Nguyên tác: The Scarecrow Walks At Midnight
Số lần đọc/download: 618 / 18
Cập nhật: 2019-07-22 20:00:49 +0700
Chương 17
B
àn tay túm vào vai tôi. Tôi không sao chống đối lại được. Tôi cảm nhận thấy làn da thô ráp ấy đang rờ đến cổ mình…
Nhưng tất cả đều đã trở nên rõ ràng. Cuối cùng thì tôi cũng nhận ra gương mặt cúi xuống trước mặt mình.
— Chú Henry! – Tôi reo lên.
Quỳ gối xuống đất, hai tai vểnh lên như tai thỏ, Henry có vẻ như đang lo lắng đến tột độ. ông luồn tay xuống vai tôi và nâng tôi dậy.
— Chú Henry! Đúng là chú rồi!
Trong đời mình, chưa bao giờ tôi cảm thấy nhẹ nhõm đến như vậy. Tôi vừa ngồi vừa lẩm bẩm:
— Cháu tin rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn, nhưng bây giờ thì khắp người chỗ nào cũng đau ê ẩm!
— Cháu ngã mạnh như bị ném xuống đất còn gì, – Henry khẽ nói. – Chú đang ở trong cánh đồng thì trông thấy cháu. Chú đã trông thấy hình nhân…
Ông chợt im bặt rồi ngước đôi mắt sợ hãi lên nhìn, ở phía sau, cách chỗ tôi vài mét, một hình nhân đang nắm úp mặt xuống mặt đường lầy lội.
— Chú đã trông thấy nó nhảy chồm lên. – Henry vừa nói vừa nấc, tay chân run lẩy bẩy.
— Ôi, cái cổ tay…, – Mark lại bắt đầu rên rỉ.
Tôi ngoảnh mặt lại. Em tôi đang nhăn nhó ngồi ôm tay trên vạt cỏ bên lề đường. Henry tới gần nó.
— Chú xem này, nó bắt đầu sưng vù lên rồi đấy, – Mark vừa nói vừa hít hơi vào như muốn khóc.
— Chà chà! Chú thấy có vẻ hơi đau đấy, – Henry lắc đầu nói.
— Chắc là chỉ bị bong gân thôi chứ chẳng có gì hệ trọng đâu, – tôi an ủi thằng bé.
— Cũng có thể, – Henry nói tiếp. – Tốt hơn hết hãy cùng quay về nhà rồi chườm đá lạnh vào vết bầm này. Cháu cảm thấy còn đủ sức ngồi trên con Maggie không hả Mark? Chú sẽ ngồi sau cháu.
— Ơ, thế con ngựa của cháu đâu rồi? – Tôi vừa kêu vừa đưa mắt nhìn quanh.
— Con Betsy chắc đã chạy bán sống bán chết về chuồng rồi. Chưa bao giờ chú thấy nó lại phi nhanh đến như vậy! – Henry trả lời, mắt vẫn lo lắng nhìn vào hình người nộm bằng rơm.
Tôi khó nhọc bước lên vài bước, vừa đi tôi vừa phải xoa bóp vào cánh tay và sau lưng cho đỡ đau.
— Cháu tin rằng tất cả rồi sẽ đâu ra đấy, – tôi nói với Henry. – Tất cả rồi sẽ ổn thôi. Chú có thể cưỡi ngựa về cùng với thằng Mark. Cháu đi bộ về cũng được.
Henry giúp Mark đứng dậy, cử chỉ có vẻ hơi đột ngột. Tôi hiểu ông muốn rời khỏi cái nơi này càng sớm càng tốt. Có lẽ là ông sợ đám hình nhân quái dị ấy. Tôi đứng nhìn theo bóng chú Henry và Mark một lúc khi họ lên đường quay về trang trại. Henry cầm cương ngồi sau Mark. Tôi phải đứng xoa cổ một lát cho đỡ đau.
— Mình đã thực sự gặp may, – tôi lẩm bẩm một mình. Mắt tôi nhìn chằm chằm vào hình nhân đang nằm vắt ngang đường. Rồi tôi quyết định bước thẳng tới chỗ nó.
Tức mình, tôi co chân tặng nó một cú đá. Rơm rạ xổ tung ra dưới lớp áo măng tô. Càng nghĩ, tôi càng thấy điên tiết. Phải cho nó một phát nữa thật mạnh vào đầu mới được!
Tôi làm như vậy để làm gì? Để hình nhân khốn nạn này phải rên rỉ ư? Hay để nó đứng dậy rồi bỏ chạy? Mặc kệ! Tôi chỉ biết là mình đang tức. Và muốn cho đỡ tức thì chỉ có cách đá vào người nó. Tôi rít lên một tiếng rồi lấy hết sức đá phát thứ ba vào cái xác vô tri vô giác ấy.
Cái đầu bằng vải của con rối bắn tung ra và lăn lông lốc trên mặt đưòng. Nhưng cái vẻ nhăn nhúm trên bộ mặt nó vẫn cứ trơ trơ ra. “Đó chỉ là một con rối tầm thường mà thằng nhóc Stanley đã ném ra đường” – tôi vừa nghĩ vừa co giò sút phát cuối cùng làm bắn tung rơm rạ ở ngực con rối lên.
“Cái đồ rơm rạ bẩn thỉu này suýt nữa làm mình đi đời nhà ma. Phải may mắn lắm hai chị em mình mới thoát khỏi tai họa ấy.”
Chắc lại là Stanley rồi. Trò này chỉ có thể là nó mà thôi. Nhưng tại sao cơ chứ? Tại sao nó cứ phải làm như vậy?
Lần này thì sự việc không còn là một trò đùa đơn giản nữa. Stanley biết rằng làm như vậy có thể sẽ rất tai hại.