Số lần đọc/download: 2333 / 38
Cập nhật: 2016-06-21 19:06:22 +0700
Chương 16
B
ạch Nhạn bảo tài xế đưa cô đến bệnh viện, ngoài nơi đó ra, cô không nghĩ ra được phải đi đâu.
Đêm khuya thanh vắng, một người phụ nữ một thân một mình vật vờ ở bên ngoài sẽ khiến nhiều người thương hại, chưa biết chừng trên trang nhất báo "Tân Giang" ngày mai sẽ có tin tức kinh hồn gì đó, cô không muốn nổi danh như vậy đâu.
Vợ chồng nhà Liễu Tinh tình chàng ý thiếp, không thể làm phiền.
Lâm Phong đang mang bầu, ông chồng thiếu gia nâng cô ấy như nâng trứng, không được dọa cô ấy sợ.
Cô chỉ còn cách tới phòng phẫu thuật ở tạm một lát.
Chính là như vậy đấy, tim đau như dao cắt, cô vẫn không thể khóc được, ngược lại càng cười vui vẻ, càng tinh nghịch hơn, đã thành thói quen rồi. Sau đó sẽ tìm một nơi yên tĩnh, một mình ngây ngẩn, để nỗi đau càng thấm thía hơn, để hồi sinh từ cái chết.
Cô là con gián đánh mãi không chết.
Không hiểu linh cảm từ đâu tới, cũng có thể do sự nhắc nhở của sếp Khang, cô như ma xui quỷ khiến đi tới trước cửa khách sạn Hoa Hưng, nhìn ánh mắt chột dạ hoảng hốt của ông chủ Hoa, cô cảm thấy nhất định có vấn đề.
Cho nên, mới muối mặt đề xuất muốn vào trong tham quan.
Câu chuyện sến súa cứ thế mà tiếp diễn.
Lưới trời lồng lộng!
Sếp Khang rất thẳng thắn, bên cạnh anh sao lại không có hồng nhan tri kỷ như Y Đồng Đồng chứ? Cực phẩm như anh còn có thể lấy một người bình thường như cô, tại sao không thể giữ người đẹp Y Đồng Đồng làm của riêng?
Theo như lời Y Đồng Đồng nói, bọn họ quen nhau từ trước?
Lẽ nào đúng thật là vợ cả không bằng vợ lẽ, vợ lẽ không bằng gái boa, gái boa không bằng vụng trộm? Hái hoa dại có thể mãi mãi giữ được cảm xúc mãnh liệt ư?
Sếp Khang quả là biến thái.
Muốn chết cũng chẳng xong, cô nhìn thấy trong tay người đẹp Y Đồng Đồng cầm hai chùm chìa khóa, sếp Khang đối với cô ta thật hậu hĩnh, còn cô chỉ có một tấm thẻ lương mỏng dính, lòng người đúng là dễ lừa.
Lẽ ra cô nên túm tóc người đẹp Y Đồng Đồng tại trận, tiếp đó cho sếp Khang một bạt tai, sau đó nghênh ngang bỏ đi.
Sau đó thì sao? Ly hôn?
Bạch Nhạn nặng nhọc lê từng bước lên cầu thang, một cơn đau ập đến, cô rúm người chết lặng trên bậc thang.
Cuộc hôn nhân này ngay từ đầu đều do cô gìn giữ, bên ngoài có người đẹp Y Đồng Đồng, bên trong có sếp Khang, nội công ngoại kích như vậy, thành trì kiên cố nhất cũng có lúc phải sụp đổ.
Thật mệt mỏi!
Nếu kết cục là ly hôn, lúc đầu hà tất gì phải kết hôn?
Bà Bạch Mộ Mai nói cô không xứng với sếp Khang, bảo cô đừng cưới.
Lục Địch Phi nói Khang Kiếm rất phức tạp, cô không thể lấy.
Ai ai cũng giống như tiên tri, mọi lời dự đoán dần dần đã trở thành sự thực, đây là số phận sao?
Sẽ không còn có chuyện gì ẩn khuất nào khác nữa chứ?
Bạch Nhạn vò đầu, đầu cô như sắp vỡ tung.
Có người đi xuống, cô khó nhọc muốn đứng dậy nhưng chân lại tê rần, cô chật vật nhìn một đôi chân dài đứng trước mặt mình.
Là một anh chàng đẹp trai, nhưng lại không thể chữa trị vết thương.
Cô cầu xin Thượng đế, hãy để chân cô có cảm giác trở lại trước khi bị cơn hàn lưu Siberia này làm cho chết cóng!
- Cô đang làm gì thế? – Lãnh Phong cau mày, lạnh lùng nhìn cô.
Từ sau khi giao chiến, tuy hai người đã hợp tác thêm nhiều lần, nhưng ngoài những điều bắt buộc phải trao đổi trong công việc, họ thậm chí không thèm nhìn vào mắt nhau.
- Tôi... ngắm sao. – Bạch Nhạn bực bội véo chân mình.
- Ồ, vậy đi lên thêm hai tầng nữa, ở đó gần bầu trời hơn.
Cô và anh ta không có tiếng nói chung, chân có cảm giác rồi. Cô đứng dậy, bước ngang qua anh ta, đi lên sân thượng thật.
Có lẽ bây giờ đi hóng gió là một chủ ý không tồi.
Sân thượng ở phía trên phòng phẫu thuật, lúc vào hè, cánh cửa nhỏ thông lên sân thượng luôn mở. Gió trên sân thượng từ trước tới nay luôn rất to, không có ánh nắng ấm áp, gió rất lạnh.
Mùi gì thế nhỉ? Bạch Nhạn khịt mũi, có phải là cô đói quá nên bị ảo giác không, trong gió có mùi thơm của mì gói.
Điên rồi, sau đó cô còn nghe thấy tiếng húp mì xì xụp.
Cô quay đầu lại, Lãnh Phong đang ngồi cạnh cửa, tay bê một cốc mì.
Cô chớp mắt, đần mặt ra.
Không phải chứ! Sao cũng tràn ngập hương vị khói lửa nhân gian vậy, chẳng hề tương xứng với hình tượng quỷ hút máu tao nhã.
- Cô... chưa ăn cơm à? – Lãnh Phong ngẩng đầu, nhíu mày vẻ không vui.
Bạch Nhạn đỏ mặt, vội quay mặt đi:
- Tôi... không đói.
Nói xong cô hận không thể tự cắn lưỡi mình, đây chẳng phải là thừa nhận mình chưa ăn cơm hay sao?
- Trong phòng làm việc của tôi vẫn còn mấy cốc mì nữa, nếu cô muốn ăn thì tự xuống mà lấy.
- Không cần. Bữa tối của anh đơn giản thế thôi sao? – Cô tìm chuyện để nói.
- Tôi cũng muốn phức tạp, nhưng nhà ăn bệnh viện đóng cửa rồi, lát nữa tôi có một ca mổ khẩn cấp.
Bạch Nhạn ngẩn người, cô chỉ nhìn thấy anh ta luôn vênh vang tự đắc, không ngờ thực ra anh ta cũng rất vất vả.
Anh ta không có người nhà sao?
Câu hỏi này, cô không hỏi, dù sao hai người cũng chẳng thể coi là thân thiết.
Cô tiếp tục hóng gió, anh ta tiếp tục ăn mì.
- Hắt xì! – Cô bỗng hắt xì hơi.
- Đừng ra vẻ nữa, về nhà đi! – Lãnh Phong ăn mì xong, đứng dậy – Bệnh viện khám bệnh cho nhân viên nhưng không có ưu đãi đâu.
Cô mỉm cười, ngoan ngoãn đi xuống lầu, Lãnh Phong đi phía sau cô.
Xuống dưới lầu, anh ta đi tới phòng phẫu thuật, cô về nhà, lịch sự quay lại nói tạm biệt.
Dù bất đắc dĩ đến đâu, du hồn vật vờ là cô vẫn phải quay về nhà.
Trong phòng khách bật một ngọn đèn nhỏ, cửa phòng làm việc đang mở. Rõ ràng động tác của cô rất khẽ, Khang Kiếm từ phòng làm việc xông ra:
- Bạch Nhạn...
Cô xua tay:
- Đừng đến gần em, hình như em bị cảm rồi. Em đi tắm đã.
Khang Kiếm đứng đờ ra trên cầu thang.
Cô lấy đồ ngủ, tắm nước nóng, cảm thấy đầu mình không còn phình lên nữa, vừa vào phòng ngủ đã thấy Khang Kiếm cặp nách một cái gối đứng ngoài cửa.
- Anh làm gì thế? – Anh làm cô hết hồn.
- Bạch Nhạn, mình nói chuyện được không?
- Nói chuyện sao phải mang theo gối?
Khang Kiếm mất tự nhiên, mặt đỏ bừng:
- Bạch Nhạn, từ đêm nay anh... chúng ta nên...
- Sếp Khang, anh định dùng mĩ nam kế hối lộ em, muốn em không tra xét lỗi lầm của anh?
-...
- Cho anh hay, cách này không được đâu. Tuy em không phải là lãnh đạo, nhưng em vẫn rất thanh liêm, em... không nhận của đút lót. – Người nào đó nói rất hùng hồn.
Sau đó, cửa sập "rầm" một cái, kẻ "đưa hối lộ" sếp Khang đứng ngoài cửa, thê thảm tới mức lòng bàn chân cũng đỏ ửng lên.
Trước sự giày vò của thể xác và tâm hồn, sếp Khang đã bị cảm.
Cảm mạo vốn là một cọng cỏ dại nấp dưới bùn, ngấm một chút mưa, đón một chút gió là lập tức đội bùn ngóc đầu dậy, sinh sôi nảy nở.
Khang Kiếm vừa mở mắt đã cảm thấy toàn thân đau nhức, sờ lên trán, nóng tới mức có thể luộc chín trứng gà. Anh gắng gượng ngồi dậy, hai hàm răng va vào nhau lập cập, vội tắt cái điều hòa đã mở suốt một đêm.
Thần trí vẫn có thể coi là tỉnh táo.
Thần trí tỉnh táo đã giúp anh dần nhớ lại tất cả mọi việc xảy ra ngày hôm qua, những khó khăn trước mắt, và những chiến lược cần phải thực hiện tiếp theo.
Ông trời không dồn ai vào đường cùng, cơn bệnh này đến thật đúng lúc.
Anh gần như là tưng bừng nhảy phắt lên, phấn khích kéo cửa:
- Bạch Nhạn, nhiệt kế đâu? Hình như anh bị sốt rồi.
Anh cố giữ cho giọng nói thật bình tĩnh, dáng vẻ thật tự nhiên.
Cửa phòng ngủ đang mở, không thấy con bướm nhỏ bay tung tăng ra ngoài, cái miệng xinh hơi hé, dịu dàng săn sóc hỏi: – Sếp khó chịu sao?
- Bạch Nhạn?
Anh đứng ngoài cửa nhìn vào, giường chiếu gọn gàng ngay ngắn, người đâu?
Anh đi xuống lầu, đứng ở chiếu nghỉ thò người ra nhìn xuống bếp, cũng không có người, lại dỏng tai nghe ngóng, trong nhà không một tiếng động. Chỉ có mấy giọt nước nhỏ tong tong từ quần áo phơi trên ban công cho anh biết, vợ anh có lẽ cũng vừa mới ra ngoài.
Khang Kiếm phút chốc bị đánh gục, như quả cà tím bị táp sương, cành lá héo rũ. Anh ôm trán, ngồi phịch xuống sofa.
Trên ban công chỉ phơi quần áo của cô, trong phòng bếp nồi xoong lạnh lẽo, cốc sữa chua mỗi sáng đều nằm trên bàn anh giờ chẳng thấy đâu, rổ hoa quả và tủ lạnh đầy ắp qua một đêm đã sạch bách, anh muốn tìm tạm thứ gì cho bữa sáng cũng không có.
Tất cả mọi dấu vết đều chứng tỏ có người nào đó đang tức giận.
Một khi tức giận, đất trời không còn như trước nữa.
Đến lúc này Khang Kiếm mới cảm nhận được, căn nhà này thực ra vẫn luôn do Bạch Nhạn vun vén. Ngoài việc về ngủ hay thỉnh thoảng ăn một bữa cơm, tất cả anh đều không hỏi han đến, chẳng khác nào một khách trọ qua đường.
Cô cũng có công việc, lại phải tốn công tốn sức làm việc nhà, cô vất vả hơn anh nhiều, nhưng từ trước tới nay cô chưa từng than vãn một câu.
Ngôi nhà không có Bạch Nhạn, chỉ là một căn nhà bình thường.
Có Bạch Nhạn, căn nhà mới được gọi là "nhà"!
Khang Kiếm vẫn luôn cảm thấy nếu thiếu một ai đó, trái đất vẫn cứ quay. Bây giờ, anh phủ định kết luận này.
Từ lúc nào, Bạch Nhạn đã hòa vào máu thịt, vào xương cốt anh. Thiếu Bạch Nhạn, trái đất của Khang Kiếm có lẽ sẽ không ngừng quay, nhưng chắc chắn sẽ không quay tự nhiên như trước nữa.
Cô đã trở nên quan trọng như vậy, Khang Kiếm hoang mang, điều này vượt ra ngoài dự kiến của anh.
Trước đây, anh còn hỏi cô có biết tức giận không? Cô luôn tỏ ra vô tâm hồn nhiên, cả ngày cười khanh khách, việc gì cũng không để bụng.
Ai ngờ được, cô hoặc là không tức giận, nếu đã giận thì giận cực nhiều.
Phụ nữ mà đã tức giận thì không thể nói lý lẽ, chỉ có thể dỗ dành. Nhưng anh chưa từng dỗ con gái, nhưng nếu không dỗ, băng cứng sẽ không thể tan chảy.
Anh phải làm thế nào để cô nguôi giận trong thời gian ngắn nhất, để mọi thứ quay về quỹ đạo?
Anh phải nghĩ cho thật kỹ.
Giản Đơn gọi điện, xe đã đỗ dưới lầu.
Khang Kiếm đầu nặng trịch, chân nhẹ bẫng, vừa đói vừa khát đi ra khỏi cửa, sắc mặt tiều tụy khiến Giản Đơn hết hồn:
- Sếp bị cảm ạ?
Anh khổ sở ngồi vào ghế, Tiểu Ngô đến cùng Giản Đơn nói:
- Mùa hè bị cảm rắc rối hơn mùa đông nhiều, chị Bạch chưa cho anh uống thuốc ạ?
- Đúng rồi, nhà anh có bác sĩ tại gia mà. – Giản Đơn nói.
- Cô ấy đi làm từ sáng sớm, không biết tôi bị ốm. – Khang Kiếm bực bội trả lời.
Giản Đơn rất tinh ý, móc điện thoại ra ấn số của Bạch Nhạn, Khang Kiếm đang nằm vật ra như một đống bùn, hai tai lập tức dựng đứng lên như chú thỏ con.
- Hơ hơ, chị Bạch, chào buổi sáng! Tôi là Giản Đơn, chị có bận không? À, tôi không sao, chỉ có sếp Khang bị ốm, mặt đỏ phừng phừng, giọng khản đặc, mắt vằn toàn tia đỏ, hình như là bị cảm... Vâng vâng, vậy được!
Giản Đơn cúp điện thoại.
- Sếp Khang, chị Bạch bây giờ phải vào phòng mổ nên không đến được, chị ấy bảo anh đến bệnh viện kiểm tra.
Không phải là không thể, trong phòng phẫu thuật nhiều y tá như vậy, tìm người thay một lần chẳng phải là được sao? Cô căn bản không muốn đến.
Cô không còn quan tâm đến anh nữa.
Giờ đây, Khang Kiếm như đâm đầu vào ngõ cụt, gió lạnh hun hút, bơ vơ lạc lõng, kêu không ra tiếng, khóc không ra nước mắt, tâm trạng chán chường cùng cực.
- Không đến bệnh viện, đến Sở Xây dựng.
Chín giờ hôm nay ở Sở Xây dựng có cuộc họp, nghe Ban chỉ huy giải tỏa di dời thành cũ báo cáo tình hình xử lý sau vụ kéo đổ cây cổ thụ. Vì ông cụ đã qua đời, Sở Xây dựng thành phố đặc biệt thành lập một ban tổ chức tang lễ để an ủi dân chúng, mặt khác vẫn tăng cường công tác giải tỏa. Sự kiện cái cây tuy giờ đã tương đối êm thấm, nhưng Khang Kiếm không dám lơ là, cố gắng suy nghĩ chu toàn mọi mặt.
- Còn bệnh cảm của anh? – Giản Đơn ngờ vực.
- Không chết được. – Khang Kiếm như đang bực tức ai.
Giản Đơn nhìn mặt anh, nuốt những lời an ủi vào bụng.
- Anh Giản, để tôi lái xe. – Tiểu Ngô nhoài sang – Tối hôm qua anh chẳng ngủ mấy, tôi nhìn mà phát sợ.
- Lại tăng ca à? – Khang Kiếm hỏi.
Giản Đơn cười ha ha:
- Tăng ca với bà xã tương lai...
Khang Kiếm hơi nhổm dậy:
- Giản Đơn, cậu... cậu theo đuổi bạn gái cậu như thế nào?
- Chuyện này ạ! Ăn cơm thì tranh trả tiền, dạo phố thì đi theo xách đồ, xem phim, đi dạo công viên, ra ngoại thành chơi, tập thể dục, nấu cháo điện thoại, gửi tin nhắn mập mờ, sau đó vào một đêm trăng tròn, trực tiếp dán thương hiệu của em lên cô ấy, từ đó cô ấy liền một lòng một dạ đi theo em.
Tiểu Ngô đang lái xe cười xì một tiếng:
- Lại còn đêm trăng tròn, anh là người sói chắc?
Giản Đơn cũng cười:
- Đàn ông vốn là giống lai giữa người và sói, trước mặt vợ mình thì phải làm sói, trước mặt người phụ nữ khác thì phải giả làm người, nếu ngược lại thì sẽ chẳng bao giờ ngóc đầu lên được nữa.
- Khụ... khụ – Cổ họng Khang Kiếm bỗng ngứa ran, ho tới mức tim muốn vọt ra ngoài – Đừng nói nhảm nữa, tập trung lái xe.
Giản Đơn và Tiểu Ngô vội im bặt.
Cuộc họp diễn ra đúng giờ, họp được một nửa, Khang Kiếm cảm thấy trong đầu như có một cái lò hơi đang quay không ngừng, hơi thở nóng như lửa. Đang ở trong phòng họp, điều hòa lại bật rất thấp, còn có vài người hút thuốc, anh không thể cố thêm được nữa, bảo Giản Đơn thay anh dự họp và ghi chép lại.
Anh chào mọi người, về trước.
Tiểu Ngô không đợi anh mở miệng, lái xe thẳng tới bệnh viện.
Lúc này, trong phòng mổ, Lãnh Phong đang phẫu thuật thông niệu đạo tuyến tiền liệt cho một người đàn ông 60 tuổi. Trong tháng này, khoa Tiết niệu đã thực hiện rất nhiều ca mổ kiểu này, bệnh nhân đa số là những người đàn ông cao tuổi, thời gian mổ căn cứ theo tình trạng của bệnh nhân.
Lãnh Phong vẫn đang bận rộn, nhưng ca mổ đã gần kết thúc, bệnh nhân vẫn ngấm thuốc mê chưa tỉnh lại, nửa người dưới hoàn toàn lộ ra dưới ánh đèn neon.
Bạch Nhạn bưng khay thuốc đứng cạnh Lãnh Phong. Cô đã cẩn thận kiểm tra dụng cụ phẫu thuật, bông gạc trong khay, ngẩng đầu lên thấy trán Lãnh Phong lấm tấm mồ hôi. Cô đặt khay thuốc xuống, lấy một chiếc khăn, Lãnh Phong xoay mặt sang, cô giúp anh lau mồ hôi, anh lại xoay sang hướng khác.
Ánh mắt Bạch Nhạn dừng trên người bệnh nhân.
Trong mắt những người làm nghề y, bệnh nhân không phân biệt nam nữ. Nhưng hôm nay, cô bất giác nhìn chỗ kín của bệnh nhân nhiều hơn một chút.
Bộ phận này, dù là người thế nào cũng rất ít khi nhắc đến. Không phải vì bẩn thỉu, xấu hổ, Bạch Nhạn cảm thấy có lẽ là vì thiêng liêng. Nơi thầm kín riêng tư này, là để dành cho người yêu thương gần gũi nhất. Khi yêu đến một mức độ nào đó, ngôn ngữ không thể biểu đạt, chỉ có dùng cơ thể của mình hòa nhập vào cơ thể người kia, hợp thành một, mới có thể giải phóng toàn bộ tình cảm.