Nguyên tác: Call Me Irresistible (Wynette, Texas #5)
Số lần đọc/download: 0 / 5
Cập nhật: 2023-06-18 15:50:11 +0700
Chương 17
M
eg không quen dùng điều hòa nhiệt độ, và vì chỉ đắp có mỗi một chiếc chăn, cả đêm cô lạnh run cả người. Cô cuộn người lại dán vào Ted, và đến lúc cô mở mắt ra, trời đã sáng.
Cô lăn người nằm nghiêng ngắm nghía anh thật kỹ. Khi ngủ, anh vẫn quyến rũ khôn cưỡng không kém gì lúc thức. Anh có kiểu tóc khi ngủ tuyệt nhất, chỗ này hơi xẹp, chỗ kia hơi xù, và ngón tay cô ngứa ngáy những muốn phân nó ra rành rẽ. Cô ngắm nghía vệt rám nắng rõ ràng cắt ngang bắp tay anh. Không một anh chàng quyến rũ đứng đắn nào ở Nam California lại để mình bị bắt gặp với một vết rám nắng như thế, nhưng Ted chẳng mảy may để ý. Cô ấn môi mình lên vết rám.
Anh lật người lại, lôi theo một phần chăn, khuấy động mùi vị tình dục tỏa ra từ những cơ thể đang say ngủ của họ. Ngay lập tức, cô bị kích thích, nhưng cô cần sớm có mặt tại câu lạc bộ, và cô buộc mình phải rời khỏi giường. Giờ đây, tất cả mọi người sẽ đều biết tường tận chuyện đã xảy ra tại bữa trưa hôm qua, và sẽ chẳng có bất kỳ ai nảy sinh ý nghĩ đổ lỗi cho Ted vì nụ hôn đó. Một ngày tràn đầy rắc rối đang trải dài trước mặt cô.
Cô đang xếp đổ lên xe, trữ sẵn cho những tay golf nữ sáng thứ Ba thì Torie hiện ra từ cửa kho. Mái tóc đuôi ngựa tung tẩy cô hùng dũng tiến về phía Meg, và với phong cách đậm đặc chất Torie, vào ngay vấn đề. “Rõ ràng cô không thể ở lại nhà thờ sau chuyện đã xảy ra, và cô chắc chắn không thể ở nhà Ted, vậy nên tất cả chúng tôi đều đi đến kết luận tốt nhất là cô chuyển đến dãy phòng dành cho khách của Shelby. Tôi từng sống ở đó thời kỳ giữa hai cuộc hôn nhân bất hạnh đầu tiên của mình. Nó khá riêng tư và thoải mái, chưa kể còn có phòng bếp riêng, một điểm hơn hẳn so với nếu như cô ở cùng Emma hay tôi.” Cô bỏ đi đến cửa hàng dụng cụ thể thao, mái tóc đuôi ngựa nảy tưng tưng, rồi gọi với lại sau lưng, “Shelby hẹn cô lúc sáu giờ đấy nhé. Mọi người mà đến muộn là cô ấy thể nào cũng bồn chồn không yên cho xem.”
“Hượm đã!” Meg đuổi theo cô. “Tôi sẽ không chuyển vào ngôi nhà hồi nhỏ của cô đâu.”
Torie chống tay lên hông, trông nghiêm túc hơn bao giờ hết. “Cô không thể ở lại nhà Ted.”
Meg đã biết thừa như thế, nhưng cô không thích bị ra lệnh này nọ. “Trái ngược hẳn với niềm tin của mọi người, chẳng ai trong số các vị có quyền bỏ phiếu đâu. Và tôi sẽ quay lại nhà thờ.”
Torie khịt mũi. “Cô có thực lòng nghĩ là anh ấy sẽ cho phép cô làm thế sau chuyện đã xảy ra không?”
“Ted chẳng cho phép tôi làm gì hết.” Cô sầm sầm quay trở lại xe giải khát. “Cảm ơn Shelby hộ tôi vì sự hào phóng của cô ấy nhé, nhưng tôi đã có kế hoạch rồi.”
Torie bước theo cô. “Meg, cô không thể chuyển vào ở cùng Ted được. Cô thực sự không thể được đâu.”
Meg vờ như không nghe thấy và lái xe đi.
Cô không được làm đổ nữ trang trong lúc đợi khách nữa, vậy nên cô lôi một bản cuốn American Earth mượn của Ted ra, nhưng ngay cả ý kiến của những nhà môi trường học sắc sảo nhất nước cũng không thể thu hút được sự chú ý của cô. Cô để cuốn sách sang bên khi nhóm bốn tay golf nữ đầu tiên xuất hiện.
“Meg này, chúng tôi đã nghe kể về vụ đột nhập rồi.”
“Cô hẳn phải sợ hãi lắm.”
“Cô có nghĩ ra ai làm chuyện đó không?”
“Tôi dám cá là kẻ đó muốn lấy nữ trang của cô đấy.”
Cô gắp đá bỏ vào trong các cốc giấy, rót nước và trả lời các câu hỏi của họ một cách ngắn gọn hết mức có thể. Vâng, chuyện đó quả là đáng sợ. Không, cô không nghĩ ra được ai đã làm chuyện đó. Vâng, sau này cô nhất định sẽ cẩn thận hơn nhiều.
Khi nhóm bốn tay golf nữ tiếp theo xuất hiện, cô lại nghe thêm những nhận xét tương tự, nhưng vẫn không lập tức hiểu ra vấn đề. Chỉ sau khi tất cả mọi người đã ra đến đường bóng lăn, cô mới bất chợt nghĩ ra rằng không ai trong số tám người phụ nữ này nhắc đến nụ hôn của Ted tại bữa tiệc trưa hay tuyên bố của anh rằng anh và Meg là một cặp.
Cô không hiểu được tại sao. Cánh phụ nữ trong thị trấn không hứng thú gì hơn chõ mũi vào chuyện của người khác, đặc biệt là chuyện của Ted, vậy nên cho dù có lịch sự cỡ mấy họ cũng chẳng kiềm chế họ được. Đang có chuyện gì vậy?
Mãi cho tới khi nhóm bốn người tiếp theo bắt đầu lái xe của họ lên đến khu lỗ, cô mới hiểu được tình hình.
Trong số những người phụ nữ cô vừa nói chuyện ấy, không ai có mặt tại buổi tiệc trưa, vậy nên họ không biết chuyện. Hai mươi vị khách tận mắt chứng kiến chuyện xảy ra đó đã lập nên một âm mưu giữ im lặng.
Cô cúi người chui vào trong xe, cố gắng hình dung ra những tiếng chuông điện thoại vang lên không ngớt tối qua. Cô có thể nghe thấy mỗi vị khách của bà Francesca đang thề trên cuốn Kinh Thánh, hoặc trên ấn phẩm mới nhất của tạp chí InStyle, rằng họ sẽ không thở ra một lời với bất cứ ai. Hai mươi người phụ nữ Wynette giỏi ngồi lê đôi mách đã lập lời thề giữ im lặng. Nếu như bình thường thì chuyện đó đã không thể xảy ra. Nhưng khi đã liên quan đến Ted thì hoàn toàn có thể.
Cô phục vụ cho nhóm tiếp theo, và dĩ nhiên, họ chỉ chuyện trò về vụ đột nhập, không nhắc nhở gì đến Ted. Nhưng nửa giờ sau đó, tình hình đã thay đổi khi nhóm cuối cùng, chỉ gồm hai người, xuất hiện.
Ngay khi nhìn thấy hai người phụ nữ đó rời khỏi xe, cô đã biết cuộc nói chuyện này sẽ khác. Cả hai người họ đều có mặt tại bữa tiệc. Cả hai người họ đều đã chứng kiến chuyện xảy ra. Và cả hai người họ giờ đang tiến về phía cô với vẻ mặt cau có lồ lộ vẻ không chút thân thiện.
Người lùn hơn, một cô nàng tóc nâu nghiêm nghị được tất cả mọi người gọi là Cookie, đi thẳng vào vấn đề. “Tất cả chúng tôi đều biết cô chính là kẻ đứng sau vụ đột nhập ở nhà thờ, và chúng tôi biết tại sao.”
Lẽ ra Meg nên dự đoán được chuyện này, nhưng cô lại không.
Người cao hơn kéo mạnh cái găng tay golf của cô ta. “Cô muốn chuyển đến ở với anh ấy, và anh ấy không muốn thế, vậy nên cô quyết định phải khiến cho anh ấy không thể từ chối được. Sáng đó, cô đã xới tung chỗ của cô lên trước khi đến nhà Francesca làm việc.”
“Các cô không đời nào thật lòng tin chuyện đó.” Meg nói.
Cookie giật một cây gậy golf ra khỏi túi mà chẳng buồn lấy đồ uống thường lệ của mình. “Cô không thật lòng nghĩ rằng cô có thể thực hiện được chuyện đó đấy chứ?”
Sau khi họ đi, Meg hầm hầm đi quanh khu phát bóng một lát, ngồi sụp xuống cái ghế bằng gỗ cạnh mốc đánh dấu khu phát bóng. Vẫn chưa tới mười một giờ, nhưng những đợt khí nóng đã lơ lửng treo giữa không trung. Cô nên di thôi. Cô chẳng có triển vọng gì ở dây hết. Không bạn bè đích thực. Không công việc xứng đáng. Nhưng dù sao đi nữa, cô vẫn ở lại. Cô vẫn ở lại vì người đàn ông khiến cô ngu ngốc yêu thương ấy đã đánh liều tương lai của cái thị trấn anh quan tâm sâu sắc này mà chứng tỏ cho cả thế giới biết được cô quan trọng với anh đến mức nào.
Cô ôm ấp ý nghĩ đó trong trái tim mình.
Ngay sau đó, di động của cô đổ chuông. Cuộc gọi đầu tiên là của Ted. “Anh nghe nói các bà mafia của thị trấn đang tìm cách tống em ra khỏi nhà anh,” anh nói. “Đừng để ý đến họ. Em phải ở cùng anh, và anh hy vọng em đang lên kế hoạch làm món ngon lành gì đó cho bữa tối.” Một khoảng lặng dài.
“Anh sẽ lo món tráng miệng.”
Cuộc gọi tiếp theo của cô là từ Spence, vậy nên cô không trả lời, nhưng ông ta để lại tin nhắn thông báo ông ta sẽ trở lại sau hai ngày nữa, và ông ta sẽ cử một chiếc limo đến đón cô đi ăn tối. Sau đó, Haley gọi điện đề nghị Meg đến gặp cô bé tại cửa hàng đồ ăn vặt vào giờ nghỉ giải lao lúc hai giờ. Khi đến nơi, Meg nhận được một sự ngạc nhiên chẳng hề đáng chào mừng nào trong hình dạng Birdie Kittle đang ngồi đối diện với con gái cô ta tại một chiếc bàn ăn bằng kim loại màu xanh.
Birdie mặc trang phục đi làm, với bộ vest len màu tím hoa cà. Cô ta đã vắt áo vest lên trên lưng ghế, để lộ chiếc áo ca mi trắng và hai cánh tay mũm mĩm hơi lấm tấm tàn nhang. Haley không bận tâm trang điểm, và lẽ ra chuyện đó đã giúp cho vẻ ngoài của cô gái cải thiện đáng kể nếu như cô không nhợt nhạt và căng thẳng quá mức như thế. Cô bật dậy khỏi bàn như hình nộm trong chiếc hộp lò xo. “Mẹ có chuyện cần nói với chị.”
Meg không muốn nghe bất cứ điều gì Birdie Kittle cần nói, nhưng cô vẫn ngồi vào một chiếc ghế trống giữa hai mẹ con. “Em thấy thế nào?” cô hỏi Haley. “Chị hy vọng em khá hơn hôm qua rồi.”
“Ổn ạ.” Haley lại ngồi xuống và bắt đầu chọc chọc chiếc bánh quy chocolate đang nằm trên một tờ giấy nến vuông trước mặt. Meg nhớ lại cuộc nói chuyện cô nghe lỏm được ở bữa tiệc trưa.
“Tối qua Haley lại ở với Kyle Bascom,” Birdie đã nói vậy. “Thề có Chúa, nếu cô bé dính bầu...”
Cuối tuần vừa rồi, Meg đã nhìn thấy Haley ở bãi đỗ xe cùng với một cậu nhóc cao kều trạc tuổi cô bé, nhưng khi cô nhắc đến chuyện đó, Haley đã lảng tránh.
Cô gái chọc vỡ một mẩu bánh quy. Meg đã thử bán những chiếc bánh quy tương tự này, nhưng những hạt chocolate cứ chảy ra suốt. “Bắt đầu đi, mẹ,” Haley nói. “Hỏi chị ấy đi.”
Birdie mím chặt môi, chiếc vòng vàng leng keng va vào mép bàn. “Tôi đã nghe kể về vụ đột nhập ở nhà thờ.”
“Phải, có vẻ như ai cũng đều nghe nói rồi.”
Birdie xé vỏ bọc cái ống hút và cắm nó vào cốc nước. “Mấy tiếng trước tôi đã nói chuyện với Shelby. Cô ấy đã rất tử tế mời cô đến nhà cô ấy ở. Cô biết đấy, cô ấy không nhất thiết phải làm vậy.”
Meg cố giữ cho câu trả lời không lộ ra biểu cảm gì. “Tôi hiểu.” Birdie chọc cái ống hút qua lớp đá. “Tuy nhiên, có vẻ như cô không sẵn lòng ở lại đó, nên Haley cho rằng...”
“Mẹ!” Haley bắn cho cô ta một ánh mắt chết chóc.
“Chà, thứ lỗi cho tôiiiii. Tôi nghĩ có lẽ cô sẽ thoải mái hơn nếu ở nhà trọ. Nó gần câu lạc bộ hơn so với nhà Shelby, vậy nên cô sẽ không phải lái xe quá xa đến chỗ làm, và ngay bây giờ tôi vẫn chưa kín phòng.” Birdie thọc mạnh vào đáy cốc giấy đến nỗi chọc thủng một lỗ. “Cô có thể ở trong phòng Hoa Nhài, tôi mời đấy. Có một cái bếp nhỏ hẳn cô vẫn còn nhớ vì đã lau dọn nó không biết bao nhiêu lần rồi.”
“Mẹ!” Khuôn mặt tái nhợt của Haley nhuộm đỏ. Ở cô gái toát ra một sắc thái điên cuồng khiến Meg phát lo. “Mẹ muốn chị ở lại. Không phải chỉ có em đâu.”
Meg nghi ngờ cao độ chuyện này, nhưng nó chứng tỏ Haley quý trọng tình bạn của họ đủ mức để cô gái dũng cảm đương đầu với bà mẹ. Cô nhặt một miếng bánh quy Haley chưa ăn. “Tôi rất cảm kích về lời đề nghị này, nhưng tôi đã có kế hoạch của mình rồi.”
“Kế hoạch gì?” Haley hỏi.
“Tôi định quay lại nhà thờ.”
“Ted sẽ không đời nào cho phép cô làm thế.” Birdie nói.
“Anh ấy đã thay khóa rồi, và tôi muốn trở lại chỗ của chính mình.” Cô không nhắc đến chiếc camera theo dõi anh dự định lắp đặt xong xuôi trong hôm nay. Càng ít người biết chuyện đó càng tốt.
“Phải rồi, vậy đấy, chúng ta không thể luôn luôn muốn gì được nấy,” Birdie nói, thể hiện tâm hồn Mick Jagger[7] của mình. “Cô có bao giờ lên kế hoạch nghĩ đến bất kỳ ai khác ngoài bản thân cô không?”
“Mẹ! Chị ấy quay lại cũng tốt mà. Sao mẹ cứ phải tỏ thái độ tiêu cực như thế?”
“Mẹ rất tiếc, Haley, nhưng con cứ không chịu thừa nhận Meg đã xáo trộn mọi thứ lên như thế nào. Hôm qua, tại nhà Francesca... Con không có mặt ở đó, vậy nên con không thể...”
“Con không điếc. Con đã nghe mẹ nói chuyện điện thoại với Shelby.”
Có vẻ như mật mã im lặng đã có vài lỗ hổng.
Birdie suýt nữa đã hất đổ cốc nước trong lúc đứng dậy khỏi ghế. “Tất cả chúng tôi đều đang cố gắng hết sức để dọn dẹp cái đống hỗn loạn mà cô gây ra, Meg Koranda, nhưng chúng tôi không thể làm điều đó một mình được. Chúng tôi có thể tận dụng một sự hợp tác nho nhỏ.” Cô ta túm lấy áo khoác và sải chân bỏ đi, mái tóc đỏ chói lọi dưới ánh mặt trời.
Haley bẻ vụn cái bánh vào giữa mẩu giấy nến vuông. “Em nghĩ chị nên quay trở lại nhà thờ.”
“Có vẻ mỗi mình em thấy thế.” Trong lúc Haley dõi mắt nhìn xa xăm, Meg lo ngại nhìn cô gái. “Hiển nhiên, chị không giỏi xử lý các vấn đề của bản thân, nhưng chị biết em đang phiền lòng chuyện gì đấy. Nếu cm muốn nói, chị rất sẵn lòng lắng nghe.”
“Em chẳng có chuyện gì để nói cả. Em phải quay lại làm việc đây.” Haley vớ lấy cốc soda mẹ cô bỏ lại cùng với cái bánh ướt nhoét và quay về quầy đồ ăn vặt.
Meg trở lại nhà câu lạc bộ lấy xe đồ uống. Lúc nãy cô để nó lại gần máy nước uống công cộng, và ngay khi cô vừa về đến nơi, một bóng người vô cùng quen thuộc và vô cùng không được hoan nghênh đang sải bước vòng qua góc nhà câu lạc bộ. Chiếc váy không tay thiết kế riêng và đôi giày gót nhọn Louboutin cho thấy bà không đến đây để chơi golf. Thay vào đó, bà dứt khoát nện gót tiến về phía Meg, đôi giày gõ lộp cộp trên mặt nhựa đường, rồi trở nên im re lúc bà bước vào giữa bãi cỏ.
Meg cưỡng lại khao khát giơ ngón tay lên làm dấu thánh, nhưng khi bà Francesca dừng lại trước mặt cô, cô không thể ngăn được một tiếng rên. “Xin bác đừng nói với cháu điều cháu nghĩ là bác sẽ nói.”
“Phải, thế đấy, chuyện này cũng chẳng khiến ta vui vẻ gì cho cam.” Bà chớp nhoáng hất nhẹ tay, đẩy chiếc kính râm Cavalli lên trên đỉnh đầu, để lộ đôi mắt xanh lá long lanh, mi mắt phủ phấn màu đồng, và lớp mascara đen mượt mà bao bọc hàng lông mi vốn đã dày sẵn của bà. Lớp trang điểm phơn phớt của Meg lúc đầu ngày đã bị mồ hôi quét sạch vài tiếng trước, và trong khi bà Francesca tỏa hương Quelques Fleur, Meg lại bốc mùi bia.
Cô cúi nhìn bà mẹ bé nhỏ của Ted. “Ít nhất bác cũng có thể đưa cho cháu một khẩu súng để cháu tự tử trước chứ?”
“Đừng có ngốc thế,” bà Francesca độp lại. “Nếu có súng thì ta đã tự mình dùng nó đối phó với cô rồi.”
Bà đập một con ruồi cả gan vo ve quá gần khuôn mặt thanh tú của bà. “Nhà nghỉ dành cho khách của nhà ta nằm tách biệt với nhà chính. Cô sẽ có nó cho riêng mình.”
“Vậy cháu có phải gọi bác là mẹ không?”
“Lạy Chúa lòng lành, không.” Một nét gì đó hiện trên khóe môi bà. Nhăn nhó? Cười tự mãn? Chẳng thể nói chắc được. “Cứ gọi ta là Francesca như những người khác.”
“Tuyệt.” Meg móc ngón tay vào trong túi. “Chỉ là tò mò thôi ạ, liệu trong thị trấn này, có bất kỳ ai có khả năng dù là chút xíu thôi không chõ mũi vào chuyện thiên hạ không ạ?”
“Không đâu. Và chính vì vậy nên ngay từ đầu, ta khăng khăng rằng ta và Dallie nhất định phải giữ ngôi nhà ở Manhattan. Cô có biết là mãi khi chín tuổi Ted mới lần đầu tiên đến Wynette không? Cô có hình dung được nếu ngay từ khi chào đời nó đã sống ở đây thì sẽ nhiễm bao nhiêu đặc điểm khác thường của thị trấn này không?” Bà khịt mũi. “Không thể chịu đựng nổi suy nghĩ đó.”
“Cháu rất cảm kích trước lời đề nghị này, cũng như cháu rất cảm kích để nghị của Shelby và Birdie Kittle, nhưng phiền bác giúp cháu thông báo lại với các bạn bác là cháu sẽ quay lại nhà thờ nhé.”
“Ted sẽ không đời nào cho phép chuyện đó.”
“Ted không có quyền biểu quyết,” Meg cấm cảu.
Bà Francesca khẽ bật ra một âm thanh hài lòng. “Chứng tỏ cô không hiểu rõ con trai ta như cô vẫn tưởng rồi. Nhà nghỉ dành cho khách không khóa đâu, và tủ lạnh đầy đồ dự trữ. Đừng có nghĩ đến chuyện cãi lại ta.” Và bà bỏ đi.
Băng qua bãi cỏ.
Dọc con đường cho xe giải khát.
Cộp... cộp... Cộp... cộp... Cộp... cộp...
Tối đó, khi đánh xe rời khỏi bãi đỗ xe cho nhân viên và xuôi xuống đường ven để ra đường cao tốc, Meg hồi tưởng lại cái ngày khốn khổ của cô. Cô không định chuyển vào nhà nghỉ của bà Francesca Beaudine, hay nhà Shelby Traveler, hay Wynette Country Inn. Nhưng cô cũng không muốn ở lại chỗ Ted. Cho dù có giận dữ đến thế nào với đám phụ nữ thích xen vào chuyện thiên hạ của thị trấn này, cô cũng sẽ không xía mũi vào chuyện của họ. Cho dù họ có ghê gớm đến mức nào, thích phán xét và giỏi hành hạ người khác đến mức nào, họ cũng chỉ làm điều họ tin rằng đúng đắn. Không giống như rất nhiều người Mỹ khác, những cư dân thị trấn Wynette, Texas không hiểu cái khái niệm sống vô cảm. Và thực tế cũng luôn đè nặng lên họ. Cô không thể sống với Ted chừng nào cha con Skipjack còn ở quanh đây.
Không biết từ đâu, một thứ gì đó bay về phía xe cô. Cô há hốc miệng giẫm mạnh phanh, nhưng đã quá muộn. Một hòn đá đập vào kính chắn gió xe cô. Cô bắt gặp một thoáng chuyển động giữa đám cây cối bèn đỗ xe lại và nhảy ra ngoài. Cô trượt chân trên viên sỏi nào đó không bám chặt vào đất, nhưng rồi lấy lại được thăng bằng và chạy về phía lùm cây chạy dọc đường ven.
Những cái gai mắc vào quần soóc của cô và cào rách chân cô trong lúc cô chui vào trong bụi cây thấp. Cô nhìn thấy một chuyển động khác, nhưng không thể nói chắc được liệu có phải do ai đó gây ra hay không. Cô chỉ biết có kẻ đã lại tấn công cô lần nữa, và cô phát chán vì phải đóng vai nạn nhân rồi.
Cô chui sâu hơn vào trong rừng, nhưng không dám chắc nên đi đường nào. Cô dừng lại lắng nghe một lúc, nhưng chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng thở hào hển của cô. Cuối cùng, cô đành từ bỏ. Cho dù kẻ ném viên đá đó có là ai đi nữa thì kẻ đó cũng đã đi mất rồi.
Lúc quay trở lại xe, cô vẫn chưa thôi run rẩy. Từ chính giữa kính chắn gió, mặt kính nứt ra thành một tấm mạng nhện, nhưng chỉ cần nghển cổ lên, cô gần như vẫn nhìn đủ rõ để lái xe được.
Đến lúc về tới nhà thờ, cơn giận đã ăn sâu trong cô. Cô khát khao được nhìn thấy chiếc xe tải của Ted đỗ bên ngoài, nhưng anh không có ở đó. Cô cố dùng chìa khóa riêng để vào nhà, nhưng ổ khóa đã bị thay, đúng như cô dự đoán. Cô hậm hực quay trở lại thềm và nhìn xuống dưới con ếch bằng đá, nhưng dù nhấc nó lên, cô vẫn biết thừa anh sẽ không để lại chìa khóa mới cho cô. Cô nện gót đi quanh thềm một lúc nữa, cho tới khi tìm thấy chiếc camera an ninh vắt vẻo trên cây hồ đào từng che chắn cho tín đồ sùng đạo khi họ đến đây sau khi cầu nguyện.
Cô dứ dứ nắm tay về phía nó. “Theodore Beaudine, nếu anh không đến đây ngay để cho em vào nhà, em sẽ phá cửa sổ đấy!” Cô ngồi phịch xuống đợi trên chân thềm, rồi lại nhảy lên băng ngang qua khu nghĩa địa để tới con sông nhỏ.
Hồ bơi đã sẵn sàng chờ cô. Cô cởi quần áo, chỉ mặc áo ngực cùng quần lót rồi nhảy vào trong nước. Nước, mát lạnh và chào mời, chồm qua đầu cô. Cô bơi xuống lòng hồ lổn nhổn đá rồi đạp chân nhô lên trên mặt hồ. Cô lại lặn xuống, mong mỏi làn nước gột rửa sạch sẽ ngày tệ hại của cô hôm nay. Cuối cùng, khi đã bình tĩnh lại, cô xỏ đôi chân ướt nhoẹt vào đôi giày đế mềm, túm lấy bộ quần áo đi làm đã bẩn và mặc nguyên bộ đồ lót ướt sũng nước mà thẳng tiến trở lại nhà thờ. Nhưng đúng lúc bước ra khỏi hàng cây, cô đứng sững lại.
Ngài Dallas Beaudine vĩ đại đang ngồi trên một tấm bia mộ đen bằng đá granite còn người caddy trung thành của ông, Skeet Cooper, đứng bên cạnh.
Rủa thầm trong bụng, cô vội thụp người chui trở lại vào hàng cây, xỏ quần soóc và chiếc áo phông ướt đẫm mồ hôi. Đương đầu với cha Ted là một cuộc đấu khác hoàn toàn so với việc đối phó cánh phụ nữ. Cô xọc tay vào trong mái tóc ướt nhoẹt, thầm nhắc bản thân không được tỏ ra sợ hãi và thong thả tiến vào nghĩa địa. “Bác đang kiểm tra nơi yên nghỉ tương lai sao?”
“Vẫn chưa đến mức ấy.” Dallie nói. Ông thoải mái tựa người lên tấm bia mộ, đôi chân dài giấu sau ống quần Jean duỗi dài trước mặt, ánh sáng lốm đốm đùa nghịch giữa những sợi bạc trên mái tóc vàng sậm của ông. Dù đã ở tuổi năm mươi chín, trông ông vẫn rất điển trai, làm nổi bật vẻ xấu xí thô cứng của Skeet.
Chân cô lép nhép trong đôi giày đế mềm khi cô tiến lại gần hơn. “Đây đúng là chỗ tốt đấy ạ.”
“Hẳn vậy.” Dallie bắt tréo hai mắt cá chân. “Đoàn khảo sát đến sớm hơn một ngày, vậy nên Ted đi cùng họ ra bãi chôn lấp rồi. Rốt cuộc cái hợp đồng khu nghỉ dưỡng này cũng có khả năng được thông qua rồi. Chúng ta đã bảo nó chúng ta sẽ giúp cháu chuyển đồ đạc vào nhà nó.”
“Cháu đã quyết định ở lại đây rồi.”
Dallie gật gù, như thể đang nghiền ngẫm vấn đề. “Có vẻ không được an toàn lắm.”
“Anh ấy đã lắp ít nhất là một cái camera an ninh rồi.”
Dallie lại gật đầu. “Thực ra, Skeet và bác đã chuyển xong đồ đạc của cháu rồi.”
“Bác không có quyền làm thế!”
“Chuyện đó thì còn phải bàn lại đấy.” Dallie quay mặt theo hướng làn gió nhẹ, như thể ông đang kiểm tra hướng gió trước khi thực hiện cú đánh golf tiếp theo. “Cháu sẽ ở cùng Skeet.”
“Cùng Skeet?”
“Ông ấy không hay nói đâu. Hẳn là cháu thà chuyển vào đó ở còn hơn là phải đối phó với vợ bác. Bác có thể nói cho cháu hay, bác không hề thích thú gì khi bà ấy khó chịu đâu, mà cháu thì rõ là làm bà ấy khó chịu rồi.”
“Bà ấy khó chịu vì những thứ chết tiệt nhất.” Skeet chuyển cái tăm từ bên này sang bên kia miệng. “Ông cũng chẳng cách nào bảo bà ấy thôi đi được, Francie là Francie mà.”
“Với trọn vẹn sự tôn trọng thích đáng...” Meg nói như một luật sư, nhưng vẻ bình tĩnh quyết đoán của Dallie khiến cho cô rối bời, không như cánh phụ nữ. “Cháu không muốn sống cùng với Skeet.”
“Chẳng hiểu nổi sao lại không chứ.” Skeet lại chuyển chỗ chiếc tăm. “Cô sẽ có ti vi riêng, và tôi sẽ chẳng làm phiền cô gì hết. Tuy nhiên, tôi thích giữ nhà cửa gọn gàng ngăn nắp.”
Dallie đứng dậy khỏi tấm bia mộ. “Cháu có thể đi theo sau chúng tôi, nếu không thì để Skeet lái xe của cháu còn cháu ngồi cùng bác.”
Ánh mắt chăm chú vững vàng của ông tuyên bố rõ ràng chuyện này đã được quyết định, và cho dù cô có nói gì thì cũng sẽ không thay đổi được. Cô cân nhắc các lựa chọn của mình. Ngay lúc này, quay trở lại nhà thờ rõ ràng không phải một lựa chọn.
Cô sẽ không chuyển đến ở cùng Ted. Nếu anh không hiểu lý do thì cô cũng hiểu. Như vậy còn lại phương án ở nhà Shelby và nhà Warren Traveler, khách sạn, nhà nghỉ của Francesca, hoặc ở cùng với Skeet Cooper.
Với khuôn mặt sạm nắng ngả màu thời gian và mái tóc đuôi ngựa kiểu Willie Nelson thõng xuống giữa hai bả vai dẹt, Skeet trông giống một người tứ cố vô thân hơn là một người kiếm được mấy triệu đô la nhờ làm caddy cho một huyền thoại golf. Cô gom góp lòng kiêu hãnh tan rã của mình lại và nhìn ông vẻ kiêu căng. “Tôi không cho bạn cùng phòng mượn quần áo, nhưng tôi khá thích một bữa tiệc spa nhờ vào các tối thứ Sáu. Sơn móng tay móng chân. Ông làm cho tôi. Tôi sẽ làm cho ông. Đại loại thế.”
Skeet chuyển vị trí cây tăm và nhìn chằm chằm Dallie. “Có vẻ như chúng ta tự dính thêm một đối tượng nữa rồi đây.”
“Có vẻ vậy.” Dallie lôi chìa khóa ô tô ra khỏi túi quần. “Nhưng vẫn quá sớm để nói chắc được.”
Cô không biết họ đang nói đến chuyện gì. Họ rời đi trước cô, và cô nghe tiếng Skeet cười khúc khích. “Còn nhớ cái đêm chúng ta suýt nữa đã để Francie chết đuối trong hồ bơi không?”
“Ý đó hiển nhiên rất cám dỗ,” người chồng yêu quý của Francie đáp. “May mà chúng ta không làm thế.”
“Chúa xử lý mọi việc theo những cách thức rất bí ẩn.”
Skeet ném cây tăm vào trong bụi rậm. “Dạo này hiển nhiên Người có vẻ phải làm việc quá giờ rồi.”
Cô đã nhìn thấy ngôi nhà nhỏ bằng đá theo phong cách nông trại của Skeet vào lần đầu tiên khám phá khu nhà Beaudine. Hai ô cửa sổ kính trượt trổ sát cửa ra vào sơn một màu nâu khó tả. Một lá cờ Mỹ, vật trang trí duy nhất, bơ phờ rũ xuống từ cây cột gần lối vào trước nhà.
“Trong lúc chuyển đồ, chúng ta đã cố gắng không làm xáo trộn quá mức đồ đạc của cháu,” ông Dallie nói trong lúc giữ cửa ra vào mở ra cho cô.
“Chu đáo quá.” Cô bước vào phòng khách gọn gàng không chút tì vết được sơn màu nâu nhẹ hơn một chút so với cửa trước và bị choán hết cho bởi hai cái ghế nâu cao cấp đặc biệt xấu xí chĩa thẳng về phía chiếc ti vi màn hình phẳng cỡ lớn treo trên tường. Bên trên nó, ở chính giữa bức tường, treo một cái mũ cao bồi rộng vành sặc sỡ. Nét thẩm mỹ đích thực duy nhất trong căn phòng toát ra từ một tấm thảm màu nâu đất đẹp đẽ tương tự thảm trong văn phòng bà Francesca, một tấm thảm Meg ngờ là không phải do đích thân Skeet lựa chọn.
Ông cầm điều khiển bật kênh Golf. Phần rộng rãi đối diện với cửa ra vào gồm một phần hành lang và căn bếp tiện dụng với tủ bếp bằng gỗ, quầy bếp trắng và một bộ các can thức ăn bằng gốm được tạo hình như những ngôi nhà nông trại nhỏ kiểu Anh. Một chiếc ti vi màn hình phẳng nhỏ hơn treo phía trên chiếc bàn ăn tròn bằng gỗ có bốn chiếc ghế xoay lót đệm.
Cô theo sau ông Dallie bước dọc hành lang. “Phòng ngủ của Skeet ở cuối hành lang,” ông nói. “Ông ấy ngáy kinh lắm đấy, vậy nên có lẽ cháu sẽ muốn mua một ít nút bịt lỗ tai.”
“Càng lúc càng tốt đẹp làm sao, đúng không ạ?”
“Tạm thời thôi. Cho tới khi mọi thứ đâu vào đấy.”
Cô muốn hỏi theo ông chính xác ra đó có thể là khi nào, nhưng rồi lại đổi ý. Ông dẫn cô vào một phòng ngủ sơ sài trang bị đồ nội thất giản dị, toàn loại sản xuất đại trà theo kiểu thời kỳ đầu nước Mỹ; một cái giường đôi phủ chăn chần in hoa văn hình học; một tủ quần áo, một ghế đệm và thêm một chiếc ti vi màn hình phẳng nữa. Căn phòng được sơn cùng màu nâu như các phòng khác trong nhà, và va li của cô, cùng với mấy thùng đồ, được đặt trên sàn nhà lát gạch trơn. Qua cánh cửa tủ để mở, cô nhìn thấy toàn bộ quần áo của mình được treo trên một thanh gỗ còn giày dép xếp gọn gàng thành hàng phía dưới.
“Francie đã không ít lần đề nghị trang trí chỗ này cho ông ấy,” Dallie nói, “nhưng Skeet thích đơn giản. Cháu có phòng tắm riêng đấy.”
“Hoan hô.”
“Phòng làm việc của Skeet ở ngay phòng ngủ kế bên. Theo như bác biết, ông ấy chẳng dùng nó làm cái chết tiệt gì cả, nên cháu có thể thu xếp làm đồ nữ trang ở đấy. Ông ấy sẽ không để ý đâu, trừ phi cháu làm mất cái điều khiển ông ấy cất trên nóc tủ hồ sơ.”
Cửa trước đóng sầm lại, và ngay cả kênh Golf cũng không thể át được tiếng bước chân giận dữ kèm theo tiếng gầm cật vấn của đứa con cưng của Wynette. “Cô ấy đâu rồi?”
Ông Dallie nhìn chằm chằm về phía hành lang. “Tôi đã bảo với Francie lẽ ra chúng tôi nên ở lại New York thì hơn mà.”