The man who does not read good books has no advantage over the man who can't read them.

Mark Twain, attributed

 
 
 
 
 
Tác giả: J.h. Rosny Anh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: La Guerre Du Feu
Dịch giả: Hoàng Thái Anh
Upload bìa: Nguyễn Chánh Thi
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 465 / 24
Cập nhật: 2019-01-28 20:59:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
B###chương 3 Đêm Tối Bên Đầm Lầy
hi con trai Báo đốm đã vòng qua phía bên kia Lửa, anh đặt người lạ xuống cỏ khô và ngó trân trân, vẻ kinh ngạc và nghi hoặc. Đây là một giống người khác lạ lùng so với người Oulhamr, người Kzamms và người Lùn đỏ. Cái sọ hết sức dài và rất thon, với một mảng lông ngắn ngủn thưa thớt; đôi mắt to hơn là dài, âm u, lờ đờ, buồn bã, dường như không có ánh mắt, má lõm vào phía trên cặp hàm răng yếu ớt mà hàm dưới thì tóp vào giống như hàm chuột cống; nhưng điều kì lạ nhất đối với người chiến sĩ Oulhamr, đó là cái thân hình tròn như ống, không nhận ra đâu là đôi vai, thành ra hai cánh tay hình như mọc chìa ra như cẳng cá sấu. Làn da nhìn có vẻ khô và ráp, giống như có lớp vảy, và hằn lên những đường nhăn dày. Cùng một lúc, con trai Báo đốm nghĩ đến rắn và thằn lằn.
Từ khi Naoh đặt anh ta xuống cỏ khô, con người ấy không động đậy. Đôi lúc, cặp lông mày hé mở chậm chạp, con mắt âm u của anh ta nhìn về những người lữ hành. Anh ta thở thành tiếng, nghe ồ ồ như thể rên rỉ. Con người ấy gợi cho Nam và Gaw một cảm giác kinh tởm hết mức; họ sẵn sàng quẳng hắn ta xuống nước. Naoh thì lại để tâm đến y bởi vì anh đã cứu y khỏi kẻ thù và, tò mò hơn các bạn rất nhiều, anh ta tự hỏi xem người kia từ đâu đến, do đâu mà lại ở trong bãi lầy, trong trường hợp nào đã bị thương, đó là một con người thật sự hay chỉ là sự hỗn hợp con người và loài bò sát. Anh tìm cách nói với y bằng bộ điệu, bảo cho y thấy bức rào cây cành của bọn Lùn đỏ và làm dấu hiệu cho biết cái chết là từ bọn ấy mà đến.
Con người ấy quay mặt về phía người chỉ huy, kêu lên một tiếng âm vang giọng the thé. Naoh chắc là y đã hiểu được ý anh.
Trăng lưỡi liềm xuống sát chân trời, ngôi sao lớn xanh biếc đã lặn. Con người ấy gắng gượng ngồi dậy, lấy cỏ đắp vào vết thương, thỉnh thoảng con mắt đục lờ ánh lên một chút.
Khi trăng lặn hẳn, ánh sáng sao nhấp nhánh duỗi dài trên mặt nước thì lại nghe tiếng bọn Lùn đỏ hoạt động. Chúng hì hục suốt cả đêm; bọn kiếm cây cành, bọn đẩy bức rào tiến dần lên. Nhiều lần, Naoh đã đứng lên để chiến đấu. Nhưng anh nhận rõ quân số của kẻ thù, sự linh hoạt và những mưu ma chước quỷ của chúng; anh hiểu rõ rằng mỗi cử chỉ của ba người Oulhamr đều dễ bị phát hiện và anh đành tự nén mình, trông chờ vào những sự bất ngờ của cuộc giao tranh.
Lại một đêm nữa trôi qua. Sáng sớm, bọn Lùn đỏ phóng mấy mũi lao rơi gần sát chỗ ẩn núp của nhóm Naoh. Chúng la hét vì vui sướng và vì thấy thắng lợi sắp tới.
Đây là ngày cuối. Chiều đến, bọn Lùn đỏ đẩy nốt bức rào lên; cuộc tấn công sẽ bắt đầu trước khi trăng lặn... Và ba người Oulhamr soi mói nhìn làn nước xanh nhợt, giận dữ và thất vọng, trong khi bao tử đang bị cái đói giày vò.
Trong ánh sáng ban mai, người bị thương lại càng có vẻ kì quặc. Mắt anh ta trông như ngọc thạch; thân hình ống uốn éo dễ dàng như con giun, bàn tay khô và mềm uốn cong một cách khác thường về phía sau. Đột nhiên, anh với một ngọn lao và phóng thẳng tới một chiếc lá súng; nước sủi bọt, một vật vàng vàng lộ ra và anh ta kéo thật nhanh ngọn lao trở về, xóc theo một con chép cực lớn. Nam và Gaw cùng rú lên một tiếng reo vui: con cá đủ cho nhiều người ăn trọn bữa. Hai chàng trai không còn hối tiếc là chỉ huy của mình đã cứu sống cái sinh vật đáng lo ngại ấy nữa. Họ lại càng không hối tiếc chút nào khi người kia kiếm được mấy con cá nữa; rõ là anh ta có một bản năng đánh cá tuyệt vời. Sinh lực lại càng bùng lên trong các lồng ngực; lại một lần nữa, thấy được mỗi việc làm của người chỉ huy là đem lại một hậu quả tốt, Nam và Gaw phấn chấn hẳn lên. Máu nóng bừng bừng trong cơ thể, họ không còn nghĩ rằng mình sắp chết, Naoh sẽ có mẹo thần rình nhử bọn Lùn đỏ khiến chúng bị tiêu diệt rất nhiều và sẽ phải khiếp đảm.
Con trai Báo đốm không chia sẻ hi vọng ấy của hai bạn. Anh chàng tìm được cách nào thoát khỏi sự hung bạo của bọn Lùn đỏ. Càng suy tính, anh càng nhận rõ mọi mưu mẹo đều vô dụng. Trở đi trở lại mãi trong đầu óc anh, chúng cứ như mòn dần đi. Cuối cùng, anh quyết định chỉ còn có trông cậy vào cánh tay vững chắc của mình và vào cái vận may mà tất cả thảy mọi con người và con vật, khi thấy những tai họa khủng khiếp không đụng đến mình, thì đều tin vào đó.
Mặt trời đã xuống thấp gần sát chân trời, bỗng phía tây có một đám mây dày rung rinh che đặc kín; luôn luôn đứt đoạn và những người Oulhamr nhận ra đó là một đàn chim đương di cư một cách khác thường. Đem theo tiếng động của gió lộn với nước, những bầy quạ ào ạt vượt trước lũ hạc có đôi cẳng bồng bềnh, lũ vịt trời vươn dài cái đầu màu biếc, bọn ngỗng mang cái bụng nặng, bọn khướu vun vút như những đá cuội đen. Rồi bọn gầm ghì, chim khách, sáo, yểng, két, sếu, bồ chao, cu xanh và dẽ gà nhốn nháo đổ tới.
Chắc chắn là nơi kia, sau chân trời, có một tai họa ác hiểm nào đó đã khiến chúng khủng khiếp và xua chúng lánh đến những đất mới.
Vào chập choạng tối, muông thú tiến đến. Những con hươu rậm sừng phi bạt tử, cùng với bọn ngựa lao như gió cuốn, những con hươu đại cổ thở phì phò, bầy dê núi tung cao những chiếc vó mảnh mai. Từng đàn chó sói và chó hoang vụt qua nhu cơn lốc, một con sư tử khổng lồ lông vàng và con sư tử cái theo nó nhảy từng bước dài đến mười lăm cẳng tay trước một đàn chó rừng. Rất nhiều con thú dừng lại bên đầm lấy và uống nước.
Thế là, một cuộc tàn sát muôn thuở, tạm dừng trước niềm kinh hoảng lớn, lại nhóm lên: một con báo nhảy vọt lên lưng một con ngựa và nhay ngay cổ họng; lũ chó sói xông vào một bầy dê núi; một con chim ưng cắp một con sếu trong đám mây cao tít, con sư tử khổng lồ rống một tiếng dài, dõi theo những con mồi đương vun vút lướt qua. Bỗng từ đâu nhô ra một con thú thấp cẳng, cũng đồ sộ gần ngang con ma mút, da dẻ là một lớp vỏ dày cộm và nhăn nhúm như vỏ cây sồi cổ thụ. Hẳn là con sư tử kia không biết rõ đó là con gì, bởi vì nó lại rống lên một lần nữa, với vẻ đe dọa bằng cái đầu to khiếp, những chiếc nanh như đá hoa cương và cái bờm xù xụ của nó. Con tê giác, cáu kỉnh vì cái tiếng rống lên như sấm đó, vểnh cái mõm có sừng lên và giận dữ lao thẳng vào con mãnh thú. Cũng chẳng phải là một cuộc đụng độ. Cái thân hình to lớn hung hung lộn nhào, lăn quay mấy vòng, trong khi cái khối lù lù ram ráp kia cứ tiếp tục đường chạy mù quáng, đã chiến thắng mà dường như không biết là mình đã thắng. Một tiếng rên ồm ồm, vì đau đớn lẫn điên giận, bật ra từ lồng ngực con thú khổng lồ. Cái cảm giác kinh hoàng là sức mạnh của mình cũng bất lực như của một con cho rừng làm cho đầu óc u tối của nó càng nặng trĩu thêm xuống.
Naoh hết sức nóng ruột trông mong sự tràn lấn của các loài thú sẽ xua đuổi luôn bọn Lùn đỏ. Mong đợi ấy của anh đã vô hi vọng. Bầy thú hỗn loạn chỉ lướt bên rìa cái đám đất trong đó bọn Lùn đỏ đóng quân; và khi bóng đêm đã đuổi lùi tro tàn của hoàng hôn, nhiều đống lửa bùng lên trên bãi bằng, những tiếng cười dữ tợn vang tới. Rồi cảnh vật trở nên im lìm; có chăng thưa thớt vài ba con vạc phấp phỏng vỗ cánh, mấy con khướu loạt soạt trong những vạt lau, hoặc một con bò sát nào đó bơi động những dây súng. Vậy nhưng thỉnh thoảng lại có những sinh vật kì quái lờ mờ dưới mặt nước và tiến về phía hòn đảo gần vách hoa cương. Có thể nhận ra sự di chuyển của chúng qua những xoáy nước và những cái đầu tròn nhô lên, phủ kín rong.... Có độ năm hoặc sáu vật như thế. Naoh và Người-không-vai quan sát chúng hết sức cảnh giác. Cuối cùng, mấy sinh vật ấy leo vào cù lao, đứng lên một gờ đá, rồi nghe tiếng người cất lên ngạo nghễ và dữ tợn. Naoh kinh hoàng nhận ra đó là những con người; và nếu anh còn nửa tin nửa ngờ thì những tiếng ồn ào bên bờ đầm lầy trả lời lại chúng cũng đánh tan nốt mọi ngờ vực còn lại ở anh... Anh tức nổ ruột cảm thấy rõ ràng là bọn Lùn đỏ, lợi dụng lúc lộn xộn thú vật chạy trốn, đã đánh lừa và thắng được sự minh mẫn của anh... Nhưng chúng đã làm thế nào để tìm được lối đi ra đấy?
Anh cứ mê mãi nghĩ về điều đó cho tới lúc chợt thấy Người-không-vai đưa tay rất dứt khoát phác một đường đi từ bờ đầm cho tới cù lao. Rồi anh ta trỏ cái vách đá. Con trai Báo đốm đoán là hẳn phải có một vách đá khác ngầm mấp mé mặt nước đầm. Giờ đây, kẻ thù đã tới đó, ngay cạnh sườn anh, mưu ma chước quỷ không lường... đã vậy các anh còn lại phải nằm rạp sau những mô, lo tránh đá và lao chúng ném tới.
Yên lặng lại bao trùm lấy đầm lầy; Naoh tiếp tục thức canh dưới trời sao nhấp nháy.
Rào cây của bọn Lùn đó tiến tới thong thả: trước nửa đêm sẽ tới gần sát bếp lửa của những người Oulhamr và cuộc tấn công sẽ xảy ra. Cũng chưa phải dễ dàng! Bọn Lùn đỏ phải vượt qua đám lửa ngọn hừng hực chắn suốt chiều rộng vách đá và kéo dài nhiều sải tay.
Đang lúc Naoh toàn thân căng thẳng, suy nghĩ về tất cả những điều đó thì một hòn đá từ bên cù lao ném tới lăn giữa đống lửa. Lửa rít dài, một làn hơi nhẹ bốc lên, và lại một viên đá thứ hai bay tới và rơi xuống. Naoh lòng nặng trĩu, hiểu rõ mưu mô kẻ thù. Bằng những hòn sỏi bọc cỏ ướt, chúng tìm cách dập tắt hoặc làm cho lửa dịu bớt, đủ để cho bọn chiến binh tiến công vượt qua dễ dàng... Làm thế nào đây? Muốn với tới bọn địch đương chiếm cứ hòn đảo thì trước hết phải làm cho chúng lộ ra và ngay chính những người Oulhamr lại phải làm bia cho chúng ném lao và đá.
Trong khi con trai Báo đốm và các bạn anh loay hoay vô cùng tức giận thì đá cứ vèo vèo đến tới tấp; một làn hơi cứ vùn vụt ra từ đám lửa ngọn, rào cây của bọn Lùn đỏ cứ nhích lên không ngừng; ba người lữ hành và Người-không-vai run lên trong cơn sốt quẫn của những con vật bị săn đuổi cùng dường.
Chẳng mấy chốc, cả một mảng lửa bắt đầu tắt dần.
- Nam và Gaw đều sẵn sàng cả chứ? - Người chỉ huy hỏi.
Và chẳng đợi trả lời nữa, anh ầm lên tiếng thét chiến đấu. Đúng là một tiếng hú phát ra trong trạng thái điên dại và tuyệt vọng, qua đó hai chàng thanh niên không nhận ra được niềm tin tưởng vững chắc của người chỉ huy. Nhẫn nại, họ chờ đợi dấu hiệu quyết liệt.
Nhưng hình như Naoh còn chút đắn đo. Mắt anh chớp chớp, rồi một tiếng cười khanh khách vụt ra từ lồng ngực và hi vọng khiến anh nở mày mặt, anh rống to:
- Đã bốn ngày rồi, cây cành của bọn Lùn đỏ khô queo dưới nắng!
Bổ nhào xuống đất, anh trườn tới đống lửa, rút một thanh củi cháy rực và ném hết sức mạnh vào bức rào cây. Ngay đó, Người-không-vai, Nam và Gaw làm theo anh và cả bốn người ném tới tấp những cành đuốc đỏ rực.
Bị bất ngờ trước hành động kì lạ đó, bọn Lùn đỏ phóng cầu may mấy mũi lao. Cuối cùng, khi chúng hiểu ra, thì lá và cành khô đã bén lửa hàng trăm chỗ; một lưỡi lửa lớn rộng gầm rú quanh rào cây khô và bắt đầu thọc vào bên trong. Và lần thứ hai đây, Naoh thét lên tiếng thét chiến đấu, một tiếng hô xung sát và hi vọng, làm nở nang trái tim các bạn anh.
- Những người Oulhamr đã đánh thắng quân Ăn thịt người! Xá chi lũ chó hoang Lùn đỏ nhỏ nhóc mà họ không diệt sạch được!
Lửa tiếp tục ngốn bức rào cây khô; một dải sáng đỏ rực trải dài trên đầm nước, hút tới những con cá, lũ ếch nhái và sâu bọ; những con chim bốc lên từ trong những đám sậy vỗ cánh xào xạc và bầy chó sói hòa tiếng hú dài của chúng với tiếng cười gằn của lũ linh cẩu.
Bỗng nhiên, Người-không-vai đứng thẳng lên, rống một tiếng.
Đôi mắt lừ đừ bỗng rực sáng, cánh tay giơ thẳng trỏ về phía tây.
Và Naoh quay mình lại, nhận ra, trên những ngọn đồi xa tít, một ánh lửa như là mặt trăng mọc.
Đoạt Lứa Đoạt Lứa - J.h. Rosny Anh Đoạt Lứa