Nguyên tác: Night Of The Puppet People
Số lần đọc/download: 318 / 13
Cập nhật: 2019-12-23 22:16:51 +0700
Chương 17
P
hải tin chị, em phải tin ở chị! – Lucy gào lên bằng một giọng run run. Không phải chị là người nói những lời khủng khiếp ấy. Chính ngài Wood đã tự nói những lời ấy.
Caro ngước mắt nhìn lên trời.
— Lúc nào mà chị chả có lý do, chị đã làm liên lụy tới em rồi! – Nó lẩm bẩm.
Dưới phòng khắc, hai ông bà Lafaye vẫn đang ra sức xin lỗi hai vợ chồng nhà Taylor về sự cố vừa rồi. Lucy chạy tới ngồi phịch xuống giường rồi đưa tay quệt nước mắt.
— Chị đâu có làm những trò đùa quái ác đến như vậy. – Nó vừa nói vừa liếc mắt nhìn ngài Wood đang nằm chồm hỗm giữa phòng. – Em thừa biết rằng những lời nói đó chẳng liên quan tới khả năng hài hước vốn có của chị một chút nào.
— Vậy thì sao chị cứ phải tuôn ra toàn những lời quỷ quái như vậy? Chị muốn làm tất cả mọi người cùng nổi khùng lên hay sao?
— Nhưng chị đã chẳng làm gì cả! Chính ngài Wood đã nói những cái lời mất dạy ấy! Không phải chị!
Rồi bất ngờ nó nhìn thẳng vào mặt cô em gái một cách đầy ngờ vực:
— … Hay là… Đó lại là một trò xấu chơi nữa của em phải không?
— Em chẳng làm gì cả! Lúc đó em đang đứng ở rìa phòng khách. Thế chị không thể tưởng tượng ra một điều gì cho nó tử tế được một lần hay sao?
Lucy lắc đầu, vẻ bối rối:
— Caro à, chị xin em đấy! Chị thấy sợ! Chị thấy sợ thực sự đấy!
— Úi dào! Dĩ nhiên là như vậy chứ còn gì nữa! – Cô em gái đáp lại bằng một giọng mỉa mai – Em cũng thế. Em đang run bần bật từ đầu tới gót chân này. À, này! Có phải chị muốn chứng tỏ cho em thấy rằng chị cũng xấu chơi không?
— Im mồm đi! – Lucy gào lên trong khi vẫn đầm đìa nước mắt.
— Dễ khóc thế không biết! Nhưng em chẳng bị lừa đâu, dù chỉ một phút! Và những giọt nước mắt đó càng không thể lừa được ba mẹ.
Caro quay lại cầm lấy Clac-Clac rồi đặt nó vắt vẻo trên vai. Lucy nhìn thấy cô em gái điềm nhiên bước qua đầu ngài Wood và đi ra khỏi phòng.
Không khí trong cánh gà sân khấu ngày hội trường nóng nực đến mức không thể chịu nổi. Mồm miệng Lucy cứ khô cháy lại khiến nó phải liên tục đi tìm nước uống. Những lời nói quỷ quái trước mặt ông bà Taylor tối hôm qua như vẫn đang lởn vởn bên tai nó. Bố mẹ nó đã cấm nó đi chơi trong hai tuần, và thậm chí còn cấm nó tham gia buổi biểu diễn ở lễ hội trường cuối năm học. Nhưng cũng rất may là bây giờ đã quá muộn để có thể thay đổi chương trình biểu diễn của trường.
Có đúng là may mắn không? Lucy nghiêm túc tự hỏi. Trong thâm tâm, nó vẫn rất muốn tin rằng sự việc xảy ra đêm hôm qua một lần nữa là do em gái nó gây ra, nhưng nhìn lại thực tế thì lại chẳng có gì thuyết phục nó tin ở điều đó cả. Thôi thì đằng nào việc cũng đã xảy ra rồi! Miễn sao ngài Wood vẫn bình yên là được!
Trong nhà biểu diễn đã chật kín khán giả. Vì chưa tới giờ biểu diễn nên mọi người vẫn thi nhau nói chuyện ầm ĩ. Và tiếng ồn ngày càng lớn. Lucy lại càng thấy căng thẳng.
“Làm sao mình có thể biểu diễn trước một đám đông như thế này đây?” – Nó vừa nghĩ vừa gạt tấm phông sân khấu ra mấy phân để quan sát khán giả phái dưới. – Ba mẹ nó đang ngồi ở hàng ghế thứ ba, phía cánh trái.
Lucy chợt nhận thấy rằng đôi bàn tay nó đang cứng đơ. Và một lần nữa cổ họng nó lại khát khô. Nó vội vàng đi uống một ngụm nước cuối cùng rồi lại tất tả chạy lại ôm lấy ngài Wood ở trên cái bàn gần đó.
Buổi sinh hoạt văn nghệ sắp sửa bắt đầu.
— Chúc may mắn! – Caro chạy ra trước sân khấu chúc cô chị.
— Cám ơn em. – Lucy lí nhí đáp lời.
Nó dựng ngài Wood dậy rồi đưa tay vuốt lại tấm áo cho con rối.
— Sao tay mày lại ướt thế! – Nó lẩm bẩm với con rối.
— Đừng có nói những lời thô tục như hôm qua đấy nhé! – Lucy nghiêm mặt lại dặn con rối.
Ngài Wood chớp chớp mắt lia lịa khiến cho Lucy giật mình.
— Trời! Nó thốt lên.
Lucy chưa hề động chạm gì tới những sợi dây điều khiển con rối. Một cảm giác lo sợ bắt đầu xâm chiếm toàn bộ cơ thế nó. “Lẽ ra mình không nên tiếp tục tham gia buổi lễ này thì hơn. – Nó vừa nghĩ vừa nhìn chằm chằm vào mặt ngài Wood để chờ đợi những cái chớp mắt nữa. – Hay là mình phịa bừa ra lý do là mình bị ốm nên không thể biểu diễn được?”
— Em thấy hồi hộp lắm phải không? – Chợt có tiếng ai đó thầm thì bên tai nó.
— Hả?
Lúc đầu, nó cứ tưởng là ngài Wood nói. Nhưng khi định thần lại, nó hiểu ngay ra rằng đó là tiếng bà Stanley, bà giáo dạy nhạc.
— Vâng, em thấy hơi hồi hộp. – Nó thú thật, mặt đỏ ửng lên.
— Em cứ bước ra như một đội trưởng ấy, em sẽ thấy tự tin hơn. – Bà Stanley vừa thì thầm vừa bám chặt vào vai Lucy.
Bà giáo Stanley là một phụ nữ to béo với một bộ cằm núng nính che gần hết cả cái cổ tròn lẳn mập ú nhô ra trên đôi vai. Mái tóc đen bồng bềnh ngang vai càng làm cho đôi môi tô son đỏ chót của bà càng thêm nổi bật. Hôm nay bà mặc một bộ váy dài và rộng như cái nơm úp cá, trên đó in đủ các loại hoa xanh đỏ.
— Ta bắt đầu đi, đến lúc rồi đấy! – Bà vừa nói vừa vỗ nhẹ vào vai Lucy như động viên con bé.
Bà Stanley bước ra sân khấu, ánh đèn chiếu làm bà phải nháy mắt liên tục vì chói. Sau khi có mấy lời gọi là thủ tục khai mạc buổi lễ, bà giới thiệu tiết mục biểu diễn của cặp Lucy và ngài Wood.
“Mình phải ra thật rồi sao? – Lucy thầm nghĩ. – Liệu mình có đủ sức để làm được việc đó không?”.Tim nó bắt đầu đập loạn lên đến nỗi nó chẳng còn nghe thấy bà Stanley nói gì nữa. Một tràng pháo tay nổi lên khi nó cầm ngài Wood ra đứng trước micro.
Bà Stanley bắt đầu rút lui vào phía cánh gà. Trước khi mất hút, bà còn ngoái lại cười với Lucy và nháy mắt động viên nó.
Lucy đứng ì ra, ánh đèn chiếu làm nó chói lòa cả mắt. Nó chợt cảm thấy như có một cục bông to tướng ở trong miệng. Liệu nó có đủ can đảm nói lên được một lời nào không?
Người ta mang cho nó một cái ghế gấp. Nó ngồi lên đó và đặt ngài Wood lên trên hai đầu gối. Tuy nhiên, vì chiếc micro được để quá cao nên nó buộc phải đứng dậy, kẹp ngài Wood vào tay rồi cố gắng hạ thấp chiếc micro xuống.
— Có vấn đề gì thế em? – Bà Stanley lo lắng hỏi vội vàng chạy ra giúp đỡ nó.
Nhưng khi bà Stanley chưa kịp chạy tới sân khấu thì ngài Wood đã nhanh nhẩu nghiêng người về phía trước micro:
— Trông có vẻ nhiều hoa thật dấy, nhưng rõ ràng chúng đều không phải là những đóa hoa hồng thực sự! – Ngài Wood vừa nói những lời độc địa vừa nhìn vào tấm váy lùng bùng của bà Stanley.
— Cái gì thế?
Bà giáo dạy nhạc ngạc nhiên, đứng sững lại.
— Cái đầu của bà làm tôi nhớ lại một cái mụn cơm mà tôi đã bóc đi! – Con rối gạt tay đánh bộp một cái vào người đàn bà to béo khiến bà kinh ngạc há hốc mồm ra.
— Lucy!
— Nếu bây giờ đếm số cằm trên khuôn mặt bà, thì liệu người ra có thế đoán được tuổi tác của bà không?
Trong phòng cũng có lác đác một vài tiếng cười rúc rích. Nhưng nhiều nhất vẫn là những tiếng rì rầm phẫn nộ.
— Lucy, đủ rồi đấy! – Bà Stanley quát lên, tiếng nói giận dữ của bà bị khuếch đại gấp bội lần bởi cái micro.
— Nếu nói là đủ, thì như vậy sẽ là quá thừa thãi rồi đấy! – Ngài Wood tiếp tục nhạo báng – Nếu nặng thêm vài ký nữa, thì chắc chắn bà sẽ chẳng thể chui vào được bất cứ một căn hộ nào đâu, người đẹp ạ.
— Lucy, thật quá thể đáng rồi đấy! Cô yêu cầu em phải xin lỗi cô ngay bây giờ! – Bà Stanley mặt đỏ tía tai quát ầm lên. Lúc này bà chẳng cần biết cái micro có tác dụng gì nữa.
— Nhưng… nhưng… thưa cô, đó… đó không phải là em! – Lucy ấp úng cãi lại. Không phải em đã nói những cái lời mất dạy ấy!
— Cô yêu cầu em phải xin lỗi cô ngay! Phải xin lỗi cô và xin lỗi cả khán giả nữa! – Bà Stanley yêu cầu cô học sinh tội nghiệp. Con rối lại nhoài người về phía micro rồi rống lên:
— Hãy xin lỗi về điều đó đi!
Con rối ngửa cổ ra sau rồi há hốc mồm ra. Từ trong đó chợt có một chất gì đó màu xanh vừa lỏng vừa nhớt chảy ra ngoài trông đến tởm.
— Kinh quá! – Có ai đó kêu lên.
Trông cái chất lỏng đó chẳng khác nào nước xúp đậu Hà Lan. Những tiếng kêu kinh tởm càng dội lên khi cái nước màu xanh ấy bắt đầu chảy tràn xuống chiếc áo sơ mi của con rối.
— Thật là khốn nạn!
— Đúng là không thể nào ngửi được!
Lucy đứng ngây ra sợ hãi và sửng sốt trước cái chất bẩn thỉu chảy ra từ cái miệng đang ngoạc ra của ngài Wood.
Cái mùi hôi hám được tạo thành từ đủ các lọa thực phẩm như sữa tươi, trứng thiu, thịt ôi và cả cao su cháy… bắt đầu xộc ra khắp phòng. Lucy không nhìn rõ khán bởi ánh đèn sân khấu. Tuy nhiên, nó vẫn đủ khả năng mà nghe rất rõ những tiếng la ó phẫn nộ và tức giận của họ. Bất chợt, nó cảm thấy có ai đó vừa đẩy mạnh nó từ phía sau. Thì ra người ta đã đuổi nó khỏi sân khấu, ra khỏi ánh đèn sáng trưng của buổi biểu diễn.
Cho tới lúc vào tới cánh gà rồi, nó mới nhận ra người vừa đẩy nó là bà Stanley.
— Lucy, tôi không hiểu vì sao và như thế nào mà em lại đi làm một cái việc như vậy. – Bà Stanley nói trong cơn giận điên người. – Tôi lưu ý em rằng nếu không cẩn thận em sẽ bị đuổi học đấy.