Số lần đọc/download: 1661 / 23
Cập nhật: 2017-05-20 08:35:07 +0700
Chương 17
G
ió thu lây lất rung tàng cây phong ngoài cửa sổ. Bãi cỏ khô úa vàng. Lác đác lá khô nằm trên lối đi bằng xi măng xào xạc theo gió. Lựu ngồi im trên ghế. Đón lấy miếng Kleenex con gái đưa cho, bà chậm lên mắt mình. Qua màn nước mắt nàng nhìn người bệnh đang nằm trên giường. Nhẫn đó. Nhẫn của thời xa xưa hay Nhẫn bây giờ vẫn ở trong trái tim nàng hơn bốn mươi năm qua dù chưa hề một lần gặp lại. Ở trong nàng vẫn âm ỉ hoài giọng cười, câu nói và hơn tất cả là đêm ái ân tuyệt vời. Một đêm thôi mà mấy chục ngàn đêm không quên lãng. Ở trong trái tim đầy nhiệt tình của nàng vẫn cháy thầm lặng lòng thương tưởng gã con trai, người lính chiến nhiều mơ mộng, lãng mạn và mê gái, mà gái đó chính là cô gái quê Phú Quốc. Đêm ái ân đã trụ lại trong nàng bằng bào thai, đứa con gái ra đời với bất hạnh và giờ đây ngồi ủ rủ ngắm nhìn người cha mới gặp lần đầu và có thể cũng là lần cuối.
- Nhịn…
- Dạ…
- Ba con có hồi tỉnh được không?
- Dạ con không chắc mẹ à… Bác sĩ nói ba con hôn mê khá lâu… Não của ba đã bị thiếu oxy nên không còn trở lại bình thường được nữa…
Hai mẹ con không còn khóc nữa vì chắc đã hết nước mắt hoặc đã mệt vì khóc nhiều. Lựu bước tới cạnh giường nhìn người tình xưa. Cái nét ngổ ngáo, ngạo đời không còn nữa. Thời gian công thêm đời sống muộn phiền đã tàn phá hết khuôn mặt cương nghị, nụ cười hào sảng và ánh mắt tinh anh. Nhẫn bây giờ là chiếc lá mùa thu sắp lìa cành. Nhịn nhìn mẹ đưa tay ra sờ soạng lên mặt cha già. Thái độ của bà thật âu yếm. Ánh mắt nhìn chứa chan thứ tình cảm mà cô biết chỉ dành riêng cho một người.
- Anh ơi… Em và con đang ở bên anh… Anh ráng hồi tỉnh để nhìn mặt con…
Giọng nói nhẹ như hơi thở mơ hồ từ quá khứ xa xăm. Nhìn mở mắt kinh ngạc khi thấy mấy ngón tay của ba như động đậy.
- Nhẫn ơi… Lựu đây anh… Lựu '' đạn '' của anh nè… Anh cầm đi anh…
Lựu cầm lấy tay người tình xưa lên mân mê. Nước mắt nàng nhỏ từng giọt khuôn mặt xanh gầy mất dần đi sinh khí. Lần nữa Nhịn thấy tay ba nhúc nhích cũng như mi mắt khẽ động đậy. Dường như những lời thì thầm của mẹ đã đánh động tâm thức của ba nàng.
- Nhẫn ơi… Em thương anh… mãi mãi thương anh…
Nhẫn mở mắt ra. Cái mà anh thấy đầu tiên là khuôn mặt của một người. Dù không giống như khuôn mặt của ngày xưa song anh cũng nhận ra đó là Lựu, cô gái mà mình không lúc nào thôi mơ yêu và thương nhớ. Cũng vì người đó mà anh gượng gạo sống một đời quạnh hiu cô lẻ. Lựu áp sát tai mình khi thấy Nhẫn mấp máy môi. Nhịn cũng bước tới cầm lấy tay ba và cúi đầu xuống để nghe tiếng thì thào.
- Lựu… em… cháu…
Xiết chặt tay người tình xưa Lựu thì thầm.
- Nhịn là con của anh… anh ơi…
Nhịn thấy thoáng ngạc nhiên trong mắt ba mình.
- Ba… con thương ba…
Cúi xuống hôn lên má của người đã sinh ra mình, cô thấy được nụ cười.
- Nhờ con mà em mới được gặp lại anh…
Lựu xiết tay người tình xưa. Nước mắt ứa ra Nhẫn thì thào tiếng được tiếng mất.
- Lựu… Anh… Nhịn… con của ba…
Không kiếm chế tình cảm được Nhịn ôm choàng lấy cha già cùng với tiếng nức nở vang lên.
- Ba… Con thương ba… Ba đừng chết nghen ba… Ba phải sống để con…
Không hiểu nghĩ gì mà Nhịn kề miệng vào tai ba thì thào.
- Rừng phong, thu đã nhuốm màu quan san… ba nhớ hông ba…
Nhẫn mỉm cười nhẹ gật đầu. Bàn tay đang nắm tay Lựu chợt xiết lại nhẹ. Nhẹ dần… Nhẹ dần như hơi thở…
Cumberland Plateau
Mùa thu 2016
chu sa lan