Thất bại ư? Tôi chưa bao giờ gặp phải. Với tôi, chúng chỉ là những bước lùi tạm thời.

Dottie Walters

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
achel đã diễn một màn kịch uống nước thật điêu luyện. Khi đã xong, cô xoa tay lên đỉnh đầu của Edward. “Để mẹ đưa con trở lại giường nào.”
Gabe bước lên phía trước. Anh biết chuyện này phải được giải quyết cho xong trước khi cô dắt thằng bé đi. Anh nhìn đứa trẻ gầy còm, nhớ lại nỗi giận dữ trong từng nắm tay non nớt kia, và trong một thoáng lướt qua, anh thấy thằng bé trong hình hài của chính nó chứ không phải là qua cái bóng của một ai khác.
“Chip, ta rất thích mẹ cháu, và ta không bao giờ làm mẹ cháu đau. Ta muốn cháu nhớ điều đó. Nếu cháu bắt gặp bọn ta chạm vào nhau một lần nữa, cháu hãy nhớ rằng đó là bởi vì chúng ta muốn chạm vào nhau chứ không phải vì điều gì sai trái.”
Edward bắn cho mẹ nó một cái nhìn không thể tin được. “Làm sao mà mẹ lại muốn chạm vào ông ta chứ?”
“Mẹ biết điều này rất khó để con hiểu, nhất là khi con và Gabe không hoà thuận với nhau lắm, nhưng mẹ thích được ở cạnh chú ấy.”
Thằng bé nhìn cô với vẻ nổi loạn. “Nếu mẹ phải chạm vào ai đó, hãy chạm vào con!”
Cô mỉm cười. “Mẹ thích chạm vào con. Nhưng mẹ là một người phụ nữ đã trưởng thành, Edward, và đôi khi mẹ cần phải chạm vào một người đàn ông trưởng thành.”
“Thế thì mẹ có thể chạm vào Mục sư Ethan.”
Rachel bật cười. “Mẹ không nghĩ thế đâu, cún con. Mục sư Ethan là bạn của con, còn Gabe là bạn của mẹ.”
“Họ không phải là anh em, dù ông ta có nói gì đi nữa.”
“Ngày mai khi con gặp mục sư Ethan ở trường, tại sao con không hỏi chú ấy điều đó?”
Gabe để ý thấy chiếc quần lót của anh đang chuẩn bị trượt xuống khỏi hông Rachel một cách nguy hiểm. “Thôi nào, Chip. Hãy cho Tweety Bird ăn trước khi cháu trở lại giường nào.”
Nhưng Edward quá khôn lanh để có thể bị mua chuộc dễ dàng như thế. “Làm sao tôi biết được là ông sẽ không hôn mẹ tôi lần nữa?”
“Ta sẽ hôn mẹ cháu,” Anh nói một cách kiên quyết, “nhưng chỉ khi nào mẹ cháu nói ta được phép thôi.”
“Chuyện đó không được phép!” Edward dậm chân thình thịch về phía cửa. “Và tôi sẽ mách Mục sư Ethan!”
“Hết xẩy,” Gabe lầm bầm. “Đó chính là điều mà chúng ta cần.”
Tuy nhiên Mục sư Ethan lại có những rắc rối của riêng mình. Đã 11h trưa, và chẳng có dù chỉ là một nửa cốc cà phê còn sót lại trong chiếc bình mà anh và Kristy dùng chung.
Không hẳn là anh không biết cách tự pha cà phê. Anh vẫn pha cho mình ở nhà vào mỗi buổi sáng. Nhưng đây không phải là nhà. Đây là văn phòng làm việc, và trong suốt tám năm qua, Kristy luôn giữ chiếc bình cà phê đó đầy ắp.
Anh chộp lấy chiếc bình thuỷ tinh đựng nước, hằm hằm băng qua bàn của cô và tiến đến căn bếp nhỏ ngay bên ngoài hành lang vào đại sảnh giáo đường, ở đó anh té nước bắn vào đầy chiếc áo polo hiệu Gap mới coóng. Sau đó anh lại dậm chân thình thịch quay lại văn phòng, hắt bỏ bã cà phê cũ, ném vào một ít cà phê mới mà không thèm đếm là bao nhiêu thìa, trút nước vào, và giộng mạnh vào công tắc. Đó! Cái đó để cho cô ta thấy!
Thật không may, cô đang quá bận bịu ngâm nga một giai điệu cũ của Whisney Houston và gõ loạch xoạch trên máy tính để mà nhận thấy điều đó. Anh không thể quyết định được điều nào tệ hơn: cà phê, tiếng ngâm nga vui vẻ đó, hay cái thực tế là cô đang mặc bộ cánh xưa cũ đi làm.
Chiếc váy kaki thùng thình của cô còn làm anh cáu tiết hơn cả bình cà phê trống rỗng. Anh đã thấy nó hàng tá lần trước đây. Rộng rãi, thoải mái, và hoàn toàn không có phong cách. Mấy thứ quần áo mà anh phản đối đâu rồi? Những chiếc quần jean trắng bó chặt, những chiếc áo ôm ngực thiếu vải, mấy đôi sandal vàng ngu xuẩn đó đâu rồi?
Còn nếu như cô quyết định quay trở lại làm một Kristy xưa kia, vậy tại sao cô không thay đổi lại cho hết? Tại sao cô không thuần hóa lại mái tóc xù bông đó của mình và để thỏi son đỏ chót trong ngăn kéo ở nhà, cùng với mùi nước hoa chết người luôn khiến anh nghĩ đến những lớp ren đen và hơi nóng thể xác đó?
Trong khi tay cô bay lượn trên bàn phím, những chiếc nhẫn bằng vàng và bạc bé xíu trên những ngón tay phản chiếu ánh nắng đang trải vào từ khung cửa sổ phía sau cô, trong khi đôi hoa tai nạm kim cương giả lấp lánh trên dái tai. Mắt anh rơi trên vạt trước của chiếc váy kaki xấu xí. Giá như anh không biết ẩn nấp bên dưới đó là thứ gì.
Nghĩ đến những chuyện khác đi, con thân mến, Marion Cunningham khuyên bảo bằng một giọng ngọt ngào đầy thấu hiểu. Hãy tập trung vào bài giảng của con. Ta chắc rằng nếu con bỏ thêm một chút ít công sức vào đó nữa thì nó sẽ trở thành bài giảng hay nhất.
Anh cảm thấy nao núng. Tại sao Đức Mẹ Vĩ đại phải xuất hiện ngay khi anh nghĩ về ngực cơ chứ?
Tiếng loạch xoạch dừng lại. Kristy nhổm dậy từ chiếc bàn, liếc qua nhìn anh, và chuồn ra khỏi văn phòng hướng đến nhà vệ sinh cuối hành lang.
Ngay sau khi cô về nhà, anh biết rằng cô sẽ cởi chiếc váy xấu xí đó để tròng vào một trong những chiếc quần soóc mới toanh cùng với chiếc áo hở hang quá nhiều. Và anh sẽ không có mặt ở đó để mà ngắm nhìn bởi vì cô đã thể hiện còn hơn cả rõ ràng rằng cô không muốn anh xuất hiện trong căn condo của cô. Không còn những bữa ăn tự nấu, không còn những lần tạt qua để vung vãi những phiền muộn của anh về những giáo dân kém lý lẽ. Jeez, anh nhớ cô. Anh nhớ người bạn của anh.
Anh dán mắt vào chiếc bàn trống và nghĩ về chuyện cô lại đi ăn với Mike Reedy vào tối qua như thế nào. Đó đã là lần thứ hai rồi. Vào thứ Bảy, Mike đã dắt cô đến một nhà hàng ở Cashiers, còn tối qua họ ăn tối trong phòng ăn của The Mountaineer. Có tới ba giáo dân đã đảm bảo để anh nắm được thông tin đó.
Cô vẫn chưa quay lại, và da anh trở nên nhớp nháp. Anh biết nơi cô cất túi xách. Trong ngăn kéo dưới cùng bên trái, cùng với một hộp khăn giấy nhỏ và túi đựng băng dán cá nhân. Trong suốt cuộc đời anh, ngay cả trong những tháng ngày hoang dại cũ, anh đã cố để cư xử một cách đáng tôn kính, và điều mà anh muốn làm hoàn toàn chẳng đáng kính chút nào, nhưng dường như anh không thể ngăn mình lại được.
Anh phóng ngang qua phòng làm việc, giật mạnh ngăn kéo mở ra và lôi túi xách của cô ra, chính là chiếc túi xách màu đen nhỏ nhắn cô đã cầm đến The Mountaineer vào tuần trước khi họ có cuộc nói chuyện khốc liệt đó và cô đã bảo anh rằng anh không phải là bạn của cô.
Một Mục sư chân chính, một người không quá thiếu sót, một người nghe được tiếng gọi thật sự của Chúa, sẽ không bao giờ làm điều này. Anh bật chốt khóa và liếc vào trong. Ví, lược, kẹo ngậm Tic Tac, vài thứ đồ trang điểm, chìa khóa xe, một cuốn sách mộ đạo Daily Word. Không có bao cao su.
(Daily Word: Quyển sách của Nhà thờ Cơ đốc giáo thống nhất – Unity Church of Christianty, phát hành gồm ấn bản in, website hay email, mang theo thông điệp về hòa bình, hy vọng, hàn gắn, lời răn…, xuất bản đầu tiên dưới dạng tạp chí năm 1924.)
Nghe tiếng bước chân của cô, anh vội đẩy chiếc túi xách trở lại vào ngăn kéo và lôi ra túi đựng băng dán cá nhân.
“Có gì không ổn sao?”
Một vài phút trước, vẻ lo lắng trên gương mặt cô có thể thắp sáng được tâm trạng của anh, nhưng không phải lúc này. “Chỉ là một cơn đau đầu.”
“Ngồi xuống đi. Tôi sẽ lấy cho anh vài viên aspirin.”
Anh đưa cô túi đựng băng dán, và lần đầu tiên trong suốt cả tuần, cô bắt đầu nhặng xị lên bên anh, đem cho anh một cốc nước, đưa anh thuốc aspirin, hỏi thăm xem anh có ngủ đủ vào đêm qua không. Thật không may, sự nhặng xị của cô gần như không đem lại cảm giác tuyệt diệu như lẽ ra nó phải có, bởi vì anh không thể nhớ ra dù chỉ một lần khi cô nói đến cơn đau đầu và anh đem cho cô một viên aspirin.
Chuyện gì đã xảy ra với chiếc bao cao su đó? Chỉ cái ý nghĩ về chuyện cô đưa nó cho Mike Reed cũng đã làm anh muốn bệnh. Một phần trong anh biết rằng anh nên cảm thấy vui vì có lẽ cô đã tìm được ai đó, nhưng không phải là Mike Reedy, mặc dù anh luôn thích Mike và không thể nghĩ ra được dù chỉ một điều không ổn về anh ta, ngoại trừ chuyện anh ta không nên làm tình với Kristy Brown.
Sau khi nuốt xuống viên aspirin mà anh không cần phải uống, anh dán mắt vào cô và tự hỏi tại sao anh lại mất quá lâu mới nhận ra rằng cô xinh đẹp đến thế nào. Không phải theo lối hào nhoáng, ngay cả khi cô bắt đầu chưng diện, mà theo một cách thật lặng lẽ và ngọt ngào.
“Bãi chiếu bóng sẽ khai trương vào tối thứ Sáu đấy.” Anh thấy mình mở miệng.
“Tôi chỉ hy vọng là ai đó sẽ đến xem. Rất nhiều người trong thị trấn nổi giận với Gabe vì anh ấy đã giúp Rachel, họ đang bàn về một cuộc tẩy chay.” Kristy trông có vẻ lo lắng. “Con người có thể trở nên thật xấu xa.”
Anh nói với vẻ vô tình. “Cả hai chúng ta đều muốn đến tham dự khai trương bãi chiếu vào đêm thứ Sáu, vậy sao tôi lại không đến đón cô vào lúc 8h nhỉ?”
Kristy nhìn anh trân trối. “Anh muốn chúng ta đến đó cùng nhau ư?”
“Chắc chắn rồi. Còn có cách nào khác để chúng ta cho Gabe thấy sự ủng hộ của chúng ta chứ?”
Điện thoại trên bàn anh đổ chuông. Kristy nhìn nó trong giây lát trước khi cô nhấc máy. Anh nhanh chóng nhận ra cô đang nói chuyện với Patty Wells, cộng tác viên tại nhà trẻ.
“Đúng vậy, Ethan đang ở đây. Dĩ nhiên rồi. Đưa Edward đến luôn đi, Patty.”
Cô gác ống nghe và cau mày. “Suốt cả buổi sáng thằng bé cứ đòi nói chuyện với anh. Patty đã cố làm nó quên đi, nhưng nó vẫn không chịu từ bỏ. Tôi hy vọng là không có gì bất ổn.”
Cả hai người họ đều đã ở bên Edward đủ lâu để biết rằng thằng bé không bao giờ đòi hỏi bất cứ điều gì, và họ cùng chia sẻ khoảnh khắc lo âu trong im lặng.
Kristy quay ra văn phòng ngoài, và vài phút sau, cô đưa Edward vào trong. Cô trao cho Ethan một cái nhìn lo lắng, đó là một trong hàng trăm thứ họ đã chia sẻ trong nhiều năm khi cô đưa một giáo dân đang gặp rắc rối vào văn phòng anh. Sau đó cô quay lui.
“Con có thể đóng cửa nếu con muốn chút riêng tư.” Ethan nói.
Edward ngập ngừng và nhìn Kristy. Ethan biết thằng bé thích cô đến mức nào, và anh ngạc nhiên khi Edward đẩy cánh cửa đóng lại bằng cả hai tay. Bất kể chuyện gì trong đầu thằng bé lúc này rõ ràng là rất hệ trọng.
Ethan chưa bao giờ thích sự xa cách khi nói chuyện với người khác qua một chiếc bàn, vì thế anh bước vòng qua một khu vực ngồi nhỏ nhắn gần cửa sổ nơi có một chiếc trường kỷ và hai chiếc ghế tựa êm ái. Edward trèo lên giữa chiếc đệm của chiếc trường kỷ và trượt vào chỗ ngồi, hai chân để chìa ra trước mặt. Thằng bé có một đốm sơn đỏ trên mũi giày. Ethan đã nhận thấy việc Rachel giữ cho những bộ quần áo cũ của con trai cô sạch sẽ đến thế nào, vì vậy anh tin rằng vết sơn kia đến từ buổi học hội họa vào ban sáng.
Edward tự động với tìm thứ gì đó bên hông, và khi chỉ quơ được không khí, nó liền gãi lên khuỷu tay. Con thỏ nhồi bông, Ethan đoán.
“Chuyện gì xảy ra với con thế, Edward?”
“Gabe là kẻ dối trá đại bự. Ông ta nói rằng ông ta là anh chú.”
Ethan định khiển trách thằng bé, nhưng vẻ buồn khổ in hằn trên gương mặt nó khiến anh ngập ngừng. “Tại sao con nghĩ là chú ấy nói dối?”
“Bởi vì ông ta là gã đầu bò, và con ghét ông ta.”
Ethan đã khuyên bảo những người gặp rắc rối nhiều năm trời, và anh buộc mình phải giải mã từng từ để có thể hiểu được sự diễn đạt của thằng bé. “Nghe như thể con không thích Gabe rất nhiều.”
Edward lắc đầu dữ dội. “Mẹ cũng không nên thích ông ta.”
Đồng ý chuyện đó, anh bạn nhỏ. “Chú đoán chuyện mẹ con thích chú ấy làm con phiền muộn.”
“Con bảo mẹ là thay vào đó mẹ hãy chạm vào con, nhưng mẹ bảo là mẹ cũng muốn chạm vào một người đàn ông trưởng thành cơ.”
Mình cá là cô ta muốn. Đặc biệt là với một người đàn ông trưởng thành sở hữu một tài khoản nặng đô và có thái độ hoàn toàn hờ hững đối với tiền bạc của anh ta.
“Con thậm chí còn bảo rằng chú sẽ để mẹ chạm vào chú, Mục sư Ethan, nhưng mẹ bảo rằng chú là bạn của con còn Gabe là bạn của mẹ, và mẹ bảo là mẹ muốn hôn ông ta còn con thì phải ngưng đánh ông ta đi.”
Hôn ông ta? Đánh ông ta? Phải mất một lúc Ethan mới biết cần phải hỏi câu hỏi nào. “Con đã đánh Gabe ư?”
“Con nhảy lên lưng ông ta khi ông ta đang hôn mẹ, và con liên tục đánh ông ta bằng cuốn Stellaluna cho đến khi ông ta thả mẹ ra.”
Nếu như anh nghe câu chuyện này về một người nào đó khác, có thể anh sẽ cảm thấy buồn cười, nhưng không phải là câu chuyện về anh trai anh. Anh biết rằng mình không nên hỏi, nhưng anh không thể ngăn mình lại được. “Gabe đang ở đâu khi con nhảy lên lưng chú ấy?”
“Đè lên người mẹ con.”
“Đè lên mẹ con?”
“Chú biết đấy. Nằm lên trên. Đè lên mẹ ấy.”
Chết tiệt.
Đôi mắt nâu của Edward rơm rớm nước mắt. “Ông ta là đồ xấu xa, và con muốn chú làm cho ông ta biến đi nơi khác, thay vào đó con muốn chú để mẹ con chạm vào chú.”
Ethan gạt những lo lắng của riêng anh sang một bên và di chuyển sang chiếc trường kỷ, quàng cánh tay anh quanh vai thằng bé. “Chuyện giữa những người trưởng thành không xảy ra theo cách đó.” Anh nhẹ nhàng nói. “Mẹ con và Gabe là bạn bè.”
“Ông ta đè lên mẹ con!”
Ethan buộc mình phải nói một cách công bằng. “Họ là người lớn, và điều đó có nghĩa là họ có thể đè lên nhau nếu họ muốn. Và Edward này, điều đó không có nghĩa rằng mẹ con không yêu con như trước kia nữa. Con biết điều đó chứ, phải không nào?”
Thằng bé cân nhắc. “Con đoán thế.”
“Con có thể không hòa hợp với Gabe lúc này, nhưng chú ấy thực sự là một người tốt.”
“Ông ta là gã đầu bò.”
”Có những chuyện xấu xảy ra với chú ấy làm chú ấy trở nên cáu bẳn, nhưng chú ấy không xấu.”
“Chuyện xấu gì?”
Ethan ngập ngừng, và rồi quyết định rằng đứa trẻ này nên được biết sự thật. “Chú ấy có một người vợ và một cậu con trai nhỏ mà chú ấy rất yêu quý. Họ chết trong một tai nạn cách đây không lâu. Chú ấy vẫn còn rất buồn về chuyện đó.”
Edward không nói gì trong một lúc lâu. Cuối cùng, thằng bé xích đến gần hơn và ngả đầu vào ngực Ethan. Ethan xoa cánh tay thằng bé và nghĩ về điều huyền bí trong những cách thức của Chúa. Tại nơi này anh đang an ủi đứa con trai của một gã đàn ông mà anh khinh miệt và một người đàn bà mà anh căm ghét, vậy thì tại sao anh lại cảm thấy anh đang xoa dịu được chính bản thân mình?
“Gabe thật sự là anh trai chú.” Anh lặng lẽ nói. “Chú yêu chú ấy rất nhiều.”
Thằng bé cứng người, nhưng không lùi ra xa. “Ông ta độc ác.”
Ethan cảm thấy thật khó mà hiểu được làm thế nào người anh trai dịu dàng của anh lại có thể nghiệt ngã với đứa trẻ quý giá này đến thế. “Chú muốn con hãy suy nghĩ thật kỹ. Không có điều gì tử tế mà Gabe đã làm cho con sao?”
Edward định lắc đầu, nhưng rồi ngừng lại. “Có một điều.”
“Điều gì thế?”
“Giờ ông ta gọi con là Chip.”
Mười lăm phút sau, Ethan gọi điện thoại cho Cal. Không hề tiết lộ về câu chuyện bí mật giữa anh với Edward, anh báo cho anh trai cả của mình rằng họ đang có một rắc rối lớn trong tay.
***
“Còn thừa hàng mẫu nào không đó, cậu em?”
Rachel ngẩng phắt lên khi nghe thấy một giọng đàn ông trầm ấm vang lên từ ngưỡng cửa của quầy thực phẩm.
“Cal!” Gabe thả rơi hộp bánh bao nhân nho anh đang cầm và lao ra từ phía sau quầy để đón chào một người đàn ông trông vô cùng giống anh. Khi hai người họ vỗ bồm bộp vào lưng nhau, Rachel quan sát Cal Bonner và tự hỏi loại gen kết hợp nào lại sản sinh ra cả ba tay sát gái trong cùng một gia đình như thế.
Không giống như Ethan, màu mắt sẫm và vẻ ngoài thô ráp ưa nhìn của Cal và Gabe cho thấy rõ hai người họ là anh em. Tóc Gabe dài hơn, đôi mắt xám bạc sáng hơn Cal, nhưng cả hai đều cao, săn chắc và đầy cơ bắp. Dù cô biết cầu thủ quarterback một thời lớn hơn em trai gần hai tuổi, nhưng anh ta trông trẻ hơn. Có thể đó là do một vẻ mãn nguyện bao quanh mà anh ta dường như mang theo mình như một quả bóng bầu dục vô hình.
“Lẽ ra anh phải cho em biết là anh sẽ đến.” Gabe nói.
“Em không nghĩ rằng anh sẽ bỏ lỡ buổi lễ khai trương tối nay đấy chứ, phải không?”
“Chỉ là một bãi chiếu bóng thôi mà, Cal.”
Lời của anh làm cô đau nhói. Đối với cô đó không chỉ là một bãi chiếu bóng. Cô muốn cái nơi cũ kỹ này phải tỏa sáng vào đêm nay.
Suốt cả ngày, cô đã bận bịu với việc đào tạo Kayla, người phụ nữ trẻ mà Gabe đã thuê để giúp việc trong quầy thực phẩm. Cô cũng đã hướng dẫn Gabe những khái niệm cơ bản để anh có thể giúp một tay vào thời gian giải lao. Anh nắm bắt rất nhanh, nhưng cô biết rằng anh chỉ làm theo những động tác đó. Lẽ ra anh nên cứu chữa những con thú chứ không phải phục vụ thức ăn nhanh thế này.
“Uống ít cà phê không?” Gabe hỏi anh trai. “Hay kem? Em sẽ là một tay chuyên nghiệp trong việc làm kem nón cho xem.”
“Không, cảm ơn. Rosie đã bắt đầu đá tưng tưng ngay sau khi bọn anh rời Asheville – con bé ghét chiếc ghế ngồi còn tệ hơn cả độc dược – và anh phải quay trở lại cái lăng tẩm đó để giúp Jane một tay.”
Rachel không cần phải suy nghĩ lâu để biết cái lăng tẩm đó là cái gì.
Cal nói tiếp, kiểu cách của anh ta có vẻ quá nồng nhiệt. “Anh chỉ ghé qua để cho em biết rằng Jane đã quyết định sẽ làm một bữa trưa kết hợp cho em và Eth vào khoảng 11h trưa mai để ăn mừng công việc mới của em. Em có thể tham gia không?”
“Chắc chắn rồi.”
“Và Gabe này, đừng kể với Jane là anh nói điều này, nhưng nếu anh là em thì anh sẽ ăn thứ gì đó trước. Biết vợ anh lắm mà, có thể chúng ta chỉ vớ được bánh nướng xốp bột lúa mì và món thịt hầm đậu hũ thôi. Em nên nhìn thấy đống rác rưởi mà cô ấy đút cho Rosie – không đường, không chất bảo quản, không gì đáng để ăn hết. Tuần trước Jane bắt gặp anh đổ ra một ít Lucky Charms của anh trên khay của con bé, và thế là cô ấy gần như cắt phăng đầu anh.”
Gabe mỉm cười. “Coi như em đã được cảnh báo.”
“Nơi này trông hết xẩy.” Cal ngắm nghía quầy thực phẩm như thể nó là một nhà hàng bốn sao vậy. “Em chắc là đã đổ nhiều công sức vào đó.”
Rachel gần như không thể giấu được sự ghê tởm của mình. Anh ta tồi tệ y hệt Ethan. Có thể cô yêu bãi chiếu bóng này, nhưng đây rõ ràng không phải là nơi dành cho Gabe. Tại sao không một ai trong số hai anh em trai của Gabe có thể nhìn thẳng vào mắt anh và hỏi chính xác anh nghĩ là anh đang làm gì với cuộc sống của mình chứ?
Cho đến lúc này Cal mới nhìn thấy cô. Nụ cười của anh ta nhạt đi ngay cả trước khi nó thành hình, và mặc dù họ chưa hề gặp mặt nhưng cô biết rằng anh ta đã đoán ra cô là ai.
“Rachel, đây là anh trai anh Cal. Cal, Rachel Stone.”
Cal gật đầu cục cằn. “Cô Snopes.”
Cô mỉm cười với vẻ thoải mái. “Rất vui được gặp anh, Hal.”
“Là Cal.”
“À.” Cô vẫn tiếp tục mỉm cười.
Miệng Cal mím chặt lại và cô cảm thấy hối tiếc vì sự suồng sã của mình. Đây rõ ràng là người đàn ông hăm hở với những cuộc chiến, còn cô lại không ngại ngần tung ra một chiếc găng tay.
(Thời xưa, việc thách đấu được tung ra khi một quý tộc ném chiếc găng tay của mình xuống.)
Sau cuộc chạm trán với Cal, mọi chuyện diễn ra trong suốt buổi chiều cứ tuột dốc không phanh. Kayla làm rơi vại sốt salsa khổng lồ làm nó bắn văng tung tóe, một trong những người dàn dựng pháo hoa bị thương ở bàn tay với một vết cắt rất sâu và cần phải khâu lại, còn Gabe thì rút vào cái vỏ của chính mình. Sau đó, khi Rachel vào trong thị trấn để đón Edward, một chiếc Chevy Lumina cũ phóng ra từ con phố nhỏ bên cạnh và suýt tông vào cô. Khi cô bấm còi, cô thoáng thấy gương mặt thù địch của Bobby Dennis đằng sau tay lái. Một lần nữa cô băn khoăn tự hỏi làm sao cô có thể phát tiết ra quá nhiều oán giận lên một người trẻ tuổi như thế.
Tối hôm đó, Edward chạy ra chạy vào quầy thực phẩm khi những chiếc xe hơi ít ỏi bắt đầu rẽ vào bãi chiếu. “Con được phép thức khuya cho đến khi nào con muốn, phải không mẹ?”
“Cho đến khi nào con muốn.” Cô mỉm cười khi rót hạt ngô vào trong máy tạo bỏng ngô. Màn pháo hoa sẽ chưa được bắn khi trời chưa tối, và cô nghi ngờ chuyện thằng bé có thể thức để xem cho hết màn phục vụ đám đông của tay hề Jim Carrey ngu ngốc là màn trình chiếu đầu tiên trong tối nay.
Một cặp vợ chồng cùng với vài đứa con bước qua cửa - những khách hàng đầu tiên của họ, và cô chú tâm đến việc giúp đỡ Kayla phục vụ món ăn. Không lâu sau, ba đứa thiếu niên om sòm bước vào. Một trong số đó là Bobby Dennis.
Rachel đang phục vụ một người đàn ông lớn tuổi và vợ ông ta, vì thế Kayla lo tiếp ba đứa thiếu niên, nhưng trước khi bọn chúng đi, Rachel cũng kịp lên tiếng. “Chúc mọi người xem phim vui vẻ.”
Cậu bé trừng mắt nhìn cô như thể cô đã nguyền rủa nó.
Cô nhún vai. Bất cứ mối thù hận nào mà cậu bé dành cho cô thì nó cũng sẽ không từ bỏ một cách dễ dàng.
Họ có một lượng khách đổ vào khá ổn định dù không nhiều như cô mong đợi, và khi pháo hoa bắt đầu được bắn lên, cô liếc nhìn bên ngoài và thấy bãi chiếu chỉ mới được lấp đầy suýt soát phân nửa. Bởi vì không có nhiều việc để làm ở Salvation trong một buổi tối thứ Sáu nên cô biết rằng nhiều người trong thị trấn thể hiện một cách rõ ràng rằng Gabe sẽ phải trả giá cho việc thuê mướn cô.
Edward ngủ gục chẳng bao lâu sau khi bộ phim của Carrey được trình chiếu. Những lời phản kháng của thằng bé khi cô đánh thức nó dậy nghe không thuyết phục cho lắm. Khi nó ngả người tựa vào cô trong lúc cô giúp nó bước lên cầu thang sắt, cô thấy bứt rứt về điều mà cô đang gây ra cho Gabe cộng thêm với nỗi lo lắng về tương lai của chính cô. Cuốn Kinh thánh của Dwayne chẳng hề hé lộ bất kỳ một manh mối nào, và cô đã bắt đầu buông lơi hy vọng về điều đó. Có thể Gabe nói đúng, số tiền đó đã rơi xuống biển trong chiếc máy bay cùng với Dwayne mất rồi.
Cô nhìn xuống đứa con trai đang ngủ ngon lành. Gabe đang cố gắng hết sức để hòa hợp hơn với thằng bé. Anh đã dạy Edward cách cho Tweety Bird ăn mà không làm tổn thương đến chiếc mỏ yếu ớt của con chim, anh cũng đưa thằng bé đi dạo vào trong khu rừng gần chiếc hang nơi những con dơi sinh sống, nhưng trái tim Gabe vẫn không hề đặt vào đó, và bầu không khí trong ngôi nhà càng lúc càng trở nên căng thẳng qua từng ngày. Cô biết là mình phải nhanh chóng làm điều gì đó.
Tom, người điều khiển máy chiếu, mỉm cười khi cô đi ngang qua phòng chiếu và đặt Edward vào trong cái túi ngủ mà cô đã để trên sàn phòng làm việc của Gabe. Đó là một người đàn ông nói nhiều sống với một bầy cháu chắt, và ông ta đã hứa sẽ báo cho Rachel biết khi nào Edward thức giấc.
Khi bước xuống cầu thang, cô thấy Gabe đang bước ra khỏi quầy thực phẩm. Cùng lúc đó, một người đàn ông mà cô chỉ ngờ ngợ nhận ra, mặc dù cô không thể ngay lập tức nhớ được hắn ta là ai, bước ra từ trong bóng tối. “Xem ra mày không có được một bãi chiếu đầy ắp tối nay, Bonner.”
Gabe nhún vai. “Không thể đêm nào cũng đầy khách được.”
“Đặc biệt là khi góa phụ Snopes làm việc cho mày.”
Gabe dường như cứng người lại. “Sao mày không lo đến chuyện của chính mày ấy, Scudder?”
“Mày nói gì chả được.” Với một cái cười khẩy, hắn ta bỏ đi.
Russ Scudder. Hắn đã mất khá nhiều tóc kể từ lần cuối Rachel nhìn thấy hắn, cả cân nặng nữa. Cô nhớ hắn đã từng có nhiều cơ bắp hơn.
Gabe ngẩng lên khi cô bước xuống những bậc thang còn lại. “Russ đã từng làm bảo vệ tại Thánh đường.” Cô nói.
“Anh biết. Anh đã thuê hắn làm việc ở đây, nhưng anh phải sa thải hắn sau hai tuần. Hắn không đáng tin.”
“Hắn nói đúng về chuyện đang xảy ra. Chúng ta lẽ ra phải có đông khách hơn mới phải. Anh đang bị trừng phạt chỉ vì em.”
“Điều đó không quan trọng.”
Cô biết là không, nó không quan trọng với anh, và điều đó làm cô phiền muộn cũng nhiều như việc nơi này vắng khách. Điều này đáng lẽ nên quan trọng mới đúng. “Em tự hỏi tại sao hắn đến đây đêm nay?”
“Có lẽ hắn cần một chỗ tối tăm để say xỉn.”
Anh bước tới một chiếc xe hơi chứa một đám thiếu niên ồn ào, còn cô quay về quầy thực phẩm để chuẩn bị sẵn sàng cho giờ nghỉ giải lao. Anh trở lại giúp cô khi bộ phim đầu tiên kết thúc.
Một hàng những khách hàng được hình thành, nhưng không đủ dài để tạo khó khăn cho họ. Cả hai anh em trai của Gabe cũng đến lấy thức ăn. Cal gọi mọi thứ thành hai phần, vì thế cô đoán rằng vợ anh ta đang ở trong xe cùng con của họ.
Ethan cũng gọi hai phần, nhưng vì Kayla phục vụ anh ta nên Rachel không nhận thấy. Nếu không, cô có thể đã bị cám dỗ để lẻn ra ngoài và xem anh ta rủ ai đi cùng.
Dream A Little Dream (Tiếng Việt) Dream A Little Dream (Tiếng Việt) - Susan Elizabeth Phillips Dream A Little Dream (Tiếng Việt)