Nguyên tác: Falling For Gracie
Số lần đọc/download: 414 / 6
Cập nhật: 2018-08-01 11:50:26 +0700
Chương 17
G
racie đứng nhìn lịch làm bánh của cô và tự hỏi bao lâu nữa thì tiếng xấu sẽ đồn xa. Dù cô muốn tin là Neda Jackson sẽ chỉ giữ chuyện đó cho mình, cô biết vận may của cô không được tốt lắm. Nếu Neda không thể viết bài báo đó cho tạp chí cưới, cô ấy sẽ cần tiền, nghĩa là cô ấy cần tìm thu nhập ở nơi nào khác, và báo lá cải có tiếng là trả nhiều tiền cho mấy vụ tai tiếng, Gracie có linh cảm là Neda sẽ làm thế.
Nhưng phải mất bao lâu? Gracie không biết gì về giới xuất bản hết. Vài ngày? Vài tuần? Khi nào thì nó sẽ bắt đầu?
Mà cũng chẳng thành vấn đề. Cô vẫn còn bánh để nướng và trang trí. Từ lúc rắc rối với mấy hộp bột bánh làm sẵn, cô đã không quay lại chỗ của Pam nữa. Làm sao đó, cô không thể rũ bỏ linh cảm người phụ nữ đó có liên quan và đến lúc Gracie biết làm cách nào để chứng minh chuyện đó thì cô không muốn đối mặt Pam.
Một chiếc xe dừng lại ở sân nhà cô. Từ lúc làm hòa lại với mẹ, Gracie cảm thấy cô bớt lo về chuyện ai sẽ ghé qua. Nếu may mắn, cô sẽ rất thích vị khách này.
Cô vội đi ra cửa và mỉm cười khi thấy chiếc Mercedes quen thuộc đậu cạnh xe cô và một người đàn ông đẹp trai đang bước về phía cô.
"Không phải anh còn có ngân hàng để lo điều hành sao?" cô hỏi, cố phớt lờ cảm giác sung sướng trong lòng. Thích Riley là một chuyện, rất rất thích Riley lại là sai lầm lớn.
"Anh có nhân viên mà," anh nói khi bước lại gần, rồi cúi xuống hôn nhẹ môi cô. "Làm sếp nhờ được có chuyện đó."
"Nhận viên hả? Có lẽ em cần tìm một người cho em." Cô bước lùi lại để anh vô nhà rồi dẫn lối đi vô bếp." Có gì không anh?"
Anh bước lại gần và để tay lên vai cô. "Anh có tin tốt lành về Zeke. Anh ta không có ngoại tình. Dù là một chút."
Cô đã chờ anh nói cả ngàn điều khác cơ. "Gì chứ? Anh đã nói chuyện với Zeke?"
"Anh không thể giải quyết chuyện lớn cho em nhưng anh biết anh có thể lo chuyện này."
Thật là đáng yêu, cô mơ màng nghĩ. "Được rồi, anh ấy làm gì vào mấy đêm anh ấy vắng nhà."
"Sẵn sàng chưa."
Riley đang chạm vào cô. Điều duy nhất cô muốn làm là bước lại sát gần anh và cảm giác khoan khoái như con mèo được ăn no.
"Em sẵn sàng rồi."
"Anh ta đi diễn hài."
Gracie nhìn anh trân trối. "Anh nói sao?"
"Anh cũng phản ứng vậy đó. Rõ ràng Zeke luôn thích được diễn hài, rồi anh ta gặp Alexis, yêu cô ấy nên gạt ý tưởng đó qua một bên, nhưng gần đây nó lại thôi thúc anh ta. Anh ta không muốn sống trong nuối tiếc nên muốn thử làm thế lúc này."
Diễn hài? "Em chưa bao giờ nghĩ Zeke hài hước như thế. Sao anh ấy không nói Alexis biết?"
"Anh cũng thua luôn. Có lẽ một phần do họ đang tính có con và anh ta nghĩ bỏ việc lúc này sẽ làm chị em không an tâm. Anh ta đã đi đến mấy câu lạc bộ ở Santa Barbara và L.A để diễn. Vài tuần trước, diễn viên hài nổi tiếng Leno đã đến tìm anh ta, hiện giờ anh ta đang chờ được liên hệ lại."
Gracie không thể tin được. Không chỉ là cuộc đời bí mật của anh rể cô chẳng như cô nghĩ nhưng còn là chuyện anh ấy và Alexis tính có em bé. Gần đây có vẻ như có nhiều chuyện liên quan đến bầu bí ghê.
"Anh ấy sẽ nói cho Alexis biết chứ?" cô hỏi.
"Anh đã thuyết phục anh ta cách đó là hay nhất."
"Em có cần biết anh đã thuyết phục bằng cách nào không?"
Riley có vẻ tự hào. "Anh dọa anh ta."
"Với việc dùng vũ lực?""
"Đúng vậy."
Cô phì cười. "Anh giỏi vụ đó lắm sao"?
"Giỏi nhất. Anh đã không đánh nhau lâu rồi nhưng anh sẵn sàng đấu với anh ta. Zeke không phải là người thích vũ lực nên anh ta nhường bước ngay."
"Em thấy rất tự hào về hai người." Cô bước lại gần Riley và anh vòng tay ôm cô. "một chuyện lo xong, 50 triệu chuyện còn tiếp để lo."
"Em cảm thấy vậy hả?" anh hỏi và xoa lưng cô.
"Từng giây từng phút."
"Vậy chúng ta sẽ lo chuyện kế tiếp. Pam và mấy cái hộp bánh."
Cô không muốn nghĩ đến chuyện đó. "Sao Pam lại liên quan chứ?"
"Anh không biết nhưng cô ta là kẻ tình nghi có vẻ hợp lý. Chúng ta chỉ cần tìm hiểu xem chuyện gì đang diễn ra với cô ta thôi."
Gracie nhăn mặt và ao ước một viên kháng axit. "Hãy nói là mình sẽ không đi theo dõi nhà chị ta."
Riley bước lùi lại và mỉm cười. "Anh sẽ tới lúc 8 giờ. Mặc đồ đen. Ồ, và nhớ đem theo máy ảnh."
Khi Riley đi rồi, Gracie lại tiếp tục làm bánh. Khi cô phải xoay khuôn mỗi 10 phút một lần thì công việc trở nên cực hơn lúc bình thường. Cô vừa lấy một lớp bánh khỏi lò thì điện thoại reo. Cô chụp máy và nhấn nút nói chuyện.
"Gracie nghe."
"Sao cô dám?" Sự giận dữ chất đầy trong giọng nữ xa lạ. "Tôi không thể nói cho cô biết tôi nghĩ cô xấu xa thế nào. Phù thủy cũng không xấu bằng."
"Sao chứ?" Gracie chớp mắt. "Ai vậy? Tôi nghĩ chị đã lộn số rồi."
"Ồ đừng có mơ. Tôi ghét cô. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô. Và mẹ kiếp, tôi muốn lấy tiền đặt cọc lại. Sao cô dám giả danh chuyên nghiệp chứ? Cô là kẻ cướp, là kẻ nói dối. Cha tôi là luật sư và tôi sẽ nói ông kiện cô cho... cho cái gì tôi không biết nhưng phải có cái gì đó. Cô thật đáng khinh."
Bụng Gracie nhộn nhạo và căn phòng bỗng trở nên thật lạnh lẽo.
"Tôi đang nói chuyện với ai đây?" cô hỏi với hết khả năng bình tĩnh.
“Sheila Morgan. Lẽ ra cô sẽ làm bánh cưới cho tôi vào tuần tới. Cô đã gạt tôi, Gracie. Cô nói dối về mọi thứ. Bây giờ tôi phải tìm người khác. Tôi mong cô sẽ xuống địa ngục. Ôi tôi điên qua, tôi không thể nghĩ thứ gì tệ hơn để nói với cô."
Cuộc điện thoại cắt đột ngột, Gracie cúp máy và nhìn chằm chằm vô điện thoại rồi cô tắt máy.
20 phút sau cô đứng ở quầy tính tiền của một siêu thị địa phương. Những tờ lá cải hàng tuần được chất đống, vẫn còn buộc dây. Cô đọc lướt nhan đề hai tờ đầu rồi nhìn thấy đầu đề trên tờ thứ ba.
Người làm bánh cưới cho các ngôi sao quấy tung mọi chuyện bằng tay nghề dỏm.
Dưới cái tiêu đề là hình một hộp bột bánh làm sẵn méo mó.
Cô rút tờ báo ra, lật qua đến khi tìm được bài viết. Nó không nhiều, chỉ khoảng nửa trang nhưng có một tấm hình của xe cô chở đấy hộp bột bánh và một tấm khác trông cô thật lo lắng.
Bài viết đầy ẩn ý, không ai nói thẳng cô đã dùng bột bánh làm sẵn nhưng cách bài báo được viết thì chẳng cần ai phải nói.
Tới 6 giờ thì 80% số bánh đặt của cô đã bị hủy. Cô lên mạng trên trang dành cho cô dâu và thấy có mấy tin nhắn giận dữ ở đó. Thậm chí biên tập của tờ tạp chí cưới lúc đầu định viết bài về cô còn gọi đến để la lối với cô.
Gracie cuộn tròn người trong giường, nhìn chằm chằm vào cái di động. Mỗi khi cô mở máy là cô lại có thêm tin nhắn từ các cô dâu để hủy đơn đặt hàng. Tất cả họ đều giận dữ và cô không biết làm sao để nói với họ cô mới là người bị phản bội, không phải họ.
Chuyện này không thể xảy ra, cô tự bảo mình. Nó thực sự chỉ là một cơn ác mộng tồi tệ. Cô đã làm việc hết sức mình lâu lắm mới xây dựng được tiếng tăm của cô và bây giờ tất cả đã tan tành mây khói. Thật đơn giản. Không ai quan tâm cô đã phải thức bao nhiêu đêm cố làm cho mỗi cái bánh đều thật hoàn hảo. Chẳng ai muốn nghe sự thật.
Căn phòng tối dần và cô nhắc mình phải trỗi dậy làm gì đó nhưng cô không có sức. Nên cô trùm gối lên đầu và mong là thế giới biến mất.
Một lúc sau cô nghe tiếng đập cửa rầm rầm. Cô phót lờ nó, ngay khi cô nhớ ra là cô và Riley lẽ ra phải đi canh chừng nhà Pam. Có ích gì chứ nếu Pam đã gây ra cho cô chuyện này? Tổn thất không thay thế được rồi. Nghề nghiệp của Graice coi như đã tiêu rồi.
Sau vài phút, tiếng gõ cửa mất đi. Gracie thả gối xuống giường và nhìn lên trần nhà. Bóng tối tràn vào phòng. Xa xa, cô nghe tiếng cửa mở rồi tiếng chân. Bình thường, cô có thể đã lo nghĩ chuyện xấu nhất xảy ra - trộm hay người ngoài hành tinh hay gì đó- nhưng ngay lúc này cô chẳng quan tâm.
“Gracie?”
Tiếng của Riley. Anh chẳng chịu bỏ cuộc.
"Trong này," cô nói, giọng cô trầm và chan chứa nỗi đau. Toàn thân cô đau nhừ.
Ánh đèn ngoài hành lang bật sáng. Vài giây sau, anh xuất hiện trong phòng cô.
"Sao rồi? Em bịnh hả?"
"Em cũng mong vậy. Ít nhất thì em có thể khỏi lại. Hoặc chết. Cách nào thì vấn đề cũng được giải quyết."
Anh ngồi nơi mép giường và đưa tay vén tóc khỏi mặt cô. "Nói anh nghe chuyện gì xảy ra vậy?"
Cô cầm di động lên, nhấn nút cho các tin nhắn phát lại rồi đưa cho anh. Anh nghe vài phút. Sau khi anh tắt máy, cô thấy mình cồ kềm nước mắt.
"Em đâu có làm gì sai," cô nói. "Nếu em có, em chịu bị như vầy. Nhưng em không có làm mà đâu ai chịu lắng nghe. Việc kinh doanh của em hoàn toàn nhờ tiếng tăm. Bây giờ mất rồi, em còn được hai đơn đặt hàng vì hai cô dâu này quá cận ngày để tìm người thay thế. Gần như tất cả mọi người đều đã hủy đơn đặt hàng, chỉ trừ mỗi cái đặt hàng làm bánh chữ nhật ngớ ngẩn cho hội Di sản và em đảm bảo là lý do họ không hủy hẹn là vì em làm miễn phí cho họ."
Cô thấy vẻ mặt anh căng lên giận dữ. Anh cúi xuống hôn cô.
"Chúng ta sẽ giải quyết chuyện này," anh hứa.
"Không phải em cố làm rắc rối thêm, nhưng bằng cách nào?"
"Chúng ta sẽ tìm cách nào đó. Chúng ta là một đôi hợp tác ăn ý mà. Coi nào, chúng ta sẽ đi theo dõi Pam. Anh đã kêu tay thám tử tư tìm hiểu tất cả mọi thứ cần biết về cô ta. Phải có bí mật nào đó trong quá khứ của cô nàng và chúng ta sẽ tìm ra nó. Trong lúc chờ đợi, chúng ta sẽ đi chụp vài tấm hình làm bằng chứng kết án."
Gracie lắc đầu. "Anh đi đi."
"Em không di thì anh cũng không đi."
Anh nắm tay cô kéo ngồi dậy rồi anh cúi xuống trước mặt cô.
"Coi nào, Gracie. Cùng đi tiêu diệt Pam nào. Sẽ vui lắm đó."
Niềm khao khát được cuộn người lại trên giường gần như tràn ngập trong cô. Cô có thể đã làm theo ý nguyện đó trừ việc cô biết là nếu làm như vậy, cô sẽ không bao giờ đứng dậy nữa, và như vậy sẽ không tốt.
"Được thôi. Cho em mấy giây thay đồ đi."
Cô đứng dậy bước ra tủ đồ. Ngay cả việc chọn quần áo cũng dường như quá sức. Riley đến cạnh cô và đưa tay lấy một cái quần jeans đen với một áo thung tím sẫm.
"Rất hợp thời trang," anh nói, rồi để quần áo lên tay cô và đẩy cô vào phòng tắm. "Em có 3 phút để thay đồ."
"Anh học ở đâu từ 'rất hợp thời trang' vậy?"
Anh mỉm cười. "Em đùa hả? Ở giàn khoan rất thích bàn chuyện thời trang. Mấy người mẫu bán khỏa thân thu hút tụi anh, và mấy cái tin về sàn diễn làm tụi anh mê mẩn."
Cô mỉm cười, cảm thấy hơi gượng gạo nhưng cũng đỡ hơn nhiều. "Em sẽ ra ngay."
10 phút sau họ đã ở trong xe của anh và lái xuyên thị trấn trong ánh chiều tà nhập nhoạng.
Cô nhìn ra ngoài xe và cố hết sức kềm tiếng thở dài.
"Anh đâu có thời gian làm việc này," cô bảo anh. "Vài tuần nữa là tới ngày bỏ phiếu rồi."
"Anh lo chuyện đó rồi. Vài ngày nữa anh sẽ đi gõ cửa từng nhà."
"Số ủng hộ của anh thấp lắm sao?"
"Cũng tạm được."
Cô nhìn anh. "Nói thật cho em biết đi."
"Anh-"
"Riley, em đâu phải đứa con nít. Em chịu được mà. Số liệu như thế nào rồi?"
00:13 / 03:13
"Vẫn tiếp tục giảm."
Bao nhiêu phần trong đó là do lỗi của cô? Nếu cô không quay lại Los Lobos, chẳng có chuyện như vầy xảy ra.
"Em xin lỗi." cô nói. "Về mọi chuyện."
"Anh thấy tiếc về chuyện không may với việc làm bánh của em, nhưng các chuyện khác thì không."
"Gì cơ? Anh điên sao? Anh có thể bị thua. Anh có nghĩ tới điều đó chưa? 97 triệu đô đó."
"Anh sẽ không thua."
"Nhưng nếu anh thua, và nếu em có thai?"
Câu đó có vẻ khiến anh chú ý. "Em có thai?"
Cô sụp người trên ghế. "Em không biết. Em không nghĩ vậy. Em có thể thử thai trong 3 ngày nữa. Nhưng nếu em có thì sao?"
"Chúng ta sẽ lo chuyện đó."
Anh nói thật bình thản, cô không mong đợi điều đó. Cô mà ở vị trí của anh, cô đã hét ầm lên giận dữ rồi, nhưng sau một ngày như hôm nay, cô mừng là anh đã không làm quá lên.
"Em sẽ cố không có thai," cô nói.
"Anh không nghĩ em có thể làm thế."
Anh lái dọc một con đường mà cô thấy quen, rồi đậu sau một chiếc xe tải nhỏ.
"Nhà Pam đằng đó”, anh nói, chỉ về phía ngôi nhà ở góc đường. "Chúng ta đi bộ ra đó."
"Một người trong chúng ta nên ngâm nga bài hát chính phim Nhiệm vụ bất khả thi chứ (Mission Impossible)?” cô hỏi khi ra khỏi xe.
"Nếu em thấy cần."
"Chắc là không."
Cô đi bộ dọc con đường, nhiều nơi đèn đường đã sáng nhưng cũng có những khoảng tối để cô ẩn mình.
Khi Riley nép vào một khoảng sân bên đường, cô đi theo. Họ đi luồn qua sân sau và núp sau mấy bụi cây.
"Cô ta không đóng màn cửa," anh thì thầm.
"Có lẽ chị ta không nghĩ sẽ bị ai theo dõi. Em cũng chẳng nghĩ đến chuyện đó bao giờ. Dù vậy, với những việc đang xảy ra thì em nên lo điều đó."
"Đằng đó," anh chỉ.
Gracie cố nhìn qua cửa sổ. Pam đang đứng trong bếp, đổ cái gì từ một cái tô lớn vào-
"Mụ phù thủy đó có mấy cái khay nướng của em!"
Giọng cô vang vang trong đêm yên tĩnh. Khi Riley chụp cô và kéo sụp xuống cạnh anh, cô đưa hai tay lên che miệng.
"Xin lỗi" cô thì thầm. "Em không cố ý đâu."
"Anh biết". Anh thì thầm vào tai cô.
Giọng anh dịu dàng đã đủ làm cô phân tâm, lại còn kết hợp với hơi thở ấm áp của anh và vòng tay mạnh mẽ anh đang đỡ cô, cô cảm thấy tim cô như tan chảy.
Đây không phải là lúc, cô nhắc mình khi cô khuỵu xuống và thọc tay vào túi quần.
"Chị ta có mấy khuôn bánh của em."
"Anh cũng đoán được."
"Tại sao chị ta lại lấy khuôn bánh của em?"
"Anh cũng không hiểu."
Gracie cân nhắc các khả năng. "Để tự làm bánh cho mình? Nhưng tại sao chứ?" Cô hơi đứng lên để có thể nhìn qua cửa sổ lần nữa. Pam đang cúi người trên lò nướng, để bánh vô.
"Cái khay trong lò để quá cao," cô thì thầm. "Cạnh bánh sẽ bị cháy mất. Nếu chị ta định chôm nghề của em thì chị ta nên học hỏi nhiều hơn."
Cô quay sang anh. "Phải vậy không? Phải Pam tính chôm nghề của em không?"
"Sao cô ta lại muốn vậy? Có vẻ cô ta đã khá giả lắm rồi mà."
"Anh nói đúng. Ai đó đã trả tiền cho mấy bộ trang phục mắc tiền đó của chị ta." Gracie nói. "Và cái nhà nghỉ nữa. Nó đâu có rẻ. Giờ thì em hoàn toàn rối tinh lên rồi. Chị ta đang làm gì vậy?"
Họ chờ trong bụi gần 2 tiếng đồng hồ để cố tìm hiểu. Điều duy nhất họ phát hiện là Pam là một bà nội trợ dở òm. Gracie cảm thấy khá sung sướng khi cái bánh vừa bị cháy cạnh vừa bị xẹp một bên. Cô càng khoái chí hơn khi Pam thử lấy bánh ra khỏi khuôn và chỉ khoảng 60% cái bánh rơi ra trên khay làm nguội.
"Thật là thảm họa mà," Gracie vui vẻ nói khi họ quay lại xe. "Cái bánh đầu tiên em làm còn đẹp hơn thế, em nghĩ lúc đó em mới được 10 tuổi. Vậy em không phải lo chị ta sẽ cướp mất khách hàng của em..."
Giọng cô nhẹ dần khi cô nhận ra cô đâu còn khách hàng để bị cướp.
"Mình sẽ tìm ra cách," Riley nói và đưa tay vòng qua người cô, kéo cô lại gần. "Mình sẽ theo dõi cô ta cho đến khi hiểu ra chuyện, bao lâu cũng được."
"May là giờ trên tv không có gì để coi."
Anh nhìn cô và nhướng mày. "Em thà coi phim hơn đi theo dõi Pam với anh?"
Cô mỉm cười. "Không bao giờ! Em đã nói vậy sao. Không đời nào đâu. Anh biết cách làm cho một cô nàng sung sướng mà."
Hai đêm theo dõi kế tiếp cũng có kết quả tương tự. Pam nướng bánh. Rất xấu, Gracie hài lòng nghĩ. Mà chị ta cũng chẳng cẩn thận với mấy cái khuôn, chúng cháy nham nhở và bị trầy trụa, nhưng đó chẳng phải chuyện Gracie quan tâm nhất.
Nhưng vào đêm thứ ba, không thấy khay làm nguội đâu. Pam cũng chẳng vô bếp, trừ mỗi lúc chị ta vào đó để thảy cái món bánh khai vị mua từ siêu thị vào lò và lấy một chai vang trắng khỏi tủ lạnh.
"Có khách," Riley nói với vẻ đắc ý. "Coi Pam làm bạn với ai thời gian này nào. Có lẽ chúng ta sẽ có được câu trả lời từ đó."
"Người thú vị duy nhất có thể là ông thị trưởng." Gracie thì thầm. "Nhưng không thể là ông ta. Chị ta cũng nghĩ ông ta đáng ngờ giống như mọi người khác đã nghĩ."
"Em chắc không?"
Gracie nhận ra cô không chắc chuyện gì ngoài chuyện cô đang bị chuột rút ở chân.
"Chúng ta đi qua bên hông," Riley nói, "Ở đó có thể nhìn thấy ai lái tới."
Gracie đi theo anh, cố giữ người lom khom. Khi họ vô tới sân bên hông nhà, cô loay hoay với cái máy ảnh. Có thể chụp hình khách của Pam luôn thể.
Một chiếc xe lái dọc con đường. Gracie đứng lên để cô có thể dựa vào một thân cây nhỏ. Cô đưa máy lên, ngắm qua cái ống kính nhỏ. Cái xe tới gần hơn.
"Coi nào, bự con," cô thì thầm.
Riley bật cười. "Bự con?"
"Chỉ là một cách nói thôi."
"Ừ. Xe đang dừng lại."
Cô không chắc chuyện gì xảy ra kế đó. Có lẽ do lá cỏ ướt. Có lẽ do cô hậu đậu. Có lẽ do số mạng. Vì lý do gì cũng thế, ngay khi cô chuẩn bị chụp hình khách của Pam thì chân cô trượt, cô tụt xuống, tụt xuống. Theo bản năng, cô ráng chụp cái gì đó thì tay cô lại nhấn nút máy ảnh. Ánh đèn flash chói lòa trong bóng đêm. Tiếng máy ì ạch nhả hình và ai đó trong xe lùi xe lại chạy đi mất.
"Coi nào."
Riley chụp lấy tay còn rảnh của cô, kéo cô ra khỏi sân chạy về xe của họ. Đèn bật sáng trong nhà Pam. Cửa trước bật mở.
"Ai ngoài đó?" Pam la lên. "Có chuyện gì vậy?"
Gracie lao vào xe của Riley và cúi xuống núp dưới ghế.
"Đi, đi!" cô giục.
"Anh đang đi đây."
Anh đề máy, đảo đầu xe, phải chạy thêm 2 dãy nhà anh mới mở đèn xe lên. Gracie từ từ ngồi thẳng dậy.
"Em xin lỗi," cô nói, ái ngại không dám nhìn anh coi anh giận cỡ nào. "Em không cố tình đâu."
Một âm thanh phát ra làm cô sững người. Anh đang... cười?
Cô quay đầu nhìn anh. "Có gì vui chứ?"
"Em đó," anh phì cười. "Anh biết em không cố tình. Anh thấy em bắt đầu trượt nhưng anh ở quá xa để đỡ em. Em giống như nhân vật phim hoạt hình hay gì đó, ban đầu thì chậm, rồi trượt xuống nhanh dần, nhanh dần." Anh liếc cô. "Phải nói chứ Gracie, em chẳng bao giờ đáng chán cả."
"Hay quá. Anh có thể viết vậy trên bia mộ của em. Nhưng trong lúc này thì mình vẫn không biết Pam đang tính gì hay quen với ai. Anh có thấy cái xe không?"
"Tối quá anh không nhìn ra là xe gì?"
Gracie gỡ bỏ lớp bảo vệ của tấm hình và nhìn thấy trên ảnh một phần nóc nhà của Pam, cùng một khoảng tối cô đoán là bầu trời.
"Nếu em không khôi phục lại được nghề làm bánh thì em sẽ không bao giờ làm thợ chụp ảnh được."
"Em sẽ làm lại được."
"Sao anh biết?"
"Vì chúng ta sẽ giải quyết bí ẩn này, và ai đó đã làm chuyện này sẽ phải sửa sai. Kể cả việc anh phải dùng vũ lực ép họ."
Cô thích nghe anh nói thế. "Anh thật đáng yêu."
"Vì anh sẵn sàng đánh người khác vì em?"
"Phải. Rất đáng yêu."
Anh với qua chạm tay vào má cô. "Em cần coi lại tiêu chuẩn của em mới được."
"Không đời nào." Cô nói và quay đầu để áp môi vào lòng bàn tay anh. "Muốn ở lại đêm nay không?"
"Chắc rồi."
Cô thích là anh không hề phải cân nhắc điều đó.
"Anh là một người đàn ông tốt, Riley Whitefield.”
"Anh là một tên khốn, em chưa thấy đó thôi."
"Em không nghĩ vậy đâu."
Đúng, anh có khuyết điểm, nhưng ai mà không có? Điều quan trọng là anh luôn ở bên cạnh cô, ngay từ lúc đầu, bất chấp quá khứ kỳ cục, đáng sợ giữa họ. Anh rõ ràng đã quên đi cô là con nhỏ bám đuôi. Anh bảo vệ, quan tâm cô, thông minh, hài hước và khi họ ân ái, cô như khám phá cả một thế giới mới vì có anh. Anh làm cô cảm thấy an toàn, anh làm cô cảm thấy "tia lửa"
Cô ngắm anh suốt đoạn đường lái về nhà cô. Sau khi anh đậu cạnh xe cô, anh nghiêng qua hôn cô. Khi cô vòng tay ôm chặt lấy anh, cô tự hỏi có lẽ nào cô đã khéo chọn hoàng tử của lòng cô ngay khi còn ở tuổi ngây thơ 14.