Số lần đọc/download: 5364 / 134
Cập nhật: 2015-01-23 15:06:29 +0700
Chương 17
- G
iờ thì em thấy dễ chịu chưa? Rhett hỏi, giọng hết sức kìm chế.
Scarlett khó nhọc gật đầu. Cuộn mình trong tấm chăn bên ngoài lớp áo lao động thô nhám mà Rhett đưa cho nàng mặc tạm, trong khi chờ hong khô quần áo, Scarlett ngồi trên chiếc ghế đẩu, gần ngọn lửa và đang ngâm chân trong chậu nước ấm.
- Còn cô thế nào, Pansy?
Cô hầu phòng của Scarlett cũng đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu và cũng đang thu mình như con kén trong một tấm chăn, mỉm cười, nói là đã dễ chịu hơn, nhưng đói cồn cào.
- Tôi cũng vậy, Rhett cười, đáp lại. Khi các bạn khô người thì chúng ta đi ăn!
Scarlett quấn chặt tấm chăn quanh người. Chàng dễ mến quá! Mình đã từng nhìn thấy chàng như vậy, nụ cười rạng rỡ và nồng nàn như tia nắng mặt trời. Và rồi lại xảy ra chuyện chàng tức giận đến mức có thể văng tục. Chắc bởi vì có Pansy ở đó. Chàng giở trò ấy với nó thôi! Khi nào nó đi khỏi đây, chàng sẽ ôm lấy mình thôi. Có lẽ mình phải giải thích là mình cần nó ngồi lại. Nhưng để làm gì đây? Mình đã thay quần áo và chỉ có thể mặc lại khi đã khô thôi. Có Chúa mới biết khi nào quần áo mới khô với trận mưa nầy, trong căn nhà quá ẩm ướt… Rhett có thể sống được ở một nơi như thế nầy chăng? Thật là ghê tởm?
Căn buồng mà họ đang ngồi chỉ có ánh lửa soi sáng.
Đó là một mảnh vuông có lẽ rộng khoảng hai mươi bước mỗi bề, nền đất, mấy bức tường trát thạch cao loang lổ gần hết. Ở đây, thoang thoảng có mùi rượu Whisky rẻ tiền và mùi bã thuốc lá hoà lẫn với mùi gỗ tươi và mùi vải ẩm ướt. Đồ đạc trong buồng vỏn vẹn có vài cái ghế đẩu và ghế băng thô kệch, kèm những ống nhổ bằng kim khí lồi lõm. Hòm lò sưởi, khung cửa ra vào và cửa sổ dường như đã lầm chỗ khi xuất hiện ở đây. Chúng được làm bằng gỗ thông láng bóng chạm trổ tinh vi, và nước xi đã làm cho gỗ ánh lên lớp vân hào nhoáng màu nâu óng ánh. ỏ một góc phòng là cái cầu thang ọp ẹp với những bậc thang sù sì và tay vịn đã sụp một nửa. Người ta phơi quần áo của Scarlett và Pansy lên đó. Những chiếc váy lót màu trắng thỉnh thoảng lại vươn lên khi gió thổi lộng, trông như những hồn ma đang bước ra, từ bóng tối.
- Sao em không ở lại Charleston, Scarlett?
Ăn xong bữa tối, Pansy đi ngủ với bà già da đen nấu ăn cho Rhett, Scarlett vươn vai.
- Mẹ anh không muốn phá đám anh trong cái thiên đàng của anh, nàng vừa nói, vừa khinh bỉ nhìn căn phòng. Nhưng anh cần phải biết điều gì đang xảy ra. Cứ đêm đến thì một tên Yankee lại mò vào phòng, phòng của phụ nữ - và quấy nhiễu họ. Một phụ nữ trẻ đã bị điên và được đưa ra khỏi thành phố.
Nàng mong đọc một phản ứng trên khuôn mặt chàng, nhưng chàng vẫn thản nhiên. Chàng lặng lẽ quan sát nàng như thể đang chờ đợi một điều gì.
- Vậy thì sao à? Điều ấy chẳng là có gì với anh sao?
- Anh biết mẹ và em có thể bị ám sát ngay trong giường ngủ, hoặc còn tệ hơn nữa kia mà? Anh có nghe rõ không đấy nhỉ? - Rhett hỏi lại với nụ cười giễu cợt. Người phụ nữ đã vượt qua được cả một đạo quân Yankee trong một chiếc xe bò vì đã lỡ chạm trán chúng trên đường đi giờ lại đóng vai những cô gái đồng trinh yếu bóng vía sao? Nầy Scarlett, hãy thẳng thắn với nhau đi thôi! Điều gì đã thúc đẩy em đến tận chốn nầy trong cơn mưa tầm tã? Bộ em chờ đợi sẽ bắt quả tang anh đang ngả nghiêng trong vòng tay của một ả nhân tình cuồng dại chứ gì? Có phải bác Henry của em đã gợi ý cho em cách nầy để lại buộc anh thanh toán các hoá đơn của em không?
- Anh nói gì vậy Rhett Butler? Bác Henry Hamiton thì có can hệ gì ở đây?
- Thôi đừng làm bộ ngớ ngẩn! Anh xin em? Nhưng em đừng mong làm anh tin, dù chỉ trong giây lát rằng vị luật sư lớn tuổi cẩn thận lại quên báo với em về việc anh đã ngưng rót tiền vào tài khoản của em ở Atlanta… buộc tội ông ta về sự chểnh mảng.
- Anh đã ngưng gởi tiền ư? Anh không thể làm như thế được! Scarlett nói và cảm thấy hai đầu gối mình gần như nhũn ra.
Rhett không thể nói chuyện một cách nghiêm túc.
Điều gì đã xảy ra cho chàng? Ngôi nhà đường phố Cây Đào - những thùng tô nô than để sưởi ấm, những đầy tớ để dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn, rửa chén bát, chăm lo vườn tược, chuồng ngựa, xe hơi, thức ăn cho mọi người. Tất cả đáng giá một gia tài đấy. Làm sao bác Henry có thể thanh toán hết các hoá đơn? Bác ấy đành phải trích tiền từ tài sản của nàng mất. Không, không, không thể như thế được. Nàng đã phải vất vả ngoài đồng, bụng đói, chân mang giầy rách, lưng đau nhức nhối và bàn tay rướm máu để không phải chết đói! Nàng đã từ bỏ mọi niềm kiêu hãnh, đã từ bỏ tất cả những gì mình được giáo dục, đã làm việc với cả bọn người chỉ đáng nhổ vào mặt, nàng đã xây dựng những kế hoạch, nàng đã phải còng lưng suốt ngày, đêm, để có tiền. Nàng sẽ không bao giờ để cho tiền ấy biến mất. Tiền ấy là của nàng. Đó là tất cả những gì nàng có.
- Anh không thể lấy tiền của em! - Nàng những muốn hét vào mặt Rhett.
Nhưng nàng chỉ thì thầm, còn chàng thì cười.
- Anh có lấy gì của em đâu, con mèo bé nhỏ của anh? Anh chỉ ngừng tăng tài sản của em thôi! Trong thời gian em còn sống trong ngôi nhà của anh ở Charleston, thì không có lý do gì anh phải chi trả cho một ngôi nhà trống rỗng ở Atlanta. Dĩ nhiên, nếu em trở về nơi ấy, thì ngôi nhà sẽ không còn trống vắng nữa và anh sẽ thấy có trách nhiệm phải tiếp tục chi trả cho nó.
Rhett bước đến gần lò sưởi để nhìn khuôn mặt Scarlett qua ánh lửa… Nụ cười thách thức của chàng biến mất và vầng trán chàng nhăn lại.
- Em không biết tất cả những điều ấy chứ? Ráng chịu đựng một chút Scarlett ạ, anh đi kiếm rượu đây. Em sắp ngất xỉu đến nơi rồi.
Chàng phải đặt tay mình lên hai bàn tay run rẩy của Scarlett để nàng cầm chiếc ly đưa lên môi. Nàng không còn tự chủ được nữa! Khi chiếc ly đã cạn, Rhett buông ly rơi xuống đất và chà xát đôi tay Scarlett cho đến lúc chúng nóng lên và thôi không run rẩy nữa.
- Bây giờ thì nói cho anh nghe, đừng phóng đại: có thật là có một tên lính mò vào phòng các phu nhân không?
- Rhett, anh không nghiêm túc đấy chứ! Anh sẽ không ngưng gởi tiền cho Atlanta chứ?
- Quỉ tha ma bắt cái vụ tiền bạc ấy đi, Scarlett ạ, anh hỏi em mà!
- Quỉ tha ma bắt cả bản thân anh nữa đấy, em cũng hỏi anh đấy thôi!
- Lẽ ra anh phải biết rằng em không thể nghĩ đến chuyện khác, khi nghe anh nói đến tiền bạc? Thôi được, anh sẽ gởi cho Henry. Còn giờ, em có trả lời anh không?
- Anh thề chứ?
- Anh thề!
- Ngày mai…?
- Phải, ngày mai, mẹ kiếp, ngày mai! Còn bây giờ thì em nói đi, một lần thôi, chuyện tên lính Yankee là cái quái gì vậy?
Cái thở phào của Scarlett dài như đến muôn đời. Rồi nàng hít vào thật sâu và bắt đầu kể mọi chuyện nàng biết về tên Yankee phá quấy ấy.
- Em nói là Alicia Savage đã nhìn thấy đồng phục của nó.
- Vâng… nó chẳng cần kể đến tuổi tác. Giờ nầy có lẽ nó đang cưỡng bức mẹ anh nữa cũng nên?
- Anh phải bóp cổ em mới được, Scarlett. Anh vừa nói vừa nắm chặt hai bàn tay hộ pháp của mình. Thế giới rồi sẽ tốt đẹp hơn thôi.
Anh hỏi nàng gần suốt một giờ đồng hồ và nàng đã lập lại những gì nàng đã được nghe kể.
- Tốt lắm, anh vừa nói, vừa mở một cánh cửa. Ngày mai, khi thuỷ triều lên, chúng ta sẽ đi! Trời tốt và chuyến đi sẽ dễ dàng thôi!
Sau lưng chàng, Scarlett đang ngắm nhìn bầu trời trong đêm và vầng tối trăng còn khuyết một phần.
Nàng đứng dậy và nhận ra sương đêm từ sông bốc lên bao phủ lấy mặt đất. Dưới ánh trăng, nó như một tấm thảm trắng và trong một khoảnh khắc lầm lẫn, Scarlett tự hỏi phải chăng tuyết đã rơi! Một cơn lốc làm hơi sương trùm lấy chân Rhett đến tận mắt cá, rồi len vào phòng. Chàng khép cửa và quay lại, căn phòng như tối sầm cho đến lúc que diêm được quẹt lên soi rõ cằm và mũi của chàng từ phía dưới lên. Chàng đốt đèn, Scarlett có thể nhìn rõ khuôn mặt chàng và nỗi thèm khát bỗng xâm chiếm lấy nàng. Rhett đậy chụp đèn vào và đỡ nàng đứng lên.
- Đi theo anh, ở trên gác có một phòng mà em có thể ngủ được.
Đồ đạc ở đây không đến mức sơ sài như ở dưới nhà một cái giường cao có tán với tấm nệm dày, những chiếc gối lớn và một tấm chăn len phủ trên những tấm ga trắng nõn bằng vải lanh. Scarlett không thèm nhìn những đồ đạc khác. Nàng kéo tấm chăn phủ qua một bên và bước lên vài bậc để luồn người vào giữa những tấm ga.
Rhett đứng cạnh nàng một lúc rồi ra khỏi phòng.
Nàng lắng nghe tiếng chân chàng. Chàng không xuống thang lầu, mà vào phòng sát bên cạnh nàng. Scarlett mỉm cười và ngủ thiếp.
Cơn ác mộng lại đến như mọi lần, từ màn sương mù.
Đã nhiều năm, Scarlett không hề bị ác mộng, nhưng vô thức của nàng thì không bỏ quên gì cả, nó tái tạo từng hình ảnh và nàng bàt đầu trở mình cựa quậy và rên rỉ, hoảng sợ trước những gì sắp xảy đến. Nàng lại vùng bỏ chạy, tim đập thình thịch, nàng vùng chạy trong màn sương dày đặc trắng xoá đang cuộn thành vùng buốt lạnh xoáy quanh cổ họng, hai chân và hai tay nàng.
Nàng thấy lạnh, lạnh đến chết người, nàng thấy đói, nàng sợ đến khiếp đảm… Cũng vẫn là giấc mơ ấy, bao giờ cũng thế nhưng mỗi lần lại khủng khiếp hơn. Như thể nỗi khiếp sợ, cái đói, cái rét đã chất chồng lại và tăng lên.
Dù vậy, vẫn không phải là giấc mơ cũ, bởi vì trước đây, Scarlett cũng vùng chạy và muốn với lấy một cái gì xa lạ, không tên, còn lúc nầy đây, trước mặt nàng nhìn thấy qua lớp sương mù, tấm lưng rộng của Rhett đang tiến tới và rời xa nàng? Và nàng biết rõ đó chính là người nàng đang muốn với lấy, mỗi khi nàng với được chàng thì giấc mơ tan vỡ không trở lại nữa! Nàng cứ chạy, cứ cắm cổ chạy, nhưng chàng vẫn thấp thoáng xa xa, phía trước vẫn xoay tấm lưng về phía nàng. Và rồi sương đêm lại dầy thêm mãi mãi… Rhett sắp biến mất và nàng gọi chàng:
- Rhett… Rhett… Rhett… Rhett…
- Yên nào, yên nào! Em đang mơ ngủ! Đó không phải là hiện thực.
- Rhett…
- Vâng, anh đây mà. Bình tĩnh lại đi em, mọi việc rồi sẽ ổn cả thôi!
Đôi tay mạnh mẽ của chàng nâng nàng dậy và ôm ghì lấy nàng. Nàng đã ấm áp và yên ổn rồi.
Scarlett giật mình tỉnh lại. Nào đâu có sương mù đêm? Ngọn đèn toả sáng trên bàn và nàng có thể nhìn rõ khuôn mặt của Rhett đang cúi xuống người nàng.
- Ôi Rhett, thật khủng khiếp!
- Giấc mơ cũ phải không?
- Vâng, vâng gần như thế? Chỉ hơi khác một chút. Em không sao nhớ được cái gì… Nhưng em lạnh và đói, và em không nhìn thấy gì hết vì sương mù dầy đặc và em sợ quá, Rhett ạ thật khủng khiếp.
Chàng ôm chặt nàng vào lòng và thì thầm vào tai nàng:
- Bình thường thôi mà? Em lạnh và đói, bữa ăn tối không ngon lắm và em lại tung chăn ra. Anh sẽ đắp cho em và em sẽ ngủ ngon!
Chàng đặt nàng nằm dài trên gối.
- Đừng bỏ em một mình! Nó lại trở lại đấy!
Rhett kéo chăn, đắp đến tận cổ nàng.
- Sẽ có bánh quy để ăn điểm tâm với bắp ngô và một ít bơ. Nào, có cả dăm bông và trứng tươi nữa. Em sẽ ngủ như một đứa bé thôi. Em vẫn thích ăn mà, Scarlett.
Scarlett nhận ra sự bỡn cợt trong giọng nói của chàng, và cả vẻ mệt nhọc nữa. Nàng nhắm hai mi mắt nặng trĩu.
- Rhett! - Nàng hỏi giọng mơ ngủ.
Chàng dừng lại bên cửa, một tay che đèn.
- Gì vậy, Scarlett?
- Cám ơn anh đã đến gọi em dậy. Sao anh biết?
- Em đã kêu thét lên đến vỡ cả cửa kiếng.
Âm thanh cuối cùng nàng nghe được là nụ cười hiền lành nồng nàn của chàng. Như một điệu hát ru con.
Đúng như Rhett nói, Scarlett đã ăn ngốn ngấu bữa điểm tâm trước khi đi tìm chàng. Chàng đã đi trước buổi bình minh, bà nấu bếp nói với chàng. Chàng luôn thức dậy trước khi mặt trời mọc. Bà ta quan sát Scarlett với vẻ tò mò không hề giấu diếm.
Mình phải trừng phạt chàng về thái độ xấc xược của chàng. Scarlett tự nhủ, nhưng nàng đã hài lòng đến nỗi không sao nổi giận được nữa, Rhett đã bế nàng trong vòng tay, đã vỗ về nàng. Chàng thậm chí còn cười với nàng. Hệt như trước đây khi mọi chuyện chưa trở nên tồi tệ. Nàng đã hành động đúng khi đến đồn điền, lẽ ra nàng phải đi sớm hơn nữa. Thay cho việc ngồi uống trà, đàm đạo viễn vông, phí thời gian!
Khi nàng ra khỏi nhà, ánh nắng mặt trời làm nàng nhắm mắt lại. Ánh nắng đã chói chang, đã toả nóng trên đầu nàng dù vẫn còn sớm. Nàng lấy tay che mắt và nhìn quanh mình.
Phản ứng đầu tiên của nàng là một tiếng rên rỉ. Cái sân thượng dưới chân nàng kéo dài đến trăm thước. Hoang tàn, đen sẫm và cỏ dại mọc tràn lan, khoảng đất chạy viền quanh một di tích đổ nát bị cháy đen, chỉ còn lại những mảnh tường, lò sưởi ngổn ngang của một lâu đài lộng lẫy xưa kia. Những đống gạch cháy sám và ám khói giữa những mảnh tường là bằng chứng ghi lại tội ác tày trời của quân Sherman.
Trái tim Scarlett se lại. Nơi đây ngày trước là ngôi nhà của Rhett. Cuộc sống của chàng tưởng như đã vĩnh viễn mất hút trước khi chàng quay trở về để cứu lấy nó.
Trước cuộc đời sương gió, nàng chưa từng gặp điều gì ghê tởm đến như thế! Nàng chưa bao giờ nếm nỗi đau khổ như sự đau khổ mà chàng đã cảm nhận và chàng còn phải cảm thấy hàng trăm lần, mỗi ngày khi nhìn cảnh đổ nát của ngôi nhà mình. Không gì ngạc nhiên nếu chàng đã quyết định xây dựng lại,tìm lại, và dành lại những gì trước kia là sở hữu của gia đình chàng.
Nàng có thể giúp được chàng? Nàng đã chẳng cày cấy trồng trọt, thu hoạch mùa màng ở Tara đó sao?
Nàng dám quả quyết rằng Rhett có khi cũng không biết phân biệt những hạt giống tốt và những hạt giống xấu. Nàng sẽ tự hào được giúp chàng, bởi vì nàng biết điều đó có ý nghĩa gì, rằng sự trả thù đối với bọn xâm lược không gì khác hơn là làm hồi sinh đất đai? Ta hiểu, nàng tự nhủ, và đắc thắng. Ta có thể cảm nhận được nhửng điều chàng cảm nhận. Ta có thể cùng chàng lao động. Hai ta có thể cùng nhau làm việc ấy. Nào có hề gì việc đất đai nhà chàng là đất nện, một khi ta ở bên cạnh Rhett. Chàng ở đâu nhỉ? Ta phải nói với chàng điều ấy thôi!
Scarlett quay lưng lại với ngôi nhà đổ nát và chợt đứng trước một khung cảnh mà nàng chưa từng được nhìn ngắm. Khoảng sân gạch nơi nàng đang đứng, dẫn đến một bồn cỏ. Cái cao nhất trong một loạt các bậc thềm xanh mượt trải dài đến hai cái hồ nhân tạo, làm thành những cánh bướm khổng lồ. Ở giữa là một lối đi rộng trồng cỏ dẫn đến tận dòng sông và con đê chắn sóng. Chiếc thang khổng lồ nầy lại cân đối hoàn chỉnh đến mức để làm cho ta mất hết mọi khái niệm về khoảng cách, và nhìn toàn cảnh như tấm thảm của một phòng khách ngoài trời. Thảm cỏ sang trọng che giấu những di tích của chiến tranh như thể chiến tranh chưa hề xảy ra! Nơi đây như một bến cảng bình yên tắm ánh mặt trời, một hòn đảo của thiên nhiên do bàn tay con người chăm chút tạo nên. Đằng xa một chú chim hót véo von như đang ca ngợi sự hài hoà ấy.
- Ôi đẹp quá! Scarlett thốt lên.
Một tiếng động ở bậc thềm thấp nhất, phía bên trái thu hút cái nhìn của nàng. Chắc là Rhett thôi. Nàng cắm đầu chạy xuống. Nàng qua hết bậc thềm nầy, đến bậc thềm khác. Nàng càng chạy nhanh, càng cảm thấy quanh mình quay cuồng vì bị kích thích bởi sự tự do vui vẻ nầy. Nàng cười to và dang rộng hai tay như con chim hay con bướm, đang chực bay vụt lên bầu trời xanh ngắt.
Nàng thở hổn hển khi chạy đến chỗ Rhett đang đứng nhìn nàng. Nàng lấy lại hơi thở, tay để trước ngực.
- Em chưa từng bao giờ vui thích thế nầy. Cuối cùng nàng nói, giọng vẫn hổn hển. Chốn nầy tuyệt quá, Rhett ạ! Em chẳng ngạc nhiên nếu như anh yêu nó. Hồi bé anh đã bao giờ chạy trên thảm cỏ nầy chưa? Anh đã ngỡ rằng mình sẽ bay vút lên trời không? Ôi, anh yêu, khủng khiếp biết bao nhìn những dấu vết của trận hoả hoạn? Trái tim em se lại vì anh! Em muốn giết sạch cái lũ Yankee ở trên đời nầy! Ôi, Rhett, em có nhiều điều muốn nói với anh? Em đã suy nghĩ rồi. Mọi chuyện có thể trở lại như xưa, anh yêu ạ. Em hiểu, em hiểu thật sự mà, em hiểu một cách chân thành những gì anh đang làm.
Rhett nhìn nàng với vẻ lạ lùng và thận trọng.
- Em hiểu gì nào, Scarlett?
- Vì sao anh lại ở đây mà không ở thành phố. Tại sao anh phải khôi phục lại đồn điền. Hãy nói cho em nghe đi! Anh đã làm gì và anh sẽ làm gì? Ôi điều ấy quyến rũ biết bao?
Khuôn mặt Rhett sáng lên, và chàng đưa tay chỉ những hàng cây dài sau lưng hai người.
- Chúng đã bị đốt cháy, chàng nói, nhưng chúng không chết! Người ta nói ngọn lửa đã làm cho chúng vươn lên mạnh mẽ hơn? Tro tàn có lẽ đem lại cho chúng cái mà chúng đang cần? Anh khám phá ra điều đó. Anh có bao điều cần lúc đấy!
Scarlett nhìn những gốc cây mập mạp. Nàng không biết tên những chiếc lá xanh thẫm và lóng lánh đã tù đây nảy mầm.
- Cây gì đây anh? Anh trồng đào ạ?
Đó không phải là cây, mà là những bụi hoa. Hoa Trà đó. Những hoa Trà đầu tiên người ta đem từ Châu Mỹ về và được trồng ở đây, tại Dunmore. Những hoa nầy thuộc hàng hậu duệ và chúng đã sống trên ba trăm năm rồi.
- Anh muốn nói đó là những loài hoa?
- Tất nhiên. Đó là loài hoa của trần gian gần nhất với sự hoàn hảo. Người Trung Hoa đã tôn thờ nó.
- Nhưng người ta không thể ăn hoa mà sống. Anh đã định gieo trồng gì rồi?
- Anh chưa có thời gian để nghĩ đến! Anh đang còn phải cứu lấy một khu vườn rộng đến trăm acrơ (1).
- Nhưng đó là chuyện điên rồ, Rhett ạ, một vườn hoa thì nào có ích gì? Anh phải gieo trồng những cây bán được tiền. Em biết cây bông thì không mọc ở đây được, nhưng cũng phải có cây gì mang lại huê lợi chứ? Ở Tara, chúng ta đưa vào canh tác từng tấc đất. Anh có thể gieo trồng đến tận tường nhà. Anh nhìn kìa, cỏ xanh mượt và mọng nước. Đất nầy chắc phải màu mỡ kinh khủng. Anh chỉ cần cày bừa, gieo hạt và nó sẽ nẩy mầm trước khi anh kịp quay lưng lại.
Nàng phấn khởi nhìn chàng, sẵn sàng chia sẻ với chàng những hiểu biết thật khó nhọc lắm mới có được.
- Em chỉ là một kẻ quê mùa, Scarlett ạ. Rhett nói, nét mặt sầm lại. Em hãy quay về nhà và bảo Pansy chuẩn bị. Chúng ta sẽ gặp nhau trên đê chắn sóng.
Nàng đã làm gì để chàng phật ý? Chàng đang tràn đầy sức sống và hưng phấn, thế mà bỗng dưng trở nên lạnh nhạt xa lạ vậy? Nàng không bao giờ hiểu nổi chàng, dù có sống chung với nhau đến trăm năm đi nữa.
Nàng trở lại bậc thềm cao nhất, giờ thì chẳng thèm chú ý đến vẻ đẹp quanh mình, và nàng trở về nhà.
o O o
Con tàu đậu sát vào bờ đê chắn sóng thật khác với cái xà lan khốn khổ đã đưa Scarlett và Pansy đến đồn điền.
Đó là một chiếc xà lúp xinh xinh, màu nâu mạ đồng đỏ chói. Nhưng ở ngoài xa, trên dòng sông, một con tàu khác đang chạy qua, Scarlett bực tức vì nàng rất thích được đi trên con tàu đó. Nó lớn gấp năm lần chiếc xà lúp và được trang trí bằng những cuộn tròn màu xanh và trắng có hai boong, một bánh lái bằng gàu sục đỏ chói.
Cờ hiệu đủ màu bay phất phới trước gió, và những hành khách đàn ông, đàn bà ăn mặc như trong hội đang chen lấn nhau thành một đám đông nhộn nhịp trên boong tàu. Chao ôi họ có vẻ vui thú quá chừng!
Chỉ có Rhett, Scarlett bực tức nghĩ mới trở về thành phố trên chiếc vỏ dừa nầy mà không đón tàu hơi nước để quá giang. Nàng đến bờ đê chắn sóng khi Rhett giở mũ gửi theo một cái chào thật sâu và đầy vẻ khoa trương đến với những hành khách trên con tàu lớn.
- Anh quen với những người nầy sao? Scarlett hỏi.
Có lẽ nàng đã lầm lẫn. Có thể chàng đã gọi tàu chăng?
Rhett vừa quay lại phía nàng, vừa đội mũ lại.
- Ừ quen? Không quen từng người một, nhưng cả nhóm, ít ra là như thế? Đó là cuộc dạo chơi hàng tuần của bọn Yankee ở Charleston. Một vụ làm ăn đang khấm khá cho một trong số những Carpet baggers của chúng ta đấy. Những kẻ chiếm đóng lâu nay vẫn dành chỗ trước để có được cái khoái cảm khi ngắm nhìn những đồn điền bị đốt trụi chỉ còn trơ khung. Anh vẫn chào họ khi anh ở đây. Sự lúng túng của họ khiến anh thích thú.
Scarlett quá khiếp đảm không nói nên lời. Sao? Rhett lại có thể đùa cợt với cái đám kên kên Yankee đến đây để chiêm ngưỡng những gì chúng đã gây ra cho ngôi nhà của chàng?
Nàng ngồi vào chỗ người ta chỉ cho nàng, trên một băng ghế trong buồng lái nhỏ, nhưng khi Rhett trở lên boong tàu, nàng đứng dậy quan sát việc sắp xếp tỉ mỉ các hộc tủ, các ngăn kệ, đồ đạc, và mọi thứ trang bị, mỗi vật chiếm một vị trí định trước cho tiện việc sử dụng.
Nàng thoả thích ngắm nhìn, trong lúc con tàu từ từ xa bờ và chạy xuôi theo dòng sông, thình lình tàu ngừng lại Rhett hét lên ra lệnh:
- Quẳng những cái bao nầy xuống đây và xếp vào cuối tàu?
Scarlett ló đầu khỏi buồng lái, để nhìn xem điều gì đã xay ra.
Lạy Chúa, cái gì thế kia? Hàng chục người da đen đang chống cán cuốc, cán xẻng nhìn một nhóm đồng nghiệp của họ đang chất lên tàu một loạt các bao nặng trịch mà một thuỷ thủ đang sắp xếp. Đang ở đâu đây nhỉ? Địa điểm nầy có vẻ như ở trên cung trăng. Những cánh rừng lùi xa trước một cái hố rộng mênh mông bao quanh bởi những đống lớn những thứ giống như những viên đá màu trắng nhợt. Bụi phấn trắng bay mù trong không khí, và trong chốc lát bay đến mũi Scarlett, khiến nàng bị hắt hơi.
Tiếng hắt hơi của Pansy vọng lại từ boong tàu phía sau làm nàng chú ý. Không, đúng rồi: Pansy trông thật thoải mái.
- Cô đến chỗ em đây, Scarlett kêu lên.
- Thả các dây buộc ra, Rhett hét lên, cùng lúc ấy.
Chiếc xà lúp rời khỏi bờ và bị dòng nước cuốn phăng đi Scarlett bị ngã chúi trên nền phòng lái, sát bên mấy bậc thềm dẫn lên boong tàu.
Anh Rhett Butler đáng quyền rủa, suýt nữa thì mình gãy cổ rồi!
- Không có gì ghê gớm xảy ra đâu. Cứ bình tĩnh. Anh sắp xuống đây!
Scarlett nghe tiếng dây thừng kêu kèn kẹt và chiếc xà lúp tăng vận tốc. Nàng khó nhọc ngồi dậy trên cái băng ghế, và sửa lại quần áo.
Vừa lúc ấy Rhett thư thả bước xuống, chàng nghiêng đầu để khỏi đụng vào khung cửa. Chàng đứng thẳng người, mái tóc chàng như vuốt ve mặt gỗ láng trân trần buồng lái. Scarlett sôi gan, nhìn chàng.
- Anh đã làm quá đáng, nàng làu bàu.
- Anh làm gì cơ chứ? Chàng vừa hỏi, vừa khép cánh cửa và mở cửa sổ. Tốt, gió đang đẩy chúng ta đi, và dòng chảy đang rất mạnh. Chúng ta sẽ về đến thành phố trong thời gian kỷ lục.
Chàng ngồi trên băng ghế, đối diện với băng ghế của Scarlett và thoải mái dựa tấm lưng rộng vào cái gối dựa như một con mèo mềm mại tuyệt vời.
- Anh nghĩ là em sẽ không phản đối anh nếu anh hút thuốc?
Những ngón tay dài của chàng rút một điếu xì gà nhỏ đã cắt đầu từ túi trong áo khoác.
- Em phản đối việc bị nhốt trong cái chỗ tối om ở dưới nầy, trong lúc em có thể đi lên trên boong hóng nắng.
- Trên boong của cái xà lan nhỏ nầy, cả thuỷ thủ đoàn đều là da đen, Pansy cũng da đen, còn em thì da trắng lại là một phụ nữ. Bọn họ chiếm giữ trạm hoa tiêu, còn em chiếm cả buồng lái. Pansy có thể liếc mắt với gã đàn ông, cười giỡn với những trò tán tỉnh có phần thô lỗ của bọn họ, và cả ba sẽ cùng nhau trải qua những giây phút thoải mái. Sự hiện diện của em ở trên đó sẽ làm hỏng tất cả, bởi vì: trong khi những kẻ nghèo có lợi khi đi độc lập thì em và anh, tầng lớp ưa tú, chúng ta lại phải khổ sở, bị nhốt cứng dưới nầy. Em lại còn cư nự và khóc thút thít.
- Em không cự nự và khóc thút thít chút nào cả? Và em sẽ biết ơn anh, nếu như anh đừng nói với em như với tụi trẻ con! Scarlett vừa gào lên, vừa cắn lấy môi dưới.
Nàng rất ghét bị xem là ngờ nghệch dưới mắt Rhett.
- Công trường mà chúng ta sẽ dừng lại là công trường gì vậy anh? Nàng lại hỏi tiếp.
- Cái công trường ấy, em yêu, là sự cứu vãn Charleston và là tờ hộ chiếu cho phép anh trở về với những đồng hương của mình. Đó là một mỏ phốt phát, có khoảng một tá dọc theo hai nhánh sông chàng khoan khoái châm điếu xì gà và tử tử hít vào, khói thuốc cuộn bay lên theo hình trôn ốc rồi biến mất qua cửa sổ.
- Anh thấy mắt em sáng lên, Scarlett ạ. Dẫu sao, đó không phải là một mỏ vàng đâu! Người ta không sản xuất tiền đồng và nữ trang bằng phốt phát được. Nhưng khi ta nghiền thành bột, rửa sạch và xử lý hoá học, nó lại trở thành thứ phân bón tốt nhất và có hiệu quả nhanh nhất trên thế giới. Chúng ta có những khách hàng sẵn sàng mua hết những gì chúng ta sản xuất ra.
- Thế là, anh sắp trở thành triệu phú?
- Chính xác là thế. Nhưng anh xin nói rõ đấy là đồng tiền đáng quí trọng, đồng tiền của Charleston. Anh có thể phung phí tất cả tiền bạc bất chính của anh, kết quả của những trò đầu cơ của anh, mà không chuốc lấy sự phản đối của những người chân chính ở Charleston. Tất cả bọn họ sẽ nói tài sản của anh là do phốt phát mà có, dù cái mỏ không lớn lắm.
- Sao anh không khuếch trương nó?
- Vô ích thôi. Nó giữ đúng vai trò thật sự của nó thôi. Anh có một đốc công khá lương thiện, vài tá thợ có tinh thần trách nhiệm, và tư cách đáng kính. Anh có thể dành thời gian, tiền của và sức lực của mình cho việc gì mà anh thấy là quan trọng mà lúc nầy đây điều quan trọng đối với anh là khôi phục lại những vườn cây.
Scarlett cảm thấy phật ý. Phải chăng đúng là Rhett đã rơi vào một mỏ vàng và đã bỏ phí mất thời cơ? Nếu chàng đã là triệu phú giàu thì chàng vẫn có thể là tỷ phú chứ?
Người ta không bao giờ có quá nhiều tiền của cả. Nhưng cuối cùng nếu chàng có thể trông cậy vào người đốc công, và nếu những người thợ hoàn tất ngày lao động của họ một cách đàng hoàng thì chàng có thể tăng lợi tức của mình gấp ba. Và với vài tá thợ nữa, chàng còn tăng lên gấp đôi nữa!
- Tha lỗi cho anh vì đã không để em say sưa với giấc mơ xây dựng vương quốc của em, Scarlett ạ. Anh có một câu hỏi nghiêm túc muốn được em trả lời. Phải làm gì để thuyết phục em buông tha anh và quay về Atlanta?
Scarlett nhìn chàng, mồm há hốc. Nàng thật sự sửng sốt Chàng không thể nghĩ điều chàng nói, nhất là khi chàng vừa ôm nàng âu yếm đến thế vào đêm hôm trước.
- Anh đùa đấy chứ? Nàng nói, giọng trách móc.
- Không hề! Trong đời mình, anh chưa bao giờ nghiêm chỉnh hơn, và anh muốn em xem đó là chuyện thật. Anh chưa bao giờ giải thích cho bất cứ ai về những gì anh làm cũng như những gì anh nghĩ. Anh không tin chắc là em sẽ hiểu được những gì anh sắp nói với em. Nhưng anh cứ thử xem: Anh đang làm việc cật lực như chưa bao giờ anh làm, trong suốt đời anh. Anh đã đốt trụi tất cả để tự triệt đường thối lui của mình ở Charleston, Scarlett ạ. Anh làm công khai đến mức mùi khói của nó làm nhột mũi cả cái thành phố nầy. Cái mùi khói nầy còn mạnh hơn cả cái mùi bốc ra từ những sự lạm thu tồi tệ của Sherman. Anh là một người trong bọn họ, và anh đã thách thức với tất cả những gì trên đó họ đã xây dựng cuộc sống. Được giới quý tộc ở Charleston tha thứ thì cũng giống như leo lên một tảng băng giữa đêm khuya vậy. Nếu như anh trượt chân, anh sẽ chết. Cho đến nay, anh đã tỏ ra rất thận trọng và anh tiến từng bước, chậm mà chắc. Anh không thể liều lĩnh nhìn em phá huỷ những gì anh đã làm. Anh muốn em đi đi và anh hỏi em cái giá đó là bao nhiêu?
- Đã hết chưa? Scarlett hỏi với nụ cười an ủi. Anh có thể yên tâm, nếu như đó là tất cả những gì làm anh bận tâm. Mọi người ở Charleston đều mến em. Những cuộc viếng thăm dồn dập, và không có ngày nào lại không có ai đó gọi em ngoài chợ, để hỏi ý kiến em về chuyện mua hàng.
Rhett hít một hơi xì gà rồi nhìn đầu thuốc rực sáng đang biến thành tro tàn:
- Anh chỉ sợ là chỉ tốn nước bọt vô ích thôi! Anh đã có lý. Phải thừa nhận là em đã trụ được lâu đấy và em đã cư xử tốt hơn là anh đã chờ đợi. Ôi, mà đúng, những tin tức ở thành phố cũng dội tận đến đồn điền! Nhưng trên tảng băng ấy, em như một thùng thuốc súng buộc trên lưng anh, Scarlett ạ. Em là một trọng lượng chết - không văn hoá, không có giáo dục lại theo đạo Thiên Chúa, lại bị trục xuất khỏi mọi giới đứng đắn ở Atlanta. Em có thể nổ tung trước mặt anh bất cứ lúc nào. Anh muốn em đi đi. Phải cần có gì để em chấp nhận?
Scarlett chụp ngay lấy điều kết án duy nhất mà nàng có thể bác lại.
- Em rất biết ơn nếu như anh nói cho em biết theo đạo Thiên Chúa thì có tội gì. Scarlett Butler ạ? Chúng tôi đã kính Chúa trước khi người ta nói đến cái Giáo hội Tân giáo của anh đấy!
Nàng không hiểu ý nghĩa cái cười đột nhiên của Rhett xin cho chữ bình yên. Henry Tudor, chàng nói.
Cả điều nầy nàng cũng không hiểu. Những sự xác thực theo sau những từ ngữ nầy đã xuyên thủng trái tim nàng.
- Chúng ta không nên mất thời giờ vào chuyện viển vông, Scarlett ạ. Sự việc - và em cũng biết như anh thôi - là những người theo đạo Thiên Chúa bị khinh miệt ở miền Nam. Ở Charleston hiện nay, người ta có thể đi đến Saint-Philippe hoặc Saint-Michel hoặc đến Giáo đường phái Calvin, hoặc đến những người Ecossais tiên khởi thuộc giáo phái Calvin, nhưng ngay cả những giáo đường Tân giáo và Calvin thì cũng không phải bị ít nghi ngờ hơn và nói chung là sự tham gia vào bất kỳ một cộng đồng Tin Lành nào khác đều bị coi như một biểu lộ xấc láo của thứ chủ nghĩa cá nhân. Những người theo đạo Thiên Chúa bị mọi người phỉ nhổ. Điều đó không đúng và có Chúa biết cho rằng điều đó chẳng có chút đạo giáo nào, nhưng đó là một thực tế.
Scarlett vẫn im lặng. Nàng biết chàng nói đúng.
Rhett tranh thủ thắng lợi nhất thời của mình để nhắc lại câu hỏi:
- Em còn muốn gì nữa, Scarlett? Em cứ nói với anh? Anh chưa bao giờ khó chịu trước những ngõ ngách tăm tối nhất trong tâm hồn em mà.
Anh ấy thật nghiêm túc, nàng tuyệt vọng thầm nghĩ.
Tất cả những buổi uống trà, những thứ quần áo ghê tởm, những buổi mai đi chợ sớm trong bình minh buốt giá - tất cả đều vô ích? Nàng đã đến Charleston để gọi Rhett về, nhưng nàng đả thất bại!
- Em muốn anh, nàng nói hết sức thành thực.
Lần nầy đến lượt Rhett im lặng. Nàng chỉ thấy bóng chàng trong làn khói mong manh toả ra từ điếu xì gà.
Chàng gần bên nàng biết bao. Nàng chỉ cần khẽ đưa chân là đụng đến chàng. Nàng "muốn" chàng đến nhức nhối. Nàng muốn gập đôi người lại để bớt đau đớn, nàng muốn tự kiềm chế nỗi đau để nó bớt trầm trọng. Nhưng rồi nàng vẫn ngồi, đầu ngẩng cao, chờ chàng nói.
Chú thích:
(1) Đơn vị đo đạc cũ của Pháp, bằng 2 ha.