diệu em nhìn thấy.
– Dan là một thuật sĩ! Cậu ấy có thể cho chúng ta thấy những thứ tuyệt vời quanh ta. Cậu có hai báu vật: sự kiên nhẫn và lòng yêu thiên nhiên. Chúng ta sống trong một thế giới tuyệt vời, Demi à, và ta biết về thế giới đó càng nhiều thì càng trở nên tài giỏi. Dụng cụ nhỏ này sẽ cho cháu thêm một loạt những kiến thức mới và cháu sẽ học được nhiều thứ nếu muốn. - Ông Bhaer nói, vui mừng khi thấy bọn trẻ quan tâm đến kính hiển vi như vậy.
– Thế ta có thể nhìn thấy tâm hồn của mọi người, nếu như ta nhìn kĩ không? - Demi hỏi, rất ấn tượng về khả năng của mấy mảnh kính đơn giản này.
– Không, cưng à. Sẽ không bao giờ làm được vậy. Phải chờ đợi lâu thì mắt con mới đủ sáng suốt để nhìn thấy vật vô hình nhất trong những thứ tuyệt vời mà Chúa đã tạo ra. Nhưng quan sát những vẻ đẹp trong thiên nhiên sẽ giúp con hiểu được những thứ còn đẹp hơn mà con không thể nhìn thấy được. - Chú Fritz đáp và đặt tay lên đầu cậu bé.
– Daisy và con nghĩ, nếu như có những thiên thần, thì cánh của họ chắc phải giống như cánh bướm mà ta nhìn thấy trong kính hiển vi, nhưng mềm mại hơn và toàn bằng vàng.
– Nếu con muốn thì hãy cứ tin điều đó. Hãy giữ cho đôi cánh bé nhỏ của con sáng bóng và đẹp như vậy, nhưng hiện giờ đừng có bay bổng quá lâu đấy.
– Ồ không đâu! Con sẽ không đi đâu. - Và Demi giữ lời.
– Chào các cậu bé, chúng ta phải đi đây, nhưng ta để các con lại bầu bạn với giáo sư mới về Vạn vật học của các con.
Và ông bà Bhaer bước đi, rất hạnh phúc về ngày hôm đó.