Khi học trò đã sẵn sàng, thầy giáo sẽ xuất hiện.

Ngạn ngữ cổ Trung Hoa

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 18
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7902 / 14
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17 -
ăng đứng ngẩn ra nhìn khi Tường Ái yểu điệu bước trên tam cấp xuống khoảng sân trồng cỏ chỉ mịn như nhung. Chưa bao giờ Lăng thấy Ái đep như hôm nay. Trong cái váy trắng đơn giản mặc ở nhà, cô y như nàng công chúa nhỏ, hoặc nói Ái là một thiên thần bé bỏng cũng không ngoa. Và thiên thần bé bỏng ấy đang chấp đôi cánh bay về phía Lăng.
Mặt rạng rỡ như không thể nào rạng rỡ hơn nữa, Tường Ái phụng phịu:
- Em không nghĩ là anh sẽ tới thăm em đâu.
Lăng vẫn không sao rời mắt khỏi gương mắt của cô:
- Sao lại nghĩ vậy, khi anh lại sợ em sẽ quên anh.
Ái chớp mi:
- Em cũng muốn quên anh cho rồi.
- Thật không bé Ty của anh?
Xúc động vì Lăng gọi mình bằng cái tên ở đảo, Ái cắn môi gật đầu:
- Nhớ tới anh không có gì vui hết, dù em đã biết anh không hề bảo anh Hiển bắt em và bà Mí rời khỏi công trường.
Lăng ngồi xuống cái ghế bằng sắt uốn hoa văn thật cầu kỳ đối diện Ái:
- Vậy anh phải làm sao để em vui đây?
Tường Ái lắc đầu:
- Không biết.
Hai người chìm vào im lặng. Ái hỏi:
- Dạo này anh còn đi dạo biển không?
- Có, vì anh biết làm gì khác khi đã xong việc. Mọi ngày anh tìm nhặt cho mình một mảnh vỏ sò, vỏ ốc và về bỏ vào cái lọ thủy tinh.
Tường Ái tò mò:
- Để làm gì?
Lăng thật dịu dàng:
- Để biết mình đã có bao nhiêu nỗi nhớ về một người.
Ái chống tay dưới cằm:
- Chị Minh Hân thật hạnh phúc.
Lăng nhếch môi:
- Em nghĩ vậy thật à?
Tường Ái trầm tư:
- Em thích những người yêu nhau lúc nào cũng luôn nhớ về nhau.
- Anh cũng thích như thế.
- Vậy chắc chị Minh Hân rất vui khi gặp anh.
Lăng xua tay:
- Đừng nói về Minh Hân nữa, hãy nói về em đi. Từ hôm ở Nha Trang về tới nay, em đã làm những gì?
Tường Ái nói:
- Đi khám bệnh là chuyện được ba em đưa lên hàng đầu. Trong mắt ông, em là một con bé tâm thần chớ không phải một người bình thường, bởi vậy dù đã về nhà, em vẫn thấy bơ vơ, lạc lõng. Em vẫn nghi ngờ về chính mình.
Lăng nhíu mày:
- Em không tin mình là Tường Ái chớ gì?
Ngắt cái lá ngọc lan và nghe mùi hương từ lá thoảng đưa, Tường Ái thầm thì:
- Em không biết Tường Ái trước kia sao, em chỉ biết Tường Ái bây giờ, dù có những cái em nhớ ra, còn những khoảng đen rất to. Khoảng đen đó chứa đựng điều gì? Em thật sự rất muốn biết.
Lăng vỗ về:
- Gia đình sẽ giúp em nhớ lại. Đừng quá nôn nóng và nản lòng.
Tường Ái buồn bã:
- Em có cảm giác mọi người muốn em quên luôn quá khứ, chớ không muốn giúp em nhớ lại.
- Em có thể hỏi thăm bạn bè.
Tường Ái thở dài:
- Với em, bạn cũ bây giờ đã là người lạ. Em chẳng biết nói gì khi gặp chúng.
Giọng cô bé nghẹn lại:
- Em thấy chán sống quá! Ngoài anh ra, dường như không còn ai hiểu em nữa.
Lăng siết nhẹ bàn tay Ái:
- Sao lại thế? Tuổi của em là tuổi thích sống nhất đấy. Ngoài kia, biết bao nhiêu điều mới lạ đang chờ em khám phá. Phải ra khỏi nhà, lao vào đời, rồi em sẽ yêu nó ngay.
Tường Ái nói:
- Anh Đinh và ba không bao giờ cho em ra khỏi nhà một mình.
- Thật vậy hả?
Ái gật đầu:
- Cô Ngà bảo từ bé đến giờ, em đi đâu cũng có người đưa rước.
- Vậy đi chơi với bạn bè thì sao?
Ái nhíu mày:
- Em không nhớ nữa.
Lăng kêu lên:
- Chúa ơi! Em y như một nữ tu dòng kín. Một Tiểu Long Nữ sống dưới Cổ Mộ.
Tường Ái xịu mặt:
- Anh khen hay chế giễu em vậy?
Lăng xót xa nhìn vào đôi mắt, long lanh như chực khóc của Ái:
- Anh ao ước được đưa em đi chơi để tự em cảm nhận về thế giới xung quanh.
Tường Ái ngập ngừng:
- Ba không cho đâu. Nhất là bây giờ, khi ông vừa tìm ra em.
Lăng lắc đầu:
- Em sẽ không bao giờ thành người lớn được nếu chuyện gì cũng thông qua ý ba mình …
Ái cong môi lên:
- Nhưng cãi lời ba là bất hiếu.
Lăng bật cười:
- Quan điểm của em giống chị Hải Uyên của anh ghê. Lẽ nào phụ nữ đều như nhau?
- Nói vậy, chắc anh hay cãi ba mình.
Lăng giải thích:
- Đó là điều bất đắc dĩ chẳng ai muốn, khổ nỗi anh và ông cụ lại thường đụng chạm trong công việc mà kết quả bao giờ anh cũng bị mắng là " đồ mất dạy ".
Tường Ái le lưỡi:
- Em chưa bị ba mắng bao giờ.
- Em nhớ được như vậy à?
- Ba nói với em như thế. Ông con bảo sẵn sàng đổi tất cả của cải để có được em. Bởi vậy em không muốn làm ba buồn, dù một chút thôi.
Lăng chợt nhớ nhận xét của Hiển trước đây về Tường Ái. Anh ấy bảo Ái xem ba mình là một thần tượng và cô gần như tôn thờ ông. Điều đó đang được Ái khẳng định. Anh không ghen tức hay ganh tỵ với ông Dụng vì ông là ba, là người thân duy nhất của cô, nhưng Lăng thấy có gì đó không bình thường …
Ái không bao giờ ra ngoài một mình, vậy sao cô lại có mặt tận Nha Trang? Chuyện gì khiến cô mất trí nhớ, tới giờ vẫn còn là một ẩn số.
Lăng nói:
- Mỗi người có một cuộc đời và tự làm chủ cuộc đời mình. Em phải cứng rắn lên chớ không thể như hoa lan phải ký sinh vào thận đại thụ mới sống được. Đôi khi em làm bác trai buồn một chút mà hay đấy.
Tường Ái chớp mi:
- Anh toàn xúi bậy không hà.
Lăng nheo nheo mắt:
- Nhất định anh sẽ xin phép bác Dụng đưa em đi chơi.
Ái lắc đầu:
- Em không đi đâu, dù ba có cho phép.
Lăng nheo mắt:
- Em ngại chị Minh Hân à?
Tường Ái đan những ngón tay vào nhau, không trả lời. Lăng nâng cằm cô lên và như nghe từng nhịp tim đang đập hỗn loạn của Ái dưới lớp áo trắng.
Anh dịu dàng đến mức nghe giọng mình nhẹ tênh:
- Cô ấy không còn chỗ đứng trong tim anh đâu.
Ái khổ sở:
- Nếu tại em thì thật lòng em không muốn chút nào, vì như vậy là rất ác.
Lăng trầm giọng:
- Lúc nào em cũng nghĩ tới người khác, em có nghĩ cho mình không?
- Có. Em có nghĩ cho em. Chính vì thế nên …
Lăng ngắt lời Ái:
- Bác Dụng biết Minh Hân đấy. Chính Đinh giới thiệu với bác Hân là bạn gái của mình.
Tường Ái thảng thốt:
- Thật hả? Sao lại thế chứ?
Lăng trầm tĩnh:
- Có lẽ cô ấy hợp với Đinh hơn anh.
Tường Ái nhìn anh bằng đôi mắt mở to:
- Anh không buồn sao?
Lăng nhếch môi:
- Có. Buồn nhiều vì tự ái của thằng đàn ông hơn là buồn vì thất tình.
Tường Ái rụt rè:
- Anh không trút nỗi buồn lẫn tự ái của anh vào em đây chứ?
Lăng nhìn sâu vào mắt cô bé:
- Trái lại, anh muốn tìm sự tinh khiết, sự yên bình, thánh thiện bên em.
Tường Ái mỉm cười. Đó là nụ cười đầu tiên của cô bé với anh từ khi gặp lại đến giờ. Trong nụ cười thấp thoáng vẻ hạnh phúc, tin yêu khiến lòng anh như mở rộng hơn nữa để đón nhận niềm cảm xúc dạt dào trong sáng từ cô.
Lăng tha thiết:
- Đi chơi với anh nhé.
Ái chớp mắt xiêu lòng:
- Nếu ba cho phép.
- Chắc chắn ông cho phép. Em cứ đợi đây.
Để Tường Ái ngồi một mình ngoài vườn, anh hăng hái vào nhà. Cô ngắt một bông sao nhái hồng vặt vụn từng cánh để bói được, không. Khi Ái vắt đến cánh hoa cuối cùng thì Lăng bước ra. Anh ra lệnh:
- Nào! Thay quần áo đi với anh.
Tường Ái nhìn anh như dò xem trong lời nói ấy có bao nhiêu phần trăm sự thật.
Lăng trợn mắt nhìn trả:
- Sao? Ba đã chó phép rồi mà.
Ái tíu tít mừng:
- Chờ em đây. Nhanh lắm.
Lăng nhìn theo dáng áo trắng phấp phới của Ái sau những chậu kiểng cổ thụ xanh um và thở hắt ra. Ông Dụng có vẻ không thích nhưng cũng không tiện từ chối đề nghị của anh. Vậy là tốt rồi.
Đốt cho mình điếu thuốc, Lăng khoan khoái rít một hơi dài và thở ra những vòng khói thật tròn. Tròn như niềm vui của anh hiện giờ. Lăng hút được hơn nửa điếu thuốc thì Tường Ái bước ra. Một lần nữa anh bị mê hoặc bởi cô. Trong chiếc áo sát nách màu mận chín, cổ áo ôm vừa người và chiếc váy ngắn màu trắng ngà, Tường Ái quyến rũ một cách kỳ lạ. Vẻ ngây thơ với những đường nét mềm mại của Ái như ẩn hiện dưới chiếc áo thun. Cô đỏ mặt vì cái nhìn của anh. Ngay lúc đó bà Ngà bước ra.
Bà cao giọng dặn dò:
- Đây là lần đầu bé Ái được đi chơi với người ngoài. Cậu phải trông chừng con nhỏ cẩn thận đó.
Lăng mỉm cười:
- Cô yên tâm. Cháu sẽ đưa Ái về đúng giờ.
Chiếc FX chạy khá nhanh trên đường. Ái ngồi sau hỏi:
- Sao chạy nhanh thế?
- Anh muốn tập cho em mạnh mẽ hơn. Có sợ thì ôm lấy anh.
Lăng cười và cho xe chạy nhanh hơn nữa. Một lát sau, anh thấy bàn tay mềm nhỏ bám nhẹ vai mình.
Cô bé chúi đầu vào lưng anh:
- Em chóng mặt quá.
Nghe Ái nói thế, Lăng liền chạy chậm lại và ngừng trước một quán café.
Tường Ái ngơ ngác:
- Sao đến đây hả anh?
Lăng trả lời:
- Vì Sài Gòn không có biển để cùng em lang thang, nên anh mời em vào quán café. Anh dám cá rằng em chưa bao giờ được vào những chỗ này.
Tường Ái ngẫm nghĩ một hồi rồi nói:
- Em có vào vài lần nhưng đi với anh Đinh và bạn ảnh cho biết nên chán lắm. Đi với mấy ông tướng ấy thà uống café tại nhà còn hay hơn.
Lăng bật cười:
- Hy vọng anh không làm em chán.
Kéo chiếc ghế mây cho Ái ngồi xong, Lăng nghiêng đầu nói:
- Em uống gì nào?
- Anh uống gì, em uống cái đấy.
- Café đen nghen?
Tường Ái gật đầu:
- Vâng, café đen.
Lăng ngả người vào thành ghế và lặng lẽ nhìn Ái với vẻ chiêm ngưỡng. Trong chiếc áo đỏ quyến rũ, cô lôi cuốn vô cùng, nhưng có lẽ Ái không biết nên cô rất tự nhiên. Hết đảo mắt nhìn nội thất của quán, cô lại tò mò nhìn lén những người khách ngồi gần đó rồi mỉm cười với anh.
Lăng nhướng mày:
- Sao lại cười nhóc?
Tường Ái nói:
- Em không nghĩ sẽ có lúc cũng đi uống café với một người như thế này?
- Khác khi đi với anh Đinh của em chứ?
- Vâng, rất khác và rất vui.
- Thế ngoài ông anh ấy ra, em còn được ai … hộ tống nữa, mỗi khi đi phố.
Tường Ái cong môi lên:
- Cô Ngà. Em luôn đi mua sắm, đi chợ với cô Ngà.
Lăng hỏi tới:
- Thế khiêu vũ thì đi với ai?
- Em chưa đi nhảy bao giờ. Ba mẹ em không cho, dù ông bà rất thích nhảy. Chính mẹ đã dạy em nhảy những bước đầu tiên. Để những lúc quá buồn trong ngôi nhà vắng ngắt, em đã mở nhạc lên và nhảy một mình cho vui. Với em, khiêu vũ là để giải trí chớ em không đam mê.
Lăng nhếch môi:
- Anh Đinh cũng rất thích nhảy phải không?
Tường Ái hỏi với nét mặt ngạc nhiên của trẻ thơ:
- Sao anh biết?
Lăng nhỏ nhẹ:
- Vì Minh Hân là một tay nhảy có hạng. Hai người gặp nhau ở vũ trường và hợp nhau vì điểm đó.
Ái bối rối:
- Anh giận anh Đinh lắm phải không?
Lăng chân tình:
- Có khó chịu, nhưng không phải là giận.
- Nếu gặp anh Đinh, anh sẽ nói chuyện vui vẻ chứ?
- Còn tùy xem Đinh có vui vẻ với anh không nữa. Mà nào, uống café đi nhóc.
Tường Ái máy móc bưng tách lên, cô nhẹ chạm môi vào café rồi để xuống.
Lăng chăm chú nhìn cô:
- Đắng lắm hả?
Ái cười:
- Café mà. Nếu thích ngọt thì nên ăn chè.
Ngay lúc ấy, có người gọi tên cô. Tường Ái lẫn Lăng đều nhìn về hướng ấy.
Một cô gái trẻ mặc áo yếm màu tím và chiếc quần patte vàng chanh đáy cực ngắn bước đến.
Sà xuống ngồi kế bên Ái, cô ta tíu tít:
- Em về hồi nào mà chị không hay kìa. Chà! Sau một đợt đi bụi lần này được đi uống café với bồ, thoải mái nhỉ. Giới thiệu cho chị làm quen đi chớ.
Tường Ái nhíu mày, cô cố nhớ nhưng không thể nhớ ai đang nói chuyện với mình.
Cuối cùng cô rụt rè giới thiệu:
- Đây là anh Lăng.
Cô gái dạn dĩ đưa tay ra:
- Bạch Kiều hân hạnh được biết anh, con trai của giám đốc Vĩ.
Lăng hờ hững bắt tay Bạch Kiều:
- Tiếc là tôi chứa biết gì về Kiều.
Bạch Kiều thản nhiên liếc mắt đẩy đưa:
- Muốn biết, anh cứ hỏi Ái. Cô bé rành tôi lắm đó.
Tường Ái xoay tròn tách café, cô khó khăn mở lời:
- Xin lỗi, nãy giờ em cố lắm nhưng không nhớ chúng ta có quan hệ gì.
Bạch Kiều cười cười:
- Em quên thật hay cố tình quên vậy?
Ái bức rức:
- Em không nhớ thật đó.
Bạch Kiều nhịp những ngón tay sơn nâu lên mặt bàn:
- Tội chưa, chị có nghe ông Dụng nói em bị lãng trí. Cứ tưởng ông cụ đùa … Ai ngờ … cũng tại … ông giấu êm quá, nên gặp tí bất bình đã sốc nặng. Chậc …. chậc … Tội thật.
Tường Ái cúi mặt nhìn những ngón tay mình. Cử chỉ ấy của cô làm Lăng bất nhẫn. Anh buột miệng:
- Thật ra Bạch Kiều là bạn của Ái hay bạn của ai trong gia đình?
Bạch Kiều bỗng hạ giọng gần như thì thầm:
- Nói ra không nên chút nào vì sợ phạm thượng. Nhưng tôi có thế nhắc chút chút cho Tường Ái nhớ. Chúng ta chỉ gặp nhau một lần duy nhất ở khách sạn Thiên Thai, phòng số bảy. Sao, đã nhớ chưa nào? Ấn tượng lắm, lẽ nào Ái quên?
Tường Ái ôm mặt, cô nghe giọng Bạch Kiều riễu cợt:
- Nói tới đó là … sâu lắm rồi, không hơn nữa được đâu. Ráng nghĩ đi cô công chúa ngủ trong rừng, những điều em nhớ ra sẽ thú vị vô cùng.
Dứt lời, cô ta ném về phía Lăng cái liếc mắt vừa gợi tình vừa khiêu khích trước khi bước đi về phía bàn cuối góc quán, nơi có vài ba cô gái ăn mặc, trang điểm và phong cách giống y cô ta.
Tường Ái lẩm bẩm:
- Khách sạn Thiên Thai phòng số bảy. Em đã đến đó à? Đến để làm gì? Ôi chao, sao em ghét bản thân đến thế này.
Lăng cũng thấy khó nghĩ. Một tiểu thư kín cổng cao tường như Tường Ái vào khách sạn làm gì. Lẽ nào Tường Ái từng có một người đàn ông và đã theo hắn ta vào đó.
Lăng vội xua ngay suy nghĩ ấy ra khỏi đầu. Tường Ái không thể là người như thế. Anh thật tệ khi đưa ra giả thuyết này. Có thể Ái tới khách sạn thăm một người thân nào đó không chừng.
Tường Ái chăm chú nhìn anh rồi chợt mắt cô lóe sáng lên một chút, sáng y như giọt nắng long lanh trong mắt thỏ con.
Cô rụt rè đề nghị:
- Hay là anh đưa em tới khách sạn Thiên Thai, tới phòng số bảy ấy thử xem.
Lăng bất ngờ vì đề nghị của Ái, anh đắn đo và từ chối:
- Bất tiện lắm. Người ta sẽ nghĩ sao khi một nam một nữ đưa nhau vào khách sạn? Người mang tai tiếng và chịu thiệt thòi sẽ là em.
Tường Ái thật ngây thơ:
- Nhưng mình có làm gì bậy đâu?
Lăng trầm giọng:
- Đành là vậy, nhưng có thật cần phải vào nơi ấy không? Em định tìm gì ở đó?
Ái ấp úng:
- Em không biết, nhưng nếu không có gì, Bạch Kiều đã không nói như thế. Dường như chị ấy muốn khiêu khích em.
Lăng làm thinh. Anh cũng cảm nhận được điều này, nhưng nếu nói ra sợ Tường Ái bị kích động nên thôi.
Anh nói:
- Đầu tiên em về nhà hỏi xem có ai biết khách sạn Thiên Thai ấy không? Trong nhà có ai đã cùng em tới đó không?
Tường Ái gật gù:
- Chắc em sẽ làm thế.
Và uống thêm một ngụm café đắng rồi chìm vào suy nghĩ. Cô không muốn nhưng tên khách sạn Thiên Thai vẫn bị lặp đi lặp lại trong đầu, nó như tiếng búa nện vào óc Ái, khó chịu làm sao, buốt nhức làm sao. Rồi Bạch Kiều nữa. Ôi chao! Chưa bao giờ Ái khao khát được xé toạc cái màn tối đen của ký ức để được nhớ tất cả như bây giờ.
Ngay lúc ấy Ái nghe tiếng Lăng. Anh siết nhẹ tay cô, giọng ân cần:
- Em đang cố nhớ phải không?
Cô gượng cười:
- Vâng.
Lăng trầm giọng:
- Hồi nhỏ anh và chị Uyên hay chơi trò " đó là gì " lắm. Qua những câu hỏi và những câu trả lời xen kẻ, dần dần vật được đố cũng định hình. Bây giờ anh sẽ đặt câu hỏi để hướng cho em trả lời nhé.
Tường Ái hờ hững gật đầu. Cô không tin lắm vào trò chơi của Lăng, nhưng vẫn đồng ý tham gia.
Lăng tằng hắng:
- Em từng đi uống café với Đinh và bạn anh ấy?
- Vâng.
Lăng dịu dàng:
- Em kể tên một vài người đi chứ?
- Anh Quảng, chị Hà, anh Trị …
- Đã bao giờ em đi chơi riêng với các anh mà không có anh Đinh không?
Ái khó khăn lắm mới trả lời:
- Dường như có.
- Em có ra Nha Trang với họ không?
- Không. Nhưng có một lần anh Quảng chở em đi đâu đó bằng xe Dream.
Lăng nhìn xoáy vào mắt Ái:
- Đi đâu? Em cố nhớ đi bé.
Tường Ái hướng mắt về phía chỗ Bạch Kiều ngồi với đám bạn. Cô nhìn tấm lưng gần như để trần của Kiều rồi nhíu mày. Cô đã thấy Kiều như thế này một lần. Lần ấy Bạch Kiều còn hở hang hơn lúc này nhiều.
Ái bỗng kêu lên:
- Anh Quảng đưa em tới khách sạn Thiên Thai. Đúng là thế rồi.
Lăng thảng thốt:
- Để làm gì?
Ái ôm mặt:
- Đừng hỏi nữa. Em nhức đầu lắm.
Ủ tay Tường Ái trong tay mình, Lăng dịu dàng:
- Cố một chút thôi, Ái. Nhìn anh đây nè. Hẳn phải có chuyện gì quan trọng lắm, em mới được đi với Quảng như thế. Đó là chuyện gì, em thử nghĩ xem.
Tường Ái khẽ chớp mắt. Hai giọt lệ rơi xuống, khiến Lăng không chịu nổi. Anh dìu cô đứng dậy:
- Thôi, thôi. Anh không chơi trò hỏi đáp nữa. Chúng ta đi dạo một vòng vậy.
Rời quán Lăng chạy thật chậm, anh cảm nhận được hơi ấm từ người Ái lan sang người mình, cái đầu nhỏ áp vào lưng áo. Ái đang mệt mỏi vì những câu " chất vấn " ráo riết của Lăng. Cô bé đang căng thẳng quá độ và đang tựa vào anh như một cánh lan tựa vào thân đại thụ.
Lăng có cảm giác Ái muốn tránh né một thực tế nào đó, cô đã không can đảm để nhớ nhiều hơn nữa những điều đã quên.
Tới nhà, Lăng đưa cô vào phòng khách. Bà Ngà cau mày khi thấy vẻ phờ phạc của Ái:
Bà chép miệng nói to để Lăng nhột nhạt:
- Lẽ ra không nên đi chơi, nhưng ba con có nghe lời cô đâu. Chạy lòng vòng ngoài phổ tổ hít bụi chớ ích lợi gì.
Lăng đành gượng gạo cáo lui. Đưa anh ra hàng hiên, Ái nói:
- Chừng nào anh ra Nha Trang?
- Ngày mai.
Ái chớp mi:
- Nhớ nhặt vỏ sò cho em mỗi khi đi dạo.
Lăng nhìn sâu vào mắt cô:
- Anh nhớ … không nói gì với anh nữa sao?
Tường Ái lắc đầu:
- Em để dành cất trong tim thích hơn.
Lăng mỉm cười:
- Vậy cứ cất kỹ vào hộ anh. Lần sau về, anh sẽ ghé lấy đấy!
Ái bịn rịn rời tay anh:
- Em nhớ biển lắm.
Lấy trong túi áo ra chiếc vỏ sò màu tím nhạt Ái cho mình trước kia, Lăng đưa cô:
- Giữ lấy để đừng nhớ biển mà chỉ nhớ anh thôi.
Tường Ái ngoan ngoãn gật đầu. Hai người ngoéo tay nhau và Lăng đọc thấy trong ánh mắt trẻ thơ kia một niềm tin yêu mãnh liệt.
Mắt Thuyền Xưa Mắt Thuyền Xưa - Trần Thị Bảo Châu