Books are immortal sons deifying their sires.

Plato

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2020-10-23 04:17:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
8
Nhất Ức Lục ra thành phố ở cùng với Lục Thư. Nhưng qua mấy năm sống xa nhau, dưới con mắt của Lục Thư thì Nhất Ức Lục dường như không hề lớn lên chút nào mà vẫn như trẻ con chạy nhông nhông khắp chốn, không ở yên trong nhà dù chỉ một lúc! Lục Thư ghi tên em mình vào học lớp mười của một trường trung học trọng điểm rất khó xin vào. Nhưng vẫn giống như trước kia, trong danh sách lớp có tên, nhưng thầy giáo không hề thấy bóng dáng cậu khi điểm danh! Lục Thư hết cách, buộc lòng phải làm theo lời ông già bé nhỏ nói “cứ mặc cho nó đi”. Cô đành áp dụng chính sách “tự do chủ nghĩa” với em, muốn đi thì kệ cho nó đi. Nhất Ức Lục nói, ngoài quê ra cậu mới chỉ đến được thành phố C; nghe nói Thâm Quyến rất đẹp, rất náo nhiệt, cậu muốn đến đó để làm thuê.
- Ở quê ta rất nhiều người đã đến Thâm Quyến làm thuê đấy, em cũng muốn đi!
Lục Thư nói. - Em mới mười sáu tuổi, không công trường nào nhận em vào làm đâu; vậy thì em làm được gì chứ, thà ở nhà chơi còn hơn í - Nhưng Nhất Ức Lục không thích như vậy, cậu nói muốn “sống bằng sức lao động của mình”, nên nhất định cậu phải đi. Lục Thư đành phải hỏi ý kiến của cảnh sát Đào. Anh đáp. - Nếu em nó không muốn đi học mà cứ bắt nó đi học thì cũng chẳng được việc gì, để cho bọn trẻ sớm va chạm với xã hội cũng tốt, rèn luyện bản lĩnh đâu phải điều xấu.
Cảnh sát Đào liền đưa Nhất Ức Lục đến Thâm Quyến, nhờ mấy người bạn cảnh sát ở đấy trông nom giúp và tìm cho cậu ta một công việc nào đó ở công trường. Nhất Ức Lục đã cao một mét bảy, xem ra cậu đã trở thành một chàng trai lớn tướng, chủ thầu liền cho cậu làm việc và cùng ăn cùng ở với mấy người nông dân làm thuê. Tuy Lục Thư ở thành phố C còn em trai cô ở Thâm Quyến, nhưng Lục Thư vẫn thường xuyên đáp máy bay đến Thâm Quyến thăm em, cả đi lẫn về chỉ mất một ngày, còn tiện hơn nhiều so với việc về quê. Còn Nhất Ức Lục cũng vậy, hễ được nghỉ lễ nghỉ tết, là cậu lại bay đến thành phố C thăm chị, nên hai chị em vẫn thường xuyên gặp nhau. Cuộc sống của họ cứ trôi qua bình yên vô sự được gần hai năm thì xảy ra việc mà Lục Thư đã nói với chủ nhiệm Lưu: Nhất Ức Lục đã gây ra chuyện khiến nhóm nông dân làm thuê nổi nóng, họ nói “Thằng ranh con đó là cái thá gì? Phải cho nó một bài học nhớ đời!”. Họ chuẩn bị đánh hội đồng em cô thì may mà có bạn của Đào tới, anh này liền đến công trường “giải vây” cho Nhất Ức Lục. Sau đó do sợ trách nhiệm, anh ta liền gọi điện cho Đào. Lục Thư vừa nghe xảy ra chuyện vội vàng bay đến Thẩm Quyến đưa Nhất Ức Lục về thành phố C.
69
Sau khi về thành phố C với chị, Nhất Ức Lục cũng chịu khó ngồi yên được một thời gian. Vì rất mê mấy bộ phim hoạt hình như Tom và Jerry, Vịt Donald, chuột Mickey, vua Sư tử nên hôm nào cậu cũng thuê một chồng đĩa mang về nhà xem. Cậu ta xem suốt ngày chả thiết gì đến ăn uống, vừa xem vừa cười ngặt nghẽo. Sau đó cậu thấy xem phim hoạt hình mãi cũng nhàm vì chỉ toàn là các bức tranh biết cử động, chứ không có người thật biểu diễn. Cậu liền hỏi ông chủ cửa hàng băng đĩa xem có loại phim nào vui nhộn có người thật đóng không. Ông chủ này liền chọn cho cậu một số phim Mỹ và phim Hồng Công, Đài Loan. Nhất Ức Lục rất thích bộ phim Mặt nạ của Jim Carrey. Sau khi đã xem hết phim hài do Jim Carrey đóng, cậu lại chuyển sang xem những phim hài khác của Mỹ, và phải xem phụ đề mới hiểu được. Nhưng khi xem phụ đề thì cậu lại không xem được hình ảnh, còn khi xem được hình ảnh thì lại không kịp nhìn phụ đề, nhìn lên nhìn xuống có lúc cả hai phần đều xem không được gì. Về sau cậu lại chọn xem phim Hồng Công và Đài Loan, trong số đó cậu đặc biệt thích xem phim hài của Chu Tinh Trì và nhanh chóng trở thành fan hâm mộ của ngôi sao này. Cậu xem đi xem lại nhiều lần những bộ phim do Chu Tinh Trì đóng, có những lời thoại cậu thuộc làu làu. Lục Thư rất vui khi thấy em mình cuối cùng cũng đã chịu ở nhà, nhưng cô lại muốn nhân đó tiến thêm một bước nữa. Khi ấy, Trung Quốc chiếu một loạt những bộ phim truyền hình nhiều tập nổi tiếng, Lục Thư cho rằng loại phim đó rất có tính giáo dục nên ép em xem cùng cô. Nhiều khi đang xem cô cảm động chảy nước mắt, nhưng cậu em lại hồn nhiên nói:
- Chị bảo loại phim này có tính giáo dục cao, chị thì vừa xem vừa chảy nước mắt, còn em chỉ thấy buồn ngủ thôi. Nhưng theo em thì giáo dục kiểu này chắc chắn là không ổn rồi, thể nào cũng có trục trặc gì đó!
Nhất Ức Lục thấy Lục Thư đầm đìa nước mắt trước màn hình tivi thì giật tóc, véo tai trêu chọc chị. Lục Thư cũng không vừa, liền đánh trả. Hai chị em đuổi nhau khắp phòng, rồi ôm nhau vật lộn trên ghế, trên sàn nhà. Trong giây phút đó, hai chị em cứ như được quay về với thời thơ ấu ở quê nhà! Lục Thư cảm thấy niềm hạnh phúc khi ở bên em trai khác hẳn với khi cô sống cùng Đào. Những lúc anh không đến và Nhất Ức Lục hãy còn đang ngủ, Lục Thư rón rén đi vào phòng em, âu yếm vuốt tóc em rồi thiếp ngay bên cạnh, trong lòng cô trào dâng niềm thương yêu và tự hào về cậu em trai của mình!
Nhưng khi đã xem chán phim hài Chu Tinh Trì rồi cậu lại đòi đi làm. Cậu nói cậu rất thích không khí vui vẻ nhộn nhịp của công trường, hơn nữa trong lán trại ngủ cũng rất ngon, cứ như vừa sinh ra cậu đã thích sống cùng dân lao động vậy. Lục Thư đành để em tùy ý nhưng đưa ra một quy định: không được làm ở nơi khác, chỉ được làm trong thành phố C. Thành phố C cũng đang trong cơn sốt xây dựng, khắp nơi đều là công trường.
- Ngay từ khi em mới ra đời, lúc nào chị chẳng phải lo cho em? Lớn tướng như thế này rồi mà đi làm bên ngoài còn sinh chuyện, vẫn phải nhờ chị “đổ bô” cho. Em làm việc trong thành phố này nếu xảy ra chuyện gì chị còn có thể chạy tới giúp! Vào ngày nghỉ em phải về nhà với chị, chị không cho phép em ở bên ngoài! - Lục Thư căn dặn.
Nhất Ức Lục nói:
- Được thôi, làm thuê ở đâu mà chẳng như nhau, em chỉ cần ở với đám thợ là được.
Nhưng dù cậu ta có làm thuê ở thành phố C thì vẫn sinh chuyện!
70
Một hôm, bộ phim mới nhất của Chu Tinh Trì được trình chiếu. Trước đó, bộ phim này đã được quảng cáo rầm rộ, các báo đài đều sôi lên với thông tin bộ phim sẽ đem lại sự mới mẻ cho công chúng, khiến cho các fan của Châu Tinh Trì đều nghển cổ mỏi mắt chờ ngày bộ phim ra rạp. Những tờ áp phích được dán khắp nơi, trên cả dãy cột điện nơi con phố chạy qua khu công trường của Nhất Ức Lục. Khi Nhất Ức Lục vừa tan ca, cậu hớn hở nhảy lên xe buýt đến cổng rạp chiếu bóng xếp hàng mua vé. Dãy người mua vé xếp hàng ngày càng dài, ai cũng lo không biết có mua nổi tấm vé quý báu đấy không. Nhất Ức Lục xếp hàng ở quãng giữa, cậu ngó trước ngó sau, xem ra thế nào mình cũng mua được vé! Thế rồi, bỗng nhiên có một cô gái xuất hiện bên cạnh Nhất Ức Lục, khẽ hỏi:
- Anh ơi, anh đi xem phim một mình à?
- Vâng, có chuyện gì thế cô?
- Em đi xem cùng anh nhé, có được không anh?
- Sao? Cô sợ không mua được vé à? Các cô có mấy người? Tôi mua giúp cho nhé.
Cô bé nói: Chỉ có một mình em thôi. Đi xem phim với anh mà cũng cần nhiều người à! Một mình em chưa đủ hay sao?
Nhất Ức Lục vội trả lời, “Được, được, được!” rồi chìa tay ra, tỏ ý muốn cô đưa tiền mua vé.
Cô gái cười: “Em không có tiền, nếu có tiền thì đi cùng anh làm gì?”
Nhất Ức Lục mãi mới nhích được đến cửa bán, cậu mua hai vé rồi chen ra, bảo với cô gái sắp đến giờ chiếu phim rồi, mau vào thôi. Cô gái mạnh dạn khoác tay Nhất Ức Lục, dựa đầu vào vai cậu rồi cùng bước vào phòng chiếu phim. Hai người vừa ngồi xuống ghế của mình thì bộ phim bắt đầu chiếu. Nhất Ức Lục chăm chú nhìn lên màn ảnh. Được ít phút, những ngón tay của cô gái bắt đầu thám hiểm trên cơ thể cậu. Nhất Ức Lục đẩy tay cô ra, cười nói: “Đừng làm thế! Xem phim đi!”. Nhưng cô gái dường như không chút hứng thú gì với việc xem phim mà chỉ kín đáo ngắm nhìn Nhất Ức Lục.
Phim vừa hết, nhưng Nhất Ức Lục vẫn đang ngây ngất tận hưởng cảm xúc, phim có những đoạn rất hay có đoạn lại khiến cậu thất vọng. Khi cùng cô gái sánh vai đi ra, cậu bàn luận sôi nổi với cô về những chỗ hay dở trong phim. Nhưng cô gái không hề đả động gì đến phim ảnh mà lại hỏi:
- Anh đã đói bụng chưa? Chúng mình đi ăn chút gì nhé?
Nhất Ức Lục rút di động ra xem:
- Chà! Thế mà hơn mười giờ rồi? Đói bụng thật đấy! Cô không nhắc thì tôi cũng chả để ý. Vậy ăn ở đâu đây?
Cô gái nũng nịu đáp, “Ăn ở đâu mà chẳng được! Tốt nhất là mua đồ rồi về nhà em ăn”.
Nhất Ức Lục đồng ý ngay tắp tự. Cô gái biết có một chỗ bán đồ ăn khuya nay đã trở thành một cái chợ đêm. Hai người liền vào chợ mua rất nhiều đùi gà, cánh gà, chân vịt, chân giò muối và một ít đồ uống.
Cô gái lại hỏi: “Anh không uống rượu sao? Hay là mua một chai về nhé?”
Nhất Ức Lục đáp “Tôi không biết uống rượu! Cứ uống vào là tôi lại bị nhức đầu!”
Cô gái cũng tỏ ý tán thành “Tốt! Uống rượu thì miệng hôi lắm, không hôn được đâu!”
Nhất Ức Lục không phản ứng gì khi cô gái chủ động nhắc đến “hôn”, cậu chỉ nhìn quanh tìm chỗ ngồi nhưng cả cái chợ đêm ồn ào náo nhiệt, nóng hầm hập này nhìn đâu cũng không thấy một chiếc ghế nào bỏ trống.
Cô gái dò hỏi: “Chẳng phải đã thỏa thuận là về nhà em hay sao? Anh còn tìm gì nữa?”
Nhất Ức Lục hỏi nhà cô ở đâu. Cô gái nói chỉ mất mấy phút đi taxi là đến thôi. Thế rồi hai người gọi taxi, xe chạy hơn nửa giờ, hết rẽ trái lại ngoặt phải về hướng ngoại thành, một lúc sau cô gái mới bảo người lái xe ngừng lại.
Xuống xe, Nhất Ức Lục và cô gái lại tiếp tục cuộc hành trình rẽ trái ngoặt phải, băng qua vài ngõ nhỏ nữa mới đến một căn phòng của dãy nhà trọ mái bằng, lúc này cô gái mới khẽ nói “Đến rồi!”, sau đó cô lấy chìa khóa ra mở cửa, bật điện. Nhất Ức Lục nhìn quanh căn phòng chỉ thấy ngoài bốn bức tường trơ trọi bên trong còn kê một chiếc giường đôi đã cũ, một chiếc bàn và hai chiếc ghế tồi tàn, trông nó chẳng giống một căn nhà có người ở gì cả. Nhất Ức Lục đặt mấy món ăn khuya vừa mua lên bàn.
- Ăn thôi! Đi bộ nhiều đói quá, mà sao nhà cô xa thế?
- Thế mà xa ư? Có mà anh sốt ruột thì có!
Lúc bấy giờ Nhất Ức Lục mới nhìn rõ dáng dấp cô gái. Cô ta vóc người hơi thấp, hơi béo, nước da trắng bóc, khuôn mặt tròn tròn, mày thanh mắt đẹp, toát ra vẻ chất phác ngây thơ rờ rỡ. Ấn tượng đầu tiên của Nhất Ức Lục là cô gái có nét giống mình, cậu có cảm giác trông cô quen quen.
Cô gái kéo ghế mời Nhất Ức Lục ngồi. Hai người họ ngồi xoay mặt với nhau rồi nhanh chóng vơ lấy đồ ăn ăn ngấu nghiến! Lúc ăn, cô gái hỏi Nhất Ức Lục tên là gì, Nhất Ức Lục liền nói tên của mình và hỏi lại danh tính cô gái, cô vừa ăn vừa đáp tên mình là Nhị Bách Ngũ. Cái tên Nhị Bách Ngũ khiến Nhất Ức Lục đang uống cô ca phải phì hết ra ngoài.
- Tên gì mà kì quặc thế? Nhị Bách Ngũ là gì? Cô họ Nhị tên là Bách Ngũ à?
Nhị Bách Ngũ cầm cái đùi gà nhoài sang bên kia bàn gõ đánh bộp vào đầu Nhất Ức Lục:
- Em họ Ngũ, sao mà thành họ Nhị được? Anh họ Nhị thì có! Ngũ là số năm trong một hai ba bốn năm, bên cạnh có thêm bộ nhân đứng nữa đấy.
- Cô họ Ngũ, tôi họ Lục! Tôi còn lớn hơn cô đấy nhé!
- Sao anh lại lớn hơn em được? Em đứng trước anh cơ mà! Đúng không? Khi đếm số, năm đứng trước sáu còn gì? - Nhị Bách Ngũ xòe bàn tay ra, lần lượt gập từng ngón một. Một, hai, ba, bốn, năm, sáu đúng không? Em lớn hơn anh! Em lớn hơn anh!
- Có mà tôi lớn hơn cô ấy! Sáu đương nhiên lớn hơn năm! Tôi phải xếp trước cô chứ?
- Em xếp trước anh! - Nhị Bách Ngũ lớn tiếng hét ầm lên.
- Tôi xếp trước cô! - Nhất Ức Lục cũng không chịu kém.
Hai người cãi nhau ầm ĩ, tranh xem họ của ai lớn hơn, ai đứng trước ai.
Nhất Ức Lục gặm một miếng chân giò, tuyên bố: ‘‘Tôi xếp trước cô!”
Nhị Bách Ngũ cắn một miếng cánh gà, cãi trả: “Em xếp trước anh!”
- Tôi xếp trước cô!
- Em xếp trước anh!
...
Trừ những lúc trêu đùa với chị, Nhất Ức Lục chưa từng cãi nhau với cô gái nào mà lại vui thế! Cãi chán, hai người họ lại chẳng khác gì mấy đứa trẻ con lè lưỡi làm mặt khỉ trêu nhau.
Đương lúc hai người đang chành chọe ầm ĩ thì bỗng “rầm!” một tiếng, cánh cửa phòng bật tung. Ba người đàn ông bất ngờ nhẩy bổ vào, hùng hùng hổ hổ đứng vây trước mặt hai người.
Nhất Ức Lục và Nhị Bách Ngũ ngẩn cả người ra, còn ba tên hầm hố kia cũng ngạc nhiên đứng sững lại. Lẽ ra theo kịch bản thì chúng sẽ xông vào phòng bắt quả tang hai người mình trần như nhộng đang “hành sự” trên giường. Một tên sẽ chĩa thẳng cái máy ảnh không lắp phim bật đèn flash vào hai người bọn họ mà chụp. Khi đang “hành sự” mà đột nhiên có người nhẩy xổ vào, rồi một luồng ánh sáng lóe lên, ắt hẳn chàng trai sẽ hoảng hốt! Luồng ánh sáng đó có tác dụng như đòn phủ đầu, tiếp theo một tên khác sẽ kề dao vào cổ chàng trai, và gã lớn tuổi nhất sẽ gào ầm lên chàng trai đang cưỡng dâm con gái hoặc em gái hắn. Sau đó sẽ nói chuyện để giải quyết vấn đề “Đưa hết tiền ra mau!” nếu không thì chàng trai đen đủi kia sẽ “không xong đâu!”. Đó là trình tự dàn xếp của một vụ lừa đảo, một trò bịp cũ rích không thể cũ hơn. Nhưng khi xông vào phòng, chúng chỉ thấy hai người mặt mày ngơ ngác ngồi bên bàn, áo xống vẫn mặc nghiêm chỉnh đang ăn tối với nhau. Tên lớn tuổi nhất gầm gừ trong họng:
- Nhị Bách Ngũ, sao lại thế này?
- Em...
Nhị Bách Ngũ mới ậm ừ được một tiếng thì đã bị miếng thịt gà trong miệng rơi tọt xuống chẹn ngang họng, cô cúi xuống ho sặc sụa, có vẻ muốn nôn nước dãi trào ra bên mép.
- Ủa! Mấy người biết nhau à? Bạn bè cả mà!
Bấy giờ Nhất Ức Lục mới biết ba người bọn họ không phải là loại cướp bóc hung hãn thường xuất hiện trong phim ảnh Hồng Công - Đài Loan mà là người quen của Nhị Bách Ngũ, cậu liền nhiệt tình mời mọc:
- Lại đây, lại đây! Ngồi xuống ăn đi! Ngại quá đi mất, đồ ăn chẳng còn bao nhiêu nữa. Mời ngồi! Hay là ngồi trên giường cũng được!
Ba tên thấy Nhất Ức Lục to cao, khỏe mạnh, liệu chừng khó có thể hạ cậu được, huống hồ không có ảnh để làm chứng, mà cậu lại “cây ngay không sợ chết đứng”. Hơn nữa, bọn chúng đều gầy gò như dân nghiện, nếu hai bên gây gổ căng thẳng với nhau thì rất có thể chúng sẽ bị cậu trai này cho một trận nên thân, chỉ tổ thu hút mấy người chung quanh đây kéo đến thì càng lộ mánh!
Tên lớn tuổi nhất trong bọn tuy không phải là dân giang hồ kỳ cựu nhưng cũng đã từng lăn lộn chiến trận ra trò, hắn nhận ra Nhất Ức Lục chỉ là một cậu thanh niên mới lớn khờ khạo, tuy mặc đồ lao động bình thường nhưng mặt mũi, dáng dấp thì có vẻ là con em nhà giàu. Đối với một chú gà trống choai tồ tệch, giầu có như thế này chỉ nên lợi dụng sự non nớt của cậu ta mà dọa dẫm. Thế là hắn lập tức thay đổi chiến lược, giả vờ buồn bã trách móc:
- Giời ơi! Cậu làm tôi biết ăn nói thế nào đây? Một thằng con trai lớn tướng nửa đêm gà gáy lại vào phòng con gái tôi; như vậy thì con gái tôi có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa hết tiếng xấu! Sau này con gái tôi biết làm sao mà sống tiếp đây! Làm sao mà gả vào nhà tử tế được bây giờ? Cậu kia, cậu nói tôi phải làm như thế nào đây? Cậu phải bồi thường danh dự cho con gái tôi.
Nhất Ức Lục chẳng hiểu mô tê gì nói luôn:
- À! Thực ra thì có chuyện gì đâu? Chúng tôi chỉ đi xem phim, sau đó tôi đưa cô ấy về nhà rồi ăn khuya với nhau. Như vậy thì có gì mà nói là “không rửa hết tiếng xấu”? Sự việc chỉ có thế, nếu các bác không tin, tôi sẽ mời mọi người quanh đây đến chứng thực xem chúng tôi có phải đang ăn khuya với nhau không?
- Mọi người? Mọi người nào chứng minh nổi sự trong sạch cho con gái tôi! Trừ phi ra đồn giải quyết thì còn coi được. Đi! Đến đồn công an để phân giải rõ ràng!
Gã lớn tuổi cứ nghĩ lấy công an ra thì thể nào cũng dọa được Nhất Ức Lục, vì ai chẳng biết khi đã ra đồn rồi thì bất kể đúng hay sai cũng sẽ bị công an hỏi này hỏi nọ. Cho dù đương sự chẳng có tội gì thì ít nhất cũng lôi thôi mất một đêm, như vậy thì ai mà còn dám dính đến phiền phức đó nữa. Nào ngờ Nhất Ức Lục lại chả có vẻ gì là sợ công an cả:
- A! Tốt quá. Có công an chứng minh cho sự trong trắng của Nhị Bách Ngũ rồi. Chúng ta cùng đến đồn nào.
Một tên trẻ hơn vội đứng ra dàn hòa:
- Đại ca, sao đại ca lại cạn nghĩ thế? Đến đồn thì Nhị Bách Ngũ cũng phải đi cùng. Một cô gái trong trắng mà lại đến đồn công an thì nói gì thì nói, đó cũng là chuyện mất thể diện. Theo em thì có ra đồn thì cũng chẳng giải quyết được gì, chỉ cần anh chàng này đưa tiền bồi thường danh dự là được! Ta giải quyết tại chỗ luôn đi! Mày có bao nhiêu tiền, đưa hết ra đây! Sau đó thì đường ai nấy đi, chấm dứt mọi liên quan, như vậy vừa bớt việc vừa nhanh gọn!
Nhất Ức Lục thấy gã đó nói cũng phải, vả lại cậu không muốn Nhị Bách Ngũ phải muối mặt đến đồn công an, nên đồng ý:
- Cách ấy được đấy. Nhưng, rất xin lỗi trong người tôi hiện chẳng có bao nhiêu cả!
Nhất Ức Lục vừa nói vừa lần túi quần, móc hết các túi mà cũng chỉ được năm tệ sáu hào, cậu đặt tất cả lên mặt bàn, kể cả mấy đồng xu lẻ.
Lúc đó, Nhị Bách Ngũ vừa khạc được miếng thịt mắc ở họng ra, cô vội chêm vào một câu:
- Các anh để lại cho anh ấy chút tiền đi xe buýt về nhà! Nếu không anh ấy làm sao về nhà được?
Gã lớn tuổi quay đầu lại dằn giọng chửi mắng Nhị Bách Ngũ:
- Cần mày xía vào à? Đồ chó đ., chỉ tại mày mà hỏng hết việc đấy.
Nhất Ức Lục thấy Nhị Bách Ngũ bị mắng, vội nói:
- Thật không phải! Nhưng tôi còn cái điện thoại di động, bù thêm có được không?
Gà lớn tuổi càng lúc càng thấy Nhất Ức Lục khờ khạo. Gã cầm chiếc điện thoại di động lên xem, hóa ra đó chỉ là loại bình thường mà lại còn đã qua sử dụng, có bán cũng chẳng được mấy đồng, hắn ta liền dò hỏi cậu:
- Có đồng hồ đeo tay không? Đưa đây tôi xem!
Nhất Ức Lục vén tay áo chìa hẳn tay ra, giọng phán trần:
- Đeo đồng hồ ở tay vướng víu lắm, chẳng thoải mái gì cả. Chỉ cần xem giờ trên máy di động là được rồi.
- Như vậy sao được! - Tên nhiều tuổi vờ nổi nóng. - Tất cả gộp lại chưa có nổi một trăm tệ! Danh dự của một cô gái trong trắng, xinh đẹp như thế mà chỉ đáng chừng ấy thôi ư? Cậu xem như thế có hợp lý không?
Nhất Ức Lục cũng thấy như thế không hợp lý, đành nói:
- Tôi biết làm thế nào được? Nhưng chị tôi có tiền. Ngày mai tôi sẽ đem tiền đến để bồi thường danh dự cho Nhị Bách Ngũ.
- Ngày mai? Có ma mới tin ngày mai mày sẽ đem tiền đến! - Ba tên cùng la lên - Mày đùa đấy à? Không được! Bọn tao đã nói rồi, giải quyết ngay tại trận!
Tên ít tuổi ghé sát tai Nhất Ức Lục nói:
- Nếu không giải quyết ngay, đại ca tao sẽ đánh chết Nhị Bách Ngũ! Ai bảo nó nửa đêm gà gáy còn đem trai về nhà! Thật là nhục nhã!
- Được, được, được! - Nhất Ức Lục sợ Nhị Bách Ngũ bị mang vạ, vội nói - Thế thì tôi gọi điện cho chị tôi bảo chị tôi đem tiền đến ngay, như vậy có được không? Nhưng các anh cho tôi biết phải trả bao nhiêu mới đủ?
Gã lớn tuổi thăm dò:
- Không dưới một vạn tệ! Cậu thấy không, một cô gái xinh đẹp như vậy mà lại bị cậu chà đạp danh dự thì liệu sau này nó biết sống thế nào đây? Còn ai muốn lấy nó nữa không?
- Được rồi! Bây giờ tôi sẽ gọi điện bảo chị tôi đem một vạn tệ đến đây.
Ba tên thấy Nhất Ức Lục nói vậy đều mừng rơn, chúng vốn nghĩ chỉ cần hai, ba nghìn tệ là đã hời lắm rồi, ngờ đâu gã trai này cũng chẳng buồn bớt xén. Nhưng một tên trong bọn hơi ngờ hỏi:
- Khoan đã! Thế chị cậu và chồng chị ta làm nghề gì?
Nhất Ức Lục kể chị mình mở công ty riêng và vẫn chưa kết hôn. Ba tên thấy nói vậy mới yên tâm, nhưng chúng bảo Nhất Ức Lục chỉ được gọi một mình chị cậu đến thôi. Khu trọ này rất khó tìm, chỉ cần chị cậu đem tiền đến cổng chào của thành phố C cách đấy không xa, sau đó bọn chúng sẽ phái một tên đến đó nhận tiền. Gã lớn tuổi hơn còn dặn không được bảo là tiền bồi thường danh dự mà cứ nói là một người bạn đang cần tiền gấp nên hỏi vay cậu, và cậu muốn nhờ chị giúp đỡ.
Nhất Ức Lục đồng ý ngay, cậu mở di động ra bấm số điện thoại của Lục Thư. Ở đầu dây bên kia, Lục Thư vừa nhận điện thoại đã nghe em trai liến thoắng nói có người bạn cần tiền gấp hỏi vay cậu một vạn tệ, nhưng cậu không có tiền trong người nên nhờ chị mang số tiền đó đến cổng chào của thành phố, ở đó sẽ có người ra nhận. Nghe em nói, Lục Thư rất ngạc nhiên, cô chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả nên hết sức lo lắng, đã đi vay tiền sao lại yêu cầu kì quặc như thế; mà đang đêm đang hôm Nhất Ức Lục chạy đến cổng chào thành phố làm gì? Tối ấy may sao Đào ngủ lại chỗ Lục Thư, vừa nghe mấy câu anh đã biết ngay em mình gặp chuyện. Anh ra hiệu cho Lục Thư đừng hỏi gì hết, chỉ nói với Nhất Ức Lục rằng vừa hay lúc này cô đang ở thôn Độ Giả ngay cạnh cổng chào và bảo cậu nói họ đến ngay chỗ đó nhận tiền.
Ba tên lưu manh đứng ngay bên Nhất Ức Lục nghe thấy thế đều mừng thầm “tự dưng lại có một vạn tệ rơi vào túi”. Dù vẫn còn chỗ đáng nghi ngại nhưng món tiền lớn đã khiến cho chúng mờ mắt. Gã lớn tuổi lập tức sai một tên đệ tử đến cổng chào chờ lấy tiền.
Tên đó đi chưa được hai mươi phút thì đã bị cảnh sát còng tay đưa về chỗ đồng bọn. Hai tên còn lại cũng nhanh chóng bị bắt giữ. Viên cảnh sát nói:
- Đồ chó! Chúng mày đừng tưởng nạn nhân của chúng mày không dám báo cảnh sát. Bọn ta đã theo dõi từ lâu rồi, ngờ đâu hôm nay chúng mày lại tự chui vào rọ!
Hai tên còn lại tưởng Nhất Ức Lục là cảnh sát chìm, nãy giờ diễn kịch y như thật thế là chúng đành ngoan ngoãn giơ tay chịu còng. Cảnh sát sau khi dẫn hai tay này ra xe tuần tra, định còng tay Nhị Bách Ngũ luôn. Nhất Ức Lục ngạc nhiên nói:
- Các anh lầm rồi! Việc này là do lỗi của tôi, chính tôi đã làm mất danh dự của cô ấy, khiến cô ấy không còn mặt mũi nào lấy chồng nữa. Tình cảnh đáng thương như vậy, sao anh lại định bắt cô ấy?
Hai viên cảnh sát nghe Nhất Ức Lục nói thì cứ ù ù cạc cạc, cậu đành gọi điện thoại cho Lục Thư cầu cứu:
- Chị ơi, chị ơi! Chị nói với anh Đào một tiếng đi. Cảnh sát bắt nhầm người rồi. Họ định bắt Nhị Bách Ngũ, mà cô ấy có làm gì sai đâu. Là do em làm tổn thương danh dự cô ấy, nếu muốn bắt thì người bị bắt phải là em mới đúng!
Lúc ấy, Lục Thư và Đào đang trên đường đến cổng chào. Họ sợ Nhất Ức Lục lại nói những điều ngớ ngẩn trước mặt cảnh sát, liền an ủi:
- Em đừng nói gì cả nhé, bây giờ em chuyển máy cho anh cảnh sát để anh nói chuyện với anh ta đi.
Viên cảnh sát vừa nghe điện thoại vừa rối rít “Vâng, vâng!”
Thế rồi họ không còng tay Nhị Bách Ngũ nữa mà đưa cả năm người đến chỗ xe tuần tra đỗ ngay trước cổng chào. Ít phút sau, ô tô của Đào và Lục Thư cũng đến. Lục Thư vẫn ngồi trên xe, chỉ có Đào xuống nói chuyện với mấy viên cảnh sát. Họ nói:
- Cảm ơn anh Đào, chúng tôi đã theo dõi bọn lừa đảo này từ lâu, nhưng vì không có ai chịu đứng ra tố cáo nên chưa bắt được. Hôm nay nhờ anh cung cấp manh mối nên mới bắt gọn cả băng! - Dưới ánh sáng đèn pha ô tô, Đào thấy Nhị Bách Ngũ chỉ là một cô gái nhỏ nên phân công hai anh cảnh sát giải ba tên lưu manh kia đi, còn cô gái và Nhất Ức Lục thì để anh xử lí.
Sau khi xe tuần tra của cảnh sát rời đi, Lục Thư mới xuống xe trách mắng Nhất Ức Lục:
- Sao em suốt ngày ra ngoài gây chuyện thế hả? Sao em lại làm tổn hại danh dự của cô ta? Em đã làm những gì thế hả? Còn bắt chị lo lắng cho em đến tận bao giờ đây?
Nhất Ức Lục cúi mặt, ngượng nghịu xoa đầu, cười ấp úng:
- Cái đó, cái đó...chẳng qua... chẳng qua...
Thấy vậy, Nhị Bách Ngũ đang đứng bên cạnh, thẳng thắn đỡ hộ cho Nhất Ức Lục:
- Anh ấy không làm gì cả đâu ạ! Chính ba tên vừa rồi bắt em lừa anh ấy đấy. Em rủ anh ấy về nhà em ăn khuya, chúng em đang nói chuyện vui vẻ thì bọn chúng xông vào hăm dọa. Lẽ ra theo kịch bản, em phải lừa anh ấy lên giường, nhưng anh ấy nhát lắm, thế là bọn kia không còn cách nào khác đành vu cáo anh ấy làm hoen ố danh dự của em.
Lục Thư ngạc nhiên nhìn Nhị Bách Ngũ hỏi:
- Tên cô là gì? Người ở đâu?
Nhị Bách Ngũ đáp - Em tên là Nhị Bách Ngũ. - Nói đến quê quán thì hóa ra quê cô ta cách quê Lục Thư không xa.
Lục Thư thấy cô ta nói tên là “Nhị Bách Ngũ” thì bật cười hỏi:
- Vậy bây giờ em tính sao? Gia đình còn có ai nữa không? Có tiền về quê chưa?
Nhị Bách Ngũ nói gia đình không còn ai cả nên cô không muốn quay về nhà nữa. Lục Thư quay lại hỏi Đào “Tính sao với cô gái này?”. Anh nói:
- Trước mắt em xem ở Độc Tú Cư có việc gì cho cô ta làm không? Cho cô ta học pha trà nghệ cũng được. Khi thẩm vấn nghi phạm, bên tư pháp thế nào cũng yêu cầu cô ta đến làm chứng và tra hỏi một số điều nên em nhớ nhắc cô ta tạm thời không được rời khỏi thành phố.
Và như vậy, Nhị Bách Ngũ đã trở thành nhân viên của Độc Tú Cư.
Một Tỉ Sáu Một Tỉ Sáu - Trương Hiều Lượng Một Tỉ Sáu