Nguyên tác: An Offer From A Gentleman
Số lần đọc/download: 2494 / 63
Cập nhật: 2015-10-01 01:37:12 +0700
Chương 16
N
hà Featherington mở một bữa tiệc tối nho nhỏ hôm qua, và, mặc dù Tác giả đây không đủ thân thuộc để được tham dự, Tác giả vẫn biết được rằng buổi tối đó khá là thành công. Có ba người nhà Bridgerton đến dự tiệc, nhưng buồn thay cho các cô gái nhà Featherington, không một người nhà Bridgerton dự tiệc nào là nam giới cả. Ngài Nidel Berbrook nhã nhặn cũng có mặt, và ngài ấy đã cực kỳ đổ dồn sự chú ý vào Cô Philippa Featherington.
Tác giả được cho biết rằng cả Benedict Bridgerton và Colin Bridgerton đều được mời đến, nhưng họ đều đã gửi lời xin lỗi
Phu nhân Whistledown của tờ Nhật báo Xã hội.
Ngày 19 tháng 5 năm 1817.
Ngày chuyển thành tuần, Sophie khám phá ra rằng làm việc cho nhà Bridgerton quả thật rất bận rộn. Việc của nàng là phải giúp đỡ cho cả ba cô gái chưa cưới, và mỗi ngày nàng đều tất bật làm tóc, mạng váy, sửa váy, đánh giày... Nàng chưa hề có thể rời khỏi ngôi nhà một bước - trừ khi tính đến những khi nàng dạo bước xuống dưới vườn. Nhưng nếu làm việc cho Araminta khiến cho người khác cảm thấy tồi tệ và bị hạ nhục thì nhà Bridgerton lại luôn tràn ngập tiếng cười. Những cô gái trêu đùa và chọc ghẹo lẫn nhau, thỉnh thoảng còn cãi vặt nữa, nhưng chưa bao giờ với ác tâm như Sophie đã thấy khi Rosamund làm với Posy. Và khi đến giờ uống trà - chỉ có duy nhất Quý bà Bridgerton và các cô gái tham dự - Sophie luôn luôn được mời cùng tham gia. Nàng thường đem theo cái giỏ kim chỉ và ngồi mạng đồ hay đơm cúc trong khi nhà Bridgerton nói chuyện phiếm, nhưng thật quá đáng yêu khi được ngồi đó và nhấp trà, với sữa tươi và những cái bánh còn ấm nóng. Và sau vài ngày, Sophie thậm chí còn bắt đầu cảm thấy đủ thoải mái để thỉnh thoảng cùng tham gia trò chuyện.
Giờ trà chiều đã trở thành khoảng thời được yêu thích nhất trong ngày của Sophie.
"Mà," Eloise hỏi, vào một buổi chiều đẹp trời đúng một tuần sau cái ngày mà Sophie nhớ đến như là nụ hôn hoành tráng, "mọi người có biết anh Benedict ở đâu không?"
"Au!"
Bốn khuôn mặt Bridgerton quay qua chỗ Sophie. "Cháu có sao không?" Quý bà Bridgerton hỏi, tách trà của bà đang lưng trừng giữa cái đĩa và miệng bà.
Sophie nhăn nhó. "Cháu đâm phải tay ạ."
Bờ môi Quý bà Bridgerton cong cong thành một nụ cười nhỏ nhỏ bí mật.
"Mẹ đã luôn nói với chị," cô bé mười bốn tuổi Hyacinth nói, "ít nhất cả ngàn lần rằng – "
"Cả ngàn lần?" Francesca hỏi với đôi mày nhướn cao.
"Cả trăm lần," Hyacinth sửa, bắn một cái nhìn khó chịu về phía cô chị, "rằng chị không cần phải đem đồ mạng xuống để làm trong giờ dùng trà."
Sophie cố nín cười. "Chị sẽ cảm thấy lười biếng nếu chị không làm thế."
"Hứ, em sẽ không đem đồ thêu của em xuống đâu," Hyacinth tuyên bố, dù chẳng ai bảo cô bé phải làm thế.
"Cảm thấy lười?" Francesca chọc.
"Còn lâu à," Hyacinth đáp trả.
Francesca quay sang Sophie. "Chị đang làm Hyacinth cảm thấy lười đấy."
"Em không có!" Hyacinth cự lại.
Quý bà Bridgerton nhấp một ngụm trà. "Hình như con vẫn cứ mãi đành danh với một bản thêu cũng khá lâu rồi ấy nhỉ, Hyacinth. Từ hồi tháng Hai lận, nếu mẹ còn nhớ rõ."
"Mẹ em luôn luôn còn nhớ mọi thứ," Francesca nói với Sophie.
Hyacinth lườm Francesca, người đang giấu kín nụ cười sau tách trà.
Sophie đằng hắng để che đi nụ cười của chính nàng. Francesca, hai mươi tuổi, chỉ nhỏ hơn Eloise có một tuổi, có một tính hài hước vừa láu cá vừa quỷ quyệt. Một ngày nào đó Hyacinth có thể đấu lại cô ấy, nhưng không phải là hôm nay.
"Chẳng ai trả lời câu hỏi của con cả," Eloise dậm dịch, đặt tách trà của cô ấy xuống đĩa nghe cạch một cái. "Benedict ở đâu thế? Lâu lắm rồi con chưa thấy anh ấy."
"Đúng một tuần," Quý bà Bridgerton nói.
"Au!"
"Chị có cần một cái đê lót tay không?" Hyacinth hỏi Sophie.
"Mình có thường xuyên hậu đậu thế này đâu," Sophie làu bàu.
Quý bà Bridgerton nâng chiếc tách lên môi và giữ nó ở vị trí đó hơi - bị - lâu.
Sophie nghiến chặt răng và quay lại với việc. Quá nhiều cho sự ngạc nhiên của nàng, Benedict không hề xuất hiện dù chỉ một thoáng từ sau nụ hôn hoành tráng tuần rồi. Nàng nhận thấy bản thân cứ nhòm ra ngoài cửa sổ, liếc trộm qua những góc ngoặt, luôn luôn chuẩn bị tinh thần tìm thấy cái bóng của chàng.
Và chàng không bao giờ ở đó.
Sophie không thể xác định xem rút cuộc là nàng sợ hãi hay là nhẹ nhõm nữa. Có lẽ là cả hai.
Nàng thở dài. Chắc chắn là cả hai.
"Chị vừa mới nói gì sao, Sophie?" Eloise hỏi.
Sophie lắc đầu và lẩm nhẩm, "Không," từ chối dời mắt khỏi cái đầu ngón tay tội nghiệp của nàng. Hơi nhăn nhó, nàng ép chặt ngón tay, nhìn theo những giọt máu đang từ từ nhỏ giọt nơi đầu ngón tay.
"Anh ấy ở đâu mới được cơ chứ?" Eloise khăng khăng.
"Benedict đã ba mươi tuổi rồi," Quý bà Bridgerton nói trong chất giọng nhẹ nhàng.
"Nó không cần phải báo cáo cho chúng ta biết mọi hoạt động của nó."
Eloise khịt mũi một cái to tướng. "Đó đúng là một sự thay đổi thái độ kinh khủng so với tuần trước đấy Mẹ à."
"Ý con là sao?"
" 'Benedict ở đâu?' " Eloise móc máy, giả giọng mẹ mình. " 'Sao nó dám đi hết cả tuần mà chẳng nhắn lại lời nào? Cứ như thể nó bốc hơi khỏi mặt đất vậy.' "
"Tuần trước khác," Quý bà Bridgerton nói.
"Khác thế nào ạ?" Câu này, là từ Francesca, người vẫn đang nở nụ cười quỷ quyệt mọi khi.
"Anh trai con nói nó đi đến bữa tiệc của cái thằng bé dễ sợ nhà Cavender đó, và chẳng hề quay lại, còn lần này..." Quý bà Bridgerton khựng lại, bĩu môi. "Mà sao mẹ lại phải giải thích cho con nhỉ?"
"Cháu cũng chẳng thể hiểu tại sao," Sophie lẩm nhẩm.
Eloise, người đang ngồi gần Sophie nhất, sặc.
Francesca vừa vỗ mạnh vào sau lưng Eloise vừa dướn người về phía trước để gặng hỏi, "Chị vừa nói gì ạ, Sophie?"
Sophie lắc đầu khi nàng đâm kim vào cái váy nàng đang mạng, hoàn toàn trượt khỏi đường viền.
Eloise bắn cho nàng một cái liếc ngang hồ nghi.
Quý bà Bridgerton hắng giọng. "Vậy thì, ta nghĩ – " Bà ngừng lại, nghiêng đầu sang bên. "Có phải có ai đó đang đi trên hành lang không nhỉ?"
Sophie cố nín lại một cái rên rỉ và nhìn về phía cửa vào, tưởng rằng ông quản gia chuẩn bị bước vào. Wickham luôn luôn cho nàng một cái nhíu mày không đồng ý trước khi thông báo cái tin gì đó mà ông ấy đưa vào. Ông ấy không hề tán thành việc cô hầu cùng dùng trà với các vị tiểu thư, và trong khi ông ấy chẳng hề lên tiếng nói ra suy nghĩ của mình trước mặt nhà Bridgerton, ông ấy lại chẳng bao giờ giữ ý kiến của mình không hiện ra trên khuôn mặt.
Nhưng thay vì Wickham, đó lại là Benedict bước qua ngưỡng cửa.
"Benedict!" Eloise kêu lên, đứng bật dậy. "Chúng em đang nói chuyện về anh đấy."
Chàng nhìn vào Sophie. "Thật không?"
"Tôi không có," Sophie làu bàu.
"Chị vừa nói gì à, Sophie?" Hyacinth hỏi.
"Au!"
"Ta phải lấy cái váy đó ra khỏi tay cháu thôi," Quý bà Bridgerton nói với một nụ cười thích thú. "Cháu sẽ mất cả lít máu trước khi hết ngày mất thôi."
Sophie lảo đảo đứng dậy. "Cháu sẽ đi lấy cái đê lót tay ạ."
"Chị chẳng đem theo cái đê lót tay nào cả sao." Hyacinth hỏi. "Em sẽ chẳng bao giờ mơ đến việc ngồi khâu vá mà không có một cái đê lót tay."
"Em có bao giờ mơ đến việc khâu vá đâu?" Francesca chọc ngoáy.
Hyacinth đá cô, gần như làm cái khay đựng trà rung bần bật.
"Hyacinth!" Quý bà Bridgerton quở mắng.
Sophie bắt đầu bước về phía cửa, cố gắng đến tuyệt vọng để giữ cho mắt nàng tập trung vào bất kỳ cái gì ngoài Benedict. Nàng đã dùng cả tuần để hy vọng nhìn thấy bóng dáng chàng, nhưng bây giờ khi chàng đã ở đây, tất cả những gì nàng muốn là chạy trốn. Nếu nàng nhìn vào mặt chàng, mắt nàng sẽ ngay tức thì lạc xuống môi chàng. Và nếu nàng nhìn vào môi chàng, những suy nghĩ của nàng sẽ ngay lập tức nhớ đến nụ hôn của họ. Và nếu nàng nghĩ về nụ hôn...
"Tôi cần một cái đê lót tay," nàng thốt lên, gần như nhảy dựng. Có vài thứ không thích hợp để nghĩ đến trước mặt người khác.
"Cô đã nói thế rồi," Benedict khẽ nói, một bên mày của chàng nhướng lên thành một đường cong hoàn hảo - một đường cong ngạo mạn hoàn hảo.
"Nó ở dưới nhà," nàng lảm nhảm. "Trong phòng tôi."
"Nhưng phòng chị ở tầng trên mà," Hyacinth nói.
Sophie rất muốn giết cô bé ngay lập tức. "Đó là những gì chị vừa nói," nàng sẵng giọng
"Không," Hyacinth nói với giọng cực kỳ nghiêm túc, "chị không nói thế."
"Có," Quý bà Bridgerton nói, "Sophie có nói thế. Ta nghe thấy rõ ràng."
Sophie quay ngoắt lại nhìn Quý bà Bridgerton và ngay lập tức biết rằng người phụ nữ lớn tuổi đó đã nói dối. "Tôi phải đi lấy cái đê lót tay đây," nàng nói, dường như đây là lần thứ mười ba nàng thốt ra câu này rồi. Sau đó nàng vội vã hướng về phía cửa, nuốt ực một cái khi nàng đến gần Benedict hơn.
"Không muốn cô tự làm mình bị thương," chàng nói, bước sang bên để cho nàng đi qua. Nhưng khi nàng vội vàng bước qua chàng, chàng cúi người, thì thầm, "Nhát gan."
Hai má Sophie nóng bừng, và khi đi được nửa đường xuống dưới nàng mới nhớ ra nàng vốn định quay về phòng mình cơ mà. Mặc kệ hết đi, nàng chẳng muốn quay lại và phải bước qua Benedict lần nữa đâu. Chàng có lẽ vẫn đang đứng ở ngưỡng cửa, và môi chàng sẽ cong cong nụ cười đáng ghét ấy khi nàng đi qua chàng - một trong những nụ cười nửa miệng móc máy, cái nụ cười quyến rũ chưa bao giờ thất bại trong việc khiến nàng thở hổn hển.
Đây đúng là một thảm họa. Chẳng có cách nào nàng có thể có khả năng ở lại đây được. Làm sao nàng có thể ở lại với Quý bà Bridgerton, trong khi mỗi lần nhắc thấy Benedict đầu gối nàng đều sẽ nhũn ra như nước thế này? Nàng không đủ sức kháng cự. Chàng sẽ hạ gục nàng, khiến nàng quên hết tất cả các nguyên tắc đạo đức, tất cả những lời thề của nàng. Nàng phải đi thôi. Chẳng có lựa chọn nào khác cả.
Và tất cả những điều đó đều thật tồi tệ, bởi nàng thích được làm việc cho chị em nhà Bridgerton. Họ coi nàng là con người, những không phải những kẻ ăn xin được trả để dọn dẹp. Họ luôn hỏi thăm nàng và dường như quan tâm đến câu trả lời của nàng.
Sophie biết nàng không phải là một người trong bọn họ, sẽ chẳng bao giờ là một người trong số họ, nhưng họ khiến thật dễ dàng để giả vờ như thế. Và trong tất cả sự thật, tất cả những gì Sophie muốn trên đời này là một gia đình.
Với nhà Bridgerton, nàng gần như có thể giả vờ nàng có một gia đình.
"Quên mất đường rồi à?"
Sophie ngước lên và nhìn thấy Benedict đang đứng ở những bậc cầu thang trên cùng, uể oải tựa vào tường. Nàng nhìn xuống và nhận ra rằng nàng vẫn đang đứng trên cầu thang. "Tôi ra ngoài," nàng nói.
"Để mua một cái đê lót tay?"
"Đúng vậy," nàng bướng bỉnh nói.
"Thế không cần tiền sao?"
Nàng có thể nói dối, và nói rằng nàng đã có sẵn tiền trong túi rồi, hoặc nàng có thể nói sự thật, và để lộ ra rằng nàng là một con ngốc thảm hại đến thế nào. Hoặc nàng có thể cứ tiếp tục chạy xuống cầu thang và ra khỏi ngôi nhà. Đó là một hành động hèn nhát, nhưng...
"Tôi phải đi," nàng lẩm bẩm, và xông ra ngoài nhanh đến nỗi nàng hoàn toàn quên mất rằng mình nên sử dụng cửa phụ. Nàng phanh lại trước sảnh và đẩy cánh cửa gỗ nặng nề mở ra. Hơi vấp khi chạy xuống qua những bậc tam cấp. Khi chân nàng chạm xuống nền vỉa hè, nàng quay theo hướng bắc, không vì lý do cụ thể nào cả, chỉ bởi nàng phải đi đến nơi nào đó, và rồi nàng nghe thấy một giọng nói.
Một giọng nói đáng ghét, kinh khủng, ghê rợn.
Chúa toàn năng, đó là Araminta.
Tim Sophie ngừng đập, và nàng nhanh chóng ép mình vào bức tường đằng sau. Araminta đang đứng quay mặt ra phố, trừ phi bà ta quay người, bà ta sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy Sophie.
Ít nhất thì cũng dễ khi giữ im lặng khi người ta thậm chí còn chẳng thể thở được.
Bà ta đang làm gì ở đây? Dinh thự Penwood cách đây ít nhất tám toà nhà, gần với –
Rồi Sophie nhớ ra. Nàng đã đọc nó trong Whistledown năm ngoái, một trong vài bản nàng có thể sờ tới khi nàng còn làm việc cho nhà Cavender. Ngài Bá tước vùng Penwood mới cuối cùng cũng đã quyết định dùng quyền sở hữu ngôi dinh thự ở London. Araminta, Rosamund, và Posy đã bị buộc phải tìm một nơi ở tiện nghi mới.
Ngay cạnh nhà Bridgerton? Sophie chẳng thể nào tưởng tượng ra một cơn ác mộng nào kinh hoàng hơn thế.
"Cái con ranh không thể chấp nhận được đó ở cái chỗ nào thế?" nàng nghe Araminta nói.
Sophie ngay lập tức cảm thấy tiếc cho cô gái được nhắc đến. Đã từng là "con ranh không thể chấp nhận được" của Araminta, nàng biết được rằng cái vị trí đó đi cùng với vài điều kèm theo.
"Posy!" Araminta hét, rồi đùng đùng bước vào trong xe ngựa.
Sophie cắn môi dưới, tim nàng trùng xuống. Trong giây phút ấy, nàng biết rõ chính xác điều gì đã xảy ra sau khi nàng bỏ đi. Araminta sẽ thuê một người hầu mới, và bà ta có lẽ đã đối xử tàn tệ với cô gái tội nghiệp ấy, nhưng bà ta không thể hạ nhục và hành hạ cô gái đó theo cách bà ta đã làm với Sophie.
Và vì Araminta sống để hành hạ người khác – bà ta chẳng thể vui vẻ mà không khiến người khác cảm thấy tồi tệ được – bà ra rõ ràng là đã chọn Posy làm đối tượng hành hạ.
Posy lao qua ngưỡng cửa, mặt cô ấy bức bối và u sầu. Cô ấy trông không hạnh phúc, và có lẽ hơi năng cân hơn hai năm trước một chút. Araminta không thích điều đó, Sophie ủ rũ nghĩ. Bà ta chưa bao giờ từng có thể chấp nhật rằng Posy không mảnh dẻ, tóc vàng và xinh đẹp như Rosamund và bản thân bà ta. Nếu Sophie là mối thù của Araminta, thì Posy luôn luôn là sự thất vọng của bà ta.
Sophie nhìn theo Posy dừng lại trên những bậc thềm, rồi cúi xuống buộc lại dây đăng tên trên đôi bốt ngắn của cô ấy. Rosamund ngó đầu ra khỏi cỗ xe, hét, "Posy!" trong chất giọng Sophie nghĩ là hơi bị đinh tai nhức óc.
Sophie cúi đầu xuống. Nàng đang ở ngay trong tầm mắt của Rosamund.
"Đến ngay đây!" Posy gọi với ra.
"Nhanh lên!" Rosamund quát.
Posy buộc xong giày, rồi vội vàng bước, nhưng cô ấy vấp ở bậc thềm cuối cùng, và một chốc sau cô ấy ngã xuống vỉa hè. Sophie vội dậm bước, định chạy ra để giúp Posy, nhưng nàng giật mạnh và ép người vào bức tường lần nữa. Posy không bị thương, và chẳng có gì trong đời Sophie muốn ít hơn việc Araminta biết nàng đang ở London, ngay cạnh cửa nhà bà ta.
Posy tự mình đứng dậy, ngưng một chút để giãn cổ, đầu tiên là sang phải, rồi sang trái, rồi...
Rồi cô ấy thấy nàng. Sophie chắc chắn thế. Mắt Posy mở ta, và miệng cô ấy hơi hé mở. Rồi môi cô ấy chúm lại, tạo thành một âm "S" cho chữ "Sophie?"
Sophie điên cuồng lắc đầu.
"Posy!" đến từ tiếng thét giận giữ của Araminta.
Sophie lại lắc đầu lần nữa, mắt nàng van xin, cầu nguyện rằng Posy không khiến nàng bị lộ.
"Con đến đây, Mẹ!" Posy gọi với ra. Cô ấy trao cho Sophie một cái gật nhẹ duy nhất, rồi trèo vào cỗ xe, thứ mà ơn chúa là lăn bánh theo hướng ngược lại vị trí của nàng.
Sophie bần thần dựa vào tường. Nàng không hề nhúc nhích trong đúng một phút.
Rồi cũng chẳng hề cựa quậy được trong năm phút tiếp theo.
Benedict chẳng định lấy gì từ mẹ và các em gái chàng, nhưng khi Sophie chạy ra khỏi nhà, chàng mất hết sự hứng thú với trà và bánh.
"Em vừa mới tự hỏi anh ở đâu đấy," Eloise đang nói.
"Hmmm?" hơi nghển đầu sang phải, tự hỏi từ góc độ này chàng có thể nhìn thấy bao nhiêu phần đường qua cửa sổ.
"Em nói," Eloise gần như la toáng lên, "Em vừa mới tự hỏi – "
"Eloise, nhỏ giọng xuống," Quý bà Bridgerton xen vào.
"Nhưng anh ấy chẳng nghe gì cả."
"Nếu anh con không lắng nghe," Quý bà Bridgerton nói, "vậy thì hét tướng lên cũng chẳng làm nó chú ý hơn được."
"Ném một cái bánh có thể được," Hyacinth gợi ý.
"Hyacinth, con dám – "
Nhưng Hyacinth đã phi cái bánh rồi. Benedict nghiêng người tránh, chỉ vừa kịp trước khi nó đập thẳng vào đầu chàng. Đầu tiên chàng nhìn vào bức tường, thứ đang mờ mờ vết bánh, rồi xuống sàn nhà, nơi cái bánh hạ cánh, vẫn còn nguyên một miếng chưa vỡ.
"Con tin rằng đó là lời ám chỉ con nên đi thôi," chàng ngọt ngào nói, ném cho cô em gái nhỏ của chàng một nụ cười tủm tỉm. Cái bánh biết bay của cô bé đã cho chàng một cái cớ chàng cần để rút khỏi phòng và xem xem chàng có thể lần theo Sophie đến nơi quỷ quái nào đó mà nàng nghĩ nàng đang đi đến không.
"Nhưng con chỉ vừa mới đến," mẹ chàng chỉ ra.
Benedict ngay tức thì nhìn ngó bà nghi hoặc. Chẳng giống như câu rền rĩ "Nhưng con chỉ vừa mới đến" mọi khi của bà, bà nghe chẳng có tý khó chịu nào với việc rời đi của chàng cả.
Điều đó có nghĩa là bà đang lên kế hoạch gì đó.
"Con có thể ở lại," chàng nói, chỉ để kiểm tra bà thôi.
"Ô, không," bà nói, nâng tách trà lên môi dù chàng hơi bị chắc chắn rằng cái tách đó chẳng còn một giọt trà nào. "Đừng để chúng ta giữ con lại nếu con bận rộn."
Benedict đấu tranh để giữ cho mặt mình duy trì được vẻ dửng dưng, hoặc ít nhất để giấu đi cơn choáng váng của chàng. Lần cuối cùng chàng báo với mẹ chàng rằng chàng "rất bận," bà đã trả lời rằng, "Quá bận đến nỗi không dành thời gian cho mẹ mình được?"
Thôi thúc đầu tiên của chàng là tuyên bố, "Con sẽ ở lại chơi," và dính chặt người xuống một cái ghế, nhưng chàng có vừa đủ chỗ trống trong đầu để nhận ra việc ở lại nhằm phá phách mẹ chàng thì cũng khá là dở hơi khi điều chàng thực sự muốn là rời đi. "Vậy con đi đây ạ," chàng từ từ nói, dợm bước về phía cửa.
"Đi đi," bà nói, xuỵt đuổi chàng đi. "Vui vẻ nhé."
Benedict quyết định rời khỏi ngay căn phòng này trước khi mẹ chàng làm chàng mụ mị thêm nữa. Chàng cúi xuống và nhặt cái bánh nướng lên, nhẹ lia nó cho Hyacinth, người chộp lấy nó bằng một nụ cười nhăn nhở. Rồi chàng gật đầu chào mẹ và em gái chàng, sau đó thì hướng về phía hành lang, vừa mới tới chỗ cái cầu thang thì chàng nghe mẹ chàng nói, "Mẹ cứ tưởng là nó chẳng bao giờ rời đi cơ."
Đúng là cực kỳ quặc.
Với những bước chân sải dài, chàng tìm đường ra chỗ những bậc thềm và bước ra ngoài cửa trước. Chàng nghi ngờ việc Sophie vẫn còn ở gần ngôi nhà, nhưng nếu nàng đi mua đồ, vậy thì chỉ có một hướng nàng phải đi thôi. Chàng rẽ sang phải, định đi bộ cho đến khi chàng tới được chỗ dãy những cửa hàng, nhưng chàng chỉ bước được ba bước trước khi chàng thấy Sophie, đang ấn mình vào bức tường gạch bao ngoài nhà của mẹ chàng, nhìn như thể nàng chỉ vừa đủ để nhớ ra cách để thở.
"Sophie?" Benedict vội đến bên nàng. "Chuyện gì đã xảy ra? Nàng có ổn không?"
Nàng giật bắn khi nhìn thấy chàng, rồi gật.
Chàng không tin nàng ổn, tất nhiên là thế, nhưng dường như nói thẳng ra cũng chẳng để làm gì. "Nàng đang run lẩy bẩy," chàng nói, nhìn vào đôi bàn tay nàng. "Nói cho biết chuyện gì đã xảy ra. Có ai đó làm phiền nàng à?"
"Không," nàng thốt, giọng nàng run rẩy. "Em... tôi, ah..." Ánh nhìn của nàng lướt đến những bậc thang ngay cạnh họ. "Tôi chỉ bị trượt ngã và hơi hoảng sợ thôi."
Nàng cười yếu ớt. "Tôi chắc rằng ngài hiểu rõ ý tôi là gì. Như thể ngài thấy dạ dày mình náo loạn cả lên ấy mà."
Benedict gật, bởi tất nhiên chàng hiểu ý nàng là gì. Nhưng điều đó không có nghĩa là chàng tin nàng. "Đi với ta nào," chàng nói.
Nàng ngước lên, và có gì đó tận trong sâu thẳm đôi mắt màu xanh sẫm ấy khiến trái tim chàng tan vỡ. "Đi đâu ạ?" nàng thì thào.
"Bất kỳ đâu ngoại trừ chỗ này. Nhà ta cách đây có năm căn thôi," chàng nói.
"Ngài ư?" Mắt nàng mở lớn, rồi nàng lầm bầm, "Chẳng ai nói với tôi điều đó cả."
"Ta hứa rằng sự trinh trắng của nàng sẽ được an toàn," chàng ngắt lời. Và rồi chàng nói thêm vào, bởi chàng hầu như không thể ngăn mình đế thêm: "Trừ khi nàng muốn nó khác đi."
Chàng có cảm giác nàng sẽ cự lại lời chàng nếu nàng không đờ đẫn quá như thế, nhưng nàng để chàng dẫn nàng đi. "Chúng ta sẽ chỉ ngồi trong phòng khách nhà ta thôi," chàng nói, "cho đến khi nàng thấy tốt hơn."
Nàng gật, và chàng dẫn nàng bước lên những bậc thang rồi bước vào trong nhà chàng, một căn nhà trên phố nằm về phía bắc so với nhà mẹ chàng.
Ngay khi họ ngồi xuống thoải mái trên chiếc ghế sô pha nhà chàng, và Benedict đã đóng cửa để họ không bị làm phiền bởi bất kỳ người hầu nào, chàng liền quay sang nàng, chuẩn bị nói, "Nào, tại sao nàng không kể cho ta biết điều gì thực sự đã xảy ra," nhưng chính giây phút cuối cùng ấy, có gì đó ngăn chàng lại. Chàng có thể hỏi, nhưng chàng biết nàng sẽ không trả lời. Nàng sẽ dựng hàng rào bảo vệ lên, và điều đó sẽ chẳng giúp gì được cho chàng cả.
Vì vậy, chàng mang lên mình một chiếc mặt nạ bình thản và hỏi, "Nàng có thích làm việc cho gia đình ta không?"
"Mọi người đều rất tốt ạ," nàng đáp.
"Tốt?" chàng lặp lại, làm cho chắc chắn rằng sự hoài nghi hiện ra thật rõ trên khuôn mặt mình. "Điên khùng thì còn có thể. Thậm chí có lẽ là khiến người ta phải kiệt quệ, nhưng tốt?"
"Tôi nghĩ họ đều rất tốt," Sophie kiên quyết nói.
Benedict bất giác mỉm cười, bởi chàng vô cùng yêu quý gia đình mình, và chàng yêu việc Sophie cũng yêu quý họ, nhưng rồi chàng nhận ra chàng đang tự làm hại chính mình, bởi Sophie càng yêu mến gia đình chàng bao nhiêu thì nàng càng không muốn làm mình phải xấu đi trong mắt họ bằng cách đồng ý trở thành tình nhân của chàng bấy nhiêu.
Chết tiệt. Chàng đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng vào tuần trước. Nhưng khi đó chàng quá để tâm vào việc lôi bằng được nàng đến London, và một vị trí trong nhà của mẹ chàng dường như là nơi duy nhất có thể thuyết phục nàng chấp nhận được.
Điều đó, cộng thêm một chút ép buộc.
Quỷ thật, quỷ thật, quỷ thật. Tại sao chàng không ép nàng làm một việc gì đó có thể tạo điều kiện thuận lợi để nàng dễ sa vào vòng tay chàng hơn.
"Ngài nên cảm tạ ngôi sao may mắn của mình vì ngài có họ," Sophie nói, giọng nàng mạnh bạo hơn. "Tôi sẵn sàng đổi mọi thứ để có - "
Nhưng nàng không hề hoàn thành câu nói.
"Nàng sẵn sàng đổi mọi thứ để có gì?" Benedict hỏi, sửng sốt vì chàng muốn nghe câu trả lời của nàng đến bao nhiêu.
Nàng hờ hững nhìn ra ngoài khung cửa khi nàng đáp, "Để có một gia đình như thế."
"Nàng không có ai bên cạnh cả," chàng nói, đó là một câu khẳng định, không phải là một câu hỏi.
"Tôi chưa bao giờ có một ai cả."
"Ngay cả - " Và rồi chàng nhớ ra rằng nàng đã buột mồm và nói cho chàng rằng mẹ nàng đã mất trong khi sinh nàng. "Đôi khi," chàng nói, giữ giọng mình thật dịu dàng và khẽ khàng, "cũng không dễ dàng gì khi là một người nhà Bridgerton."
Nàng thật chậm rãi quay đầu lại. "Tôi chẳng thể tưởng tượng ra điều gì tốt hơn được."
"Chẳng có gì tốt hơn được," chàng đáp, "nhưng điều đó không có nghĩa là lúc nào cũng dễ dàng."
"Ý ngài là sao?"
Và Benedict thấy bản mình chia sẻ những cảm xúc chàng chưa từng nói cho bất kỳ ai khác, thậm chí cả - không, đặc biệt là gia đình chàng. "Với cả thế giới," chàng nói, "Ta chỉ là một Bridgerton. Ta chẳng phải Benedict hoặc là Ben hoặc thậm chí là một người đàn ông bình thường và hy vọng là hơi có chút thông minh. Ta chỉ là" – chàng cười, nụ cười buồn bã – "là một Bridgerton. Chính xác hơn, Số hai."
Môi nàng run run, rồi đôi môi hồng mềm mại ấy mỉm cười. "Chàng còn hơn thế mà," nàng nói.
"Ta cũng nghĩ vậy, nhưng phần lớn những người khác không thấy điều đó."
"Phần lớn bọn họ là những kẻ ngốc."
Chàng bật cười vì câu nói đó. Chẳng có gì trên đời này quyến rũ hơn hình ảnh Sophie ngồi đó quắc mắc giận giữ. "Nàng sẽ chẳng tìm được sự không đồng thuận về vần đề này từ ta đâu," chàng nói.
Nhưng rồi, ngay khi chàng nghĩ vấn đề này đã kết thúc, nàng làm chàng ngạc nhiên khi nói, "Chàng chẳng có gì giống với phần còn lại của gia đình chàng cả."
"Như thế nào?" chàng nói, không hẳn là nhìn vào ánh mắt nàng. Chàng không muốn nàng nhìn thấy được tầm quan trọng của lời đáp của nàng đối với chàng lớn lao đến thế nào.
"Thì, anh trai chàng Anthony..." Mặt nàng nhăn lại trong suy tư. "Cả cuộc đời anh ấy bị đè nặng bởi thực tế rằng anh ấy là con trưởng. Anh ấy rõ ràng là cảm thấy phải có trách nhiệm với cả gia đình điều mà chàng không thế."
"Hey, chờ một chút nào – "
"Đừng ngắt lời em," nàng nói, đặt một bàn tay lên ngực chàng. "Em không nói rằng chàng không yêu quý gia đình chàng, hay chàng sẽ không đánh đổi tính mạng chàng vì họ. Nhưng nó vẫn khác với anh trai chàng. Anh ấy cảm thấy có trách nhiệm, và em thực sự tin rằng anh ấy sẽ cho mình là một kẻ thất bại nếu bất kỳ một người em nào của anh ấy không hạnh phúc."
"Nàng gặp Anthony mấy lần rồi?" chàng lầm bầm.
"Mới một thôi." Miệng nàng mím lại, như thể nàng đang cố gắng nhịn cười.
"Nhưng đó là tất cả những gì em cần. Còn về em trai chàng, Colin... ừm, em chưa được gặp anh ấy, nhưng em đã nghe rất nhiều – "
"Từ ai?"
"Tất cả mọi người," nàng nói. "Ấy là chưa kể đến việc anh ấy thường xuyên được nhắc tới trong Whistledown, thứ mà em phải thú nhận rằng em đã đọc hàng năm trời rồi."
"Vậy thì nàng đã biết về ta trước cả khi nàng gặp ta," chàng nói.
Nàng gật. "Nhưng em không có biết chàng. Chàng hơn rất nhiều những gì mà Phu nhân Whistledown nhận ra."
"Nói cho ta nghe đi," chàng nói, nắm lấy bàn tay nàng. "Nàng nhìn thấy những gì?"
Sophie nhìn vào mắt chàng, chìm trong đôi mắt màu chocolate sâu thẳm ấy, và nàng nhìn thấy một điều mà nàng chưa bao giờ từng mơ nó hiện hữu. Một ánh chớp nhỏ nhoi của sự yếu đuối, của sự mong mỏi cần kíp.
Chàng cần biết nàng nghĩ gì về chàng, rằng chàng có quan trọng với nàng. Người đàn ông này, con người kiên định và tự tin này, cần đến sự tán đồng của nàng.
Chàng cần nàng.
Nàng cuộn bàn tay lại cho đến khi lòng bàn tay họ chạm vào nhau, rồi để ngón trỏ vân vê trên lớp găng tay của chàng. "Chàng..." nàng bắt đầu, từ tốn nói từng từ bởi nàng biết từng lời từng lời đều sẽ nặng hơn trong khoảnh khắc này. "Chàng không hẳn là người đàn ông mà chàng cho cả thế giới nhìn thấy. Chàng thích được xem như một con người vui vẻ, tự tin, mỉa mai và hóm hỉnh, và thực sự chàng đúng là như vậy, nhưng bên dưới, chàng hơn thế rất nhiều."
"Chàng quan tâm," nàng nói, nhận rõ rằng giọng nàng đang khàn đi nhanh chóng với cảm xúc. "Chàng quan tâm đến gia đình chàng, chàng thậm chí còn quan tâm đến cả em nữa, dù cho Chúa trên cao biết rằng em không phải lúc nào cũng xứng đáng với sự quan tâm ấy."
"Nàng có," chàng ngắt lời, nâng bàn tay nàng lên trên môi và hôn nơi lòng bàn tay nàng với sự nồng nhiệt khiến mọi hơi thở của nàng như bị quên lãng. "Luôn luôn."
"Và... và..." Thật khó để và nói tiếp khi mắt chàng dõi theo nàng với luồng xúc cảm tập trung đến thế.
"Và sao?" chàng thì thầm.
"Cũng nhiều như việc chàng sinh ra trong gia đình chàng," nàng nói, những từ ngữ run rẩy trào ra. "Phần đó đúng. Chàng không thể lớn lên với nhiều tình yêu thương đến vậy mà lại không trở thành một con người tốt đẹp hơn vì điều đó được. Nhưng sâu thẳm bên trong chàng, trong trái tim chàng, trong tận cùng linh hồn chàng, chàng sinh ra đã là như thế. Chàng, không phải là con trai ai đó, không phải là anh em của ai đó. Chỉ có chàng."
Benedict nhìn nàng. Chàng mở miệng định thốt ra lời gì đó, nhưng rồi chàng nhận ra chàng chẳng thể nói được gì. Chẳng có lời nào cho một khoảnh khắc thế này.
"Sâu thẳm trong chàng," nàng thì thầm, "là linh hồn của một nghệ sĩ."
"Không," chàng cất tiếng, lắc đầu.
"Có mà," nàng nhấn mạnh. "Em đã xem những bức phác thảo của chàng. Chàng thật tài năng. Em không nghĩ là em biết điều đó rõ đến đâu cho đến khi em gặp gia đình chàng. Chàng bắt được cái thần của họ trong bức vẽ, từ nụ cười ranh ma của Francesca cho đến những trò láu cá của Hyacinth."
"Ta chưa bao giờ từng cho người khác xem những bức phác họa của ta cả," chàng thú thực.
Đầu nàng giật lên. "Chàng không đùa chứ."
Chàng lắc đầu quầy quậy. "Thật mà."
"Nhưng chúng tuyệt đẹp. Chàng vẽ tuyệt đẹp. Em chắc chắn rằng mẹ chàng sẽ thích được xem chúng lắm."
"Ta chẳng biết tại sao," chàng nói, đột nhiên cảm thấy ngường ngượng, "nhưng ta chưa bao giờ muốn chia sẻ những bức phác họa đó cho ai cả."
"Chàng chia sẻ chúng với em," nàng dịu dàng nói.
"Bằng cách nào đó," chàng nói, chạm nhẹ vào cằm nàng, "ta cảm thấy ổn khi chia sẻ chúng với nàng."
Và rồi tim chàng đột nhiên lỡ một nhịp dài, bởi giây phút này đột nhiên chàng thấy mọi thứ đều ổn cả.
Có gì đó ở nàng. Đời chàng đã từng có rất nhiều người phụ nữ. Nhưng Sophie khác biệt với họ. Nàng khiến chàng cười. Nàng khiến chàng muốn làm nàng cười. Và khi có nàng bên cạnh – dù, khi chàng bên cạnh nàng chàng muốn nàng đến phát điên lên được, nhưng trong suốt những khoảnh khắc ấy khi cơ thể chàng xoay xở để giữ nó...
Chàng toại nguyện.
Điều đó thật kỳ lạ, khi tìm được một người con gái có thể khiến chàng hạnh phúc chỉ bởi sự hiện diện của nàng. Chàng thậm chí còn chẳng cần phải thấy nàng, hay nghe giọng nàng, hay thậm chí là ngửi thấy mùi hương của nàng. Chàng chỉ cần phải biết nàng ở đây.
Nếu đó không phải tình yêu, chàng chẳng biết đó là gì.
Chàng nhìn xuống nàng, cố kéo dài giây phút này, để níu kéo những khoảnh khắc ngắn ngủi hoàn hảo này. Có điều gì đó thật dịu dàng lấp lánh trong mắt nàng, môi nàng hơi hé mở mềm mại và ửng hồng. Và chàng biết chàng phải hôn nàng. Không phải là do chàng muốn thế, mà là do chàng phải thế.
Chàng cần có nàng bên cạnh chàng, ở dưới chàng, bên trên chàng.
Chàng cần có nàng bên trong chàng, xung quanh chàng, là một phần của chàng.
Chàng cần nàng như chàng cần không khí vậy.
Và, chàng nghĩ trong tích tắc lý trí cuối cùng trước khi môi chàng tìm thấy môi nàng, chàng cần nàng ngay bây giờ.