Nguyên tác: The Case Of The Half - Wakened Wife (1945)
Số lần đọc/download: 1636 / 30
Cập nhật: 2017-05-20 08:57:58 +0700
Chương 17
P
erry Mason bước ra khỏi khoang thang máy, đầu ngẩng cao, miệng nở một nụ cười khôi hài. Sau đó ông đẩy cửa văn phòng Paul Drake.
“Ông chủ tôi muốn gặp ông, ông Mason,” người tiếp khách nói với ông. “Ông ấy đang đợi ông.”
Người luật sư bước vào phòng của Paul Drake.
“Ô, Perry,” Drake reo lên. “Người ta đã đưa cho ông tờ giấy gọi ra tòa chưa?”
“Rồi! Thì sao?”
“Còn thì sao gì nữa! Hai trăm năm mươi ngàn đô-la, Perry. Ông rõ chưa?”
“Phải nộp thôi, theo ý tôi.”
“A! Còn tôi, tôi không biết là sẽ phải làm gì? Cầm chùm chìa khoá vạn năng và ném nó xuống nước thôi.”
“Cái đó thật là đáng tiếc,” Mason trả lời tỉnh bơ. “Anh đã có một bộ sưu tầm chìa khóa rất đẹp.”
“Nó còn dùng vào việc gì được nữa, một khi tôi thất nghiệp, phá sản? Thật là dại dột, Perry, công việc có nghiêm trọng không?”
“Ai sống thì sẽ thấy. Hiện giờ, thì đó chỉ là một mánh khóe quảng cáo.”
“Ông đã trông thấy những bức ảnh của cuộc dã ngoại chưa, Perry?”
“Chưa. Ở đâu ra?”
“Trong báo Times, độc quyền. Ellen Cushing cầm máỵ chụp.”
“Không đùa chứ?”
“Không. Đó là những bức ảnh tuyệt đẹp. Trong ảnh có đủ hai người, cô ả và Lacey, vì máy có bộ phận chụp tự động. Và cô ả sẽ đi kiện ở tòa án với những bức ảnh dơ dáy đó!”
“Đừng nói thế, Paul! Cái đó chỉ vì hôm qua là thứ sáu ngày mười ba, hôm nay là thứ bảy ngày mười bốn và vận rủi theo đuôi chúng ta đến đây chấm dứt. Cầm lấy những dụng cụ nghiên cứu và đi theo tôi. Tôi có công việc cho anh.”
“Thế là thế nào?” Drake nghi ngờ hỏi.
“Tôi muốn anh chụp lại những dấu vân tay chiếc máy điện thoại mà tôi đã lấy từ trên thuyền của Parker Benton.”
“Ông đã dùng chiếc máy này?”
“Có, nhưng tôi cho rằng đã có người dùng nó sau tôi.”
“Ai vậy?”
“Chắc chắn là Shelby. Các phòng khác đều có người, riêng phòng của tôi thì không.”
“Vì tình yêu của chúa, Perry?” người thám tử kêu lên. “Ông không thấy là ông đã đi vào con đường sai lầm rồi à? Người đàn bà ấy. Marion Shelby, không nhận được một cú điện thoại nào. Bà ta biết rằng chồng mình đang ở trên boong. Tôi chắc chắn là thế, hơn nữa, anh chồng đang đi đạo với Margie Stanhope. Hắn chắc chắn đang tán tỉnh cô gái, nếu cô chịu, hắn hứa sẽ nhân nhượng về việc thuê đất của hắn. Người đàn bà đã biết và đã hạ sát người chồng không trung thành.”
“Thôi, đừng nói lý thuyết nữa, Paul. Cái mà chúng ta cần hiện nay là sự kiện. Hãy tìm xem có dấu vân tay của Shelby trên chiếc máy này không?”
“Làm thế nào mà biết được những dấu vân tay của Shelby? Chúng ta không có gì để so sánh.”
“Cảnh sát chắc chắn có khi lấy những dấu vân tay của hắn trong phòng của hắn.”
“Có thể, nhưng tôi sẽ không thấy lạ nếu cảnh sát từ chối cho chúng ta những chứng cớ đó. May mắn độc nhất là người ta tìm được xác hắn. Nhưng chúng ta cũng có thể đến văn phòng của khám nghiệm viên.”
“Đúng là phải đến cả đó nữa,” Mason nói.
Drake buông tiếng thở dài, cầm một cái túi nhỏ bằng da và một cái máy ảnh rồi đi theo Mason.
o O o
“Buổi sáng nay cô thấy như thế nào, Della?” Mason hỏi trong khi đẩy cửa vào phòng làm việc của mình.
“Như là một sự say mê,” cô trả lời. “Ông đã trông thấy những tấm ảnh trên báo chưa, sếp?”
“Chưa. Chiếc va li đựng máy điện thoại đâu?”
Della mở một chiếc rương. Và lấy ra một chiếc va li nhỏ.
Mason lấy chiếc máy ra, chú ý không để in dấu tay trên máy và đưa cho Drake.
Trong lúc anh này đang phun một lớp bột đặc biệt lên máy thì luật sư cầm lấy tờ báo.
“Phải, những tấm ảnh này rất rõ,” ông khẳng định sau một lúc.
Máy chuông điện thoại reo khi ông chưa nói hết. Della nhấc mấy.
“Có người cần gặp anh, Paul,” cô báo tin sau khi nghe một vài giây.
Drake cầm ống máy.
“Allô,” anh nói. “Hử? Thế nào… Xin chờ, đừng bỏ máy.”
Tay anh đặt lên ống nói và nói với Mason;
“Người ta đã tìm thấy xác của Scott Shelby, Perry. Vớt đúng chỗ.”
“Có đúng thế không?” Mason nói không giấu nổi sự ngạc nhiên của mình.
“Với một đầu đạn cỡ 9,5 trong sọ.”
“Người ta tìm thấy xác lúc mấy giờ?” luật sư hỏi.
“Lúc mấy giờ?” Drake hỏi lại người nhân viên của mình. Lại quay về phía Mason một lần nữa, anh báo tin, “Vào lúc hai mươi ba giờ năm mươi chín phút hôm qua.”
“Cái đó không làm tôi ngạc nhiên,” Mason nói. "Còn là thứ sáu, ngày mười ba."