Bất hạnh là liều thuốc thử phẩm chất của con người.

Seneca

 
 
 
 
 
Tác giả: Barbara Cartland
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Vũ Đình Phòng
Biên tập: Gió
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 5
Cập nhật: 2021-10-03 17:29:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
16
iolet Longden sở hữu một ngôi biệt thự nằm trên cao trông xuống con đường Conrniche trên mũi biển Antibes. Bà trang trí cho ngôi biệt thự của mình một vườn hoa đẹp hiếm thấy, theo phong cách của trường phái lập thể, hòa nhập với nền vườn lát gạch hoa và những bức tường sơn trắng bằng đá phiến.
Do đến muộn nên Diana được đón tiếp đặc biệt nồng nhiệt. Nàng không hề ngạc nhiên thấy các bạn bè đều đã có mặt. Họ không biết nguyên do khiến Diana đến muộn mà chỉ nghĩ đơn giản là nàng còn mải tham dự những cuộc vui chơi lý thú ở thành phố Paris. Diana suy nghĩ và thấy thật kỳ lạ: người ta có thể biến mất tăm trong cả mười ngày mà không ai chú ý.
Rosemary có mặt ở đây với Leadhold, và Ronald thì vui chơi như thường lệ đồng thời làm vui cho mọi người. Rất nhiều đàn ông khác cũng đã có mặt, đa số Diana biết, có hai hoặc ba phụ nữ đã có chồng nhưng chồng họ không có mặt, mà tháp tùng họ là các chàng trai mà xem chừng cũng bỏ mặc vợ để đến đây chơi.
Đã thành một cái lệ là nữ chủ nhân mời một cô gái xinh đẹp cùng bạn trai của nàng thay thế đức ông chồng. Người Mỹ, muốn khỏi lầm, thường lên một bảng kê tên các "cặp". Cũng có một vài ông chồng cùng vợ họ nằm trong bảng danh sách, nhưng theo nguyên tắc thì họ chỉ là những "cặp tham gia một cách danh nghĩa".
Ở bãi biển xanh cũng như trong bữa dạ tiệc thân tình, thông thường người ta chỉ mời những cặp có quan hệ tình ái chứ không có quan hệ hôn nhân. Như thế việc sắp xếp các chỗ ngồi xung quanh bàn tiệc nhẹ nhàng hơn và thành công của bữa tiệc được đảm bảo, bởi mọi người đều biết ngay nàng nào dính với chàng nào.
Violet Longden tuyên bố công khai rằng biệt thự của bà ta không nhận những cặp đã thành hôn.
Bà ta nói:
- Họ không biết thế nào là "chơi đẹp" và khi một phụ nữ chiếm đoạt nhân tình của cô nào đó, đâm ra tôi phải tiếp ông chồng của cô ta để ông ta khỏi nhăn nhó. Tôi nói thật, tình trạng đó làm tôi không thể tiếp tục chơi bời với bà kia. Và khiến tôi làm cho Johnnie bực bội.
Ai cũng biết Violet ngủ với Johnnie Nicholson. Ông ta là một người đàn ông điển trai, tuổi trạc ba mươi và có đặc tính là căm ghét mọi thứ thể thao ngoài môn đánh bài bridge, nhưng ông ta lại có một dáng vẻ uể oải chán chường khiến nhiều người yêu mến, mặc dù ông ta ăn bám vào tiền bạc của Violet- tất nhiên là những món tiền rất lớn.
Chồng Violet sống ở một nơi nào đó bên Mỹ. Theo lời đồn đại thì ông ta rất mê vợ. Mỗi năm ông ta chỉ đến thăm vợ hai lần và quãng thời gian ở với vợ hết sức ngắn ngủi. Dường như chỉ cần như thế cũng đủ để giữ mối quan hệ hôn nhân giữa họ. Nhưng một số người có dịp gặp gỡ ông ta đều nhận xét là ông ta có tính đa cảm. Dù sao cũng đã rõ ràng là ông ta hãnh diện về mối quan hệ rộng rãi của Violet trong xã hội thượng lưu London, Paris và trên bờ biển sát biên giới Pháp - Italia. Chỉ cần thế là ông đủ thoản mãn để tiếp tục kiếm đô la đem về cho vợ tiêu sài.
Có người đã hỏi là chồng của Violet thường đến thăm vợ rồi ở lại với vợ trong bao lâu, Johnnie trả lời rằng ông ta chỉ đọc hết những mẩu báo cắt có nhắc đến tên vợ xong là đi luôn.
Câu nói vui đó thật ra một phần nào đó đúng với sự thật bởi vì Violet cắt tất cả những mẩu báo có nhắc đến tên bà rồi dán vào những cuốn album dầy, gáy bọc màu đỏ, ngoài in tên bà bằng chữ vàng.
Số album ấy nhiều đến mức chất đầy cả một ngăn tủ lớn trong biệt thự của họ tại Paris, và trong ngôi nhà của họ ở London.
Bộ album ấy lúc nào cũng theo chân Violet trong tất cả các cuộc du ngoạn, và được giao cho một cô thư ký trông nom, thường xuyên đọc báo và cắt mẩu báo dán thêm vào. Những quyển album ấy không chỉ dán mẩu báo mà cả những tấm ảnh.
Mọi người xì xào, sau khi Violet Longden qua đời thì ai sẽ sở hữu bộ sưu tập phong phú nhường ấy. Bởi vì Violet không có con để sau này chúng đem bộ sưu tập ấy ra khoe về "má của chúng tôi". Rosemary cam đoan rằng bộ sưu tập ấy sau này được đưa vào viện bảo tàng British, nhưng một bà đối thủ của Violet thì mỉa mai nói, bộ sưu tập ấy đưa cho hội khuyến khích trinh tiết thì mới đúng.
Violet thừa biết bạn bè chế giễu sau lưng bà ta và nhiều khi lên án bà ta rất nghiệt ngã, nhưng tài khoản kếch sù của bà ta ở nhà băng khiến bà ta chẳng cần quan tâm đến những chuyện vặt vãnh kia. Mọi người tha hồ nói xấu, tha hồ lên án, nhưng rồi vẫn cứ phải đến nhà bà ta, cầu cạnh bà ta.
Tất nhiên Violet rất vinh dự thấy trong số khách khứa của mình có một cô gái xinh đẹp tuyệt vời mà lại mang dòng máu quý tộc lâu đời như Diana, nhưng ngoài ra bà còn rất thích tính nết nàng. Thậm chí bà còn gạ nàng lấy một trong số những khách đàn ông được bà quý nhất, nhưng những mưu đồ ấy chưa lần nào thành công.
Tuy bản thân sống rất tự do, bất chấp mọi nguyên tắc đạo đức, nhưng Violet lại không tán thành kiểu sống độc thân. Bà cho rằng một ông chồng luôn đi vắng là cái bình phong vững chãi nhất, và bà thừa đủ khôn ngoan để thấy rằng những lời đàm tiếu về cách sống quá buông thả của Diana đã gây nên những bất lợi cho nàng.
Mùa nghỉ năm nay, Violet có một khách quý mà bà ta muốn giới thiệu với Diana. Ông ta thuộc dòng dõi quý tộc lâu đời nước Pháp. Một người đàn ông học thức cao, tác phong lịch thiệp, đẹp trai cực kỳ và có sức quyến rũ không một phụ nữ nào cưỡng nổi.
Nguyên việc ông a rỗng túi đủ chứng tỏ ông ta độc thân, bởi nếu là gia đình giàu có thì ngay từ khi ở tuổi thiếu niên ông ta tất đã được gia đình bố trí để lấy một cô vợ nào đó.
Violet tin tưởng chắc chắn rằng ông ta, Antoine de Sélincote, sẽ được Diana vừa lòng. Cũng như rất nhiều phụ nữ Mỹ khác, Violet Longden có tính thích làm bà mối. Lúc kể ra mưu đồ kia với Johnnie thì anh chàng đẹp trai này chế giễu bà nhân tình.
Johnnie lơ đãng nhả khói lên trần hỏi:
- Tôi tưởng bà quý Diana?
- Tất nhiên rồi, - Violet nói. - Đấy là cô bạn tôi yêu quý nhất.
- Nếu như vậy tại sao bà lại định loại cô ta khỏi hội chúng ta? Bởi bà đặt ra cái lệ là không tiếp khách có chồng có vợ kia mà? - Johnnie nhìn theo những vòng khói bay lên cao, nhăn mặt hỏi.
- Với Diana thì khác, - Violet đáp. - Có một ông chồng người Pháp thú lắm chứ.
Johnnie cười.
- Tôi không tin Diana lấy được ông chồng thích hợp, bởi thời buổi này, làm gì có cặp vợ chồng nào hạnh phúc. Diana cũng không thoát khỏi cái quy luật ấy. Nhưng thôi, bà bạn yêu quý, bà cứ thử tiến hành kế hoạch xem sao, biết đâu đấy!
Bây giờ thấy Diana đến, Violet lập tức tiến hành ý đồ của mình. Chỉ có điều sao lần này bà ta thấy Diana hờ hững chuyện lấy chồng đến thế, thậm chí còn tỏ vẻ ghét tất cả đàn ông.
Ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên Diana đã ghét Antoine. Anh ta thấp bé mà Diana thì không ưa thanh niên vóc bé nhỏ. Anh ta điệu bộ kiểu cách mà Diana lại ghét những người làm bộ làm điệu. Anh ta đạo đức giả là thói nàng ghét nhất. Nàng gạt ngay Antoine ra rìa. Violet vốn dễ tính, ngay sau đó xếp luôn Antoine vào số những vị khách "không ai muốn gần".
Thật ra thái độ Diana làm Violet và bạn bè của bà rất lạ. Thoạt đầu Diana tỏ ra vui tươi, sẵn sàng lao vào cuộc chơi nếu ai rủ đi. Sự khát khao vui chơi của nàng tưởng chừng như mãnh liệt và không biết thế nào là đủ. Mọi người thấy Diana vẫn tính nết đó, chỉ có phần bâ giờ nồng nhiệt hơn thôi.
Nhưng chỉ vài ngày sau, Diana đã lộ vẻ chán chường, lảng tránh mọi người và chỉ thích thơ thẩn một mình ngoài vườn hoa của ngôi biệt thự.
Có một cái võng mắc dưới một tán lá rậm rạp, hơi tối. Diana thích nằm suốt ngày ở đó tư lự, nhìn lên trời xanh bằng cặp mắt vô hồn. Mọi lời đùa vui kể cả những trò hài hước của Ronald cũng không kéo được nàng ra khỏi trạng thái trầm uất đó. Tai hại hơn nữa là khi Ronald định tán tỉnh Diana, thì nàng nói toạc ra rằng anh ta hãy để nàng yên và đứng dậy đi vào nhà.
Cuối cùng, người phát hiện ra nguyên do chính là Rosemary, vào một buổi tối, lúc họ sửa soạn đi ngủ.
Lúc đó Diana mặc áo lót bằng muxolin, đang đứng trên ban công, lơ đãng nhìn xuống vườn hoa, thì Rosemary gọi:
- Vào đây, Diana. Mình muốn nói chuyện với bồ.
Diana uể oải đi vào phòng, mệt mỏi gieo mình xuống giường rồi tựa mình lên đống gối. Bà chủ nhà Violet có tính thích đặt rất nhiều gối lên đủ mọi chỗ trong mọi phòng để khách tha hồ chọn lựa cho thoải mái, êm ái.
- Chuyện gì thế, chị nói đi. - Diana hỏi.
Rosemary vuốt tà tấm áo ngủ bằng xatanh rồi ngồi xuống, đưa mắt mãn nguyện nhìn bóng hình chị ta trong tấm gương lớn, giữa bức tường màu kem và rèm cửa màu xanh lục.
- Bồ làm sao vậy?- Rosemary hỏi.
- Tôi làm sao? - Diana nói. - Tôi chẳng làm sao hết. Tôi chưa hiểu chị hỏi thế nghĩa là thế nào.
- Ôi cô em, đừng giấu tôi. Đừng làm ra bộ ngây thơ nữa. Tôi biết quá rõ cô em rồi cho nên che mắt tôi là không nổi đâu. Đúng là cô em vừa gặp phải chuyện gì cho nên tính tình mới thay đổi như thế. Từ hôm bồ đến đây, mọi người đều nhận xét thấy bồ có chuyện gì đó. Ronald rất đau khổ, và ngay cả cậu chàng Johnnie ngu xuẩn kia cũng nhận thấy là bồ không giống như ít ngày trước. Thôi khai ra. Có chuyện gì vậy?
Diana nhìn thẳng vào mắt Rosemary một lúc lâu rồi đột nhiên nói:
- Sự thật là tôi thấy tất cả các vị ở đây đều tầm thường một cách khủng khiếp.
Rosemary bật đứng lên:
- Lạy chúa tôi! - chị ta nói. - Đúng là bồ có chứa tâm sự gì trong lòng. Chưa bao giờ tôi thấy bồ khẳng định một cách như vậy, Diana.
Chị ta quay đi, đi đi lại lại vài bước trong phòng rồi đứng lại, quay mặt nhìn thẳng vào Diana, trỏ tay vào mặt nàng nói:
- Đúng là cô đã si mê thằng nào rồi. Đừng có chối. Tôi biết quá rõ các triệu chứng của bệnh si tình.
- Chị lầm rồi!
Diana ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt Rosemary vẻ dữ tợn. Một lát sau nàng dằn từng tiếng:
- Tôi không si mê ai hết. Tại sao chị dám nói tôi như vậy? Từ nhỏ đến giờ tôi chưa si mê ai và tôi cầu Chúa đừng bắt tôi phải si mê ai. Thôi, bây giờ xin chị để tôi yên. Tôi không muốn trò chuyện với ai hết.
Thái độ nóng nảy của Diana làm Rosemary há hốc miệng. Chị ta ra ngoài, và trước khi đóng cửa, chị ta cười khúc khích nói:
- Tôi thấy bồ cãi lại một cách quá hăng hái đấy!
Câu nói đầy vẻ tinh quái, rồi Rosemary đóng sập cửa lại.
Còn một mình trong phòng, Diana nghẹt thở. Nàng cần hít thở không khí trong lành, bèn bước ra gần cửa sổ. Nhưng đêm nay trời quá ẩm thấp. Nàng cũng không hiểu nổi lòng nàng đang diễn ra những gì. Nàng muốn được tỉnh táo phân tích cảm giác, giống như xưa nay nàng vẫn làm.
Diana có thói quen sắp xếp thứ tự mọi tình cảm, cảm xúc vào trí óc rồi quên đi, khi nào cần đến có thể moi chúng ra.
Nhưng từ khi rời khỏi đảo Ronsa, nàng có cảm giác như đầu óc nàng giống vòng đu quay ở công viên. Các ý nghĩ của nàng cứ quay tròn như những con ngựa gỗ. Vòng tròn không hề khép lại cũng không mở ra mà cứ quay đều đặn như máy. Chính cái vòng tròn đó cản trở Diana hưởng vui trong các trò chơi ở đây. Chính cái vòng tròn đó làm tan biến mọi thích thú trước đây của nàng. Diana từ chối đến sòng bạc với bạn bè, từ chối mời khiêu vũ, thậm chí không thiết cả ra bơi lội trong làn nước biển trong xanh.
Nàng đâm bẳn tính, hay cáu gắt. Chỉ muốn ngồi một mình, thơ thẩn một mình ngoài vườn hoa, lảng tránh mọi cuộc tụ tập vui chơi.
Nhớ lại thời gian trước, Diana cảm thấy xưa nay bao giờ nàng cũng là người đầu trò. Mọi cuộc vui chơi đều do nàng khởi xướng và đứng ra tổ chức. Nàng có tài lôi cuốn cả những người hờ hững nhất. Vậy mà bây giờ, Violet cũng như các bạn bè không còn trông chờ gì được ở nàng. Diana chấp nhận lời mời của họ một cách lịch sự, nhưng tham gia không một chút hào hứng. Và luôn luôn chỉ lát sau nàng đã lẩn họ để ra thơ thẩn một mình nơi vắng vẻ.
Một buổi chiều, trong lúc Diana đang nằm trên võng ngoài vườn thì Ronald rón rén bước đến. Nàng không nghe thấy tiếng chân anh ta và Ronald đứng lại một lúc quan sát nàng đang ngắm cành lá trên đầu.
Hôm đó Diana mặc bộ pijama màu sặc sơ, không ống tay và hai tay trần của nàng xanh mướt, trong khi mốt ở đây là làn da rám nắng, màu đồng. Vì trời nóng, nàng thả làn tóc ra phía sau, rủ xuống dưới. Vì thế trông Diana rất trẻ con. Vài vết quầng nhỏ bao quanh mắt do những đêm thiếu ngủ. Cặp môi nàng hé mở, đỏ chót rất quyến rũ.
Xúc động trước sắc đẹp trẻ trung ấy, Ronald cúi xuống, hôn lên miệng nàng. Diana bật đứng dậy, òa khóc nức nở.
Ronald hết sức ngạc nhiên:
- Diana yêu quý! Ôi, đừng khóc nữa. Tôi không định làm cô buồn. Đừng khóc nữa, Diana. Tôi không chịu nổi nhìn thấy cô khóc đâu.
Thật sự ân hận, Ronald lấy khăn tay lau nước mắt cho Diana nhưng nàng vẫn thổn thức.
- Nhưng cô làm sao vậy, Diana? - Ronald hỏi.
Anh ta nói giọng khẩn khoản, thật sự không hiểu tại sao anh ta hôn lại làm cho Diana khóc như mưa như gió thế. Đây đâu phải lần đầu Ronald hôn miệng nàng, mặc dù chuyện đó xảy ra đã từ lâu.
Cuối cùng, Diana nín khóc và khi thấy vẻ ân hận trên khuôn mặt người đàn ông, Diana mỉm cười, mắt vẫn còn ướt.
- Tôi dở hơi đấy mà, Ronald. Đúng tôi là đứa dở hơi.
- Cô cho phép tôi giúp đỡ cô được không?
- Anh đã giúp tôi rồi đấy, - Diana nói. - Anh đã rất dịu dàng với tôi, Ronald. Cảm ơn anh.
Đột nhiên Ronald nói:
- Diana, cô hãy nghe tôi nói đây. Tôi thấy rõ là cô ngán đám người ở đây rồi.Bản thân tôi cũng đã chán họ. Cô hãy lấy tôi, rồi chúng ta sẽ bỏ tất cả mọi thứ. Chúng ta sẽ đến nơi nào cô muốn, sang châu Phi hay châu Úc, bất cứ nơi đâu. Còn nếu tôi không làm được thì... Dù sao, ta cũng nên thử xem sao.
Diana mỉm cười.Dù sao nàng cũng suy nghĩ về đề nghị của Ronald. Nàng đang đau khổ, đang chán và không thể sống như ngày trước. Những thứ ngày trước làm nàng yêu thích thì bây giờ chỉ làm nàng mệt mỏi và căm ghét. Những người trước đây đùa giỡn làm nàng thích thú cười vang thì bây giờ nghe họ bông lơn, nàng chỉ ngáp đến sái quai hàm.
Diana muốn đi, muốn thoát khỏi ngay bản thân nàng. Phải chăng Ronald là một lối thoát? Diana tự hỏi. Anh ta yêu nàng say đắm và rõ ràng anh ta đang rất thông cảm với nỗi buồn chán của nàng. Hình như từ lâu lắm rồi không ai thực sự quan tâm đến nàng.
Diana chán chường mọi thứ. Bây giờ nàng chỉ khao khát được an ủi, được ai chăm sóc nàng bằng những cử chỉ nhỏ nhặt. Nàng khao khát tình cảm chứ không phải vui chơi. Nàng rất cần đến loại tình cảm thương yêu an ủi như của bà vú Ellen. Nhưng nàng cũng là phụ nữ, nên nàng còn cần đến cả đàn ông.
Ronald đã quỳ xuống bên nàng, đưa hai cánh tay ôm nàng. Anh ta muốn an ủi nàng, vỗ về nàng, xoa dịu đi tâm trạng chán chường của nàng. Họ sẽ đi khỏi đây ngay và sẽ bỏ lại mọi thứ.
Diana thầm tự hỏi, còn bao nhiêu thủ tục đáng ngán của cuộc kết hôn. Nhưng chịu đựng mọi nghi thức vô vị ấy xong, Ronald sẽ là người che chở cho nàng khỏi những gì dằn vặt nàng, che chở nàng khỏi Ian. Sau khi nàng lấy chồng, thì Ian không làm phiền nàng được nữa.
Diana khẽ thở dài, ngả đầu lên vai Ronald.
- Thôi được, tôi nhận lấy anh. Nhưng hãy làm sao cho thật nhanh, Ronald, càng sớm càng tốt.
Ngọn Tháp Hạnh Phúc Ngọn Tháp Hạnh Phúc - Barbara Cartland Ngọn Tháp Hạnh Phúc