Trở ngại càng lớn, chiến thắng càng huy hoàng.

Moliere

 
 
 
 
 
Tác giả: Catherine Bybee
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Redeeming Vows
Dịch giả: Dạ Thảo
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 13
Cập nhật: 2023-08-05 10:55:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
in thò đầu nhìn qua cánh cửa dẫn đến căn phòng thứ hai của căn hộ, anh phải đảm bảo nơi này an toàn trước khi để Liz theo sau. Anh từng thấy căn hộ này vào cái đêm anh ở lại đây hơn một năm về trước. Nhiệm vụ của anh là trả Lizzy và Simon lại thế kỷ này rồi trở về nhà. Nhưng Fin đã phải ở lại để bảo vệ danh dự của em gái khỏi Todd.
Fin mỉm cười tự mãn khi nhớ lại cảnh Todd mở cửa nhà cậu ta và hứng trọn cú đấm của anh như thế nào. Cậu ta đã không hề trông thấy anh tiến vào. Cuối cùng, Grainna đã bắt cóc Simon với mưu đồ trở về thế kỷ XVI và lấy lại quyền năng của mình. Thế là cả nhóm phải du hành xuyên thời gian, và một nửa số viên đá giúp họ có khả năng đó giờ đang nằm trong tay Grainna. Thiếu chúng, Fin không biết phải quay về bằng cách nào nữa.
Selma đi tới đi lui trong phòng khách nhưng không dừng lại khi anh và Lizzy đi vào. Chị ta đưa mắt nhìn kỹ cả hai người, nét mặt vừa sợ sệt vừa thích thú.
Fin tự hỏi người này là ai, làm thế nào lại ở trong căn hộ của Lizzy.
Lizzy chắc hẳn cũng đang tự hỏi mình như thế, bởi vì cô mau chóng bắt chuyện.
“Tôi không muốn thô lỗ nhưng chị Mayfair, chị làm gì ở đây thế?”
Người phụ nữ lắc đầu, đôi mắt xanh mở to. “Đợi hai người.”
Lizzy vội chuyển hướng, cô nhìn Fin chăm chăm, anh hoàn toàn hiểu được sự bối rối của cô. “Nhưng chúng tôi đâu có biết chị?”
“Tôi biết, hai người thấy khó hiểu lắm phải không?” Chị ta đứng lên, bước vào nhà bếp và mở tủ lạnh. “Chắc cả hai cũng thấy đói rồi chứ?”
“Chúng tôi không có thời gian để ăn đâu. Chúng tôi cần… về nhà.”
Selma lấy mấy cái hộp đầy màu sắc ra khỏi tủ lạnh. “Ý cô là về Scotland thế kỷ XVI chứ gì?” “Sao chị biết được vậy?”
Chị ta phì cười. “Thì cô nói với tôi.”
“Chị Mayfair, chị có thể dừng tay lại và nói cho chúng tôi nghe chị biết được những gì rồi không?”, Lizzy cao giọng khiến người phụ nữ kia chú ý.
“Cứ gọi tôi là Selma. Tôi sẽ giải thích sớm thôi. Cô nên thả lỏng chút đi. Cô sẽ không đi đâu cả. Ít nhất là không phải lúc này.”
Fin không thích sự chắc chắn trong giọng nói của người phụ nữ kia. Cứ như thể chị ta biết gì đó về tương lai của hai người trong khi họ không hề hay.
Selma bước ra khỏi nhà bếp và đưa cho Fin một vật bằng kim loại màu đỏ tươi. Hình như nó chứa loại chất lỏng gì đó anh không biết.
Liz đặt cái hộp của mình lên bàn và cầm hộp anh lên. Cô bật cái gì đó ở mặt trên rồi đưa cho anh. “Soda đấy. Anh uống đi.”
Fin đưa thứ nước lạ đó lên miệng rồi nhấp thử. Mũi anh cay xè, thứ đồ uống ngọt lịm đó trôi tuột xuống cổ họng. Anh chưa từng nếm thử thứ gì tương tự như thế này. Khi anh và Duncan đến thăm tương lai lần trước, họ chỉ ở quanh quẩn trong Lễ hội Phục Hưng do Grainna tổ chức, thức uống duy nhất có sẵn trong hội gần như giống hệt thức uống ở thời của anh.
Selma đến bên chiếc cặp của mình rồi lấy ra một cái hộp lớn. “Tôi nghĩ cái này sẽ cho hai người câu trả lời”, chị ta nói.
Lizzy ngồi xuống và kéo anh ngồi bên cạnh.
Selma đưa cái hộp cho Lizzy. “Cái gì thế?”
“Cuốn sách của tôi.”
Lizzy thận trọng mở nắp hộp rồi để nó sang một bên. Bên trong là cuốn sách Fin đã trông thấy Lizzy đọc hết lần này đến lần khác khi còn ở thế kỷ XVI. Mép giấy trông tả tơi, nhàu nát vì dùng nhiều và vì thời gian.
“Chúa ơi”, Lizzy kêu lên trong khi tay cô lần mở bìa sách một cách cẩn thận.
“Đúng thế, tôi cũng đã kêu lên như vậy khi tìm thấy nó.” Lizzy chau mày. “Chị giải thích rõ hơn đi.”
Selma vén tóc ra sau vành tai trong khi ngồi xuống. “Được rồi, trước hết cô biết tôi là một phù thủy đúng không?”
Lưng Fin căng cứng.
“Tôi nghĩ chị là một Druid, Selma, nhưng nếu chị thích được gọi là phù thủy thì tôi cũng không ý kiến gì.”
“Em à!”, Fin cảnh báo. Họ không được tự do nói về nguồn gốc của mình.
“Fin, yên nào. Vào lúc này thì chị ấy biết về những gì đang diễn ra nhiều hơn chúng ta đấy.”
Quai hàm anh đanh lại.
“Dù vậy”, Selma nói tiếp, “Tôi thấy những điều mà người khác không thấy. Mỗi khi có người mất tích, cảnh sát thường tìm đến tôi. Sau khi cô và con trai cô biến mất cùng với Blakely, cảnh sát đã gọi cho tôi”.
“Sao lại là chị? Hình như hơi quá trùng hợp, chị không nghĩ vậy sao?”
“Không hẳn. Jake, cộng sự của Blakely, lần theo nhiều hoạt động của của cậu ta vào tháng trước khi cả ba biến mất. Cô đã mua nhiều thứ bằng thẻ tín dụng, mà điều này dường như không tiêu biểu cho tính cách của cô theo lời một vài đồng nghiệp. Ít nhất đó là những gì tôi biết từ Jake.”
“Sách của chị cũng nằm trong danh sách những thứ tôi mua.”
“Đúng thế. Jake gọi đến sở cảnh sát mà tôi từng giúp họ vài lần ở Ohio, họ đã liên lạc với tôi nhân danh anh ta. Anh ta đề nghị được trả chi phí cho tôi ở đây để tôi có thể tham gia tìm kiếm, biết đâu lại cho anh ta vài manh mối.” Chị ta xòe hai bàn tay chỉ vào căn phòng họ đang ngồi.
“Lần đầu tiên đặt chân vào căn hộ này, tôi cảm thấy đây không đơn thuần là một vụ bắt cóc.” Mặt Selma trắng bệch.
Fin nắm lấy tay Lizzy. Việc Grainna bắt cóc Simon là chuyện cuối cùng xảy ra trong căn hộ này trước khi cả nhóm du hành xuyên thời gian về lại thế kỷ XVI.
“Sau đó thì sao?”
“Tôi biết có người độc ác ở đây. Và cô lo sợ cho con trai mình.”
Fin cảm thấy có một mối quan hệ tình thân với người phụ nữ đang nói. Những quyền năng của chị tương tự như của Amber. Anh đồng ý với Lizzy, Selma là người cùng dòng máu với họ. Chị là một Druid, không phải phù thủy.
“Tôi cũng biết là cô sẽ quay lại.”
Điều đó lý giải tại sao người phụ nữ này đợi họ. Nhưng để xác định ngày chính xác dường như không phải dễ.
Liz đứng lên đi quanh phòng. “Tại sao mọi thứ vẫn y nguyên như ngày tôi rời đi? Tại sao chủ nhà không ‘xiết’ đồ đạc trong phòng và bán những thứ ở đây để trừ tiền nhà?”
“Chuyện đó từ từ hẵng hay. Một người đàn ông từ một cửa hàng đồ cổ gọi tôi vài ngày sau khi tôi đến và bảo tôi anh ta có thứ dành cho tôi. Và tôi được đưa cho cái này.” Chị hất đầu về cuốn sách Liz đang cầm.
“Người bán hàng đó không hỏi tuổi cuốn sách sao?” “Ông Harrison đưa cho tôi một cái sọt cùng với cuốn sách này bị vùi bên trong một cái rương. Ông ta không biết bên trong có gì hết.”
Fin chìa tay ra. “Chị định nói là gia đình tôi truyền lại cho chị và nó đã được giữ nguyên sau ngần ấy năm?”
Selma gật đầu. “Cậu có thể nói vậy. Tôi được kể rằng tài sản ủy thác của một gia đình hùng mạnh được cất giữ trong cái sọt này và di chuyển vòng quanh thế giới tại những thời đại được chỉ rõ cho đến khi nó đáp xuống đây vài tuần trước khi ba người biến mất. Tôi đã vô cùng ngạc nhiên khi tìm thấy tên mình trong bản chúc thư.”
Fin cảm thấy hai vai căng cứng. “Em hiểu chuyện này có nghĩa là gì không?”
Cô nhìn anh hoang mang.
“Ta phải tìm cách quay về để tất cả những chuyện này có thể xảy ra được trong tương lai.”
Liz chậm rãi nở nụ cười khiến khuôn mặt cô sáng bừng. “Đương nhiên rồi. Chắc hẳn em có để lại những chỉ dẫn cách quay trở lại.”
“Cô có để lại cho tôi một lá thư, nhưng tôi không chắc là nó sẽ giúp ích gì nhiều không.” Selma lấy lại cuốn sách và lật mở cho đến khi tìm thấy cái muốn tìm.
Tờ giấy dùng để viết thư nằm trong số đồ dùng Myra lấy về từ thế kỷ XXI, mực nhoè nhoẹt khó đọc. Có nhiều lỗ thủng trên tấm giấy da và hình như một số chỗ bị ai đó cố tình đốt đi.
Là chữ viết tay của Lizzy.
Selma,
Chị không biết chúng tôi, nhưng chúng tôi cần chị giúp.
Theo sau đó là một khoảng lớn với chỉ vài từ có thể đọc được. Bức thư có đề ngày và những lời hướng dẫn giữ căn hộ của Elizabeth với số tiền có được nhờ bán những thứ có giá trị trong hộp. Tất cả những gì còn lại chị có nhiệm vụ giữ. Phần này rõ ràng và hiển nhiên là đã được chị Mayfair thực hiện.
Tại đây lá thư bị hư nát và chỉ còn vài từ rời rạc hầu như tối nghĩa.
Đến… nhà… Quan sát những ngôi sao… chỉ những ngày… sử dụng năng lượng của… xung quanh. Bay vút lên… Tổ tiên… những lời thề… cái chết và nỗi phiền muộn… Sự chuộc lỗi.
Liz giơ tờ giấy lên, cố soi nó dưới ánh sáng chiếu vào từ lối cửa sổ. “Không thể chỉ có thế này được.”
“Tất cả chỉ có thế”, Selma bảo. “Tôi hy vọng nó có ý nghĩa đối với cô, vì tôi không thể hiểu gì cả.”
Liz đưa mắt nhìn Fin khi một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng khiến cô lạnh toát.
“Trong cái sọt còn có gì khác nữa không?”, anh hỏi. “Không nhiều. Điện thoại di động của Todd, hiện Jake đang giữ. Có một viên hồng ngọc cỡ bằng ngón tay cái mà tôi đã bán đi để lấy tiền mua căn hộ này như cô yêu cầu. Một mảnh vải gì đó dùng để bao cuốn sách và một hòn đá lạ.”
Fin đứng bật dậy. “Hòn đá đó đâu?”
Selma lại lấy cái túi. Chị lục tìm trong đó, lấy ra mảnh vải cũ kỹ, và mở lấy hòn đá ra, một trong sáu hòn đá thiêng giúp họ du hành xuyên thời gian. Chị trao món quà của tổ tiên cho anh. Khi anh chạm tới bề mặt hòn đá, một ánh sáng nhạt lóe lên từ sâu bên trong.
Selma há hốc miệng và chạm vào nó lần nữa. Ngay lập tức, ánh sáng dao động. Liz đứng lên và chạm tay mình vào cùng. Những gợn sóng ánh sáng chấp chới theo nhịp tim của họ.
Fin khấp khởi hy vọng.
Vẫn chưa hoàn toàn mất hết hy vọng đâu.
* * *
Họ có nhiều việc cần làm, nhưng trước hết cứ tận hưởng một bữa tắm vòi sen ấm và nhà vệ sinh tiện nghi đã. Khi làn nước ấm xả xuống người và mùi hương dâu của xà bông thấm đẫm vào da đầu, Liz băn khoăn, tự hỏi về những từ còn lại trong lá thư cũ nát của mình gửi cho một người mà cô thậm chí còn không quen biết.
Toàn bộ đoạn ấy bắt đầu bằng từ nhà, rõ ràng có nghĩa là pháo đài ở thế kỷ XVI. Bởi vì thực tế là nơi cô đang ở bây giờ có thể quen thật, nhưng cô không còn cảm thấy nó đúng là nơi mình thuộc về nữa. Simon sẽ không xuất hiện ở cửa. Myra sẽ không che miệng hòng giấu đi tiếng cười và Tara không đứng bên cạnh chồng mình, tay bồng con trai nữa. Hình ảnh Amber ôm một trong mấy con mèo của pháo đài ở đâu hay Cian dạy Simon cưỡi ngựa với tốc độ thần sầu ở đâu? Không phải nơi này! Không, nơi này không mang lại cho cô cảm giác ấm áp như là nhà nữa. Nhà, cho dù là sống trong nỗi lo khi mối đe dọa Grainna lơ lửng trên đầu là ở thế kỷ XVI. Nhà là nơi Liz được cần đến, nơi cô thuộc về là đại gia đình có chung một số phận đã an bài phải tiêu diệt mụ phù thủy độc ác của Scotland.
Quan sát những ngôi sao.
Điều đó có nghĩa quái quỷ gì không biết? Thế quái nào mà cô lại viết một lá thư bí ẩn đến vậy chứ? Còn chưa đủ tệ, cả phân nửa lá thư không thể đọc được. Có thể cô là một kẻ ngốc nghếch trong quá khứ, hay trong tương lai? Hay bất kỳ thứ quái quỷ gì đấy mà cô sẽ trở thành.
Đầu Liz bắt đầu nhức như búa bổ.
Nước trở nên lạnh cóng khiến cơn rùng mình chạy dọc theo xương sống. Đi ra khỏi vòi hoa sen, Liz quáng quàng lau khô người và những giọt nước rơi xuống thấm vào tấm thảm chùi chân trải trên sàn. Căn phòng lạnh lẽo. Cô chìa tay định khiến lửa trong lò sưởi bốc cao hơn nhưng rồi khựng lại. Cô đâu có ở phòng mình tại pháo đài MacCoinnich chứ. Chẳng có lò sưởi nào để giúp phòng cô ấm lên cả.
Liz nhìn ngắm bàn tay và nhận thấy mình đã thay đổi nhiều như thế nào kể từ lần gần đây nhất ra khỏi bức rèm bằng nhựa bao quanh bồn tắm sứ.
Bay vút lên.
Những từ đó ám ảnh Liz. Cô đã không ngừng nghĩ về chúng kể từ ngày Simon biến thành chim và bay lên bầu trời.
Cô đã lơ lửng bên trên mặt đất mà không hề có sự trợ giúp của đôi cánh. Sâu thẳm bên trong, cô biết mình chính là nguyên nhân khiến cô cùng các chị em bay lơ lửng trên mặt đất mỗi khi họ thiết lập vòng tròn và cố niệm thần chú.
Cô không thể khống chế được nó. Mà nói gì thì nói cô chưa hề cố thử bao giờ.
Gạt những ý nghĩ đó ra khỏi đầu, Liz quấn chiếc khăn quanh đầu và quấn quanh người một chiếc khăn khác.
Có tiếng nói dội đến tai Liz khi cô vào phòng mình và mở chiếc tủ nhiều ngăn bên cạnh giường. Cô lục bên trong thì tìm thấy một áo nịt ngực và một chiếc quần ôm.
“Tôi mạn phép lau rửa một ít thứ tuần trước, phòng khi hai người trở về.” Selma nói vọng vào từ ngoài cửa, chị nở nụ cười hiền hậu.
“Cảm ơn chị.” Liz vuốt vuốt chiếc áo nịt ngực. “Chị không biết sống mà thiếu những món ‘phụ tùng’ tối thiểu này thì như thế nào đâu.” Liz có thể nghe được sự mong mỏi trong giọng mình.
“Vâng, đúng vậy. Tuy nhiên tôi vẫn hy vọng sẽ được nghe về điều đó nhiều hơn.”
Liz mặc chiếc quần ôm vào bên dưới tấm khăn bông và tránh xa khỏi cửa để mặc vào chiếc áo ngực. “Tôi không chắc chúng tôi có bao nhiêu thời gian, nhưng tôi sẽ kể cho chị nghe nhiều nhất có thể. Có vẻ cũng kha khá đấy. Không thể tin nổi chị lại ở đây. Tôi chẳng biết mình có chịu làm vậy không nếu là chị.”
Selma bật cười. “Không thì chẳng phải tôi sẽ bỏ qua cơ hội được diện kiến một người du hành xuyên thời gian ngoài đời thực à? Tôi là người may mắn. May mắn là cô tìm thấy cuốn sách của tôi và tin vào những gì tôi viết.”
“Cuốn sách của chị và những hiểu biết của chị đã giúp chúng tôi không chỉ một lần.”
Selma quay người đi, giọng chị trở nên khó nghe. “Tôi vui vì nó đã giúp ích cho cô. Cuốn đó không bán được, và tôi sẽ không bao giờ xuất bản một cuốn sách nào nữa.”
Liz mặc một chiếc áo phông bó sát người vào rồi kéo phéc-mơ-tuya chiếc quần thun bó lên. “Cuốn sách của chị, không, chính chị đã cứu nhiều mạng sống. Đừng đánh giá thấp bản thân như thế, Selma.” Liz bước đến gần người phụ nữ kia và đặt bàn tay lên cánh tay chị. “Hiểu theo một cách nào đấy, chị và tôi, Fin, tất cả chúng ta đều là gia đình. Những người mang dòng máu Druid. Chúng ta có mối liên hệ với nhau và có chung mục tiêu lớn lao hơn bất kỳ số sách nào được bán trong một hiệu sách. Chị giúp mọi người bằng tài năng của mình, đúng không?”
“Đúng vậy”, chị nói, đôi mắt màu xanh nhìn cô chăm chú.
“Đó mới chính là điều quan trọng nhất. Bởi vì…” Liz phẩy phẩy hai tay. “Điều quan trọng hơn cả là chúng ta dùng quyền năng của mình để giúp đỡ người khác và ngăn chặn những mụ phù thủy như Grainna trở thành bá chủ.”
Tiếng cánh cửa bật mở khiến mọi đầu dây thần kinh trong người Liz căng như dây đàn.
“Đứng im, cử động là tôi bắn”, giọng đàn ông vang lên và khiến cô giật nảy người một lần nữa.
Song song với giọng nói, những bức tường bắt đầu kêu răng rắc và sàn nhà rung lên. Khổ người to lớn của Jake, cộng sự của Todd xuất hiện choán cả lối đi. Họng súng đen ngòm lạnh toát chĩa thẳng vào ngực Fin.
Fin nghiến chặt quai hàm khiến mặt anh trông rất đáng sợ.
Ánh nhìn chòng chọc của Jake dao động khi rung chấn bên dưới chân hai người bắt đầu tăng lên.
Fin chìa bàn tay tạo một quả cầu lửa và đẩy nó bay xuyên qua không khí đánh bật khẩu súng ra khỏi tay Jake. Rồi quả cầu lửa tắt lịm đi chỉ còn lại một dải khói mỏng tang.
“Úi chà”, Selma reo lên.
Jake định thần lại và bổ nhào xuống định vớ lấy khẩu súng.
Fin nhanh chân hơn vung gươm chĩa vào cổ họng viên cảnh sát.
Những bức tranh trên tường bắt đầu rơi xuống sàn.
“Finlay?”
“Không phải lúc này.” Fin nhìn trừng trừng vào mắt Jake, thách thức anh ta di chuyển.
“Fin! Anh dừng cơn động đất này lại ngay, nếu không tường sẽ đổ sụp xuống và chôn sống tất cả mọi người.”
Trong tích tắc, nền nhà thôi rung chuyển và căn phòng trở nên yên ắng.
“Wow”, Selma thốt lên phấn khích. Jake không mấy ấn tượng với việc này.
“Elizabeth, lấy khẩu súng thứ hai giắt ở chân anh ta đi.”
Liz quỳ xuống, tìm khẩu súng dự phòng của Jake. Cô và Fin đã từng thấy Todd trang bị vũ khí cho mình trước khi rời khỏi pháo đài. Để chắc ăn, Liz vỗ vỗ người viên cảnh sát một lượt từ trên xuống dưới, và tìm thấy khẩu súng điện giắt ở hõm lưng anh ta rồi thuận tay lấy nó đi.
“Tôi sẽ trả lại khi anh nhận ra chúng tôi không có ý định làm hại anh và cũng chẳng làm gì sai cả.” Liz nhặt súng của Jake vừa bị Fin tước mất lên, rồi đem cả hai cất trong phòng mình.
Fin vẫn kề gươm vào cổ Jake, cả hai đều không nhúc nhích.
“Todd đâu?”
Selma đứng chen vào giữa Fin và Jake, hai tay chống hông, giọng rít lên. “Anh nghĩ cậu ta ở nơi quái quỷ nào chứ, Jake? Cậu ta đang ở quá khứ. Cách đây năm trăm năm. Hay anh chưa nghe bất kỳ điều gì tôi nói?”
Fin giắt gươm vào thắt lưng nhưng vẫn đứng gần đó. “Tôi không tin vào du hành thời gian.”
“Thế anh có tin vào quả cầu lửa vừa bay qua đầu mình không?”
Jake đưa mắt nhìn Liz.
“Thế còn trận động đất? Anh có cảm thấy không?”
Liz đọc được những suy nghĩ của anh ta trước khi chúng được thốt ra khỏi miệng.
“Chúng ta đang sống ở miền Nam California đấy. Ở đây mà xảy ra động đất thì cũng đâu có gì là lạ.”
Cô đảo mắt, hất đầu về phía Fin. “Chứng minh cho anh ta thấy đi.”
Nụ cười ngạo mạn thoáng hiện trên khuôn mặt anh khiến cô cảm thấy có một cảm giác phấn khích lạ lùng đang dâng lên trong người mình. Từ trước đến giờ, sự thông minh của anh hầu như toàn khiến cô bực bội. Lần này thì không.
Fin lùi ra sau bốn bước. “Tiến về phía tôi đi, Jake.” Thay vì di chuyển, anh ta cứ nhìn chòng chọc. Mặt đất bên dưới chân Jake bỗng rung chuyển khiến anh ta lao người về phía trước.
Cứ hễ anh bước một bước thì Fin lại khiến đất bên dưới chân anh ta chuyển động. Sau mỗi bước, nét mặt Jake trở thiếu cương quyết hơn.
“Tôi đã bảo rồi mà.” Selma đứng trước mặt viên cảnh sát, đặt cả hai tay lên vai đối phương rồi đẩy anh ta ngồi xuống chiếc ghế gần nhất.
Liz vẫn có thể nhìn ra nét lo lắng và đau đớn hiện trên khuôn mặt Jake. Rõ ràng anh ta vẫn luôn thấy day dứt vì không hiểu được chuyện gì đã xảy ra với bạn của mình. Cô biết rất rõ nét mặt ấy. Chính cô cũng đã mang vẻ mặt ấy suốt nửa năm trời sau khi Tara mất tích.
“Todd vẫn còn sống, khỏe mạnh, và hạnh phúc, Jake.” “Cách đây năm trăm năm?”
Fin đến đứng bên cạnh Liz, tay vẫn đặt nơi chuôi gươm. “Đúng thế. Cậu ấy không muốn anh đau buồn thế này đâu. Và cậu ấy rất cảm kích với bất kỳ sự giúp đỡ nào anh có thể mang lại cho chúng tôi.”
“Anh…”, anh ta chỉ một ngón tay về phía Finlay, “bị truy nã vì sự mất tích của Tara. Và cô…”, anh ta vừa nói vừa vẩy một bàn tay về phía Liz, “bị truy nã vì có liên quan đến một viên sĩ quan bị mất tích. Tôi có thể tống cả hai người vào tù trong vòng một giờ nữa”.
Fin định đứng lên. Liz đặt một bàn tay lên đùi Fin, hy vọng có thể giữ anh ngồi yên. Cô nói, “Vâng, hẳn rồi.
Nhưng nếu anh chịu lắng nghe, tôi không nghĩ anh sẽ làm chuyện đó đâu. Todd vẫn ổn và sống hạnh phúc trong thời đại của Fin, nhưng điều đó có thể thay đổi nếu chúng tôi không tìm được cách quay về thế kỷ XVI”.
“Ý cô là gì?”
“Anh có nhớ cô gái hai người đã thẩm vấn trong bệnh viện không lâu trước khi chúng tôi biến mất không?”
Jake gật đầu.
“Cô ấy khiến Osama trông như một cậu bé trong dàn đồng ca của nhà thờ. Cô ấy là lý do chúng tôi có mặt ở đây vào lúc này, và cũng là lý do chúng tôi cần phải trở về ngay lập tức. Chúng tôi cần sự giúp đỡ của anh, Jake. Todd cần sự giúp đỡ của anh. Selma bảo tôi anh đã lấy chiếc điện thoại di động của cậu ấy, chiếc điện thoại mà Todd đã cho vào một chiếc rương được khóa kín cách đây năm trăm năm. Todd cho nó vào đấy để chứng minh mình đã du hành xuyên thời gian trở về quá khứ, và cậu ấy muốn anh biết mình vẫn ổn.”
“Tôi không biết.” Jake cào cào tay vào hai bên đùi. “Lúc đầu tôi cũng không biết. Chúng tôi cần anh tin tưởng. Anh không tìm thấy thi thể nào bởi vì chẳng có ai chết cả.”
“Chúng tôi thấy máu trong căn hộ này.”
“Đúng thế”, Liz rùng mình nhớ lại. “Của con trai tôi đấy. Không phải của Todd. Simon sống được là nhờ ơn Todd. Bây giờ cậu ấy không muốn thấy nó bị thương chỉ vì chúng tôi không thể quay trở về nơi mình cần phải có mặt. Nếu chúng tôi bị tống vào nhà giam hay trả lời những câu hỏi mà không ai tin, chúng tôi có thể trở về quá muộn.”
Jake ngồi xuống trở lại ghế và lắng nghe.
Giữ Trọn Lời Thề Giữ Trọn Lời Thề - Catherine Bybee Giữ Trọn Lời Thề