Nguyên tác: The Monogram Murders (2014)
Số lần đọc/download: 257 / 41
Cập nhật: 2020-04-04 20:28:24 +0700
Chương 17 - Người Phụ Nữ Lớn Tuổi Và Chàng Trai Trẻ
T
hế đấy,” Poirot nói khi người khách của chúng tôi ra về. “Nancy Ducane đồng ý với Margaret Ernst rằng vợ chồng Ive tự sát, nhưng biên bản chính thức lại ghi rằng đây là hai cái chết do tai nạn. Ambrose Flowerday đưa ra lời nói dối này để bảo vệ thanh danh của Patrick và Frances Ive, không để nó hoen ố thêm.”
“Lạ thật,” tôi nói. “Margaret Ernst không hề nói gì về chuyện này.”
“Cho nên tôi tự hỏi liệu có phải chúng ta đã tìm ra được lý do vì sao bà ta bắt anh hứa không nói chuyện với ông bác sĩ hay không. Liệu Ambrose Flowerday có hãnh diện về lời nói dối của ông ta, đủ để thừa nhận nếu có ai đến? Liệu có phải Margaret Ernst muốn bảo vệ ông ta…”
“Đúng,” tôi đồng ý. “Đó có thể là lý do bà ta muốn kéo tôi ra xa ông ta.”
“Mong ước bảo vệ – điều này quá dễ hiểu!” Giọng của Poirot chứa chan cảm xúc.
“Ông không thể tự trách mình về Jennie, ông Poirot ạ. Ông đâu thể bảo vệ cô ta.”
“Chuyện này thì anh sáng suốt đấy, Catchpool. Bảo vệ Jennie là điều không thể đối với bất cứ ai, ngay cả với Hercule Poirot này. Đã quá muộn để mà cứu Jennie, ngay cả trước khi tôi gặp cô ta – điều này nay đã rõ. Quá muộn rồi.” Ông thở dài. “Điều thú vị là lần này lại có máu, trong khi lần trước chỉ có thuốc độc chứ chẳng có máu me.”
“Tôi cứ thắc mắc mãi: thi thể Jennie đang ở đâu? Khách sạn Bloxham đã được xới tung để tìm kiếm mà vẫn chẳng thấy gì!”
“Đừng thắc mắc nó ở đâu, Catchpool ạ, ở đâu không quan trọng, Hãy thắc mắc vì sao. Nếu thi thể được chuyển ra khỏi khách sạn bằng xe chở đồ giặt, bằng vali hay bằng xe cút kít, thì tại sao nó phải được chuyển đi? Tại sao không bỏ nó lại phòng khách sạn như ba người kia?”
“Vậy câu trả lời là sao? Ông biết mà, hãy nói cho tôi nghe đi.”
“Đúng vậy,” Poirot nói. “Tất cả những chuyện đó đều có thể giải thích, nhưng tôi e rằng đó không phải là một lời giải thích vui vẻ.”
“Vui vẻ hay không, tôi cũng muốn nghe.”
“Vào lúc thích hợp anh sẽ được nghe mọi chuyện. Lúc này tôi sẽ chỉ nói với anh như sau: không nhân viên nào của khách sạn Bloxham thấy Harriet Sippel, Ida Gransbury và Richard Negus hơn một lần, trừ một người duy nhất: Thomas Brignell. Anh ta gặp Richard Negus hai lần: một lần khi Negus đến khách sạn hôm thứ tư và Brignell ra đón ông ta, lần nữa vào tối thứ năm khi anh ta đụng phải Richard Negus ở hành lang và ông Negus đặt anh ta rượu vang.” Poirot phát ra vài tiếng cười khùng khục, vẻ tự mãn. “Hãy nghĩ về chuyện đó, Catchpool ạ. Anh bắt đầu thấy sự kiện đó nói lên điều gì chưa?”
“Chưa.”
“À!”
“Xin ông đấy, ông Poirot! Đừng thốt ra cái âm ‘À’ làm người ta điên tiết lên như thế.”
“Tôi đã nói anh rồi, bạn tôi ạ: đừng bao giờ chờ đợi được ban cho câu trả lời.”
“Tôi thực sự bí rồi! Từ nhiều góc độ, có vẻ như Nancy Ducane phải là hung thủ, nhưng bà ta lại có chứng cứ ngoại phạm từ Louisa Wallace. Vậy thì… ai khác có thể là người muốn giết Harriet Sippel, Ida Gransbury, Richard Negus và cả Jennie Hobbs nữa?” Tôi bước qua bước lại trong phòng khách, bực bội với chính mình vì đã không thể thấy đường hướng. “Dù tôi vẫn nghĩ ông có họa điên mới nghi ngờ Henry Negus hay Rafal Bobak hay Thomas Brignell, nhưng giả dụ họ là hung thủ đi nữa thì động cơ của họ có thể là gì? Những người này có gì liên kết với sự kiện bi thương ở Great Holling mười sáu năm về trước?”
“Henry Negus có một động cơ phổ biến và cổ xưa nhất thế giới: tiền. Ông ấy chẳng nói với chúng ta rằng người anh Richard đang làm tan hoang tài sản của mình đó sao? Ông ta còn nói rằng vợ ông ta một mực không chịu đuổi Richard ra khỏi nhà. Nếu Richard Negus chết, Henry Negus sẽ không phải nuôi anh trai mình. Nếu Richard không chết, ông ta có thể mất đi một gia tài nhỏ vì ông anh.”
“Còn Harriet Sippel và Ida Gransbury. Còn Jennie Hobbs? Cớ sao Henry Negus phải giết cả họ nữa?”
“Tôi không biết, mặc dù tôi có thể nghĩ thêm.” Poirot nói. “Về phần Rafal Bobak và Thomas Brignell – tôi nghĩ cả hai đều không có động cơ, trừ phi một trong hai người không phải là kẻ mà chúng ta lầm tưởng.”
“Tôi nghĩ ta có thể điều tra thêm đôi chút về họ,” tôi nói.
“Trong khi chúng ta lập danh sách các nghi phạm tiềm năng, anh nghĩ sao về Margaret Ernst và bác sĩ Ambrose Flowerday?” Poirot gợi ý. “Họ không yêu Patrick Ive, nhưng dù vậy họ vẫn có thể muốn trả thù cho ông ấy. Margaret Ernst, theo lời khai của chính bà, đang ngồi một mình tại nhà vào lúc diễn ra các án mạng. Và chúng ta không biết bác sĩ Flowerday ở đâu vì anh đã hứa không tìm đến ông ta – và, hỡi ôi, anh đã giữ lời hứa. Poirot này phải tự tìm đến Great Holling thôi.”
“Tôi đã nói ông nên đi cùng tôi rồi mà,” tôi nhắc nhở. “Nhưng nếu ông đi thì làm sao ông trao đổi được với Nancy Ducane, Rafal Bobak và những người khác. Nhân tiện, tôi cũng đã suy nghĩ về chàng trai trẻ và người phụ nữ lớn tuổi mà Bobak nghe lỏm được Harriet, Ida và Richard Negus bàn tán – giả sử như lời kể của ông ta là đáng tin. Và tôi đã lập ra một danh sách tất cả các cặp có liên hệ tình cảm với nhau.” Tôi moi ra từ trong túi một bản danh sách. Phải thừa nhận rằng tôi đã hy vọng gây ấn tượng với Poirot, nhưng dù ấn tượng hay không, ông đã chẳng thể hiện điều gì cả.
“George và Harriet Sippel,” tôi đọc lớn. “Patrick và Frances Ive. Patrick Ive và Nancy Ducane. William Ducane và Nancy Ducane. Charles và Margaret Ernst. Richard Negus và Ida Gransbury. Không cặp nào người nữ lớn tuổi hơn người nam, nói chỉ đến mức để mô tả là ‘đáng tuổi mẹ’.”
“Xì,” Poirot sốt ruột nói. “Anh không chịu suy nghĩ, bạn tôi ạ. Làm sao anh biết cặp đó có tồn tại hay không, cái cặp có người phụ nữ lớn tuổi và chàng trai trẻ ấy?”
Tôi nhìn sững ông, tự hỏi có phải ông đã mất lý trí. “Walter Stoakley đã nói về họ ở King’s Head, và Rafal Bobak đã nghe thấy…”
“Non, non,” Poirot sỗ sàng ngắt lời. “Anh không chịu chú ý chi tiết: ở quán trọ King’s Head, Walter Stoakley nói về người phụ nữ đã chấm dứt mối liên hệ lãng mạn với một người đàn ông, đúng không nào? Còn cuộc trò chuyện mà Rafal Bobak nghe lỏm được từ ba nạn nhân thì bàn về một người đàn ông không còn mối quan tâm lãng mạn đối với người phụ nữ vẫn khao khát tình yêu của ông ta. Làm sao đó có thể là cùng những người như nhau, cùng một cặp? Phải là trái ngược hoàn toàn chớ: họ không thể nào là cùng những người như nhau!”
“Ông có lý,” tôi bẽ bàng nói. “Tôi đã không nghĩ đến điều đó.”
“Anh quá hào hứng với mẫu hình của anh – đó là lý do. Một phụ nữ lớn tuổi và một chàng trai trẻ ở chỗ này, rồi một phụ nữ lớn tuổi và chàng trai trẻ ở chỗ nọ. Voilà, anh mặc nhiên cho họ là cùng những người như nhau!”
“Vâng, quả vậy. Có lẽ tôi đã làm sai nghề.”
“Non. Anh lại mặc cảm rồi, Catchpool. Không phải lúc nào anh cũng vậy, nhưng đôi lúc. Anh đã từng giúp tôi thoát ra khỏi đường hầm rối rắm. Anh còn nhớ cái lúc anh nói dù Thomas Brignell còn giấu diếm điều gì thì đó cũng là vì lo lắng riêng tư thôi? Đó là một nhận xét rất hữu ích cho tôi, thực sự rất hữu ích!”
“Thế thì e rằng tôi vẫn đang trong đường hầm và chưa thấy tia sáng nào ở phía cuối cả.”
“Tôi hứa với anh,” Poirot nói. “Ngày mai, ngay sau bữa điểm tâm, chúng ta sẽ làm cuộc viếng thăm nho nhỏ, anh và tôi. Sau đó anh sẽ hiểu rõ hơn bây giờ. Tôi hy vọng cả tôi cũng thế.”
“Tôi có được phép hỏi chúng ta sẽ viếng thăm ai không?”
“Cứ hỏi đi, mon ami.” Poirot mỉm cười. “Tôi đã gọi cho Scotland Yard để lấy địa chỉ. Tôi nghĩ đó là người mà tôi chỉ cần nói tên ra là anh biết ngay.”
Khỏi phải nói, ông vẫn không có ý định cho tôi biết người đó.