Trên mỗi ngọn núi đều có những lối đi mà khi đứng dưới thung lũng, bạn không thể nhìn thấy được.

James Rogers

 
 
 
 
 
Tác giả: William Thackeray
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Rose And The Ring
Dịch giả: Hồng Vân
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 642 / 4
Cập nhật: 2017-03-28 19:32:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15 - Chuyện Về Nàng Rosalba
ua Padella ngỏ lời cầu hôn với Rosalba cũng với những lời mà nàng đã nghe được từ miệng hai hoàng tử và như những người cứ nhìn thấy nàng là say như điếu đổ. Vua Padella hiện đang góa vợ nên đã đưa ra lời cầu hôn ngay tức thì với nữ tù nhân xinh đẹp nhưng nàng đã từ chối với một vẻ tao nhã, đoan trang. Nàng nói rằng hoàng tử Giglio mới là người trong trái tim nàng và rằng tất cả những sự kết hợp khác đều không được đặt ra. Sau những lời dụ dỗ, thỉnh cầu và những giọt nước mắt vô ích ông vua tàn bạo khủng bố nàng bằng những lời đe dọa và nhục hình. Rosalba một mực tuyên bố nàng thà chịu tất cả mọi đau đớn khổ nhục trên đời còn hơn chấp nhận bàn tay của kẻ đã giết cha nàng, đẩy nàng rơi vào cuộc sống đáng nguyền rủa nhất, khiến nàng suýt phải mất mạng.
Suốt một đêm dài vua Padella trằn trọc suy nghĩ cách trừ khử cô gái trẻ cứng đầu này. Chém đầu ư, như vậy làm cho cái chết trở nên quá dễ dàng đối với cô ta rồi, treo cổ là việc làm quá thông thường trong đế chế của ngài và nó không còn mang lại cho ngài một sự thích thú bệnh hoạn nữa. Cuối cùng vua nghĩ ra cách dùng đến hai con sư tử vừa được các chư hầu gửi tặng. Vua quyết định, với hai con ác thú này Rosalba sẽ được trải qua những giờ phút kinh hoàng nhất trước khi chết.
Nối với cung điện của nhà vua là một đấu trường nơi các ông hoàng được nuông chiều bằng những trận đấu bò, săn chuột đồng và những môn thể thao khát máu khác. Hai con sư tử được giam trong tầng hầm ở đấu trường vậy mà tiếng gầm nhớ rừng của chúng vẫn vang dội cả kinh thành và dân chúng trong thành - tôi thật lấy làm tiếc phải nói rằng đã lũ lượt kéo đến chứng kiến cảnh cô gái khốn khổ bị hai con ác thú xé xác.
Vua ngồi trong cái lô dành riêng cho mình, một bên có các quần thần trong triều, một bên là bá tước Hogginarmo. Bạo chúa Crim Tartary nhìn chư hầu với đôi mắt tóe lửa. Sự thật thì những viên nịnh thần đã mật báo với vua về hành tung của Hogginarmo, lời cầu hôn của ông ta và cả lời đề nghị sẽ lật đổ ngai vàng của đương kim hoàng đế. Vì vậy mà giờ đây bạo chúa Padella nhìn tên bá tước ngạo mạn với vẻ mặt đằng đằng sát khí của thần sấm sét khi hai người ngồi ở hàng ghế đầu chờ xem tấn bi kịch, trong đó Rosalba sẽ là nhân vật chính.
Cuối cùng Rosalba được dẫn ra trong chiếc áo ngủ, mái tóc tuyệt đẹp của nàng buông xõa xuống ngang lưng. Trông nàng kiều diễm đến nỗi cả những tên hộ pháp dã man và những người chăm nuôi thú dữ cũng khóc sụt sùi khi chứng kiến cảnh này. Kìa, nàng bước đi với đôi chân trần bé nhỏ (may thay đấu trường được rải một lớp mạt cưa) đến tựa lưng vào một trụ đá lớn ở trung tâm đấu trường. Chung quanh nàng là cả triều đình và đám khán giả ngồi trong từng lô, phía trước có rào chắn, bởi vì ai cũng sợ chết khiếp hai con sư tử to lớn, dữ tợn, bờm đỏ, cổ vằn đen, đuôi dài đang nhe nanh nhe vuốt và rống lên từng hồi.
Cửa chuồng được mở, với một cú tung mình hai con sư tử đói vừa gầm lên vừa lao ra khỏi chuồng, nơi chúng bị nhốt suốt ba tuần chỉ có bánh mì lạt và nước lã cầm hơi. Loáng một cái hai con đã nhảy đến trụ đá nơi Rosalba tội nghiệp đang đứng đó. Hãy gửi gắm nàng cho vị thánh bảo trợ của bạn, hỡi những người có từ tâm bởi vì nàng đang chết giấc vì sợ hãi.
Những tiếng xì xầm kinh hãi vang lên khắp các khán đài, cả vua Padella nổi tiếng khát máu cũng cảm thấy đôi chút thương cảm. Chỉ có bá tước Hogginarmo ngồi cạnh ngài là rống lên: “Hoan hô. Làm tới đi. Nh-a-nh l-ê-n!” Chả là nhà quý tộc này vẫn không sao nuốt trôi được mối nhục bị người đẹp từ chối.
Nhưng lạ chưa kìa! Một điều không sao tin được đã xảy ra. Một sự ngẫu nhiên lạ kì mà tôi chắc là không ai trong số các bạn bằng bất cứ một trí tưởng tượng nào có thể nghĩ ra. Hai con sư tử phóng đến gần Rosalba, thay vì ăn sống nuốt tươi nàng với hàng nanh đáng sợ chúng lại cúi xuống hôn nàng. Chúng lè lưỡi liếm đôi chân bé nhỏ, dụi dụi mũi vào lòng nàng kêu ư ử như muốn nói: “Cô em gái thân yêu, không đến đón các anh ở trong rừng sao?” Và Rosalba quàng hai cánh tay trắng trẻo quanh chiếc cổ hung hung của chúng, hôn lên bờm chúng.
Vua Padella hoảng kinh. Bá tước Hogginarmo chết trân vì kinh ngạc. “Phỉ thui!” Bá tước kêu lên, dữ tợn. “Trò bịp bợm! Đúng là bịp bợm, những con sư tử này đã được thuần hóa ở vườn thú Wombwell hay rạp xiếc Astley. Thật đáng xấu hổ khi triệu tập mọi người đến đây như thế này. Ta tin đây là những cậu bé đóng vai sư tử. Đây hoàn toàn không phải sư tử gì hết.”
“A ha”, vua cười ha hả, “khanh dám nói đây là trò bịp bợm trước mặt chúa công của khanh ư? Khá lắm. Những con vật này không phải là sư tử à? Truyền gọi ngay đội quân hộ pháp và quân cấm vệ, dẫn ngài bá tước Hogginarmo này vào sàn đấu. Đưa cho ông ấy một thanh gươm và một tấm khiên, để cho ông ấy mặc áo giáp vào người cùng với tấm mặt nạ che mặt trong lúc chiến đấu với những con thú này.”
Hogginarmo ngạo mạn đặt ống nhòm xuống, quắc mắt nhìn vua và đám triều thần của ngài. “Để những con chó chạm vào người ta ư, đừng hòng. Nhờ có sự bảo vệ của thánh Nicholas ta sẽ xé xác chúng ra ngay. Đức vua nghĩ Hogginarmo này hoảng sợ ư? Không, cả một trăm con sư tử cũng chẳng ăn thua gì với thần đâu. Xin bệ hạ hãy theo thần xuống đấu trường để chiến đấu với một trong hai con thú dữ của người. Bệ hạ không dám thử à? Vậy cứ để cả hai con xông đến đây.” Nói xong, bá tước mở cánh cửa lô của mình, ngông nghênh nhảy ra sàn đấu.
Ầm... ầm... và một tiếng rú rợn người kéo dài.
Chỉ trong vòng 2 phút, bá tước Hogginarmo oai dũng đã bị hai con sư tử xé ra từng mảnh. Vũng máu đỏ, khúc xương trắng, đôi giày binh và đó là tất cả những gì còn lại của ngài bá tước oai hùng.
Chứng kiến cảnh này vua phán: “Đáng đời một tên phản nghịch. Và bây giờ, nếu những con sư tử không ăn thịt cô gái này.”
“Thả nàng ra! Xin đức vua ra lệnh thả nàng ra!” Đám đông gào lên.
“Không được.” Vua cũng gào lên, “hãy gọi những tên hộ pháp xuống lệnh cho chúng chẻ cô ả ra từng mảnh nhỏ. Nếu bọn sư tử bảo vệ cô ả hãy để các cung thủ bắn chết chúng. Con đàn bà quỷ quyệt này phải bị chết trong đau đớn khôn cùng.”
“Không - không - không!” Đám đông kêu lên. “Nhục nhã! Nhục nhã!”
“Kẻ nào vừa kêu “nhục nhã.”?” Bạo chúa nổi giận đùng đùng (Vậy đấy, cả các bạo chúa cũng ít có khả năng kiềm chế xúc cảm). “Ném bất cứ tên vô lại nào nói cái từ ấy vào chuồng cho sư tử ăn.”
Tôi cam đoan với bạn là có một sự im lặng chết chóc bao trùm lên khán đài. Rồi cộp cộp cộp, không khí im lặng bị phá vỡ bởi một hiệp sĩ và một viên quan truyền lệnh phóng ngựa vào từ đầu kia đấu trường. Hiệp sĩ mặc áo giáp sáng loáng, mang tấm che mặt, một lá thư cắm ở đầu mũi giáo.
“A!” Vua kêu lên, “số phận của ta, đấy là viên sĩ quan truyền lệnh, tùy tùng của người anh em của ta ở Paflagonia, còn hiệp sĩ này theo những gì ta nhớ được thì chính là đại úy Hedzoff tận trung. Có tin tức gì từ Paflagonia vậy Hedzoff trung hậu? Thổi to thế người hẳn vì ta mà chết khát. Vị tín sứ muốn uống gì đây?”
“Vì sự an toàn của ngài”, đại úy Hedzoff nói: “Trước khi uống bất cứ thứ gì hãy cho phép chúng tôi chuyển đến ngài lá thư của vua Giglio.”
“Ngài!” Vua Crim Tartary cau mày, quát to: “Cái từ này không thích hợp đối với địa vị của một ông vua đương triều. Nói mau thông điệp của các ngươi đi.”
Ghìm cương con ngựa chiến với một tác phong thanh lịch nhất khi tiến đến gần chỗ vua đang ngồi, Hedzoff quay qua viên tín sứ và ra hiệu cho người này bắt đầu.
Viên tín sứ hạ cái kèn trumpet xuống rồi lấy ra một phong thư trong chiếc mũ và bắt đầu cao giọng đọc:
“Thông cáo đến tất cả những người có mặt, chúng tôi Giglio hoàng đế Paflagonia, đại công tước xứ Cappadoria, ông chủ toàn quyền của hai hòn đảo Gà tây và Giò luộc tuyên bố danh hiệu và tước vị đã đoạt lại của tên vua tiếm quyền tự xưng là vua Valoroso 24”
“Cái gì?” Padella gầm lên.
“Nay kêu gọi tên đại nghịch bất đạo Padella, kẻ tự xưng mình là hoàng đế Crim Tartary...”
Những lời phỉ báng Padella nghe rất nặng nề. “Đọc tiếp đi quan truyền lệnh!” Hedzoff quả cảm ra lệnh. “Hãy thả ngay nữ hoàng Rosalba - nữ hoàng hợp pháp của xứ Crim Tartaty, trả lại ngôi báu cho nữ hoàng. Để điều chỉnh việc làm trời không dung đất không tha của tên bạo chúa, ta - vua Giglio tuyên bố Padella là kẻ xấu xa, hèn nhát, là tên phản nghịch, đạo đức giả, tiếm quyền. Ta thách đấu với hắn, đấu tay không hoặc bằng súng, đao hoặc gươm, đấu súng etsingon hoặc dùng côn, đấu tay đôi hoặc với hai bên quân đội, trên đôi chân hoặc trên lưng ngựa. Ta sẽ chứng minh lời tuyên bố của ta trên tấm thân xấu xa của hắn!”
“Chúa cứu sống đức vua!” Đại úy Hedzoff nói, quay ngựa lại một nửa vòng rồi hai cái nửa vòng và ba bước quay một nửa một cách điệu nghệ.
“Chỉ có thế thôi à?” Padella hỏi với vẻ bình tĩnh chết người trong cơn giận sôi sục của một ông vua cường bạo.
“Thưa ngài, đó là tất cả thông điệp của vua Giglio. Còn đây là lá thư có chữ kí của đức vua cùng bao tay[10]. Nếu như có bất cứ quý ông nào ở Crim Tartary thử tìm ra lỗi trong biểu hiện của đức vua thì tôi Tuffskin Hedzoff, đại úy đội ngự lâm quân sẵn sàng phục vụ.” Nói xong ông vung cây giáo lên nhìn khắp khán đài một lượt.
“Người anh em của ta ở Paflagonia, nhạc phụ của con trai ta nói gì về vụ binh biến này?”
“Ông ta chỉ bị đoạt lại cái vương miện mà ông ta đã cướp không của người cháu thôi.” Hedzoff nghiêm trang đáp. “Hiện giờ ông ta cùng cựu tể tướng Glumboso đang bị giam trong ngục thất chờ sự phán xử anh minh của tân hoàng đế sau trận đấu ở Bombardaso.”
“Cái gì?” Padella giật mình, biến sắc mặt hỏi.
“Trận Bombardaso, nơi chủ tướng của tôi, đức vua của tôi, trong tấm áo choàng nhung thần kì đã làm cho toàn bộ quân đội hoàng gia đứng về phía ngài, ngoài hoàng thái tử Bulbo.”
“Con trai ta! Con trai ta! Bulbo của ta không bao giờ là một kẻ phản bội.”
“Hoàng tử Bulbo không bỏ sang hàng ngũ chúng tôi mà bỏ chạy thưa ngài, nhưng tôi đã tóm được. Bây giờ hoàng tử đang là tù binh của chúng tôi và nhục hình khủng khiếp nhất đang chờ đợi con ngài nếu công chúa Rosalba mất đi một sợi tóc.”
“Chúng dám làm thế à?” Padella điên cuồng gào thét, bây giờ thì ngài mới thật sự cảm thấy sự kích động của cơn cuồng nộ. “Chúng muốn làm thế ư? Thật đáng tiếc cho Bulbo. Ta có 20 đứa con trai, đứa nào cũng đáng yêu và ưu tú như Bulbo. Nhưng không đứa nào xứng đáng nối ngôi hơn Bulbo. Roi vọt, đánh đập, tra tấn, bỏ đói, được, cứ hành hạ Bulbo đi - bẻ tất cả đốt xương trên người nó, chiên giòn nó lên hay lột da nó đi. Nhổ răng của nó từng chiếc từng chiếc một đi. Nhưng Bulbo bao giờ cũng là đứa con yêu thương của ta, là niềm vui trong đôi mắt ta, kho báu trong lòng ta. A ha ha! nhưng báo thù là trên hết. Đao phủ, cai ngục bay đâu hãy nhóm lên một đống lửa, nung các cái kìm kẹp thịt nóng lên cho ta, đổ một vạc dầu đun sôi lên cho ta! Mang Rosalba ra đây.”
1.Ở phương Tây thời quân chủ, khi muốn thách đấu với ai người ta gửi bao tay của mình cho người đó.
Hoa Hồng Và Chiếc Nhẫn Hoa Hồng Và Chiếc Nhẫn - William Thackeray Hoa Hồng Và Chiếc Nhẫn