Love is like a roller coaster,

Once you have completed the ride,

you want to go again.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Harold Robbins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: 79 Park Avenue
Dịch giả: Khánh Dân
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 52
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1572 / 29
Cập nhật: 2015-12-31 12:32:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
oker Martin ngước lên nhìn Maria. Cô ta đang đứng trước bàn làm việc của hắn.
- Tôi đã dàn xếp ổn thoả mọi việc rồi - Hắn nói - Hội từ thiện đã đồng ý là cô đi học vào buổi chiều và vẫn được tiếp tục làm việc tại đây.
Cô giơ tay làm một cử chỉ đơn giản nhưng rất nhiều hàm ý.
- Anh lúc nào cũng muốn giúp đỡ em - Cô nói - Em không còn biết cám ơn anh như thế nào nữa.
Martin mỉm cười ngượng nghịu.
- Có thể là tôi làm thế vì tôi mến cô.
Cô không đáp lại.
- Cô rất đáng tin cậy, Maria - hắn nói tiếp - Tối nào cô cũng có mặt và không phiền nhiễu tôi như các cô gái khác. Có thể là vì thế.
- Mặc dù vậy, em cũng không biết mỗi lần như thế em phải cám ơn anh ra sao.
Lão định đáp lại điều gì đó thì chuông điện thoại trên bàn làm việc của lão vang lên. Lão nhấc ống nghe lên.
- Martin đây.
Ở đầu kia một giọng nói vang lên trong vài giây - Joker nhìn sang phía Maria. Cô quay người định đi thì hắn đã giơ gay ra hiệu bảo cô đứng lại.
- Anh đợi tôi một chút nhé - Hắn nói vào ống nghe - Đưa bàn tay lên bịt ống nghe, hắn nói với cô.
- Đây là một dịp để cô tạ ơn tôi, Maria ạ. Tôi đang nói chuyện với một người đàn ông rất quan trọng. Trong buổi dạ hội của ông ta ngày hôm nay còn thiếu một phụ nữ. Nếu cô đến đó, cô sẽ có thêm năm dollar.
Cô do dự.
- Em, em nghĩ rằng tốt hơn hết là không nên anh Martin ạ. Em không hợp với nó đâu.
Hắn đã hiểu cô muốn nói gì.
- Cô cứ yên trí mà đến đó - Martin đáp lời - Ông này đàng hoàng lắm. Sẽ không có gì gay cấn đâu. Cô chẳng phải làm gì ngoài việc nhảy với họ và cũng làm trò nếu tất cả đều vui vẻ. Khoảng ba giờ rưỡi là cô xong việc.
Maria vẫn còn lưỡng lự.
- Anh có chắc thế không?
- Tất nhiên rồi - Martin gật đầu.
- Nhưng mà em không có bộ đồ nào tử tế để mặc - Cô lắc đầu - Không, tốt hơn hết là thôi.
- Cô có thể mặc cái váy của cô ở đây - Hắn giải thích cho cô - Tối mai cô mang trở lại đây cũng được cơ mà. Như thế là cô sẽ làm cho tôi vui lòng.
Maria hít một hơi dài. Cô không biết từ chối lời yêu cầu của hắn như thế nào. Vả lại Martin luôn tỏ ra tốt bụng với cô.
- Thôi được.
Hắn mỉm cười.
- Một cô gái ngoan ngoãn - Hắn giơ tay làm một cử chỉ thân mật - Đi lấy cái xắc tay của cô rồi quay lại đây. Tôi sẽ đưa địa chỉ cho cô.
Hắn đợi cho cánh cửa đóng lại sau lưng cô rồi mới nói vào máy. Lúc này hắn nói một cách vội vã và nhỏ hơn.
- Tớ gửi cho cậu một cây non xanh mởn, Jack à, như vậy phải cẩn thận đấy. Tớ không muốn con bé hoảng sợ.
Hắn im lặng trong khi giọng nói ở phía bên kia lạo xạo qua màng rung rồi im hẳn. Martin nói tiếp và lần này giọng hắn lộ vẻ khoái trá.
- Chú ý này, đây là món tuyệt diệu nhất mà cậu được thấy. Nhưng cậu không được máu mê quá đấy. Con bé còn ít tuổi nếu có chuyện gì xảy ra thì sẽ bị phiền lắm đấy. Biết điều một chút và chịu khó chờ thêm một thời gian nữa. Rồi đâu sẽ vào đó.
Hắn vừa đặt ống nghe xuống thì Maria bước vào.
Trước cửa một ngôi nhà đồ sộ cô xuống taxi. Người gác cổng đã mở sẵn cửa trong khi cô đang trả tiền cho người lái xe và bước ra khỏi xe.
- Tôi muốn đến chỗ Mr. Ostere.
Nét mặt ông ta cho thấy rằng ông ta đã biết trước.
- Nhà D trên sân thượng, tầng mười bảy.
Người trông thang máy cũng có một thái độ như vậy. Anh ta đưa nàng lên tầng trên.
- Rẽ trái - Anh ta nói và mở cửa cho cô.
Trong khi ấn chuông cửa nàng nghe thấy tiếng cửa thang máy đóng lại. Cửa căn hộ mở ra. Một người đàn ông trong bộ lễ phục xuất hiện trước mặt cô.
- Ngài là Mr. Ostere? - Cô hỏi - Tôi là Mariann Flood.
Khuôn mặt người đàn ông không hề thay đổi.
- Xin mời vào - Người đàn ông nói với giọng khiêm tốn - Tôi sẽ báo với Martin là cô đã tới.
Cô đứng đợi ở phòng ngoài. Người đàn ông biến mất rồi ngay sau đó quay lại với một người đàn ông khác nhỏ bé trong bộ comple màu xám. Ông này chìa tay ra phía nàng.
- Tên tôi là Jack Ostere - Ông ta cười tự giới thiệu.
Người đàn ông lùi lại một bước và ngắm nhìn cô.
- Trời ơi! - Ông ta thốt lên - Lần đầu tiên trong đời anh chàng Joker nói thật. Cô đúng là nữ thần sắc đẹp.
Maria mỉm cười vẻ hài lòng.
- Cám ơn ngài Ostere.
- Cô cứ gọi tôi đơn giản là Jack - Ông ta vội vã đáp lại - Nhưng mà mời cô vào cái đã. Tôi sẽ pha cho cô một cốc cocktail trước khi mọi người tới.
Ostere nắm nhẹ lấy tay cô và đưa vào phòng khách lớn nhất mà cô thấy từ trước đên nay. Ông ta dừng lại bên một cai xe trên bày đầy đủ các loại rượu.
- Được phép mời cô thứ gì nào? Manhattan? Martini?
- Có cả cocacola chứ? Cô ngượng ngùng hỏi.
Ostere nhăn trán vẻ giễu cợt rồi mỉm cười.
- Như ý cô muốn.
Ông ta quay người và giật một sợi dây thả từ trên xuống sát tường. Ngay lập tức một người hầu bàn xuất hiện.
- Ngài cần gì, Sir?
- Mang cocacola đến cho cô Flood, Jordan ạ!
- Vâng thưa ngài - Anh ta trả lời và định bước đi.
- Cho nhiều đá một chút - Maria thêm vào.
Người hầu bàn nhìn cô.
- Vâng, sẽ có nhiều đá, thưa cô - Anh ta rời khỏi phòng.
Maria quay người về phía chủ nhà.
- Em tin rằng mình đến không quá sớm. Anh Joker bảo em phải đến ngay.
Ostere tự rót cho mình một cốc whisky với mấy cục đá nhỏ. Ông ta giơ cốc rượu lên nhìn nàng.
- Một người xinh đẹp như cô không bao giờ đến quá sớm, cô Maria ạ.
Từ phòng ngoài tiếng chuông vang lên kính cong.
- Xin lỗi cô một chút nhé - Ostere nói - Mấy người khách của tôi đã đến và tôi phải ra đón họ.
Người hầu bàn mang cocacola đến cho Maria. Cô tranh thủ quan sát thật nhanh căn phòng. Nó dài phải đến mười hai, mười ba mét. Ở cuối phòng có nhiều cánh cửa bằng những tấm kính lớn mở ra sân thượng.
Ostere trở lại phòng khách với những người mới đến Maria tròn mắt ra nhìn. Một trong số những người đàn bà là diễn viên điện ảnh mà cô thường được trông thấy trong những phim chiếu ở rạp RKD đầu phố 86. Và một trong những người đàn ông là nhà báo có tên tuổi mà nàng vẫn thường đọc những bài viết của ông ta trên các thờ báo buổi sáng.
Maria bẽn lẽn im lặng suốt cả thời gian đó. Bởi vì cô chẳng biết nói chuyện gì với những người này. Từ những câu chuyện của họ cô biết rằng Ostere là một người giàu có, ông ta cũng thường hay bỏ tiền ra để dàn dựng những vở kich mới.
Ostere là một chủ nhà rất chu đáo, mặc dù phải chạy đi, chạy lại nói chuyện với khách khứa của mình, ông ta vẫn thường xuyên quay về chỗ Maria để an tâm rằng cô cảm thấy dễ chịu và không thiếu thứ gì. Cô thấy ưa ông ta. Ông ta là một người đàn ông nhỏ bé, nhiệt tình và rất đáng yêu.
Một lần người phóng viên bắt chuyện với cô trong một góc hơi xa những người khác một chút và hỏi cô làm nghề gì. Lúc đầu cô không biết trả lời ra sao. Rồi cô nảy ra một ý.
- Tôi là vũ nữ - Maria trả lời. Và cái đó phần nào cũng đúng với sự thật. Đúng lúc đó, đột nhiên Ostere xuất hiện bên cạnh họ và mỉm cười hưởng ứng câu trả lời của Maria.
- Thế cô biểu diễn ở đâu? Chàng phóng viên hỏi - Tôi sẽ viết vài cột báo về cô.
- Ồ tôi chưa tiến xa đến được như vậy đâu - Maria mỉm cười trả lời - Nhưng mà đến lúc đó thế nào tôi cũng trình diện ở chỗ anh và nhắc nhở anh điều đó.
Anh chàng phóng viên uống đã nhiều và cũng đã hơi bốc. Anh ta biết chắc những cô gài mà Ostere thường có trong những buổi tối như thế này thuộc hạng nào và muốn làm cho Maria phải bẽ mặt.
- Thế cô nhảy cho chúng tôi xem một chút đi - Anh ta láu cá yêu cầu - Tôi không tin điều đó đâu.
Sau câu nói của anh ta trong căn phòng trở nên im lặng. Những người khác tò mò nhìn Maria và chờ xem cô xử sự như thế nào. Đối với họ tất cả các cô gái của Ostere không còn là điều bí mật. Maria nhìn chằm chặp vào mặt anh trả lời:
- Tôi rất muốn làm điều đó, nhưng đáng tiêc hiện giờ thì không thể. Thật ra tôi đang bị bệnh nghề nghiệp của những người vũ nữ.
- Ôi cái bệnh nghề nghiệp gì thế? - Người phóng viên to giọng đắc thắng - Tôi chưa được nghe đến nó bao giờ.
- Thế thì anh chẳng hiểu chút gì về công việc đó rồi, đúng không nào? - Maria giễu cợt hỏi lại - Anh chưa bao giờ nghe nói đến những đôi chân bị thương à?
Những tiếng cười rộ lên trong phòng đẩy lùi sự căng thẳng và Ostere vỗ nhẹ lên vai cô thì thào:
- Cô bé can đảm thật.
Khoảng hai giờ rưỡi khách khứa bắt đầu ra về và đến ba giờ chỉ còn lại Maria và Ostere. Ông ta thả người xuống chiếc ghế bành và nhìn cô.
- Tôi thật thoải mái, như vậy cho tuần này coi như là xong - Ông ta thốt ra.
Maria nhìn ông ta ngạc nhiên.
- Thế tại sao ngài lại cứ tổ chức, một khi nó không làm ngài thich thú?
Ostere mỉm cười
- Tôi phải tổ chức, cô bé của tôi ạ. Chuyện làm ăn đòi hỏi như vậy. Ngoài ra mọi người sẽ rất sửng sốt nếu tôi không tổ chức. Và nó đã trở thành thói quen hàng tuần rồi.
- Ngài muốn nói là mỗi tuần một buổi như thế nầy hay sao?
Ostere gật đầu.
- New York sẽ không còn là nó nữa, nếu không có những buổi tụ tập đến khuya vào tối thứ ba hàng tuần ở nhà Jack Ostere - Trong giọng nói của ông ta pha lẫn chút tự hào.
Maria lắc lắc cái đầu. Cô không thể hiểu nổi sự khác biệt như thế nào một khi người nào đó đến hay không.
- Đã đến giờ em phải về rồi, thưa Mr. Ostere - Cô nói và trở lại kiểu cách lễ phép như lúc ban đầu.
Ông ta nhìn cô và cô có cảm giác trong đôi mắt ông ta có cái gì đó như một sự cầu khẩn không nói lên lời.
- Thế cô phải về thật ư? - Ông ta hỏi với vẻ hờ hững rất kịch - Ở đây tôi còn rộng chỗ lắm.
Đôi mắt cô nhìn tránh sang phía khác.
- Em phải về Mr. Ostere ạ. Cha em đang đợi ở nhà.
Ostere bật dậy.
- Thế thì tất nhiên rồi - Ông ta thốt lên - Đáng lẻ tôi phải nghĩ ra điều đó chứ - Ông ta rút một tờ bạc trong túi và nhét vào tay nàng. Maria không nhìn nó.
- Em xin cám ơn ngài rất nhiều, Mr. Ostere ạ - Và cô chìa tay ra - Em cảm thấy rất vui.
Ông ta nắm lấy tay cô.
- Tôi rất sung sướng khi có cô ở đây, cô bé của tôi ạ. Tôi mong cô lại đến. Có thể là tuần sau.
Maria ngập ngừng:
- Điều đó thì em không dám hứa. Em còn phải hỏi Mr. Martin đã.
Ostere mỉm cười đưa nàng ra khỏi cửa.
- Với Joker thì cô đừng bận tâm làm gì. Tôi sẽ nói với anh ta.
- Chúc ngài ngủ ngon, Mr. Ostere.
- Chúc cô ngủ ngon, maria.
Cánh cửa thang máy mở ra, Maria bước vào. Cô vẫy vẫy tay về phía Ostere, lúc đó vẫn còn đứng ở cửa ra vào căn hộ của mình. Cánh cửa thang máy đóng lại, lúc này cô mới nhìn xem tờ bạc mà cô vẫn nắm chặt trong bàn tay trái. Maria thốt lên một tiếng sửng sốt. Đó là hai mươi dollar. Nhiều bằng số tiền cô phải làm cả tuần mới có. Nàng vội vã cho ngay vào các xắc của mình và tự hỏi không biết ông ấy có nhầm không. Khuôn mặt của người gác cổng lộ vẻ ngạc nhiên khi thấy cô đi từ trong ra.
- Taxi chứ? - Anh ta hỏi.
Cô nhìn anh ta một thoáng. Rồi cô nhún vai. Tại sao lại không? Mình làm được cơ mà.
Người Mẫu Người Mẫu - Harold Robbins Người Mẫu