Số lần đọc/download: 1109 / 5
Cập nhật: 2015-10-19 14:42:57 +0700
Chương 16
Lâm Sâm. Lâm Sâm. Lâm Sâm…
Ba ngày rồi, trong đầu tôi chỉ có gã, lòng rối như tơ vò, đến nỗi thậm chí trong giờ tiếng Pháp mọi người đều cười ầm ĩ vì một nguyên âm đọc na ná như cái giường, tôi bực mình là không thể lập tức rút khẩu AK47 lia một băng vào họ, buồn chán! Thế là tôi bỏ học, lúc này lòng rối ren, tôi chỉ muốn đến một nơi yên tĩnh, bình tĩnh suy nghĩ Lâm Sâm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hỏi gã có phải vấn đề tài chính, tôi có thể giúp, gã bảo không phải.
Hỏi gã có phải vấn đề tình cảm, tôi có thể giả làm vợ chưa cưới của gã để đối phó, gã cũng bảo không phải.
Vặn hỏi thế nào gã đều nói không có chuyện gì lớn, chỉ bảo tôi tạm thời đừng tìm gã nữa, gã sợ tôi gặp nguy hiểm, tôi có thể có nguy hiểm gì chứ? “Không phải cậu đã dùng tên tôi để làm việc xấu gì chứ? Hừ, ví dụ dùng chứng minh thư của tôi để đăng ký thẻ tín dụng?”
“Chỉ là trên thế giới này, chỉ có em có thể uy hiếp tôi.” Gã ngắt lời tôi, nghiêm túc nói, “Chỉ em là có thể.”
Tôi ngồi trên tấm đệm cũ rách lòi cả lò xo ra ngoài, cố gắng bình tĩnh quan sát xung quanh, đây là một nhà xưởng bỏ hoang, to bằng hai cái sân bóng rổ, trên nền rác chất đống như những trái núi nhỏ, đủ thứ phế thải: linh kiện kim loại, đồ gỗ, một cỗ máy lớn han gỉ, dây vải nát bươm, vỏ hộp nhựa, đồ chơi trẻ em, phía trên cao các bức tường, sát trần có khoảng mấy chục ô cửa chớp mở toang, kính long gần hết, gió thốc vào nhưng không tới mặt đất, cho nên mặc dù ngồi trên nền xi măng giữa nhà, tôi cũng không thấy lạnh.
“Cậu ta sẽ không đến.” Tôi nói với Ngư Lôi ngồi đối diện.
Hắn ngồi trên ghế xích đu bằng trúc kiểu cũ, đang nghịch cái điện thoại của tôi. Vừa rồi hắn dùng nó bấm số máy của Lâm Sâm, ngón tay hắn lướt từ trên xuống dưới, có lẽ đang xem danh mục tin nhắn của tôi, bên cạnh hắn còn có năm tên đàn em chưa đến hai mươi, vì không có ai nói, nên trong nhà xưởng rộng thênh thang chỉ có tiếng cót két vang lên từ chiếc xích đu Ngư Lôi đang ngồi.
Sau khi trốn tiết học tiếng Pháp, tôi đi thẳng về nhà mình, thình lình bị mấy cánh tay thò ra từ chiếc taxi đỗ bên đường lôi tuột vào trong, chỉ cách khu phố chưa đến một trăm bước đi bộ. Lúc bị bịt miệng, tôi hoàn toàn không biết gì, trong mấy giây ngắn ngủi chợt nhớ đến lời nhắn gây sốc trên mạng: “Sống ở thành phố ồn ào, có phải bạn tưởng, bị bắt cóc đem bán cho người miền núi làm vợ là chuyện hoang đường?” và tiếp theo “Những bức ảnh đích thân trải nghiệm sẽ cho bạn biết thế nào vùng núi xa xôi hẻo lánh, định trốn mới là chuyện hoang đường.”
Tôi chửi thầm “Cút!” và bắt đầu giãy đạp, ngay lập tức nghe thấy tiếng gọi quen thuộc “Bội Bội”.
Ngư Lôi ngồi trước mặt, nhìn tôi cười thân mật, nói: “Ngoan chút đi! Đại ca sẽ không làm hại muội đâu.” Con dao nhíp trong tay hắn chỉ vào tôi.
“Cậu ta sẽ không đến!” Tôi nói lại lần nữa với hắn.
Nhưng lòng tôi tuyệt vọng biết rằng, gã nhất định sẽ đến.
Cho đến thời khắc quan trọng giữa sống và chết, con người mới ý thức được một số sự thật bị chính mình bỏ qua, như tôi cuối cùng mới từ đáy lòng thừa nhận: nếu hỏi tôi, người duy nhất tôi có thể tin tưởng trên đời là ai? Chính là Lâm Sâm. Nếu bảo gã nhố nhăng đó đi làm việc gì có thể gã sẽ phớt lờ, hoặc làm hỏng bét, nhưng nếu bảo Lâm Sâm đi tìm Bối Bối đang bị lạc đường, gã nhất định sẽ đi.
Vì Lâm Sâm là tên đại ngốc, cho dù tôi ở dưới biển sâu hoặc ở trong núi lửa, gã cũng nhất định giống một tên siêu ngốc trong vũ trụ với chỉ số IQ dưới 0, cười ngốc nghếch xông vào trong gào lên “Bối Bối!” và không do dự nhảy ngay xuống.
Đừng đến, đừng đến. Trong lòng tôi đang cầu mong cái đầu ngốc ấy đột nhiên sáng láng, thỉnh thoảng thông minh một phen, để hiểu ra, gã đến là có thể đi vào đường chết.
“Cậu ta sẽ không đến.” Tôi không nhớ rõ đã nói lần thứ mấy với Ngư Lôi, cứ như tôi nói nhiều như thế, hắn sẽ tin tôi, rồi bỏ cuộc không đợi nữa, cứ như Lâm Sâm sẽ bị lời nguyền của tôi mà không đến thật.
Gã đến, đúng như lời Ngư Lôi, sau khi xuống xe buýt ở một trạm xe cách đây rất xa, rồi chạy đến, đầm đìa mồ hôi, thở hồng hộc xông vào, miệng gào lên: “Bối Bối!”
Hóa ra cô tình nhân triệu phú của Lâm Sâm chính là người tình của Ngư Lôi, gã không hề biết. Cho đến khi họ bị bắt tại trận, Lâm Sâm chạy thoát còn cô gái kia nhảy lầu chết. Cô ta tự nhảy hay Ngư Lôi ném xuống tôi không dám nghĩ, vì Ngư Lôi không phải là người bình thường.
Sát khí toát ra từ người hắn lúc này còn nguy hiểm hơn nhiều so với những gì tôi biết về hắn hồi đi học và con người hắn lần gặp cuối cùng, hắn khác với hầu hết những người đi đường, không phải là tầng lớp công chức vội vã đến công ty, cũng không phải là những ông chồng gánh vác gia đình, hắn không thuộc bất cứ tầng lớp nào có thể phân loại, hắn là con dã thú độc hành giữa mọi người, có thể tùy theo tâm trạng mà há miệng nhe nanh ngoặm một miếng thịt của người bên cạnh.
Lâm Sâm vừa bước vào nhà xưởng liền bị ba tên lưu manh đứng cạnh Ngư Lôi ấn xuống đất, đá đạp tới tấp, đối diện với kẻ địch rõ ràng thấp nhỏ, gầy yếu hơn mình, gã không phản kháng, ôm đầu nằm nghiêng trên đất.
Tôi bị hai tên khống chế, luôn miệng cầu xin Ngư Lôi tha mạng cho Lâm Sâm, nhìn bộ dạng ung dung tự đắc của hắn, tôi nóng mắt chửi: “Mẹ kiếp, tôi xin anh! Đồ khốn, anh muốn đánh chết cậu ta à? Anh muốn gì? Tôi chịu thay cậu ta, đền tội cho anh, được không?”
Ngư Lôi nghe vậy mới ra hiệu cho bọn đồ đệ dừng tay, sau đó chỉ vào tôi, nói với Lâm Sâm: “Cái mạng chó của mày hôm nay giữ được là do Bội Bội, phải cảm tạ người ta, nghe chưa?”
Sau đó hắn quay người đi về phía tôi, bắt đầu cởi thắt lưng, tôi nghe rõ tim phát một tiếng “bùm bụp” rồi rơi xuống, im lặng, toàn thân từ da đầu đến ngón chân lạnh toát như vừa được lôi ra từ kho đông lạnh.
Nhưng tôi biết, tôi chỉ có thể nghiến răng không nói ra, không hề gì, đây chỉ là một cơn ác mộng, bắt đầu sự cố của Mặc Mặc đến cái chết của Trịnh Phi, lẽ nào không phải đều là giấc mơ chưa tỉnh? Chỉ cần nhắm mắt, sau đó mở ra, tôi sẽ thấy Lộc Minh nằm ngủ bên cạnh, gã sẽ hôn khuôn mặt đẫm nước mắt của tôi, hỏi có phải nằm mơ không? Tôi sẽ sung sướng, thoải mái làm nũng gã.
“Đừng động vào Bối Bối! Ngư Lôi! Nếu mày là đàn ông, có gì cứ nhằm vào tao, chính tao cắm sừng lên đầu mày, oan có đầu nợ có chủ, tao nợ mày, mẹ kiếp, hôm nay tao sẽ trả cho mày, muốn gì, mày cứ lấy!”
Lâm Sâm đột nhiên gầm lên khiến mọi người đều ngẩn ra, vì giọng nói kia có thể dữ dội hùng hồn, đinh tai như thế, không giống giọng Lâm Sâm.
Tôi mở mắt, khuôn mặt gã nhập nhòa vì mắt tôi đẫm nước, tóc gã rối tung, mặt lem luốc máu lẫn tro bụi, chưa từng thấy gã thảm hại và phẫn nộ đến thế, khiến tôi không dám thừa nhận.
Nhưng khi bắt gặp ánh mắt tôi, gã lập tức trở nên dịu dàng, rất nhỏ nhẹ nói với tôi: “Bối Bối, đừng khóc.”
Gã lại luyên thuyên một hồi, cố tỏ vẻ bình thường, an ủi tôi bằng những lời vớ vẩn, đại loại như “không có chuyện gì lớn”, “ca đảm bảo em sẽ không sao”. Tôi chỉ biết khóc, thị giác và thính giác đều trở nên vô dụng, bởi vì tôi thấy Ngư Lôi đi về phía gã, tôi thầm nghĩ, thế là hết, hôm nay có lẽ chúng tôi đều chết ở đây, tôi rất muốn trước khi chết được nhìn thấy Lộc Minh một lần, hoặc gọi một cú điện thoại cũng được. Hay là tôi tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời Ngư Lôi, bán đứng Lâm Sâm? Tôi bất chợt có ý nghĩ độc ác như vậy, lại lập tức “phù phù”, không được, tôi không nỡ để cậu ta cô đơn ra đi một mình.
“Nếu mày đã có ý như thế, tao sẽ cho mày toại nguyện.” Ngư Lôi bước đến cạnh Lâm Sâm, rút điện thoại từ túi áo khoác ra, vừa ấn số vừa nói: “Để cho mày khỏi chết không rõ ràng, nói cho mày biết, người báo tin cho tao là Đổng Bân.”
Người Lâm Sâm rõ ràng khẽ run, sau đó rụt đầu như chấp nhận số phận.
Ngư Lôi đã liên lạc được điện thoại, giơ lên áp vào tai, nhẹ nhàng nói: “Alo! 120 phải không? Phiền các anh điều một xe cứu thương đến ngay, chỗ chúng tôi có người sắp chết.”
Cái ngày đó đã trôi qua được hơn nửa tháng, nhưng đêm nào tôi cũng trong tình trạng nửa thức nửa ngủ, thiếp đi một lát lại tỉnh, tiềm thức không dám ngủ sâu, sợ gặp ác mộng lại nhìn thấy cảnh tượng hôm đó.
Sau khi Ngư Lôi cúp máy, bọn đàn em của hắn khiêng một cái máy cắt màu đen sáng loáng từ trong đống đổ nát, cắt cánh tay phải của Lâm Sâm đến bả vai, sau đó bỏ vào túi ni lông đen mang đi, để lại tôi gào thét khản cổ, ôm chặt Lâm Sâm đang run bần bật, gã ngất lịm trước khi nhân viên cứu thương tìm được chúng tôi.
Tiếp đó là một khoảng hỗn loạn, tôi cảm giác hình như mình luôn chạy, toàn thân đau nhức tê dại đến không còn cảm giác. Tôi túm lấy mỗi người mặc blu trắng đi ngang qua, cầu xin họ hãy cứu Lâm Sâm, tôi choáng váng, đầu nhức mắt hoa.
Khi cảnh sát đến hỏi kỹ tình hình, y tá giúp tôi lau người và bôi thuốc lên những vết thâm tím, vì muốn xông ra cứu Lâm Sâm, tôi đã cố sức quẩy, đạp, bị tát vào mặt, bị vặn tay ấn xuống đất, nhưng lúc đó tôi không thấy đau tí nào, cả thế giới quay chong chóng trước mặt.
Tôi uống rất nhiều nước, dường như cơ thể đã quên động tác nuốt, nhiều nước như thế, tôi ngửa cổ, dốc thẳng nước vào người giống như đổ vào chai.
Đợi ở ngoài phòng cấp cứu, khi lưng tôi chạm vào mặt tường lạnh buốt thì cả người tôi mới sực tỉnh như bị dội một chậu nước lạnh lên đầu, tôi muốn liên hệ với bố mẹ Lâm Sâm nhưng không có số máy, mở điện thoại của gã lục tìm, vì không nhớ ra tên bố mẹ gã, nên tìm một lượt vẫn không thấy biệt hiệu nào khả nghi, trong danh bạ của gã toàn các biệt hiệu.
Nhưng tôi tin người có biệt hiệu “vợ cả” có lẽ là Tịch Mộng Vân, người này tôi đã gặp một lần, cô ta là người tình mà đến nay Lâm Sâm gắn bó lâu nhất, gã làm ở công ty quảng cáo của cô ta.
Hồi trung học, khi cô ta lái xe đến đón Lâm Sâm ngoài cổng trường thì tôi nhìn thấy, lúc đó cô ta đã kết hôn lần hai và đã có con, đó là một người phụ nữ mạnh mẽ, không đẹp nhưng rất đa tình, cô ta tự xưng với tôi là “chị Tịch”, một bà chị họ xa của Lâm Sâm, nhưng tôi cảm thấy tuổi cô ta “chỉ đáng” là cô của Lâm Sâm.
Quay đầu hỏi Lâm Sâm, ai vậy? Gã nói thẳng đó là người đang sống với gã, bởi vì chồng của Tịch Mộng Vân rất trâu bò, việc kinh doanh của cô ta hình như đều phụ thuộc vào chồng, cho nên gã biết cô ta không thể li hôn, cũng không thể đòi hỏi quá cao đối với mình, cho nên gã sống với cô ta rất thoải mái.
“Coi như tìm được bà mẹ cho tiền tiêu vặt, lại lo công việc cho nữa.” Gã nói vậy, tôi thật sự chỉ muốn nhổ vào gã, “Cậu lên giường với mẹ cậu à?” nhưng quá ghê tởm, cho nên không thể gạt bỏ luân thường đạo lý để nói câu đó. Tịch Mộng Vân không ngờ lại trở thành mẹ gã thật, cô ta sắp xếp cho Lâm Sâm một công việc ở công ty vừa an nhàn vừa lương khủng, thường giúp gã giải quuyết mọi phiền phức, không vặn hỏi gì về những việc bừa bãi gã làm bên ngoài, thậm chí còn có thể giúp gã bày mưu tính kế cho những phi vụ đó.
Đó là bản lĩnh của người ta, Lâm Sâm thay vài người tình, nhưng chưa bao giờ thay cô ta, còn trước mặt thiên hạ, Tịch Mộng Vân với chồng vẫn là một cặp xứng đôi, gia đình ba người quá hoàn hảo.
Sau khi gọi được cho cô ta, sự thực chứng minh Tịch Mộng Vân chính là người phát ngôn sống của ba chữ: “đáng tin cậy”. Khi nghe tôi nói, thái độ của cô ta bình tĩnh khác thường, ngắt lời tôi, rồi dùng giọng Bắc Kinh tròn vành rõ chữ nói: “Chi tiết thế nào đợi chị đến bệnh viện hãy nói.” Sau đó, khi Lâm Sâm còn chưa được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, cô ta đã nện giày cao gót, trang điểm kỹ càng sải bước đến, câu đầu tiên nói với tôi là, “Đừng sợ!” Nhìn thái độ và lời nói biết ngay là người đã lăn lộn với sóng gió cuộc đời.
Cô ta đặt cho Lâm Sâm một phòng bệnh đặc biệt, khi quẹt thẻ, cô ta hỏi tôi đã chi phí bao nhiêu, cô ta sẽ trả tôi, tôi lắc đầu nói, không cần, sau đó lại hỏi tôi một số chi tiết liên quan đến Ngư Lôi, giống như tôi nói với cảnh sát, tôi không biết tên thật của Ngư Lôi, không có ảnh của hắn, càng không rõ địa chỉ và nghề nghiệp của hắn, chỉ có thể nói mấy đặc điểm ngoại hình.
Tịch Mộng Vân nhíu mày không hài lòng, nhưng cũng không nói gì thêm, bảo tôi về nhà nghỉ, chuyện ở đây đã có cô ta lo liệu, tôi đương nhiên không chịu đi.
Cuối cùng, trong phòng bệnh, cô ta ngồi cạnh giường như bà vợ chính thức, còn tôi đứng xa nhìn như một người thừa, hơn nữa, trước vẻ lạnh lùng kiên nghị của cô ta, tôi không dám nhỏ thêm một giọt nước mắt nào nữa, bởi vì bây giờ Lâm Sâm không cần nước mắt, thứ gã cần là một người đàn bà vững vàng, gân gang cốt thép chăm sóc gã.
Trong một khoảng tương đối lâu, phòng bệnh chỉ có tiếng nước truyền nhỏ giọt và hơi thở nhẹ của Lâm Sâm, tôi đứng dựa vào tường, đổi tư thế mấy lần cho đến khi chân tê mỏi, phát run, lúc này vì thuốc mê vẫn còn, Lâm Sâm mê man chỉ mở mắt hai lần, Tịch Mộng Vân thỉnh thoảng lại liếc về phía tôi, cuối cùng không nhịn được, lại giục lần nữa: “Em về đi!”
Tôi biết rõ mình ở lại cũng không giúp được gì, nhưng vẫn muốn đợi khi Lâm Sâm tỉnh dậy có thể nhìn thấy tôi ở bên, nên kiên quyết lắc đầu từ chối.
Cô ta đứng dậy, khoanh hai tay trước ngực, khinh bỉ và lãnh đạm hừ một tiếng: “Em ở đây cũng không giúp được gì, chỉ làm chị chướng mắt.”
Trên đường về nhà, tôi lau nước mắt, để gió lạnh tạt vào mặt, căm hận mình vô dụng, vô dụng thì vô dụng, lại còn không thể nói với ai? Khóc! Điệu đà! Tôi tự mắng mình, nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn ra.
Lâm Sâm nằm trên giường bệnh, đã mất cánh tay phải, hình ảnh kinh hoàng ấy cứ dai dẳng hiện trước mắt tôi, không thể nào xua đi được.
Không thể nào cứu vãn được nữa rồi! Mắt mờ nhòa, tôi nhìn dòng xe cuồn cuộn trước mặt, dù tôi nhảy ra giữa đường cho xe tải cán chết một trăm lần cũng không cứu vãn được gì, tôi quá căm hận bản thân.
Tối hôm sau, tắm rửa xong, tôi cố trang điểm thật đẹp, mua ít hoa quả và đồ uống lại đến bệnh viện, nhưng được thông báo Lâm Sâm đã làm thủ tục chuyển viện, hỏi chuyển đi đâu? Y tá lắc đầu bảo không biết.
Tôi xách một túi nặng, đứng ngay trước cổng bệnh viện, mấy ngày nay Bắc Kinh nhiều sương mù, cách một đoạn cũng chỉ thấy một khoảng lờ mờ, mặt đất trơn ướt khiến cho người qua lại đều rón rén, thận trọng bước từng bước nhỏ như phi tần nhập cung, vẫn không tránh khỏi trượt chân xuýt ngã, bao nhiêu câu chửi xung quanh phập phù trôi vào tai tôi.
Bởi vì tôi đứng sững như bị môn thần chắn đường, cho nên bị mấy người đang cắm cúi bước xô vào, họ hầu như không ngoái lại tiếp tục cúi đầu đi tiếp, chỉ đến khi có người chửi “Thần kinh à, mẹ kiếp!” mới làm tôi sực tỉnh, đi ra lề đường vẫy taxi, nói với tài xế: “Đến bệnh viện gần nhất quanh đây.”
Tài xế đưa tôi đến một bệnh viện khác, tôi bước chậm như người mất hồn, đã bước vào cổng bệnh viện, cũng không biết làm gì, đi vòng một lượt ở đại sảnh, chỉ thấy ồn ào, hỗn tạp, mỗi khuôn mặt người đều méo mó đáng sợ.
Tôi hỏi phòng thường trực có bệnh nhân nào tên Lâm Sâm mới nhập viện, nhưng lòng không mấy hy vọng. Y tá nghi ngờ nhìn tôi bảo, đi hỏi phòng y tá ban phụ trách nhập viện, nhưng thông tin của bệnh nhân chỉ tiết lộ cho người nhà bệnh nhân.
Nên tôi không hỏi nữa, đi đến ban phụ trách nhập viện định thử đẩy cửa nhòm vào, mới đến tầng một, bị một y tá trực ban chặn lại hỏi xong, liền đuổi đi.
Lại quay ra đường, đứng trên vỉa hè, tôi bắt đầu dùng di độngra xem Bắc Kinh có bao nhiêu bệnh viện, Cơ quan y tế bảo vệ, chăm sóc sức khỏe bao gồm: bệnh viện, các phòng y tế trực thuộc và trạm y tế các phường tổng cộng có 1935 đơn vị, trong đó có bệnh viện đa khoa, bệnh viện chuyên khoa, viện điều dưỡng, viện vệ sinh dịch tễ tổng cộng có khoảng 534 đơn vị, bệnh viện cao cấp tư nhân có khoảng 48 đơn vị.
“Mình đang làm gì thế này…” Tôi ngồi xuống đất lẩm bẩm, hai tay chống trán, thấy mệt mỏi, toàn thân rã rời.
Đằng sau có tiếng còi xe thúc giục, một người đàn ông quát sau lưng tôi: “Này! Ngớ ngẩn, làm gì đấy?”
Tôi lập tức đứng bật dậy quay về phía hắn gào: “Mẹ mày đây ngớ ngẩn đấy! Siêu ngớ ngẩn, đại ngớ ngẩn!” Sau đó bắt đầu khóc, đàn ông kinh thành sợ nhất chọc giận bà già, đàn bà trung niên, người tâm thần bất kể già trẻ, trai gái, hắn hoảng sợ không dám mở miệng, xoay vô lăng phóng qua tôi.
Tôi tiếp tục giả là người bệnh tâm thần, đứng khóc giữa đường, khiến mọi xe đi qua đều vòng tránh, nếu bình thường gặp một cô gái thẫn thờ đứng giữa đường, cản trở giao thông, giống như nhân vật nữ chính thất tình trong phim thần tượng nhất định tôi sẽ thầm dè bỉu: “Đúng là ngớ ngẩn!” Lúc này chắc chắn có nhiều người qua đường cao quý cũng đang dè bỉu tôi, nhưng tôi bất chấp, bất chấp tất cả, tôi nghĩ, bây giờ cứ khóc, khóc đến lúc nhắm mắt xuôi tay, vậy là không cần vấn vương lo lắng gì hết.
Còn nửa tháng nữa là đi Toronto, chuyện xảy ra với Lâm Sâm tôi chưa nói với Lộc Minh, gã ở bên đó vừa làm việc vừa phải thích nghi với môi trường mới rất vất vả, mấy lần nhìn qua webcam thấy gã bận rộn quên cạo râu, xem ra hình như cũng già dặn hơn tuổi.
“Vợ à, sao em gầy ghê thế?” Gã nhăn mày lo lắng, sau đó lại cười, “Có phải nhớ anh không?”
“Ờ!” Tôi gật đầu, lại gật tiếp, tôi thật sự rất nhớ gã.
“Sắp rồi!” Gã chu môi hôn, sau đó nghiêm túc dặn dò tôi phải ăn nhiều, không có sức khỏe sẽ không chịu được chuyến bay quợ tế mất hơn nửa ngày.
Tôi ngoan ngoãn gật đầu. Nhìn thấy người ta gọi gã đi làm, mới ngồi được chưa lâu, người còn đẫm mồ hôi, Lộc Minh đã phải đứng lên, cơ ngực và phần bụng săn chắc thấp thoáng sau lần áo phông trắng, xem ra đúng là lớn thật rồi, đến khi gặp lại, gã choai đó có thể trở thành một người đàn ông.
Trước khi tắt máy, tôi tìm một ít thông tin về Ngư Lôi, tên thật của hắn tôi đã biết, cảnh sát gọi điện thông báo với tôi, họ lần theo vụ án cô gái nhảy lầu để tìm, bất ngờ phát hiện Ngư Lôi là một tên buôn ma túy, cho nên đã niêm phong tất cả tài sản đứng tên hắn, hiện giờ hắn đã bị truy nã toàn quốc.
Hắn còn chưa bị bắt, tôi vẫn chưa thể yên lòng, tôi hoảng loạn đến mức để sẵn một cái cờ lê đằng sau cánh cửa, mỗi khi có tiếng gõ cửa, tôi đều nói to, yêu cầu người ta khai báo, nhất định phải nhận rõ giọng nói của ai mới mở cửa, vì thế thường bắt gặp vẻ mặt ngạc nhiên của anh chàng chuyển phát nhanh, bác kiểm tra bảng nước, cô thu tiền điện, họ đều đứng ngây ở cửa nhìn tôi, có thể họ nghi tôi là con nợ vay nặng lãi.
Cho nên vào một ngày đẹp trời như thế này, khi tiếng gõ cửa vang lên, tim tôi lại giật thót, rơi thẳng xuống đám tro, mới chạy ra cửa, đến bên tủ ti vi vớ lấy cái cờ lê, đã nghe thấy giọng quen thuộc bên ngoài ngân nga như hát: “Bối Bối à, Bối Bối ngoan, mau mở cửa nào!”
Biết rõ là Lâm Sâm, nhưng khoảnh khắc tôi mở cửa, vẫn tưởng nhìn thấy Lộc Minh, vì trên đầu là mái tóc đen, cắt ngắn, món tóc xõa trước trán chỉ chờm qua lông mày một chút.
“Tóc cậu sao thế?” Đã lâu không gặp, tôi cũng không ngờ câu đầu tiên của mình lại tầm thường như vậy.
Khuôn mặt gầy của gã không hề xấu đi, trái lại rất hợp với kiểu tóc đơn giản không vuốt keo, nếu bây giờ gã khoác một chiếc ba lô học sinh, đi lẫn trong đám học sinh trung học thì cũng không có gì khác biệt.
“Tóc dài quá, lười đi nhuộm, dứt khoát cắt béng.” Lâm Sâm cười hồ hởi để lộ hàm răng trắng, đều tăm tắp như răng chó Husky[1], bây giờ trông gã lại hệt như hồi đi học.
[1] Husky giống chó sống ở vùng đông bắc Siberia (Nga) lông xám trắng, rất thông minh, cực trung thành.
Thì ra cậu thiếu niên của tôi chưa bao giờ mất, chỉ có điều tôi nhìn túi hành lý gã xách ở tay trái, và ống tay phải buông thõng, gã đã mất một cánh tay. Tôi nén chịu nỗi cay đắng trào trong cổ họng, ôm chầm gã: “Còn biết quay về tìm người ta cơ đấy!”
“Tôi không đánh mất địa chỉ của em.” Gã nói.
Lâm Sâm và Tịch Mộng Vân đã chia tay, vì cô ta gây ra một chuyện ầm ĩ.
Cô ta tưởng Lâm Sâm đã sợ mất mật, sẽ không bao giờ rời xa cô ta, liền dùng di động của gã gửi tin nhắn đến tất cả những người tình của gã, kết quả, một đám phụ nữ đủ các lứa tuổi đổ đến làm ầm ĩ trong phòng bệnh, vậy là Lâm Sâm bắt cá nhiều tay bị lộ tẩy trong con mắt kinh ngạc của họ. Những người đàn bà nát lòng… Ai kiên quyết thì lập tức chia tay, rút lui khỏi cái sân khấu chật chội kia. Người đa cảm, yếu đuối một chút thì vừa khóc vừa cầu xin Lâm Sâm tỉnh ngộ, biết dừng lại sống yên ổn với mình. Người tuyệt vọng thì cơ hồ trèo lên giường bệnh muốn chết cùng Lâm Sâm sau đó bị một kẻ si tình khác cũng bất chấp tất cả chỉ cần được sống với gã, lao vào vật lộn ngăn cản.
Cảnh tượng ấy náo nhiệt còn hơn cả đêm nhạc mừng năm mới. Trận chiến tranh sủng ấy có lẽ còn là đề tài đàm tiếu của bệnh viện mấy năm sau, cuối cùng trở thành giai thoại của đô thành.
Tôi nhớ lại khuôn mặt nhìn nghiêng lạnh lùng của Tịch Mộng Vân, hóa ra cô ta quan tâm đến Lâm Sâm hơn tôi tưởng, chỉ có điều cô ta lăn lộn mấy chục năm trong xã hội, đã rèn nên bản lĩnh giấu kín tham vọng, đáng tiếc đi sai một nước cờ, tưởng nắm chắc phần thắng, nên đã làm một chuyện ngốc ngếch.
“Tôi thấy chị ta thực lòng với cậu.” Kì thực tôi rất thích Tịch Mộng Vân, bất giác thở dài tiếc cho cô ta.
“Không, cô ta chỉ cô đơn, tôi cũng vậy.” Lâm Sâm ngồi trên sofa nhấc chai nước khoáng trên bàn trà, kẹp giữa hai đùi, vừa dùng tay trái vặn nắp chai vừa nói: “Thế giới này mặc dù rộng lớn thế, kì thực chúng ta đều cô đơn.”
Tôi thấy gã mãi không mở được nắp chai, liền mở giúp.
Gã cười mỉa mai: “Bây giờ tôi đã thành Dương Quá rồi.”
“Cậu đẹp trai hơn anh ta.”
“Nhưng tôi không có Tiểu Long Nữ, anh ta mạnh hơn tôi.”
Không muốn nói về vết thương của gã, chúng tôi lại không phải là người Mỹ, sắp chết còn hài hước. Vậy là tôi trắng trợn chuyển chủ đề: “Tiểu Cao đến chơi, hỏi, cậu có ở chỗ tôi không, thấy cậu không có ở đây, cô ta để lại số điện thoại và bảo tôi, có tin gì của cậu thì cho cô ta biết, xem ra Tiểu Cao vẫn không thể từ bỏ cậu.”
Gã uống ngụm nước, lạnh nhạt “ờ” một tiếng.
Vì liên tục có phụ nữ đến nhà tìm gã, Lâm Sâm muốn trốn cũng khó, dứt khoát mang ít đồ dùng và những thứ quý báu như sổ tiết kiệm đến tìm tôi.
“Nhà, tôi đã trả rồi.” Gã ngửa cổ ra sau, dạng hai đùi, như một tên lưu manh chiếm đất xưng vương, giọng thổ phỉ ngang tàng nói với tôi: “Cô em xem nên thu xếp tôi thế nào?”
Rốt cuộc con người vẫn chưa tiến hóa đến mức có thể tự phục hồi, cánh tay của Lâm Sâm không thể mọc lại như cũ, nhưng ít nhất tôi cũng có thể khiến gã tăng thêm vài ký, cho nên dù bữa tối chỉ có hai người, tôi vẫn làm một bàn đầy thức ăn, đậu phụ xào cải bẹ xanh, trứng ốp xì dầu, thịt xào, canh vịt hầm, trứng ốp sắt miếng hình tam giác, thịt vịt chặt miếng nhỏ hình vuông, vừa miệng, tất cả các món đều có thể dùng thìa xúc ăn.
“Bón cho tôi đi.” Lâm Sâm tay trái cầm thìa, há miệng chìa về phía tôi như chú chim nhỏ chiếp chiếp đòi ăn.
“Vớ vẩn, tự ăn đi!” Tôi nói vậy, nhưng vẫn gắp một miếng thịt đút vào miệng gã.
Gã sung sướng nhai, khen: “Ngon quá!” Sau đó giả bộ giơ tay lau nước mắt, như một lão nông đem con gái bán cho tên địa chủ độc ác, “Tôi nghiệp con gái tôi ngoan là thế, lại cho không tên nhãi ở Canada, nấu ngon thế này, từ nay có khi không bao giờ được ăn nữa.”
“Xì, người ta chỉ phục vụ ngươi mấy ngày thôi, đừng tưởng ngày nào người ta cũng xuống bếp, lửa nóng, khói cay sẽ làm hỏng da, biến người ta thành bà lão.”
Gã lại làm bộ thở dài, lông mày cau cau nhíu lại, nói: “Tôi đang bị sa xuống rãnh, để tôi nghĩ cái đã rồi sẽ đi, không cản trở chuyến bay của cô em.”
“Thôi đi, đừng giả bộ đáng thương, người ta có đuổi mình đâu.” Lòng tôi nhoi nhói đau, nhưng vẫn tỏ ra vui vẻ, tào lao như trước, “Thích ở bao lâu thì ở, sẽ đưa chìa khóa cho mình.”
“Nương nương đi rồi, tiểu nhân một mình ở đây có nghĩa gì? Cô quả một mình trong thâm cung cô đơn uổng phí.” Gã nhướn một bên lông mày, cười với tôi.
“Vãi con em cậu!” Tôi phì vào gã, cúi nhìn bát cơm trong tay.
Vãi con em cậu! Cười gì! Mẹ kiếp, trái tim rách bươm sắp làm bà cô đây đau muốn chết.
Buổi tối, tôi kiên quyết bảo Lâm Sâm ngủ trên giường, tôi ngủ sofa, gã lại nói đùa, gã bây giờ cơ thể khiếm khuyết không chiếm nhiều diện tích. “Mông to bao nhiêu thì ngồi ghế rộng bấy nhiêu!” Bên kia gã còn đang ngúc ngoắc cái đầu, bên này mặt tôi đã cúi gằm, nhìn gã suýt bật khóc, gã nhìn thấy tôi như vậy, vội im miệng, chuồn vội lên giường.
Sau khi tắt đèn, tôi không ngủ được, cũng nghe thấy tiếng trở mình của Lâm Sâm trong phòng ngủ, sau đó có tiếng bước chân đến gần, gã khuỵu xuống bên tôi khẽ nói: “Bối Bối, ngủ chưa?”
Tôi mở mắt, lúc đầu còn lờ mờ, dần dần mới nhìn rõ đường nét của gã trong đêm tối, sao giống một đứa trẻ đến thế?
Tôi nghĩ đến Lộc Minh. Tôi luôn coi gã là đứa trẻ, thỉnh thoảng nâng mặt gã than thở: “Bé ngốc”, còn gã cũng cảm thấy nếu không có tôi ở bên, gã chẳng làm được việc gì, không đun sôi được ấm nước, đi trên đường phẳng cũng ngã, là một đứa trẻ ngốc từ lúc mới sinh.
Sau này, tôi thấy có rất nhiều người gọi người yêu, bạn bè lớn tuổi hơn mình là: “Con bé này” “Con bé kia”, tôi mới hiểu rằng, càng yêu một người, càng thấy người đó không đáng tin cậy, dù sống đến già, mắt đầy nếp nhăn cũng mãi mãi chỉ là đứa trẻ.
“Em ngủ cùng tôi đi.”
Không đợi tôi trả lời, gã lại nói tiếp: “Tôi quen có phụ nữ ở bên cạnh rồi, không ngủ được.”
Gã cười nhếch mép như con hồ ly, tia sáng từ con ngươi trong mắt gã ngày trước giống ánh sao đêm, bây giờ lại giống giọt nước mắt mãi không chịu tan trên nền đất ướt.
Tôi lặng lẽ xuống sofa, để mặc gã cầm tay dắt lên giường, gã hỏi có thể ôm tôi không? Tôi vẫn im lặng, gã đặt bên tay còn lại lên người tôi, cười: “Thực ra, thiếu một cánh tay, lên giường ôm càng tiện.” Nói vậy, nhưng gã vẫn giữ khoảng cách với tôi, không xích lại gần.
Trong bóng tối, tôi nhìn gã hỏi: “Người ta giúp mình giết Đổng Bân rửa hận nhé?”
Gã cười thành tiếng, vỗ người tôi: “Đại ca này xơi tái con ngựa của hắn, tên gì quên rồi, sau đó gửi ảnh vào di động của hắn.”
Sau một lúc yên lặng, tôi “khặc khặc” bật cười, gã cũng cười khinh khích, hai đứa sợ làm ồn đánh thức hàng xóm, vội chui tọt vào chăn, cụng trán nhau như hai quỷ sứ vừa làm xong một trò nghịch ác, bụm miệng “hi hi ha ha” khoái trá cười mãi.
“Thế thì đáng đời.” Tôi lau nước mắt vì trận cười vừa rồi.
“Đúng thế, đúng thế, đúng là đáng đời tôi.” Rồi gã sán đến, cuối cùng kéo tôi vào lòng, dùng cánh tay duy nhất ôm chặt tôi nói, “Ả điếm nào cũng không thể bắt nạt Bối Bối nhà ta.”
Tôi vùi đầu vào cổ Lâm Sâm, khóc ướt cả cổ áo và gối của gã.
Mấy ngày trôi qua, Lâm Sâm từ phòng tắm đi ra, chỉ mặc quần đùi và áo may ô, tôi cuối cùng cũng đã bắt đầu dám nhìn cơ thể thiếu một tay của gã, tôi cầm cái khăn bông to đi đến chùm lên đầu gã, lau tóc cho gã như lau bộ lông cho con chó to đùng, lúc đó gã cúi đầu cười với tôi, thỉnh thoảng còn nói: “Nhẹ tay một chút, có thù với người ta à?”
Sau đó, tôi lấy keo vuốt ngược tóc cho gã, gã nói gã tàn tật nhưng ý chí kiên cường, chỉ cần khuôn mặt vẫn đẹp trai, thì vẫn được cưng chiều, nếu không sẽ mang quá nhiều tổn thương cho chị em phái đẹp. Dưới sự hướng dẫn của gã, kĩ năng vuốt keo tóc của tôi ngày càng khá, mỗi lần làm xong đều nâng cằm gã ngắm nghía, trầm trồ: “Vậy là mình có thể vuốt keo làm đẹp cho Lộc Minh rồi.”
“Thôi đi, giai đẹp không phải ở tóc, mặt đẹp thì đầu hói cũng đẹp.” Gã vỗ vào tay tôi, soi gương lẩm bẩm một mình.
“Xì…” Tôi phì gã, “Lộc Minh cũng rất đẹp giai, lại trẻ hơn người.”
Gã cãi lại: “Xem ai đẹp giai đến cùng? Đàn ông thật sự, cưới xong tàn rất nhanh.”
Tôi không nói với Lộc Minh hiện tôi sống với Lâm Sâm, sợ gã ở nơi đất khách suy nghĩ lung tung ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống, vì thế mỗi lần nói chuyện qua webcam đều đóng cửa phòng ngủ, có mấy lần Lâm Sâm bên ngoài cố ý gây tiếng động, tôi đều giải thích đó là tiếng ti vi, chat xong mở cửa ra ngoài, ấn gã xuống sofa tẩn cho một trận.
“Nhìn em khá hơn trước nhiều rồi.” Lộc Minh an ủi tôi.
“Thật không?” Tôi ngạc nhiên vô thức giơ tay sờ mặt, bởi vì vị chúa tể khiến tôi không yên tâm nhất giờ đang nhảy nhót bên tôi, cho nên tôi vẫn tưởng là mình tiều tụy.
Tắt máy tính ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Lâm Sâm đang ngồi trên sofa xem ti vi, nhưng hai mắt gã rõ ràng thẫn thờ, không biết đang nhìn đi đâu.
Những ngày này chúng tôi cùng đi ngủ cùng thức dậy, cùng nhau đi siêu thị mua rau, mua mọi thứ lặt vặt, xem hết những bộ phim online của cục điện ảnh, uống tất cả các loại trà và café của Starbucks, nắm tay nhau đi đến IKEA[2] nghịch ngợm ấn mông lên từng chiếc sofa tạo ra dấu mông chỉ có thể tồn tại trong nửa giây, gã luôn cười, cười ha hả hoặc hề hề, nhưng khi có một mình, gã thường ngơ ngơ, không biết đang nghĩ gì.
[2] Trung tâm thương mại chuyên bán đồ gia dụng của Thụy Điển.
Tôi sợ gã nghĩ quẫn.
Khi uống cafe ở Mcdonald, tôi rất thích cái cốc nhựa màu café ở đây, Lâm Sâm bảo tôi mua một cốc bỏng ngô mang về nhà, khi tôi cầm cốc bỏng ngô đến, gã lấy cốc ngô ra, rồi nhét cái cốc nhựa vào túi giấy đựng bỏng ngô, giấu vào người, kéođiềm nhiên ra khỏi cửa, trong khi tôi vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu thế nào.
Sau đó chúng tôi chạy gằn một mạch, được một quãng xa mới đi chậm lại, gã lại cười ha hả, tôi vuốt ngực, chỗ tim đang đập thình thịch, mắng gã thần kinh. Dù trước đây tôi không phải là gái ngoan, cũng chưa từng ăn cắp, cái gì có thể làm cái gì không thể, tôi đều nắm chắc, “Sự trong sạch một đời của bà cô này đã bị ngươi hủy hoại rồi!”
“Xì, sợ gì? Chuyện xấu tôi làm, không liên quan đến em.” Gã nheo mắt nhìn tôi, nửa thật thà nói: “Đại ca muốn trước khi chết thử một lần xem sao, rõ ràng biết không nên, nhưng vẫn làm, hậu quả sẽ thế nào?”
Lời gã khiến tim tôi đập càng nhanh, càng theo sát gã không rời nửa bước.
Sáng hôm sau, điều tôi sợ nhất đã xảy ra, không sờ thấy gã bên cạnh, tôi lập tức tỉnh dậy, nhảy xuống giường chạy ra phòng khách, vào phòng tắm, qua nhà bếp, tuyệt nhiên không có ai, chạy vội ra ban công, thấy gã đứng trước cửa sổ mở rộng, ngây ngây nhìn ra ngoài, trong tay cầm con dao nhỏ tôi thường thái rau.
Gã mặc áo may ô, quần dài đứng đó, gió đầu đông ào ạt như sóng, làm tóc gã lòa xòa xuống trán, đôi môi lạnh băng, trắng nhợt của gã lại như hoàn toàn không cảm thấy gì, gã vẫn đứng lặng như thế.
Tôi sợ hãi kêu “Ôi” một tiếng, rồi bật khóc, gã quay lại cười hề hề với tôi như không có chuyện gì, hỏi: “Bối Bối, khóc gì thế?”
Tôi lao lên cướp con dao trong tay gã, ném ra xa, sau đó vung tay đánh gã như điên, ngoắc mồm chửi: “Vứt mẹ cái bệnh thần kinh của ngươi đi! Chết mẹ cái bệnh thần kinh của ngươi đi! Mẹ kiếp, ngươi muốn chết thì chết ở chỗ nào xa một tý, đừng chết ở chỗ bà cô này nhìn thấy!”
“Sao? Sao thế? Người ta chỉ gọt quả táo ăn thôi mà.” Gã vội giải thích.
Mùa đông, người Bắc Kinh thường bỏ hoa quả, rau tươi vào những cái túi, cái hộp để ở ban công, cách bảo quản này còn tốt hơn để trong tủ lạnh, rau quả tươi hơn để trong tủ lạnh. Nhưng tôi đang hoảng loạn làm sao tin được lời nói bừa của gã: “Mẹ kiếp, mới sáng sớm ngủ dậy đã ăn táo, cậu ấm đầu à!”
Tôi ôm lấy gã, tôi đẩy gã, gã ôm tôi càng chặt, miệng cứ “nào… nào” như dỗ trẻ con, như thế càng khiến tôi đau khổ, rõ ràng tôi mới là người cần bảo vệ gã, dỗ dành gã.
Rõ ràng tôi gián tiếp làm hại gã thành ra như thế.
Tại sao lại phải né tránh sự thật này, tại sao không chỉ vào tôi nói thẳng tất cả là lỗi của tôi? Tại sao sự đã đến nước này vẫn còn dịu dàng như thế? “Có phải cậu muốn cho tôi biết, tôi nợ cậu? Rốt cuộc cậu muốn gì, cậu nói đi!” Gã càng đối xử dịu dàng, tôi càng gây sự vô cớ, “Vãi con em cậu, Lâm Sâm, cậu đến là để phá hạnh phúc của tôi! Cậu không chịu được khi thấy tôi hạnh phúc, như thế này làm sao tôi đi Canada? Làm sao tôi yên tâm bỏ cậu một mình, cậu muốn dồn tôi vào chỗ chết, cứ nói thẳng ra!”
Tôi đã dùng hết sức lực có trong người, toàn thân sụp xuống, gã ôm tôi quỳ trên mặt đất, cả người và mặt gã đều rất lạnh.
“Nếu cậu muốn chết, phiền cậu đừng để tôi biết, nhất định đừng để cho tôi biết là cậu chết.” Tôi tỳ cằm lên vai gã, hai mắt nhắm nghiền, tàn nhẫn lẩm bẩm: “Nếu không, tôi sẽ hận cậu, suốt đời hận cậu.”
“Ừ, ừ!” Gã hít thở sâu, không hề loạn nhịp, rất bình ổn.
Lại mất ngủ. Suốt đêm tôi không ngủ được, buổi tối cũng bật đèn ngủ, nhìn Lâm Sâm bên cạnh, nhìn những hạt bụi li ti nhảy múa trên mi mắt gã.
Tôi chỉ sợ khi tôi rời mắt đi, gã sẽ biến mất.
Không ngủ được, tôi lại suy nghĩ vẩn vơ, nhớ lại chuyện tôi và Lâm Sâm hồi nhỏ, nhớ chuyện gã nói, thần tượng phim hoạt hình gã thích nhất là cảnh sát Bravestarr, lại nghĩ đến mấy chúng tôi, Mặc Mặc, Trịnh Phi phá phách ở quán bar, hai người họ chúi vào tường nôn thốc nôn tháo, còn tôi và Lâm Sâm chưa từng say, lại nhớ đến Lộc Minh, tương lai gã vẽ ra cho tôi đẹp biết mấy, trong đó hình như là quê hương nơi gã sinh ra, là thế giới đẹp như cổ tích.
Lâm Sâm nằm bên cạnh “Hừm hừm” hai tiếng, có thể là nằm mơ, gã trở mình nằm ngửa, dùng tay trái sờ vào bên tay phải xẹp lép, cau mày mơ màng, lắp bắp nói: “Bravestarr… ông… lừa người ta…”
Tôi bịt miệng, trở mình, nằm cuộn thu lu, chỉ sợ tiếng tim thình thịch trong ngực sẽ bật qua miệng bật ra ngoài làm gã thức giấc.
Ngày bay sang Canada càng đến gần, nhưng tôi không có chút cảm giác nào, hình như cuộc sống của tôi thực sự đã được quyết định là ở bên Lâm Sâm, ngày ngày lau khô mái tóc ướt cho gã, khi gã mặc quần áo thì cài cúc cho gã, khi không muốn nấu cơm thì hai người dắt tay nhau ra ngoài ăn, lúc ăn cơm ở nhà thì nhắc lại những chuyện ngớ ngẩn đã làm hồi nhỏ, rồi cùng nhau cười ngốc nghếch.
Khi Lâm Sâm nhắc tôi chú ý ngày bay, lòng tôi mới thắt lại, thầm nghĩ, thời gian quá ngắn. Tôi cần nhiều thời gian, nhiều đến mức khiến tôi chán ngấy sống với gã, đủ để gã chán ngấy sống với tôi, đủ để… gã mọc lại cánh tay như ban đầu.
Tôi quay đầu nhìn Lâm Sâm ngồi trên sofa, vi tính để trên đùi, gã liên tục nhấn nút F5, rõ ràng đang nhàn rỗi lướt web. Tôi hỏi gã: “Một người có thể cùng lúc yêu hai người không?”
“Tôi không biết. Tôi không thể.” Gã buột miệng trả lời một câu, ngừng một lát rồi quay mặt lại nhìn tôi trịnh trọng trả lời: “Em xem tôi có nhiều người tình như vậy, thực ra tôi đều không yêu, không yêu một ai hết.”
©STENT
Lần tiếp theo biết tin của Ngư Lôi, lại do chính hắn gọi cho tôi.
Sau câu đầu tiên của hắn, “Lăng Bội, đừng cúp máy, tôi sắp chết rồi.” Tôi mới nghe tiếp.
Hóa ra hắn đang ở trong tù, đã bị tuyên án tử hình. Năm mười ba tuổi hắn đến Bắc Kinh, cắt đứt liên hệ với bố mẹ, bây giờ trở thành tử tù, bố mẹ bảo thủ cũng không thừa nhận hắn. Vì mỗi phạm nhân đều có danh sách người gọi điện và thăm nuôi, Ngư Lôi không thân, không thích, không biết nói chuyện với ai, liền nhớ tới “em gái” này.
“Em gái, hận đại ca phải không? Nhất định em hận ca. Em không cần nói, chỉ cần nghe ca nói.” Hắn bảo người tình của hắn không hiểu tại sao hắn luôn để cô ta cô đơn một mình, hắn không nói cho cô ta biết hắn vốn định kiếm được món lớn sau đó sẽ rửa tay gác kiếm, kết hôn với cô ta, không ngờ cô ta lại lén lút nuôi trai bên ngoài.
“Đáng lẽ ca có thể giết chết Lâm Sâm, vì lúc đó ca đã cùng đường, lấy thêm mạng nữa cũng chẳng sao.” Hắn nói sau khi người tình chết, hắn đã đoán cảnh sát sẽ lần theo dấu vết tìm ra hắn, sớm muộn cũng chết, “Nhưng ca không làm thế, tất cả đều vì em.”
Hắn hỏi: “Bây giờ em đang sống với nó phải không?”
Tôi chưa hiểu thế nào, buột miệng “hả” một tiếng, vội vàng quay nhìn, Lâm Sâm vẫn đang ngồi trên sofa phòng khách đợi tôi nấu cơm, tôi vội vặn to lửa bếp ga, để tiếng ồn át đi.
“Không biết em nghĩ thế nào, em gái, có lẽ hắn có rất nhiều đàn bà? Nhưng ca ca giúp em lấy một cánh tay của hắn, đốt đi, như vậy làm cho bên cạnh hắn chỉ có mình em.” Nói rồi, Ngư Lôi đắc ý, lại tàn nhẫn cười ha hả, sau đó hạ giọng nói: “Mà quả thực em cũng không thể tách khỏi nó, rốt cuộc từ hồi lớp bảy, lớp tám hai người đã cặp với nhau rồi.”
Tôi lại băn khoăn, lần này cố nhịn không kêu lên.
“Có một chuyện có thể em không biết, ca vốn định thu nạp em, hồi đó ca đứng ở cổng trường đón em, nhưng lại gặp Lâm Sâm, ca nói với nó, khi nào em lớn, ca muốn lấy em làm vợ, không ngờ, thằng nhãi nhát gan vốn rất sợ ca, lại dám to gan nói, em là bạn gái nó. Ca điên tiết, mày muốn cướp bông hoa của đại ca sao? Ca liền lôi nó vào con ngõ, dọa một hồi bắt nó chia tay em, thằng nhỏ sợ vãi đái nhưng vẫn cứng cổ nói, anh Ngư Lôi, anh không thể cướp bạn gái của em… Mặc dù trông gã giống đàn bà, nhưng gã cũng đáng mặt đàn ông.”
Cuối cùng hắn hỏi tôi: “Có đến thăm tù không?”
“Không!” Tôi lạnh lùng trả lời.
Hắn cười một trận nói tiếp: “Cuối cùng đại ca này vẫn bị em chê. Em gái, vĩnh biệt!”
Cúp máy, tôi tắt lửa trên bếp, nhìn thấy rau trong nồi nát bét, đành lấy nồi khác thái ba quả cà chua nấu tạm món canh trứng, sau đó bê ra.
Trong bữa ăn, tôi nhìn Lâm Sâm đang dùng một tay bê bát canh húp, buột miệng hỏi: “Nếu người ta không đi nữa thì sao?”
Gã ngước mắt nhìn tôi, sau đó đặt bát xuống cười, nói: “Thì mình làm đám cưới.”
“Cậu đùa à?”
“Em đùa à?”
“Đúng không…”
“Tôi đùa đấy.” Gã thở một hơi dài, cười rồi lại cầm bát canh húp tiếp.
Bầu trời hoàng hôn có những đụn mây cháy rực nối nhau nổi lên như dãy núi, hào quang màu lửa xuyên qua cửa sổ hắt vào trong, từ từ lan đến sàn nhà dưới chân chúng tôi, nhưng lại mang hơi lạnh như mặt biển mùa đông, rồi lại từ trên tường chiếu xuống, bò qua chân chúng tôi, vượt qua người chúng tôi, tiếp tục trườn về phía trước, giống như thời gian.
Cho dù thế gian giờ này, khắc này có bao nhiêu tâm trạng hoặc rối ren, hoặc ganh đua, sóng yên biển lặng hay dữ dội ầm ào, thời gian vẫn tuần tự như tiến, chầm chậm trườn đi, dù chúng ta tiến về phía trước hay lùi lại phía sau, thời gian luôn xa vời ngoài tầm với, không thể chạm vào.
Ngày mai tôi phải đi rồi, Lâm Sâm cũng sắp xếp xong hành lý, tôi đưa chìa khóa nhà cho gã, gã đón lấy cười cười rồi để luôn lên cái tủ ti vi ở cửa, cũng không nói gì.
Không khí giữa chúng tôi cả ngày đều căng thẳng, mặc dù nếp sinh hoạt vẫn thế, nhưng hai bên dường như đều đầy tâm sự, trong lòng có bao nhiêu lời chưa nói, tình trạng nửa vời đó, khiến tôi mỗi lúc càng chồn chồn, chốc chốc lại vô thức thở dài, hoặc sốt ruột “xùy xùy” chép miệng.
Sau bữa tối, Lâm Sâm đột nhiên muốn đi công viên.
Mặc xong áo khoác lông cừu màu đen, gã liền kéo tôi đi, đến nơi, mới phát hiện, công viên đã ngừng hoạt động, nhiều cây cối đã bị chuyển đi, máy chơi game vẫn còn. Vì chẳng có ai gác cổng, chúng tôi đi thẳng vào trong.
“Ngày trước, hồi chúng mình đi học đã nhiều lần đến đây, còn nhớ không? Nhưng chỉ là đi cùng bọn thằng Béo, hai chúng ta chưa bao giờ một mình đến đây.” Gã nắm tay tôi hào hứng, nói: “Chỗ này đóng cửa thì tiếc quá. Hồi tôi sinh ra, đã có công viên này rồi, dạo ấy tôi còn nghĩ, sau này sẽ đưa con mình đến đây chơi, quả thực thế giới này không có gì vĩnh hằng.” Khi gã nói, từng trận sương mù kéo đến, lúc thở dài rất giống có một chuỗi mây dừng ở bên miệng gã, “Sẽ già, sẽ biến mất.”
“Đừng giả bộ ướt át trước mặt người ta được không? Váng đầu quá!” Tôi ngắt lời gã, cảnh vật đã quá ảm đạm, không cần gã thêm dầu vào lửa, tôi sắp buồn đến chết trong gió muộn của Bắc Kinh rồi.
Gã bất ngờ chuyển chủ đề: “Nếu chúng ta sinh con, con gái sẽ mang họ Lâm, con trai vẫn mang họ Lăng, thật là tiện.”
“Đừng nói luyên thuyên.” Tôi nheo mắt, “Ai thèm sinh con với cậu, con trai mà bị di truyền tính dâm dê của cậu cũng chẳng sao, nhưng con gái thì tai họa.”
“Thế thì sao, gien của chúng ta ưu việt thế, nhất định là vạn người mê, chúng thích ai, chỉ cần đưa mắt một cái là xong.”
“Tôi và Lộc Minh cũng có thể sinh con đẹp đúng không?”
“Hừ.”
Trong công viên tối um có thể làm bối cảnh quay phim ma, chỉ có hai người sống chúng tôi đi một vòng rộng, Lâm Sâm đột nhiên hỏi tôi: “Có biết vì sao chúng ta không thể sống với nhau không?”
“Không gặp cậu đúng lúc?”
“Chúng ta gặp nhau quá sớm.”
Gã đột nhiên dừng bước, đúng lúc gã quay mặt lại nhìn tôi, vòng đu quay sau lưng gã đột nhiên sáng đèn, đồng thời rùng rùng chuyển động, các thiết bị cũ nát xung quanh cũng từ từ sáng đèn, bầu trời lúc đó cảm thấy cảnh tượng đột ngột này còn chưa đủ lãng mạn, cho nên mới tháng Mười Một đã bắt đầu cho tuyết rơi.
Chúng tôi đều sững sờ, há miệng không nói được gì, theo thói quen, bắt đầu nói chuyện bằng ánh mắt: Ố? Chuyện gì đây? Có ma à? Vớ vẩn! Có thể là người ta đang thử thiết bị.
Thế còn tuyết thì sao? Giải thích thế nào? Có thể đoàn làm phim nào đó đang quay gần đây, người ta làm tuyết nhân tạo?
Tôi và Lâm Sâm trợn mắt há mồm, lặng lẽ nhìn nhau một hồi, dường như đang chờ đèn tắt, nhưng vòng đu quay vẫn chuyển động rất bình thường, ánh đèn màu nhuộm tuyết trắng thành từng mảnh pháo hoa đầy hương vị cuộc sống, trong khung cảnh rực rỡ như trong phim thần tượng, chúng tôi đều cảm thấy vô cùng lúng túng.
“Em không thấy không khí này đặc biệt phù hợp để hôn sao?”
Gã là người đầu tiên đã phá vỡ im lặng bằng câu nói đùa mà tôi không sao cười lên được. Ngay lập tức chưa nghĩ ra được câu gì có thể mỉm cười đánh bật gã, tôi liền ngây ngây nhìn gã, khiến sự lúng túng lên tới cực điểm.
Có lẽ tên Lâm Sâm cho rằng tôi đã ngầm đồng ý, liền bước đến ôm tôi, đầu cúi xuống, tôi sợ quá nhắm nghiền mắt, cảm thấy gã đã ở sát bên môi, hơi thở gấp bất ngờ chờn vờn lúc xa lúc gần trên mặt tôi.
Tôi hé mắt, thấy gã đang nhìn tôi, lại nhích tới, nhưng chỉ hôn lên trán tôi, sau đó hôn giữa hai lông mày, rồi chóp mũi, rồi má, cuối cùng dụi mặt vào tóc tôi, hôn tai tôi, tôi cảm thấy toàn thân gã run dữ dội. Cuối cùng môi gã dừng trên môi tôi, vì chúng tôi đều dừng lại, nên hình như thời gian cũng ngừng trôi, cho đến khi da tôi ướt trượt bởi hơi thở của gã, Lâm Sâm mới buông tôi ra, bỏ đi thật nhanh như giận dỗi.
Tôi đột nhiên như bị nữ chiến binh Amazon nhập vào người, chạy vụt theo, nắm tay áo Lâm Sâm, buộc gã quay lại, kiễng chân hôn vào môi gã, sau đó đẩy gã, nói to: “Nụ hôn bạn bè.”
Trong cơn mưa tuyết, Lâm Sâm hơi há miệng, kinh ngạc nhìn tôi.
“Về thôi!” Tôi lướt qua gã, đi nhanh về phía trước.
Đi được ít nhất hai trăm bước, tôi mới nghe thấy đằng sau có tiếng chân chạy gằn đuổi theo như có con chó lớn chạy trên mặt đất, gã từ phía sau chạy đến, nắm tay tôi, than thở: “Em chính là S[3], hành hạ người ta.”
[3] S: Kẻ hành hạ.
“Vậy thì… đừng để tôi hành hạ nữa.”
“Có lẽ… không làm được.” Gã cười đau khổ, “Lẽ nào tôi bị hành hạ ư?”
Trên đường về, chúng tôi đều không nhìn vào mặt nhau.
Đêm cuối cùng rồi!
“Đêm cuối cùng rồi!” Lâm Sâm nói với tôi trong căn phòng ngủ chỉ bật một ngọn đèn bàn: “Có thể cởi áo để tôi ôm em ngủ được không?” Thấy tôi không phản ứng gì, gã cười bẽn lẽn gãi đầu, “Quả nhiên không thể sao? Hôn cũng đã hôn rồi.”
“Được.” Tôi nói.
Gã ngừng lại, kinh ngạc nhìn tôi đang bắt đầu cởi cúc áo, gã vội ngửa mặt, rồi lại cúi xuống, vụng về cởi áo len và áo phông bằng bàn tay duy nhất. “Để tôi giúp.” Nói xong, tôi cởi cho gã, đến khi chỉ còn quần lót.
Sau đó tôi chỉ mặc đồ lót đứng trước mặt gã hỏi: “Có cần cởi nữa không?”
“Không cần.” Gã dùng ánh mắt không ham muốn, dịu dàng và buồn bã lần từng tấc da thịt tôi.
Sau đó gã ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo dài trên đùi tôi hỏi: “Tôi là người đầu tiên nhìn thấy phải không?”
Hai tay tôi giữ mặt gã, gật đầu.
Gã nhìn tôi cười mãn nguyện như đứa trẻ được ăn no kẹo, sau đó nắm tay tôi kéo vào trong chăn.
Gã ôm tôi từ phía sau, hôn vào cổ tôi qua mấy sợi tóc.
“Có muốn ôm người ta không?” Tôi hỏi.
“Đang ôm đấy!” Gã nói rồi hôn vào gáy tôi.
“Mẹ kiếp, đừng quá đáng.” Tôi cắn ngón tay, nuốt nước mắt nghẹn ngào nói: “Rốt cuộc ai mới là kẻ hành hạ, đồ xấu xa.”
“Ờ.” Gã khẽ ờ một tiếng, rồi không nói nữa.
Sau khi gã ngủ rồi, hơi thở đều đều rõ dần, tôi mới cắn chặt ngón tay bắt đầu khóc thầm, nếu có thể tôi rất muốn chia mình làm hai nửa, một nửa cho Lộc Minh, một nửa cho Lâm Sâm, không biết một nửa tôi cho Lâm Sâm đó có thể trả được món nợ tôi đã nợ gã không, Tôi khóc cho mình và Lộc Minh, bởi vì tôi hình dung gã một mình ở Canada không có tôi ở bên, nhất định sẽ ngồi co ro tựa vào tường ôm ngực khóc, gã nhất định cảm thấy tuyệt vọng giữa những tòa nhà chọc trời, gọi tên tôi như đứa trẻ lạc đường. Tôi có lỗi với gã, không ngờ, người từ bỏ trước lại là tôi…
Không thể nữa. Bây giờ tôi đã không thể nào trở về với Lộc Minh được nữa.
Xin lỗi! Xin lỗi! Từ đáy lòng tôi gào lên từng câu. Xin lỗi.
Tôi nắm chặt bàn tay để trên người tôi, nặng nề nghĩ, tôi không đi nữa. Liền nói với Lâm Sâm, tôi không đi nữa. Không đi nổi.
Chúng tôi sẽ cùng đi, đi đâu cũng được, đi không để lại giấu vết, không để người khác tìm thấy chúng tôi, không phải chịu trách nhiệm với bất kỳ ai, cũng không chịu trách nhiệm với thế giới này, hãy để chúng tôi tùy tiện một phen, mười năm, hai mươi năm, có lẽ đến khi sắp chết, thời gian sẽ tha thứ cho chúng tôi, chúng tôi có thể nắm tay nhau đi vào rừng sâu hoặc ra biển lớn chờ chết, nhìn lại cuộc đời mình, chúng tôi sẽ phát giác một điều, thật ra chẳng có gì quan trọng, sau đó, hãy để chúng tôi hút điếu thuốc cuối cùng.
Cứ quyết định như vậy.
Nếu chuông điện thoại không reo ầm ĩ, thì tôi không biết liệu mình có cứ thế ngủ lịm đến chết, cố hết sức mới mở được mắt, không nhìn thấy Lâm Sâm đâu, hành lý của gã cũng biến mất.
Tôi ôm mặt ngồi ngây trên giường. Cho đến khi người lạnh run, mới bò dậy mặc quần áo, gấp chăn, đánh răng rửa mặt, chải đầu, trang điểm, mặc áo khoác, đi khắp nhà một lượt, nhìn thấy trên bàn chiếc cốc café Lâm Sâm lấy trộm cho tôi, tiện tay cầm lên cho vào va ly, rồi lại quay về giường thẫn thờ, hai tay vô thức vuốt mãi ga giường. Cho đến khi tôi lại đứng lên, kéo va ly đi ra ngoài, tôi mới nhận ra, tôi không thể nhớ nổi vừa rồi mình đã làm gì? Tại sao lại đứng ở ngoài cửa? Đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Cả hôm qua? Hôm kia nữa?
Ký ức của tôi hình như xảy ra trục trặc, thu nạp tín hiệu thị giác rất kém, giống như màn hình ti vi bị nhiễu kêu sè sè.
Sau khi lên taxi, lúc định thần lại tôi mới để ý radio trên xe đang phát đi phát lại bài “Cuồn cuộn hồng trần”, một ca khúc vàng hoài cổ, cơ hồ muốn tôi nhảy khỏi xe, tài xế lại cứ như nặng tai, mở loa quá to. Khi tôi nghe thấy câu “thời anh vô tư và em ngốc nghếch…” của nữ ca sỹ đã nghe quen từ nhỏ, đôi mắt ráo hoảnh của tôi bắt đầu nhòa nước.
Nếu nói Lộc Minh là kiếp nạn của tôi, thì Lâm Sâm chính là ác duyên của tôi.
Không muốn bị bài hát dày vò phát khóc, không chịu nổi phải nhảy ra khỏi xe, tôi đeo tai nghe lục tìm điện thoại trong túi, định xem clip Lộc Minh làm trước khi rời Bắc Kinh, gã bảo, nếu nhớ gã thì lấy clip này ra xem, trong đó gã làm đủ các động tác đáng yêu, làm nũng tôi, cầu xin tôi đừng quên gã, đừng thay lòng vân vân, tóm lại là liều thuốc chữa trị khẩn cấp khi tinh thần tôi sa xút.
Sau đó tôi phát hiện một đoạn clip mới, trên màn hình là Lâm Sâm đang ngồi trong phòng tắm, thời gian hiển thị là sáng nay, tôi nghi hoặc mở ra xem, thấy gã đứng trước ống kính chỉnh đốn tư thế mất nửa phút mới bắt đầu nói.
“Bối Bối, em đã dậy chưa? Ối chà, thực ra tôi cũng không biết lúc nào em mới xem clip này. Tối qua, tôi đã cho thuốc ngủ vào cốc nước của em, vì gần đây em hay mất ngủ, tôi sợ em không đủ sức đi máy bay…” Gã ngừng một lát vuốt cằm, cười ranh mãnh: “Giờ thì em ngủ thiêm thiếp như bị tiêm thuốc mê, tôi nhân cơ hội đã ăn thịt em, ăn xong lau sạch miệng, mà em cũng không hiểu tại sao mình có thai? Ố!” Gã ngừng lại, điệu bộ hỏi: “Em không dậy muộn chứ?”
Sau đó gã cau mày nói rất nghiêm túc: “Nhớ là khi xem xong clip này phải xóa đi, nếu em muốn hạnh phúc với chú em Lộc Minh, vì những lời tôi sắp nói sau đây có thể hơi khó lọt tai, những chuyện như thế này lẽ ra nên viết thư cho em, ngoài phong bì ghi ‘đọc xong đốt ngay’, nhưng như em biết…” gã chỉ vào tay phải mình, nhún vai.
Có nhớ hôm tôi với em từ đảo X trở về Thượng Hải không? Lúc đó thật sự tôi muốn bắt cóc em đi, rồi nói với Lộc Minh, tình hình của em giờ rất tệ, gã không có khả năng khiến em khá lên. Chỉ có tôi… tôi cho rằng chỉ có tôi…” Gã vênh cằm, mím môi, nhắm mắt, giọng vừa nhẹ nhàng vừa chậm như đang nhớ về lúc đó, “… nhưng nhìn thấy em vỗ về hắn, hai người ôm nhau, lúc đó tôi đứng tựa cửa nhìn hai người, tôi dường như trông thấy hai người nhiều năm sau đó, rồi lại bàng hoàng cảm thấy hình như nhìn thấy em và tôi nhiều năm sau. Ồ, tôi cảm thấy hai người đúng là một đôi hạnh phúc, cho dù hai người có già nua thế nào, nghèo khổ hay giàu có, bệnh tật hoặc nhăn nheo xấu xí, hai người đều là một đôi hạnh phúc.”
Gã mở mắt, như xuyên qua màn hình nhìn thẳng vào tôi, nói lộn xộn như chưa sắp xếp xong ý nghĩ trong đầu: “Tôi chưa nói với em, đã lấy một bức ảnh của em mang đi, sau này không gặp lại nữa, giữ lại làm kỷ niệm. Tôi thích nhất em trong tấm ảnh này, em thường nhìn tôi như vậy, giống như hoàn toàn không đề phòng, lại có phần cảnh giác, hơi mâu thuẫn, giống con mèo, rất muốn thân thiện với con người nhưng lại e dè cảnh giác.” Gã cầm tấm ảnh lắc lắc, đó là tấm ảnh Lộc Minh chụp tôi ở ga tàu hồi nào, trong mắt chỉ có tình cảm chân thực không kịp che giấu.
“Rồi đến một ngày em sẽ quên tôi, có thể là mười năm hoặc lâu hơn, cũng có thể không đến mười năm, thời gian vô cùng tàn nhẫn, trước đây tôi rất sợ, bây giờ lại không sợ nữa. Trước đây tôi từng rất sợ không có em ở bên, tôi không nhìn thấy em. Nhưng bây giờ tôi sợ em không hạnh phúc… thấy em và Lộc Minh như vậy, tôi không sợ nữa.”
Gã nói xong, nhoẻn cười, lại như sợ làm tôi tỉnh giấc, nên vội bịt miệng, sau đó bụm môi “suỵt” một cái, nháy mắt với tôi, nói: “Nhưng em đừng vội đắc chí, vì trên thế gian này không có gì vĩnh hằng bất biến, bây giờ tôi đã không còn thích em nữa.”
Lại im lặng một hồi, gã ngẩng khuôn mặt tươi cười vừa trang nghiêm vừa âu yếm, nói tròn vành rõ tiếng như phát thanh viên: “Bối Bối, tôi không yêu em.”
Gã nói lại lần nữa.
“Bối Bối, tôi không yêu em.”
Khi gã nói đến lần thứ ba, nước mắt đã tuôn, gã giơ cùi tay lau, lại nói, nước mắt lại tuôn, cuối cùng gã cười, vừa khóc vừa nói, “Bối Bối, tôi không yêu em.”
Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi thấy gã rơi nước mắt, khóc như một con gấu, không tao nhã chút nào, đáng sợ vô cùng.
Tôi không thể đếm được sau khi nói “Bối Bối, tôi không yêu em” bao nhiêu lần, gã mới nước mắt giàn giụa giơ hai ngón tay hình chữ V nói: “Em là Bối Bối, em là Lăng Bội, em nhất định sẽ trở thành bà già hạnh phúc.” Sau đó gã vẫy tay, để lại một câu cuối cùng ở đoạn cuối clip: “Shera ban cho em sức mạnh.”
Tôi tháo tai nghe, mặc cho lời ca buồn thảm len vào não bộ đã tê dại của mình.
“Mấy chục năm rong ruổi chốn hồng trần
hợp tan tan hợp sầu muôn thủa…”
Tôi ngồi ghế sau khóc nức nở, cúi đầu bịt mồm chửi tên quỷ sứ chết tiệt không biết bây giờ đang ở nơi đâu: “Mẹ kiếp, ai bảo cậu yêu tôi? Ai cho phép cậu yêu tôi? Tôi có cho phép không? Biến đi. Biến đi! Lâm Sâm, vãi con em, trái tim độc ác của cậu, cậu muốn làm tôi chết hay sao, đồ chết tiệt, Lâm Sâm đáng chết, đồ khốn, mẹ kiếp ai bảo cậu yêu tôi?”
Không ai biết tôi đang khóc ở đây, Lâm Sâm không biết, Lộc Minh không biết, mây và cây vun vút qua cửa xe biết, nhưng chúng không hiểu, cũng không cần hiểu, chúng sống quá lâu rồi, nhìn thấy quá nhiều nước mắt rồi, vài trăm năm sau, những người từng khóc từng cười đều đã thành cát bụi, còn chúng vẫn đang chứng kiến mọi đổi thay.
Sau mấy ngàn vạn năm, mây không còn là mây ban đầu, cây cũng không còn là cây ban đầu, chỉ có thời gian vẫn lặng lẽ trườn trên mảnh đất không ngừng nảy nở những sinh linh mới, tình cảm mới.
Dưới lớp vỏ trái đất mà bên trên ghi dấu chân của những con thú non mới chào đời, đã chôn vùi bao nhiêu tình yêu sau ngàn vạn năm vẫn tuôn trào, trong đó có tình yêu của tôi, của Lâm Sâm, của Lộc Minh, của Mặc Mặc, của Trịnh Phi và của mọi người, giống như những mạch sống khổng lồ màu vàng quấn quýt, vươn xa, tạo nên tiếng gió như tiếng nói thì thầm.
Yêu vẫn thế, đau vẫn thế, hận vẫn thế, vui vẫn thế.
Người sẽ già, cây sẽ héo, cầu sẽ sập, mây sẽ tan.
Thời gian không biết mùi vị của nỗi buồn, thật tốt.
------End--------