Số lần đọc/download: 1303 / 23
Cập nhật: 2015-07-20 10:33:04 +0700
Chương 17
W
endy kinh hãi nhìn bà Bast.
- Bà muốn nói - muốn nói là cháu sẽ không bao giờ bỏ được cái chuỗi hạt ấy ra khỏi cổ sao?
Em lắp bắp, giọng em run rẩy.
- Đúng đấy! Bà Bast khẳng định. - Nó sẽ không bao giờ rời ra đâu.
Bà ta dừng lại một chút rồi ghé sát vào mặt Wendy.
- Trừ phi mày tìm được một chìa khoá bí mật.
Wendy choáng váng. Bí mật... Wendy không chắc là mình có nghe rõ hay không.
- Nó được giấu rất kỹ, - bà Bast giảng giải, - đến trước gương đi. Ta sẽ chỉ cho xem.
Wendy thất thểu bước theo bà lão về phía chiếc gương lớn phủ đầy bụi treo trên tường. Em đứng im lặng khi bà Bast quay cái khoá ra phía trước.
- Bây giờ hãy nhìn đây.
Bà Bast nói.
- Trông nó như thể một cái khoá bình thường và điều ta phải làm như thể là kéo cái móc nhỏ ra. Nhưng,...
Mắt bà Bast long lanh.
- Tay vì kéo, ta phải xoay nó theo chiều kim đồng hồ, rồi kéo nó quá lá bùa. Làm như thế này này.
Mấy ngón tay bà Bast tháo được khoá, chuỗi hạt rời ra - Wendy được tự do.
- Hèn gì chúng ta không mở được nó.
Tina nói.
Wendy cảm thấy thực sự thoải mái. Mọi chuyện đã chấm dứt. Lá bùa đã được tháo bỏ. Em sẽ chẳng biến thành ma mèo nữa.
- Ôi, cháu cám ơn bà, thưa bà Bast! Cám ơn rất nhiều.
Em xúc động nói.
- Cháu không nên đeo chuỗi hạt này.
Bà Bast nghiêm nghị nói. Wendy xấu hổ:
- Cháu hiểu. Cháu biết mình lẽ ra chẳng nên đeo nó. Nhưng cháu lại quá muốn có nó. Lúc ấy, cháu chẳng thể nào làm chủ mình được.
Bà Bast gật đầu.
Bà đã cảm nhận như thế về chuyện lá bùa. Bà ta đã không cố tình bán nó. Nó luôn được để trong bộ sưu tập riêng nhưng bà không biết tại sao nó lại lạc vào cái khay giá năm đô la ấy.
- Xin bà làm ơn hãy nhận nó lại! - Wendy nói. - Và cứ giữ năm đô la ấy.
Bà Bast mỉm cười rồi đút chuỗi hạt vào túi. Wendy tự hỏi không biết bà ta có biết ma thuật của lá bùa kia không. Em nghĩ, nếu bà Bast là một mụ phù thuỷ, chắc bà ta chẳng bận tâm đến chuyện hoá thành ma mèo mỗi đêm đâu.
Ba đêm đã là quá đủ cho Wendy!
- Bây giờ các cháu hãy cho biết lý do! - Bà Bast yêu cầu. - Tại sao các cháu lại bám theo bà?
- Chúng cháu tưởng là bà đã bắt con mèo của chúng cháu, Shalimar ấy mà. Chúng cháu thấy bà bắt nó ở bên đường.
Tina đáp.
- Chúng cháu đã nghĩ như thế đấy!
Wendy nói.
- Các cháu không biết giống mèo xiêm lại luôn giống hệt nhau à?
Bà Bast hỏi. Bà ta nhìn lên con mèo hãy còn đứng trên nóc tủ.
- Hãy là quen với Magnolia, - bà ta bảo các cô bé đang vẫy con mèo, - một trong số những khách hàng thường xuyên của bà.
Wendy hỏi:
- Một trong số... gì? Bà nói về cái gì vậy?
- Về khách hàng, - bà Bast nói, - ta là người chải lông mèo, các cháu không biết sao?
- Làm sao chúng cháu biết được?
Tina nói.
- Ta nghĩ những cô gái yêu mèo đều biết tên ta, - bà Bast nói với vẻ tự hào. - Ta sử dụng ngôi nhà này như một cửa hiệu chải lông mèo.
Wendy cố hiểu những gì bà ta nói. Nó có thật vậy không? Bà Bast có phải là một phụ nữ bình thường mà không phải là một mụ phù thuỷ không?
- Tại sao bà lại rắc bột lên lưng mèo?
Wendy hỏi.
- Tại sao à? Chỉ để chùi sạch lông nó, - bà Bast nói, - Nếu các cháu rắc một ít bột ngô lên mình mèo thì nó sẽ hút hết bụi. Đấy là các làm sạch lông đơn giản nhất.
Bà Bast nháy mắt với Wendy.
Wendy suýt phá lên cười. Em thật là ngốc! Cứ đi nghĩ bà Bast là phù thuỷ. Chỉ tại cái lá bùa ấy gây nên, nhưng bây giờ ma mèo trong em đã chấm dứt. Em vui vẻ nói:
- Cám ơn bà rất nhiều. Chúng cháu sẽ giới thiệu với bạn bè rằng bà là người chải lông mèo tài ba nhất.
Wendy bước ra khỏi nhà bà Bast. Tina từ từ đi theo, mắt cứ nhìn xuống đất.
- Tina, có chuyện gì vậy?
Wendy hỏi. Rồi em ý thức được - chuyện Shalimar! Wendy rất vui vì đã tháo bỏ được lá bùa ma mèo. Em quên bẵng chuyện Shalimar. Tina chắc buồn lắm, em nghĩ. Hai đứa vẫn chưa tìm thấy con mèo lạc. Chúng đã để mất dấu vết nó.
Wendy bảo:
- Thôi nào, chúng ta hãy đi tìm nó.
Chúng tìm dần, lùi lại nhà Tinạ Chúng gọi tên con mèo, lục lọi tìm khắp các góc phố, nhưng Shalimar vẫn bặt vô âm tín.
Khi hai đứa vào sân nhà Tina, Wendy thấy bạn cố cầm dòng nước mắt sắp chảy xuống má.
Tina buồn bã hỏi:
- Ngộ nhỡ chúng ta không tìm thấy nó?
Nhưng Wendy quá vui nên chẳng tin có chuyện xấu gì xảy ra cho Shalimar. Em động viên bạn:
- Đừng có nghĩ quẩn thế!
- Chúng ta sẽ nhờ nhắn tin trên truyền hình. Chúng ta sẽ... - Nhìn kìa!
Tina bỗng gào lên rồi chỉ tay về phía cầu thang sau lưng Wendy.
Con mèo nằm đó, ngủ ngon lành.
Tina vội chạy đến:
- Shal! Ôi, Shal, mày có sao không?
Tina ôm chặt nó vào lòng. Nó khẽ kêu meo meo và ngáp với vẻ ngái ngủ.
- Ổn rồi, Shal. Ta đi vào nhà đi.
Wendy nói. Em mở cửa bếp. Khi nghe tiếng Wendy, con mèo nhảy khỏi lòng Tina và lao nhanh vào nhà. Nó vội chui xuống tầng hầm. Tina thốt lên:
- Trời đất! Tớ chưa bao giờ thấy Shal chui vào tầng hầm với bất cứ lý do gì.
Wendy nói:
- Nó chưa bao giờ ra ngoài. Chắc nó hãy còn sợ.
Và mình biết nó cảm nhận ra sao rồ, Wendy nghĩ. Loài mèo thì luôn luôn nhút nhát.
Em mỉm cười. Bây giờ mọi chuyện khó chịu đã chấm dứt.
Tối hôm ấy, Wendy ngồi làm bài tập trên bàn. Nhưng tâm trí em không tập trung vì em đang nghĩ về những sự kiện kỳ lạ xảy ra trong tuần trước.
Thế là thực sự không có ma mèo, em nghĩ. Nó không phải là điều được bịa đặt đâu.
Bây giờ, khi chuyện ấy kết thúc, em có thể thừa nhận rằng làm mèo thật là thú vị, nhưng em lấy làm mừng vì chuyện đó đã chấm dứt.
Em muốn mình có khả năng nhìn rõ trong bóng tối. Các giác quan emò làm em cảm nhận mọi thứ sống động hơn: cách lang thang, cách rên rỉ - thật là diệu kỳ. Em đặc biệt yêu quí phong cách mèo của mình.
Nhưng em không thích việc bị chế ngự. Mỗi lần đổi lốt là mỗi lần em man rợ hơn.
Rồi còn gã ma mèo đen nữa ấy chứ! Suýt nữa thì nó đã xé xác em! Chắc là thế, nếu nó gặp em lần nữa.
Nhưng sẽ chẳng có lần ấy nữa đâu.
Wendy đứng dậy nhìn ra cửa sổ. Vầng trăng tròn đang nhô lên trên cây sồi già trong sân nhà.
Trăng tròn. Bà Bast bảo ma mèo điên cuồng nhất vào đêm trăng tròn. Và Wendy lại nhớ, nếu một khi ma mèo trải qua lần trăng tròn đầu tiên, thì nó và con người bị hoà lẫn vào nhau. Không còn tính người trong ma mèo nữa và bản năng ma mèo có thể trỗi dậy vào cả ban ngày.
Wendy nhìn xuống sân. một đêm tuyệt vời để lang thang. Em hồi tưởng lại lớp cỏ đêm mềm dẫm sương mát dịu dưới chân, và cả mùi chuột phảng phất trong không gian nữa.
Đừng! Em tự ra lệnh. Chớ nghĩ như thế nữa! Chuyện đó đã chấm dứt. Em lại ngồi vào bàn và làm xong bài tập.
Lát sau, Wendy gấp vở lại. Em ngáp và duỗi người ra. Chuyện xảy ra trong mất ngày qua đã làm em kiệt sức. Tối nay em sẽ đi ngủ sớm.
Em thay đồ ngủ rồi mở cửa sổ đế đón làn không khí đêm trong lành. Rồi em nằm xuống, chìm nhanh vào giấc ngủ.
Nhưng chỉ lát sau, Wendy lại thức giấc. Vầng trăng tròn vành vạnh đã lơ lửng cao vút trên bầu trời. Ánh sáng của nó toa? khắp nơi, tràn cả vào phòng trông như ánh sáng ban ngày.
Sao nó sáng thế nhỉ? Wendy thầm hỏi. Em vẫn còn nhớ độ sáng của ánh trăng khi em hãy còn trong lốt ma mèo. Cơn sợ hãi dâng lên ngực em.
Chắc là tại mặt trăng tròn, em nghĩ. Mày không đeo lá bùa ấy nữa, mày sẽ không bị đổi lốt.
Em ôm chặt gối và gục đầu xuống. Em trở mình, cố tìm một tư thế nằm thoải mái. Nhưng em không cảm thấy dễ chịu.
Tại sao mình không thể ngủ được nhỉ? Cơ thể em bắt đầu căng ra. Tay và chân bắt đầu buốt.
- Không!
Em thì thầm.
- Không thể như thế được.
Răng và tay em bắt đầu đau. Làn da bắt đầu ngứa.
- Không!
Em rên rỉ.
- Mình chì giỏi tưởng tượng thôi.
Em ngồi dậy trên giường.
- Mình không... mình không thể.
Run run, em nhìn xuống đôi tay.
Móng tay em dài một cách bất thường. Chúng cong lại.
Wendy không thể nhìn đi nơi khác. Em thấy lớp lông màu vàng sẫm mọc đầy hai tay.
Em không tưởng tượng.
Em đang biến lại thành ma mèo.