A lot of parents will do anything for their kids except let them be themselves.

Bansky

 
 
 
 
 
Tác giả: Danielle Steel
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 10
Cập nhật: 2023-08-05 10:52:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
au khi Christianna về lại Vaduz, nàng bận rộn suốt tuần. Nàng có một số công việc phải làm và ra mắt trước công chúng, cha nàng tổ chức hai buổi tiệc đáp lễ vào tối thứ ba và thứ tư. Sáng thứ năm khi nàng mặc áo quần để đi ăn trưa tiếp khách, cha nàng yêu cầu nàng đến dự, thì người thư ký đi vào rồi không nói một tiếng, bà ta đưa cho nàng tờ Daily Mirror của Anh. Cho đến khi ấy, nàng và Parker thường gửi email cho nhau luôn, cả hai đều báo cho nhau biết không có chuyện gì xảy ra trên báo. Và bây giờ trên báo có tin rồi đấy. Người Anh đăng trước nhất. Báo sẽ bán rất chạy khi đăng tin này.
Hàng tít lớn đập vào mắt mọi người, kèm theo tấm ảnh chụp cảnh nàng tươi cười nhìn Parker với vẻ sung sướng, còn chàng nhìn xuống nàng, quàng tay ôm quanh nàng. Đúng là cảnh đôi uyên ương yêu nhau say đắm. Mỗi khi nàng nhìn vào ảnh của nàng trên trang đầu của tờ báo, nàng thường cảm thấy ngu ngốc. Và thường thường, ảnh của nàng không phải ảnh lãng mạn. Chỉ có một lần thôi khi nàng còn nhỏ và từ ấy đến nay không hề xảy ra, vì nàng rất thận trọng. Và bây giờ lại xảy ra với Parker, lần này nàng quá bất cẩn, đi vào đám phóng viên ngay sau Madonna. Quá rủi. Nàng nhìn tấm ảnh với vẻ thất vọng, chán nản.
Nhan đề ngắn gọn và may thay là không trơ tráo, nhưng có lẽ chuyện này sẽ không tốt cho nàng. Ngay điều họ tường thuật cũng làm cho nàng khó chịu. Chuyện tình mới nóng bỏng ở Leichtenstein: Công chúa Christianna... và hoàng tử duyên dáng là ai đây? Bài báo viết rằng người ta thấy họ trong khách sạn Ritz ở Paris đi ra, chắc là họ nghỉ cuối tuần lãng mạn với nhau. Bài báo khen đôi uyên ương rất đẹp đôi. Rồi họ nói đến những mối tình của anh trai nàng, nhiều vô kể và thường thì các mối tình của nàng kín đáo hơn, nên lần này chắc là một vụ lớn. Nàng hình dung ra mặt cha khi ông đọc bài này.
Nàng liền gửi email báo cho Parker biết tin tức tóm tắt. Nàng nói tờ báo nào đã đăng và tin được đăng ở trang đầu. Chàng có thể xem tin này trên mạng. Nàng nói vắn tắt thật nhanh để còn vội đi ăn trưa tiếp khách với cha. Đúng như nàng đã tiên đoán, ông không nói gì trong bữa ăn. Cha nàng không có thói quen đem chuyện bất bình ra để nói trong lúc đang làm việc. Ông thích chờ đến lúc thuận tiện mới nói, như ông đã làm với anh trai nàng.
Sau khi khách đã ra về hết, cha nàng mới hỏi nàng có dành được vài phút để nói chuyện với ông không và khi ấy nàng biết ông muốn nói gì. Chuyện này phải đến thôi. Nàng không thể xuất hiện trên trang đầu của một tờ báo ở London với người đàn ông mà ông không biết, người đàn ông đã hẹn hò ân ái với nàng, lén lút không cho ông biết. Làm thế tức là đòi hỏi quá nhiều.
Nàng theo ông vào trong phòng khách kín đáo của ông, rồi đợi cho đến khi ông ngồi xuống nàng mới ngồi. Ông nhìn nàng một hồi lâu với ánh mắt buồn bã, khó chịu. Họ ngồi như thế rất lâu mà không ai nói gì hết. Ông không nói gì mà Christianna cũng không. Nàng không đưa vấn đề ra trước, phòng không có sự màu nhiệm nào đấy giúp nàng hoãn lại chuyện này. Nhưng đấy chỉ là mơ ước viễn vông, vì cuối cùng ông cũng nói:
- Christianna, chắc con biết cha muốn nói gì với con rồi. - Nàng cố gắng làm ra vẻ, không biết chuyện ông muốn nói là gì, nhưng cố gắng của nàng không thành công. Nàng cảm thấy mặt nàng đã hiện ra vẻ biết tội của mình, nàng đành gật đầu.
- Con biết, - nàng đáp bằng giọng nho nhỏ. Cha nàng luôn luôn tốt với nàng, nhưng ông là thái tử đang trị vì, ông có cách để xử lý vấn đề khi cần. Và dù sao ông cũng là cha nàng, nàng không muốn làm ông giận, hay bất bình.
- Cha biết sáng nay con đã xem bức hình đăng trên tờ Daily Mirror. Cha thấy hình con rất đẹp, nhưng cha không biết nhà quí tộc đứng bên cạnh con là ai. Cha không nhận ra được anh ta. - Rõ ràng ông muốn nói chàng không phải là người trong hoàng tộc, vì cha nàng biết hết tất cả họ. Tuy không nói ra, nhưng ông muốn hàm ý rằng người chụp ảnh với nàng chắc là huấn luyện viên quần vợt hay đại loại như thế. - Và chắc con biết, cha rất không thích thấy các con xuất hiện trên báo chí. Chúng ta đã gặp nhiều trường hợp như thế này với anh con rồi. Cha không bao giờ chấp nhận bạn bè của nó. - Đây là một sự sỉ nhục cho Parker, vì theo ý ông thì chàng thuộc loại người hạ cấp như số bạn bè của Freddy. Parker không phải thuộc loại ấy, chàng có học, là bác sĩ, xuất thân trong một gia đình danh giá. Còn tất cả phụ nữ đi chơi với Freddy đều là diễn viên, người mẫu hay tệ hơn.
- Trường hợp này không phải như thế đâu, cha à, - Christianna đáp, cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng lòng thì cảm thấy bồn chồn lo lắng, hai cha con không cùng chung một quan điểm. Nàng biết cha sẽ không hài lòng. - Anh ấy rất dễ thương.
- Cha hy vọng như thế, nếu bài báo viết đúng thì hẳn con đã đi nghỉ cuối tuần với anh ta tại khách sạn Ritz. Con cần cha nhắc lại con đã nói với cha là con đi mua sắm không? - Mắt ông hiện lên vẻ bất bình, trách móc.
- Thưa cha, con xin lỗi vì đã nói dối cha. - Nàng nghĩ chỉ còn cách xin lỗi năn nỉ ông thôi và nếu ông cho phép gặp Parker, nàng sẵn sàng làm tất cả những gì ông muốn. - Con nghĩ con làm thế là sai.
Ông cười dịu dàng trước lời xin lỗi của nàng. - Cricky, chắc con yêu anh chàng này. Phải chăng con muốn kết hôn với anh ta. - Nhìn vào tấm hình ông thấy hai người có vẻ rất sung sướng khiến ông không khỏi nghĩ đến điều đó và chính vì thế mà ông sợ. - Thôi được rồi, chúng ta hãy bỏ qua chuyện này. Anh ta là ai thế?
Nàng dừng lại một hồi lâu để thở. Nàng sợ không thuyết phục được cha. Tương lai của họ tùy thuộc vào việc nàng có thuyết phục được cha nàng hay không. Đây là việc quá ư khó nhọc.
- Con và anh ấy làm việc ở Senafe, cha à. Anh ấy là bác sĩ, nghiên cứu về bệnh AIDS ở Harvard. Anh ấy cùng đi với các bác sĩ không biên giới, rồi tiếp tục công việc nghiên cứu với nhóm con ở trại. Bây giờ anh ấy về lại trường Harvard. Anh ấy là người Công giáo, xuất thân trong gia đình danh giá và chưa có vợ. - Nàng chỉ nói được một hơi như thế, những thông tin mà nàng cung cấp cho ông rất xác đáng và vẽ nên hình ảnh tốt đẹp của Parker.
Tính chất thông tin mà nàng nói cho cha nàng là điều ông cần biết, nhất là chi tiết chàng là người Công giáo và chưa vợ. Lòng ông bâng khuâng. - Con yêu anh ta phải không? - Lần này nàng không chần chừ, gật đầu liền. - Anh ta là người Mỹ phải không? - Nàng lại gật đầu. Câu hỏi quan trọng nhất của ông đã được giải đáp. Chàng là người Mỹ thường dân, không phù hợp với công chúa, con gái của thái tử trị vì, không có gì hết ngoài một số người biết đến.
- Cha à, anh ấy rất dễ thương. Anh ấy xuất thân trong gia đình tốt. Cả cha và anh trai của anh ấy đều là bác sĩ. Họ ở San Francisco. - Ông chẳng cần chuyện đó, nếu họ đi phi thuyền từ mặt trăng đến ông cũng chẳng quan tâm. Chàng không có tước vị. Theo ông thì đám này không phù hợp cho nàng. Ông biết Hội đồng Gia tộc và các thành viên trong Quốc hội sẽ nhất trí với ông, mặc dù nếu ông muốn, ông có thể bác bỏ họ. Christianna cũng biết thế. Nàng còn biết rằng ông sẽ không sử dụng quyền lực của mình để cho phép nàng lấy một người thường. Việc này trái với những gì ông tin tưởng.
- Con không thể lấy anh ta được, - ông dịu dàng nói. - Nếu con tiếp tục gặp anh ta, con sẽ làm cho mình khổ mà thôi và anh ta cũng khổ. Cuối cùng tim con sẽ tan nát và anh ta cũng thế. Anh ta là người dân thường, Christianna à. Anh ta không có tước vị. Thậm chí anh ta không phải là người châu Âu. Nếu con yêu cầu cha xét trường hợp của con, thì cha chịu.
- Mặt ông lạnh như tiền và nàng đã khóc.
- Vậy thì cứ để cho con gặp anh ấy. Con sẽ không lấy anh ấy. Chúng con chỉ thỉnh thoảng gặp nhau. Con hứa sẽ giữ bí mật.
- Con đã bí mật đi nghỉ cuối tuần ở Paris vừa rồi, nếu con không gặp chuyện chẳng may ấy thì không ai biết chuyện của con cả. Nhưng báo chí vẫn tìm ra con và con thấy hậu quả như thế nào rồi. Công chúa mà đi tằng tịu với trai trong khách sạn. Không đẹp chút nào hết.
- Cha, con yêu anh ấy, - nàng nói, nước mắt chảy xuống má.
- Cha biết con yêu anh ta, Cricky ạ, - ông nhẹ nhàng đáp. - Cha biết con quá rõ, nên cha tin rằng con sẽ không xem nhẹ chuyện này. Mà như thế sẽ càng gây cho con nhiều nguy hiểm. Con không thể thành hôn với anh ta được, vậy tại sao con cứ yêu anh ta làm gì để cho đau khổ? Chuyện này sẽ không công bằng với anh ta. Anh ta phải yêu người nào có thể cưới làm vợ được. Mà con thì không thể là người ấy. Khi con lấy chồng, con sẽ lấy người trong hoàng tộc. Hiến pháp của ta đã qui định như thế. Hội đồng Gia tộc đã có hàng trăm năm nay sẽ không phê chuẩn việc đó.
- Nếu cha nói họ phê chuẩn, họ sẽ bằng lòng. Cha có thể bác bỏ ý kiến của họ. - Cả hai cha con đều biết thế. - Các nơi khác khắp châu Âu, các hoàng tử và công chúa bây giờ đều lấy dân thường. Ngay cả là hoàng tử sẽ kế vị. Chuyện này xảy ra khắp nơi, cha à. Giống nòi của chúng ta cằn cỗi rồi, nếu chúng ta tìm được người chính đáng, cho dù không phải hoàng tộc, chúng ta còn có thể kết hợp. Cha chắc muốn con lấy người tốt, thật sự yêu con và tốt với con, còn hơn lấy một hoàng tử xấu tính chứ? Cha hãy nhìn Freddy thì biết, - nàng nhìn thẳng vào mặt ông, ông nhăn mặt. - Cha muốn con lấy người chồng giống anh ấy phải không? - Cha nàng lắc đầu. Đấy là vấn đề khác, nhưng nàng sử dụng bất cứ cái gì có thể được và nàng biết rằng Freddy đã làm cho ông quá đau khổ.
- Anh con là trường hợp đặc biệt. Dĩ nhiên cha muốn con lấy người tốt. Nhưng không phải tất cả các hoàng tử đều hư hỏng như Friedrich. Ngày nào đó anh con sẽ trưởng thành, nhưng cha nói trước, nếu con đưa về nhà người nào có tật xấu như anh con, cha sẽ nhốt con vào tu viện ngay. Christianna này, trường hợp của con cha không chấp nhận đâu. Cha tin chàng thanh niên này đáng kính và có những đức tính tốt như con nói. Nhưng anh ta không thể làm chồng con được. Không bao giờ. Cho nên cha không muốn mọi người thấy con đi chơi với anh ta lần nữa. Nếu con yêu anh ta, cha khuyên con nên chấm dứt với anh ta trước khi tình hình trở nên xấu hơn. Con và anh ta sẽ chuốc lấy đau khổ mà thôi. Chừng nào cha còn sống, con và anh ta sẽ không lấy được nhau. Nếu con sống ở đây cô độc, thiếu hạnh phúc, cha sẽ kiếm cho con người chồng, phù hợp với con, nhưng người này thì không được, Christianna à. Con không thể gặp lại anh ta được đâu. - Lần đầu tiên trong đời, nàng cảm thấy ghét cha mình. Nàng khóc nức nở khi trả lời ông, chưa bao giờ nàng thấy ông tàn nhẫn như thế. Ông rất tốt với nàng, thế mà bây giờ ông từ chối điều nàng mong muốn duy nhất là được sống với người nàng yêu, ông dứt khoát không chấp nhận lời yêu cầu của nàng.
- Cha, xin cha vui lòng nghĩ lại... Bây giờ không phải là thế kỷ mười bốn. Cha không thể tiến bộ hơn trong vấn đề này à? Mọi người đều khen cha là nhà lãnh đạo tiên tiến, sáng tạo. Tại sao cha không để cho con làm bạn với người dân thường và ngày nào đó sẽ lấy anh ấy? Con bất cần chuyện con cái của con có tước vị hay không, hay chúng sẽ là người dân bình thường. Nếu cha muốn con sẽ bỏ ngay tước vị của con. Con không nằm trong lớp người sẽ lên ngôi kế vị. Cho dù Freddy không lên ngôi trị vì thì con cũng không cai trị. Con không cần làm công chúa, cha à và cũng không cần phải lấy hoàng tử, - nàng nói, khóc nức nở. Ông nhìn nàng khốn khổ.
- Nhưng cha cần. Chúng ta không thể làm ngơ trước truyền thống của dân tộc, không thể bỏ hiến pháp, mà phải giữ gìn các giá trị ấy. Con phải làm tròn bổ phận, dù công việc đó khiến con đau đớn, thậm chí con phải hy sinh cho tổ quốc. Vì thế mà chúng ta phải ở đây để lãnh đạo dân tộc, bảo vệ họ và làm gương cho họ noi theo để họ làm những việc chính đáng. - Ông là người lý tưởng, thanh khiết, luôn tin theo lịch sử và cổ tục. Ông thi hành mọi việc theo đúng luật pháp, ngay cả với mình.
- Đấy là công việc của cha, chứ không phải của con. Họ không quan tâm đến việc con lấy ai và cha cũng không nên quan tâm, miễn anh ấy tốt là được.
- Cha muốn con lấy một hoàng tử tốt.
- Con không lấy. Con thề nếu cha buộc con lấy, con sẽ không nghe. - Ông ngạc nhiên khi nàng trả lời. Quả thật nàng đã yêu chàng người Mỹ này quá rồi.
- Nếu thế thì con đã quá sai lầm. Sai lầm cho con hơn cho cha nữa. Nếu anh ta yêu con, anh ta sẽ không muốn con phá bỏ truyền thống của con, vì kính nể con. Con cần lấy người nào thuộc giới của con, người hiểu bổn phận truyền thống, trách nhiệm của con, người có cùng chung cuộc sống với con. Người dân thường sẽ không kính trọng con. Hôn nhân sẽ không tốt đẹp đâu. Con hãy tin cha đi.
- Anh ấy là người Mỹ, đối với anh ấy chuyện này vô nghĩa. Đối với con cũng vô nghĩa. - Nàng không đồng ý với những gì ông nói, nàng biết Parker chắc cũng vậy. Nàng sẽ chống lại tập tục có từ hàng ngàn năm, nhưng vô hiệu.
- Con không phải người Mỹ. Chắc con biết rõ việc con làm sẽ gây tai hại cho đất nước như thế nào. Con là con gái của cha, con phải làm những việc đã dành cho con. Nếu biết việc con đi châu Phi có kết quả không hay như thế này, chắc cha đã không để cho con đi. Con đã làm cha mất lòng tin nơi con. - Chính nàng đã nói với Parker như thế, nàng đã nói những điều nàng lo sợ cha nàng sẽ nói. Thực ra, tình hình tệ hơn thế nhiều.
Ông hoàn toàn không nhượng bộ, không bị lay chuyển, ông đang sống trong thế kỷ trước, quyết tâm theo đuổi truyền thống và hiến pháp, không tỏ ra thương nàng chút nào hết. Thậm chí ông cũng không cho nàng thấy có tia hy vọng nào. Và tệ hơn hết là ông tin mình đúng. Nàng biết là ông sẽ không nhượng bộ. Nàng cảm thấy lời ông nói ra như xé nát tim nàng. Nàng đau đớn khi thấy cha thất vọng não nề, ông buồn bã nhìn nàng. Ông ghét việc gây cho nàng đau đớn, nhưng cảm thấy không còn cách nào khác.
- Cha muốn con chấm dứt việc gặp gỡ người này. - Cuối cùng ông nói. - Việc con chấm dứt với anh ta như thế nào thì tùy con. Cha không xen vào, để tôn trọng con. Anh ta không làm việc gì sai trái, rõ ràng như thế. Con và anh ta đã mất trí khi đến Paris và để lộ chân tướng. Con đã thấy hậu quả rồi, người ta thấy con ngay tức khắc. Con phải chấm dứt, Cricky à, sớm chừng nào hay chừng ấy, vì số phận của cả hai. Cha để cho con tìm cách chia tay anh ta. - Nói xong, ông đứng dậy rồi quay đi. Ông không đến quàng tay ôm nàng vì ông biết nàng đang tức giận, cho nên ông chờ đến lúc nàng bình tĩnh trở lại. Nàng cần có thì giờ để chấp nhận lời ông vừa nói, để bằng lòng với điều đó và nói cho Parker rõ. Bây giờ ông chỉ hy vọng một ngày nào đó nàng sẽ tha thứ cho ông. Nhưng ông tin những điều ông làm hôm nay là đúng.
Nàng đứng dậy, sửng sốt nhìn ông. Nàng không tin cha nàng đối xử với nàng như thế. Ông cảm thấy làm thế là đúng với bổn phận và ông đã chỉ cho nàng thấy bổn phận của nàng. Bỗng nàng vừa khóc vừa đi ra khỏi phòng, không nói một tiếng, chẳng có gì để nói nữa.
Khi nàng về đến căn hộ của mình, nàng nói thư ký hủy bỏ hết những cuộc hẹn và xuất hiện trước các quan khách trong ngày, thực ra thì cả thời gian còn lại trong tuần. Nàng đóng cửa phòng và gọi sang Mỹ cho Parker. Chàng trả lời ngay, chàng đang đợi nàng gọi đến. Chàng tin rằng, vì bức ảnh đã được đăng báo, nên thế nào nàng cũng nói với cha nàng về chuyện này và chắc ông đã có ý kiến về chuyện của họ, những gì cha nàng nói rõ ràng là không hay rồi.
- Được rồi, - chàng khuyên lơn, - không sao hết. Hãy bình tĩnh lại. - Nàng cố bình tĩnh nhưng không được. Và cố gắng hết sức để kể cho chàng nghe những gì cha nàng đã nói, vừa nức nở khóc vừa nói, câu được câu mất.
- Ông nói chúng ta phải chấm dứt việc gặp nhau ngay. - Nàng có vẻ sợ sệt thất thần như đứa bé bị đánh. Chàng muốn được gần nàng, an ủi nàng để tăng thêm niềm tin và sức mạnh cho nàng.
- Và em nói sao? - chàng hỏi, giọng lo lắng. Chàng sợ chuyện này. Khi còn ở Senafe, nàng đã nói cho chàng biết rồi. Nàng nói đúng. Người sống trong thế kỷ này mà cứ khư khư giữ lấy tập tục cổ là chuyện khó tin, thế mà cha nàng vẫn cứ giữ lấy. Quan niệm về công chúa, về điện hạ đã cũ quá rồi. Nhưng nàng vẫn làm công chúa và dù muốn dù không, nàng phải đóng vai trò ấy. Cha nàng cương quyết đòi nàng phải lấy người có dòng máu vua chúa để làm chồng.
- Em không biết nói sao. Em yêu anh. Nhưng em biết làm sao được! Ông cấm em không được gặp anh. Ông nói ông sẽ không để cho chúng ta lấy nhau và em biết ông nói thật. Ông có thể thuyết phục Hội đồng Gia tộc và Quốc hội cho phép chúng ta lấy nhau, nhưng ông đã không làm. - Còn nàng, nàng nghĩ việc bỏ trốn khỏi nhà là sai. Nàng không thể làm thế, mà muốn có sự ưng thuận của cha. Bây giờ Parker cũng nghĩ như thế, nhưng chàng quá đau khổ. Đối với chàng, việc này quá điên. Chả có nghĩa lý gì hết. Có lúc chàng nghĩ đến biện pháp hai người lén lút gặp nhau, đợi cho đến ngày cha nàng chết, anh trai nàng lên nối ngôi, khi ấy nàng sẽ trốn đi. Nhưng nghĩ đến sức khỏe của thái tử Hans Josef, chàng thấy ông có thể sống thêm hai hay ba chục năm nữa và với thời gian dài như thế chắc hai người không thể nào chịu nổi. Vả lại cha nàng sẽ nhốt kín nàng trong nhà, luôn luôn canh chừng nàng.
- Em sẽ gặp anh lại vào dịp cuối tuần được chứ? - Chàng hỏi rồi dừng lại một hồi lâu trong khi nàng suy nghĩ. - Anh muốn gặp em để bàn về việc này. Có lẽ chúng ta sẽ tìm ra được giải pháp. Nhưng nàng tin rằng khó có khả năng chàng tìm ra được giải pháp phù hợp mà cha nàng có thể chấp nhận được. Việc nàng không bằng lòng giải pháp bỏ trốn và cải lệnh cha khiến cho bất cứ giải pháp nào cũng khó thực hiện. Chàng còn biết lời hứa của cha nàng với mẹ nàng, cũng như sự phê chuẩn của Quốc hội và Hội đồng Gia tộc là vấn đề rất quan trọng cho nàng. Muốn lấy Parker, nàng phải coi thường tất cả chuyện ấy. Chàng đòi hỏi nàng như thế là quá nhiều, chàng còn nghĩ đến chuyện đích thân chàng đến nói chuyện với cha nàng, nếu Christianna muốn và chàng không biết ông hoàng có muốn gặp chàng hay không. Ngoài ra, bây giờ chàng không biết nói sao cho hợp lý. Chàng chỉ mong sao được ôm nàng vào lòng và nàng cũng vậy. Đây là điều chàng thấy khó khăn hơn hết. Chuyện nàng lo sợ là đúng.
- Em sẽ cố, - nàng đáp về đề nghị gặp nhau cuối tuần của chàng. - Em không biết khi nào thì đi được. Em lại phải nói dối thôi. Trước đây em không làm thế.
- Nàng tin rằng nếu họ có gặp nhau lại lần nữa thì đây là lần cuối cùng. Nàng không thể trốn mãi được và phóng viên báo chí chắc cũng không tha cho nàng, dù họ cẩn thận đến bao nhiêu. Nhưng nàng muốn gặp chàng lần nữa. Nàng sẽ không xin cha cho phép mới đi, vì nàng biết ông sẽ không đời nào bằng lòng cho nàng đi gặp chàng. Cho nên nàng quyết định sẽ không xin phép. - Em sẽ xem khi nào thì đi được. Có lẽ phải đợi một thời gian. Em tin thế nào cha em cũng canh chừng em rất kỹ. Bây giờ chúng ta chỉ còn cách gửi email và gọi điện thoại cho nhau một thời gian thôi.
- Anh sẽ không đi đâu hết, - chàng bình tĩnh đáp. Chàng cố làm ra vẻ bình tĩnh cho nàng yên tâm, chứ thực ra chàng không được thế. Chàng đang hoảng sợ vì tập tục của nước nàng mà chàng phải mất nàng. Cha nàng đã làm cho tim họ tan nát. - Cricky, anh yêu em. Chúng ta phải tìm ra biện pháp giải quyết.
- Em nói với cha là em sẽ không lấy chồng, - nàng nói lại và khóc nức nở. Tim chàng đau khổ theo nàng. Vì nàng có mặc cảm bị người mình thương yêu bội phản.
- Hãy bình tĩnh đã em. Nếu chúng ta cứ cứng đầu không chịu khuất phục cha em, chúng ta sẽ làm cho ông nản chí. Nếu anh đến nói chuyện với ông thì em nghĩ sao? - Parker hỏi.
- Anh không biết cha em đâu, - nàng buồn bã đáp.
- Ông sẽ không gặp anh và chúng ta sẽ không làm cho ông nản chí. Ông tin ông đã làm đúng.
- Dù cha nàng không bằng lòng, chàng cũng không bỏ cuộc. Đòi hỏi nàng bỏ trốn và từ bỏ mọi thứ để theo chàng có lẽ là quá đáng, mà chắc nàng cũng không làm theo. Nàng có ý thức trách nhiệm cao, không đời nào coi thường cha và truyền thống cũng như hiến pháp của đất nước. Đối với nàng, làm thế là phản bội. Nàng muốn thuyết phục được cha. Parker nghĩ việc này không hy vọng. Nàng rất ghét chuyện bê bối gây tiếng xấu, vì anh trai nàng đã gây tiếng xấu rồi, nhưng Parker quyết tìm ra cách giải quyết. Thế nào cũng phải có một cách. Chàng không chịu thua. Chàng yêu cầu nàng vài giờ nữa gọi lại cho chàng, để nói chuyện thôi và khuyên nàng cố bình tĩnh. Nàng cảm thấy đỡ hơn sau khi nói chuyện với chàng. Chàng là chỗ dựa rất vững vàng cho nàng và là người rất tốt. Nhưng nàng không thấy có cách nào để cải tiến tình hình của họ. Nàng nghĩ cha nàng sẽ không nhượng bộ. Nàng muốn gặp Parker lần nữa, rồi nàng nghĩ là phải làm theo lời cha, phải chia tay chàng. Chuyện này sẽ làm cho tim nàng tan nát.
Christianna giam mình trong căn hộ riêng năm ngày. Nàng không mở cửa cho ai hết ngoài người thư ký của mình, một ngày một lần, để nhận khay thức ăn ít ỏi. Nàng gọi Parker và gửi email cho chàng. Nàng không gọi ai, không đi đâu. Nàng hoàn toàn không gặp cha. Ông hỏi về nàng nhiều lần, lúc nào cũng được nói cho biết nàng không ra khỏi phòng. Ông rất đau đớn, nhưng cũng như nàng quyết phản đối việc ông không chấp thuận cho nàng lấy người mình yêu. Ông cũng khăng khăng giữ vững lập trường của mình, tuân thủ theo tập tục cổ truyền và giữ lời hứa với mẹ nàng. Chuyện của nàng làm cho ông bực mình, hậu quả rất tai hại cho công việc của ông. Nhưng dù khó khăn đau khổ bao nhiêu thì ông vẫn không nhượng bộ.
Một đêm vì quá buồn, Christianna gọi cho chị họ Victoria ở London. Cô ta đang hưng phấn, người chồng chưa cưới đang có mặt ở đấy và cô có vẻ như đang uống rượu, chuyện này không lạ gì với cô ta. Vì thế mà cô ta chẳng giúp gì nhiều cho Christianna đang lâm vào cảnh khốn khó.
- Cô em yêu dấu ơi, tôi thấy cô trên báo... Trời đất, anh chàng đẹp trai quá, tại sao không nói cho tôi biết? Cô đào đâu ra anh ta thế?
- Ở Senafe, - Christianna buồn rầu đáp. Nàng đang cảm thấy buồn rầu vì thế mà nàng gọi cho cô ta. Trước thực tế phũ phàng, nàng khóc hàng giờ, nên gọi Vicroria để nói chuyện giải sầu, nhưng chắc cô ta không giúp gì nàng được. Cô ta đang bận vui chơi với ý trung nhân.
- Ở đâu? - Victoria thờ ơ hỏi lại.
- Ở châu Phi. Anh ấy là bác sĩ ở đấy.
- Hấp dẫn quá! Cha cô chắc phản đối phải không?
- Phải, đúng thế - Christianna khổ sở đáp, tha thiết hy vọng có vài lời khuyên.
- Rõ ràng rồi, cưng à. Ông ấy quá căng không chịu nổi và còn cổ hủ nữa. May cho ông ấy là không có con gái như tôi. Nhưng trời có mắt, - cô ta nói như reo lên, - ông ấy có Freddy. Tôi nghĩ đấy là hình phạt của ông ấy, mặc dù tôi thích anh ấy. Đêm qua Freddy có mặt ở đây. - Nàng tưởng anh trai ở Vienna, nhưng lâu rồi nàng không nói chuyện với anh ta, từ trước khi nàng đi nghỉ cuối tuần ở Paris.
- Cha tôi bảo tôi phải chấm dứt chuyện tình, tôi không thể lấy anh ấy được vì anh ấy không có tước vị.
- Quá ngốc. Tại sao ông ấy không cho anh ta tước vị? Ông ấy có thể cho được mà. Ở đây người ta làm như thế hết, với những lý do vớ vẩn. Nói thế hơi quá, nhưng người ta làm được hết. Tôi nghe có người Mỹ đã mua được tước vị vì anh ta mua ngôi nhà của ai đấy.
- Cha tôi chắc không làm như thế đâu. Ông ra lệnh cho tôi chấm dứt chuyện tình cảm.
- Thật là vớ vẩn. Thế này nhé, cô hẹn gặp bí mật với anh ta ở đây được không? Tôi sẽ không nói cho ai biết đâu. Christianna thích ý kiến đó, nhưng nàng nghĩ chắc không ổn. Nếu nàng gia nhập vào nhóm của Victoria, cha nàng sẽ nhốt nàng vào phòng ngay. Victoria càng ngày càng trác táng, rất nguy hiểm. Christianna không biết cô ta nguy hiểm vì tính tình phóng túng hay vì nghiện ma túy. Khi Christianna ở châu Phi về, cha nàng nói rằng ông nghe nói Victoria đã hoàn toàn sa đọa, ông nghĩ là Christianna nên lánh xa cô ta. Còn Freddy dĩ nhiên thích lối sống của cô ta.
Cuối cùng việc nói chuyện với Victoria không giúp ích gì cho nàng được, không an ủi được nàng. Nàng muốn nói chuyện với Fiona, cô ta có đầu óc minh mẩn, có ý thức về công lý, có tư tưởng thực tế, nhưng cô ta chết rồi. Nàng không có ai để nói chuyện, không có ai để giúp ý kiến hay an ủi nàng, ngoài Parker, nhưng chàng cũng trong tình thế quẫn trí như nàng. Chàng đang lâm vào cảnh vô phương kế, điều chàng muốn bây giờ là Christianna gặp chàng ở đâu đó, nhưng nàng chưa thể gặp được, nàng đợi cho tình hình lắng dịu, để nàng không còn là đề tài cho mọi người chú ý đến nữa.
Cuộc gọi của Freddy làm cho nàng bực mình nhất. Anh ta đã đi Amsterdam và cho biết đã sử dụng ma túy, Victoria và hôn phu của cô ta cùng thưởng thức với anh ta. Christianna ân hận đã trả lời điện thoại của anh ta. Anh ta có vẻ đang say thuốc và quả đúng như thế.
- Này, cô em đừng chê bai tôi nữa. Cô và cha cứ chê tôi là người vô trách nhiệm. Cha thì già nua lạc hậu, còn cô thì trốn đi Paris với bạn trai. Cô cũng tệ như tôi thôi, Cricky, có điều cô che giấu vết tích của mình tài tình hơn tôi thôi, với trò dơ bẩn làm ra vẻ mình giỏi hơn người trong khi nịnh bợ cha. Còn lần này cô không giấu được vết tích phải không, cô em yêu dấu!- Anh ta nói những lời đê tiện khi gọi cho nàng, nàng chỉ nghe một lát rồi lắc đầu cúp máy. Nhiều lúc nàng ghét anh ta. Và bây giờ nàng ghét hết, ghét cả cha nàng nữa. Lối sống đạo đức giả và nệ cổ cùng nguyên tắc vô nghĩa đã ràng buộc họ. Người duy nhất mà nàng không ghét là Parker. Chàng đề nghị rằng nàng càng ra khỏi phòng kín sớm chừng nào, mọi người càng sớm hết chú ý nàng chừng ấy và họ sẽ chóng được gặp nhau.
Sau ngày chàng đề nghị với nàng ra khỏi phòng kín, nàng mở khóa phòng. Nàng trở lại xuất hiện trước các quốc khách như nàng đã hứa phải làm những việc đã được giao phó cho nàng. Chỉ có công việc nàng không làm là đi dự tiệc hay dự các buổi họp quốc gia đại sự với cha thôi. Nàng cũng không ngồi riêng với ông một mình tại bàn ăn. Nàng không thể làm được việc đó. Trong thời gian này, nàng ăn rất ít, tim nàng đau đớn, nàng ăn trong phòng mình với cái khay để thức ăn, cùng với con chó làm bạn. Cha nàng không ép nàng trong các việc này. Khi hai cha con gặp nhau ngoài hành lang, hai người chỉ gật đầu chào nhau mà không nói với nhau một tiếng.
Đến Rồi Bến Đợi (H.r.h.) Đến Rồi Bến Đợi (H.r.h.) - Danielle Steel Đến Rồi Bến Đợi (H.r.h.)