When they asked me what I loved most about life, I smiled and said you.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Louis Sacha
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Hương Lan
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 49
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1229 / 67
Cập nhật: 2016-06-09 04:42:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
áng hôm sau, ông Ngài dẫn bọn con trai ra một khu vực khác trên hồ và mỗi đứa phải đào hố riêng, một thước rưỡi rộng và một thước rưỡi sâu.
Stanley vui mừng vì tránh xa được cái hố bự. Ít ra thì bây giờ cậu cũng biết mình cần phải đào bao nhiêu đất trong ngày. Và cũng thật nhẹ nhõm vì không có cái xẻng nào đưa qua mặt mình, không có bà Cai lượn lờ xung quanh.
Cậu thọc xẻng xuống đất, rồi chầm chậm xoay người đổ nó thành đống. Cậu phải quay người thật êm và thật chậm. Nếu vặn mình nhanh quá, cậu sẽ cảm thấy đau nhói ở vết thương do xẻng của Dích Dắc táng phải.
Chỗ giữa cổ và tai cậu sưng vù lên. Trong trại không có gương soi, nhưng cậu tưởng tượng như có một quả trứng luộc lòi ra khỏi đầu mình.
Những phần còn lại của thân thể cậu hầu như không đau gì cả. Cơ bắp cậu đã mạnh mẽ lên, hai bàn tay cậu đã cứng cáp và chai sần. Tuy vẫn là đứa đào kém nhất, nhưng cậu không còn chậm hơn Nam Châm bao nhiêu. Chưa đầy ba mươi phút sau khi Nam Châm quay về trại, Stanley đã nhổ nước bọt vào cái hố của mình.
Tắm xong, cậu tống bộ đồ dơ vào rương và lôi hộp giấy bút ra. Cậu ở lại trong lều viết thư, để Mực Ống và bọn con trai không chế giễu việc cậu viết thư cho mẹ.
Ba mẹ yêu thương,
Trại vất vả nhưng đầy thách thức. Tụi con chạy vượt chướng ngại vật và phải bơi cự ly dài trên hồ. Ngày mai tụi con sẽ học..
Cậu dừng bút khi Zero bước vào lều, nhưng rồi lại quay về với lá thư. Cậu không màng đến Zero. Thằng ấy chẳng là gì cả.
... leo núi. Con biết là việc đó nghe cỏ vẻ dễ sợ nhưng ba mẹ đừng lo,
Giờ thì Zero đang đứng bên cạnh, xem cậu viết. Stanley quay lại. Cậu cảm thấy cổ mình kêu rắc rắc.
- Tôi không thích có người đọc lén qua vai tôi, hiểu chứ?
Zero chẳng nói gì.
... con sẽ cẩn thận. Ở đây không phải chỉ có vui chơi và nô đùa, nhưng con nghĩ mình sẽ học được rất nhiều. Tụi con ở đây để xây dựng nhân cách mà. Các bạn khác...
- Tớ không biết cách - Zero thình lình cất tiếng.
-Hả?
- Đằng ấy dạy tớ được không?
Stanley không biết cậu ta đang nói về chuyện gì.
- Dạy cái gì, dạy leo núi hả?
Zero nhìn như muốn xuyên thủng Stanley.
- Hả? - Stanley quát. Cậu đang nóng bức, mệt phờ và đau nhức.
- Tớ muốn học đọc và học viết - Zero nói.
Stanley buột miệng cười. Không phải cười nhạo Zero, mà vì cậu ngạc nhiên quá đỗi. Vậy mà bấy lâu cậu cứ tưởng Zero lén đọc thư qua vai cậu.
- Xin lỗi, mình không biết dạy thế nào.
Suốt cả ngày đào bới, cậu không còn sức đâu mà dạy Zero đọc với viết nữa. Cậu cần dành sức cho những người đáng quan tâm hơn.
- Đằng ấy không cần dạy tớ cách viết. Chỉ cần đọc thôi. Tớ chẳng có ai để viết thư - Zero bảo.
- Tiếc thật - Stanley lại nói.
Cơ bắp và đôi bàn tay không phải là phần cơ thể duy nhất của cậu đã mạnh mẽ lên trong những tuần qua. Tim cậu cũng sắt đá lên rồi.
Cậu viết nốt lá thư. Miệng cậu hầu như không còn đủ ướt để dán tem lên phong bì. Cứ như cho dù có uống bao nhiêu nước chăng nữa, cậu vẫn luôn luôn khát.
Những Cái Hố Những Cái Hố - Louis Sacha Những Cái Hố