I love falling asleep to the sound of rain

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3973 / 12
Cập nhật: 2015-11-23 12:52:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
uổi liên hoan diễn ra vô cùng sôi nổi và thân mật. Ông Đình Bảo và Triệu Minh cũng có mặt theo lời mời của ông Hoàng Lâm.
Nơi chiếc bàn sang trọng có mặt đầy đủ các quan chức của công ty. Vợ chồng ông Hoàng Lâm đang tiếp ông Đình Bảo. Không khí thật vui vẻ ấm cúng.
Ông Lâm vỗ vai ông Đình Bảo:
- Thế nào, con gái tôi làm việc được chứ ngài giám đốc.
Ông Đình Bảo đưa 1 ngón tay:
- Số dách. Đúng là hổ phụ sinh hổ tử. Con bé vừa thông minh lanh lợi, đã bắt tay vào việc thì không ai chê vào đâu được.
- Ông nói thật hay vì nể mặt tôi mà nói tốt cho nó. Ở nhà, con bé nổi tiếng cứng đầu và phá phách đấy.
Bà Tú Mỹ xen vào:
- Nó hay bướng bỉnh và kiếm chuyện nên nhà tôi sợ nó gây phiền phức cho ông - Bà chép miệng - Nó được 1 phần dịu dàng nữ tính như Mỹ Hằng thì vợ chồng tôi đỡ khổ sở với nó.
Bà nói thế vì trước mặt các vị lãnh đạo công ty và ông Đình Bảo, Mỹ Hằng hơn hẳn Hoàng Trinh về mọi mặt. Bà đâu biết rằng tinh thần làm việc của Mỹ Hằng mọi người đều biết rất rõ. 1 cô gái chỉ thích chưng diện.
Ông Đình Bào đỡ lời bà:
- Tôi nói thật đấy, không thiên vị ai cả. Nhưng khi đã biết rõ năng lực của con bé, ông không được lấy quyền làm cha mà buộc nó trở về bên ông. Tôi kiện ông tới cùng đó.
Cả bàn ồ lên cười vui vẻ vì lời nói đùa của ông Bảo. Chỉ có bà Tú Mỹ là cau có không vừa lòng.
Ông Hoàng Lâm nâng ly bia lên mời tất cả cùng cạn rồi nói với ông Bảo:
- Tôi có muốn mà con bé không về cũng đành chịu thôi. Ông yên tâm, tôi không có đủ can đảm để bắt lại cô nhân viên giỏi của ông đâu.
- Ông nói thì phải nhớ đấy.
Câu chuyện xoay quanh vấn đề thị trường và thời sự trong ngoài nước. Bà Tú Mỹ đưa mắt tìm kiếm ông Long và Mỹ Hằng, ở đây bà cảm thấy mình bị lạc lõng giữa những người trí thức. Nhưng dù có tìm mỏi mắt, bà cũng không thấy được 2 người.
Cũng ở bàn gần đấy Hoàng Trinh và Ngọc Khánh được các anh chị tiếp đón nồng nhiệt. Không phải vì cô là con của tổng giám đốc, mà vì cô có lối nói chuyện cuốn hút và dí dỏm làm mọi người cười bò lăn ra.
Diệu Hiền không tháp tùng theo Hoàng Trinh. Cô bận đi thử áo với Quý Hải. Cô rất tiếc nhưng cũng đành chịu, vì sắp đến ngày làm lễ hỏi của cô.
Ngọc Khánh khều Hoàng Trinh:
- Chúng ta ra balcon đứng cho thoải mái. Chị hơi bị ngộp.
Hoàng Trinh đứng lên, nói:
- Em xin phép ra ngoài 1 tí, các anh chị không phản đối chứ?
1 chị bên lễ tân đáp:
- Cô bé cứ tự nhiên, nhưng nhớ đừng trốn về sớm nhé.
Hoàng Trinh dạ lớn rồi nắm tay Ngọc Khánh lôi đi. Cô tìm 1 góc khuất sau khóm ngọc lan ngồi xuống.
- Chị Khánh này! Nhân viên của ba em ai cũng đáng mến chị nhỉ.
Ngọc Khánh ậm ừ:
- Chị cũng thấy vậy. Mà này, em đừng quá quắt như vậy giùm chị có được không. Coi như chị xin em đấy Hoàng Trinh.
Cô bé tròn mắt ngạc nhiên:
- Em đã làm gì để chị kêu rên em dữ thế. Chị nói cho em biết với.
Ngọc Khánh lườm cô:
- Em thừa biết!
- Em thừa biết chị không uống được bia. Người ta mời thì kiếm cách từ chối đi. Chị giật áo ra hiệu cho em rồi, vậy mà cuối cùng cũng phải cố uống hết 1 ly đầy. Đầu chị ngất ngư rồi nè, chị bị em hại chết mất thôi.
Hoàng Trinh bụm miệng cười khi thấy Ngọc Khánh nhăn nhó xoa xoa 2 bên thái dương. Cô chưa làm gì để giúp chị thì thật may Nhật Huy vừa đi tới. Trên tay anh là 1 cái khay có 2 ly nước vàng tươi. Nhật Huy cười tươi.
- Tiệc chưa tàn 2 cô vội trốn ra đây à. Các anh chị trong ấy đang kiếm 2 cô nãy giờ kìa.
Hoàng Trinh vội xua tay:
- Anh Huy nói họ tha cho bọn em. Mới uống 1 ly mà chị Khánh đã ngất ngư rồi. Thêm vài ly chắc nằm ở đây luôn.
Nhật Huy trìu mến nhìn Ngọc Khánh:
- Thoạt nhìn anh đã biết cả 2 cô đều không biết uống bia. Vậy mà Trinh cứ một hai vô trăm phần trăm. Anh tưởng em cừ lắm, ai dè phải trốn ra đây.
Hoàng Trinh cười biết lỗi:
- Không biết sao lúc đó em lại hứng chí như thế. Báo hại chị Khánh cũng bị em kéo theo.
Anh đặt khay nước xuống bàn mời cả 2:
- Anh bảo nhà hàng làm giùm 2 ly nước cam để đem ra cho 2 cô. Trinh và Khánh uống đi, nước cam có thể làm cả 2 không còn cảm giác ngất ngư nữa.
Ngọc Khánh cười hiền giọng ngây ngô:
- Anh Huy rành mấy vụ xỉn rượu quá nhỉ. Cám ơn anh đã đem kịp thời 2 ly nước cam cho bọn em.
Hoàng Trinh để ý từ đầu bữa tiệc, Nhật Huy cứ quấn quýt bên chị Khánh. Săn sóc chị hơn cả khách quý. Bây giờ lại thêm 2 ly cam vắt. Chứng tỏ anh đã bị chị Khánh của cô bắt mất hồn. 2 người cũng xứng đôi quá chứ. Cô khều Nhật Huy, nói nhỏ:
- Anh có ý gì với chị em phải không? Khai thật đi, em giúp cho.
Nhật Huy gãi đầu, cô bé thật tinh ý, chuyện của anh cô cũng nhận ra:
- Em biết rồi còn hỏi. Trinh này! Giúp anh đi. Nếu được chị Khánh thương, em đòi gì anh cũng chấp nhận.
Hoàng Trinh đưa ngón cái lên:
- Quân tử nhất ngôn hả anh Huy?
- Chắc chắn là như thế.
- Được rồi. Em mà ra tay thì anh phải bái phục cho coi.
Ngọc Khánh kéo áo Hoàng Trinh:
- Em và anh Huy nói xấu gì chị vậy Trinh?
Chộp câu hỏi của chị, cô nháy mắt với Nhật Huy:
- Chị Khánh đẹp như vầy ai mà đi nói xấu hén anh Huy.
Được Hoàng Trinh làm hậu thuẫn, Nhật Huy liền đáp:
- Em nói phải. Ngọc Khánh dễ thương và duyên dáng lại hiền nữa. Anh không thấy xấu tí nào.
Ngọc Khánh thẹn đỏ mặt. Cô lí nhí:
- Cả 2 người kẻ tung người hứng ai mà nói lại. Không nói với 2 người nữa.
- Không nói thì thôi, em ra ngoài kia chơi vui hơn.
Ngọc Khánh vội nắm tay cô ghị lại:
- Định bỏ chị 1 mình hở con nhóc?
- Tại chị vừa nói không chơi với em, thì em ở đây làm gì?
- Hừ! Ngày mai em biết tay chị.
Hoàng Trinh le lưỡi quay sang Nhật Huy nói:
- Anh Huy! Tí nữa anh đưa chị Khánh về giùm em, em bận không đưa chỉ về được.
Cái đạp chân ra hiệu của cô dưới bàn và câu nhờ vả làm Nhật Huy mừng rỡ:
- Anh sô- lô 1 mình nên cũng rảnh. Được rồi. Anh sẽ hộ tống Ngọc Khánh về tới nhà. Được chứ cô bé?
Hoàng Trinh mím môi nhịn cười:
- Nhất anh Huy rồi còn gì. Em cám ơn anh trước nha.
Ngọc Khánh tưởng cô bận thiệt nên vội từ chối.
- Thôi, đừng làm phiền anh Huy. Chị đón taxi về được rồi.
Nhật Huy ga lăng:
- Em là khách mời ai lại để em đón taxi về. Đừng ngại, em cứ ngồi chơi anh hứa sẽ đưa em về tận nhà.
Có tiếng gọi Nhật Huy, anh đứng lên:
- Quyết định vậy đi. Anh ra đó coi họ cần gì rồi quay lại ngay.
Nhật Huy đi khỏi Ngọc Khánh trừng mắt với Hoàng Trinh:
- Con nha đầu, mi lại giở ý đồ ra với chị hử?
Hoàng Trinh chối biến:
- Em bận thật mà. Nhưng anh ấy đã nói thế chị cũng đừng từ chối mà làm ảnh ngượng ngùng mất vui.
- Nhưng chị ngại lắm. Chị về với anh Minh cũng được mà.
Hoàng Trinh bĩu môi:
- Trời ơi! Chị không thấy ảnh từ lúc tới đây cứ theo sát bên người đẹp à. Chị em mình không còn tí xíu quan trọng trong mắt ảnh nữa rồi. Nên em mới tìm người làm vệ sĩ cho chị đấy. Còn không chịu cám ơn em.
Ngọc Khánh định cãi lại nhưng cô vội nín bặt khi thấy cô em lí lắc đưa ngón tay lên môi suỵt khẽ, ra hiệu im lặng. Làm vẻ bí mật cô thì thầm vào tai Hoàng Trinh:
- Chuyện gì vậy nhỏ?
Hoàng Trinh chỉ tay về phía bên kia khóm ngọc lan nơi Triệu Minh và Mỹ Hằng đang ngồi. Cô nói nhỏ:
- Mình rình xem họ nói gì với nhau.
- Nhưng lỡ ai bắt gặp thì quê chết.
- Mọi người không biết em và chị ở đây đâu. Chị khỏi sợ.
Cả 2 im lặng cố lắng nghe. Bên kia tiếng Mỹ Hằng õng ẹo:
- Bị em bắt cóc, ngài phó giám đốc không phiền em chứ?
Giọng Triệu Minh nhã nhặn:
- Ồ! Không đâu. Tôi cũng đang định tìm 1 chỗ ít ồn ào để ngồi nghỉ. Cô có hứng thú thì ngồi nói chuyện cho vui.
Cô chớp mắt làm duyên với anh:
- Thế anh Minh đã có người yêu chưa?
Triệu Minh nhẹ lắc đầu cười. Nụ cười làm Mỹ Hằng ngây ngất:
- Người yêu thì không, nhưng vừa để ý thì có. Cô bé rất dễ thương nhưng còn trẻ con lắm.
Ngỡ Triệu Minh ám chỉ mình, Mỹ Hằng nghiêng đầu nũng nịu:
- Anh có thể bật mí cho em biết người trong mộng của anh không. Chắc là cô ta đẹp lắm hả. Cổ bao nhiêu tuổi rồi?
Triệu Minh tưởng tượng đến gương mặt của Hoàng Trinh, anh trầm giọng:
- Chừng nào chinh phục được trái tim cô bé, anh sẽ giới thiện với Hằng. Bây giờ nói ra mất hay, cô ấy cỡ bằng tuổi Hằng thôi.
Mỹ Hằng thầm nghĩ, chàng trai trước mặt đã bị sắc đẹp của cô chinh phục. Nhưng vì còn quá mới mẻ và ngại ngùng nên anh không dám nói ra. Vội gì, cứ chơi trò mèo vờn chuột với anh. Tới lúc không chịu được anh sẽ phải thố lộ. Lúc đó mặc sức cho cô làm giá.
Cô nhìn Triệu Minh say đắm:
- Cô ấy có đẹp bằng em không vậy?
Triệu Minh ngó cô ngầm đánh giá. Trang phục của cô thật mát mẻ. Chiếc juýp ngắn cũn cỡn, đi cùng là cái áo thun ôm bó sát người. Cổ áo được khoét sâu lộ cả 1 khoảng ngực trắng ngần. Không biết vô tình hay cố ý mà khi nói chuyện, cô cứ cúi xuống làm Triệu Minh chẳng dám nhìn.
Cô nàng cũng đẹp đấy chứ. Nhưng hơi già so với Hoàng Trinh vì cô trang điểm đậm quá. Gương mặt cô cứ để tự nhiên còn đẹp hơn nhiều.
Triệu Minh nhún vai, nói:
- Các cô ai cũng có nét thu hút riêng. Mỗi cô 1 vẻ, không cô nào xấu cả.
- Anh thật biết nịnh đầm. Ai làm người yêu của anh chắc là hạnh phúc lắm.
Cô nữa đùa, nửa thật:
- Em có thể cạnh tranh với cô người yêu của anh được không?
Tưởng cô nói cho vui nên Triệu Minh cũng đùa lại:
- Chỉ sợ Hằng chê anh già thôi.
Mỹ Hằng bạo dạn nắm tay anh, giọng sành đời:
- Có người yêu già, họ càng thương mình chứ sao lại chê. Lúc chán, có thể đá họ mà không sợ họ bỏ rơi mình.
Triệu Minh hơi bị dị ứng với cách nói chuyện của cô, nhưng anh chỉ lịch sự nói:
- Hằng đã yêu ai chưa mà rành quá vậy?
Mỹ Hằng khôn ngoan lấp liếm:
- Em chưa biết yêu là gì, chỉ nghe mấy chị trong công ty kháo nhau vậy thôi.
Thấy Triệu Minh trầm ngâm không nói. Cô tưởng anh xúc động khi nghe cô bảo chưa có người yêu. Và cũng muốn gặp gỡ anh thường xuyên nên cô mạnh dạn đề nghị:
- Em rất thích làm kinh doanh như anh vậy. Anh có thể giúp đỡ em học hỏi hay không.
Triệu Minh ngỡ cô nói cho vui nên anh gật đầu:
- Nếu Hằng yêu thích việc kinh doanh thì anh cũng không từ chối giúp đỡ Hằng.
Được anh hứa, Mỹ Hằng như mở cờ trong bụng. Cô hí hửng mừng rỡ với ý tưởng anh cũng muốn ở gần bên cô.
Triệu Minh có ý đi kiếm Hoàng Trinh nên đứng lên thoái thác:
- Tôi lại đằng kia với bạn, Hằng ngồi 1 mình không sao chứ?
Biết không giữ anh lâu được nên cô vui vẻ đồng ý:
- Anh đừng ngại. Hằng ngồi đây 1 lát rồi sẽ vào ngay.
Triệu Minh thở phào bước đi. Từ lúc đến anh cứ bị cô nàng bám riết lấy, đâu còn thời gian lo cho Hoàng Trinh, chắc cô bé giận anh lắm.
Quái lạ, Triệu Minh tìm khắp cả mà chẳng thấy tâm hơi của cô lẫn Ngọc Khánh. Lúc nhập tiệc mấy anh chàng cứ bám lấy Hoàng Trinh mà ga- lăng làm anh nóng mũi, nhưng là vì khách mời nên đành hậm hực ngồi yên.
Đang lóng ngóng tìm kiếm, Triệu Minh bị ai đó đập vào vai làm anh nhảy nhỏm:
- Hello! Chào Minh còi.
Triệu Minh ngỡ ngàng giây lát, rồi anh reo lên:
- Phải mày không Nhật Huy?
- Thằng quỷ! Tới giờ mới nhận ra tao. Gần mấy năm trời mày biến đi đâu mất tiêu. Làm mấy cô trong lớp hỏi tao tới tấp.
Triệu Minh ôm vai bạn:
- Tao đi du lịch.
Nhật Huy trợn mắt:
- Mày ngon thế? Tao thì có hàng khối công việc ở công ty không có thời gian rảnh. Còn mày thì dư thời gian để nhởn nhơ.
Triệu Minh cười lớn:
- Nói chơi thôi, tao đi công tác suốt nên mày không gặp cũng phải. Tao vừa về gần tháng nay thôi.
Nhật Huy năm tay bạn:
- Đã vợ con gì chưa?
- Các cô chê tao là thằng vô tích sự nên chả có ma nào thèm.
Nhật Huy không tin:
- Mày là thằng đàn ông thành đạt và có bản lĩnh. Chắc tại kén chọn quá, phải không thằng ôn dịch?
Triệu Minh nhăn mặt:
- Mày làm như tao là cái rốn của vũ trụ không bằng. Còn mày, đã có đôi có cặp hay vẫn phòng không chiếc bóng?
Nhật Huy vội kêu lên, anh kéo bạn:
- Gặp mày tao mừng quá nên quên mất. Tao vừa làm quen với 1 cô bên công ty địa ốc. Vừa dễ thương lại ăn nói nhỏ nhẹ, mày gặp là kết liền. Tao có hứa đưa cổ về. Đi, mày lại đằng đó với tao.
Triệu Minh giật mình khi nghe thằng bạn thân vừa gặp lại, nó bảo có quen 1 cô ở công ty của anh. Thôi chết! Có khi nào là Hoàng Trinh không. Anh bán tín bán nghi. Cô nàng thì có bao giờ dịu dàng với anh dù chỉ 5 phút. Gặp anh cô cứ xù lông lên.
Triệu Minh tắc lưỡi. Biết đâu với thằng bạn chí cốt ăn nói có duyên cô bé xiêu lòng thì sao. Triệu Minh thầm kêu khổ. Không lẽ vì cô bé đỏng đảnh Hoàng Trinh mà anh và hắn phải trở mặt với nhau ư. Đầu óc anh thật rối rắm, thôi cứ theo hắn đến đó rồi tính.
Nhật Huy lôi Triệu Minh đến chỗ 2 cô bé đang ngồi. Thấy anh trai đến Ngọc Khánh háy mắt với Hoàng Trinh. Cả 2 làm mặt tỉnh như đang ngắm thành phố về đêm.
Nhật Huy làm 1 màn giới thiệu:
- Đây là Ngọc Khánh, người tao vừa nói với mày. Hoàng Trinh, tiểu thư của giám đốc tao - Anh quay sang chỉ vào Triệu Minh - Hắn là thằng bạn thân vừa gặp lại. Hắn tên Triệu Minh đang công tác ở....
Nhật Huy quên mất mình chưa hỏi thằng bạn xem nó đang làm ở đâu. Anh ấp úng nhìn bạn đợi hắn mở miệng, nhưng hắn cứ lặng im như thóc làm anh quê với 2 cô bé.
Ngọc Khánh thấy tội nên không nỡ im lặng nữa. Cô che miệng cười khúc khích tiếp lời anh:
- Hắn công tác tại công ty kinh doanh địa ốc với chức danh phó giám đốc. Hắn cũng là anh Hai của Khánh và Trinh.
Nhật Huy toát mồ hôi ht khi nghe cô nói. Trời ạ! Thằng bạn trời đánh này nó định chơi quê anh đây. Mà cũng không trách hắn được, mình không nhận ra 2 anh em hắn giống nhau quá xá. Cứ ào ào cái miệng nên bây giờ phải ngậm tăm chết trân thế này, có khổ không chứ.
Gặp 2 cô bé, Triệu Minh mừng húm:
- 2 đứa trốn ở đây làm anh tìm muốn chết.
Hoàng Trinh bĩu môi, tưởng ngồi chổ khuất tâm sự với nhỏ Hằng rồi không ai biết hay sao mà còn lớn tiếng chứng tỏ uy quyền. Đâu chịu thua, Hoàng Trinh cau mặt mai mỉa:
- Anh thật sự muốn kiếm tụi em hay bận săn sóc người đẹp vậy anh Hai?
Triệu Minh vô tình không biết là cô bé đã nghe hết câu chuyện giữa anh và Mỹ Hằng. Anh ngạc nhiên nói:
- Có người đẹp nào đâu. Em nói nhăng nói cui gì vậy, Hoàng Trinh?
Hừ! Chuyện rành ra đó còn chối. Cái miệng ổng trơn như bôi mỡ, tưởng cô là con nít định qua mặt chắc. Tức quá cô nói cho bỏ ghét.
- Tui và chị Khánh đã chứng kiến và nghe hết những lời ngọt ngào của anh và Mỹ Hằng rồi. Anh còn gì để nói nữa không?
Ngọc Khánh véo vào tay cô ra hiệu đừng nói, nhưng Hoàng Trinh càng nói càng ấm ức. Cô vô tình bộc lộ sự quan tâm của cô đối với Triệu Minh mà không biết. Cô tiếp:
- Chị sợ gì? Tại họ không ý tứ thì ráng chịu. Em và chị không có lỗi, người có lỗi là ông anh dẻo mồm kia kìa.
Cô nhìn Triệu Minh bằng nữa con mắt rồi quay qua Nhật Huy nhờ vả.
- Anh Huy! Đưa chị Khánh về giùm em hén. Em bận đi công chuyện chút.
Nhật Huy vui vẻ gật đầu. Phần Triệu Minh, anh đang ngây người sung sướng vì gương mặt giận dỗi và những lời nói quá khích của cô bé, chứng tỏ cô đang ghen. Mà có yêu anh thì cô nàng mới có thái độ như thế.
Triệu Minh âu yếm đặt tay lên vai cô, nhẹ giọng:
- Cô bé đi đâu để anh đưa đi cho. Khuya rồi, con gái đi 1 mình không nên.
Hoàng Trinh hất tay anh xuống, giọng chua ngoa:
- Anh đi mà lo cho người đẹp. Tui không cần anh quan tâm đâu. Anh cũng đừng mong tui cám ơn lòng tốt.... đột xuất của anh.
Nói rồi cô ngoe nguẩy bỏ đi. Bỏ mặc 3 người đang ngơ ngác nhìn theo. Triệu Minh không muốn làm phiền bạn và em gái nên anh tìm cách rút lui.
- Nhờ mày đưa Ngọc Khánh về giùm. Tao phải chạy theo cô nhóc bướng bỉnh này mới được. Để cô bé 1 mình tao không yên tâm.
Nhật Huy thầm biết ơn thằng bạn biết điều. Anh vỗ vai bạn.
- Bữa nào rảnh nhớ điện cho tao. 2 đứa lai rai vài lon.
- Ô kê. Tao đi đây.
Triệu Minh đi nhanh theo hướng Hoàng Trinh. Có vài người đưa tay chào, anh gật đầu đáp lễ rồi đi luôn ra ngoài.
Tiệc sắp tàn, đã có người lác đác ra về. Nhật Huy và Ngọc Khánh cũng nối gót theo họ.
Duyên Kỳ Ngộ Duyên Kỳ Ngộ - Thảo Nhi Duyên Kỳ Ngộ