Số lần đọc/download: 3038 / 6
Cập nhật: 2015-11-21 21:57:55 +0700
Chương 17
Đ
ợi cho Thoại Anh ra khỏi phòng xong xuôi, Quang quay lại nhăn nhó nói với Trang Đài:
- Anh đã dặn em là có chuyện gì cằn thiết thì gọi điện cho anh chứ đừng tới đây rồi mà. Sao hôm nay em lại còn tới đây? Bộ em quên những gì anh đã nói rồi à?
Thả người ngồi phịch xuống ghế, Trang Đài bắt chéo hai chân vào nhau và dựa ngửa ra lưng ghế rồi mới thủng thỉnh đáp:
- Làm sao em quên được những điều đó, nhưng mà anh làm không đúng cho nên em mới phải tới đây.
Quang cau mặt nhìn Trang Đài:
- Anh quên những gì, em nói ra coi?
Trang Đài nheo mắt nhìn Quang:
- Có thật là anh không nhớ những gì anh đã nói với em không?
Quang càng cáu kỉnh vì cái lối nói chuyện ỡm ở của Trang Đài:
- Những gì anh đã nói thì đương nhiên là anh nhớ rồi. Nhưng anh không hiểu là mình đã làm sai những gì để cho em phải tới tìm anh như vậy?
Trang Đài giơ bàn tay có những móng tay dài sơn đở chói và được trau chuốt thật kỹ lên trước mặt để ngắm nghía:
- Thôi được, để em nói cho anh biết những thiếu sót của anh coi anh có còn chối cãi được nữa hay không. Thứ nhất là anh nói mỗi ngày anh đều đến với em, nhưng đã hai ngày anh không đến. Thứ hai, anh nói là nếu có gì cần thì em gọi điện cho anh, nhưng ngày hôm nay em gọi cả chục lần mà không được, tại sao anh lại khóa máy? Anh không muốn liên lạc với em hay sao?
Quang vội rút máy điện thoại trong túi quần ra, anh bấm nút rồi quay nhìn Trang Đài:
- Việc gì mà anh phải tắt máy, tại máy của anh hết pine rồi.
- Vậy còn chuyện anh không tới với em thì anh trả lời sao đây?
Quang ngắc ngứ nhìn Trang Đài, nhưng rồi anh cũng có câu trả lời;
- Hai ngày hôm nay anh bận việc tới tối tâm mày mặt, làm sao còn thì giờ mà đi đến đâu được nữa. Em cũng phải thông cảm cho anh với chứ, điều hành một khách sạn tầm cỡ như thế này mà em cho là anh rảnh rỗi lắm sao mà muốn chạy tới với em lúc nào thì tới?
Trang Đài nghênh mặt lên, cô cong cớn:
- Anh không rảnh như vừa rồi chứ gì? Anh không rảnh vì còn phải đưa cô gái lúc nãy đi chơi phải không?
Quang bực mình quá đỗi, vì thế với câu nói của Trang Đài, anh không những không nhịn mà còn ngang bướng trả lời:
- Đó cũng là một trong những việc anh phải làm mà. Thoại Anh là vợ sắp cưới của anh, tại sao anh lại không được đi chơi cùng cô ấy?
Trang Đài bật người dậy thật nhanh, cô ta ré lên:
- Cái gì? Vợ sắp cưới à? Sao anh nói chỉ là giả thôi, anh cưới cô ta chỉ vì cái gia tài này thôi mà.
Câu hỏi của Trang Đài làm Quang hơi lúng túng, vì những điều cô ta nói đúng là những điều anh đã nói với cô ta. Bây giờ thì chẳng phải như thế nữa, vì anh cũng thấy mình rất có thành ý với cuộc hôn nhân này. Nhưng anh cũng cũng phải dối lòng để cho cô ta đừng làm ầm ĩ lên nữa:
- Thì đương nhiên là như vậy, nhưng muốn cho mọi người tin là thật thì phải có những chuyện dối trá chứ. Bộ em muốn anh nói cho mọi người biết là anh chỉ giả ra vẻ lạnh nhạt để cho ba anh nghi kỵ, và cô ta không đồng ý với cuộc hôn nhân này để hủy bỏ nó đi?
Trang Đài ngần người ra, cô ngẫm nghĩ một chút để thấy những lời Quang vừa nói thật là có lý. Và cô ta cười ngỏn nghẻn như để tạ lỗi:
- Tại em không nghĩ ra thôi mà. Thôi, em xin lỗi, anh đừng có giận em nha.
Quang cau có nhìn Trang Đài, anh gằn giọng:
- Em thì chỉ được cái hồ đồ thôi, làm cho đã rồi lại xin lỗi thì mọi chuyện cũng đã rồi thì xin lỗi có ích lợi gì đâu.
Trang Đài đứng lên, cô bước đến bên Quang, vòng tay qua cổ anh, nũng nịu:
- Thôi mà, em đã biết lỗi của em rồi mà. Đừng có giận em nữa mà. Tụi mình đi đi anh!
Gỡ tay Trang Đài ra, Quang ngồi xuống chiếc ghế dài rồi cộc cần hỏi:
- Đi đâu?
Trang Đài cũng ngồi xuế bên cạnh Quang, cô hất hàm:
- Thì đi tới gặp anh John, bộ anh quên chuyện hôm trước em nói với anh rồi hay sao?
Đến lượt Quang ngạc nhiên:
- Bộ đi thật hả?
Trang Đài la lên:
- Bộ anh tưởng em giỡn chơi hả? Thật chứ bộ, chuyện làm ăn bạc tỉ mà làm sao giỡn được.
Quang ngần ngại:
- Anh làm biếng đi quá, hay là để ngày mai đi.
Tưởng đâu Trang Đài phải đối, không ngờ cô gật đầu ngay:
- cũng được, và bây giờ thì tui.i mình đi chơi ha anh?
- Đi chơi đâu bây giờ?
Quang hỏi lại thật ngây thơ, Trang Đài ré lên cười:
- Anh hỏi cứ như một anh chàng nhà quê mới lên tỉnh vậy. Bộ anh không biết chỗ cho chúng mình đi chơi hay sao?
Quang lắc đầu:
- Anh mệt lắm, bây giờ chỉ muốn nghỉ ngơi một chút thôi chứ bắt anh đến mấ cái vũ trường ồn ào ấy chắc chết quá.
Trang Đài lườm lườm nhìn Quang:
- Có phải là anh không vậy? Hôm nay mà anh cũng chán mấy chỗ vui chơi rồi hay sao?
- Bộ anh không biết mệt sao? Vả lại, lúc này ba anh kềm anh dữ lắm, lơ mơ là ông già tịch thu lại hết thì không còn gì đâu.
Trang Đài vên váo:
- Nếu có như thế thì cũng có gì mà anh phải sợ? Bất quá thì anh cùng về bên đó với em chứ lo gì. Ở bên đó anh cũng có thể sống sung sướng chứ có thiếu thốn gì mà phải sợ?
Quang lắc đầu:
- Em chẳng biết một cái gì hết, làm chủ không muốn mà lại cứ thích đi làm công.
Trang Đài cãi lại:
- Làm công cũng năm bảy đường làm công chứ bộ, làm công mà sướng như tiên, muốn thứ gì được nấy thì còn hơn là làm chủ mà thiếu thốn dủ thứ.
Quang lắc đầu:
- Nói như em thì ai cũng chạy đi làm công hết hay sao? Nhưng mà anh không nghĩ vậy, anh đã nếm đủ mùi vị nhọc nhằn của cái kiếp làm công rồi. Bây giờ anh chỉ muốn làm chủ mà thôi, cho dầu làm chủ có nhỏ chăng nữa thì mình cũng ung dung tự tại, sướng gấp bao nhiêu lần làm công ấy chứ.
Trang Đài quay sang phía Quang, cô lại vòng tay ôm chặt cổ anh:
- Anh Quang nè, sao tự nhiên mình lại ở đây tranh luận về chuyện làm chủ hay làm công vậy? Tự nhiên hai đứa mình lại trở thành những nhà tư tưởng lớn rồi hay sao? Thôi đi, em chán mấy cái vụ này lắm, tụi mình đi ăn tối rồi đi chơi đi.
Quang ngán ngầm nhìn Trang Đài, anh thấy mình thật không còn hứng thú với cô gái này. Nhưng anh cũng không muốn để lộ ra sự chán ngán của mình cho cô ta thấy. Vì Quang biết, Trang Đài là một cô gái không đơn giản chút nào. Nếu như chọc giận cô ta thì ý đồ của anh có thể sẽ bị ngăn cản. Cô ta sẽ chẳng ngại ngùng gì mà không phá tan cái đám cưới của anh. Mà điều đó thì Quang không muốn tí nào.
Chẳng những vì cái gia tài đồ sộ của cha anh, mà còn vì Quang đã khám phá ra người vợ sắp cưới của anh thật đúng là một bông hoa quý. Vậy thì không nên để cho mọi thứ đều vuột khỏi tay anh. Chi bằng hãy nhường nhịn cô ta phen này, cứ để cho cô ta ảo tưởng về một tình yêu mà anh vẫn dành cho cô ta và những dối trá mà anh đã đựng lên cho qua đám cưới của anh đã. Khi nào anh cưới được Thoại Anh xong xuôi và chính thức được ba anh giao trọn cái sản nghiệp này rồi, khi đó thì "gạo đã nấu thành cơm", cả Thoại Anh và ba anh cũng không thể thay đổi được gì, anh trở mặt với cô ta cũng đâu có muộn.
Nghĩ thế, Quang dù không muốn cũng đành phải "ngậm bồ hòn làm ngọt" mà chiều theo ý muốn của Trang Đài. Nhưng anh vẫn tỏ ra không chịu lụy:
- Ở đây cũng có cơm ăn và cũng có sàn cho em nhẩy vậy. Đi chỗ khác làm gì cho mệt.
Trang Đài tình tứ liếc Quang:
- Vậy cũng được, vì đối với em thì chỗ nào cũng như nhau hết, chỉ cần có anh bên cạnh là được rồi. Nhưng anh không ngại đám nhân viên của anh thấy sự thân mật của chúng ta rồi méc lại với ba anh và cô vợ hờ của anh hay sao?
Quang nói liều:
- Có gì đâu mà phải sợ! Anh cũng vẫn có đủ tự do tiếp đãi bạn bè chứ. Chẳng lẽ ăn với bạn một bữa cơm, nhảy với nhau mấy bài là có lỗi với cô ấy hay sao?
Trang Đài cau mày:
- Chẳng lẽ chỉ có như thế hay sao? Còn cuộc vui tuyệt vời sau những trò đơn giản ấy nữa chứ. Em không có ý định rời anh trước chín giờ sáng ngày mai đâu.
Không lạ gì cái tính chơi bời của Trang Đài, Quang hốt hoảng kêu lên khi cô vừa nói xong:
- Ý, không được đâu. Lúc này ba anh để ý anh kỹ lắm. Anh mà sơ sểnh một chút là coi chừng bị dũa liền đó.
- Vì vậy em mới không ở đây chớ còn ở đây không tốn tiền, tội gì mà em phải đi ở chỗ khác cho hao tài tốn của. Bây giờ tụi mình đi chỗ khác chơi cho đã rồi về bên em, thế là an toàn.
Biết là Trang Đài sẽ không dễ gì buông tha cho anh, Quang đành phải đứng lên dù trong lòng anh rất muốn đến nhà Thoại Anh để giải thích với cô. Anh nói với Trang Đài:
- Bây giờ đi hay là ngồi đó nói mãi?
Trang Đài đứng vụt dậy:
- Đương nhiên là đi rồi, ngồi đây được ích lợi gì đâu mà ngồi!
Quang với tay lấy chiếc áo veste, anh vừa mặc áo vào vừa nói:
- Em gọi cho lão John, chúng ta mời lão đi ăn rồi bàn công việc luôn.
- Sao hồi nãy anh nói để bứa khác?
- Nhưng mà em nói là lão phải bay qua Singapo ngay mà?
Trang Đài lắc đầu:
- Đó là em nói thế thôi chứ lão ta đâu có đi ngay đâu. Có điều mình cũng nên gặp lão ta sớm để có thể ký hợp đồng nhanh hơn người khác. Hôm qua cũng có mấy người tìm lão ta đó.
Quang bước ra của:
- Vậy thì đi mau lên, còn ngồi đó nói hoài.
Vừa nói, Quang vừa kéo Trang Đài đứng dậy. Trông thái độ của anh hiện giờ, không ai có thể nói là anh đang miễn cưỡng khi đi cùng với Trang Đài. Ngay cả Trang Đài cũng thế, cô không nhận thấy được sự miễn cưỡng nơi Quang, và cô lấy làm sung sướng nghĩ rằng, Quang vẫn là của mình như ngày nào nới đất nước xa xôi kia.
Còn Quang, tuy anh rất muốn đến gặp Thoại Anh để tránh nơi cô sự hiểu lầm, nhưng cuối cùng thì anh cũng không thể thoát được sự co kéo của cô ta. Để rồi cuối cùng, anh lại quên đi ý định rời xa Trang Đài để cùng cô vui chơi hết mình như những ngày nào...