Hoài nghi là một tên phản bội, bởi nó khiến bạn sợ hãi không dám liều mình, vì thế bạn đánh mất cơ may thành công của mình.

William Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Janet Dailey
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3904 / 30
Cập nhật: 2015-09-18 18:31:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
uốt cả ngày, họ đi tìm con ngựa hoang và bầy ngựa cáị Buổi trưa, họ quay trở lại bãi trại để ăn trưa và thay ngựạ Hai lần họ nhìn thấy bầy ngự phi biến đi ở nơi cách xa họ hàng cây số. Khi trời sụp tối, họ lại phải quay về bãi trại, ai cũng mồ hôi đầm đìa mệt mỏi và đói meo.
Ngày thứ hai trôi qua mà họ cũng chẳng đạt được kết quả gì như ngày hôm trước. Ngày thứ ba cũng chẳng khá hơn. Lúc họ đi vòng về thung lũng Diana có cảm giác rằng vùng đất rộng cả cây số vuông của bang Nevada đã chơi trò trốn tìm với chúng.
Họ xuống ngựạ Cô trao dây cương cho Guy.
- Nhờ anh chăm sóc luôn thể cho con ngựa của tôị Tôi chỉ muốn rửa qua cho sạch bớt bụi bặm trước khi bắt tay vào công việc bếp núc.
- Một ý tốt đấy - Guy mỉm cười đón lấy dây cương ngựa từ tay cô - Nhớ để lại cho anh một ít nước nhé.
Diana xách cái nồi nấu ăn đi về phía nguồn nước. Cô ngoảnh lại nói với Rube:
- Nhóm lửa xong, nhờ ông hâm nóng lại chỗ cafe còn từ bữa trưa.
Đi khỏi rồi, cô còn nghe thấy ông khẽ chửi rủa.
- Rube nhóm lửa lên! Rube, hâm lại nồi cafe! Người ta có thể nghĩ rằng tôi chỉ là..chỉ là.. Tiếng ông mất hút trong gió..
Diana núp sau bóng cây, hất mũ ra sau, để nó treo ngang cổ mình. Cô nhúng nồi nước xuống. Dòng nước tươi mát trùm lên bàn tay cộ Cô nhúng ướt cái khăn, lau sạch bụi bặm và mồ hôi trên mặt và cổ. Về đến bãi trại, cô sẽ đun chút it' nước ấm và rửa ráy cẩn thận hơn. Luc' nghe thấy có tiếng chân bước ở phía sau cô chẳng hề ngoảnh lại.
- Anh cũng muốn nhảy xuống nước phải không Guỷ Tắm được mốt cái rất khoan khoái và khoẻ hẳn lại đấỵ - Cô nói với tiếng thở dài khao khát.
- Và sau đó yêu đương ân ái phải không?. Có phải đó chính là cái em đang nghĩ tới không?
Cô đứng bật dậy khi nghe giọng nói châm biếm của Holt và quay phắt lạị Nét mặt anh bất động. Anh đứng sát bên cô trong tư thế đe dọạ Nước xô lấp xấp dưới chân cộ Cô không thể lùi đi đâu được nữa.
- Tại sao anh cứ phải luôn coi một nhận xét hoàn toàn vô tội là một cố gắng quyến rũ? - Cô hỏi vì tự nhủ rằng tấn công là phương cách phòng thủ tốt nhất - Em chẳng hề nói ra và cũng chẳng hề nghĩ như thế.
- Vậy ử - Anh rít lên qua hàm răng nghiến chặt - Em quên rằng anh rất hiểu em. - Anh tiến lại phía cô một buơớc. Cô cố tìm cách tránh và lánh quạ Nhưng anh dễ dàng tóm được cô, giữ cô đứng lạị Sự tiếp xúc với da thit. anh tiêu tan mọi dự định và khả năng phản kháng của cộ Bàn tay anh nắm lấy gáy cô, buộc cô phải nhìn anh - Đã lâu quá rồi phải không?
Cô run bắn ngườị Bất kể anh nói gì.. cơ thể cô biết rất rõ ràng cô cảm thấy thiếu như thế nào sự mơn trớn của hai bàn tay anh lúc chúng bỡn cợt với da thịt và sự tạo hình trên cơ thể cô cũng như ngọn lửa trong nụ hôn của anh. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, và những tri giác của cô phản ứng không kiềm chế được đối với sự ôm ấp này của anh.
Nhận được sự kích thích đang đâm chồi nảy lộc trong cô, anh trùm phủ mặt cô bằng những cái hôn.
- Em muốn cởi truồng nhảy xuống nước, bơi lội, vùng vẫy, đập té nước? - Anh buộc tội cô, giọng khàn đi bởi cũng đang ở trong trạng thái bị kích động cao độ - Và rồi định bò vào bờ để chơi trò trai gái với Guỷ Ngày ấy hai đứa cũng đã làm như thế trên hồ.
Diana quay đầu đị Cô căm thù anh, vì đã nhắc cô nhớ lại cuộc phiêu lưu thất bại với Guy.
đdúng thế - Cô thốt lên, giọng đau khổ bởi nỗi dằn vặt nội tâm. - Để anh có thể tận mắt nhìn thấy, lần này ở rất gần, và cũng có được cho mình cái gì đấy từ trò chơi nàỵ Như thế còn có cái giữa chúng tôi để anh nhìn, để anh ngắm chứ, có phải thế không? - Anh bóp chặt tay cô tới mức cô tưởng rằng sẽ bị gãy xương. Nhưng cô không thể biết được anh thực sự muốn vậy không, vì đúng lúc này Guy xuất hiện bằng giọng nói của mình:
điana em làm gì lâu thế? Chẳng nhẽ nguồn nước cạn rồi hay là.. anh hiện ra giữa bụi cây và câu nói tắc nghẹn trong họng. Lúc đầu anh tái mặt vì sợ hãi, nhưng rồi lại đỏ bừng bừng vì giận dữ.
- Ông buông ngay cô ấy ra!
Nỗi hoảng sợ dâng lên trong người cộ.. sợ những hành động bạo lực mớị Cô tuyệt vọng quay người trong sự giam cầm bởi tay Holt. Anh nhìn xuống cô với nụ cười mỉm lạnh lùng. - Tất nhiên tôi sẽ buông thả cô ấy ra, nhưng cô ấy cần làm cho bớt nóng đã.
Anh đẩy cô một cáị Cô lảo đảo về phía sau, chơi vơi trên hồ nước nhỏ. Cô hoảng sợ thét lên lúc hai bàn chân chẳng còn chỗ bấu víu trên mặt đất bùn lầỵ Cô ngã nhào làm nước văng lên tung toé, ngồi lặng ở đó, nửa choáng váng, nửa giận dữ, không đủ khả năng làm nổi cử động gì.
- Tôi đã nói ông không được động chạm tới cô ấỵ Nếu ông làm đâu cô ấy...
Holt ngắt lời con trai mình, giọng chẳng thể hiện xúc động gì:
- Chẳng cần phải nói tiếp làm gì. Cha nghĩ người đàn bà của trái tim con cần được cứu trước đã.
Guy cảm thấy bị giằng xé giữa mong muốn giúp Diana đứng dậy và khao khát trừng trị cha mình. Vì thế anh chẳng làm việc này lẫn việc kia lúc Holt đi ngang qua và biến mất sau bụi câỵ Sau khi khả năng thứ hai đã tan biến, anh chạy nhào xuống nước.
- Em có sao không? - Anh cầm tay Diana và kéo cô đứng dậy.
Cái quần bò của cô ướt sũng. Nước tràn vào ủng cô và cả áo cũng bị nước bẩn thấm ướt. Mông cô đau nhói vì bị dáng xuống đất. Nhưng ngoài ra cô không hề bị thương. - Tôi không sao ca?
- Lẽ ra anh phải.. Guy ngoảnh lại nhìn ra sau, ánh mắt hằn học và rừng rực mong muốn trả thù.
- Anh đừng nghĩ về chuyện ấy nữạ Đó chẳng qua là lỗi tại tôị Tôi đã khiêu khích anh ấy.
- Tại saỏ Em đã nói gì vậỷ - Anh đỡ cùi tay cô lúc họ cùng bước lên bờ.
- Chuyện ấy có gì quan trọng đâủ Sau ba n gày vừa qua, tất cả chúng ta đều mệt mỏi và dễ cáu bẳn. Holt đang ở trong trạng thái thần kin căng thẳng và chỉ cần một tia lửa nhỏ cũng đủ.. đủ để cho nổ tung lên. Thôi quên chuyện vừa xảy ra đi nhé?
- Nếu em đã muốn vậy.. - Anh miễn cưỡng nói - Nhưng..
- Anh hãy chìu ý tôi một lần, Guy ạ. Được không?
Diana ngồi xuống bên mép nước để cởi đôi ủng, dốc cho nước ra hết. - Nhờ anh đi về bãi trại lấy quần áo khô ra đây cho tôi và đừng gây sự với Holt nữạ Chẳng có ích gì đâu.
- Một ngày nào đó tôi sẽ giết chết hắn. - Anh hít hơi thở dài rồi đi khỏị Diana rùng mình, cái lạnh buốt đuổi nhau trên lưng cô.
Sáng ngày thứ tu họ gặp đàn ngựa và cuộc truy đuổi bắt đầu ngaỵ Giống như hôm lần đầu tiên giành lại được bầy ngựa cái, họ cùng nhau phi đuổi sau cả đàn ngựạ Mỗi người đảm nhận một đoạn, kể ca? Diana cũng vậỵ Lần này con ngựa hoang không bỏ rơi đàn ngựa cáị Nó thúc chúng chạy một cách không thương tiếc, luôn ép chúng phải dỏng chân phi những bước đi dài để thoát khỏi những kẻ truy lùng.
Mặt trời đã vượt quá đỉnh cao nhất. Diana khâm phục sự bền bỉ mà bầy ngựa cái đã chứng tỏ dưới sự chỉ huy của con ngựa hoang trắng. Hình như nó chạy quãng đường gấp bốn lần bầy ngựa cái, luôn chạy từ đầu lại phía sau để thôi thúc những thành viên khác trong đàn. Lúc cách đàn ngựa chỉ khoảng nửa cây số, Diana thấy nó đột ngột tăng tốc độ, chạy xuyên qua đàn và buộc con ngựa cái vốn vẫn luôn đi đầu về hướng đi mà nó chủ định. Rồi nó hài lòng quay trở lại cuối đàn và từ đó thúc cả bầy chạy với tốc độ do nó áp đặt. Khi ấy, Diana nhận thấy rằng sự ngự trị của nó là tuyệt đối trong đàn.
Thực tế đó càng được thể hiện rõ hơn khi chú ngựa non không chịu nổi tốc độ ấy nữa và bị tụt lùi lạị Mẹ nó cố gắng một cách tuyệt vọng để được ở bên nó. Nhưng con ngựa hoang cứ thúc nó phi tiếp một cách không thương tiếc. Nó nhe răng đe dọa, dùng chân trước thúc đạp người me bất hạnh.
Lúc Diana đuổi kịp con ngựn non, nó vẫn còn lảo đảo phi theo đàn, mõm vẫn hướng về phía mẹ Hoảng sợ và kiệt sức tới mức không thể chạy trốn được nữa, nó đứng lại, run rẩy lúc Diana phi đến gần.
Cô biết kỵ sĩ đảm nhiệm truy đuổi tiếp theo ở cách đó khoảng cây số, vì thế cô ghìm ngựa, nhảy xuống và từ từ đi lại phía chú ngựa non. Cô cầm cương dắt con ngựa của mình, âu yếm nói chuyện với chú ngựa non. Lúc đầu nó tránh sang bên khi Diana chạm vào người nó, nhưng rồi nó chịu để cho cô vuốt ve.
Cô cố bế nhắc con ngựa non lên yên ngựạ Nhưng nó nặng quá. Vì thế cô lại phải đặt nó xuống dưới đất, suy nghĩ tìm giải pháp khác.
Tiếng chân của nhiều con ngựa vọng lại gần. Holt phi về phía Diana, tay dắt hai con ngựa khác còn sung sức. Anh ghìm cương ngựa nhăn trán hỏi Diana:
- Có chuyện gì vậỷ - Sau khi hỏi rồi anh mới phát hiện ra chú ngựa.. non. - Nó có bị thương không?
- Không. Nó chỉ bị kiệt sức thôi.
Holt đoán được vấn đề Diana đang gặp phải, anh nhảy xuống ngựa.
- Anh sẽ nhấc nó lên cho em. - Diana trèo lên lưng ngựa, còn Holt nhấc bỗng chú ngựa non đặt nó lên yên ngựa ơ> phía trước Diana - Em đem nó về bãi trại đị Chắc nó phải đang vừa đói, vừa mệt. Có thể em hãy còn sữa bột. Nếu không em nhớ pha nước đường cho nó uống. Ai ở trước mặt em đấy??
Chú ngựa non hếch mõm hí khe khẽ, nhưng rồi nó trấn tĩnh lại ngay khi được Diana vuốt ve.
- Em nghĩ Don thì phảị Anh ấy đợi em cách đây khoảng một cây số trước kia.
Holt nhảy lên lưng ngựa.
- Chúng ta sẽ đuổi con ngựa đực này cho tới khi mặt trời lặn. Em hãy để ý đến con ngựa non này nhé. Anh muốn ít nhất cũng đem về lại được cho Thiếu Tá một con ngựa sống. - Anh phi biến đị Còn Diana chậm chạp cưỡi ngựa của mình đi về bãi trại.
Trời đã tối lúc những người đàn ông trở về. Nồi thức ăn tối củ ahọ sôi ùng ục bên đống lửạ Diana ngồi trong vòng tròn sáng, con ngựa non nâu hung nằm cuộn tròn bên cạnh cô, cái đầu mềm mại của nó gối lên đùi cộ Nó đang ngủ rất say.
- Nó thế nào rồỉ - Holt ngồi xổm xuô"ng bên cạnh cô.
- Ít ra cũng không tệ hơn lúc trước. - Diana cố gắng nói giọng thản nhiên như anh.
- Tôi tin rằng bây giờ nó nghĩ chẳng cần đến mẹ mình nữa.. bây giờ khi đã có Diana - Guy noi.
- Thật lạ lùng khi tất cả mọi thứ đều ở trên bàn tay cô em. - Nhận xét châm biếm của Holt nói ra chỉ như tiê"ng thì thầm, nhưng Diana đã nghe thấy.
- Nó gặp may rằng đã không vấp ngã gẫy chân ơ> địa hình gập ghềnh mà chúng ta đã phi qua hôm naỵ - Diana nói, với tay lấy cái đĩa Diana xếp bên cạnh. - Chúng ta ăn được chưa?
- Các anh tự phục vụ mình đi - Diana noi - Tôi đã ăn rồi.
Ca? Rube cũng ngồi xuống bên đống lửa.
- Con ngựa này còn sống là điều kỳ diệu rồi đấỵ Một người thợ săn ngựa hoang già đã từng kể cho tôi nghe rằng nhiều con ngựa đực hoang giết chết ngựa non còn hơn để chúng ngăn trở tốc độ của cả đàn. Mặc dù đó không phải là thực tiễn phổ biến, nhưng việc ấy đã từng xảy rạ Tôi thì tôi cho rằng con ngựa hoang trắng của chúng ta dám làm những chuyện như thế lắm.
- Ngày mai chúng ta phải truy đuổi đến cùng - Don nói - Nếu cứ truy đuổi đàn ngựa ráo riết như hôm nay, chúng ta sẽ có thể tóm lại được bầy ngựa cái.
- Nhưng ngày mai chúng có thể đi cách xa nơi đây hàng cây số rồị - Diana nói và quan sát những người đàn ông xúc thứa ăn vào đĩa mình.
- Tôi không nghĩ thế - Rube đáp lại - Mặc dù con ngựa đực không mệt mỏi, nhưng lũ ngựa cái đã kiệt sức. Thậm chí có khi chúng mệt tới mức không ăn, không ngủ được nữa Nhiều nhất chúng cũng chỉ có thể ở cách nơi chúng ta đã bỏ rơi chúng hôm nay chừng hai cây số là cùng.
Ông nói rất đúng. Khoảng hai cây số cách nơi hôm trước họ ngừng truy đuổi, họ phát hiện ra đàn ngựạ Không biểu lô. Một dấu hiệu mệt mỏi nào, con ngựa đực trắng lại thúc cả đàn ngựa cái chạy khi vừa nhác thấy bóng các kỵ sĩ. Chỉ vài phút sau, nó đã thúc được cả đàn ngựa chạy với tốc độ như hôm trước.
Cuộc truy đuổi không khoan nhượng của ngày hôm trước dường như lại tái diễn. Nhưng rồi Diana để ý thấy các kỵ sĩ đuổi tiếp sức tiến mỗi lúc một gần thêm đàn ngựạ Khoảng cách giữa họ và chúng ngày hôm qua là một cây số, sau giảm xuống còn nửa cây số và lúc này chỉ còn gần một phần tư cây số. Những con ngựa cái mệt mỏi đi một cách nhanh chóng. Chỉ có sự tàn bạo của chủ chúng giữ chúng đứng vững được trên tứ chị Con ngựa đực vẫn không chịu rời bỏ đàn. Dường như nó biết rằng các kỵ sĩ không đuổi theo nó mà đuổi theo những con ngựa cái.
Mặt trời treo như quả cầu lửa sáng trắng trên giữa đỉnh đầụ Diana phi đuổi tiếp sức chặng đường của mình lần thứ ba, đuổi đàn ngựa vào một thung lũng nhỏ hoà nhập vào thung lũng lớn. Con ngựa đực hoang vẫn luôn tìm cách dẫn cả đàn chạy vào thung lũng nhỏ này vì ở địa hình gập ghềnh hơn và do đó truy đuổi sẽ khó khăn hơn. Rube trấn giữ lối vào trong thung lũng để xua đẩy cả đàn chạy trở lại thung lũng lớn và thay thế cho Diana.
Diana để ngựa chạy chậm hơn lúc con ngựa cái hoang nhằm hướng lối vào thung lũng nhỏ mà phi tớị Rube xuất hiện ngay lập tức ở điểm giữa lối vào, chắn ngang đường chạy của đàn ngựạ Con ngựa cái quay đi, chuyển hướng chạy, những con ngựa khác chạy theo nó và sử dụng sức lực còn được dư. Trữ đầy đủ cho vòng phi chạy tớị Bây giờ Rube đang cố chặn đường chạy của chúng và thay thế cho Diana.
Con ngựa của cô cũng sẵn sàng phi chạy nhanh hơn, đầu nó vung sang hai bên. Bọt bay tung từ cái cổ đẫm mồ hôi của nó (ewwww). Khi quan sát Rube từ một góc chéo phi thẳng lại phía đàn ngựa, cô thấy con ngựa hoang trắng đã nhận ra kẻ thứ hai truy đuổi nó. Nó lắc tung cái bờm trắng, quay người vùng vẫỵ Một tiếng kêu hiếu chiến ghê rợn dậy lên khắp thung lũng. Diana sợ hãi nín thở khi thấy con ngựa hoang tấn công kẻ thù của mình, cổ gục xuống thấp, tai áp sát vào đầu.
- Ông Rube! - Diana thét lêN cảnh cáo.
Nhưng Rube đã để ý thấy cuộc tấn công đột ngột này và ghìm cương ngựạ Con ngựa của ông nhận cảm được mối nguy hiểm do con ngựa hoang gây nên, nó tránh sang bên, giằng cương, chống lại bàn tay đang nắm giữ dây cương ấỵ Diana thấy Rube thét to lên, đưa tay xua đẩy để đuổi con ngựa đực. Cô thúc ngựa phi theo người đàn ông già.
Như một tia chớp trắng, con ngựa hoang tấn công cả kỵ sĩ và con ngựa kẻ thù của nó. Rube tìm cách tránh và quay ngựa sang bên, con ngựa hốt hoảng tung bổng hai vó trước. Rube bám chặt vào cổ con vật như một con khỉ, nhưng con ngựa mất thế đứng thăng bằng và ngã nhào ra sau, đè cả lên kỵ sĩ.
Con ngựa trắng rõ ràng chư a hài lòng với kết quả làm kẻ truy đuổi mình bị ngã. Nó lại tấn công. Con ngựa của Robe gượng dậy tránh đòn tấn công của nó. Rube cũng định làm theo, nhưng con ngựa trắng đã xô đến. Chân nó dẫm đạp lên Rube ép ông nằm sát mặt đất.
Con ngựa của Diana phi chạy lướt trên cỏ cây, cô quất liên tục đầu dây cương vào hông nó. Con ngựa đực quay người để đón nhận nguy cơ mớị Trong giây khắc khủng khiếp, Diana trưởng rằng nó sẽ tấn công mình. Nhưng rồi nó hướng ánh mắt hừng hực, hờn căm long lanh về phía đàn ngựa cái bỏ chạy phân tán trong lúc nó vắng mặt. Nhanh như chớp, nó quay mình và kiểu đi pas chao đảo đưa nó trở lại với bầy nô lệ của nó.
Diana căng ghìm dây cương lúc tiến lại gần người đàn ông nằm bất động trên mặt đất. Con ngựa trườn trên mặt đất cứng rồi đứng dậy được, chân trước nó khụy xuống, nhưng nó thẳng người được ngaỵ Diana vội vã nhảy xuống khỏi yên ngựa và ngã bổ nhào, chẳng hề ý thức được tiếng nức nở đang thoát ra từ cổ họng mình. Lúc đứng thẳng dậy chạy về phía Rube, cô thấy ông động đậỵ Ông nằm nghiêng một bên, thở thều thàọ Với đôi chân run rẩy, cô đi đến quỳ xuống bên ông:
- Ông Rube! - Cô thận trọng ngã người ông ra.
đdể tôi nằm yên - Ông già nói, máu trào ra khóe mép.
- Trời ơi! - Diana không biết nước mắt đã chảy dài trên má mình. Cô chạy nhào về con ngựa của mình, rút khẩu súng chỉa lên trời bắn ba phát. Rồi cô quay trở lại bên Rube, quẳng khẩu súng xuống cạnh.
- Con ngựa đực đáng nguyền rủa này… - người đàn ông già thều thào.
- Ông hãy nằm yên, ông Rube, ông đừng cử động gì cả. Những người kia sẽ tới đây ngay.
Hình như ông đã bất tỉnh nhân sự. Vì không biết phải làm gì nên Diana chạy đến bên con ngựa của mình lấy túi đồ rạ Cô nhúng ướt cái khăn tay và lau những vết máu trên mặt Rubẹ Áo ông rách tướp, và trên ngực ông bầm tím những vết dẫm của con ngựa hoang lúc nó chồm nhảy lên ông.
Cô tưởng như thời gian trôi qua đến vô tận mới tới lúc nghe tiếng chân ngựa của mấy người kiạ Cả ba người, Holt, Don và Guy, lần lượt chạy lại cách nhau vài giâỵ Diana đứng dậy, chân run lẩy bẩy, đi về phía ho.
- Chuyện gì xảy ra thế? - Holt thốt lên lúc chạy ngang qua cô để quỳ gối bên Rube.
Cô không chắc chắn anh có nghe hay không lúc cô kể lại sự việc. Cô ngạc nhiên thấy giọng nói của mình còn mạch lạc trong tình trạng hỗn độn của cảm giác. Cô không khóc nữa mặc dù lệ còn đọng long lanh trong mắt, Holt khám cho Rube, dò bắt mạch ông, lắng nghe tiếng đập của trái tim. Người chăn ngựa già hãy còn sống. Holt ngồi xổm, bàn tay nắm lại, lặng người nhìn thân hình nằm bất động đó.
- Trời ơi, Rube…. - anh thì thầm, câu nói này dường như thể hiện sự bất lực của anh.
Mắt vẫn nhắm nghiền, nét mặt Rube nhăn lại thành một nụ cười mỉm đau đớn.
- Có lẽ tôi bị nặng quá phải không Holt? - Ông bắt đầu ho và thổ ra mỗi lúc một nhiều máu hơn.
- Ông sẽ vượt qua được. Ông gắng chịu đựng - Đó là một mệnh lện, một mệnh lệnh sốt ruột, bực tức.
Holt quay người về phía Don và Guy - Don, anh hãy cưỡi ngựa của Rube và chạy ngay về điền trạng Chúng ta cần sự giúp đỡ của điền trang, còn Guy phi ngay về bãi trại đem lại đây mấy cái chặn Diana, em đi cùng nọ.
- Không! - Diana có cảm giác hãi hùng rằng anh muốn cô đi khỏi đây để không phải chứng kiến cảnh khi ông…. Diana không dám nghĩ tới tận cùng ý nghĩ này…. Don đã ngồi lên lưng ngựa, thúc nó phóng đi.
- Anh hãy để cho cô gái đó ở lại đây Holt ạ - Rube đột nhiên ủng hộ cộ Ông nhấc cánh tay phải, yếu ớt vẫy gọi cô lạị Diana ngồi xuống bên ông, cầm lấy tay ông, giữ chặt tay ông trong tay mình vì cảm giác rằng ông muốn thệ Hình như ông đang cố gắng một cách ghê gớm để hé mở mi mặt Khi nhìn cô ánh mắt ông mờ đỏ vì đau đợn.
- Mắt cháu xanh như sắc trời thu. Ta đã muốn nói với cháu điều ấy ngày cháu còn là một cô bé hỗn láo nghịch ngợm Đúng, như sắc trời…. Màu thanh thiên…. một thời ta ngưỡng mô…. - Ông lại họ Diana lau vết máu bên mép ộng Những dòng lệ mới cứ bỏ rơi mí mắt cô ở phía sau. - Dễ thường nơi bây giờ ta sẽ đến có thiên thân. Ta thấy được an ủi làm sao khi trên dương thế này có người ngồi bên ta lúc ta sắp lìa đời ….
- Guy, đi đi! - Holt ra lệnh.
Diana chỉ thoáng ngẩng lên lúc Guy phi ngựa đị Holt tháo yên ngựa, lấy chăn trải yên ngựa đắp lên cho Rube.
- Holt, anh sẽ chỉ hao phí thời gian thôi. Một cơn đau mãnh liệt làm méo mó khuôn mặt già nua đầy vết nhăn đã trở nên tái xám dưới ánh chiều vàng nhạt.
- Thôi đi ông - Diana đặt ngón tay lên môi ông va `khi cô rụt tay lại, có máu nóng dính vào đó - Bây giờ ông đừng nói nữa, ông Rube ạ. Ông phải dưỡng sức để chịu đựng.
- Đừng nói với ta rằng ta phải im miệng Tất cả mọi người đã luôn chỉ nói rằng ta nên im miệng - Ông tức giận và tự ái - Khi sắp chết, người đàn ông có quyền nói, và những người khác nên nghe, chứ đừng nên làm ngơ như vẫn thường làm từ trước đến này.
- Chúng tôi nghe ông đấy chứ, ông Rube ạ. Chúng tôi nghe ông đấy chứ - Diana nói, nước mắt chảy dài trên gò má.
Nụ cười mỉm của ông méo mó, nhưng ông không cãi lại lời cô mà chỉ nhắm nghiền mắt, dường như để nghỉ ngơi trong chốc lát sau khi cơn tức giận đã làm hao quá nhiều sức lực của ông. Holt quỳ gối bên ông ở phía kia, môi bặm chặt và nhau. Diana biết rằng, cằm cô run lên bần bật, nhưng cô không thể nào nén lại được.
Rube lại nói:
- Rất may là ta đã không lấy vợ…. Nếu chẳng may tôi có đứa con gái…. Chắc chắn không bao giờ nó đáng yêu được như cháu. Ta vẫn luôn nghĩ rằng cháu là đứa con gái bé bỏng của ta. Cháu chẳng thấy điều đó lạ lùng hay sao? - Ông gượng cười, nhưng rồi lại chỉ ộc máu. Dù sao ông cũng nói được thêm - Ta cứ hình dung mình chính là Thiếu Tá ….
Diana nhắm nghiền mắt, nhắm thật chặt, nhưng dù vậy, những dòng nước mắt vẫn thi nhau trào ra, cô chưa bao giờ nghĩ rằng Rube lại nhìn nhận cô ở một góc độ như vậy. Tại sao người ta luôn chỉ nhận biết được những điều như thế khi tất cả đã là quá muộn rồi?
- Ông đáng yêu quá, ông Rube ạ - Vất vả lắm cô mới nói ra thành lời, giọng nghẹn lại - Luôn luôn chung thủy và đáng tin cậy …. Thiếu Tá vẫn thường nói thế.
- Cháu nói dối - ông mỉm cười, vẻ mặt rất hài lòng bất chấp bị nỗi đau đớn đang dày vò.
- Sao ông không nghỉ một lát, Rubẻ - Holt đề nghị - Sau này chúng ta có thể trò chuyện với nhau về việc ấy.
- Đúng sau này chúng ta lại có thể nói chuyện được với nhau. - Ông đồng tình rồi thốt lên tiếng thở dài mệt mỏi đến vô cùng. Những ngón tay xương xẩu của ông vẫn còn bám chặt tay Diana. Thấy ông không động đậy trong mấy phút liền, Holt căng một bên mi mắt ông….
- Ông ấy còn sống đấy chứ? - Diana ôm bàn tay Rube chặt hơn và sợ hãi lặng nhìn Holt.
- Ông vẫn sống, ông ấy chỉ bị ngất thôi.
Cô nghẹn ngào.
- Ông ấy bị chảy máu bên trong, đúng không anh?
- Ừ - Holt đứng dậy.
- Vậy chúng ta không thể làm được gì cho ông ấy sao?
- Không - Anh quay người, đầu gục xuống, bà tay ôm lấy gạy.
Diana gác ở bên Rube, ôm chặt bàn tay ông, không dám động đậy gị Lưng vai cô bắt đầu ê ẩm, đùi cô trở nên tê dạị Khi Guy đem chăn trở lại, họ bỏ tấm đệm yên ngựa ra, trải những tấm chăn len mềm mại hơn lên người ông.
Rube động đậy và ho khùng khục:
- Lạnh quá … không ai nhóm lửa hay sao? - Từ họng ông chỉ phát ra những tiếng hổn hển.
- Lần này Guy sẽ nhóm lửa - Diana nói, nhưng hình như ông lại rơi vào một cơn hôn mê mới, cô không biết ông có nghe thấy cô nói hay không.
Trời còn rất ấm và thực ra họ chẳng cần đến đống lửa, nhưng Guy lượm nhặt những cành cây khô và nhóm lên một đống lửa để có việc gì đấy mà làm.
Hai giờ sau, Rube trút hơi thở cuối cùng, hoàn toàn yên lặng, không giãy đạp gì cả và trước đó cũng không tỉnh lại được lần nào nữạ Diana gỡ bàn tay mình ra khỏi ngón tay ông giờ đã nhả rạ Mắt cô ráo hoảnh lúc Holt kéo tấm chăn che lên mặt Rube.
Cô câm lặng lê đôi chân tê dại đến bên đống lửạ Cô rùng mình, ớn lạnh và thấy đau buồn vô hạn Ai đó chùm khoác cái chăn lên ngang vai cộ Cô không biết ai, nhưng cả điều đó cũng chẳng quan trọng gì.
Gần một giờ sau, tiếng máy bay lên thẳng xuyên thủng cái im lặng trên hoang thộ Diana tháp tùng thi hài Rube về đền trang và không ai hỏi cô vì sao lại làm việc ấy.
Ngựa Hoang Ngựa Hoang - Janet Dailey Ngựa Hoang