Số lần đọc/download: 197 / 10
Cập nhật: 2020-05-03 18:19:14 +0700
Lời Bạt
N
ếu đây là một bộ phim thì sẽ xuất hiện một hàng chữ lớn “5 năm sau”. Chúng tôi đi trên cánh đồng, chân để trần. Tôi mặc một chiếc váy hoa, Marek mặc quần bò, ống xắn lên đến đầu gối. Giữa hai chúng tôi là một bé gái tung tăng chạy nhảy, đầu đội chiếc mũ cói.
Thật may mắn vì đó là cuộc đời thật... Và chúng tôi rất hạnh phúc.
Chúng tôi vẫn không đeo nhẫn cưới. Vết trắng trên ngón tay đeo nhẫn của tôi đã bị rám nắng từ lâu rồi. Hai chiếc nhẫn nằm trên bậu cửa sổ phòng ngủ. Tất nhiên là tôi lau bụi cho chúng... Đôi khi ánh mắt chúng tôi tha thẩn về hướng ấy. Và chúng tôi biết rằng mỗi ngày chúng tôi cần phải làm bạn với nhau nhiều hơn.
Đeo nhẫn cưới là chưa đủ...
Kuba sống cùng với vợ anh ấy. Về nguyên tắc chúng tôi không liên hệ với nhau... Anh có viết cho tôi mấy bức mail. Tôi không đọc. Mà xóa ngay. Tôi biết là bức tranh “của chúng tôi” được anh treo ở văn phòng làm việc của anh.
Thỉnh thoảng tôi nghe Dvořák. Nhưng khi tôi chỉ có một mình. Đĩa bản giao hưởng số chín tôi cũng mang theo trong xe. Sáng nay Marek ngạc nhiên hỏi tôi có biết là những nốt ruồi trên vai tôi được xếp giống như hình chòm sao Đại hùng tinh.
Tôi biết.
Tôi đã dịch cuốn sách đầu tiên. Thực ra thì đây không phải là văn học Anh thế kỷ thứ mười chín, nhưng là... về tình yêu. Hôm qua tôi đã đưa bản dịch đi biên tập. Sau nửa năm nữa sẽ phát hành. Tôi đã đợi rồi. Tôi đã có lời đề nghị cho hai cuốn tiếp theo. Có thể ở đây mơ ước của tôi sẽ được hiện thực hóa?
Dominika sang chỗ Stephen. Họ có một ngôi nhà nhỏ gần London và hoa trong vườn. Như chính nó nói ra, thì cuộc đời đã trừng phạt nó bằng hai cô bé sinh đôi cực kỳ hiếu động. Gần đây nó gọi điện cho Eva, nói rằng đó không phải là kiểu ổn định mà nó vẫn mơ ước. Thực ra thì nó yêu hai cô con gái hơn cả bản thân mình, nhưng nó vẫn muốn có một kỳ nghỉ một tuần không vướng bận tụi nhỏ. Nó vẫn không tin vào “giấy tờ”, cho dù Stephen thuyết phục nó làm đám cưới.
Có đôi lần tôi phân vân, phải chăng khi ấy Marek đã có chuyện tình cảm với Dominika? Tôi không chắc chắn. Nhưng... Bới lên chuyện ấy để làm gì? Vào thời điểm này thì chuyện đó không quan trọng. Đôi khi cần phải khép lại quá khứ và không nhìn lại phía sau. Chúng tôi có nhau, chúng tôi có một cô con gái... Về chuyện con bé đã đến với gia đình tôi, chúng tôi biết được vào ngày sáu tháng mười hai. Ngày Ông Già Noel. Nhưng đây là một câu chuyện hoàn toàn khác...
Giờ đây tôi biết được một điều. Việc tạo dựng mối quan hệ tình cảm với nhau giống như xây một lâu đài trên cát. Cần phải quan tâm không ngừng nghỉ để nó không bị sụp đổ... Và để không ai có thể giẫm lên nó... Không thể rời mắt dù chỉ trong chốc lát. Mối quan hệ giữa hai con người thật mong manh, dễ vỡ. Chính xác như một lâu đài cát. Khi bạn ngoảnh mặt đi, sóng biển sẽ tràn lên nó. Chỉ còn lại nước biển mặn chát hoặc những giọt nước mắt mặn chát.
Amalka, 24 tháng Tám, 2013