Cái tốt đẹp nhất trong mọi cái là việc học. Tiền có thể bị mất, sức khỏe và sức mạnh có thể bị mất, nhưng những gì trong đầu bạn thì là của bạn mãi mãi.

Louis L’Amour

 
 
 
 
 
Tác giả: Johanna Lindsey
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: You belong to me
Biên tập: Gió
Upload bìa: Nhung Nguyễn
Số chương: 40
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3023 / 39
Cập nhật: 2015-02-25 16:22:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
áng hôm sau khi họ thức giấc thì tuyết đang rơi. Chỉ là một ít thôi và đã không rơi lâu và không dính lại ở dưới lòng đường, nhưng nhiệt độ thì hạ thấp hơn ngày hôm qua. Và bọn họ còn chưa đến gần những dãy núi, nơi mà tuyết sẽ rơi càng nhiều và càng nặng hơn.
Alexandra thích thời tiết như thế này, nhưng cô đang có rất nhiều chuyện trong đầu để hưởng thụ nó. Kế hoạch của cô đã không được thành công mau chóng như cô đã nghĩ. Thật ra thì nó dường như là không đi được đến đâu cả.
Không một lần Vaslili nhắc đến cách thức ăn uống gớm ghiếc của cô. Cặp sanh đôi thì đã đánh lộn với nhau một lần, và thay vì phải khuyên can bọn họ bằng lời lẽ giống như hay cô thường làm mỗi khi nhìn thấy bọn họ đấu chọi nhau, cô đã giả vờ như rất là thích thú và đã cỗ vũ họ. Nhưng Vasili cũng đã không nói một lời nào về chuyện thích có sự đẫm máu của cô. Anh cũng đã không phát hiện ra là người cô đang bốc mùi hôi, mặc dù là Nina đã chắc chắn rằng nó đã có mùi là liên tục càm ràm cô. Tối qua anh đã không làm ầm ĩ lên khi cô nhảy điệu nhảy chỉ dành riêng cho phái nam đó, và cô đã không nghĩ đến chuyện là cô sẽ rất là vui, ngay cả khi anh gia nhập bọn họ, đúng ra là cô càng vui hơn sau khi anh tham dự.
Chuyện duy nhất mà Vasili nói bóng nói gió là cách thức đặc biệt của cô sử dụng để giữ cho anh không đi ngoại tình. Nếu cô đã nghĩ là chỉ cần làm chuyện đó thôi thì anh cũng sẽ hủy hôn thì cô nên thấy nhẹ nhõm, nhưng anh đã không quá giận khi cô sử dụng chiêu thức đó lần đầu, chứng minh là cô phải cần làm mạnh tay thêm để cho anh thấy ghê sợ khi phải đi chung với cô. Không phải là cô sẽ tiếp tục cản trở những chuyện tán tỉnh của anh, ở nơi công cộng hay là nơi riêng tư. Làm vậy một cách riêng tư thì không được thoã mãn lắm so với chuyện gây ra một cảnh tượng xấu hổ nơi công cộng, nhưng anh đã cẩn thận không tán tỉnh đàn bà trước mặt cô nữa. Bởi vì sự xấu hổ còn tệ hơn cả lòng ham muốn về tình dục chăng?
Nếu như điều đó là thật thì có lẽ là cô nên gây ra một "cảnh tượng" nữa. Có lẽ là lần này sẽ cho anh thấy bản tánh nóng nảy của cô, một chuyện không liên quan gì đến Vasili hết, để cho anh thấy ngay cả khi anh không gây lầm lỗi gì, cô vẫn có thể làm cho anh thấy bị mất mặt. Ý tưởng này làm cho cô phấn chấn lên, và khi cô bàn về chuyện này với anh em nhà Razins thì bọn họ đã đồng ý là nên thử xem.
Timofee tình nguyện làm người chọc cho cô nổi giận, nhưng Stenka bàn ra là anh muốn được làm chuyện đó, vì thế cô trấn an bọn họ là cô sẽ chiều hết cả hai và sẽ làm điếc con ráy của bọn họ. Còn nguyên nhân thì sao? Cô quyết định là không cần có một nguyên nhân nào cả, và nếu như Vasili có hỏi đến thì cô chỉ nói cho anh biết chuyện này không liên quan gì đến anh cả.
Cô muốn lập sân khấu "diễn tuồng" trong thành phố, nơi mà càng có nhiều người hơn, nhưng khi bọn họ đã không đến đó kịp trước buổi tối cho nên phải cắm lều dọc đường, cô háo hức muốn nhìn thấy phản ứng của Vasili cho nên không muốn trì hoãn màn biểu diễn. Tuy nhiên cô vẫn phải đợi bởi vì thông thường anh cỡi ngựa đi trước đoàn người và sẽ mất một lúc lâu anh mới nhận thức được là anh đã bỏ rơi bọn họ ở phía sau.
Nhưng Vasili đã mất hơn cả tiếng đồng hồ sau khi trời sụp tối anh mới quay lại, quá lâu để Alexandra nghi ngờ là anh đã tìm được một người đàn bà ở phía trước. Vì thế khi anh vừa về đến trại cô lập tức chửi rủa cặp sanh đôi bằng những lời thô tục nhất, cô thật ra đã quá giận dữ và chửi y như thật.
Thật không may là sự hiểu biết của cô về chuyện chửi thề rất là giới hạn. Và đã không nghĩ đến sự thiếu sót này trước cho nên Alexandra buột phải hạ giọng và thì thầm vào tai của cặp sanh đôi,"Tôi hết biết chửi các anh bằng lời gì rồi, nói cho tôi biết đi."
Timofee thì đang bận che mặt để cười, nhưng Stenka vì rất vui khi được chiều cô, và mắt Alexandra mở to và hai má cô đỏ bừng khi cô bắt đầu tiếp tục chửi. Nhưng vì lưng của cô xoay lại với Vasili cho nên anh không thể nhìn thấy được phản ứng của cô, có thể là chỉ nghe cô chửi bới thôi vì thế cô đã không lo lắng chuyện anh nhìn thấy cô bị mắc cỡ.
Tuy nhiên cô đã không nhẫn nại để biết được phản ứng của anh và không thể không thì thầm vào tai của Stenka một lần nữa."Anh ta có nỗi giận chưa?"
"Tôi ghét phải nói cho cô biết quá, Alex, anh ta đang cười kìa."
Trong nhất thời cô quá ngạc nhiên khi nghe câu trả lời, nhưng hai vai cô trĩu xuống và cô nói với vẻ kinh tởm."Đồ chết tiệt, phải làm gì mới làm cho anh ta bị sốc đây?"
Stenka chặc lưỡi."Cô có thể thử bằng cách nhảy trần truồng xung quanh lều. Chuyện đó nhất định sẽ làm cho anh ta có phản ứng ngay, và cả đám chúng tôi dĩ nhiên là sẽ nhìn theo hướng khác."
"Dĩ nhiên là các anh sẽ làm vậy rồi," cô trả lời một cách khô khan trước khi chửi rủa bọn họ thậm tệ thêm vài lời nữa, lần này là làm thật.
Rồi cô bỏ đi, giận bọn họ, giận chính bản thân mình vì mục đích đã thất bại... một lần nữa... và giận dữ với Vasili vì đã không có phản ứng anh nên có. Tại sao anh lại thích thú khi nghe những lời thô tục đó thoát ra từ miệng của cô chứ? Anh có nhận thức được là nếu như cô có thể làm chuyện như thế này ở đây thì cô có thể dễ dàng làm ở nơi mà có sự hiện diện của vị hoàng đế của anh không?
Anh tìm được cô đang đứng giữa đám ngựa, nơi mà cô thường đến để giải tỏa những chuyện buồn bực. Thông thường là vậy. Tối nay nó đã không giúp gì. Tuy vậy cô tiếp tục đi giữa bọn chúng, lờ đi sự hiện diện ở sau lưng cô mà cô cảm giác được, biết ngay người đó là ai. Và đó cũng là một chuyện làm cho cô không bình tĩnh nổi. Cô không thích khi cô có thể cảm nhận được Vasili, giống như là một con ngựa cái của cô đánh hơi được khi một con ngựa đực đang đến gần kề vậy.
Anh đã không đợi cô xoay người lại để biết là cô đã biết anh có mặt ở đây."Có lẽ là em nên nói cho tôi biết tại sao em lại giận dữ với anh em nhà Cossacks."
"Tại sao tôi lại phải nói chứ?"
"Bởi vì tôi yêu cầu vậy."
Cô thay đổi ý định về chuyện định nói cho anh biết là điều đó không liên quan gì đến anh cả, vì những con ngựa đột nhiên làm cho cô nghĩ ra lời nói dối nghe xuôi tai hơn. Cô xoay người lại đối diện với Vasili, nhưng cũng như cô luôn thường bị, đầu óc cô bị xáo trộn vì vẻ đẹp trai của anh. Mỗi khi cô ở gần bên anh như thế này, cô thấy rất khó thở, và không nói được gì nhiều.
Nhưng cuối cùng cô cũng nói."Hôm nay họ để cho con Hoàng Tử Mischa nhảy lên mình một con ngựa cái."
"Vậy thì sao nào?"
"Vậy thì bọn họ biết là tôi luôn có mặt ở mỗi lần gây giống," cô giải thích, và điều đó là sự thật.
"Em thật sự là có mặt để chứng kiến hả?"
Theo cách phản ứng của anh, cô nhận thức được là cuối cùng cô cũng làm cho anh bị sốc, và bằng chuyện mà cô thật sự làm chứ không phải là những chuyện cô cố tình làm cho anh xem.
"Dĩ nhiên là tôi nhìn rồi. Chúng là những đứa trẻ của tôi, và tôi luôn điều khiển được chúng hơn bất cứ người nào. Tôi phải trấn an con ngựa cái là nó sẽ không bị đau... đúng như như những người gây giống có lương tâm sẽ làm."
"Nhưng mà..."
"Gì?"
Giọng nói của cô như khiêu chiến với anh về chuyện cô là một người đàn bà, đặc biệt là khi cô cố tình xuất hiện trước mặt anh và hành động không giống một người đàn bà tí nào cho anh xem. Và anh chắc là đã nhớ được điều đó bởi vì anh đột ngột thay đổi đề tài.
"Lúc đó em đang ở đâu mà không có mặt để chứng kiến được cảnh đó?"
Cô cười với anh."Anh không biết à? Anh không phải là người duy nhất đi bắn tẻ..." Cô định nói thêm "để đi tìm lạc thú," nhưng anh đã không cho cô có cơ hội đó.
"Em đã làm gì?"
"Dĩ nhiên là khi tôi cỡi ngựa," cô tiếp tục, "thì tôi không đi trên đường thẳng giống như anh. Tôi tìm một nơi thôn quê thì... vui vẻ hơn."
Lần này cô đã chọc được anh nổi giận, nhưng thay vì làm vậy anh chỉ nói với vẻ tự tin."Em đang nói dối, Alex."
Cô cắn chặt răng trước khi độp lại, "Dĩ nhiên là tôi sẽ nói dối rồi, nhưng sao anh lại nghĩ vậy?"
Anh đột ngột nhíu mày."Ý em vậy là gì khi nói "Dĩ nhiên là em sẽ nói dối"? " Em có thói quen nói dối à?"
"Chắc chắn rồi," cô trả lời mà không nghĩ trước."Nó làm cho cuộc sống này được lý thú hơn, anh có nghĩ vậy không?"
"Không, tôi không nghĩ vậy," anh nói một cách nghiêm khắc."Cuộc sống này đã quá lý thú rồi mà không cần phải làm thêm chuyện gì... Thôi bỏ qua đi. Em là một người đã trưởng thành. Rất khó cho tôi có thể thay đổi bất cứ... thói quen nào của em."
Lần này vẻ khinh miệt của anh làm cho cô nổi điên lên, và cô thà là trút giận thật sự lên mình anh còn hơn là phải đóng kịch với đám bạn của cô. Và cô làm vậy với nụ cười.
"Anh thật là giàu lòng hào hiệp đấy, Pet-roff. Nhưng đừng nghĩ là tôi cũng rộng rãi giống như anh. Nhưng chúng ta cũng biết rõ là tôi đang muốn thay đổi thói quen nào của anh rồi chứ gì?"
Anh đã không bị cắn câu, nhưng nụ cười của anh cũng giả tạo không khác gì cô."Thói quen mà chỉ riêng em nghĩ là em đang thay đổi. Nhưng tôi biết rõ là em đang nói dối, bởi vì người của tôi sẽ đến báo cho tôi biết là em đã cưỡi ngựa đi riêng một mình, và một người khác sẽ bám theo em rồi."
"Tôi đang bị theo dõi à? Vậy thì được, tôi cũng sẽ làm giống y như anh, được không? Và ngày mai tôi sẽ biết được là hôm nay anh đã làm chuyện gì."
Chân mày anh nhướng lên."Ý em là ở cái nhà trại mà tôi đã phát hiện..."
"Anh đã đi tán gái...!"
"Này, này, em đang lên án tôi chuyện gì thế? " Anh định cười, anh đã rất vui là cô đã nghĩ vậy."Em thấy đó, trời đã tối khi tôi tìm được nơi đó, vì thế tôi đã không có thời gian để ăn chơi. Nhưng nếu như chúng ta đang nói đến đề tài này thì để cho tôi nhắc cho em nhớ là em nên cư xử cho đứng đắn... ít ra là cho đến khi em tạo người nối dòng cho tôi đã. Lúc đó thì em muốn làm gì thì làm."
"Ồ, tôi định làm chuyện mà tôi thích làm, nhưng sẽ không đợi cho đến khi được sự cho phép của anh đâu. Anh, mặc khác, thì đó là lần quan hệ bất chính sau cùng của anh đấy."
Anh không còn thấy vui nữa, nhưng thắc mắc."Cũng có nghĩa là, em thì có thể nhưng tôi thì không thể à?"
"Bọn đàn ông các người đã độc quyền về chuyện đó quá lâu rồi. Anh phải nên biết là có ngày một người đàn bà sẽ đổi ngược tình thế chứ."
"Nhưng sẽ không phải là em, em yêu," anh nói với giọng điệu lạnh lùng và sắc bén."Em thích cắt tai người khác lắm à? Tôi sẽ cắt nhiều thứ khác hơn từ bất cứ gã đàn ông nào chạm tay hắn vào người em... ít ra là cho đến khi..."
"Được rồi, được rồi, anh đã nói chuyện đó rồi," cô thét lên, mất hết nhẫn nại."Sao anh lại nghĩ là tôi có thể sanh con cho anh vậy? Có thể là tôi đã thử làm nhưng đã bị thất bại?"
Cô bị anh dùng lời nói chua cay đó tấn công ngược lại."Vậy thì chúng ta nên thử để biết trước."
"Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đó, Petroff, không thì tôi sẽ cắt tai anh xuống đấy."
Bọn họ trợn mắt nhìn nhau mặt áp mặt. Bị dồn vào thế bí thì không được vui nhưng họ biết rõ là bọn họ đã bị vậy.
Và rồi mũi Vasili đội nhiên hít hít và anh hơi ngả người ra nói."Mẹ kiếp, mùi gì thế hả? Tôi đã nghĩ là từ những con ngựa, nhưng thật ra là từ người em."
Alexandra hấp háy mắt, rồi cố không cười."Tôi à?' Cô cố nói với vẽ căm phẫn."Tôi đâu có ngửi được mùi gì khác hơn thường lệ đâu."
Bây giờ anh càu nhàu thật sự."Này cô em, em đã không hôi thúi như thế này vào lần đầu tôi gặp em."
Cô nhún vai."Lúc đó khi anh gặp tôi là tôi đã vừa mới tắm cho tháng đó."
"Mỗi tháng à?" anh thốt lên.
Cô mở to mắt."Anh nghĩ đó là nhiều quá hả? Tôi cũng luôn nghĩ vậy nhưng Papa thì cứ nhất quyết."
Vasili rời khỏi cô với vẻ kinh tởm.
Còn Alexandra thì cười toét miệng.
Em Là Của Anh Em Là Của Anh - Johanna Lindsey Em Là Của Anh