Số lần đọc/download: 1468 / 15
Cập nhật: 2014-12-04 12:39:03 +0700
Chương 17
N
gồi trên giường, Penny lắng tai nghe ngóng.
Lại một lần nữa, những tiếng động trỗi lên. Những tiếng cào, tiếng rít. Một tiếng khô khốc, tiếng va chạm nhẹ và một lần nữa tiếng động lại vang lên. Một thứ tiếng xa xăm, lê thê. Nhưng, tuy xa xăm, thứ tiếng đó dần dần lại đến gần.
Penny bật ngọn đèn ngủ lên. Thứ ánh sáng dịu dàng của ngọn đèn làm bé an tâm.
Davey vẫn mê ngủ, không hề hay biết gì về những âm thanh ma quái đó. Penny quyết định không đánh thức Davey lúc này vì bé biết chỉ cần một tiếng hét là đủ để dì Faye và dượng Keith sẽ chạy ngay sang đây.
Vẫn là tiếng rít khàn đục, tuy không lớn lắm, nhưng giờ đây xem chừng gần hơn lúc nãy. Penny đứng dậy, bước đến bàn trang điểm, nơi ánh sáng của ngọn đèn ngủ không thể hắt đến. Trên tường, cách trần nhà khoảng ba mươi centimét có một lỗ thoát hơi của hệ thống sưởi. Penny trèo lên bàn trang điểm nhưng vẫn không với tới được cái nắp lỗ. Bé nhảy xuống, cầm lấy cái gối kê, đặt lên bàn trang điểm. Rồi lấy hai gối dựa của hai cái ghế gần cửa sổ, bé đặt chúng lên gối kê. Đứng trên bàn trang điểm, bé nhón chân, áp tai vào tấm lưới của nắp lỗ thông hơi.
Bé vẫn tưởng loài thú quỷ quái vẫn còn xa lắm, mãi tận những căn hộ hoặc hành lang phía dưới. Nhưng bây giờ, bé phải đương đầu với một sự thật quá khủng khiếp: tiếng động đó đang vang đến từ những đường ống ngay sát bên. Ý đồ của chúng là muốn đột nhập vào phòng qua ngã đường ống của hệ thống sưởi.
Run rẩy vì khiếp đảm, Penny nhìn vào bên trong nắp ống. Hoàn toàn tối đen, như hầm mộ.
o O o
Cứ mỗi lần Jack toan nhấn ga thì chiếc xe lại trượt bánh. Anh gừ lên:
- Kiểu này thì đi bộ còn nhanh hơn!
- Chúng ta sẽ đến kịp lúc mà - Rebecca nói.
- Nhưng nếu Lavelle đến trước chúng ta thì sao?
- Không thể nào đâu!
Jack bỗng nhiên bị xao động bởi một ý tưởng khủng khiếp. Anh không dằn được phải nói ra:
- Có khi nào lúc nãy Lavelle gọi đến từ nhà chị Faye hay không?
- Không có đâu!
Nhưng cái ý nghĩ khủng khiếp đó cứ ám ảnh Jack:
- Nếu Lavelle đã giết hai đứa bé ... rồi gọi điện ... từ căn hộ của Faye ...
Rebecca nói:
- Thôi, anh đừng tự hành hạ mình bằng những chuyện tưởng tượng đó nữa đi. Chúng ta sẽ đến kịp mà.
- Sao em biết chúng ta sẽ đến kịp chứ? Em làm sao biết chắc được!
- Em biết chứ! Anh hãy bình tĩnh lái xe đi mà!
- Mẹ kiếp!
- Này, Jack ...
- Chắc thằng khốn đó đã giết con anh mất rồi!
Rebecca nói, giọng dịu dàng hơn:
- Em hiểu những gì đang ám ảnh đầu óc anh. Nhưng anh cứ bình tĩnh đi, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi mà!
o O o
Lavelle đứng dậy. Hắn biết đây là lúc hắn phải thiết lập mối liên lạc tâm linh với những sát thủ nhỏ bé đã chui ra từ cái hố và đang rình rập những đứa con của Jack.
Trong bóng tối, Lavelle bước đến bên cái bàn, kéo ngăn hộc và lôi ra một nắm dải lụa. Hắn đi về phía giường, bỏ mớ dải lụa xuống và cởi bỏ quần áo. Một khi đã trần trụi, hắn ngồi xuống mép giường và buộc dải lụa màu tím vào mắt cá chân phải, dải màu trắng buộc vào mắt cá chân trái. Ngay cả trong tăm tối, hắn vẫn có thể phân biệt được màu sắc rất rõ. Hắn buộc quanh ngực một dải lụa màu đỏ, quanh trán một dải lụa màu vàng, buộc dải lụa màu lục quanh cổ tay phải, dải màu đen quanh cổ tay trái. Những dải lụa này là mối dây giúp hắn liên hệ mật thiết với những sát thủ xuất phát từ địa ngục, một khi hắn đã thực hiện xong nghi thức buộc những dải lụa này.
Với những dải lụa này, Lavelle có thể trông thấy bằng mắt của những sát thủ, nghe bằng tai của chúng, và cảm nhận những gì chúng đang cảm nhận. Khi những móng vuốt bén như dao cạo của chúng bấu lấy Davey Dawson, thì Lavelle sẽ cảm nhận được da thịt của thằng bé khi bị xé rách dưới những ngón tay của y. Khi loài thú bấu lấy cổ họng Penny, thì Lavelle cũng sẽ cảm nhận cái chết đang kề cận trên môi đứa bé.
Với ý nghĩ đó, Lavelle run lên vì thích thú. Nếu Lavelle tính không lầm thì Jack sẽ đến nhà Faye, vừa kịp lúc hai đứa bé bị thảm sát, kịp để chứng kiến bầy thú đang tràn vào. Lúc ấy, Jack sẽ muốn cứu hai đứa bé nhưng đồng thời cũng hiểu ra rằng không có cách nào để đẩy lùi bầy thú mà không nguy đến tính mạng. Jack sẽ chết trân ở đó.
Lavelle thầm nghĩ, đó là cái lúc tuyệt vời nhất. Y thầm nhủ, đúng vậy, đúng vậy.
Lavelle thở dài, người bồn chồn nôn nóng. Cầm lấy cái chai nhỏ đựng máu mèo, y nhúng hai ngón tay vào đó, bôi máu lên hai má. Lại nhúng ngón tay, bôi máu lên môi. Rồi y dùng máu vẽ hình VéVé lên ngực.
Y ngã người lên giường. Mắt hướng lên trần, y chậm rãi đọc lời ca tụng. Chẳng mấy chốc, tinh thần y đã rời khỏi thân xác và y thấy mình đang hòa làm một với bầy thú nhun nhúc trong đường ống của tòa nhà nơi có căn hộ của gia đình bà Faye.
Giờ đây, bầy thú chỉ còn cách nắp đường ống sưởi của phòng hai đứa bé khoảng vài chục thước. Chúng đang kề cận hai đứa bé và gần với đứa bé gái hơn cả. Giống như bầy thú sát thủ, Lavelle có thể cảm nhận sự kề cận của đứa bé gái. Gần. Rất gần. Chỉ một khoảng ngắn nữa thôi.
Đến lúc rồi.
o O o
Đứng trên bàn trang điểm, nhìn chăm chăm vào miệng đường ống sưởi, Penny nghe có tiếng nói xuất phát từ bên trong tường. Đó là tiếng thì thầm khàn đục khiến Penny thấy lạnh đến tận xương tủy.
- Penny? Penny?
Penny vội vã rời khỏi bàn trang điểm, suýt nữa bị ngã. Bé chạy đến ben Davey, lay mạnh vai em.
- Davey, dậy đi! Dậy mau đi, Davey!
- Hả? Chuyện gì vậy?
- Bọn chúng đến rồi! Chúng ta phải mặc quần áo và rời khỏi đây ngay. Bọn chúng đã đến rồi!
Penny hét lớn để gọi dì Faye.
o O o
Căn hộ của gia đình dì Faye tọa lạc tại tầng thứ mười một của một khu cao ốc nằm trong khu phố chưa được dọn tuyết. Vỉa hè hoàn toàn bị phủ lấp dưới ba mươi centimét tuyết. Jack thận trọng đạp thắng và nhảy ào ra khỏi xe. Cơn gió rét buốt quất mạnh vào người anh. Jack cúi đầu, lảo đảo bước trên vỉa hè, hầu như không thể nhìn thấy gì trong cơn bão tuyết.
Khi Jack leo lên các bậc thang, đẩy cửa kính của tòa nhà thì Rebecca đã ở trong sảnh, trao cho người gác cửa xem thẻ hành nghề.
- Chúng tôi là cảnh sát - Cô nói.
Người gác cổng ngạc nhiên:
- Chuyện gì thế này? Có chuyện gì không ổn à?
Tòa nhà này là nơi cư ngụ của những người khá giả nên chẳng bao giờ xảy ra một rắc rối nào. Vì vậy, khi nhìn thấy cảnh sát đến, người gác cổng không khỏi ngạc nhiên và lo sợ. Khuôn mặt anh ta tái mét.
Nhấn nút thang máy, Jack nói:
- Chúng tôi lên nhà bà Faye Jamison, tầng mười.
- Đúng, tôi biết. Nhưng tại sao ... - Người gác cổng bồn chồn hỏi.
Cửa thang máy mở ra. Jack và Rebecca vào cabin. Cửa thang máy khép lại. Jack và Rebecca kiểm tra súng đạn.
Tầng hai.
Nhìn khẩu Smith Wesson, Jack run rẩy nói:
- Súng ống cũng đâu có cứu được Dominick Carramazza.
Tầng ba.
- Có lẽ chúng ta sẽ không cần dùng đến súng. Em biết chúng ta sẽ đến trước Lavelle - Rebecca.
Nhưng bây giờ, giọng nói của cô xem chừng thiếu tự tin. Jack hiểu rằng đoạn đường từ nhà Rebecca đến đây đã mất quá nhiều thời gian vì thế họ không hy vọng mình đến kịp lúc.
Tầng thứ năm.
Jack hỏi:
- Cái thang máy chết tiệt này sao mà chậm thế?
Tầng thứ sáu.
Tầng thứ bảy.
Tầng thứ tám.
- Mẹ kiếp, nhanh lên nào!
Tầng thứ chín.
Tầng thứ mười.
Cửa thang máy mở ra và Jack ào ra ngoài, theo sau là Rebecca.
Tất cả xem chừng quá yên tĩnh rồi.
Jack bước đến cửa căn hộ dì Faye rồi nép sang một bên, súng lăm lăm trên tay. Đối diện với anh là Rebecca, cũng trong tư thế đó.
Họ nhìn nhau. Rebecca gật đầu. Đã sẵn sàng. Jack gõ cửa.
o O o
Trong căn phòng tối om, Lavelle nằm trên giường, thở nhanh và mạnh. Y hổn hển, run rẩy như một con thú. Thỉnh thoảng, người y giật nảy lên, quằn quại, như vừa chạm phải một dòng điện.
Y đang trong cơn lên đồng và không hề ý thức về những cơn co giật đó. Đôi mắt mở lớn của y nhìn chăm chăm lên trần. Lúc này, ở một nơi nào đó trong thành phố, y đang nhìn sự vật qua đôi mắt của những sát thủ bé nhỏ mà y đã liên kết qua tâm linh.
Lavelle rít lên. Y rên rỉ, nghiến răng ken két, giật nảy, quằn quại.
Rồi bỗng nhiên y nằm im, hoàn toàn tĩnh lặng.
Sau đó, y cào cấu vào lớp khăn trải giường, rít lên giận dữ. Cặp chân của y bỗng chốc như bị ma nhập. Y liên tục dộng hai gót chân xuống nệm, miệng gầm gừ. Tiếp đó, lặng im trong một lúc.
Rồi lại tiếp tục hổn hển, hít hà và rít lên.
Y đã ngửi thấy mùi của Penny Dawson.
o O o
Faye mở cửa và, trông thấy khẩu súng trong tay Jack, bà sững sờ:
- Chúa tôi! Jack! Tại sao cậu phải lăm lăm khẩu súng trong tay như thế hả? Bộ cậu không biết tôi không thích súng ống hay sao vậy? Cất nó đi ngay đi!
Faye né người sang một bên để Jack và Rebecca đi vào. Thấy thái độ bình thản của Faye, Jack hiểu ngay hai đứa bé vẫn ổn và anh cảm thấy an tâm hơn đôi chút.
Anh hỏi:
- Penny và Davey đâu rồi chị? Chúng vẫn yên ổn chứ?
Faye liếc mắt về Rebecca, mỉm cười chào. Rồi bà cau mày khi nghe câu nói của Jack:
- Dĩ nhiên, chúng vẫn ổn mà. Chúng hoàn toàn khỏe mạnh. Bộ cậu tưởng chúng không được an toàn khi ở nhà tôi sao? Cậu nghe đây Jack, tôi không ...
Jack hỏi nhanh:
- Khi đón hai đứa bé ở trường, chị có bị ai theo dõi không?
- Chuyện gì nghe nhảm nhí vậy? - Faye hỏi.
- Chuyện không nhảm nhí đâu. Tôi biết rõ mà. Chị có bị ai theo dõi không? Chị Faye, lúc đón hai cháu, chị có cẩn thận nhìn ra sau như tôi đã dặn hay không?
- Đương nhiên rồi. Tôi đã thận trọng nhìn mọi phía. Không có ai theo dõi tôi hết. Và tôi không nghĩ là ...
Họ vào phòng khách. Không nhìn thấy hai đứa bé đâu, Jack hỏi ngay:
- Chúng đâu rồi, chị Faye?
Faye nói, vẻ tức giận:
- Chúng đang ở phòng bên với Keith. Chúng đi ngủ lúc chín giờ mười lăm và rồi sau đó, Penny đã hét lên ...
- Hét lên ư?
- ... Penny bảo trong phòng có chuột. Dĩ nhiên, làm gì có ...
Vừa nghe thấy như vậy, Jack đã chạy ào ra hành lang để vào phòng hai bé.
Trong phòng, đèn đuốc sáng trưng. Penny và Davey đang đứng bên chiếc giường đôi. Vừa nhìn thấy Jack, chúng đã vui sướng gào lên:
- Ba! Ba!
Rồi chúng nhào đến ôm lấy Jack. Thấy các con còn sống, Jack không nói nên lời. Anh chỉ biết ôm chặt các con mình.
Tuy mọi đèn trong phòng đều được bật sáng, nhưng đứng cạnh bàn trang điểm, dượng Keith vẫn cầm trong tay cây đèn bấm. Ông đang rọi vào cái miệng lỗ thông hơi của hệ thống sưởi.
Quay sang nhìn Jack, ông cau mày:
- À, cậu đến rồi à? Tôi đang nhìn xem, có cái gì đó khá lạ lùng ở trong này. Tôi ...
- Loài thú quỷ quái, loài yêu tinh! - Penny nói, bấu lấy cánh tay Jack - Ba ơi, chúng đang đến đó. Chúng thù ghét con và Davey. Đừng để chúng vào được đây ba ơi, đừng để chúng vào đây! Con đã lo sợ chúng đến và giờ chúng sắp xuất hiện rồi.
Penny nói liền một hơi rồi bật khóc.
Faye và Rebecca đã theo Jack bước vào phòng. Vốn tính trầm tĩnh và quyết đoán, Rebecca thu dọn đồ đạc của hai bé.
Faye nói:
- Lúc đầu, Penny đã hét lên, bảo rằng trong phòng có chuột. Sau đó nó bảo rằng có loài yêu tinh, nó cứ như lên cơn khủng hoảng đến nơi. Tôi đã cố dỗ nó, và nói với nó đó chỉ là cơn ác mộng mà thôi.
- Không phải ác mộng mà! - Penny gào lên.
- Chỉ là ác mộng thôi bé cưng à - Faye nói.
Penny lắc đầu:
- Chúng đã rình rập con suốt cả ngày hôm nay. Ba ơi, đêm qua con nhìn thấy có một con ở trong phòng của con. Và hôm nay, con thấy bọn chúng nhung nhúc trong tầng hầm của trường. Bọn chúng còn gặm nát phần ăn trưa của Davey và cả sách vở của con nữa. Con không hiểu bọn chúng muốn gì mà cứ theo đuổi tụi con mãi. Chúng là loài yêu tinh quỷ quái đó ba! Con biết mà!
Jack nói:
- Được, ba muốn nghe con kể ba nghe chuyện đó. Nhưng chậm đã. Bây giờ chúng ta phải rời khỏi đây. Bây giờ chúng ta phải rời khỏi đây ngay. Các con không cần thay đồ đâu, cứ mặc thêm một chiếc áo ấm bên ngoài là đủ.
Rebecca đã mang quần áo đến:
- Mặc vào đi các con!
- Nhưng, tại sao ... - Faye nói.
- Chúng em phải đưa ngay hai bé ra khỏi đây.
Faye sững sờ:
- Tôi không ngờ cậu có thể tin cái chuyện quỷ quái đó.
Keith nói:
- Tôi thì không tin có yêu tinh hay có thứ quỷ quái nào, nhưng tôi tin chắc là có chuột.
Faye tức tối:
- Không, không. Không thể nào. Tòa nhà này không thể nào có chuột được!
- Có chuột trong đường ống của hệ thống sưởi thật đó. Anh đã nghe tiếng của chúng mà. Jack à, khi cậu vào đây, anh đang soi đèn để tìm chúng đấy.
Rebecca thốt lên:
- Suỵt!
Mọi người đều lặng im. Thoạt tiên, Jack không nghe thấy gì. Thế rồi ... một tiếng rít ma quái, tiếng xì xào, tiếng gầm.
Jack thầm nghĩ, không phải tiếng chuột.
Có một vật gì đó cựa quậy bên trong bức tường. Rồi tiếng cào giận dữ, hối hả.
- Chúa tôi! - Faye thốt lên.
Cầm lấy cái đèn bấm từ tay Keith, Jack bước đến bên bàn trang điểm và rọi vào miệng ống thoát hơi. Lại một tiếng động nữa vang lên từ trong bức tường.
Tiếng rít và tiếng gầm càng lúc càng lớn hơn.
Jack rùng mình.
Lúc này, từ đường ống phát ra một tiếng nói khô khốc, đầy đe dọa:
- Penny? Davey? Penny đó hả?
Faye hét lên, lùi lại hai bước. Ngay cả Keith, một người vạm vỡ to cao, cũng xanh mặt và lùi xa miệng ống thoát hơi. Ông thốt lên:
- Chuyện gì thế này?
Jack quay sang nói với Faye:
- Áo khoác, ủng, găng tay của hai cháu đâu?
- À ... trong ... bếp. Đang phơi khô.
- Chị làm ơn đi lấy giùm em nhé.
Faye tuy gật đầu nhưng vẫn đứng chết trân tại chỗ.
Đặt tay lên vai Faye, Jack nói:
- Chị hãy đi lấy áo khoác, ủng và găng tay cho các cháu đi rồi đợi chúng em ở cửa chính nhé.
Thấy Faye nhìn sững vào miệng ống thoát hơi, Jack phải lay tay bà:
- Chị Faye à, nhanh giùm em đi!
Faye giật mình như thể vừa lãnh một cái tát. Rồi bà quay gót, vội vã ra khỏi phòng.
Tiếng nói khô khốc lại vang lên:
- Davey? Penny đó hả?
Keith hỏi:
- Jack à, có cái gì trong đó vậy?
Không còn thời gian để trả lời, Jack lại rọi đèn vào lỗ thoát hơi và thấy một vật gì đó đang cựa quậy bên trong. Một vật gì đó sáng bạc, lấp lánh rồi biến mất để thay vào đó là một hình thể âm u, đang húc vào tấm lưới chắn nhằm làm bung nó ra. Jack không trông thấy rõ con vật.
Keith nói:
- Kìa Jack, cái vít.
Jack đã nhận thấy điều đó. Cái vít đang xoay từ từ và không còn giữ chặt cái nắp kim loại. Ở bên trong, con vật đang liên tục vặn vít, mồm không ngớt làu bàu, rít lên.
Cố giữ giọng trầm tĩnh, Jack nói:
- Chúng ta đi thôi. Nào, nào, hãy ra khỏi đây ngay thôi.
Cái vít rời khỏi nắp kim loại. Tấm lưới thép lắc lư vì vẫn còn bị giữ bởi một con vít khác.
Rebecca đẩy hai đứa bé ra khỏi phòng. Tựa như con ác mộng, con vật trườn ra khỏi đường ống và bám vào tường như thể chân chúng có giác mút vậy.
Chết điếng vì sợ, Keith thốt lên:
- Chúa ơi!
Con vật có hình dáng như con chuột cống với cái chân ngắn, thân dài, nhưng trông khỏe mạnh và rắn chắc hơn chuột cống nhiều. Tuy nhiên, không như chuột cống, con vật quỷ quái này không hề có sợi lông nào. Lớp da nhơn nhớt của nó có những đốm vàng lục trông tựa như một cây nấm nhầy nhụa. Ngoài ra, nó có cái đuôi dài hai mươi centimét, cong lên và có từng khoanh, như đuôi bò cạp. Đã vậy, cái đầu của nó trông còn kinh hãi hơn với hộp sọ dẹt gồm nhiều góc nhọn, u lồi, như thể được sáng tạo bởi một nhà điêu khắc vụng về. Mõm của nó dài và nhọn, một sự kết hợp lạ lùng của mồm sói và mõm cá sấu. Con vật quỷ quái há mồm và rít lên, để lộ hàm răng nhọn hoắc. Cái lưỡi dài, đen ngòm, thè ra.
Nhưng, cái đáng sợ nhất là đôi mắt của chúng. Tuy gọi là mắt nhưng không giống mắt chút nào bởi chúng không có tròng đen cũng không có đồng tử. Chỉ là những hốc mắt trống trơn trong hộp sọ dị hình của con thú. Từ hốc mắt đó phát ra thứ ánh sáng lạnh căm. Thật không thể tin nổi. Tuy vậy ... con vật không hề mù và khi nó hướng đôi mắt rực lửa về Jack, anh cảm thấy như bị xuyên thủng bởi ánh mắt quỷ quái, tựa như bị một nhát dao đâm vào cổ họng. Khi nhìn vào đôi mắt điên dại đó, Jack có cảm tưởng như chạm phải cái lạnh của thần chết, sự thù hận nóng bỏng và sự lạnh lùng vô tâm.
Tựa loài côn trùng, con vật bám vào tường để leo xuống.
Rồi một con vật khác xuất hiện từ miệng ống thoát hơi. Khác hẳn với con đầu tiên, con vật này trông như một hình nhân khoảng hai mươi centimét. Nó đang núp nơi miệng ống. Tuy trông giống hình nhân nhưng con vật này có tay chân với đầy móng vuốt và ngòi nọc tua tủa, y hệt như con đầu tiên. Làn da của nó nhơn nhớt như cây nấm. Mắt nó có những quầng thâm và những đốm đen chạy dài tới mũi. Cái đầu của nó là một khối dị hình, bị xẻ ngang từ tai này sang tai kia bởi một cái mõm đầy răng nhọn. Và cũng những đôi mắt trắng bạc quái đản đó, tuy có phần nhỏ hơn. Con thú có hình dạng người đó đang cầm trong tay một hung khí trông tựa như một ngọn giáo nhỏ.
Jack thầm nghĩ, phải chăng chúng là loài âm binh của đạo Vaudou? Hay là loài yêu tinh? Có phải đúng như thế? Phải chăng Lavelle đã dùng đất sét để nặn ra chúng và trao cho chúng sức mạnh cùng sự sống?
Là quỷ sứ sao?
Chúng từ đâu đến?
Hình nhân thú đó không bám dọc theo tường nhưng nhảy từ ống thoát hơi xuống bàn trang điểm, trụ vững trên đôi chân nhanh nhẹn và khéo léo.
Nó nhìn Jack và Keith rồi thốt lên:
- Penny? Davey đó hả?
Jack đẩy Keith ra khỏi phòng rồi lao theo và đóng sập cửa lại. Một lúc sau có tiếng động dồn dập đằng sau cánh cửa, hẳn là do con thú có hình người gây ra. Hai đứa bé đang ở trong phòng khách, Jack và Keith vội chạy về phía đó.
Có tiếng hét của Faye:
- Jack! Mau lên! Bọn chúng đã vào được đây rồi!
- Bọn chúng đang tìm cách chặn lối ra của chúng ta! - Jack nói.
Rebecca và Faye đang giúp hai bé mặc áo khoác và mang ủng trong tiếng rít, tiếng gầm gừ phát ra từ miệng ống thoát hơi bên trên trường kỷ. Xen lẫn với những âm thanh đó là tiếng lúng búng nôn nóng.
Phía sau tấm lưới thép là những con mắt trắng bạc rực sáng trong bóng tối. Cái vít giữ nắp miệng ống giờ đã bắt đầu xoay tròn, do một bàn tay bên trong đang vặn nó. Davey vừa mang xong chiếc ủng, nhưng vì quá cấp bách nên Jack chụp lấy bé. Anh nói:
- Chị Faye, chị hãy cầm hộ tôi chiếc ủng còn lại đi. Chúng ta đi thôi!
Keith đang đợi họ ở cửa ra của căn hộ. Ông nắm lấy cánh tay Faye kéo bà đi nhanh. Có tiếng Penny hét lên. Jack vội ngoái cổ nhìn, ôm chặt Davey hơn. Tấm lưới thép đã bị phá bung và có một vật gì đó vừa xuất hiện trong vùng tối tăm ở phía trên ấy.
Nhưng không phải điều đó đã khiến Penny phải la lên mà là một con vật khủng khiếp vừa chui ra từ bếp và đang tiến thẳng về phía họ. Tuy cũng quái dị và đáng kinh tởm như những con kia, nhưng con vật này lại có màu trắng vàng, đục ngầu và to gấp ba lần ‘con chuột’ đang ở trong phòng. Nó trông tựa như con kỳ nhông với đuôi và đầu thằn lằn. Con quỷ này có đôi cánh đã bị teo lại, nhưng nó vẫn cứ đập đập cánh như hai mái chèo, trông thật thảm hại. Con vật bò vào phòng khách, quất đuôi phành phạch. Nó há họng kêu lớn, đắc thắng.
Quỳ xuống trên một chân, Rebecca nã đạn, không thể nào bắn trật được. Con vật bị hất tung lên như một cái giẻ lau rồi nặng nề rơi xuống. Có lẽ nó đã bị banh xác rồi. Chắc nó đã ... Có thể máu của nó đã văng tung tóe trên tường và sàn nhà ... Thế những ... không có gì hết!
Con vật quằn mình trong vài giây rồi lảo đảo nhỏm dậy. Tuy sững sờ, lạc hướng, nhưng nó không hề hấn gì. Nó bắt đầu xoay tròn theo cái đuôi của nó. Jack nói:
- Xem ra súng đạn không thể nào giết được loài này rồi.
Âm binh có hình dạng con nhông đó tỉnh táo dần. Chẳng mấy chốc, nó sẽ lao về phía họ. Bây giờ, từ căn bếp đã xuất hiện hai con tương tự như vậy. Và chúng đang bò đến rất nhanh.
Một tiếng hét đinh tai làm Jack phải quay đầu lại nhìn. Con vật hình người đang đứng ở cuối phòng khách. Nó làu bàu và đưa cao ngọn giáo lên trên đầu. Rồi nó chạy ào về phía họ, theo sau là một lũ âm binh hình dạng rắn rít, chó mèo, sâu bọ và những loài gặm nhấm.
Đến lúc này, Jack thật sự hiểu ra rằng bầy thú này đến từ địa ngục. Chúng là âm binh do Lavelle dùng ma thuật để đưa đến đây.
Jack đẩy Penny ra khỏi căn hộ. Bế Davey trên tay, anh đi theo Penny chạy dọc theo hành lang của cao ốc để đi ra thang máy, nơi mà Keith, Faye cùng người gác cổng đang chờ.
Rebecca rút đi sau cùng. Cô bắn ba phát đạn về phía bầy thú. Nghe thấy tiếng súng, Jack muốn quay lại tiếp ứng nhưng không thể vì còn bận ẵm Davey.
Đứng ở cửa thang máy, Penny gào lên:
- Ba ơi, nhanh lên!!
Jack nhẹ nhõm khi thấy Rebecca xuất hiện ở hành lang, bình yên vô sự. Cô bắn thêm một phát súng nữa trước khi đóng cửa căn hộ của Faye. Rồi tất cả cùng vào thang máy.
Cửa thang máy đóng lại, bắt đầu chuyển động. Jack thấy có cái cửa sập dùng trong trường hợp khẩn cấp. Anh thầm cầu khấn: Lạy Trời, xin đừng để chúng vào được đây.
Cửa mở, tầng dưới vắng tanh. Ho liền bước ra khỏi cửa thang máy. Faye hỏi:
- Chúng ta biết đi đâu bây giờ?
- Tôi và Rebecca có xe hơi ... - Jack nói.
- Thời tiết thế này mà ...
Jack nói ngay:
- Tôi sẽ đưa các bé lên xe và chạy cho đến khi nào biết mình nên làm gì.
- Chúng tôi sẽ đi cùng cậu - Keith nói.
Đẩy hai bé ra khỏi tòa nhà, Jack nói:
- Không! Anh không nên đi theo chúng tôi vì có thể sẽ chuốc lấy tai họa.
- Tôi không muốn lên lại trên đó và phải đối diện với chúng! Tôi thật sự quá ngán những ... con vật yêu tinh quỷ quái đó.
- Ôi dào! Chúng chỉ là chuột thôi chớ có gì đâu! - Faye nói. Chỉ cần đặt bẫy tiêu diệt là xong ngay mà.
Keith nổi cáu:
- Mẹ kiếp! Chuột mà biết gọi Penny và Davey từ trong tường à?
Jack hỏi:
- Anh Keith, anh có quen biết ai để có thể nghỉ qua đêm hay không?
- Có chứ. Tôi có người bạn tên Anson Dorset ở gần đây, ngay bên kia đường. Vợ chồng tôi có thể tá túc ở đó.