Số lần đọc/download: 0 / 18
Cập nhật: 2020-11-29 02:16:03 +0700
Chương 17
R
oz không thốt nên lời. Cô đã tưởng tượng hàng đống lý do cho cảnh ngộ của Xoong Chần Trứng, nhưng chưa bao giờ nghĩ về điều này. Đúng là chẳng ai đầu óc bình thường lại đến ăn ở một nhà hàng mà thịt thà đầy dòi bọ. Nhưng cô từng ăn ở đó. Hai lần. Và không hề hay biết về dòi bọ. Lẽ ra Hawksley nên trung thực hơn và nói với cô ngay từ đầu. Dạ dày cô quặn lại như muốn đào thải hết những thứ có thể đã ăn phải. Cảm nhận được ánh mắt anh đang hướng về mình, cô cố kiềm chế sự ghê tởm đang nhộn nhạo trong bụng.
“Em không hiểu,” cô cẩn trọng nói. “Ý anh là mới khởi tố thôi sao? Vậy mà em thấy cứ như thể anh đã bị xét xử và nhận phán quyết rồi ấy. Vì nếu vụ án chưa bị đem ra tòa thì làm sao khách hàng biết được viên thanh tra kia tìm thấy những gì? Và những kẻ đeo mặt nạ là ai?” Cô chau mày nhìn anh, “Em không thể tin nổi anh lại là một kẻ ngốc coi thường quy định vệ sinh an toàn thực phẩm như thế. Làm sao có thể đến mức để thịt ôi thiu đầy tủ lạnh và những con chuột bò lổm ngổm khắp sàn chứ.”
Đột nhiên cô bật cười nhẹ nhõm và khẽ đập bàn tay mảnh dẻ vào ngực anh, “Anh được lắm! Việc này thật ngớ ngẩn. Anh đang dọa em đúng không?”
Hawksley lắc đầu, “Anh ước gì là như thế.”
Roz đăm chiêu nhìn anh một thoáng rồi trườn khỏi lòng anh, đi vào bếp. Hawksley nghe thấy tiếng bật nút chai và tiếng những chiếc ly thủy tinh va vào nhau lanh canh. Cô ở trong đó lâu hơn mức cần thiết khiến anh nhớ về người vợ cũ. Cô ta cũng luôn hành động tương tự, biến mất vào bếp bất cứ khi nào cảm thấy tổn thương hoặc thất vọng. Anh đã tưởng Roz sẽ khác.
Cuối cùng, cô cũng xuất hiện cùng với một cái khay. “Được rồi,” cô đanh giọng, “Em vừa có một suy nghĩ thế này.”
Anh không nói gì.
“Em không tin anh lại để nhà bếp của mình bẩn đến thế. Anh quá nhiệt huyết. Xoong Chần Trứng là giấc mơ đã thành hiện thực chứ không phải một khoản đầu tư tài chính để cố gắng kiếm lời cho bằng được.” Cô rót cho anh một ly vang, “Và một tuần trước, anh đã buộc tội em vì anh lại bị giở trò, chứng tỏ anh từng bị giở trò một lần.” Cô rót ly thứ hai cho mình, “Vậy nên con chuột và đống thịt thối đó là âm mưu phá hoại, đúng không?”
“Quả có vậy,” anh nhấp rượu. “Nhưng tất nhiên, với tư cách là chủ nhà hàng thì anh sẽ kêu oan như thế rồi.”
Một vết thương tinh thần nghiêm trọng, cô nghĩ thầm. Chẳng trách anh không tin ai nữa. Cô ngồi lên mép ghế sofa. “Thêm nữa,” cô lờ đi lời nhận xét của anh. “Theo như em được biết thì anh đã từng bị đánh hai lần, cửa kính xe ô tô bị đập vỡ và Xoong Chần Trứng bị đột nhập.” Cô nhấp rượu, “Vậy chúng muốn gì ở anh?”
Hawksley vươn người, kéo giãn phần cơ lưng vẫn đang thâm tím của mình, “Có lẽ chúng muốn tống anh ra ngoài, càng nhanh càng tốt. Nhưng anh không hề có manh mối gì về kẻ đứng phía sau. Sáu tuần trước anh đang là một đầu bếp mãn nguyện, điều hành công việc kinh doanh nho nhỏ nhưng yên ổn của mình mà không màng tới thế giới bên ngoài. Rồi một hôm, anh đi chợ về lúc 10 giờ sáng và phát hiện ra trợ lý của mình bị thanh tra y tế nhiếc móc, nhà bếp bốc mùi kinh khủng và anh rất có thể sẽ bị khởi tố.” Anh vò đầu, “Nhà hàng phải đóng cửa ba ngày để dọn dẹp. Đội ngũ nhân viên không bao giờ quay trở lại. Khách hàng của anh, chủ yếu là giới cảnh sát và gia đình của họ, mà nhân tiện, lại chính là nguyên nhân phát tán thông tin về chuyến thanh tra an toàn vệ sinh thực phẩm kia, đã nhất loạt rời bỏ nhà hàng vì cho rằng anh đã tự ý cắt xén tiền công để làm đầy túi mình, còn các nhà hàng quanh đó thì cáo buộc anh gây tiếng xấu cho cả vùng vì sự ẩu tả của bản thân. Anh hoàn toàn bị ruồng rẫy và cô lập.”
Roz lắc đầu, “Vậy tại sao anh lại không báo cáo vụ đột nhập vào thứ Ba tuần trước?”
Anh thở dài, “Làm vậy thì được gì chứ? Anh không thấy nó liên quan gì đến vụ thanh tra kia. Thay vì báo cảnh sát, anh quyết định tự mình xử lý bọn chúng.” Anh nhận ra, cô hoang mang thấy rõ. “Anh bắt được hai tên đang đập phá nhà hàng. Anh nghĩ chỉ do trùng hợp, có lẽ chúng thấy nhà hàng không có người và thừa cơ làm tới.” Đột nhiên anh cười lớn, “Anh đã giận em đến nỗi quyết định trói chúng trên lầu, bịt miệng và còng tay chúng vào chấn song cửa sổ trước cả khi chúng kịp nhận ra mình bị đánh bởi cái gì. Nhưng chúng rất gan,” anh nói với vẻ ngưỡng mộ thực sự. “Nên nhất định không chịu hé răng.” Anh nhún vai, “Thành ra anh cứ bỏ đó, đợi đến khi có kẻ đi tìm chúng.”
Hẳn Hawksley đã rất sợ. “Vậy sao anh lại cho rằng chúng đến chỉ là trùng hợp chứ không phải do em?” Cô tò mò hỏi, “Em đã nghĩ chắc lần nào cũng là em đem rắc rối đến.”
Hawksley nheo mắt cười, “Em không thấy lúc mình cầm cái chân bàn đâu. Em khiếp sợ khi cánh cửa bếp mở ra, nhẹ nhõm khi thấy đó là anh, và bực tức vô cùng khi anh nói sẽ không gọi cảnh sát. Rốt cuộc đồng bọn của chúng không đến, nhưng như thế cũng tốt.” Hawksley uống một ngụm đầy rượu và nuốt ực xuống, “Anh ở trong thế tiến thoái lưỡng nan, cảnh sát sẽ không tin anh. Họ nghĩ anh có tội, và cố dùng ảnh hưởng của mình hoặc bày chiêu trò nhằm chối bỏ cáo buộc. Ngay cả Geoff Wyatt cũng vậy. Dù đã từng là đồng đội của anh và hiểu về anh rõ hơn ai hết, nhưng cậu ta cũng tuyên bố mình bị ngộ độc thực phẩm từ khi nhìn thấy những bức ảnh của thanh tra y tế. Đồng nghiệp cũ từng thường xuyên tới ăn ở chỗ anh, một phần bởi anh vẫn hay giảm giá cho họ, và một phần vì mong muốn được nhìn thấy một cựu cảnh sát thành công.” Anh mệt mỏi quệt tay ngang miệng, “Giờ anh bị ghét bỏ và chẳng thể đổ lỗi cho họ được. Họ cảm thấy bị lừa gạt.”
“Nhưng anh có lý do gì để lừa gạt họ đâu cơ chứ?”
“Vì suy thoái kinh tế.” Anh thở dài, “Việc kinh doanh tuột dốc không phanh. Công việc làm ăn của anh không phải ngoại lệ. Việc đầu tiên một chủ cửa hàng sẽ làm là gì khi hết tiền? Dĩ nhiên là dùng nguyên liệu tệ hại và nấu nướng hổ lốn.”
Logic ở đây đã bị bóp méo. “Nhân viên không bênh vực anh sao?”
Hawksley cười gằn, “Hai nữ phục vụ đồng ý lên tiếng bảo vệ anh, nhưng người duy nhất mà lời nói có trọng lượng là bếp phó, và tin tức cuối cùng anh nghe được là hắn đang trên đường tới Pháp.” Anh duỗi thẳng tay lên, nhăn mặt khi cơn đau lan khắp vùng xương sườn, “Chắc là bị mua chuộc rồi, dù ở lại cũng chẳng giúp được gì cho anh. Có ai đó đã cho kẻ hại anh vào nhà bếp, và ngoài anh ra thì chỉ còn hắn cầm chìa khóa.” Anh vằn mắt, “Lẽ ra anh phải bóp cổ hắn khi có cơ hội. Nhưng bấy giờ anh quá sốc và không kịp suy nghĩ cho thấu đáo để liên kết mọi chuyện lại với nhau. Đến khi anh ngẫm ra thì hắn đã chuồn mất rồi.”
Roz đăm chiêu day day ngón cái, “Mấy gã đó không nói gì với anh sau khi em đi sao? Em tưởng anh sẽ dùng cái trâm của em cơ.”
Sự thật thà của cô khiến gương mặt ảm đạm của anh khẽ nở nụ cười, “Quả là anh đã làm thế thật, nhưng điều hắn nói khó hiểu lắm. ‘Tịch biên tài sản. Mày sẽ trắng tay khi bị tịch biên tài sản!’ Đó, hắn chỉ nói đến vậy.” Anh nhướng mày, “Em có hiểu ra được điều gì không?”
“Không, trừ khi ngân hàng chuẩn bị thu hồi khoản nợ của anh.”
Hawksley lắc đầu, “Anh chỉ vay một khoản tối thiểu nên trước mắt không có áp lực nào từ phía ngân hàng cả.” Anh gõ gõ mấy ngón tay xuống sàn, “Theo logic mà nói, có lẽ hắn ám chỉ hai nhà hàng gần chỗ anh. Cả hai đều đã phá sản và các chủ nợ đang tiến hành siết tài sản để thế nợ.”
“Chà, chắc là thế.” Roz hào hứng nói, “Kẻ nào đó muốn cả ba nhà hàng. Anh không hỏi hắn ai là chủ mưu và tại sao à?”
Hawksley khẽ vò tóc gáy và kể lại, “Anh bị đánh ngất trước khi có cơ hội. Rõ ràng có một tên thứ năm đã lẻn lên tầng khi vụ ẩu đả xảy ra để giải cứu hai tên bị còng vào cửa sổ. Tiếng động chúng ta nghe thấy khi ấy chính là tiếng búa. Đến khi anh tỉnh lại thì cái chảo đang cháy bùng bùng trên bếp và cảnh sát đã ập đến. Hàng xóm sát nhà anh cứ lải nhải mãi về việc ông ta phải gọi xe cứu thương vì anh đã cố luộc chín một khách hàng trong nồi canh cá.” Anh cười ngượng, “Đúng là một cơn ác mộng tồi tệ. Thế là anh đánh gã cớm gần nhất và vội vã chạy khỏi nhà hàng. Bấy giờ anh chỉ nghĩ được có vậy. Một kẻ nào đó đang muốn chiếm lấy Xoong Chần Trứng. Anh đã điều tra hai nhà hàng bên cạnh từ năm tuần trước, nhưng chẳng tìm ra mối liên hệ nào cả. Một cái được bán cho chuỗi cửa hàng bán lẻ và cái kia được bán đấu giá cho một công ty đầu tư.”
“Chưa biết chừng chỉ là vỏ bọc thôi. Anh đã đến phòng đăng kí kinh doanh chưa?”
“Thế em nghĩ anh đã làm gì suốt ba ngày vừa rồi?” Hawksley nghiến răng, “Anh đã kiểm tra tất cả mớ sổ sách, nhưng chẳng chứng minh được gì hết. Anh hoàn toàn mù tịt, chỉ biết việc bị gọi ra tòa sẽ là đòn kết liễu giáng xuống Xoong Chần Trứng. Và anh đoán tới lúc đó, sẽ có người đề nghị anh bán lại nhà hàng, giống như em cứ gợi ý mấy hôm trước đấy.”
Roz để mặc cơn giận của anh bùng phát. Giờ cô đã hiểu, “Khi ấy thì mọi chuyện sẽ trở nên quá muộn.”
“Chính xác.”
Họ ngồi yên trong vài phút.
“Tại sao anh lại bị đánh vào lần đầu tiên em gặp anh?” Cuối cùng Roz hỏi, “Chắc chuyện đó diễn ra sau vụ thanh tra nhà hàng.”
Anh gật đầu, “Ba hay bốn ngày sau khi nhà hàng hoạt động trở lại. Chúng túm lấy anh ở chỗ bậc thềm khi anh mở cửa. Cũng giống hệt bọn khốn mà em đã nhìn thấy, vẫn mấy tên đeo mặt nạ trùm đầu cầm gậy bóng chày, nhưng lần đó, chúng lôi anh vào thùng một chiếc xe tải chở cá lái chừng mười dặm tới New Forest, tát anh túi bụi và bỏ anh lại lề đường. Trên người anh không có tiền cũng chẳng có thẻ. Phải mất cả buổi chiều anh mới đi bộ về tới nhà, bởi chẳng ai cho anh đi nhờ xe, và cuối cùng…” anh quay sang nhìn cô. “Anh thấy thần Vệ nữ bước ra từ tranh Botticelli đang thơ thẩn trong nhà hàng của mình. Anh tưởng vận may đã tới cho đến khi thần Vệ nữ mở miệng và biến thành Nữ thần báo ứng.” Anh cúi xuống để tránh tay cô. “Chúa ơi!” Anh cười nhăn nhở, “Anh đã kiệt sức mà em còn trút giận lên anh nhiều hơn cả bọn khốn trong chiếc xe chở cá nữa. Cưỡng hiếp sao, vì Chúa! Anh chẳng còn sức mà bước nữa ấy chứ!”
“Đó là lỗi của anh khi để cửa sổ có song sắt đấy chứ. Tại sao lại như vậy? Em chỉ tò mò thôi.”
“Nó có sẵn khi anh mua tòa nhà. Bà vợ của người chủ cũ hay bị mộng du. Mấy tuần gần đây anh thấy mừng vì họ đã làm như vậy.”
Cô quay trở lại với câu hỏi lúc trước, “Nhưng chưa sáng tỏ gì cả. Ý em là, nếu mục đích của vụ thanh tra là muốn anh nhanh chóng từ bỏ nhà hàng thì họ phải hành hung anh vào cái ngày anh mở cửa trở lại, chứ không phải ba bốn ngày sau đó. Và nếu họ hả hê chờ đợi đến lúc anh ra hầu tòa, thì tại sao còn phải ra tay với anh làm gì?”
“Anh biết. Điều đó khiến anh nghi ngờ em. Anh cứ nghĩ em liên quan đến chuyện này nên đã nhờ điều tra, nhưng có vẻ em hoàn toàn trong sạch.”
“Cảm ơn,” cô đáp khô khốc.
“Là em thì em cũng sẽ làm thế thôi.” Anh nhíu chặt mày làm trán nhăn lại, “Nhưng em cũng phải thừa nhận rằng, quanh thời điểm em xuất hiện, mọi chuyện đều xảy ra một cách kì lạ.”
Khách quan mà nói, Roz cũng nhận thấy thế. “Nhưng anh đã gặp rắc rối từ trước khi chúng ta biết về nhau rồi mà. Nên tất cả chỉ là trùng hợp thôi.” Cô rót đầy ly của anh, “Vả lại, dù gì mối liên hệ duy nhất giữa chúng ta vào năm tuần trước là Olive Martin, và anh không cho rằng cô ta đứng sau thảm kịch này đấy chứ? Olive thậm chí còn chẳng thể tự mở nước bồn tắm, chứ đừng nói đến việc suy tính âm mưu hất cẳng anh ra khỏi Xoong Chần Trứng.”
Hawksley sốt ruột nhún vai, “Anh biết. Anh đã suy nghĩ cả ngàn lần rồi. Tất cả đều hết sức vô lý. Của đáng tội, đây là công việc nghiêm chỉnh nhất mà anh từng làm. Nhưng anh đã bị chơi xấu, bị hạ đo ván mà thậm chí còn không hiểu nổi ai là kẻ chủ mưu.” Anh cào cào mái tóc lởm chởm của mình với dáng điệu mỏi mệt, “Vậy đấy, cô Leigh ạ, giờ cô cảm thấy thế nào về một chủ nhà hàng thất bại, bị kết án vì tội cố ý làm trái quy định vệ sinh an toàn thực phẩm, hành hung, phóng hỏa và chống người thi hành công vụ? Bởi vì trừ khi có phép màu xảy ra, còn nếu không, ba tuần nữa anh sẽ phải ra hầu tòa đấy.”
Mắt cô sáng lấp lánh bên trên ly rượu, “Thật gợi tình.”
Hawksley bật cười. Ánh mắt cô cũng sáng long lanh như đôi mắt của Alice trong tấm hình.
“Em giống hệt con gái mình.” Anh lại xoay xoay tấm ảnh, “Lẽ ra em nên treo những tấm ảnh này khắp nhà để nhắc mình nhớ rằng con bé xinh xắn đến nhường nào. Nếu là anh thì anh sẽ làm thế.” Nghe tiếng Roz hít vào thật mạnh, anh nhìn cô, “Xin lỗi. Thật không tế nhị.”
“Đừng ngốc thế. Em chỉ vừa nhớ ra em đã từng nhìn thấy gã côn đồ đó ở đâu thôi. Hóa ra là một trong hai tên con trai nhà Hayes. Người đàn ông già sống bên cạnh nhà Martin. Ông ta có tấm ảnh chụp cả gia đình đặt trên tủ búp phê.” Cô vỗ tay, “Thật kì diệu, Hawksley ạ. Đây có phải là phép màu không? Lời cầu nguyện của xơ Bridget đã thành hiện thực.”
Cô ngồi ở bàn ăn và ngắm nhìn Hawksley hóa phép những thứ có trong tủ lạnh. Giống như da chết, cơn giận dữ của anh đã tróc vảy và bong đi hết. Giờ anh đang ngâm nga vui vẻ khi nhét thịt xông khói vào giữa những lát ức gà và rắc mùi tây lên trên.
“Anh không định găm cái trâm cài mũ của em vào người ông Hayes đấy chứ?” Cô hỏi anh, “Em tin ông ta không dính líu gì đâu. ông ta già rồi mà.”
Hawksley đáp, “Anh không nghĩ thế.” Anh phủ giấy bạc lên cái đĩa và đặt vào lò nướng, “Nhưng giờ anh chẳng thể hiểu nổi các mảnh ghép khớp lại với nhau như thế nào. Tại sao con trai nhà Hayes lại đột nhiên gây áp lực lên anh trong khi tất cả những gì hắn phải làm là ngồi đó và chờ đến ngày anh bị khởi tố?”
“Bắt hắn lại và hỏi cho ra lẽ,” Roz gợi ý. “Nếu là em, em sẽ lái xe thẳng đến Dawlington, hỏi ông bố địa chỉ và gọi cảnh sát.”
“Và hành động đó sẽ chẳng đưa em đến đâu cả.” Hawksley suy nghĩ một lúc, “Em nói em đã ghi âm lại cuộc trò chuyện với lão già, đúng không. Anh muốn nghe. Anh không tin mọi sự đơn giản là trùng hợp. Dứt khoát phải có mối liên hệ. Tại sao tất cả đột nhiên trở nên cuống quýt và còn dùng gậy bóng chày nữa? Thật ngớ ngẩn.”
“Anh nghe luôn đi này.” Cô cầm cặp táp từ hành lang vào, tìm băng cát xét và đặt máy ghi âm lên bàn, “Em và ông già đang nói chuyện về đứa con ngoài giá thú của Amber,” cô giải thích khi giọng ông Hayes vang lên. “Ông ta biết mọi điều về thằng bé, thậm chí cả họ của người nhận nuôi và nhà đó chuyển đến nước nào. Nếu tìm thấy thằng bé, nó sẽ được thừa kế tài sản của Robert Martin.”
Hawksley chăm chú lắng nghe, “Brown?” Cuối cùng anh hỏi, “Và sống ở Úc? Làm sao em biết ông ta nói đúng?”
“Vì lão luật sư chết giẫm của Olive đã đe dọa sẽ xin lệnh huấn thị của tòa khi em nói với ông ta rằng em biết về đứa bé.” Cô chau mày, “Em không rõ tại sao ông Hayes nắm được thông tin đó. Crew thậm chí còn không cho Olive biết tên đứa bé cơ. Ông ta bị ám ảnh về chuyện giữ bí mật.”
Hawksley nhấc xoong ra khỏi nồi cơm điện để nó bay hơi bớt, “Robert Martin để lại nhiều tài sản không?”
“Nửa triệu bảng.”
“Chúa ơi!” Anh khe khẽ huýt sáo, “Và tất cả được gửi ngân hàng chờ đứa bé xuất hiện?”
“Có lẽ thế.”
“Ai là người thực hiện di chúc?”
“Luật sư cố vấn, Peter Crew.”
Hawksley xới cơm vào một cái bát, “Ông ta nói gì khi em dò hỏi về thằng bé? Ông ta có thừa nhận bọn họ đang lần theo đứa trẻ không?”
“Không. Crew chỉ chăm chăm dọa em về lệnh huấn thị của tòa thôi.” Cô nhún vai, “Nhưng ông ta đã viết thư cho Olive và bảo rằng cơ hội là rất mong manh. Rõ ràng vì thời gian quá gấp, và nếu thằng bé không xuất hiện thì số tiền sẽ được chuyển vào quỹ từ thiện. Ông ta viết tay lá thư đó. Em đã cho rằng ông ta tiết kiệm tiền đánh máy, và nhìn từ khía cạnh khác, có vẻ ông ta không muốn thư kí đọc được. Vì nếu ông ta nói dối thì cô thư kí sẽ biết ngay.”
“Và trong lúc ấy,” Hawksley nói chậm rãi. “Ông ta quản lý số tài sản và có quyền tiếp cận một nguồn vốn cần thiết đủ để mua đứt một doanh nghiệp phá sản.” Anh nhìn qua đầu cô, hai mắt nheo lại, “Thêm nữa, ông ta là một luật sư cố vấn, vì thế sẽ nắm được thông tin nội bộ về các chính sách và dự thảo phát triển.” Anh nhìn Roz, “Rõ ràng chẳng khác gì tiền chùa, miễn không ai xuất hiện và tuyên bố đó là tiền của Robert. Lần đầu tiên em đến gặp Crew là khi nào?”
Cô đã đoán được ý anh. “Một ngày trước khi anh bị đánh.” Đôi mắt cô sáng lên lấp lánh, “Ông ta đã rất nghi ngờ em, và buộc tội em vu cáo rằng ông ta đã tắc trách trong vụ án của Olive. Em đã ghi âm lại tất cả.” Cô lục tìm trong đống băng cát xét, “Ông ta nói Olive không thể thừa kế vì cô ta không được quyền hưởng lợi từ cái chết của Gwen và Amber. Nhưng anh biết đấy, nếu Olive vô tội…” cô chộp lấy cái băng cát xét với vẻ đắc thắng, “Gió sẽ xoay chiều. Olive có quyền kháng nghị lại di chúc. Và em nhớ, cuối cuộc nói chuyện, em đã bảo ông ta rằng cách giải thích duy nhất cho sự không nhất quán giữa tính chất bất thường của tội ác này và kết quả bình thường trong các bài kiểm tra tâm lý của Olive là sự thật rằng cô ta không hề phạm tội. Chúa ơi, quá hợp lý còn gì, không phải sao? Đầu tiên ông ta biết vụ con trai Amber có khả năng lộ ra ngoài, tiếp theo em xuất hiện, cương quyết đứng về phía Olive. Nhà hàng Xoong Chần Trứng có vẻ rất quan trọng với ông ta.”
Hawksley lấy món gà từ lò nướng ra và đặt lên bàn cùng với cơm nóng, “Em cũng nhận ra ông già Hayes yêu quý của em có dính líu đến vụ này, đúng không? Crew sẽ không bao giờ cung cấp thông tin chi tiết về đứa con của Amber trừ phi Hayes đang nắm thóp ông ta.”
Roz nhìn Hawksley một lúc lâu, rồi lấy tấm ảnh gã Svengali từ trong cặp táp ra, “Có lẽ Hayes biết Crew đang dùng tiền của Robert. Thậm chí biết chính xác ai là kẻ đã giết Gwen và Amber. Hai điều trên, hoặc chỉ một trong hai, đều đủ sức khiến Crew điêu đứng.” Cô đẩy tấm ảnh qua bàn, “Người đàn ông này là người tình của Olive. Và nếu em có thể dễ dàng tìm ra như thế thì ai cũng làm được, chưa nói cảnh sát. Các anh đã phụ lòng Olive, Hawksley ạ, tất cả các anh. Đó là sự phản bội của công lý, khi tùy tiện khép tội một người dù chưa đủ bằng chứng.”
Đôi mắt màu xanh biển đón chào Roz với vẻ vui sướng hết sức thành thật.
“Chà, chà. Vậy là cô đã quay lại. Vào nhà đi. Vào đi.” Ông ta liếc qua cô và chau mày nhìn Hawksley với vẻ ngờ ngợ, “Chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu đó rồi. Nói sao đây? Tôi không bao giờ quên mặt ai cả. Chúng ta gặp nhau lúc nào ấy nhỉ?”
Hawksley bắt tay người đàn ông già, “Sáu năm trước,” anh trả lời bình thản. “Tôi phụ trách vụ án của Olive Martin. Trung sĩ Hawksley.” Bàn tay đang nắm lấy tay anh khẽ run rẩy, như một chú chim nhỏ xíu, nhưng có lẽ chỉ là do tuổi già.
Ông Hayes gật đầu lia lịa, “Tôi nhớ rồi. Hoàn cảnh không vui lắm nhỉ.” Ông ta ngoảnh mặt ra hiệu cho hai người vào phòng khách, “Mời ngồi. Có tin gì mới không?” Ông ta đặt mình xuống một chiếc ghế bành vững chãi, lưng thẳng và đầu quay sang một bên vẻ dò hỏi. Trên cái tủ búp phê phía sau là tấm ảnh đứa con trai bạo lực của ông ta đang mỉm cười giả lả trước ống kính.
Roz lấy cuốn sổ tay từ túi xách ra và bật máy ghi âm. Họ đã thống nhất trước rằng Roz sẽ là người hỏi, vì Hawksley bảo cô, “Nếu ông ta biết bất cứ điều gì về Olive, thì… nói sao nhỉ? Ông ta sẽ thích tiết lộ với một phụ nữ trẻ quyến rũ hơn.”
“Sự thật là cũng có vài thông tin.” Roz nói bằng một giọng tỉ tê khiến Hawksley gai người, nhưng rõ ràng là có hiệu quả với ông Hayes. “Bác muốn bắt đầu từ đâu nhỉ? Olive à? Hay con trai của Amber?” Cô nhìn ông ta với vẻ tán đồng, “Bác đã đúng về chuyện lần tìm đứa trẻ, bác biết đấy, dù có hàng nghìn người có họ là Brown ở Úc.”
“À,” ông ta xoa hai tay vào nhau. “Tôi biết họ sắp tìm được mà. Nghĩa là thằng bé sẽ được hưởng số tiền thừa kế đúng không? Đó là những gì Bob mong muốn. Nghĩ mà xem, kể cũng tội cho ông ấy nếu như số tiền vất vả kiếm được lại rơi vào tay chính phủ.”
“Robert Martin đã đưa ra vài điều khoản dự phòng. Trong trường hợp không tìm thấy thằng bé, thì số tiền sẽ được xung vào quỹ từ thiện cho trẻ em.”
Môi Hayes mím lại vẻ khinh miệt, “Và ai cũng biết lũ trẻ nào sẽ được hưởng lợi rồi đấy. Một đám bỏ đi. Chẳng thể tự làm gì và chỉ sống ăn bám vào chúng ta. Cô biết tôi đang buộc tội ai mà. Chính là những nhân viên công tác xã hội. Họ tỏ ra yếu đuối nhu nhược khi phải đến nói với một phụ nữ rằng cô ta đã đẻ nhiều quá rồi.”
“Cũng đúng,” Roz vội cắt ngang, khi chủ đề yêu thích của ông già lại một lần nữa được khơi ra. Cô gõ chiếc bút chì lên sổ, “Bác có nhớ mình đã từng nói rằng vợ bác nghĩ Olive đã ra tay giết người vì mất cân bằng nội tiết không?”
Ông già bĩu môi trước sự thay đổi chủ đề quá đột ngột, “Có lẽ thế.”
“Có phải vợ bác đã nói rằng, đó là bởi bác ấy biết Olive đã từng đi phá thai vào Giáng sinh trước phải không?”
“Có lẽ thế.”
“Bác có biết ai là tác giả của cái thai ấy không, bác Hayes?”
Ông ta lắc đầu, “Một kẻ gặp ở chỗ làm, chúng tôi được nghe kể thế. Con bé ngốc nghếch. Hành động chỉ để chọc tức Amber.” Ông ta chỉ vào cái miệng già nua của mình, “Hoặc đó là những gì tôi nghĩ. Amber có rất nhiều bạn trai.”
Không còn nghi ngờ gì nữa, rõ ràng Hayes và Crew đã thông đồng để im chuyện này đi. “Bác phát hiện ra điều đó từ khi nào?”
“Gwen đã kể với Jeannie vợ tôi. Bà ta rất buồn khi nghĩ rằng Olive sẽ chuyển đi, kết hôn và bỏ rơi bọn họ. Hẳn Gwen đã nghĩ thế. Bà ta không thể chịu đựng nổi.”
“Chịu đựng nổi chuyện gì cơ?”
“Tất cả,” ông ta nói mơ hồ.
“Ý bác là việc nhà?”
“Việc nhà, nấu nướng, chi trả hóa đơn, mua sắm. Tất cả. Olive đã làm tất cả.”
“Gwen thì làm gì?”
Hayes không trả lời ngay, vẻ lưỡng lự, rồi liếc về phía Hawksley, “Hồi đó anh không hỏi nhiều lắm thì phải. Nếu không tôi đã trả lời rồi.”
Hawksley duỗi người trên ghế, thận trọng nói, “Ở thời điểm ấy vụ án đã khá rõ ràng rồi. Nhưng cô Leigh đây vừa tìm ra một số điểm không nhất quán, có khả năng sẽ đem lại những tình tiết mới cho vụ án. Nhưng nếu hồi đó chúng tôi hỏi thì ông sẽ trả lời những gì?”
Ông Hayes đá lưỡi vào hàm răng giả, “Chà, có một điều thế này, Gwen Martin nghiện rượu. Bà ta gặp khó khăn, tôi không phủ nhận điều ấy, nhưng bà ta là một người mẹ tồi. Cưới một người không xứng đáng, và điều đó khiến bà ta cay đắng. Bà ta cảm giác cuộc đời đã xử tệ với mình, và trút tất cả lên đầu chồng con. Jeannie nhà tôi luôn nói rằng nếu không nhờ Olive thì cái gia đình ấy đã tan tác từ lâu. Thực sự hành vi của con bé khiến chúng tôi ghê sợ, nhưng con giun xéo lắm cũng quằn, và sớm muộn gì kết cục tồi tệ cũng xảy ra thôi. Dù rằng cô ta không nên giết họ. Một hành động không thể tha thứ được.”
“Rõ là thế rồi,” Roz trầm ngâm. “Gwen làm gì cả ngày khi ba người kia đi làm?”
Hayes xua cánh tay lấm tấm đồi mồi ra chiều phản đối, “Amber suốt ngày ở nhà ấy mà. Kiểu người lười lao động. Chẳng làm ở chỗ nào được lâu cả. Luôn khiến bà mẹ nổi điên vì tối ngày mở mấy bản nhạc pop to hết cỡ và đưa đám con trai lên phòng. Con bé khá xinh xắn, nhưng Jeannie bảo con bé đang gặp rắc rối. Tôi thì chẳng nhận thấy gì cả.” Ông ta mỉm cười khi hồi tưởng lại, “Lúc nào con bé cũng dịu dàng với tôi. Và tôi cũng rất quý con bé. Nhưng tôi nghĩ có vẻ con bé hòa hợp với nam giới hơn là với phụ nữ.” Ông ta nhìn Roz, “Cô đã hỏi tôi về Gwen. Nói sao nhỉ, cô Leigh? Bà ta luôn cố giữ thể diện. Nếu tôi sang gõ cửa, thì bà ta luôn xuất hiện trong dáng vẻ chải chuốt, giữ ý tứ và nói năng đúng mực, nhưng cũng thường xuyên say xỉn. Một phụ nữ lạ lùng. Chẳng hiểu sao bà ta lại rơi vào rượu chè không biết, trừ phi đó là do chuyện đứa bé của Amber. Vụ việc khiến bà ta càng lúc càng tệ hại.”
Roz vẽ nguệch ngoạc lên giấy, “Robert Martin là người đồng tính, nhưng không muốn ai biết.” Cô nói thẳng, “Có lẽ đó là lý do khiến bà vợ không chịu nổi.”
Ông Hayes khịt mũi, “Chính bà ta đã khiến ông ấy trở nên như thế. Bob chẳng có lỗi gì khi bà vợ không hành xử đúng đắn cả. Hai đứa con gái đều là con ông ta, nghĩa là ban đầu chẳng có vấn đề gì hết, nếu cô hiểu ý tôi. Chính là tại bà ta, Bob mới chán ghét phụ nữ. Bà ta quá lãnh cảm.”
Roz không buồn để tâm. Hayes vốn bảo thủ nên chẳng thể nhận ra những điều mình vừa nói thật vô nghĩa; và dù sao đi nữa, việc Gwen lãnh cảm ít nhiều cũng là sự thật. Roz cảm thấy khó mà tin nổi chuyện Robert Martin có thể quan hệ với một phụ nữ có tính dục bình thường. Sự bình thường của đối tác có thể sẽ là nguy cơ khiến sự thật về ông ta bị phanh phui. Cô vờ cảm thấy khó hiểu, “Nhưng nếu bà ta thương tiếc đứa con của Amber, sao bà ta không tìm nó về hay chí ít là giữ liên lạc với thằng bé. Có lẽ bà ta biết người đã nhận nuôi thằng bé, nếu không bà ta đã chẳng thể nói với bác Jeannie họ của đứa nhỏ.”
Ông Hayes sốt ruột khục khặc, “Không phải Jeannie nói với tôi, mà là con trai tôi, Stewart, khoảng sáu bảy tuần trước gì đó. Tôi đã rất hứng thú, vì tôi và Bob khá thân nhau mà.” Ông ta vẫy vẫy một ngón tay trước mặt cô, “Cô không biết nhiều về chuyện nhận nuôi, nhỉ? Một khi cô đã hạ bút kí cho đứa trẻ đi, thế là xong. Cô sẽ không nhận được tin tức gì nữa. Không bao giờ biết được ai là người nhận nuôi đứa trẻ.”
Roz mỉm cười, “Con trai bác làm việc cho ông Crew đúng không? Cháu đã không nhận ra anh ấy. Cháu cứ tưởng anh ấy nhập ngũ giống bác cơ.”
“Quân đội trẻ trung không cần thằng bé nữa, chẳng phải thế sao?” Ông ta cáu kỉnh lẩm bẩm, “Cắt giảm biên chế, đâu cũng thế cả thôi. Chúng tôi đã tận tụy với Nữ hoàng và đất nước này… Mà, thằng bé không làm việc cho ông Crew. Hai anh em nó đang cùng điều hành một công ty bảo vệ nhỏ, nhưng cũng chẳng có nhiều việc lắm.” Ông ta bẻ những ngón tay viêm khớp của mình với vẻ khó chịu, “Những người lính được huấn luyện bài bản, thế mà giờ chỉ có thể kiếm được việc canh gác ban đêm. Vợ chúng cũng chẳng vui vẻ gì, rõ là thế rồi.”
Roz nghiến răng dù ngoài miệng vẫn nở nụ cười vô tư, “Vậy con trai bác biết họ của thằng bé bằng cách nào?”
Ông già đập đập vào một bên mũi với vẻ tinh quái, “Họa từ miệng, cô gái ạ. Nên tốt hơn hết là hãy kín tiếng.”
Hawksley bỗng nhoài người về phía trước và giơ một tay ra, “Xin phép cắt ngang một lúc thôi, thưa cô Leigh.” Anh nhíu chặt mày khiến gương mặt trở nên dữ dần, “Ông Hayes à, hẳn ông nhận thức được rằng, nếu con trai ông không làm việc cho ông Crew, thì nghiêm túc mà nói, anh ta đang phạm tội làm lộ thông tin mật đấy. Nghề luật cũng có những điều khoản ràng buộc chặt chẽ giống như trong y tế vậy. Và nếu ai đó trong số những nhân viên của ông Crew tiết lộ thông tin ra bên ngoài, thì cả ông ta và cảnh sát đều muốn làm cho rõ sự tình đấy.”
“Trời đất!” Ông già khịt mũi vẻ khinh khinh, “Anh chẳng thay đổi gì nhi! Tùy tiện tống giam những người vô tội trong khi bọn trộm cắp chết giẫm vẫn nhởn nhơ ở ngoài, và xoáy bất cứ thứ gì chúng thích. Các anh nên làm đúng trách nhiệm cho xứng với đồng lương mình được trả, trung sĩ ạ, và đừng có dọa nạt một ông già. Chính ông Crew đã tự nói ra tin ấy. Ông ta nói với con trai tôi và nó kể lại với tôi. Làm sao thằng bé biết được đó là tin mật khi ông luật sư bô bô buôn bán với bất cứ ai như thế. Nó kể lại với tôi thì cũng hợp lý chứ sao, xét đến việc tôi là người bạn duy nhất mà Bob có vào lúc cuối đời.” Ông ta hết nhìn Hawksley rồi lại nhìn Roz với vẻ nghi ngờ, “Rốt cuộc thì tại sao cô lại mang một cảnh sát tới đây vậy?”
“Bởi vì có một số nghi vấn xoay quanh vụ việc của Olive,” Roz đáp luôn, tự hỏi liệu có tiết kiệm được thời gian và công sức hơn không khi mạo nhận là cảnh sát ngay từ đầu. “Anh ấy ở đây để quan sát và lập báo cáo trong lúc cháu trao đổi với mọi người.”
“Tôi hiểu.” Ông Hayes nói. Nhưng rõ ràng ông ta không nghĩ như thế.
“Cháu cũng gần xong rồi.” Cô mỉm cười tươi tắn. Nhân tiện thì cháu đã tìm được nhà Clarke và nói chuyện với họ cách đây chừng một tuần. Bà Clarke tội nghiệp đã mất trí.”
“Tôi không lấy làm ngạc nhiên. Hồi trước bà ta cũng lẫn lắm rồi. Thỉnh thoảng, tôi nghĩ Jeannie là người phụ nữ bình thường duy nhất ở con phố này.”
“Cháu tưởng ông Clarke phải ở nhà để chăm sóc bà vợ chứ nhỉ?” Cô nhướng mày vẻ dò hỏi, “Nhưng hóa ra ông ta lại dành nhiều thời gian với Robert hơn là với vợ. Họ có vẻ rất thân thiết đúng không bác Hayes?”
Rõ ràng Hayes hiểu câu hỏi của Roz hướng tới điều gì, nhưng lại chọn cách lờ tịt đi, “Bạn thân ấy mà. Và ai có thể đổ lỗi cho họ chứ? Vợ Bob là một con sâu rượu còn vợ Ted là sinh vật ngu ngốc nhất tôi từng gặp. Ngày nào cũng đi lau dọn nhà cửa từ trên xuống dưới. Bà ta cuồng sạch sẽ. Chỉ mặc độc cái váy liền thân, thậm chí còn không thèm mặc đồ lót vì sợ vi trùng, suốt ngày cọ rửa mọi thứ bằng thuốc tẩy.” Đột nhiên ông ta phì cười. “Nhớ có lần bà ta cọ rửa cái bàn ăn bằng thuốc tẩy Domestos để sát khuẩn. Trời ơi! Ted đã phát điên lên. Ông ấy vừa mới chi tiền phủ bóng cái bàn sau lần Dorothy cố tiệt trùng bằng nước sôi. Và cô mới nói giờ bà ta đã hoàn toàn mất trí rồi phải không? Chẳng có gì là lạ hết. Thật đấy.”
Roz vẫn cầm bút chì, sẵn sàng để ghi chép. “Vậy bác có thấy…” Cô hỏi sau một thoáng ngập ngừng, “Phải chăng Ted và Bob là nhân tình?”
“Đấy không phải việc của tôi.”
“Được rồi,” cô thu lượm lại đồ đạc. “Cảm ơn bác Hayes. Anh Hawksley còn điều gì muốn hỏi bác nữa không?”
Hawksley đứng lên, “Tôi chỉ muốn biết tên công ty bảo vệ của con trai ông thôi.”
Người đàn ông già nhìn anh với vẻ nghi ngờ, “Anh cần thông tin ấy để làm gì?”
“Tôi chỉ muốn nói riêng với anh ta về chuyện thông tin mật ấy mà.” Anh mỉm cười lạnh lùng, “Hoặc tôi phải báo cáo lại chuyện đó. Đến lúc ấy sẽ có cảnh cáo chính thức đấy.” Anh nhún vai, “Đừng lo. Tôi hứa với ông rằng tôi sẽ không để lộ chuyện này ra đâu, trừ khi tôi bắt buộc phải làm thế.”
“Lời hứa của một cảnh sát sao? Đó đâu phải thứ có thể tin cậy được?”
Hawksley cài cúc áo khoác, “Nếu mọi việc phải đi qua kênh chính thức, lần sau sẽ là một thanh tra tới nói chuyện với ông đấy.”
“Nói sao nhỉ? Anh đang đe dọa tôi đấy à? Công ty bảo vệ STC, phố Bell, Southampton. Giờ để xem lời hứa của anh giá trị đến đâu.”
Hawksley nhìn về phía tấm ảnh của cậu con trai. “Cảm ơn, ông Hayes,” anh thản nhiên nói. “Ông đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều.”