Biển lặng không làm nên những thủy thủ tài giỏi.

Tục ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 64
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 436 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:11:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
hìn bộ dạng nói lắp của ông, Diệp Thiên Tuyết đại khái cũng đoán được lý do. Nhưng mà, cô không muốn giúp.
Giúp một chút, không thành công, ngược lại bản thân mình còn bị dính líu.
Vì vậy, cô nhìn Diệp Hâm Thành, nhẹ giọng hỏi: "Vì chuyện của Phỉ Phỉ sao? Nếu như là chuyện này, con không giúp được." Ánh mắt của cô hết sức thản nhiên, Diệp Hâm Thành ngược lại có chút chột dạ.
"Làm sao không giúp được, chỉ cần Tăng Hàm......"
Diệp Thiên Tuyết lắc đầu: "Không được đâu ba. Trọng điểm của chuyện này không phải Tăng Hàm, mà là Liên Trân Trân. Chỉ cần người bị hại là Liên Trân Trân không nói gì, chuyện của Phỉ Phỉ cũng sẽ không có người nói. Tăng Hàm không phải là người tình thân chính nghĩa vì người khác quá mạnh mẽ, chỉ cần Liên Trân Trân nói không truy cứu, anh ta sẽ không tiếp tục ồn ào nữa."
Diệp Hâm Thành cũng không phải là không nghĩ đến điểm này, nhưng mà, hôm nay rõ ràng Liên Trân Trân không chấp nhận hòa giải, coi như ông giúp Liễu Phỉ Phỉ tới nhà, chỉ sợ cũng vô ích.
Nhưng, nếu như Tăng Hàm ra mặt khiến Liên Trân Trân nói không......
Diệp Thiên Tuyết rất nhanh khiến cho Diệp Hâm Thành từ bỏ đi cái ý nghĩ này: "Nếu như Tăng Hàm không ra mặt, Liên Trân Trân xả xong cục tức này coi như xong. Nhưng Tăng Hàm mà ra mặt, Liên Trân Trân càng không chịu để yên."
"Nếu như không phải là thích Tăng Hàm, cô ta tại sao lại trở mặt với Phỉ Phỉ."
Diệp Hâm Thành nghe cô nói như vậy, há miệng cũng không biết nói gì rồi.
"Con mà là Phỉ Phỉ, con nhất định tới nhà Liên Trân Trân xin lỗi, nói chuyện rõ ràng." tầm mắt của Diệp Thiên Tuyết hơi nhìn xuống, nhưng trong lòng đang cười lạnh, "Hai người bọn họ dù sao cũng là bạn bè, có một số việc nói rõ là tốt nhất."
Diệp Hâm Thành suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy có lý. Hơn nữa bất luận nói như thế nào, chuyện này đều là Liễu Phỉ Phỉ phải đứng ra giải quyết. Tuy rằng trong lòng ông đối với chuyện của Liễu Phỉ Phỉ, cũng sẵn lòng giúp cô giải quyết phiền toái, nhưng cũng không ép buộc đứa con gái khác của mình vì yêu cầu của mình mà vướng vào vụ bê bối.
Vì vậy, Diệp Hâm Thành không nhắc tới chuyện này nữa, chỉ nói về việc học của Diệp Thiên Tuyết, để cho cô cố gắng: "Đến lúc thi học kỳ phải cố gắng đạt thành tích tốt như quà tặng dì nhỏ."
Diệp Thiên Tuyết mỉm cười: "Cái này, ba không nói con cũng làm mà. Nếu không còn chuyện gì, con đi trước, còn có bài thi phải làm."
Liễu Đan Văn đối với Liễu Phỉ Phỉ vô cùng thất vọng.
Đứa con này, cô từ trước đến giờ cũng cảm thấy rất tự hào, không cần mình phải hao tâm tổn sức. Cuối cùng mắt thấy mình sắp tu thành chánh quả rồi, Liễu Phỉ Phỉ lại lặp đi lặp lại bao nhiều sai lầm, cuối cùng đến thanh danh của bản thân thiếu chút nữa cũng bị phá hủy.
Mặc dù không thế nào nguyện ý thừa nhận mình làm hỏng chuyện của Liễu Phỉ Phỉ và Tăng Hàm, nhưng Liễu Đan Văn cũng biết, nếu như chuyện này không giải quyết, Liễu Phỉ Phỉ đừng nghĩ đến việc bước vào cửa nhà họ Tằng.
Tìm Liễu Phỉ Phỉ đang ở bên ngoài gây chuyện trở về, Liễu Đan Văn không nói hai lời liền cho cô một cái bạt tai.
Liễu Phỉ Phỉ bị đánh đến quay đầu đi, kinh ngạc nhìn đến ngẩn người, thật lâu mới hoàn hồn, che mặt: "Mẹ, sao tự nhiên lại đánh con? Mẹ tại sao lại đánh con?!"
Liễu Đan Văn bình tĩnh trả lời: "Dựa vào tôi là mẹ cô."
Nước mắt của Liễu Phỉ Phỉ tuôn rơi, đầm đìa ra ngoài.
Diệp Thiên Tuyết không biết Liễu Đan Văn và Phỉ Phỉ nói cái gì, nhưng ngày thứ hai, từ Ngụy Vũ cô biết, Liễu Phỉ Phỉ trước mặt mọi người xin lỗi Liên Trân Trân, nói sự việc kia căn bản là chỉ là hiểu lầm.
"Sau lại cô ta lôi kéo Liên Trân Trân không biết nói cái gì, Liên Trân Trân hình như đối với cô ta có chút kiêng kỵ, an phận rất nhiều." Ngụy Vũ cảm thấy hoang mang, "Cậu nói bọn họ rốt cuộc nói cái gì?"
"Tớ làm sao biết." Diệp Thiên Tuyết Tâm không tập trung trả lời, " Cậu quản các cô ấy nói làm gì, dù sao họ cũng trở mặt. Coi như hiện tại nữa hòa giải, hai người cũng bị dội tiếng xấu, không đứng lên rồi."
Ngụy Vũ vừa nghĩ đến cũng có chút hả hê cười: "Tiểu Tuyết à cậu là không có thấy mặt thối của Liễu Phỉ Phỉ, vặn vẹo đến tớ còn không nhận ra."
Diệp Thiên Tuyết nói qua đôi câu, lại hỏi Ngụy Vũ chuyện buôn bán của hai người như thế nào. Ngụy Vũ lập tức mặt mày hớn hở nói, cuối cùng than vãn: "Người ta lại dám ghét bỏ tớ vì tớ mập! Thật là tức chết."
Diệp Thiên Tuyết bật cười: "Tiểu Mập cậu quả thật có hơi mập mà. Có muốn giảm cân không, tớ tin tưởng cậu giảm cân khẳng định rất đẹp trai"
Ngụy Vũ đang nói chợt dừng lại một chút, sau lại nhỏ giọng nói: "Tiểu Tuyết cậu cảm thấy tớ giảm cân sẽ thay đổi, đẹp trai hơn sao?"
"Dĩ nhiên." Diệp Thiên Tuyết trả lời chắc như đinh đóng cột, cô đã nhín thấy dáng vẻ sau khi giảm cân của Ngụy Vũ, vẻ đẹp kiêu hùng * khiến mọi cô gái đều phải quỳ gối dưới chân anh. Vì lẽ đó, cô có chút chột dạ.
*Nguyên bản là (玉树临风的样子: dịch nghĩa hán việt là “Ngọc thụ lâm phong”, nghĩa là "cây ngọc đón gió". Người con trai có nét kiêu hùng, người con gái có nét kiêu sa được ví như cây ngọc, đứng trước gió mạnh mà không hể bị đổ, lại càng đẹp hơn nữa.)
Ngụy Vũ ở đầu bên kia điện thoại im lặng một hồi, cuối cùng cắn răng nói: "Được, Tiểu Tuyết, tớ sẽ giảm cân."
Sau này Liên Trân Trân và Phỉ Phỉ cũng không tiếp tục nhắc tới chuyện này, chuyện từ từ lắng xuống. Đến thời gian thi cuối kỳ, cũng không có người nói đến chuyện này.
Đến kì thì Diệp Thiên Tuyết trở lại trường học, nhìn sân trường hơi xa lạ lại quen thuộc, trong khoảng thời gian ngắn có chút sững sờ.
Ngụy Vũ nhìn có vẻ gầy đi, Ngụy Vũ và Vương Kỳ Ngọc cùng nhau đi tới, Ngụy Vũ làm trò chọc phá tay làm động tác hết sức kinh cẩn nghênh tiếp, nói: "Hoan nghênh nữ hoàng hồi cung."
Diệp Thiên Tuyết liếc anh một cái, quay qua kéo tay Vương Kỳ Ngọc, cười nói với Ngụy Vũ: "Ừ, tiểu ngụy tử không tệ, thưởng."
Sau đó, gõ đầu Ngụy Vũ một cái, cùng Vương Kỳ Ngọc cười tránh đi.
Bị bỏ rơi tại chỗ Ngụy Vũ kêu ai ai đuổi theo.
Trở lại chỗ ngồi của mình chỗ, nghiêng ra phía sau cảm thấy có chút vắng vẻ, Diệp Thiên Tuyết không khỏi nhớ tới ra Hoàng Tú Tú, có chút buồn bã than một tiếng. Vương Kỳ Ngọc tới vỗ vai của cô: "Nghỉ đông và nghỉ hè tụi mình có thể đi thăm nhau mà."
Diệp Thiên Tuyết nheo mắt cười.
Đợi đến lúc phát đề thi, Diệp Thiên Tuyết nhìn lướt qua, trong lòng đột nhiên thấy bình tĩnh.
Mấy ngày nay bị Phó Hoài Minh trấn áp giải đề, hôm nay thấy những đề thi này cũng không còn cảm giác khó hiểu nữa. Rất nhiều đề mục thậm chí quét mắt một vòng là có thể chọn lựa đáp án.
Giờ khắc này, tâm tình của cô vô cùng vui sướng.
Hai ngày thi cuối cùng đã kết thúc, Ngụy Vũ, Vương Kỳ Ngọc và Diệp Thiên Tuyết ba người chuẩn bị đi ăn mừng một trận. Đi tới cổng trường, đột nhiên có người chắn trước mặt bọn họ.
"Tiểu Tuyết, đã lâu không gặp." giọng của Tăng Hàm có chút khàn khàn, ánh mắt nhìn Diệp Thiên Tuyết phức tạp khó phân biệt.
Diệp Thiên Tuyết đối với anh ta lễ phép cười, nói: "Đã lâu không gặp, có chuyện gì không?"
Khóe môi Tăng Hàm hơi cong, lại không thể tỏ ra tười cười: "Không có việc gì, chỉ là lâu không có gặp em, tới đây chào hỏi thôi."
Ngụy Vũ cùng Vương Kỳ Ngọc ở bên cạnh nhìn, cảm thấy không nhịn được.
Vì vậy Ngụy Vũ không chút khách khí cắt đứt lời nói của Tăng Hàm: "Nếu là ôn chuyện cũ, cậu tìm ra thời gian. Hôm nay chúng ta còn có việc."
Tăng Hàm gật đầu một cái, nhường đường cho bọn họ: "Ngày mai anh tới nhà tìm em." Nói xong, không đợi trả lời xoay người rời đi.
Ngụy Vũ nhìn chằm chằm bóng lưng của anh ta, hết sức không vui: "Người nào, tự nói tự trả lời bản lĩnh đúng là cao thủ. Người nào đồng ý gặp anh ta chứ."
Vương Kỳ Ngọc cười: "Vậy thì xông tới nói với anh ta, đừng tại sau lưng nói." Ngụy Vũ sắc mặt cứng đờ, cười ha ha gãi đầu.
Từ phía trước một giọng nói khác vàng lên cười: "Lâu như vậy không thấy, có lẽ sở trường của em chính là thoát hiểm nhỉ." Triệu Lẫm vừa cười, vừa đi đi về phía Diệp Thiên Tuyết ngoắc tay: "Có mấy ngày không gặp, không tồi?"
Mấy ngày nay anh ta vẫn kiên nhẫn theo Diệp Thiên Tuyết, cách mấy ngày lại quấy rầy Diệp Thiên Tuyết tới bây giờ, Diệp Thiên Tuyết cũng đã thói quen sự xuất hiện của anh ta. Nghe được anh hỏi, cô không khỏi cười khổ: "Không tồi. Làm sao anh ở chỗ này?"
Ở bên cạnh Ngụy Vũ nói thầm, bị Triệu Lẫn nhìn lướt qua, bất đắc dĩ không nói nữa.
"Nghĩ hôm nay em khẳng định đã thi xong, tới đón em đi chơi. Các bạn cũng cùng đi?" ý Triệu Lẫm nói Vương Kỳ Ngọc cùng Ngụy Vũ, "Tôi lái xe tới đây."
Ngụy Vũ mở to mắt: "Anh có bằng lái xe?"
Triệu Lẫm rất bình thản: "Hôm nay tôi đủ mười tám tuổi."
"Sinh nhật vui vẻ." Diệp Thiên Tuyết chợt tỉnh ngộ, "Không chuẩn bị quà, ngại quá."
"Không sao." Triệu Lẫm trả lời, "Anh không có nói cho em biết sinh nhật của anh, em không phải cũng là chuyện bình thường."
Vương Kỳ Ngọc ở bên cạnh nhìn có chút thích thú, lúc này cũng lớn nói chúc sinh nhật vui vẻ. Ngược lại tâm trạng của Ngụy Vũ bình tĩnh hơn, nói chức sinh nhật.
Triệu Lẫm một lần nữa nói muốn mời bọn họ, ba người cũng không có nói thêm gì nữa, lên xe của anh ta.
Tuy nói là hôm nay mới có bằng lái, nhưng rất rõ ràng không phải lần đầu tiên Triệu Lẫm lái xe. Kỹ thuật lái xe của anh ta rất vững vàng.
Ngụy Vũ hâm mộ chảy nước miếng: "Cái xe này, giá phải trên một trăm vạn. Người nhà anh làm sao lại đồng ý cho kẻ mới học như anh lái xe."
Triệu Lẫm hơi cười không nói lời nào. Vương Kỳ Ngọc lại cảm thấy Ngụy Vũ quá ồn ào, ánh mắt như đao sắc nhìn qua, Ngụy Vũ lập tức im lặng.
Lúc bốn người đến nơi, mới vừa ngồi xuống, đồ cũng đã mang ra đầy đủ. Lúc này, ai cũng biết Triệu Lẫm đã sớm chuẩn bị tốt rồi.
Tám con mắt nhìn sang, thế nhưng anh ta chỉ cười: "Anh nói rồi, anh có chuẩn bị một chút."
Vừa dứt lời, một giọng nói vô cũng rõ ràng phát ra: "Không được, đứa bé này không thể giữ lại."
Khuôn mặt tươi cười của Diệp Thiên Tuyết nhất thời trầm xuống.
Ngụy Vũ cùng Vương Kỳ Ngọc nghe không quen lắm, nhưng Diệp Thiên Tuyết lại cực kỳ quen thuộc. Giọng nói vừa truyền tới, rõ ràng là của Liễu Đan Văn.
Cô nhìn Triệu Lẫm, người này đối với hơi cười lại nâng chén rượi, nói: "Nghe rõ ràng sao? Anh cố ý bố trí thời gian như thế này."
Diệp Thiên Tuyết tập trung trấn tĩnh lại tâm trạng đang cuồn cuộn như nước của mình, hỏi: "Tại sao?"
"Không có việc gì, nói tự nhiên đi, bên kia không nghe được." Nhìn dáng vẻ thở mạnh cũng không dám của Ngụy Vũ cùng Vương Kỳ Ngọc, Triệu Lẫm nói, sau đó quay đầu nhìn Diệp Thiên Tuyết: " Không phải vì cô ta mà em phiền muộn sao? Chứng cớ này, vậy là đủ rồi?"
Diệp Thiên Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu: "Không đủ."
"Hả?" Triệu Lẫm lộ ra vẻ kinh ngạc, "Không phải là muốn ba em bỏ cô ta sao. làm sao mà không đủ."
Dĩ nhiên là không đủ, Diệp Thiên Tuyết nghĩ ở trong lòng, cứ như vậy đơn giản rời đi, vậy cái chết của mẹ sẽ như thế nào.
Nhưng cô không có nói ra, chỉ là hướng đôi mắt ác thiện rõ ràng nhìn Triệu Lẫm.
Triệu Lẫm không khỏi có chút chột dạ, quay đầu đi. Một lát sau, anh ta mới nghiêng đầu sang chỗ khác, nghiêm túc nhìn Diệp Thiên Tuyết: "Em rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Đồng thời Ngụy Vũ cùng Vương Kỳ Ngọc cũng nhìn lại, bọn họ đối với việc này cũng hiểu rất rõ.
Diệp Thiên Tuyết cúi đầu, trầm mặc, chỉ lát sau ngẩng đầu lên, nụ cười châm biến: " Bọn họ đã làm những gì, em muốn cho bọn họ hưởng thụ như vậy."
Tất cả mọi người sửng sốt. Triệu Lẫm nhìn vẻ mặt, nụ cười của cô nhu thế này, trong lòng càng cảm thấy nhói đau.
Editor: Hương Xinh
Nhật Ký Báo Thù Nhật Ký Báo Thù - Trường Không Ánh Tuyết