Số lần đọc/download: 11961 / 362
Cập nhật: 2018-05-26 13:51:06 +0700
Chương 16: Chú Thỏ Cỏ Bạc
"A
nh kể hay lắm." Cây Phỉ lên tiếng khen ngợi khi Bồ Công Anh kết thúc câu chuyện.
"Anh ấy kể chuyện quá tuyệt, phải không nào?" Xám Bạc lên tiếng "Chúng tôi thật may mắn là có một người như vậy trong đoàn. Tinh thần ai nấy cũng sẽ phấn chấn hơn khi nghe câu chuyện của anh ấy."
"Nhìn kìa lũ thỏ kia đang dỏng hết cả tai lên để nghe kể chuyện." Tóc Giả thì thầm. "Hãy xem bọn họ tìm một người kể chuyện có thể đấu lại Bồ công Anh của chúng ta."
Không ai nghi ngờ rằng Bồ Công Anh đã giành được sự tin tưởng của cả bọn. Kể từ khi đặt chân đến đây, hầu hết bọn Cây Phỉ đều cảm thấy có một hố sâu ngăn cách giữa mình với những người lạ đẹp mã được ăn uống tốt, với phong thái có phần xa cách, cả những hình thù trên tường, với sự thanh lịch, với cung cách khéo léo lảng tránh hầu hết mọi câu hỏi - và trên tất cả là cái dáng điệu lúc nào cũng phảng phất nỗi buồn chẳng giống loài thỏ chút nào. Bây giờ chính Bồ Công Anh chứ không phải ai khác đã chứng tỏ rằng chúng không phải là lũ lang thang quê mùa. Chắc chắn là không có một chú thỏ hiểu biết nào lại có thể cưỡng lại lòng khâm phục. Cả bọn chờ đối phương xác nhận điều đó, nhưng chỉ một lúc sau đã ngạc nhiên hiểu ra rằng phía chủ nhà rõ ràng là có vẻ kém nhiệt tình với câu chuyện này.
"Hay lắm," Anh Thảo Vàng lên tiếng. Hình như chú có ý tìm một cái gì khác để nói, nhưng rồi chỉ lặp lại, "Phải, rất hay. Một câu chuyện thật khác thường."
"Nhưng chắc chắn là hắn phải biết câu chuyện này chứ?" MâmXôi thì thầm với Cây Phỉ.
"Tôi bao giờ cũng nghĩ những câu chuyện truyền thống còn giữ lại nhiều sức hấp dẫn," một chú thỏ khác bình luận "nhất là khi chúng được kể lại với tinh thần chân thực và cổ xưa."
"Đúng vậy," Dâu Tây nói "Tính thuyết phục, đó là thứ mà câu chuyện này cần. Các bạn phải thật sự tin vào El-ahrairah và Hoàng tử Cầu Vồng, đúng không nào? Sau đó mới tới những chuyện khác."
"Đừng nói bất cứ điều gì nhé Tóc Giả." Cây Phỉ thầm thì khi thấy bạn mình cào cào móng xuống đất đầy vẻ bất bình."Anh không thể buộc họ thích nếu họ đã không thích. Cứ chờ xem bọn họ sẽ làm gì." Sau đó chú nói to lên vời mọi người. "Câu chuyện của chúng tôi không có gì thay đổi qua các thế hệ, các bạn cũng biết đấy. Nói cho cùng, chúng tôi có thay đổi gì đâu. Cuộc sống của chúng tôi cũng giống như của cha và ông chúng ta mà thôi. Nhưng ở đây mọi thứ đều khác. Chúng ta nhận thức được điều đó, và chúng tôi nghĩ những ý tưởng và cách thức của các bạn thực sự rất thú vị. Tất cả chúng tôi đều tự hỏi không biết các bạn sẽ kể cho chúng tôi nghe loại chuyện nào đây."
"Thật ra, chúng tôi không kể lại nhiều những câu chuyện cổ nữa."Anh Thảo Vàng nói. "Những câu chuyện và bài thơ của chúng tôi phần lớn là về cuộc sống hiện tại của chính mình ngay trên mảnh đất này. Tất nhiên, cả những Hình tượng cửa Kim Tước mà các bạn thấy, đã lỗi thời rồi. El-ahrairah thực sự không có nhiều ý nghĩa đối với chúng tôi. Nhưng nói thế không có nghĩa là câu chuyện của các bạn không hấp dẫn." Chú vội vã nói thêm.
"El-ahrairah là một người lừa đảo đại tài," Gạc Nai nói "và thỏ thì bao giờ cũng cần những trò lừa."
"Không đúng," một giọng nói lạ vang lên từ đầu kia của đại sảnh, phía sau chỗ Anh Thảo đứng. "Thỏ cần sống có đạo đức và trên tất cả, sẵn sàng chấp nhận số phận của mình."
"Chúng tôi nghĩ Cỏ Bạc là một trong những nhà thơ giỏi nhất của chúng tôi trong vài tháng trở lại đây." Anh Thảo Vàng giới thiệu "Những ý tưởng của cậu ấy được rất nhiều chú thỏ khác tán đồng. Các bạn có muốn nghe Cỏ Bạc bây giờ không nào?"
"Có, có." nhiều giọng nói vang lên chung quanh chú "Cỏ Bạc, Cỏ Bạc."
"Cây Phỉ à," đột nhiên Thứ Năm nói "em muốn hiểu rõ hơn về cái tay Cỏ Bạc này, nhưng em lại không dám tự mình đi đến gần hắn. Anh đi cùng em được không?"
"Tại sao vậy, Thứ Năm, em muốn nói gì vậy? Ở đây có gì làm em sợ vậy?"
"Ồ, xin Thần Mặt trời hãy giúp con!" Thứ Năm nói toàn thân run bắn lên. "Từ chỗ này em cũng có thể ngửi thấy mùi của hắn. Hắn làm em sợ quá!"
"Này Thứ Năm, đừng có lố bịch như thế chứ! Chú ta cũng có cái mùi như hầu hết bọn họ thôi mà."
"Hắn tỏa ra mùi của lúa mạch bị úng nước rồi bị bỏ lại mục rữa trên cánh đồng. Hắn có cái mùi của một con chuột chũi bị thương không thể chui xuống hang được."
"Vớ vẩn, với anh chú ta có cái mùi của một chú thỏ khỏe mạnh, béo tốt, ních rất nhiều cà rốt vào bụng. Dù vậy, anh vẫn sẽ đi với em."
Khi đi xuyên qua đám đông đến đầu kia cái hang, Cây Phỉ ngạc nhiên nhận thấy Cỏ Bạc chỉ là một cậu thanh niên. Ở cánh đồng thỏ Sandleford không một chú thỏ nào trạc tuổi chú lại được yêu cầu đứng ra kể chuyện, trừ phi trong một nhóm nhỏ vài người bạn. Cỏ Bạc có một vẻ liều lĩnh và hoang dã khác hẳn các bạn chú, đôi tai cậu giật giật liên tục. Khi bắt đầu nói, cậu dường như càng lúc càng ít quan tâm đến khán giả và liên tục quay đầu như thể để đón bắt một âm thanh nào đó mà chỉ có cậu mời nghe được từ đường chạy phía sau. Nhưng cậu có một chất giọng đẹp có sức cuốn hút khó tả, giống như chuyển động của gỉó và ánh sáng trên đồng cỏ, và khi những nhịp điệu ấy vang đến tai người nghe thì cả hang trở nên im phăng phắc.
Gió đang rì rào thổi, thổi qua đồng cỏ
Lay động những cây liễu đuôi sóc; những chiếc lá sáng lên ánh bạc
Gió ơi gió thổi đi đâu? Xa xa lắm
Qua những núi đồi, qua cả đầu kia thế giời
Đem tôi đi gió ơỉ, cao cao trên bầu trời
Tôi sẽ đi cùng bạn, tôi sẽ là chú thỏ của gió
Đến với bầu trời mượt tựa lông tơ và thỏ ngọc.
Dòng sông kia trôi đi, trôi đi trên đá sỏi
Qua những đóa mao lương vàng, những bông hoa xanh và vàng của mùa xuân tươi thắm.
Sông ơi chảy đi đâu? Xa xa lắm
Qua những bụi thạch nam, rồi trườn đi suốt đêm dài
Đem tôi đi sông ơi cùng với ánh sao đêm lấp lánh
Tôi sẽ đi cùng bạn, tôi sẽ là chú thỏ của dòng sông
Chìm xuống nước, mặt nước biêng biếc xanh và thỏ ngọc.
Vào mùa đông những chiếc lá đung đưa, vàng và nâu
Xào xạc rơi trên những dòng kênh, tung bay và rơi bên hàng giậu
Lá ơi bay đi đâu? Xa xa lắm
Về với đất cùng với những hạt mưa bay và quả dâu chín
Đem tôi đi, lá ơi mang tôi đi trong cuộc hành trình đen tối của bạn
Tôi sẽ đi cùng bạn, tôi sẽ là chú thỏ của lá
Ở những nơi sâu thăm trong lòng đất, trái đất là thỏ
Thần Mặt trời ngự trên bầu trời đêm, những đám mây nhuộm đỏ vì người
Tôi ở đây hỡi Thủ lĩnh Thần Mặt trời, tôi đang chạy qua những búi cỏ dài
Mang tôi đi rồi bỏ lại sau những cánh rừng
Xa thật xa, đến với trái tim của ánh sáng và niềm im lặng
Bởi vì tôi sẵn sàng trao cho người hơi thở của tôi, cuộc sống của tôi
Vòng tròn sáng ngời của mặt trời, mặt trời và thỏ ngọc.
Trong lúc lắng nghe, Thứ Năm vừa tập trung cao độ vừa kinh hoàng đầy sự hoài nghi. Chú dường như nửa muốn chấp nhận tất cả những lời lẽ nghe được, nửa như run lên đầy kinh sợ. Một lần chú nín thở, như thể giật mình nhận ra những suy nghĩ có phần quen thuộc đối vời mình, và khi bài thơ chấm dứt hình như chú đã phải vật lộn dữ dội để trở về vời chính mình. Chú nhe răng và liếm mép như Mâm Xôi vẫn làm khi thấy một con nhím bị chết trên đường.
Một chú thỏ trong nỗi sợ hãi trước kẻ thù đôi khi sẽ co rúm lại, đông cứng hoặc bị thôi miên hoặc giả tin tưởng rằng sự kín đáo tự nhiên sẽ khiến cho kẻ thù không nhận ra mình. Chính vì vậy, trừ trường hợp bị thôi miên quá mạnh, đến một lúc nào đó trạng thái đông cứng qua đi và chú thỏ như thể đã phá vỡ được bùa mê ngay lập tức chuyển sang một biệt tài khác - bỏ chạy. Và điều này có vẻ đang xảy ra với Thứ Năm. Bất thình lình chú nhảy lên, bắt đầu hung tợn phóng qua suốt chiều dài cái hang lớn. Một vài chú thỏ bị chú xô đẩy thì quay ra giận dữ với chú, nhưng chú chẳng thèm để ý. Cuối cùng chú tới chỗ có hai chú thỏ chủ nhà to lớn lực lưỡng nên không thể phóng qua. Thứ Năm trở nên điên loạn, đấm đá vùng vẫy khiến cho Cây Phỉ nãy giờ vẫn chạy theo sau chú phải khó khăn lắm mới ngăn được một cuộc ẩu đả.
"Các bạn biết đấy, em tôi cũng có máu thi sĩ," chú phân trần với hai chú thỏ lạ đang xù lông lên vì giận dữ "Đôi khi, những lời thơ như thế này tác động đến nó rất mạnh và không phải bao giờ nó cũng hiểu rõ lý do."
Một trong hai chú có vẻ chấp nhận lời giải thích của Cây Phỉ, nhưng chú kia thì không. "Ồ, lại một nhà thơ nữa à? Vậy thì hãy nghe chú ta đọc thơ đi. Dù sao thì cũng phải có một cái gì đền bù cho đôi vai của tôi chứ Chú cào rách cả một mảng lông đây này."
Thứ Năm đã chạy qua mặt bọn chúng, xông thẳng về phía lối vào ở đầu kia. Cây Phỉ cảm thấy mình cần phải chạy theo chú. Nhưng sau tất cả những rắc rối mà chuẩn rước vào thân một cách thiện chí, chú không khỏi bực mình vì cái cách mà Thứ Năm gây thù hằn với những người bạn mới nên khi chạy ngang qua Tóc Giả chú nói, "Giúp tôi nói phải quấy với Thứ Năm. Chúng ta hoàn toàn không nên để xảy ra đánh nhau ở đây." Cây Phỉ cảm thấy đã đến lúc anh chàng Tóc Giả phải ra tay "dạy dỗ" cậu em Thứ Năm rồi.
Hai chú tiếp tục chạy theo Thứ Năm và đuổi kịp chú ta ở cửa hang. Trước khi một trong hai chú có cơ hội mở miệng thì Thứ Năm đã tuôn ra một thôi một hồi như thể chúng vừa hỏi chú.
"Bây giờ thì các người cũng cảm thấy rồi chứ gì? Và các người muốn xem xem tôi làm gì? Tất nhiên tôi đã làm thế. Đó là điều tôi tệ hơn cả. Ở đây chẳng có chuyện lừa dối gì hết ráo. Hắn đã nói sự thật. Nếu hắn nói đúng sự thật thì chẳng có gì giả dối hết – đó làđiều mà các người sẽ nói có phải không? Em không đổ lỗi cho anh Cây phỉ à. Em cảm thấy mình nhất định phải chạy về phía hắn giống như một đám mây phải trôi đi. Nhưng vào phút cuối, em lại bị cuốn đi xa hơn. Ai biết được lý do tại sao? Không phải chủ ý của em, giống như một tai nạn vậy. Có một cái gì đó trong em dù rất nhỏ đã buộc em thoát khỏi hắn. Em đã từng nói cái trần hang được làm bằng những khúc xương đúng không? Không! Nó giống như làn sương mù dày đặc của một thứ điên rồ đang giăng phủ khắp bầu trời và chúng ta sẽ không bao giờ có thể thấy được ánh sáng của Thần Mặt trời nữa. Ôi trời, cái gì sẽ đến với chúng ta đây? Một điều vừa có thề đúng lại vừa là một điều cực kỳ điên rồ, anh Cây Phỉ ạ."
"Tất cả những chuyện này là thế nào vậy?" Cây Phỉ hỏi Tóc Giả trong nỗi bối rối cực kỳ
"Nó đang nói về cái thằng nhà thơ đần độn có đôi tai buông thõng kia," Tóc Giả đáp "Tôi hiểu chuyện này lắm. Nhưng tại sao Thứ Năm có vẻ như nghĩ rằng chúng ta muốn có gì đó ở cái thằng kia và bài thơ dớ dẩn của hắn - điều đó vượt quá những gì tôi có thể tưởng tượng được. Cậu phải yên lặng đi nào Thứ Năm. Diều duy nhất làm phiền chúng tôi là cái vụ om sòm mà cậu đã khởi xướng. Còn về Cỏ Bạc, tất cả những gì mà tôi có thể nói là, ta cứ giữ lấy phần Bạc còn hắn vẫn chỉ là Cỏ dại."
Thứ Năm chằm chằm nhìn lại Tóc Cắt với đôi mắt, giống như mắt ruồi, hình như còn to hơn cả cái đầu. "Anh nghĩ thế." chú chậm rãi nói. "Anh tin như thế. Nhưng mỗi người trong các anh, theo cách riêng của mình, đều đắm chìm trong làn sương đó. Và ở đâu..."
Nhưng Cây Phỉ đã cắt ngang khi chú mới bắt đầu.
"Thứ Năm, anh sẽ không giả vờ rằng anh không theo em để mắng cho em một trận. Trong thực tế, em đang gây khó cho sự khởi đầu tốt đẹp của chúng ta ở nơi này..."
"Gây khó à?" Thứ Năm kêu ré lên "Gây khó ư? Tại sao, cả nơi này..."
"Thôi im đi, kẻo anh nổi giận đấy, nhưng rõ ràng em đã quá bấn loạn vì những chuyện không đâu vào đâu. Bây giờ thì em phải đi cùng bọn anh xuống hang và ngủ một giấc. Nào nhanh lên, đừng nói thêm bất cứ điều gì vào lúc này nữa nhé."
Ở một phương diện nào đó, đời sống của loài thỏ đỡ phức tạp hơn con người, chúng không cảm thấy xấu hổ khi buộc phải dùng đến vũ lực. Không còn lựa chọn nào khác, Thứ Năm buộc phải đi theo Tóc Giả và Cây Phỉ quay về cái hang nơi Cây Phỉ đã ngủ đêm trước. Không có ai ở đây và chúng nằm xuống ngủ ngay.