Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Du
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 133
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 554 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 03:13:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17: Lâm Gia
“Ông già hiện tại không ở, các ngươi là…?” bà lão kia nở nụ cười trong sáng, một chút cũng không vì bọn họ khí phái mà câu nệ.
“Người chính là Lâm phu nhân đi!” Bạch Cảnh âm thầm gật đầu, hắn có thể cảm giác được, tinh thần lực của bà lão kia rất cường đại, chính là lại không phải dị năng giả tinh thần lực.
“Cái gì mà phu nhân với không phu nhân, chỉ là một bà lão mà thôi, mau vào trong nhà ngồi, tìm ông già nhà ta có việc gì không?” Lâm phu nhân nở nụ cười, ngay cả các nếp nhăn trên mặt cũng có vẻ mờ đi vài phần trẻ ra.
“Là ta mạo muội.” Bạch Cảnh trước xin lỗi, sao đó mới cười nói: “Ta từ người khác nghe nói qua về Lâm lão gia tử, nói vậy chắc bà bà cũng nhìn ra được, ta hiện đang luyện một loại nội công, chính là có chút vấn đề chưa hiểu rõ, cho nên mới cố ý đến thỉnh giáo, mong có thể chỉ điểm một phần”.
Lâm bà bà vừa nghe lời này, sắc, mặt liền nhạt xuống, ý cười không có nơi đáy mắt, thản nhiên hỏi: “Ngươi là nghe ai nói?”
Bạch Cảnh trong lòng sáng tỏ, cười nói: “Bà bà yên tâm,việc này trừ ta ra, không có người thứ hai biết được, kỳ thật hắn cũng chỉ là nghe thế hệ trước nói, khi nói chuyện phiếm ngẫu nhiên nói qua, ta đến đây cũng không nói cho người khác biết, ban đầu cũng chỉ là ôm tâm tư thử xem, chỉ là sau khi thấy bà bà liền biết đã tìm đúng người.”
“Úc, ngươi nhìn ra cái gì?” Lâm bà bà hưng phấn, rốt cuộc là người thiện lương, đối với lời nói của Bạch Cảnh có hoài nghi, nhưng cũng không có truy cứu, tiểu hài tử nói chuyện phiếm bừa bãi cái này nàng có thể hiểu, nhớ năm đó nàng cùng với ông già cũng là nhân vật phong vân, chỉ cần không phải mấy lão gia hỏa kia thì tốt, bất quá hiện giờ mấy lão gia hỏa kia chỉ sợ cũng bước nửa chân vào trong đất rồi.
“Đương nhiên là bà bà nội công thâm hậu rồi, nếu không gặp mặt ta cũng không nghĩ ra, bà bà thế nhưng là một vị cao nhân a.” Nói nói, kỳ thật Bạch Cảnh vuốt mông ngựa cũng không thành vấn đề.
Vương Học Binh và Tào Lỗi vẫn bị vây trong khiếp sợ, thân thủ thiếu gia không tồi lúc này đã được giải đáp, chính là thứ trò chơi nội công này, nói thật bọn họ tại quân đội nhiều năm như vậy, trừ bỏ tv và tiểu thuyết vvẫn là lần đầu tiên nghe nói, vậy mà thiếu gia học được lúc nào, lúc này cũng không nghĩ nhiều, hai mắt sáng lên, nhìn chằm chằm Lâm bà bà, nội công trong truyền thuyết a, bọn họ có thể không tò mò sao, không nghĩ tới trên đời thật có thứ này.
“Cái gì mà cao nhân với không cao nhân, bất quá cũng chỉ là công phu gia truyền thôi, có vài cái có ích, cường kiện thân thể mà thôi.” Lời hay ai chẳng thích nghe, Lâm bà bà bị đùa nở nụ cười, tiếp lại hỏi: “Ngươi học công phu chính là gì thế?”
Bạch Cảnh lộ vẻ hổ thẹn: “Kỳ thật ta cũng không biết, người dạy ta chỉ nói cho ta biết cách vận hành nội lực, những thứ khác chính mình tự cân nhắc, vì thế ta còn xem không ít sách thuốc nhưng cũng chỉ là lý luận suông.”
Lâm bà bà sắc mặt trầm xuống, trách cứ nói: “Sư phụ ngươi cũng quá không có trách nhiệm, nội công há có thể luyện chơi, vươn tay ra để ta nhìn xem.”
Bạch Cảnh vừa nghe trong lòng vui mừng, ngoan ngoãn vươn cánh tay, tùy ý để Lâm bà bà bắt mạch.
Lâm bà bà cau mày, đặt tay lêm mạch môn của hắn, sắc mặt càng ngày càng không thích hợp, trong lòng Bạch Cảnh trầm xuống, ẩn ẩn có chút ảo não, một chút hận ý dâng lên, kỳ thật hắn nên sớm nghĩ đến, sở nghiên cứu có thể cho hắn thứ gì tốt. Chỉ trách hắn khi đó quá mệt mỏi, cảm thấy nội công dùng tốt nên không suy nghĩ sâu xa.
Qua nửa ngày, Lâm bà bà mới buông tay ra, cao thấp đánh giá Bạch Cảnh một cái, nhìn hăn ăn mặc sang trọng, tiếp cũng bình thường trở lại, mày giãn ra cười nói: “Ngươi hẳn là từng ăn qua thứ gì tốt, nội công kia của ngươi mặc dù tốt, công lực tăng lên rất nhanh, nhưng nóng vội thì không thành công, tổn hại thân thể, ngươi hiện tại vui vẻ, ta cũng nghĩ có thể không có việc gì, bất quá công pháp kia ngươi vẫn phải cẩn thận.”
“Còn thỉnh bà bà chỉ dạy cho.” Che lại hận ý nơi đáy lòng, Bạch Cảnh khiêm tốn học tập, trong lòng nhịn không được cảm tháy may mắn, Lâm bà bà nói thứ tốt hẳn là nước suối trong không gian, trừ cái này ra hắn không nghĩ ra nguyên nhân nào khác.
Lâm bà bà tự hỏi một lát, cũng không có đáp ứng, chỉ hỏi: “Ngươi vì cái gì muốn học nội công? Hiện tại rất nhiều người trẻ tuổi không thích cái này.”
Bạch Cảnh cũng không giấu diếm nói thẳng: “Ta muốn bảo hộ một người cũng bảo vệ chính mình.”
Lâm bà bà hơi kinh ngạc, nhìn nhìn người phía sau hắn rõ ràng là bảo tiêu, thiếu niên này còn muốn dùng để bảo vệ mình.
Vương Học Binh và Tào Lỗi cũng kỳ quái, không nói đến thiếu gia muốn bảo vệ ai, bọn họ đoán thiếu gia đã thất tình, nhưng hắn muốn bảo vệ mình, lời này là như thế nào? Thiếu gia có bối cảnh chỗ dựa vững chắc, không khi dễ người là tốt rồi, nào còn phải học võ để bảo vệ mình, huống chi nếu làm không được còn có bảo tiêu bọn họ đó.
Bạch Cảnh ảm đạm cười nói: “Có lẽ bà bà không biết. ta là con riêng đó.”
Lâm bà bà trong lòng mềm nhũn, thấy Bạch Cảnh thần sắc bình thản, bảo tiêu phía sau hắn lộ vẻ giật mình, trong lòng nhất thời rõ ràng thiếu niên này nói thật, cũng là một đứa trẻ đáng thương, lập tức không hỏi gì nhiều, cười nói: “Chỉ giáo cái gì không dám nhận, ngươi có cái gì không hiểu, cứ hỏi đi, bà lão này vẫn có thể chỉ điểm cho ngươi một phần.”
“Đa tạ bà bà”. Trong lòng Bạch Cảnh vui mừng, nhưng cũng không sốt ruột, một hai lần thỉnh giáo không thể thỏa mãn sự tò mò của hắn: “Ta nghĩ ở bên cạnh đây thuê một nhà để ở, bà bà sau này cũng đừng ghét bỏ ta quấy rầy.”
“Ngươi đứa nhỏ này.” Lâm bà bà nở nụ cười, đối với điểm tâm tư nhỏ của hắn không để ý, chỉ là có chút hoài nghi, bọn họ sống trong núi không náo nhiệt như trong thành phố cũng không thuận tiện như vậy, thiếu niên này có thể ở được sao? Nếu như vậy, nàng ngược lại xem trọng hắn hơn vài phần.
“Nói cái gì mà thuê với không thuê, nhà chỗ này của chúng ta đều là chính mình ở, nào có dư thừa cho thuê, các ngươi nếu không chê, về sau ở nhà của con ta, con ta hiện tại lên đại học, nhà của hắn để không, còn có hai gian phòng cho khách, các ngươi ba người liền tốt, chính là sau khi hắn trở về lại ủy khuất các ngươi”.
“Đó là phải làm, đa tạ bà bà, ta là Bạch Cảnh, bà bà kêu tiểu Cảnh là được, hai người bọn họ là Vương Học Binh và Tào Lỗi.” Bạch Cảnh nhợt nhạt cười nói, giả vờ không phát hiện Tào Lỗi không ngừng nháy mắt, hừ, bây giờ sốt ruột, sớm biết làm chi đi, xem hắn về sau làm sao còn dám đắc tội mình.
Tào Lỗi trong lòng tức nha, thấy cảnh này trong lòng hiểu rõ, hắn chỉ biết là thiếu gia keo kiệt, nói, hắn cũng chỉ dám oán thầm trong lòng mà thôi, không cho phép việc này xảy ra vội vàng nói: “Lão nhân gia không cần khách khí, ta cùng Học Binh ở chung là được, lại nói chúng ta như thế nào cũng là khách, có lý nào có thẻ chiếm phòng của chủ nhà, lại nói ta và Học Binh cũng thường xuyên ở cùng một chỗ, người yên tâm, chúng ta không có không quen đâu.”
Bạch Cảnh trong lòng khinh thường, đối với hắn cười nhạt, hắn đương nhiên sẽ không có không quen, không chừng trong lòng còn đang ước gì như thế, bất quá hắn cũng không phản bác, dù sao Tào Lỗi cũng là thực tình, nói thế nào bọn họ cũng là khách, có thể bớt phiền toái đến chủ nhà cũng tốt.
Lâm bà bà thấy hắn nói cũng đúng liền không cự tuyệt, mấy người còn nói chuyện một hồi sau đó Lâm lão gia tử về. Thấy trong nhà có khách hơi sửng sốt một chút, sau khi Lâm bà bà giải thích mới bừng tỉnh đại ngộ, cười nói kể chuyện năm đó, Bạch Cảnh lúc này mới biết được, nguyên lai cao thủ võ lâm chân chính là Lâm bà bà chứ không phải Lâm lão gia tử.
Đầu năm kia, quốc gia vừa mới giải phóng, chính là kẻ thù bên ngoài đi, nội loạn lại dâng lên, Lâm bà bà và cha chạy loạn từ nơi khác đến, lúc ấy được Lâm lão gia tử hảo tâm thu giữ, không nghĩ tới lại được một người vợ, lại còn là võ lâm cao thủ.
Bạch Cảnh trong lòng rất ngạc nhiên, nghe ngữ khí bọn hắn nói chuyện, hẳn cũng qua bảy mươi năm, chính hắn cũng không rõ, con trai hơn hai mươi tuổi kia từ đâu mà có, bất quá đây cũng là chuyện riêng của nhà người ta, hắn cũng không tùy ý hỏi thêm, chỉ là trong lòng thán phục hai vị lão nhân này, nếu không nghe bọn hắn nói chuyện, Bạch Cảnh cũng tuyệt đối không thể đoán ra tuổi thực của họ, tuy rằng đầu tóc đã bạc hết, nhưng thần thái sáng láng, Lâm lão gia tử cho dù làm việc liên tục cũng không có vấn đề gì, này còn mới trở về.
Đêm đó bọn họ cũng không có ở lại, trở về thị trấn một chuyến thu dọn đồ đạc, sau khi xong ngày hôm sau mới đến.
Lâm bà bà nhìn bọn họ bao lớn bao nhỏ cười cười, đừng nói là nàng cho dù là Vương Học Binh và Tào Lỗi lúc đó cũng không cho rằng thiếu gia có thể kiên trì được lâu, chính là bọn họ thật không ngờ, thiếu gia một lần ở này thế nhưng ở đến một năm.
Hắn giống như miếng bọt biển, nóng vội không ngừng hấp thu các loại tri thức, thời gian dường như không đủ dùng, mỗi ngày đều sắp xếp thời gian thật kín, buổi sáng rèn luyện thân thể, không có việc gì lại lôi kéo hai tên bảo tiêu khoa chân múa tay để Lâm bà bà chỉ điểm, đôi khi Lâm lão gia tử hưng trí cũng sẽ lãnh giáo một chút, Bạch Cảnh lúc này mới thấy cái gì gọi lag nhìn người không thể nhìn tướng mạo, Lâm lão gia tử đúng là càng già càng dẻo dai, bất quá như vậy cũng đúng, tại mạt thế Lâm lão gia tử cũng là thanh danh hiển hách, tuy hắn không xuất thân võ đạo nhưng tốt xấu gì cũng học qua vài năm, so với tên gà mờ Bạch Cảnh tốt hơn nhiều.
Ngoài học võ ra, Lâm bà bà còn dựa theo võ công tâm pháp của Bạch Cảnh, sửa chữa một số chỗ bộ nội công càng thêm hoàn thiện, trong lòng đối với bộ tâm pháp này của Bạch Cảnh kỳ thật tán thưởng không thôi, cảm thấy kia đúng là một tư tưởng kỳ diệu, nếu không có ý nghĩ tốt như vậy, nàng nghĩ vô luận nàng sửa như thế nào cũng không làm ra kiệt tác hoàn mỹ như vậy.
Bạch Cảnh nghe xong trong lòng hiểu rõ, đồ vật sở nghiên cứu làm ra đều tập hợp tinh túy sở trường của các nhà, chính là ý nghĩ không đúng, đồ vật nghiên cứu ra cũng không chính thống, trước không trải qua sửa chữa, bộ tâm pháp kia tu luyện rất nhanh nhưng tổn thương thân thể, sau khi sửa chữa cho dù tốc độ chậm hơn nhưng Bạch Cảnh cảm nhận rõ ràng nội lực càng thêm tinh thuần, liên miên không dứt.
Bạch Cảnh nói cảm tạ Lâm bà bà. lúc ấy muốn đưa bộ nội công tâm pháp này làm quà nhưng lại bị cự tuyệt, chỉ nói tổ tông có giáo huấn không thể tu luyện công pháp của nhà khác mà công pháp nhà nàng cũng không thể truyền ra ngoài.
Bạch Cảnh cười cười cũng không có nhiều lời, đối với quy cử này hắn cũng biết một ít, càng là gia tọc võ học càng coi trọng công pháp của mình, mà còn ẩn ẩn vài phần ngông nghênh, Bạch Cảnh tin tưởng cho dù là công pháp Lâm bà bà sửa chữa cũng tuyệt đối chỉ xem qua mà thôi, người như bọn họ, chính trực trong mắt không dung được cho dù là một hạt cát, mặc kệ là đối với mình hay đối với người khác. Cho nên sau khi mạt thế đến, người lợi hại như bọn họ mới bại nhanh như vậy.
Bạch Cảnh không có tài cán nghĩ vì họ mà làm cái gì, nghĩ chính mình muốn học nấu ăn, liền rõ ràng đem việc nấu ăn ôm hết, khiến Vương Học Binh và Tào Lỗi kinh rớt hai cái cằm, Lâm bà bà ngược lại rất vui mừng, khen vợ tương lai của tiểu Cảnh có phúc khí.
Bạch Cảnh ảm đạm cười cũng không có giải thích, vợ tương lai a….Đời này chỉ sợ không trông cậy vào được, mạt thế tiến đến, sinh tồn trở thành vấn đề, người nào còn có tâm tình nói đến cưới vợ, mà hắn còn có Tiêu Táp, mặc kệ hắn đối với Tiêu Táp là dạng tình cảm gì, hắn chỉ biết đời này, trong lòng hắn Tiêu Táp quan trọng hơn bất kỳ kẻ nào.
Kỳ thật tay nghề của Bạch Cảnh không thể nào tốt, sau mạt thế đã từng học qua nấu cơm, nhưng này đừng nói có gia vị, mà ngay cả có được ăn no hay không cũng thành vấn đề, chỉ cần quen là được mọi người không ai ghét bỏ, lúc mới bắt đầu nấu cơm, hắn cũng chân tay luống cuống một hồi, cũng may tay nghề của Lâm bà bà không tồi, Bạch Cảnh học cũng nhanh không quá vài ngày có thể làm ra hình dạng, thoạt nhìn có thể làm nên chuyện.
Lúc Bạch Cảnh nấu cơm sẽ đem nước suối không gian bỏ vào, phân lượng không nhiều lắm nhưng mõi ngày bỏ một ít, nhìn thân thể bọn họ cũng càng ngày càng cường tráng, trong lòng hắn cũng vui mừng, hắn còn đem công pháp của mình dạy cho Vương Học Binh và Tào Lỗi, thực lực bọn hắn càng mạnh tương lai hắn càng thêm an toàn.
Tào Lỗi chính là thụ sủng nhược kinh, thiếu gia đối với người yêu không tồi cái này hắn biết, mà nghe ý tứ Lâm bà bà kia nói, các nhà đối với nội công cực kỳ xem trọng, không nghĩ tới thiếu gia hào phóng như vậy, thế nhưng còn có phàn cho hắn, lúc ấy trong lòng thật cao hứng hắn quyết định về sau sẽ đối với thiếu gia tốt một chút, chính là sau này hắn mới biết được, sở dĩ thiếu gia hào phóng, nguyên lai là muốn hắn làm trâu làm ngựa, bất quá lúc này hắn đã lên nhầm thuyền giặc, Tào Lỗi nhìn trời không còn gì để nói, nhận mệnh…
Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia - Dạ Du