Số lần đọc/download: 3185 / 34
Cập nhật: 2015-10-11 19:20:29 +0700
Chương 17
M
ột phút trước bạn còn ở trong một quán rượu ít nhiều lẫn vào hai mươi hai người khác trong đồ hóa trang, một phút sau bạn lại ngồi trong một quán cà phê mở thâu đêm, uống một cốc trà và nhận những nụ cười tự mãn cùng những cái nhìn kì quặc từ mọi người ở đây.
Lola không thể nào tiếp nhận nổi những điều vừa xảy ra, não bộ cô bướng bỉnh từ chối tin những điều ông ấy nói với cô. Trên tất thảy, ông ấy còn chẳng phải người Mỹ. Nhưng… sao ông ấy phải ngồi đây làm thế này nếu đó không phải sự thật?
“Bố xin lỗi.” Người đàn ông ngồi đối diện với cô đã nói câu đó tới ba lần. “Bố biết là sẽ rất sốc nhưng bố không nghĩ được cách nào làm nó khác đi được.”
“Không sao đâu ạ.” Ít ra trong này cũng mát mẻ hơn. Thôi thúc bỏ đi cũng dịu lại. Đầu óc cô vẫn quay cuồng nhưng là vì sốc chứ không phải vì cơn choáng váng. “Bác không thể tưởng tượng điều này bất ngờ thế nào đâu.”
Ông ấy lại nở điệu cười nửa miệng thiểu não ấy. “Với bố cũng thế đấy.”
Lola uống một ngụm trà, bỏng cả miệng nhưng lại thấy thích vị đường. “Vậy bác là…Steve?”
Nụ cười nửa miệng kia đột ngột biến mất. “Không, đó không phải tên bố.”
Vậy đấy. Không phải người Mỹ, không tên là Steve. Ở đây có gì đó không ổn lắm. Nhưng nhìn ông ấy thành thật quá, nói thuyết phục quá…
“Vậy tên bác là gì?”
Tên bác là gì. Đúng là câu hỏi hay.
“Nick. Nick James.” Ông lắc đầu nói. “Bố không tin là mẹ con không nói với con chuyện này.”
“Trời, đó đã là gì? Mẹ nói bác ở New York.” Cô nhìn ông nghi hoặc. “Có phải không ạ?” Ông ấy, có lẽ nào, đóng giả người Anh không?
Ông nhướn mày. “Bà ấy còn nói gì nữa?”
“Ôi, Chúa ơi.” Lola suýt đánh rơi cái cốc. “Lông mày của bác. Y lông mày cháu mỗi lúc cháu ngạc nhiên….” Trà đổ cả ra bàn khi người cô run mạnh hơn, bởi sự tương đồng này gần như kì quặc. “Lông mày bác giống cháu!”
“Thực ra là con thừa hưởng từ bố đấy,” Nick James nhắc.
“Thật không tin được! Chúng ta đều tóc đen.”
“Con có đôi mắt và tàn hương giống mẹ con.”
“Nhưng tóc thì không giống mẹ. Trước khi gặp cháu bác có nghĩ là tóc cháu sẽ màu đỏ không?”
Ông lắc đầu. “Bố biết là không. Bố đã từng tới thăm con một lần, lúc con còn bé.”
Lola cảm giác như không khí trong phổi mình bị rút cạn. “Bác có đến?”
“À ừ. Một lát.” Ông mỉm cười. “Con rất xinh. Lần đầu thấy con…ưm, thật không tin nổi.”
Mắt cô đột nhiên rơm rớm nước, Lola nói: “Rồi bác lại lập tức bỏ đi!” Những giọt nước mắt khiến cô ngạc nhiên, cô tức giận lau chúng đi; cũng chẳng phải cô sống khổ sở vì không_____
“Không, không. Chúa ơi, chuyện không phải như thế.” Nik James hoảng sợ nói: “Con nghĩ thế sao? Rằng bố là người bỏ đi? Bố không làm thế, bố thề. Bố yêu mẹ con và hơn bất cứ thứ gì, bố muốn ba chúng ta là một gia đình. Bà ấy mới là người không muốn điều đó.
“Chờ đã.” Lola ngăn ông lại, thế này quả thật kì quái, có lẽ ở đây có hiểu nhầm gì rồi. “Chúng ta đang nói về Blythe sao?”
Cô phải kiểm tra lại mới được. Tưởng tượng ra cảnh ông ngồi dựa về sau, mất tinh thần đáp: “Không, không phải Blythe! Ta đang nói về Linda mà.”
Và lông mày chỉ là một sự trùng hợp lạ lùng.
Nhưng không, ông chỉ gật đầu và nói ngắn gọn: “Blythe Malone, đúng bà ấy.”
“Quý khách muốn ăn gì không ạ?” Một nữ phục vụ đon đả tới bàn họ, tay lau đám nước Lola làm đổ ra cái bàn dán phoocmica.
“Không, cảm ơn cô.” Có quá nhiều thứ phải tiêu hóa rồi, quan trọng nhất là chính mẹ cô đã nói dối cô.
Một cách khá nghiêm trọng.
“Cô chắc chứ? Chúng tôi có sườn cừu với thịt hầm khoai tây đấy.” Cô phục vụ nhiệt tình chỉ vào một bức ảnh trên thực đơn dán trên bàn. “Hay thịt viên và khoai tây chiên cũng được, mọi người đều thích món thịt viên của chúng tôi.”
Bình thường thì Lola sẽ nghĩ ra gì đó buồn cười để đáp lại nhưng đầu óc cô đang vô cùng lộn xộn. “Không cần đâu. Thật đấy.”
“Cô ấy thích một đĩa cà rốt hơn đấy.” Một người đàn ông ở bàn bên nén cười huých tay bạn mình đang làm điệu bộ chìa răng ra của thỏ Bug Bunny.
“Xin lỗi con.” Nick James nhìn Lola. “Lẽ ra bố nên tìm chỗ nào đó tốt hơn chỗ này.”
Cô phục vụ thấy bị xúc phạm khịt mũi nói: “Hấp dẫn đấy ạ, tôi đảm bảo.”
“Không sao đâu.” Lola lắc đầu. “Tôi ước mình không mặc bộ đồ thỏ này, nhưng không ích gì. Và trà rất ngon.” Cô ngẩng lên mỉm cười với cô phục vụ. “Thực ra tôi muốn thêm một tách nữa.”
“Nhà bố không xa đây lắm. Chúng ta có thể đến đấy nếu con muốn.” Nick James đề nghị. “Nhưng bố nghĩ như thế hơi kì.”
“Cũng hơi ạ.” Lola cũng muốn mời ông về căn hộ của mình ở đường Radley nhiều như việc cô muốn mình ăn mặc bình thường vậy.
Ông gật đầu đồng tình. “Sân nào trung lập tốt hơn. Ít nhất là bây giờ.”
Giọng ông thật rất dễ nghe, lịch thiệp mà không ra giọng bề trên. Ông mặc quần hải quân được cắt may khéo cùng chiếc áo caro màu xanh cải màu dâu tằm. Cái đồng hồ trên tay ông màu đen mạ vàng của hiệu Breitling. Và – cô biết đó là sự thật; cô hoàn toàn tin ông ấy – ông chắc chắn là cha ruột thực sự của cô.
“Lúc bé cháu đã nghĩ bố mình là một ngôi sao điện ảnh,” Lola kể, “vì những người Mỹ duy nhất mà cháu biết là những người trên TV.”
“Vậy là con đã nghĩ tới một giám đốc quảng cáo rồi. Thật không may.”
“Không sao ạ. Chỉ hơi kì chút thôi, bao nhiêu năm cháu tưởng tượng bác là người Mỹ, nói chuyện giống người Mỹ và giờ phải gạt bỏ ý nghĩ đó. Cháu cũng từng nghĩ nhân vật phản diện trong Starky and Hutch là bố mình đấy.”
“Bố xin lỗi.”
“Dù sao cháu cũng chưa bao giờ thích mấy cái áo len của ông ấy. Hoặc là anh chàng trong Miami Vice,” Lola tiếp tục kể. “Don Johnson.”
Nick nói vẻ nghiêm trọng: “Bố hứa là mình sẽ không bao giờ vén tay áo vest lên.”
“Hoặc Robert Wagner trong Hart and Hart. Hoặc John Travolta. Hoặc là cái người để râu xồm xoàm cháu chẳng nhớ tên trong Smokey and the Bandit.”
“Nếu biết thế bố đã luyện lại giọng Anh Mỹ của mình rồi.”
Ông nhún vai nửa như cười: “Bố chẳng hiểu sao Blythe nói với con như thế.”
Lola liếc nhìn cái túi xách nằm ở bên cạnh ghế cô, ở trong đó có điện thoại. Chẳng có thứ gì có thể ngăn cản cô gọi cho mẹ mình ngay bây giờ và yêu cầu một lời giải thích. Hoặc thậm chí là dùng máy ảnh trong điện thoại chụp ảnh Nick James rồi gửi cho Blythe với lời nhắn “Mẹ đoán xem ai đây nào?”
Nhưng cô không đủ can đảm làm thế.
Aaa, Tom Selleck, ông ấy cũng là một người khác trong danh sách những người có thể là cha cô. Cô rõ ràng luôn có chút ao ước một người cha có ria mép.
Nhưng Nick James không hề có ria.
Chúa ơi, thế này thật kì quặc.
“Sao bác tìm được cháu?”
“Mẩu tin con góp mặt trên kênh thời sự địa phương,” ông thú nhận. “Lúc bố nói là không xem…ưm, là nói dối. Hôm ấy bố đang lướt qua mấy kênh trên TV thì thấy con ở đó, hiện cả tên trên màn hình nữa. Lola Malone. Lúc sinh ra con được đặt tên là Lauren.”
“Cháu biết,” Lola đáp
“Xin lỗi con, ý bố là bố chỉ biết con tên là Lauren. Nhưng hôm bố đến nhà mẹ con lúc con còn bé, bà ấy đưa con cho một người bạn và bảo: “Cậu đưa Lola ra vườn chơi được không?””
“Con gái của bác hàng xóm nhà cháu không nói được từ Lauren nên bạn ấy gọi cháu là Lola. Cứ thế thôi. Chẳng ai gọi cháu là Lauren nữa.”
Ông gật đầu. “À, dù gì thì bố cũng không chắc đó là con nhưng cái tên quả là độc đáo, tuổi và ngoại hình con cũng phù hợp. Nên bố đã đến cửa hàng gặp con.”
Đó là lí do tại sao ông bắt chuyện với cô.
“Chờ chút. Vậy là bác không thực sự thích mấy quyển sách cháu giới thiệu.” Lòng tự tôn của Lola bị tổn thương. “Bác chỉ giả vờ thôi.”
Nick mỉm cười lắc đầu. “Bố thích mấy cuốn sách đó. Bố đã đọc vì con giới thiệu chúng mà. Đừng lo, bố đã hoàn toàn bị thay đổi.”
Ông ấy nói thật. Điều này làm Lola thấy dễ chịu hơn. Lola nhấp thêm ngụm trà. “Cháu không thể tin mình đang ngồi đây nói chuyện với bác. Bác chờ cháu nói chuyện với mẹ xong đã nhé.”
Có gì đó lóe lên trên mặt cha cô – cha cô! “Blythe dạo này thế nào?”
“Mẹ ổn. Bà đang sống ở Streatham. Rất vui.”
“Kết hôn rồi chứ?”
“Cháu đã có một ông bố dượng tuyệt vời. Bố mất 5 năm trước.”
Nick lắc đầu. “Bố rất tiếc.”
“Nhưng mẹ giờ rất tốt. Bà cũng bắt đầu hẹn hò lại rồi. Cháu đang cố làm gì đó với đám quần áo của bà. Lúc bác biết mẹ, gu thời trang của mẹ có kì quặc không ạ?”
Ông có vẻ ngạc nhiên. “À có chứ.”
“Ít ra đó là thứ cháu không thừa hưởng từ mẹ.” Lola vỗ nhẹ bộ đồ nylon màu trắng đầy lông lá của mình. “Ý cháu là cháu thà tự xử bắn còn hơn là đi ra ngoài mà ăn mặc khiến người ta cười vào mặt.”
Nick gật đầu đồng tình. “Cảm ơn Chúa. Bố cũng đặt tiêu chuẩn khá cao đấy.”
Ông nói đúng, nhớ lại mà xem. Mỗi lần cô gặp ông, ông đều mặc quần áo đắt tiền rất đẹp. Hàng triệu câu hỏi hiện lên trong đầu Lola.
“Vậy chuyện gì đã xảy ra?” cô buột miệng. “Cháu không hiểu tại sao bác và mẹ lại chia tay.”
Ông ngừng lại. “Bà ấy đã nói gì với con?”
“À. Một lời nói dối trắng trợn, rõ ràng là thế. Nhưng chuyện là mẹ gặp một anh chàng Mỹ tên là Steve khi ông ta đến đây làm việc vào mùa hè. Mẹ nghĩ ông ta tuyệt vời và hoàn toàn mê mẩn ông ta, lúc biết mình có bầu, mẹ nói với ông ấy và sau hôm đó không bao giờ thấy ông ta nữa. Lúc bà đến quán rượu ông ta làm việc thì mọi người nói với mẹ là ông ta đã đi về Mỹ rồi. Thế đấy. Mẹ biết từ đó mình đơn độc. Bà đã yêu một thằng đểu và hắn bỏ rơi bà. Mẹ nói với cháu là mẹ chưa bao giờ ân hận vì điều đó bởi bà có cháu, nhưng bà cũng học được một bài học về đàn ông. Lúc cháu bốn tuổi thì mẹ cưới Alex Pargerter, một ông bố dượng tuyệt vời nhất đối với bất cứ cô gái nào.”
“Vậy thì tốt.” Nick thực sự có ý đó. “Bố rất mừng.”
“Nhưng tất cả đều không phải sự thật đúng không ạ?” Ngón tay Lola nắm chặt tách trà giờ–đã–cạn trước mặt. “Tên bác thậm chí còn không phải là Steve. Vậy giờ tới lượt bác. Cháu muốn biết thật sự đã có chuyện gì.”
“Chuyện thực sự đã xảy ra.” Ngừng lại lần nữa, Nick hít sâu rồi lắc đầu. Cuối cùng ông chậm rãi nói: “Chuyện thực sự đã xảy ra là bố đã đi tù.”