Love at first sight is often cured by a second look.

Love is sweet when it’s new, but sweeter when it’s true.

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2792 / 4
Cập nhật: 2015-11-21 22:20:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
n cần khuấy ly sinh tố hổn hợp đưa cho Mỹ Trang, Khắc Ninh dịu dàng bảo cô:
- Đến đây chủ yếu là nghe nhạc chứ không phải để thưởng thức ẩm thực nên chẳng có món gì độc đáo giới thiệu với em. Đừng phiền nhé.
Nhoẽn cười thật tươi, Mỹ Trang đáp:
- Em đâu phải đứa phàm ăn tục uống, anh yên tâm đi.
Khắc Ninh cũng cười theo:
- Vì anh ngại bị cô chủ quán trà sữa nổi tiếng xét nét nên tự thú trước cho chắc ăn đó mà.
Mỹ Trang chỉ cười, không nói. Cô không nhớ mình đã ngồi uống nước, nghe nhạc như thết này đã bao nhiêu lần rồi, chỉ biết rằng mối quan hệ giữa anh và cô càng ngày càng thân thiết- thân đến mức cô đã không ít lần mơ màng tự hỏi vì sao anh chưa ngỏ lời gì với cô vậy?-
Thấy cô ngồi lặng lẽ, Khắc Ninh cũng yên lặng theo. Anh ngắm nhìn gương mặt xinh xắn pha lẫn bướng bỉnh của cô với một tình cảm trìu mến.
Ngay lần đầu gặp gỡ, cô đã để lại nơi anh một ấn tượng đặc biệt, khó phai bởi sự hồn nhiên, không màu mè làm dáng như bao kiều nữ khác vẫn hiện diện nhan nhãn bên anh. Càng tiếp xúc nhiều với cô, anh càng nhận rõ hơn ý thức độc lập, khả năng làm việc nhạy bén của một cô gái sớm va chạm với đời và tình cảm giành cho cô mỗi lúc một tăng.
Cho đến lúc này thì anh hoàn toàn có thể khẳng định rằng đã yêu cô- cái cô gái ngỗ ngược không tuân theo những qui tắc cứng nhắc của giai cấp thượng lưu chút nào-. Vấn đề là làm sao bày tỏ mà không phải nhận một lời từ chối thẳng thừng bởi Khắc Ninh vẫn chưa tự tin rằng mình sẽ gặt hái chiến thắng ngay sau khi ngỏ lời vì Mỹ Trang luôn cư xử với anh bằng thái độ thân thiện, tự nhiên như một người bạn chứ không hề tỏ vẻ e lệ, giữ kẻ như những phụ nữ khác trước mặt người mình thương.
Thấy Khắc Ninh đột nhiên trầm lặng hẵn, Mỹ Trang sốt ruột cất tiếng gọi:
- Anh nghĩ gì mà nhìn lên trời hoài vậy?
Nhìn cô đăm đắm, giọng chàng trai chợt dịu ngọt khác thường:
- Anh đang thử tìm xem có hai ngôi sao đang ở kề nhau thành một đôi như mình hiện tại không?
Mỹ Trang hoang mang, sợ mình hiểu lầm ý anh nên hỏi lại:
- Chuyện trăng sao thì liên quan gì đến mình kia chứ?
Giọng Khắc Ninh thật trầm ấm khi trả lời cô:
- Có chứ! Anh ước gì mình được bên nhau mãi mãi như các vì sao ấy.Dù thế gian có biến chuyển thế nào chăng nữa thì muôn đời chúng vẫn lấp lánh trên bầu trời, không hề dời đổi.
Chất ngất niềm vui, Mỹ Trang không hay tay mình đã nằm yên trong tay anh từ lúc nào, cô nở nụ cười nồng say hạnh phúc:
- Sao ở xa lắm. Em chỉ thích được ở trên mặt đất thôi.
Lời ca ngọt ngào của người ca sĩ quấn quít hai người, đưa họ bay đến thiên đường diễm tuyệt của các cặp tình nhân:
" Không cần biết em là ai, không cần biết em về đâu… ta yêu em vì đó chính là em.."
ØË×
Đứng trên thành bễ bơi, bà Sinh vỗ tay khuyến khích con trai:
- Cố lên, cố vượt qua năm phút cuối cùng này thì con sẽ đạt thành tích như Michael Phelps đó.
Khắc Ninh sặc cười, ngóc đầu lên la to:
- Một phần nghìn giây cũng đủ làm nên lịch sử rồi. Năm phút của má phải một thế kỷ nữa con mới khắc phục được.
Bà Sinh cười theo. Chờ con lên bờ, bà bảo:
- Lát nữa, con chở má qua nhà ông Thành dùng cơm trưa nhé. Ba đi tiếp khách hàng rồi.
Khắc Ninh mau mắn gật đầu. Nghĩ đến việc sắp được gặp mặt người yêu, anh cười rạng rỡ.
Tinh ý nhận ra sắc thái đặc biệt trên mặt con trai, bà Sinh hỏi:
- Con rất vui khi đến thăm gia đình họ Kim phải không?
Khắc Ninh mạnh dạn gật đầu xác nhận và làm ra vẻ vô tư:
- Hồi nhỏ, con toàn ở bên đó nên nhà ông Thành chẳng khác gì ngôi nhà thứ hai của con.
Bà mẹ cười đầy ngụ ý:
- Vậy bây giờ con có muốn trở nên thành viên của gia đình đó hay không?
Khắc Ninh né câu trả lời trực tiếp mà đáp vòng vo:
- Thân hay sơ là do lòng mình, đâu phải thành người nhà rồi mới thương.
Nói xong, anh đi vào trong để dội nước lạnh, thay đồ rồi lái chiếc Mercedes chở mẹ đi.
Ngồi trên xe, bà Sinh ướm hỏi:
- Hôm nay Mỹ Trang ở nhà hay ngoài quán vậy con?
Khắc Ninh thận trọng trả lời:
- Cô ấy thường có mặt ở quán buổi tối, ban ngày vắng khách hơn nên giao cho nhân viên coi sóc.
Bà Sinh buông lời khen ngợi:
- Nó nhanh nhẹn, giỏi giang hơn Khả Mi, đúng không con?
Khắc Ninh thẳng thắn xác nhận:
- Khả Mi như bông hoa trong nhà kiếng, không chịu được sương gió. Còn Mỹ Trang là hoa xương rồng, gió cát, nắng gắt mới là môi trường thích hợp của cô ấy.
Người mẹ nhẹ nhàng nhận xét:
- Vậy là con thích xương rồng hơn glaieil rồi!
Chàng trai im lặng. Cơ hội chưa chín mùi, không thể hấp tấp công khai chuyện tình cảm được. Anh thừa hiểu mẹ mình vẫn thiên về Khả Mi hơn bởi tính cách của Mỹ Trang khó phù hợp với nề nếp của bà.
Chạy xe thẳng vào sân biệt thự, Khắc Ninh mở cửa xe đỡ mẹ xuống trước, còn anh thì đánh một vòng cho xe vào garage ở tận cuối sân.
Đóan chắc Mỹ Trang sẽ vô cùng bất ngờ khi thấy anh xuất hiện, Khắc Ninh cười thú vị và quyết định giành cho cô một món quà thú vị vào ngày chủ nhật bởi sự có mặt của mình nơi đây. Anh bước xuống xe, hấp háy mắt vì chói nắng rồi đi về hướng tòa nhà.
Mỹ Trang cầm túi bánh cay từ ngoài cổng đi vào, vừa ăn vừa hít hà. Nước mắt nước mũi chảy choàm ngoàm nên cô không thấy Khắc Ninh, vẫn vô tư nhai nhóc nhách.
Nảy ý tinh nghịch, Khắc Ninh nấp sau bụi cây, thò đầu ra hù lớn.
Giật mình nhìn qua, Mỹ Trang tròn xoe mắt la lên:
- Dám chơi trác em hả? Coi nè!
Cô trợn mắt, thè lưỡi vờ làm ma nhát lại anh, hai bàn tay thì cong lại thành bộ móng vuốt khua khoắng trong không khí.
Khắc Ninh phá lên cười, nghiêng đầu né tránh, miệng kêu ầm ĩ:
- Tha thỏ đi, sói ơi!
Cả hai không ngờ những cử chỉ nghịch ngợm của mình đã lọt hết vào mắt của hai phụ nữ sang cả đang đứng trên bậc tam cấp chờ Khắc Ninh- đặc biệt là vị khách quí của nhà họ Kim trưa nay-.
Mắt tròn xoe, miệng há hốc thành hình chữ O không khép lại được, bà Sinh quay sang hỏi bà Hồng Cúc để có thể tin chắc rằng mình không hề nhìn lầm:
- Có phải vì nắng gắt mà tôi bị quáng không chị? Hai cô cậu đang làm trò gì mà giống đóng phim quá vậy?
Bà Hồng Cúc cười nhẹ, nói một cách cố tình:
- Khắc Ninh thì tôi không biết nhưng về phần Mỹ Trang thì những trò tai quái của nó cứ liên tục diễn ra trong căn nhà này. Riết rồi quen mắt, chẳng ai buồn ngạc nhiên nữa.
Vẫn chưa hết bàng hoàng, bà Sinh lắc đầu bày tỏ cảm tưởng:
- Nếu không thấy tận mắt thì có ai ngờ con gái ông cố giám đốc ngân hàng lại có những hành vi giống hệt kẻ biểu diễn tạp kỷ như thế này đâu!
Bà cố nương nhẹ, không dùng từ nặng nề hơn để nhận xét về Mỹ Trang nhưng bà Hồng Cúc vẫn hiểu.
Khoác tay khách đưa vào nhà trong, bà Hồng Cúc phân chứng:
- Nó chỉ sống với gia đình này hơn một năm, không thể nào gột rửa hết những thói quen đã hình thành từ bao năm nay được.
Bà Sinh tặt lưỡi liên tục:
- " Thói quen tạo nên hành vi, hành vi tạo nên tính cách". Đúng là khó thay đổi bản tính con người thật!
Giữ sự kín đáo cần thiết để khỏi bị đánh giá là có ác cảm với con chồng nhưng bà Hồng Cúc không giấu được nét mặt hả hê khi nhận thấy bà Sinh đang có ấn tượng không tốt về Mỹ Trang.
Bữa ăn có đông đủ các thành viên trong gia đình, ông Luân Thành ngồi ở vị trí chủ nhân, luôn miệng mời mọc khách:
- Hai mẹ con phải ăn thật lòng, không được làm khách đấy nhé.
Khắc Ninh đáp thay mẹ:
- Ông nội cứ để mẹ con con tự nhiên. Tất cả đều như người một nhà rồi mà.
Cô Hạnh liền chọc ghẹo:
- Ủa, câu này có đăng ký bản quyền chưa vậy?
Khắc Ninh nhìn cô, hơi ngượng vì bị bắt giò nhưng vẫn đủ khéo léo ứng phó:
- Đây không phải hàng độc quyền nên không cần giữ làm của riêng đâu cô Út.
Ông Phú khôn khéo chêm vào một câu rất đắc địa:
- Nếu anh chị Sinh cũng nói câu đó thì chúng tôi rất vui mừng được đến làm khách của anh chị vào một ngày rất gần đây để hai gia đình thân càng thêm thân. Chị Sinh nghĩ sao?
Bị dồn vào thế bị động, bà Sinh lúng túng một lúc mới tìm được lời đáp:
- Dĩ nhiên là gia đình tôi rất hân hạnh được đón tiếp các vị khách quí như thế, chỉ sợ quá vụng về khiến mọi người chê cười thôi.
Ông Phú hăng hái nói luôn:
- Được rồi, hôm nào anh Sinh rảnh, mời tất cả cùng đến khu resort mới khai trương của tôi để tham quan và góp ý. Nhờ chị chuyển lời đến anh Sinh giùm nhé.
Bà Sinh kinh ngạc thốt:
- Thật không ngờ anh kinh doanh tài giỏi như vậy!
Nét mặt đầy tự đắc nhưng ông Phú vờ khiêm tốn:
- Không dám, chỉ nhờ may mắn thôi, chị ơi. Như anh Sinh với Khắc Ninh mới thật sự là nhân tài đó.
Ông Thành lên tiếng cắt đứt việc tâng bốc qua lại của đôi bên:
- Món vi cá để nguội mất ngon. Mọi người cùng ăn đi nào.
Ngồi trong bàn ăn, Mỹ Trang cảm thấy ngột ngạt và lép vế rõ ràng trước mặt mọi người so với Khả Mi. Cô em họ có phong cách sang cả thật tự nhiên, không cần gò mình kiểu " quạ mượn lông công" như cô. Cứ nhìn thái độ thân mật của bà Sinh giành cho Khả Mi thì Mỹ Trang cũng biết được mình ở vị trí nào trong bảng xếp hạng của mẹ người mình yêu rồi.
Buồn nản, bất giác cô thở hắt ra một hơi dài mà quên bẵng là mình đang ở nhà họ Kim chứ không phải trong quán Bốn mùa, giữa bọn đàn em tếu táo.
Mọi cặp mắt kinh ngạc đều đổ dồn về hướng cô.
Quá bối rối, Mỹ Trang ấp úng lên tiếng:
- Con quên. Xin lỗi mọi người.
Ông Thành vội khỏa láp:
- Không có gì. Cứ tiếp tục dùng bữa đi thôi.
Tuy vậy, Mỹ Trang vẫn cảm nhận được ánh mắt chê trách của mọi người giành cho mình. Bất giác, cô thấy vô cùng tủi thân trước thái độ bình thản của Khắc Ninh. Suốt từ lúc ngồi vào bàn tiệc đến giờ, anh như một người khác- lịch sự một cách vừa phải chứ không thắm thiết với cô chút nào-.
Trệu trạo nhai thức ăn như nhai giấy, Mỹ Trang đứng dậy, rời bàn trước tiên với lý do: " Con phải lo một số công việc ở quán".
Trước khi đi khuất, cô còn nghe giọng bà Hồng Cúc tố khổ một cách khôn khéo với khách:
- Nó ham làm giàu lắm! Suốt ngày chỉ ở ngoài đường chứ có trong nhà đâu.
Nước mắt vụt ứa ra, cô chợt muốn vứt bỏ hết mọi thứ để trở về với chiếc xe bán trái cây ướp lạnh đẩy dạo như ngày xưa- tuy cực khổ nhưng không muộn phiền-. Thế nhưng cô cũng biết mình không thể thoái lui như vậy được. Sống có nghĩa là phải vươn lên để tiến tới phía trước.
Mím chặt môi, cô nổ máy xe, phóng nhanh đến quán trà sữa- đó mới chính là môi trường thích hợp với cô-.
ØË×
Trên đường về, bà Sinh hầu như tránh trò chuyện với con mà chỉ nhìn ra ngoài khung cửa kính ngắm nhìn phố xá. Thế nhưng Khắc Ninh vẫn linh cảm được là bà đang có rất nhiều điều muốn nói với anh, chỉ vì chưa biết mở đầu ra sao thôi. Và anh cũng lẵng lặng bật nhạc lên nghe, chuẩn bị sẵn tinh thần để đối phó với cơn lũ sắp kéo đến.
Quả nhiên, bà Sinh vụt lên tiếng hỏi:
- Ngoài quan hệ giữa chủ nhà và người thuê nhà, con với Mỹ Trang còn gì với nhau nữa không?
Khắc Ninh hỏi ngược lại:
- Mẹ muốn biết là tụi con có tiến xa hơn tình bạn hay không, chứ gì?
Bà Sinh gật đầu, nét mặt căng thẳng vì sợ phải nghe những lời mà mình không thích.
Nhìn thẳng vào con đường trước mặt, Khắc Ninh chậm rãi trả lời mẹ:
- Con và Mỹ Trang yêu nhau!
Bà Sinh mở to mắt, bàng hoàng thốt lên:
- Con nghiêm chỉnh hay chỉ đùa chơi qua đường?
Khắc Ninh hỏi lại:
- Không lẽ con trai của ba mẹ giống một gã Don Juan chuyên quyến rũ phụ nữ lắm sao?
Người mẹ tỏ ra không hài lòng:
- Nói chuyện đàng hoàng đi Ninh. Mẹ thấy Mỹ Trang không thích hợp với con đâu. Cưới nó, con sẽ khổ.
Khắc Ninh cao giọng:
- Cô ấy xinh đẹp, giàu có, giỏi kinh doanh. Ba điều kiện đó không đủ để làm dâu nhà mình sao?
Bà Sinh lắc đầu:
- Mẹ không khó khăn trong việc chọn dâu đâu nhưng con phải hiểu " hôn nhân là một chiếc áo mặc trong ngày lễ mà người không bao giờ được thử trước" ( Geoegesco). Nền tảng giáo dục và nhân sinh quan của hai đứa khác nhau quá xa, "khi yêu nhắm mắt, cưới rồi mở mắt", lúc đó con sẽ thất vọng lắm, Ninh à.
Khắc Ninh không đáp, tập trung vào tay lái nhưng qua đôi mày cứ nhíu chặt lại của anh trên suốt quảng đường còn lại thì rõ ràng là tâm trạng anh không vui chút nào.
Mùa Đông Trên Mắt Nhớ Mùa Đông Trên Mắt Nhớ - Hoàng Kim Mùa Đông Trên Mắt Nhớ