Cầu Chúa ban cho con sự thanh thản để chấp nhận những thứ con không thể thay đổi, sự caN đảm để thay đổi những thứ con có thể, và sự khôn khoan để phân biệt những cái có thể thay đổi và không thể.

Dr. Reinhold Niebuhr

 
 
 
 
 
Tác giả: Jo Nesbo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 52
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1233 / 34
Cập nhật: 2017-08-25 12:57:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16: Khẩu G-Con 45 Hiệu Namco
leg can đảm. “Rồi sẽ ổn thôi,” nó đã nói trên điện thoại như vậy. Hết lần này đến lần khác, cứ như thể nó có một kế hoạch bí mật vậy. “Cháu và mẹ sẽ sớm quay về ạ.”
Harry đứng bên cửa sổ nhìn lên bầu trời phía trên nóc tòa nhà đối diện, nơi ánh nắng chiều tà đang tô sắc đỏ và cam lên mặt dưới của một tầng mây mỏng, nhăn nhúm. Trên đường anh về nhà, nhiệt độ đã hạ xuống đột ngột và khó hiểu, như thể có ai đó đã mở toang một cánh cửa vô hình và toàn bộ hơi ấm đã bị hút sạch đi. Trong căn hộ, cái lạnh đã bắt đầu luồn vào từ bên dưới ván lát sàn.
Anh đã để đôi dép nỉ đi trong nhà ở đâu nhỉ? Trong tầng hầm hay trên tầng áp mái? Mà anh có đôi dép lê nào không nữa? Anh cũng chẳng nhớ nổi. May mà anh đã ghi lại tên bộ trò chơi Playstation mà anh hứa sẽ mua cho Oleg nếu thằng bé phá được kỷ lục của Harry trong game Tetris trên máy điện tử cầm tay Gameboy. G-Con 45 hiệu Namco.
Bản tin thời sự cứ phát đều đều trên màn hình ti vi 14 inch sau lưng anh. Lại một gala quyên tiền cho các nạn nhân. Julia Roberts bày tỏ sự cảm thông và Sylverster Stallone nhận những cuộc gọi của các nhà hảo tâm. Và thời khắc trả thù đã tới. Những hình ảnh phơi bày những sườn núi bị rải bom. Những cột khói đen sì bốc lên từ đá và chẳng có gì mọc lên trong khung cảnh tan hoang đó.
Điện thoại réo vang.
Là Weber. Tại Sở Cảnh sát, Weber có tiếng là một lão già bẳn tính bảo thủ và khó cộng tác. Harry thì nghĩ ngược lại. Chỉ cần biết rằng ông sẽ trở nên ngang bướng khi người ta tỏ ra thiếu tôn trọng hay quấy rầy ông mà thôi.
“Tôi biết anh đang chờ kết quả,” Weber nói. “Chúng tôi không tìm được một mẩu ADN nào trên chiếc chai, nhưng chúng tôi tìm được hai dấu vân tay mờ.”
“Tốt quá. Tôi đang sợ là chúng sẽ bị mất dù có để trong túi bóng.”
“May mà là chai thủy tinh đấy nhé. Sau ngần ấy ngày trời thì mỡ ở dấu vân tay trên một cái chai nhựa chắc hẳn đã bị hấp thu rồi.”
Harry nghe thấy tiếng que gạc lách cách ở hậu cảnh. “Ông vẫn đang làm việc đấy à, Weber?”
“Phải.”
“Khi nào thì ông sẽ so sánh hai dấu vân tay đó với ngân hàng dữ liệu?”
“Anh đang giục tôi đấy à?” Viên sĩ quan pháp y lớn tuổi càu nhàu giọng ngờ vực.
“Đâu có. Tôi thư thả lắm mà, Weber.”
“Mai. Tôi đâu có giỏi máy tính, mà mấy thằng trẻ đã về nhà đi ngủ cả rồi.”
“Còn ông?”
“Tôi sẽ so sánh hai dấu vân tay đó với một vài nghi phạm theo cách cũ vậy. Ngủ say nhé, Hole. Chú Plod sẽ chỉ nhắm một mắt thôi.”
Harry gác máy, đi vào phòng ngủ và bật máy tính cá nhân lên. Trong một giây, tiếng nhạc vui nhộn của Windows át đi những lời lẽ khoa trương về việc trả thù của người Mỹ vẳng ra từ phòng khách. Anh nhấp chuột tới đoạn băng ghi lại vụ cướp ở Kirkeveien. Tua đi tua lại đoạn clip giật cục đó mà vẫn chẳng thấy sáng tỏ thêm hay mờ mịt đi. Anh bèn nhấp chuột vào biểu tượng email. Màn hình hiện ra biểu tượng đồng hồ cát và dòng thông báo Có 1 thư mới. Cái điện thoại ngoài sảnh lại đổ chuông. Harry liếc nhìn đồng hồ đeo tay rồi mới nhấc ống nghe lên và nói lời chào bằng một giọng dịu dàng chỉ dành riêng cho Rakel.
“Tôi Arne Albu đây. Xin lỗi đã gọi cho anh vào buổi tối, nhưng vợ tôi đã cho biết là anh tìm tôi và tôi nghĩ là mình sẽ làm sáng tỏ chuyện này ngay lập tức. Giờ có tiện không?”
“Tiện,” Harry ngượng ngùng đáp bằng giọng bình thường.
“Thế này, tôi đã nói chuyện với vợ tôi, và cả hai chúng tôi đều chưa bao giờ nghe nói về người phụ nữ đó hoặc biết làm thế nào cô ta lại có tấm ảnh đó. Nhưng nó được rửa ngoài hiệu ảnh, nên có lẽ là ai đó làm việc trong hiệu đã rửa thêm một tấm. Ngoài ra, có rất nhiều người từng ra vào nhà chúng tôi nên cũng có thể có rất, rất nhiều lời giải thích.”
“Ừm.” Harry nhận thấy giọng Arne Albu không có được sự điềm tĩnh đầy tự tin như hồi chiều. Sau vài giây im lặng, chỉ còn tiếng lạo xạo của đường dây, Albu nói tiếp: “Nếu anh cần nói thêm về chuyện này, tôi sẽ rất biết ơn nếu anh liên lạc với tôi tại văn phòng. Tôi được biết là vợ tôi đã cho anh số điện thoại trong giờ làm việc của tôi.”
“Và, tôi cũng đã hiểu rằng ông không muốn bị làm phiền trong giờ làm việc.”
“Tôi không muốn… vợ tôi căng thẳng. Một người phụ nữ đã chết với một tấm ảnh nhét trong giày, Chúa ơi! Tôi muốn anh làm việc với tôi.”
“Tôi hiểu. Nhưng tấm ảnh lại chụp vợ con ông!”
“Tôi nói cho anh hay là cô ấy chẳng biết gì về chuyện đó cả!” Rồi, có vẻ hối hận vì đã nói năng giận dữ, anh ta nói thêm: “Tôi hứa với anh là tôi sẽ kiểm tra lại mọi khả năng mà tôi có thể hình dung ra, để lý giải vì sao lại có chuyện này.”
“Cảm ơn thiện chí của ông, nhưng tôi vẫn bảo lưu quyền được nói chuyện với bất cứ ai tôi thấy phù hợp.” Harry lắng nghe tiếng thở của Albu trước khi nói thêm. “Tôi hy vọng là ông sẽ hiểu.”
“Nghe này…”
“Tôi e là chuyện này không phải là chủ đề để thảo luận. Tôi sẽ liên hệ với ông hoặc vợ ông nếu có điều gì đó tôi cần biết.”
“Chờ đã! Anh không hiểu rồi. Vợ tôi sẽ rất… buồn lòng.”
“Ông nói đúng, tôi không hiểu. Bà ấy ốm à?”
“Ốm ư?” Albu nói, giọng sửng sốt. “Không, nhưng…”
“Thế thì tôi đề nghị là chúng ta sẽ kết thúc cuộc trò chuyện ở đây.” Harry nhìn mình trong gương. “Giờ không phải là giờ làm việc của tôi. Chào ông.”
Anh gác máy và nhìn vào gương lần nữa. Nó đã biến mất, cái nụ cười ruồi, niềm sung sướng mà sự Thù hận đã mang lại. Tiểu nhân. Tự phụ. Tàn ác. Bốn chữ “T” của sự trả thù. Nhưng còn có gì đó khác nữa. Một thứ gì đó có vẻ bất ổn. Có gì đó bị thiếu mất. Anh nhìn hình ảnh phản chiếu. Có lẽ đó chỉ là cảm giác do ánh sáng chiếu vào.
Harry ngồi trước máy tính nghĩ rằng chắc anh sẽ phải nói chuyện với Aune về bốn chữ “T” này. Ông ta chuyên thu thập những chuyện kiểu đó. Email anh vừa nhận được được gửi từ một địa chỉ mà anh chưa từng thấy bao giờ: furie@bolde.com. Anh nhấp chuột.
Và khi anh ngồi đó, một luồng ớn lạnh truyền đi khắp cơ thể Harry Hole, để rồi sẽ còn đọng lại suốt cả một năm trời.
Chuyện xảy ra khi anh đọc email trên màn hình. Tóc gáy anh dựng đứng và da trên người anh căng như quần áo bị co vải.
Cùng chơi chứ? Hãy tưởng tượng là mày vừa ăn tối với một người đàn bà hôm trước thì hôm sau người ta phát hiện ra cô ta đã chết. Mày sẽ làm gì?
TBK
Điện thoại réo lên ai oán. Harry biết đó là Rakel. Anh cứ để mặc nó kêu.
Kẻ Báo Thù Kẻ Báo Thù - Jo Nesbo Kẻ Báo Thù