Số lần đọc/download: 240 / 24
Cập nhật: 2020-07-08 19:36:22 +0700
Chương 17 - Solomon Trở Lại
C
hín giờ tối, Đại tá, mặc trang phục dạ hội không tì vết, ngồi chơi bài với hai cộng sự trẻ. Trong vầng sáng của chụp đèn lớn trên đầu, có điều gì đó đặc biệt yên bình và ngây thơ trong trò giải trí của họ. Không một lời nào thốt ra suốt ván bài.
Lúc chín giờ kém mười lăm, Đại tá lưu ý, nhìn vào chiếc đồng hồ nhỏ kiểu Pháp trên bệ lò sưởi. Ông đứng dậy, bước đến cửa sổ và nhìn ra ngoài. Đó là một đêm dông bão và gió hú hét dọc con phố, quất từng cơn mưa sầm sập vào ô cửa sổ. Ông lầm bầm thỏa mãn và quay lại bàn.
“Ông đọc báo rồi chứ?” Lúc này Pinto hỏi.
“Tôi đã đọc,” Đại tá nói, mắt không rời tay. “Tôi coi đọc báo là một việc phải làm.”
“Ông thấy họ đã mô tả trường hợp…”
“Không đề cập đến tên tuổi,” Đại tá nói. “Tôi biết họ đã viết một bài về chuyện đó. Càng nhiều càng tốt. Mọi thứ đều phụ thuộc vào…”
Ngay khi ông ta đang nói, Solomon White bước vào. Boundary biết đó là ông ta trước khi tay nắm cửa quay, trước khi tiếng nói vo ve ở đại sảnh bên ngoài ngưng bặt, nhưng ông ta vẫn nhìn lên với vẻ ngạc nhiên được diễn xuất tuyệt vời.
“Sao nào, chẳng phải Solomon White đây sao!” Ông ta nói.
Người đàn ông trông hốc hác và ốm yếu. Ông mặc đồ hấp tấp rõ rệt, vì cà vạt được thắt méo mó và cổ áo hở hếch. Ông bước chậm rãi đến bên bàn và người quản gia của Boundary, với nụ cười mỉm, đóng cửa lại.
“Dạo này anh đi đâu suốt thế, Solomon?” Boundary thân thiện hỏi. “Ngồi xuống góp một tay bài nào.”
“Ông biết tại sao tôi đến đây,” Solomon White thở hồng hộc.
“Chắc chắn tôi biết tại sao anh đến. Anh đến để giải thích mình đã đi đâu, anh bạn già. Ngồi xuống đi.” Boundary nói.
“Con gái tôi đâu?” White hỏi.
“Con gái anh đâu?” Đại tá lặp lại. “Chà, đó là một câu hỏi kỳ quặc. Bọn tôi đã băn khoăn suốt rằng Solomon White dạo này biến đi đâu.”
“Tôi đến Brighton,” ông nói, “nhưng điều đó không liên quan gì đến chuyện này.”
“Anh đã đi Brighton? Một nơi cũng rất dễ chịu,” Boundary nói. “Anh làm gì ở Brighton?”
“Tránh xa ông, đồ chết tiệt!” White dữ tợn nói. “Cố gắng chữa lành nỗi sợ hãi đối với ông, kẻ đã biến tôi thành kẻ hèn nhát thối nát. Nếu ông muốn tìm một phương pháp chữa căn bệnh đó cho tôi, Đại tá, ông đã thành công. Tôi trở lại vì con gái tôi, con bé đang ở đâu?”
Đại tá đẩy ghế rời khỏi bàn và ngước lên với nụ cười giễu cợt.
“Đừng quá căng thẳng thế, Solomon,” ông ta nói. “Bọn tôi phải buộc anh trở lại. Đó là kế hoạch duy nhất bọn này có thể nghĩ ra. Anh thấy đấy, rất nhiều đầu mối kinh doanh vụn vặt phải được thu xếp, những vụn vặt kinh doanh mà anh cũng nhúng tay vào, như các cộng sự khác của tôi.”
“Con bé đâu?” Người đàn ông kiên trì hỏi.
“Được, tôi thừa nhận với anh,” Đại tá nói với vẻ thẳng thắn chân thật, “rằng tôi đang giam cầm cô ấy - không bị tôi hại gì, anh hiểu không. Cô ấy ở trong một
ngôi nhà nhỏ dành riêng cho cô ấy tại Bãi Putney, được bao bọc bởi những người bảo vệ yêu thương…”
“Như Pinto?” White hỏi, nhìn xuống Silva đang lặng thinh.
“Như Lollie. Anh không thể phủ nhận rằng Lollie là một cô gái rất dễ thương,” Đại tá nói. “Ngồi xuống, Solomon, và nói chuyện cho đàng hoàng.”
“Khi tôi gặp con gái tôi, tôi sẽ nói chuyện với ông. Chỗ đó ở đâu?”
“Ở Bãi Putney,” Đại tá nói. “Có phải tôi rất thẳng thắn với anh không? Nếu tôi có bất kỳ ý đồ xấu nào với cô ấy, liệu tôi có nói cho anh biết cô ấy đang ở đâu không? Nếu anh đến đó, Solomon, hãy đem theo vài tên cớm, bạn của anh.”
“Tôi không có bạn là cớm,” White giận dữ nói. “Ông biết rõ điều đó. Tôi là gì mà đến gặp cảnh sát? Liệu tôi có thể gặp họ với bàn tay sạch sẽ không?”
“À, đó là câu hỏi mà tôi thường tự hỏi mình,” Đại tá nói. “Tôi thường nói…”
“Ngôi nhà đó tên gì?” White ngắt lời. “Tôi muốn biết ông có chơi đẹp với tôi không, Boundary. Nếu không, bởi…”
“Đừng đe dọa tôi, đừng đe dọa tôi, Solomon,” Đại tá nói với một cử chỉ hài hước. “Tôi là người hay lo lắng và tôi bị bệnh tim. Anh biết rõ hơn thế. Đó là nhà
Giám mục. Đây là ngôi nhà lớn thứ tư sau khi đi qua đường Tredennis, một biệt thự đẹp nằm trong khuôn viên của nó. Trông hơi vắng vẻ vì nó bỏ trống cho đến vài ngày trước, khi tôi bày một vài món đồ vào đó. Tại sao không chờ…”
“Trước tiên tôi sẽ xem ông có nói thật không, và nếu ông không…”
“Nhẹ nhàng, từ tốn nào,” Crewe gầm gừ. “Gây sự thì có lợi gì, White? Đại tá đối xử với ông thẳng thắn hơn là ông đối xử với chúng tôi đấy.”
Anh ta không được biết bí mật của Đại tá. Bản thân anh ta cũng bị lừa dối, nghĩ rằng cô gái đã được đưa đến ngôi nhà mà anh ta nghe thấy lần đầu tiên, và mục tiêu duy nhất của vụ bắt cóc là đưa White trở lại.
“Ở lại một lúc đã,” Boundary nói. “Mới chỉ chín giờ…”
Nhưng White đã biến mất.
Ông băng ngang qua người hầu, một trong những công cụ sẵn sàng và nguy hiểm nhất trong số các công cụ của Đại tá, và đi vào hành lang nửa tối. Có ánh sáng trên chiếu nghỉ cầu thang bên dưới, và trong khi chạy xuống cầu thang, ông cho rằng có người đang đứng đó. Hình như là một người phụ nữ, cho đến khi hình bóng đó quay lại, và Solomon White đứng sững như hóa đá. Đó là lần đầu tiên ông nhìn thấy Kẻ Hành Pháp. Ánh lung linh của chiếc áo choàng lụa đen, ảo tưởng kỳ quái về sắc da nhợt nhạt mà chiếc mặt nạ trắng chuyển tải, chiếc mũ dạ mềm đổ một vệt bóng đen vắt chéo ngang khuôn mặt, vẽ nên một khía cạnh tàn ác đặc biệt cho hình bóng đó.
“Đứng lại!”
Giọng nói đầy mệnh lệnh, khẩu súng lục ổ quay lấp lánh trong tay hình nhân càng áp đảo.
“Ông là ai?” Solomon White hít mạnh.
“Jack - Kẻ Hành Pháp. Ông chưa từng nghe nói về Jack sao?” Hình nhân cười nhạt. “Ô này, một người mới - Solomon White, cũng chưa bao giờ nghe nói về Kẻ Hành Pháp. Anh có thấy tôi khi họ lấy tôi ra khỏi túi Gregory Tuyết không? Anh bạn Jack thân mến!”
Solomon White lùi lại, mặt co giật.
“Tôi không liên quan gì đến vụ đó,” ông khàn khàn nói, “không liên quan gì với chuyện đó, anh nghe không?”
“Ông đi đâu? Ông có thể nói với Jack vài câu, cho anh ta một chút tin tức hay không? Jack già tội nghiệp không nghe được tin tức gì mấy ngày nay,” hình nhân thở dài, tiếng cười lục cục chen giữa những lời nói.
“Tôi đang làm việc riêng. Tránh đường ra,” Solomon nói, nhớ lại sự cấp bách của việc trước mắt.
“Ông có thể kể cho Jack không?” Hình nhân dỗ dành. “Ông có thể nói cho anh ta biết ông sẽ đi đâu tìm cô con gái xinh đẹp của mình không?”
“Ông biết!” Người kia kêu lên.
Ông tiến lên một bước, nhưng khẩu súng lục vẫy ông lùi lại.
“Ông sẽ nói, không thì ông không thể bước qua,” Kẻ Hành Pháp nói. “Ông không thể bước qua cho đến khi ông nói. Ông nghe rõ không, Solomon White?”
White ngẫm nghĩ.
“Đó là một căn nhà được gọi là Giám mục,” ông cộc cằn nói, “trên khu Putney. Giờ hãy để tôi đi.”
“Đợi chút, đợi chút!” Hình nhân hồ hởi nói. “Đợi tôi - chỉ 5 phút! Tôi sẽ không giữ ông! Nhưng đừng đi, cái chết đang chờ ông ở đó, Solomon White! Nó đang đợi ông - ông không cảm thấy nó trong xương tủy sao?”
Giọng nói đã chìm xuống thành những lời thì thầm, và bất chấp chính mình, một cơn lạnh truyền dọc xương sổng White. Ông nửa muốn quay về.
“Chờ đã!” Hình nhân nói một cách háo hức, quyết liệt. “Tôi sẽ không giữ ông quá một phút - một giây!”
Solomon White đứng lưỡng lự, và chiếc mặt nạ dường như tan vào bóng tối. White căng tai để bắt lấy tiếng lách tách của đôi giày mềm khi nó lên cầu thang/ nhưng không có âm thanh nào phát ra. Sau đó, với một cái giật mình, ông dường như bừng tỉnh từ một cơn ác mộng, và không nói thêm lời nào khác, ông sải bước xuống đoạn cầu thang còn lại, đi vào màn đêm.
Tại chiếu nghỉ cầu thang trên, con người kỳ lạ tự gọi mình là Kẻ Hành Pháp đứng ngoài cửa căn hộ của Boundary. Hắn lấy ra một chiếc chìa khóa trong túi và chuẩn bị mở cửa, khi nghe thấy tiếng bước chân của người kia. Hắn đứng phân vân, nhưng chỉ một giây, rồi chìa khóa trượt vào ổ khóa và cửa mở ra. Người quản gia từ phòng dự trữ thức ăn nhìn thấy hình nhân và đóng sầm cửa lại, cài then bằng những ngón tay run rẩy.
Trong một giây, Kẻ Hành Pháp đã ở trong căn phòng đối mặt với bộ ba tê liệt trên ghế.
Hắn không nói gì, nhưng đột nhiên cánh tay phải của hắn giơ lên, một vật thể sáng lóe bay ra từ bàn tay. Có tiếng thủy tinh vỡ nát và ngay lập tức một mùi khó chịu bốc lên. Trên bức tường đối diện nơi cái chai bị vỡ xuất hiện một vết bẩn sậm màu và không đều.
Rồi, không một tiếng cười, hắn lùi qua cánh cửa và lao xuống cầu thang để đuổi theo White. Đã quá muộn. Người đàn ông đã biến mất. Kẻ Hành Pháp đứng một lúc lắng nghe, rồi giũ tuột chiếc áo choàng đen và lột mặt nạ ra. Chiếc áo khoác bằng lụa tốt nhất, vì hắn có thể cuộn nó lại vừa bằng thể tích một chiếc khăn tay và nhét vào túi áo. Chiếc khăn tay cũng đi theo. Nếu có người quan sát, họ sẽ thoáng thấy một người đàn ông trong trang phục buổi tối đi nhanh xuống cầu thang mờ sáng.
Hắn quay lại và đi dọc bóng tối của tòa nhà qua con đường bên cạnh, nơi một chiếc xe limousine lớn đang đợi. Hắn thì thầm chỉ dẫn cho tài xế, và chiếc xe tăng tốc lao trên đường.