Để leo dốc cao, cần chầm chậm trước tiên.

Shakespeare

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2243 / 7
Cập nhật: 2015-11-23 17:43:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
ự bất đồng ý kiến trong vấn đề giá cả nhà ở. Dung Nghi nhất định không gặp Triệu Mỹ, dù chàng nhiều lần đến công ty đợi chờ.
3 ngày ngày liên tiếp như thế. Triệu Mỹ không dằn được sự bực tức, chàng vào thẳng công ty gặp nàng... Dung Nghi theo chàng ra xe... đến nơi hẹn thường nhật của 2 người.
Triệu Mỹ hầm hầm hỏi:
- Tại sao 3 ngày nay em lánh mặt anh?
Dung Nghi nhìn chàng lạnh lùng:
- Tại em thấy em không xứng đáng với anh.
- Em đừng nghĩ bậy bạ! Tại sao không xứng đáng chứ? Em đừng giận anh, anh thấy nhà ấy kêu giá quá cao, để từ từ anh mua nhà khác cho em.
Dung Nghi cau có:
- Bao giờ? Năm nay hay 10 năm. Anh bình thản để em đi sớm về khuya coi được không. Anh muốn kéo thời gian dài để thử lòng em hay anh ngại số tiền bỏ ra cho em, vì em? Em cho anh 1 cuộc đời, 1 đứa con... bù đắp ngôi nhà ấy không đủ sao? Hay anh muốn dùng số tiền ấy để hưởng thụ trên bao nhiêu người con gái khác đẹp đẽ và sang trọng hơn em?
Triệu Mỹ bực mình:
- Ai mớm cho em giọng điệu ấy vậy? Em không hiểu gì chuyện làm ăn của anh hết, cứ trách thế này thế nọ gây cho anh sự bực mình.
Dung Nghi sừng sộ:
- Ai mớm cung hả? Anh chứ ai! Anh bắt buộc em suy tưởng, em chán nản, bởi anh đối với em có đàng hoàng đâu.
- Hồi đó anh hỏi cưới em sao em không chịu?
- Anh mấy chục nhân tình ai dám tin.
- Nhưng anh thương em, anh sẽ cưới em.
Dung Nghi bĩu môi:
- Thương em, để chiếm đoạt em rồi viết thư tố cáo chuyện tồi tệ ấy cho chồng người ta. Anh tốt với em như thế sao?
Triệu Mỹ sượng sùng:
- Nếu không có chiêu bài ấy thì làm sao anh được em hôm nay. Tại hoàn cảnh éo le bắt buộc anh phải sử dụng kế sách ấy thôi.
- Vậy sao không lo nơi ăn chốn ở cho em, còn chần chờ gì nữa? Hay là anh muốn có em để trang điểm cuộc đời... không cần tính chuyện lâu dài, tội gì xuất số tiền lớn ấy phải không?
Triệu Mỹ nhăn mặt:
- Em chuyên môn nói cay đắng với anh. Em không cần biết nỗi khổ tâm của anh.
Dung Nghi cau có:
- Câu nói đó để em sử dụng mới đúng. Mà thôi, anh gặp em có chuyện gì nói đi. Em không thích cà kê. Em muốn dứt khoát: 1 là em của anh, anh chịu không.
- Sao lại không?
- Vậy là anh lo nhà cho em. 2 là em trở về làm vợ trong nhục nhã của Vũ Nam. Còn hơn là nhân tình hờ của anh đêm qua đêm.
Triệu Mỹ thở dài:
- Số vàng ấy không lớn đối với anh, nhưng lúc này anh đang kẹt.
Dung Nghi cười gằn:
- Kẹt! Nếu có lợi vào thì vàng bao nhiêu anh chẳng tung ra, vì số tiền này đưa ra cho em, ngoài thân xác này anh đâu còn điều lợi nào nữa. Anh tiếc cũng phải thôi. Dân buôn bán lớn như anh 30 cây mà nhiều sao? Anh đừng tưởng em khùng, điếc đui nha.
Triệu Mỹ cười giả lả:
- Đồng ý là không nhiều, nhưng em bảo bà Đào 1 tuần mới đủ chung. "Hàng" anh đang bị động chưa "tải" đi được làm sao thu vốn lo cho em.
Dung Nghi dịu giọng:
- Anh đặt cọc 1 số để làm tin để cho em mừng căn nhà ấy sẽ là của em.
- Em định đặt trước bao nhiêu?
Dung Nghi mỉm cười:
- Em làm sao biết được anh có bao nhiêu mà định liệu. Việc này hoàn toàn tùy ở lòng anh chứ.
Triệu Mỹ cười:
- Bây giờ mới thấy trên mặt em có mùa xuân đó. Em dữ quá Dung Nghi à.
- Dữ nên anh đâu cho phép em làm vợ, hạng như em chỉ được phép làm người tình thôi.
Triệu Mỹ nhăn mặt:
- Nếu xem là người tình, ai bỏ vàng ra mua nhà cho em làm của.
- Làm chủ cho vui chứ quyền hành điều ở trong tay anh. Em may mắn dữ lắm là được đứng chủ quyền căn nhà thôi.
- Anh cho em toàn quyền, mỗi tháng anh cho em tiền để lo cho con Đông Nghi.
Dung Nghi cười:
- Em xin đứt căn nhà thôi. Còn nuôi Đông Nghi tiền lương em cũng đủ, anh khỏi phải lo cho em.
- Thật vậy à! Em lo cho con 1 mình không cần anh sao?
- Sao lại không cần. Nhưng việc buôn bán lời lỗ vô chừng. Anh thì quá đông vợ con, anh lo cho các bà ấy... em không muốn bận rộn anh thêm.
Triệu Mỹ nhìn Dung Nghi cảm động:
- Anh sẽ lo cho em. Chờ anh thu mấy mối lớn anh sẽ chung cho Mai Đào...
Dung Nghi cười buồn:
- Bao giờ vàng trong tay em, giấy tờ xong, em mới nghĩ đó là của em.
- Hãy tin anh, anh sẽ không để em buồn.
- Để em phục thôi phải không?
Triệu Mỹ cười giả lả:
- Anh đưa em về nha, đừng cay đắng nữa.
- Dạ.
Trong ánh mắt của Dung Nghi lóe lên niềm hi vọng... Triệu Mỹ nắm tay nàng siết nhẹ như thầm nhủ: 2 người từ đây là của nhau mãi mãi. Nhưng chàng có biết đâu lòng Dung Nghi nghĩ khác... 1 điều chàng không hề ngờ.
Thành phố, ngày... tháng... năm...
Mộng Nghi yêu dấu!
Anh biết mình không đủ tư cách để gọi lại những vần thân thương đó... Nhưng niềm yêu, nỗi nhớ về em vẫn đong đầy trong tim anh. Anh không thể bôi xóa trên trang giấy gởi về em, Mộng Nghi ạ.
Em yêu!
Bây giờ, em đã hoàn toàn thay đổi từ tư tưởng đến ý niệm trong tình yêu và ucộc sống... Anh mừng cho em dù sự thay đổi ấy đem lại cho anh niềm tuyệt vọng.
Nhưng anh vẫn yêu em, dù sau này em là vợ của riêng ai đi nữa. Em vẫn là Mộng Nghi của anh trong suốt quãng đời cô đơn còn lại.
Mộng Nghi ơi!
Tấn Trung, 1 thanh niên có đầy đủ yếu tố để có được người vợ dịu hiền tế nhị mà suốt đời anh mơ ước mong đợi.
Anh không dám trách em, vì người đáng nguyền rủa chính là anh. Anh đem đau khổ đến cho em, để giờ đây anh nếm vạn nỗi đắng cay chua xót.
Nhưng thôi, âu cũng là số phận của anh... Chắc em thỏa lòng khi nhìn anh sống với tháng ngày cô đơn còn lại?
Anh mong em trở về thành phố không phải vì anh, hay cùng anh nối lại cung âm cũ, mà là vì mẹ. Mẹ cô đơn buồn thảm vì xa con, đau khổ vì con... Mẹ ngã bệnh hơn 1 tuần nay. Anh đưa mẹ vào bệnh viện Chợ Rẫy để điều trị... nhưng bệnh chưa thuyên giảm mấy. Nhà mình đơn chiếc, bé Đông Nghi, anh đưa về Huệ Hương giữ hộ từ lúc mẹ nhuốm bệnh.
Đình Nghi săn sóc mẹ không chu đáo bằng em, và anh chuẩn bị cơm nước cho mẹ không vừa ý bằng bàn tay khéo léo của em.
Em có thể đưa Trung về ra mắt mẹ trong khoảng thời gian em ở lại nhà. Dù thương em, sợ mất em hơn cả bản thân anh... nhưng anh vẫn mừng khi nghe em tìm được hạnh phúc bên Trung. Em cùng Trung về thăm mẹ, anh về tạm ở bên nhà... Bao giờ em về Nha Trang, anh sẽ ở cạnh săn sóc an ủi mẹ lúc buồn bã, cô đơn ở tuổi xế chiều.
Mộng Nghi, đã hết nghi ngờ anh chưa... Anh đủ can đảm thực hiện những gì mình tuyên hứa... Anh chờ mong em về với mẹ từng phút từng giây này. Anh có được hôn em trên trang giấy này không, Mộng Nghi?
Anh
Vũ Nam
Mộng Nghi khóc thật nhiều sau khi đọc dòng thư ấy... Vũ Nam em sẽ về với mẹ và anh. Em vẫn yêu anh, dù môi em không còn thuộc về anh như ngày nào... cũng như anh thuộc về Dung Nghi nhưng vẫn nhớ về em vậy.
Trời ơi! Yêu nhau mà phải chia cắt người 1 nơi kẻ 1 nẻo, phải chọn cho mình 1 người chồng, người vợ không cần biết mình có yêu họ trong ngày mai hay không.
Tấn Trung buồn nhiều khi nghe tin mẹ Mộng Nghi đau, dù muốn hay không nàng cũng phải về thành phố. Sự gặp gỡ của 2 kẻ đã 1 thời yêu thương sâu lắng, và đứa con kết quả của mối tình nồng nàn ấy sẽ giúp cho phím xưa đàn cũ gắn bó. Chàng là kẻ đứng bên đường nhìn bước chung đôi của họ mà đau cho thân phận kẻ đến sau.
Mộng Nghi xếp cho con từng chiếc áo, nàng gói ghém đồ đạc vào valy chuẩn bị cho 1 chuyến đi xa... Trung ngồi bên nàng im lặng với điếu thuốc trên tay. nàng buồn nhưng biết sao hơn...
Ngày mai, nàng mang con về, mọi người sẽ ngỡ ngàng biết mấy. Ánh mắt tội nghiệp, thương hại hay yêu thương sẽ dành cho nàng? Nhưng có thế nào, nàng cũng chấp nhận, vì nàng không làm sao bỏ mẹ bơ vơ, buồn tủi trong không khí bệnh viện được.
Nàng phải về, dù Bảo Nghi ra đi là ngôi nhà này vắng tiếng vui đùa. Nỗi vui mừng của má má chìm lắng, nụ cười trên môi Trung theo chân nàng bay đi. Chàng sẽ buồn biết bao khi chàng cho nàng cả trái tim nồng nhiệt để nhận lại lời giã từ không ước hẹn.
Lòng nàng chua xót làm sao khi má má vẫy tay chào mẹ con nàng nơi sân ga, điểm cuối cùng để chia tay... Nàng không thể đem lại cho má má nụ cười khi mẹ nàng đan cô đơn và khắc khoải mong nàng từng phút.
Trung tựa mình vào tường để gặm nhấm nỗi buồn, Mộng Nghi hỏi nhỏ:
- Anh đi về mẹ con em chứ?
Trung nhìn nàng buồn bã... điếu thuốc trên môi liên tục như che giấu nỗi đau về nàng.
Mộng Nghi nắm tay anh lắc mạnh:
- Anh... sao anh im lặng hoài vậy?
Trung khẽ đáp giọng buồn buồn:
- Anh không can đảm đưa em về nơi ấy, để trở về đây 1 mình buồn và cô đơn lắm. Nếu đêm nay trời mưa... có lẽ ông ấy khóc thương cho mối tình của anh, Mộng Nghi.
- Sao anh lại nghĩ quẩn như vậy. Về thăm mẹ rồi lại ra đây với anh luôn mà.
Trung nhìn sâu vào đôi mắt nàng:
- Anh có linh cảm chúng mình không bao giờ gặp lại... Mộng Nghi! Em về thành phố, xem như tình yêu của chúng mình... à không, tình yêu của anh cho em đúng hơn... đã đến hồi kết thúc.
Mộng Nghi dò dẫm:
- Sao lại kết thúc... và nếu kết thúc thì vui hay buồn theo sự suy đoán của anh?
- Nếu đoạn kết thúc bằng vòng hoa cưới từ anh trao cho em... thì điếu thuốc trên tay anh bị quăng ra biển tự lúc nào. Mộng Nghi! Em thông minh... anh nghĩ rằng em thừa khả năng để biết thân phận tình yêu của anh ngày mai trong em ra sao rồi.
Mộng Nghi đáp giọng cứng rắn:
- Em tin ngày mai em sẽ trở lại bên anh, và cuộc đời em ấm êm trong căn nhà này.
Trung cười buồn:
- Căn phòng này... chỉ là nơi tạm trú của những con chim mang đầy chứng tích đau thương. Cho dù lầu cao gác tía cũng không thể là nơi chim ẩn náu miên viễn... Chỉ có trời cao, mây bao la với không gian cao rộng, mới đủ cho chim tung cánh lượn mình bởi chim mãi mãi yêu khoảng trời Nam tươi mát ấy, phải không Mộng Nghi?
Mộng Nghi buồn bã đáp:
- Chim bay lượn bởi yêu khoảng thênh thang nắng gió. Nay chim rã rời vì lòng người thay đổi hiểm sâu? Giờ chim muốn nằm yên trong chiếc tổ nhỏ nhưng ấm êm.
Trung ôm nàng vào lòng:
- Mai này em về nơi ấy, nếu có hạnh phúc... anh mừng cho em... vì em được gần người mình yêu dấu. Nếu người ấy và em không tái hợp được, em hãy về bên anh nghe Mộng Nghi... Anh lúc nào cũng chờ em.
Nàng khóc nghẹn ngào trong lòng anh thật lâu, nước mắt thương cho lời chịu đựng dễ thương ấy. Lệ buồn cho tình yêu muộn màng đến trong đời nàng.
- Đừng nói với em những lời ấy. Tấn Trung! Anh làm em đau khổ quá.
Trung vuốt má nàng bảo:
- Đừng quên anh nghe Mộng Nghi. Anh chưa bao giờ yêu ai như yêu em. Nếu em cho người ấy nửa cuộc đời còn lại, hãy nghĩ về anh như 1 người bạn.
Mộng Nghi nuốt từng giọng nói ấy vào lòng, nàng im lặng như chia sẻ nỗi đau rồi cương quyết bảo:
- Tấn Trung! Em ở lại bên anh. Em không về thành phố nếu anh không cùng về.
Trung ngạc nhiên. Chàng ngẫm nghĩ rồi bảo:
- Sao không lại về? Em phải can đảm trở về để xác minh lòng mình thật sự yêu ai. Ngược lại, nếu em ở lại... tình cảm của em sẽ bị chao đảo không biết phải ngã về đâu: Thành phố hay Nha Trang. Thà anh mất em còn hơn chiếm lấy thể xác em, trong khi tâm tư em nhớ thương về người ấy trọn vẹn.
Mộng Nghi bực tức hỏi:
- Anh không tin là em cố tình gắn bó với anh sao? Vậy em về thành phố, anh vừa ý lắm phải không?
Tấn Trung vuốt má nàng:
- Anh yêu em, dù sau này em là vợ của Vũ Nam hay của ai cũng thế. Xin em nhớ cho điều này. Anh bằng lòng tiễn em đi, để em có dịp ngẫm lại lòng mình kỹ hơn, và anh chờ ngày em trở lại. Anh nghĩ rằng ngày ấy không bao giờ có, Mộng Nghi à.
Mộng Nghi mấp máy:
- Sao vậy anh? Anh nghi ngờ em à?
Trung cười buồn:
- Vũ Nam không phải là kẻ ngu muội để vợ con ra đi lần nữa, em ạ. Nhất là cô vợ đẹp như em và 1 đứa con là bản sao của anh ấy. Nếu là anh, không bao giờ để em ra đi dễ dàng như em đã hứa với anh.
- Anh có giận khi em không trở lại nơi này không? Sao anh không chiếm đoạt em đi?
Trung lắc đầu:
- Anh không giận vì anh từng đặt mình vào hoàn cảnh của em. Anh vui vẻ chờ, nếu ngày nào em trở lại, em mới thật là Mộng Nghi của anh. Anh không chiếm đoạt em trong khi anh có đủ điều kiện để thực hiện điều đó. Không phải anh khờ khạo trong việc gối chăn hoặc em nghĩ rằng anh cao thượng. Không phải thế... anh muốn chúng ta tự nguyện và sự thương yêu đó lâu bền. Còn bây giờ, anh đặt em vào chuyện đã rồi là anh mất tất cả khi em làm vợ anh bằng linh hồn trống rỗng. Đó là anh thương anh chứ không phải anh thương em như em từng ca tụng mỗi khi chúng mình bên nhau!
- Anh không nghĩ rằng có những lúc em yêu anh thật lòng sao? - Mộng Nghi khẽ đáp.
- Có chứ, nhưng đó là phút giây bốc đồng xuất hiện lúc em cô đơn, muốn an phận. Nhưng nó sẽ tan nhanh nếu em có dịp nhớ lại Vũ Nam. Nửa linh hồn em cho Nam, nửa hồn kia còn lại thỉnh thoảng nhớ anh. Anh biết hồn khờ khạo cho anh ẩn náu rất mong manh. Nhưng Mộng Nghi ơi! Ác thay cho anh là anh đã yêu nửa mảnh tim tan nát của em 1 cách say đắm và ngu xuẩn.
Mộng Nghi ở lại Nha Trang thêm 1 ngày, vì không chịu nổi sự lưu luyến của má má và Tấn Trung. Má má cứ ôm Bảo Nghi vào lòng hôn rồi khóc mãi. Mộng Nghi không ngăn được nước mắt khi nhìn cảnh đau lòng đó.
Trung ngồi bên cửa sổ với điếu thuốc trên tay, thỉnh thoảng thở dài mắt hướng về nàng tha thiết. Mộng Nghi dài mắt hướng về chàng tha thiết. Mộng Nghi an ủi anh đủ lời, nàng tạo trong chàng niềm tin, dù lòng nàng không biết rằng nàng sẽ như thế nào trong ngày mai... Xa Trung, nàng buồn, không về thành phố, nàng nhớ Vũ Nam lo lắng và thương yêu mẹ về bệnh tình của bà.
Con người nàng mang tâm hồn phân vân, lưỡng lự. Nửa muốn để Bảo Nghi ở lại làm con tin, nửa muốn đem con về thành phố để trình diện sự có mặt của nó với gia đình. Mộng Nghi thẫn thờ trong sinh hoạt hằng ngày... Nàng hôn lên má má. Nàng lả mình trong lòng Trung. Nàng muốn Trung định đoạt cuộc đời nàng, vì chính nàng đã hỏi mình nhiều lần nàng ở đâu? Thuộc về ai trong khoảng đời còn lại. Trung sợ trách nhiệm hay chàng không muốn dự trong sự quyết định cuộc đời nàng bên chàng lặng lẽ chờ đợi, trầm ngâm bên điếu thuốc tiếp nối...
Tiếng má má vang ngoài hành lang khiến Trung và nàng giật mình. Nàng nhanh nhẹn nhảy xuống giường mở cửa:
- Có chuyện gì má má gọi con?
Bà với gương mặt khác lạ đáp:
- Có cậu nào ở thành phố ra tìm con, bảo là người nhà của con, đang ngồi dưới phòng khách chờ con đó. Xuống mau để người ta đợi.
Mộng Nghi đáp nhanh:
- Dạ dạ, con xuống ngay.
Má quay lưng đi, nàng nhìn Trung, bởi đôi mắt chàng thoáng lên nét hờn ghen trong đó. Mộng Nghi chải tóc lại cho suôn sẻ như chuẩn bị cuộc đối mặt. Vì nàng nghĩ rằng chỉ có Vũ Nam mới nóng lòng gặp nàng nơi đây. Trước là báo cáo cho Trung biết tình cảm của chàng trong tim Mộng Nghi. 2 là tìm cách kéo nàng lại khi tình cảm chàng và Dung Nghi rạn nứt. Mộng Nghi muốn bay xuống phòng khách để gặp chàng. Nhưng ánh mắt đăm đăm của Trung khiến nàng ngập ngừng bước. Trung như cảm nhận điều ấy, chàng mồi điếu thuốc rồi bảo:
- Sao không đi đi, còn đứng đó. Đừng để người ta lặn lội đường xa, giờ phải ngồi chờ đợi thêm nữa, tội nghiệp lắm...
Mộng Nghi nghe lời nói trống không của Trung, nàng biết sự dao động trong lòng chàng mãnh liệt. Nàng ấp úng đáp:
- Anh đi với em.
- Người ấy không tìm anh... anh xuống ấy hơi thừa, nếu không muốn nói sự có mặt của anh trơ trẽn không chịu được.
- Anh giận em?
Trung lắc đầu nhìn ra biển:
- Anh mừng cho em, vì em vẫn còn là hình ảnh đáng nhớ trong lòng người ta.
Mộng Nghi giận dỗi:
- Em không tiếp người ấy.
Trung lạnh lùng đáp:
- Không thích à... lịch sự phương Đông không cho phép em nằm trong phòng với anh khi có người chờ đợi em nơi phòng khách. Vả lại, em nằm chốn này nhưng hồn em bay xuống ấy tự lúc nào. Nó không có giá trị gì với anh, khi em có quyết định nhất thời ấy.
Mộng Nghi đứng dậy nhìn anh trân trối:
- Vậy em phải xuống phòng khách ôm người ấy và hôn thật nhiều, để tỏ mình là người thông hiểu lịch sự Đông Phương, anh vui chứ?
Nàng thật sự bỏ đi, để lại sau lưng nỗi ray rứt cho Trung trong không khí ngột ngạt khó chịu.
Mộng Nghi bước xuống bật thang nhìn chiếc đầu nghiêng nghiêng ôm lấy Bảo Nghi trước ánh mắt của má má cạnh đó, nàng đưa tay đè lên ngực bởi hình ảnh thân thiết ấy ấp trọn trong vòng mắt nàng, gây cho nàng nỗi xúc động khó ngăn. Mộng Nghi đứng sựng thật lâu, nhìn người đó hôn con nàng thật lâu tỏ vẻ thương mến lắm. Chắc má má bảo cho người ta biết thân thế của Bảo Nghi, nên tình cảm kia bộc phát như thế.
Má má nhìn nàng bảo:
- Mộng Nghi! Ông này tìm con nè.
Người đàn ông buông Bảo Nghi ra, ngước nhìn nàng... Ôi! Đình Nghi em trai nàng, thế mà nàng cứ hồi hộp, tưởng rằng Vũ Nam nên... thời gian chờ đợi kéo dài thật lãng phí. Mộng Nghi chạy thật nhanh và Đình Nghi bước đến nàng thật vội. 2 chị em ôm nhau trước cái nhìn cảm động của má má.
- Em Đình Nghi!
- Ôi! Chị Mộng Nghi...
Má má bắt đầu vui vẻ:
- Sao cháu không nói. Tên cháu bác biết từ lâu rồi đấy, chị em ngồi chơi. Bác đi chợ lo cơm, chiều rồi.
- Dạ, cảm ơn bác. - Đình Nghi cười bảo.
Chàng đến bên Bảo Nghi, mắt hướng về chị:
- Bảo Nghi nó là con chị?
Mộng Nghi thở dài:
- Với Vũ Nam, điều này chị chưa hề tiết lộ với ai.
- Kể cả em? Chị giấu kín quá, thật can đảm.
- Chị không muốn Bảo Nghi là 1 vấn đề quan trọng trong tình cảm của Vũ Nam. Em hiểu ý chị không Đình Nghi?
Chàng gật đầu:
- Em hiểu. Chị muốn rút chân khỏi đấu trường, dù chị có đủ điều kiện để thủ thắng, phải không?
Mộng Nghi cười:
- Chị muốn yên thân thôi. Em ra chị có chuyện gì? Mẹ bệnh ra sao? Khỏe chưa?
Đình Nghi thở dài:
- Mẹ bệnh nhiều, em muốn nhờ chị về chăm sóc phụ với em. Có chị, mẹ sẽ vui, tình trạng sức khỏe có thể khả quan hơn.
- Hay chị đem Bảo Nghi về, mẹ sẽ đau thêm vì nhục nhã chất chồng mỗi ngày 1 cao trên vai mẹ trước mặt gia tộc mình.
Đình Nghi buồn bã đáp:
- Dù muốn dù không chuyện ấy cũng xảy ra rồi. Thực tại không phải chuyện danh dự, mà là sức khỏe của mẹ cần bàn tay chị. Có Bảo Nghi nhà mình sẽ thêm vui.
- Vui thêm hay bận rộn thêm vì sự phá phách của nó. Bảo Nghi nó phá lắm, nhà này không có chỗ nào cậu ta để yên, lục lạo tối ngày, má má cực với nó từ ngày mới lọt lòng. Tội nghiệp và buồn biết bao nếu vắng Bảo Nghi.
- Chị sửa soạn chưa?
- Xong rồi, chị định đi khuya.
- Nhưng đi nổi không? Nghe bác nói anh Trung buồn lắm phải không?
Mộng Nghi thở dài:
- Buồn vui cũng vậy thôi. Chị phải về thăm mẹ, chăm sóc bà đó là chuyện phải làm, còn vấn đề tình cảm phó thác cho trời.
Đình Nghi cười:
- Phó thác cho em là tốt nhất. Trời xa và bận rộn làm sao lo cho chị bằng em. Em sẽ có cách giải quyết êm đẹp.
- Em ra trường chưa?
- Còn 1 năm nữa.
- Vậy à. Em thích làm "mai dong" nên không chịu nhận bằng bác sĩ, phải không?
- Chắc vậy. Sao không thấy anh Trung ra chào em?
Mộng Nghi cười:
- Ảnh tưởng Vũ Nam ra đây nên ngồi buồn trên phòng. Chắc má má báo tin về em rồi, chút ảnh ra chứ gì?
- Ảnh đẹp trai bằng Vũ Nam không?
- Ai biết, mỗi người có cái nhìn khác nhau. Chị cho đẹp, em lại chê không bằng bạn em thì sao?
Đình Nghi cười:
- Bạn em đẹp và xứng với chị không ai bằng.
- Chị biết rồi. Khỏi giới thiệu.
- Chị không hỏi thăm gì về Vũ Nam hết sao? Hắn nhớ chị ghê lắm. Hắn đòi theo em nhưng em không cho...
- Vì em biết chắc rằng chị sẽ nghe lời em về thăm mẹ phải không?
- Chị cũng thông minh quá chứ.
Đình Nghi cười hỏi tiếp:
- Chị soạn đồ về... có định trở lại không?
- Chị định theo em về, để Bảo Nghi ở lại đây, chị chăm sóc mẹ tiện hơn. Bao giờ mẹ khỏe, chị về đây. Đường xa Bảo Nghi mệt lắm... Vả lại, đem nó ve6` cũng không có ích lợi gì.
Đình Nghi sừng sộ:
- Sao lại để Bảo Nghi ở lại đây... Có nó có rất nhiều tiện lợi.
- Lợi cho việc sắp đặt của em phải không? Chị để Bảo Nghi ở lại cũng có mục đích của chị.
- Mục đích của chị, hay đó là ý đồ của anh Trung?
- Cả 2, vì tuy 2 mà 1. Em không biết sao? - Mộng Nghi cười đáp.
Đình Nghi cười đáp lại:
- Thành thật chia buồn cùng Vũ Nam rồi còn gì.
Mộng Nghi cười phụ họa... Thế là đêm ấy Mộng Nghi và Trung cả 2 không tìm được 1 chút yên nghỉ. Trung đốt thuốc liên tục trên 2 ngón tay vàng vì khói thuốc. Nàng yên lặng thở dài cạnh bên...
Trung tiếp Đình Nghi với đôi môi cười ngượng ngập, bởi chàng biết Đình Nghi là đồng minh đắc lực của Vũ Nam. 1 thoáng ghen hờn ẩn sâu trong ánh mắt hướng về nhau, rồi chàng cười thật vui vẻ để Đình Nghi đừng thấy nỗi thất vọng trong lòng chàng... Mâu thuẫn cay xé trong từng giây phút căng thẳng đi qua, bây giờ chàng muốn đoạt Mộng Nghi để nàng không còn đường nào trở lại với Vũ Nam. Vì đường về Vũ Nam có Bảo Nghi, Đình Nghi bảo trợ... Còn chàng, 1 tình yêu cũng chưa được trọn vẹn làm sao có được 1 đồng minh!
Chàng hôn lên môi Mộng Nghi hỏi nhỏ:
- mai anh theo em cùng về với, em bằng lòng chứ?
- Anh về với em? Sao hồi sáng em hỏi anh, anh nói không đi? - Mộng Nghi ngạc nhiên hỏi.
- Hồi sáng khác bây giờ khác. Em cho biết ý em để anh định liệu.
- Tùy anh... Có anh về, em dễ quyết định.
- Có anh, em không nỡ để anh buồn. Không có anh... anh buồn, em không chứng kiến dễ nhận lời Vũ Nam hơn phải không?
Mộng Nghi chưa tìm được ý để đáp cho Trung vui lòng, chàng ôm siết nàng vào lòng hôn thật nồng, chàng muốn đạt được ý tưởng trong đầu mình. Mộng Nghi thật sự bối rối trước thái độ bất ngờ của Trung... Nàng đưa tay đẩy chàng ra khẽ gọi:
- Trung... anh Trung... đừng nên thế...
Trung bàng hoàng... Sau phút giao động mạnh, chàng thở dài nhìn thái độ chống trả ấy.
- Xin lỗi, anh không tự chủ được lòng anh. Ý anh muốn... em là của anh ngay lúc này. Mộng Nghi! Anh không muốn mất em. Nếu cơ hội này lỡ mất đi, em xa anh mãi mãi. Mộng Nghi! Anh yêu em.
Mộng Nghi lắc đầu:
- Em sẽ trở lại, anh đừng buồn như thế. Rồi em sẽ trở lại bên anh, mình sẽ là của nhau.
- Anh có nên hy vọng không Mộng Nghi? Sao em không là của anh ngay lúc này.
- Đâu cần sự liên kết đó mình mới là của nhau hả anh?
Trung ngồi dậy nhìn vào khoảng không gian mịt mùng trước mắt chàng bảo:
- Mấy giờ xe khởi hành, Mộng Nghi?
- 2 giờ khuya nay em đi. Anh đưa em nhé?
- Còn 1 giờ nữa là mình xa nhau rồi. Anh không đưa em, anh sợ nhất là giờ chia biệt. Mộng Nghi! Em về ấy vui nha.
Cố nuốt nghẹn ngào vào lòng, nàng bảo:
- Anh ở lại ráng giữ sức khỏe. Nhất là đừng hút thuốc có hại sức khỏe nha anh.
- Yêu em, nhớ em và trông ngóng mòn mỏi có hại sức khỏe không Mộng Nghi?
Mộng Nghi nghe lệ ấm chảy xuống môi mình, nàng bảo:
- Em sẽ buồn biết bao nếu tin ấy đến với em...
Trung cười như không có chuyện chia tay:
- Nói thế chứ anh sẽ tìm em trong ấy. Bây giờ chuẩn bị đồ, anh đưa em ra cổng.
Mộng Nghi cũng cười che đậy nỗi buồn trong lòng:
- Đưa ra cổng thôi sao?
- Anh không chịu nổi khói tài khi xe bắt đầu chuyển bánh. Mộng Nghi! Trước sau gì mình cũng thế thôi...
Thế là nụ hôn cuối cùng tiễn nhau.
Đình Nghi đưa chị mình về thành phố trước những ánh mắt thân thương mờ lệ trong phút cuối chia tay. Mộng Nghi đi cõi lòng tê tái, nàng có linh cảm rằng Nha Trang vĩnh viễn không bao giờ nàng trở lại, nhưng ý nàng bằng mọi giá phải về với Trung. Tình chàng đối với nàng sâu đậm, nàng không thể để chàng buồn với điếu thuốc trên tay, đêm đêm tựa mình trên khung cửa... mắt nhìn ra biển mênh mông để tìm chiếc thuyền con của nàng. Phải trở lại, nhất định như thế! Nhưng ai biết được con thuyền ấy sẽ neo bến nào trong ngày mai?
Lối Mòn Rêu Phủ Lối Mòn Rêu Phủ - Nguyễn Thị Phi Oanh Lối Mòn Rêu Phủ