Số lần đọc/download: 1286 / 41
Cập nhật: 2016-06-26 15:55:02 +0700
Chương 17
Thứ Sáu, ngày 15 tháng Bảy năm 1994
Leytonstone và the Isle of Dogs
Emma Morley ăn uống điều độ. Cô ngủ tám tiếng, sau đó tự thức giấc ngay trước sáu rưỡi và uống một ly nước lọc to, 250 ml đầu tiên của chai nước 1,5 lít dùng hằng ngày, cô rót nước từ chiếc bình đựng nước và một chiếc ly đồng bộ, đứng trong luồng ánh nắng sớm mai bên cạnh chiếc giường đôi của cô.
Đồng hồ trên đài đã điểm và cô vẫn cho phép mình nằm dài trên giường lắng nghe phần tin tức. Lãnh đạo Đảng Lao động John Smith đã chết, người ta thông báo tang lễ của ông sẽ diễn ra tại nhà thờ Westminster Abbey; những lời đề tặng đầy tôn kính của toàn Đảng, “Vị Thủ tướng vĩ đại nhất mà chúng ta từng có”, sự suy đoán kín đáo về người sẽ thay thế ông. Một lần nữa, cô lại nhắc mình xem xét khả năng tham gia Đảng Lao động, lúc này thẻ thành viên Chiến dịch Giải trừ Vũ khí Hạt nhân của cô đã hết hạn từ lâu.
Phần tin bên lề tiếp theo về World Cup dứt buộc cô phải ra khỏi giường, ném cái chăn mùa hè sang bên, đeo chiếc kính cũ gọng to và lướt qua hành lang nhỏ xíu giữa giường ngủ và bức vách. Cô hướng đến phòng tắm nhỏ và mở cửa.
“Đợi tí!” Cô sập ngay cửa lại nhưng không đủ nhanh để không nhìn thấy Ian Whitehead đang ngồi gập người trên toilet.
“Sao anh không đóng cửa, Ian?” cô hét lên sau cánh cửa.
“Xin lỗi!”
Emma xoay người, đi về giường ngủ và bực bội nằm đó lắng nghe bản tin nông nghiệp, và đằng sau là tiếng xả nước toilet, rồi một tiếng xả nước lần nữa, tiếp đó là tiếng hỉ mũi xìn xịt của Ian, rồi lại một lần xả nước nữa. Cuối cùng anh xuất hiện ở cửa ra vào, mặt đỏ gay và trông như vừa bị hành hình. Anh không mặc quần lót, chỉ mặc một chiếc áo thun đen dài trên hông một chút. Chưa có một người đàn ông nào trên thế giới này có được một diện mạo như thế, nhưng dù vậy Emma vẫn cố tập trung nhìn vào khuôn mặt anh, trong khi anh chậm rãi thổi phù phù.
“Đó quả là một trải nghiệm.”
“Không cảm thấy khá hơn chút nào sao?” Cô tháo kính, chủ yếu để cảm thấy an toàn.
“Thật tình là không,” anh nhăn nhó, hai tay xoa xoa bụng. “Bụng anh đang rất khó chịu đây.” Anh nói bằng cái giọng lí nhí não nề và mặc dù Emma nghĩ rằng Ian hết sức tuyệt vời nhưng có một điều gì đó trong từ “bụng” khiến cô chỉ muốn dập cửa thật mạnh vào mặt anh ta.
“Em đã nói với anh là món thịt xông khói đó không ăn được nữa mà anh đâu có nghe…”
“Không phải thế…”
“Ồ không, anh nói là món thịt đó không bị sao hết. Nó đã được xông khói.”
“Anh nghĩ là do vi rút…”
“À, có lẽ chính cái con bọ đó đang di chuyển. Tất cả mọi người ở trường đều bị, có lẽ là em truyền nó cho anh.”
Anh không muốn cãi nhau với cô. “Thức cả đêm. Cảm giác rất khó chịu.”
“Em biết, anh yêu.”
“Tiêu chảy do viêm đường ruột…”
“Đó là một sự kết hợp quyến rũ. Giống như âm nhạc và ánh trăng.”
“Còn anh thì ghét bị cảm cúm vào mùa hè.”
“Đó không phải là lỗi của anh,” Emma ngồi dậy nói.
“Anh nghĩ chắc là cúm dạ dày,” anh nói, thích thú với cách ghép từ đó.
“Có vẻ như là cúm dạ dày.”
“Anh cảm thấy thế…” Nắm chặt tay, anh cố tìm ra từ thích hợp để mô tả toàn bộ sự bất ổn này. “Thật… nghẹt mũi quá! Anh không thể đi làm trong tình trạng thế này được.”
“Vậy thì đừng đi.”
“Nhưng anh cần phải đi.”
“Thế thì đi.”
“Anh không thể phải không? Cảm giác như anh có một lít nước mũi ở ngay đây này.” Anh xoa tay khắp trán. “Hơn một lít dãi đờm.”
“Vậy là đã có hình ảnh ám ảnh em suốt cả một ngày rồi.”
“Anh xin lỗi nhưng đó là những gì anh cảm thấy.” Anh đi quanh mép giường đến chỗ nằm của mình, và, với tiếng thở dài chán nản, anh trườn người xuống dưới chiếc chăn.
Cô lấy lại tinh thần trước khi đứng dậy. Hôm nay là một ngày trọng đại đối với Emma Morley, một ngày đáng nhớ, và cô có thể làm mà không cần nghĩ đến điều này. Tối nay là buổi ra mắt vở Oliver! của trường tổng hợp Cromwell Road và hầu như có vô số khả năng xảy ra sai sót.
Hôm nay cũng là một ngày trọng đại đối với Dexter Mayhew. Anh nằm giữa đống chăn ga ẩm ướt, hai mát mở thao láo, tưởng tượng ra tất cả những điều tồi tệ có thể xảy đến. Tối nay anh sẽ xuất hiện trên kênh quốc gia trong một chương trình truyền hình trực tiếp của riêng anh. Một phương tiện. Đó là một phương tiện để quảng bá tài năng của anh, và bỗng nhiên anh không biết chắc là mình có sở hữu chút tài năng nào không.
Tối hôm trước anh đi ngủ sớm như một thằng nhóc, một mình và tỉnh táo trong khi bên ngoài đèn vẫn còn sáng với hy vọng sáng nay sẽ tươi tỉnh và nhanh nhẹn. Nhưng trong chín tiếng đồng hồ thì anh nằm thức đến bảy tiếng, và lúc này anh đã kiệt sức và bồn chồn lo lắng. Điện thoại đổ chuông và anh bật dậy ngay, lắng nghe tiếng nói của chính mình trong hệ thống trả lời tự động. “Nào… hãy nói đi!” giọng anh cất lên, đầy lịch sự, tự tin, và anh nghĩ Đồ ngốc. Phải thay đổi lời nhắn đó.
Tiếng máy kêu bíp. “Ồ. Được thôi. Chào. Mình đây.” Anh cảm thấy một sự nhẹ nhõm quen thuộc khi nghe giọng khi nghe giọng của Emma, và định nhấc máy nhưng nhớ ra rằng họ đã bất đồng với nhau và anh phải tỏ ra vẫn còn hờn dỗi. “Xin lỗi đã gọi sớm thế này, nhưng hai chúng ta đều có việc phải làm. Mình chỉ muốn nói rằng hôm nay có một buổi tối tuyệt vời nhé, mình thật sự chúc cậu may mắn, rất thật lòng đấy. Nghiêm túc đấy, chúc cậu may mắn. Cậu sẽ ổn, còn hơn cả ổn ấy chứ, cậu sẽ thực hiện rất cừ cho mà xem. Chỉ cần mặc bộ quần áo thật đẹp và đừng nói bằng cái giọng kỳ cục đó. Mình biết cậu bực vì mình không đến dự nhưng mình sẽ xem ti vi và cổ vũ cho cậu như một con ngốc…”
Anh bước ra khỏi giường, trần truồng, nhìn chằm chằm vào điện thoại. Anh định nhấc máy.
“Mình không biết khi nào sẽ về, cậu cũng biết là những vở kịch ở trường có thể trở nên lộn xộn như thế nào. Cái công việc điên rồ mà chúng ta gọi là trình diễn. Mình sẽ gọi lại sau. Chúc cậu may mắn, Dex. Yêu cậu. Và nhân tiện, cậu phải thay đổi lời nhắn tự động đó nhé.”
Rồi cô tắt máy. Anh nghĩ đến việc gọi ngay lại, nhưng cảm thấy rằng anh phải tỏ ra hờn dỗi thêm chút nữa. Họ lại bất đồng quan điểm. Cô nghĩ rằng anh không thích bạn trai của cô, và mặc dù anh đã phủ nhận một cách rất quyết liệt nhưng không gì có thể che giấu được thực tế rằng anh không thích bạn trai của cô.
Anh đã cố gắng, thật sự cố gắng. Ba người đã cùng nhau xem phim, đi ăn ở những nhà hàng rẻ tiền và quán nhậu bẩn thỉu. Dexter bắt gặp cái nhìn của Emma và mỉm cười tán thành khi Ian khịt mũi vào cổ cô; giấc mơ thuở ban đầu của tình yêu với hai chai bia. Anh đã ngồi ăn ở chiếc bàn ăn nhỏ xíu trong căn hộ chật chội của cô ở Earls Court và chơi trò Trivial Pursuit nhiệt tình đến mức giống như trận đấu quyền anh tay trần. Anh thậm chí còn ngồi cùng với đám người cục mịch làm cho Sonicotronics tại The Laughter Lab ở quận Mortlake để xem màn độc diễn của Ian. Emma mỉm cười một cách căng thẳng bên cạnh anh và thúc vào anh để anh biết được khi nào thì nên cười.
Nhưng ngay cả khi Dexter hành xử theo cách tốt nhất thì mối thù địch vẫn hiện hữu, và xuất phát từ cả hai hía. Ian tận dụng mọi cơ hội để ám chỉ rằng Dexter là một kẻ giả tạo bởi anh tình cờ được nổi tiếng, một kẻ trưởng giả, một gã công tử bột chỉ vì anh thích đi taxi hơn đi xe buýt, thích câu lạc bộ thành viên hơn quán rượu, thích nhà hàng hơn cửa hàng bán thức ăn mang về. Và tệ hơn cả là Emma cũng hưởng ứng theo, liên tục tỏ ra coi thường và nhắc về những thất bại của anh. Lẽ nào họ không hiểu được là phải rất khó khăn mới có thể giữ được sự điềm tĩnh, luôn ngẩng cao đầu trong khi có quá nhiều thứ và có quá nhiều sự kiện quan trọng xảy ra trong cuộc đời ta? Nếu sau bữa ăn tối Dexter cầm hóa đơn thanh toán lên, hoặc đề nghị được trả tiền taxi thay vì đi xe buýt, cả hai người sẽ lầm bầm và rầu rĩ như thể vừa bị xúc phạm. Vì sao mọi người không vui vẻ khi anh đang cư xử tốt đẹp, sao không biết ơn vì sự rộng rãi ủa anh? Cái buổi tối khủng khiếp cuối cùng đó - một “đêm xem phim” trên chiếc ghế bành tồi tàn, xem Star Trek: Wrath of Khan và uống “bia” khi anh nhìn thấy cà ri dính lấm chấm trên chiếc quần hiệu Dries van Noten của anh - đó là giọt nước cuối cùng làm tràn ly. Từ giờ trở đi, nếu phải gặp Emma, anh sẽ chỉ gặp một mình cô ấy.
Vô lý, quá đáng, anh đang trở nên - Cái gì? Ghen tuông ư? Không, không việc gì phải ghen nhưng có lẽ là không hài lòng. Anh luôn hy vọng Emma sẽ có mặt, một người mà anh có thể gọi vào bất cứ lúc nào giống như dịch vụ khẩn cấp vậy. Kể từ biến cố là cái chết của mẹ anh vào Giáng sinh năm ngoái, anh nhận thấy mình càng ngày càng dựa dẫm vào cô hơn nhưng lại đúng thời điểm cô đã không còn sẵn sàng bên anh như trước đây nữa. Trước đây, cô luôn trả lời các cuộc gọi ngay lập tức, giờ thì nhiều ngày trôi qua mà không có lấy một lời hồi âm nào. Cô “ra ngoài với Ian”, cô đã nói thế, nhưng họ đi đâu chứ? Họ làm gì? Cùng nhau đi mua sắm đồ đạc trong nhà ư? Xem “băng”? Đi đến quán rượu? Ian thậm chí còn gặp Jim và Sue, bố mẹ của Emma. Họ thích anh ta, cô ấy nói thế. Sao Dexter chưa bao giờ được gặp Jim và Sue? Chẳng phải họ sẽ quý mến anh hơn sao?
Nhưng điều đáng bực hơn cả là Emma dường như thích thú với cảm giác mới mẻ được thoát khỏi Dexter. Anh cảm giác như thể mình đang nhận lấy một bài học, như thể anh bị sự hài lòng mới mẻ này của cô tát tới tấp vào mặt. “Anh không thể cứ mong đợi mọi người lúc nào cũng quanh quẩn bên anh, Dexter,” cô đã nói với anh như thế, một cách đầy hả hê, và giờ họ lại tranh luận, và tất cả cũng chỉ vì cô không thể có mặt tại trường quay cho buổi phát sóng trực tiếp của anh.
“Thế cậu muốn mình làm gì, hủy vở Oliver! bởi vì cậu lên truyền hình sao?”
“Chẳng nhẽ sau đó cậu không thể đến được à?”
“Không! Đường xa lắm!”
“Mình sẽ cho xe đến đón!”
“Sau khi kết thúc vở kịch, mình cần phải nói chuyện với bọn trẻ, với bố mẹ chúng.”
“Sao cậu phải làm thế?”
“Dexter, phải biết lý lẽ một chút chứ, đó là công việc của mình!”
Và anh biết rằng mình thật ích kỷ, nhưng sẽ tốt hơn nếu nhìn thấy Emma trong hàng ghế khán giả. Anh sẽ trở thành người tốt hơn khi có cô ấy bên cạnh, và chẳng phải đó là những gì bạn bè làm cho nhau sao, để nâng ta lên và giúp ta duy trì trạng thái tốt nhất? Emma là bùa hộ mệnh của anh, là vận may của anh, và giờ thì cô ấy sẽ không có mặt ở đó và mẹ anh cũng sẽ không có mặt ở đó, và anh tự hỏi vậy cớ gì anh phải làm tất cả những điều này.
Sau khi tắm khá lâu, anh cảm thấy dễ chịu hơn một chút và mặc vào chiếc áo len cashmere dài tay cổ tim sáng màu mà không mặc áo thun bên trong, với quần lanh dải rút màu xanh nhạt mà không có quần lót, mang đôi dép xỏ ngón và đi xuống quầy báo để đọc tờ tin tức truyền hình, đồng thời kiểm tra bộ phận Báo chí và Truyền thông đã làm đúng phận sự của mình chưa. Người bán báo mỉm cười với vị khách nổi tiếng bằng thái độ biết ơn, và Dexter trở về nhà với đống báo ôm trong tay. Lúc này, anh cảm thấy thoải mái hơn, đầy lo lắng nhưng vui vẻ, và trong khi chiếc máy pha đang hâm nóng cà phê, điện thoại lại đổ chuông.
Thậm chí trước khi máy trả lời tự động, điều gì đó mách bảo anh rằng ấy chính là bố anh và rằng anh sẽ phải kiểm tra cuộc gọi đó. Kể từ khi mẹ anh mất, các cuộc gọi ngày càng trở nên thường xuyên hơn và khắt khe hơn: lắp bắp, vòng vo và quẫn trí. Bố anh, người đàn ông tự lập, lúc này dường như phải đầu hàng trước những việc đơn giản nhất. Sự đau buồn khiến ông mất hết tự chủ và trong những lần thăm nhà hiếm hoi của Dexter, anh luôn thấy ông nhìn chằm chằm đầy bất lực vào chiếc ấm nước như thể nó là một công nghệ xa lạ nào đó.
“Hãy… nói đi!” lời nhắn tự động ngu ngốc cất lên.
“Chào Dexter, là bố đây.” Ông nói bằng cái giọng chậm chạp của mình. “Bố chỉ gọi để chúc con may mắn trong chương trình tối nay. Bố sẽ xem. Tất cả sẽ rất thú vị. Alison hẳn sẽ rất tự hào.” Một khoảng im lặng vì cả hai đều nhận ra rằng điều này có lẽ không đúng. “Đó là những gì bố muốn nói. Ngoại trừ. Mà thôi, đừng để ý đến những tờ báo. Hãy vui vẻ nhé. Chào con…”
Đừng để ý đến cái gì? Dexter chộp lấy điện thoại.
“… Tạm biệt!”
Bố cậu đã tắt máy. Ông đã cài thiết bị bấm giờ để châm ngòi nổ và rồi dừng lại nửa chừng, và Dexter nhìn vào đống báo, lúc này đối với cậu chúng đang ẩn chứa đầy hiểm họa. Cậu thắt lại dây rút của chiếc quần lanh và bắt đầu đọc báo.
Khi Emma bước ra khỏi phòng tắm, Ian đang nói chuyện điện thoại và qua cách nói ve vãn, bông đùa đó, cô biết chắc là anh đang nói chuyện với mẹ cô. Bạn trai cô và Sue đã hình thành nên một mối quan hệ bên lề kể từ khi họ gặp nhau tại Leeds vào dịp Giáng sinh: “Những mầm non yêu thương, bác M. à” và “Món gà tây này không ướt chứ?” Sự thích thú lẫn nhau giữa họ giống như điện vậy và tất cả những gì Emma và bố cô có thể làm là tặc lưỡi và tròn mắt nhìn.
Cô kiên nhẫn đợi cho đến khi Ian tự kết thúc cuộc chuyện trò. “Tạm biệt, bác M. ạ, cháu cũng hy vọng thế. Chỉ là chứng cảm cúm mùa hè, cháu sẽ khỏi thôi. Tạm biệt, bác M. Tạm biệt.” Emma cầm lấy điện thoại khi Ian, một lần nữa lại trở nên cực kỳ ốm yếu, đổ người xuống giường.
Mẹ cô xúc động. “Quả là một chàng trai đáng yêu. Chẳng phải cậu ấy là một chàng trai đáng yêu sao?”
“Đúng vậy mẹ.”
“Mẹ hy vọng con sẽ chăm sóc cậu ấy.”
“Con phải đi làm đây mẹ.”
“À sao mẹ lại gọi điện nhỉ? Mẹ đã quên béng vì sao mình gọi điện rồi.”
Bà gọi để nói chuyện với Ian. “Có phải mẹ gọi để chúc con may mắn không?”
“Chúc may mắn về điều gì?”
“Về vở kịch của trường.”
“Ồ, đúng rồi, chúc con may mắn. Xin lỗi vì bố mẹ không thể đến xem được. Chỉ vì Luân Đôn quá đắt đỏ…”
Emma kết thúc cuộc gọi bằng cách giả vờ rằng bánh nướng đang cháy, đoạn đi kiểm tra bệnh nhân, đang mồ hôi mồ kê nhễ nhại dưới chiếc chăn bông với nỗ lực “xuất bệnh ra ngoài.” Một phần trong cô mơ hồ nhận ra rằng mình chưa hoàn thành được vai trò bạn gái. Đó là một vai trò mới mẻ đối với cô, và đôi khi, cô thấy mình bắt chước “hành vi bạn gái”: nắm tay, ôm ấp trước ti vi, nếu k óm nói là hơi quá thường xuyên, và cô nghĩ có thể cô cũng yêu anh, nhưng việc này đòi hỏi phải tập luyện. Dĩ nhiên là cô muốn thử và lúc này, bằng một cử chỉ cảm thông đầy ngượng ngập, cô cuộn người quanh anh trên giường.
“Nếu anh nghĩ là anh không thể tham dự buổi biểu diễn tối nay…”
Anh hoảng hốt ngồi dậy, “Không! Không, không, không, anh nhất định sẽ đến…”
“Em hiểu mà…”
“… dù anh có phải đi bằng xe cấp cứu.”
“Đó chỉ là một vở kịch ngớ ngẩn của trường học thôi, nó sẽ trở nên rất lộn xộn.”
“Emma!” Cô ngẩng đầu lên nhìn anh. “Đó là buổi tối quan trọng của em! Anh sẽ tham dự bằng bất cứ giá nào.”
Cô mỉm cười. “Tốt, em rất vui.” Cô mím môi chồm qua hôn anh để phòng nhiễm bệnh, sau đó nhặt túi xách và bước ra khỏi căn hộ, chuẩn bị cho ngày trọng đại của mình.
Bài báo giật tít:
ĐÂY CÓ PHẢI LÀ GÃ ĐÁNG GHÉT NHẤT TRÊN TRUYỀN HÌNH?
- và trong một khoảnh khắc, Dexter cho rằng đây ắt hẳn là một sự nhầm lẫn bởi bên dưới nhan đề họ đã tình cờ đặt một bức ảnh của anh, và ngay dưới đó là một từ “Thiển cận” như thể Thiển cận là họ của anh. Dexter Thiển cận.
Kẹp chặt tách cà phê espresso giữa hai ngón tay, anh đọc tiếp.
Chương trình truyền hình tối nay
Liệu còn kẻ nào thiển cận, tự mãn, tự cho mình là tài chí hơn người hơn Dexter Mayhew trên ti vi tối nay? Sự xuất hiện vô thức của khuôn mặt xinh trai đầy vênh váo của anh ta khiến chúng tôi chỉ muốn đá vào màn hình. Thời đi học, chúng ta đã có một cụm từ dành cho nó: đây là kẻ rõ ràng nghĩ mình là thông minh. Thật kỳ lạ, hẳn ai đó ở MediaLand phải yêu quý anh ta nhiều như anh ta yêu quý bản thân mình bởi vì sau ba năm thực hiện chương trình largin’it (bạn không ghét kiểu viết thường phải không? Đúng là phong cách 1990), anh ta sắp thực hiện một chương trình âm nhạc đêm khuya của riêng mình, Late-Night Lock-in. Vì thế
Anh nên dừng lại ở đây, chỉ cần gập tờ báo lại và tiếp tục tiến về phía trước, nhưng tầm mắt của anh đã thoáng thấy được một vài từ bên cạnh. Một trong số đó là từ “vớ vẩn” nên anh đọc tiếp…
Vì thế nếu bạn thật sự muốn chứng kiến một anh học sinh cố gắng trở thành một chàng trai mới mẻ, không phát âm được chữ h và tán tỉnh những phụ nữ béo ị và ngu ngốc, tìm cách bắt kịp với giới trẻ nhưng không biết rằng chúng đang chế giễu mình, thì đây chính là người bạn cần tìm. Đây là chương trình trực tiếp, vì thế sẽ thật thú vị khi được theo dõi kỹ năng phỏng vấn vớ vẩn đặc trưng của anh ta, hoặc bạn cũng có thể đạt được hiệu ứng cảm xúc tương tự bằng cách đóng dấu lên mặt mình bằng chiếc bàn ủi hơi nước đặt nhiệt độ ở nấc ủi xa tanh. Người cùng dẫn chương trình với anh ta là Suki Meadows “bong bóng”, âm nhạc do Sead Seven, Echobelly và ban nhạc rock Lemonheads thực hiện. Đừng nói là bạn không được cảnh báo nhé.
Dexter có một cặp tài liệu chứa các bài báo được cắt ra, một hộp đựng giày hiệu Patrick Cox ở dưới đáy tủ quần áo, nhưng anh quyết định bỏ qua lần này. Với rất nhiều âm thanh va chạm lách cách và cả mớ lộn xộn, anh pha cho mình một tách espresso nữa.
Đây đích thị là Hội chứng ghen ăn tức ở, Căn bệnh của người Anh, anh nghĩ. Bạn cứ có chút ít thành công và họ muốn hạ gục bạn, được, tôi chả quan tâm, tôi thích công việc của mình và chắc chắn là tôi giỏi về việc đó và nó khó khăn hơn rất nhiều so với những gì họ nghĩ, những quả bóng thép, đó là thứ bạn cần có để trở thành người dẫn chương trình truyền hình và một cái đầu như là, như là, ừ, nhanh nhạy và bên cạnh đó, bạn không cần phải bận tâm đến những kẻ thích chỉ trích người khác, ai cần chúng chứ, chưa ai từng thức dậy và quyết định mình muốn trở thành một kẻ chuyên đi chỉ trích, tôi thà ra ngoài kia làm công việc của mình thay vì hành xử như một tên thái giám nào đó hằn học vì mức ở mười hai ngàn bản mỗi năm, chẳng ai thèm dựng tượng cho một kẻ chuyên môn chỉ trích và tôi sẽ chứng tỏ cho họ thấy, tôi sẽ cho họ thấy tất cả.
Đủ kiểu độc thoại vang lên trong đầu Dexter suốt cả ngày trọng đại này; trên đường đến phòng sản xuất, suốt đoạn đường đến trường quay ở Isle of Dogs, suốt buổi diễn tập chiều hôm đó, trong các cuộc họp với tổ sản xuất, trong lúc làm tóc và trang điểm, cho đến khi anh ngồi một mình trong phòng thay đồ và cuối cùng cũng có thể mở túi xách của mình, lấy ra chai rượu mà anh đã đặt vào lúc sáng, rót cho mình một ly vodka lớn, hòa thêm nước cam nóng và bắt đầu uống.
“Đánh đi, đánh đi, đánh đi, đánh đi, đánh đi…”
Còn bốn mươi lăm phút nữa là bắt đầu buổi diễn, và có thể nghe thấy tiếng reo hò khắp dãy nhà khoa Anh.
“Đánh đi, đánh đi, đánh đi…”
Vội vã chạy trên hành lang, Emma nhìn thấy cô Grainger cuống cuồng lao ra từ phòng trang điểm như thể đang cố thoát khỏi một đám cháy. “Tôi đã cố ngăn chúng nhưng chúng không nghe.”