Số lần đọc/download: 1403 / 9
Cập nhật: 2015-11-24 21:39:04 +0700
Chương 17
B
a ngày sau, Tây Môn Sóc được mang ra khỏi địa lao. Hắn cũng không hỏi gì, chỉ im lặng đi theo môn đồ Diêm Vương môn. Dù sao hắn không biết Hổ Nhi bị nhốt ở đâu, giờ chỉ có thể tùy thời mà hành động.
Hắn bị đưa thẳng đến đại đường của Diêm Vương môn.
Nhưng hắn không ngờ ở chỗ này mình sẽ nhìn thấy một người.
“Cha!” Tây Môn Sóc vừa thấy phụ thân, lập tức gọi.
“Sóc nhi!” Tây Môn Kiếm Sơn đã lâu không gặp đứa con trai duy nhất, muốn tiến lên ôm con lại bị Độc hậu ở sau dùng roi ngăn lại.
“Lão nhân, đừng quên chuyện ông đáp ứng!” Độc hậu vạn lần không nghĩ tới Tây Môn Kiếm Sơn thế nhưng đơn thương độc mã đến Diêm Vương môn. Lão nhân này vẫn còn mặt mũi xuất hiện ở trước mặt của ả! Ả sẽ không thèm khách khí, đem ân oán năm đó giải quyết sạch sẽ.
“Cha, cha đáp ứng Độc hậu chuyện gì?” Tây Môn Sóc nhíu mày, hy vọng cha đừng làm ra cái việc ngốc gì.
“Đứa nhỏ này. Con đừng có lo.” Tây Môn Kiếm Sơn tuy rằng trải qua năm tháng gió sương, nhưng mạnh khỏe như cũ, có thể nhìn ra được lúc trẻ ông ta cũng vô cùng phóng khoáng. “Năm đó là ta nợ Tĩnh Lưu, ta sống đến từng tuổi này, đối với mẫu thân con cũng hết lòng quan tâm giúp đỡ, nhưng đối với Tĩnh Lưu, ta vẫn là làm thiệt thòi ….
“Cha … Rốt cuộc sự việc là thế nào?” Tây Môn Sóc đến bây giờ vẫn không hiểu nổi ân oán giữa bọn họ
“Hừ! Năm đó ta cùng cha ngươi quen nhau, vì ta bị Quảng Ngọc Anh hãm hại, ăn phải cổ độc, khiến cho bộ mặt bị hủy hoại, cha ngươi nhẫn tâm bỏ ta mà đi, cùng Quảng Ngọc Anh kết làm vợ chồng, nhục này muốn ta thế nào chịu đựng hả?” Độc hậu vừa nhớ đến thật tình năm đó đều bị chà đạp, vẫn là không ngăn được kích động.
“Hãm hại?” Vẻ mặt Tây Môn Kiếm Sơn kinh ngạc. “Năm đó không phải nàng luyện công phu tà phái, mới bị tẩu hỏa nhập ma sao? Ngọc Anh mang theo lời nàng nhắn, nói nàng muốn ta rời đi …”
Độc hậu vừa nghe, tức giận vung chưởng hướng trên mặt ông ta mà tát một cái. “Tây Môn Kiếm Sơn, đến bây giờ ông còn muốn vì mình mà chối tội!”
“Bà ….. ” Tây Môn Sóc thấy thế không khỏi tức giận, tiến lên muốn đấu cùng Độc hậu, lại bị phụ thân ngăn lại.
“Không sao, đây là ta nợ nàng.” Tây Môn Kiếm Sơn lắc đầu, lúc này mới tỉnh ngộ ra. “Hôm nay rốt cuộc ta đã hiểu, thì ra ngàn vạn lần sai đều từ ở trên người ta….. Tĩnh Lưu, ta biết ta rất xin lỗi nàng, hôm nay ta đã tới đây một mình xin tạ tội, nàng có thể thả cho con ta đi được không?”
“Mơ tưởng!” Độc hậu cười nhạt một tiếng. “Hôm nay ông sẽ chờ mà coi con ông thành thân cùng nữ nhi của ta, ta muốn tiếc nuối của ta, từ con ông đến bù lại.”
“Tĩnh Lưu……”
“Đưa công chúa mời vào. “Độc hậu ra lệnh một tiếng, sai người đi gọi công chúa.
Trong chốc lát, Diêm Vương Tiếu Tinh chậm rãi đi vào đại đường, mà sau gót nàng còn có nữ tử cúi đầu mặt che lụa mỏng.
“Mẫu thân.” Diêm Vương Tiếu Tinh trước hướng mẫu thân tỏ tấm lòng. “Chúng ta khó được nhìn thấy nhiều người đến đây như vậy, nói vậy vị này chính là Tây Môn trang chủ.”
“Con gái, mẹ con tìm chồng cho con, con mau tới đây nhìn đi.” Độc hậu vừa thấy nữ nhi đến, vẻ mặt lập tức trở nên hiền hậu.
Diêm Vương Tiếu Tinh ngay cả liếc xem Tây Môn Sóc một cái đều không, ngược lại dựa vào người Độc hậu, nàng đang nghiêng một bên bên tai nói nhỏ.
Nghe vậy, Độc hậu mày nhíu chặt, vẻ mặt hồ nghi nhìn nàng.
“Mẫu thân, mẹ nói như vậy được không?” Diêm Vương Tiếu Tinh hiếm khi cười tươi, xinh đẹp không vật nào sánh được.
“Này… Vì sao lại phí công như vậy? Chỉ cần con gật đầu, Tây Môn Sóc sẽ trở thành vị hôn phu của con.'' Độc hậu không thực đồng ý lắm.
“Mẫu thân, mẹ hiểu nỗi đau, cho nên không muốn nỗi đau bị thương tổn, nhưng nếu trong lòng hắn vẫn nhớ thương một nữ nhân khác, đối con mà nói không phải là một sự tổn thương ư?”
“Này……” Độc hậu do dự.
“Mẫu thân, nếu Tây Môn trang chủ bằng lòng bù đắp cho mẹ, oan có đầu nợ có chủ, con cũng là khiến bọn họ trả giá một chút, sẽ không để bọn họ tốt hơn đâu.” Diêm Vương Tiếu Tinh con ngươi cười cong lên, nói ra lời nói làm người ta không rét mà run.
“Được rồi.” Độc hậu cuối cùng vẫn là chiều nữ nhi. “Ta lập tức nhìn xem hôm nay Tây Môn Sóc lựa chọn như thế nào.” Ả phẩy tay áo một cái, liền tùy cho nữ nhi đảm đương mọi việc.
“Hổ Nhi đâu?” Tây Môn Sóc thấy Diêm Vương Tiếu Tinh đã xuất hiện, nhưng không thấy Hổ Nhi, liền sốt ruột hỏi.
Thân mình nữ tử khẽ run rẩy, làm tỳ nữ đi phía sau phải đỡ lấy.
Nàng biết rõ toàn thân run run, nếu không phải có tỳ nữ bên trái phải đỡ lấy nàng, chỉ sợ nàng đã không còn mặt mũi đứng ở đây.
Nữ tử được lụa mỏng che kín khuôn mặt đúng là Hổ Nhi.
Nàng không dám ngẩng đầu, nhưng mắt vẫn vụng trộm nâng lên, xuyên qua lụa mỏng nhìn về phía Tây Môn Sóc.
Thấy hắn cũng không có mang bộ dáng bị thương, nàng mới thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Diêm Vương Tiếu Tinh không có lừa nàng. Công chúa giúp nàng giải độc, còn cam đoan Tây Môn Sóc sẽ không bị một thương tổn nào. Diêm Vương Tiếu Tinh giúp nàng giải thúc giục tình cổ trong cơ thể, nàng phải trả giá một chút. Cái giá phải trả chính là ….. Nàng cắn môi, hai mắt nhắm lại.
Nàng không biết chút nữa lụa mỏng trên đầu kéo xuống, Tây Môn Sóc thấy nàng thì phản ứng thứ nhất sẽ là gì? Nhưng nàng sợ…. Nàng sợ Tây Môn Sóc sẽ không muốn gặp lại nàng nữa.
“Hổ Nhi?” Tây Môn Sóc không biết khi nào đã đứng ở trước mặt nàng.
Người nàng hết sức run lẩy bẩy, cũng không có sức ngẩng đầu trả lời hắn.
“Là em sao?” Hắn lại dịu dàng hỏi.
Nàng gật đầu, nhưng không có can đảm mở miệng.
“Cổ độc trên người nàng giải rồi sao?” Hắn tình nhấc mảnh lụa trên đầu nàng lên, lại bị nàng tránh né, làm cho hắn cảm thấy có gì khang khác.
“Đừng nhấc ….” Bởi vì hiện tại nàng trở nên thực xấu xí! Trong giọng nói Hổ Nhi cơ hồ mang theo tiếng khóc khẽ.
Diêm môn tinh ý cười bảo tỳ nữ, muốn tỳ nữ xốc lụa trên đầu Hổ Nhi lên. Nhất thời Hổ Nhi không biết, mặt rất nhiều sẹo xấu cùng lồi lõm cứ thế hiện ra trước mặt mọi người.
“Không cần ―” Nàng vội vàng che khuất mặt, không nghĩ để cho hắn thấy bộ dáng. Tây Môn Sóc đã tận mắt xem mặt nàng, trong nháy mắt kia lòng hắn cơ hồ đau đớn.
“Nàng rốt cuộc …Xảy ra chuyện gì?” Giọng hắn chứa đầy xúc động, rồi nắm chặt nắm đấm, quay đầu hướng Diêm Vương Tiếu Tinh gầm nhẹ, “Công chúa làm gì với nàng ấy?”
“Không phải ta đã nói, cứu nàng ta là cần phải trả giá một chút sao? Đây là cái giá mà nàng ta phải trả.”
“Cái giá có thể đến lấy từ ta, vì sao các người muốn làm vậy với nàng ấy? Nàng vô tội mà!” Tây Môn Sóc rốt cục nhịn không được tức giận, lớn tiếng gào.
“Tây Môn Sóc, ngươi chấp nhận cũng được, không nhận cũng thế, đây là trò chơi của chúng ta.” Diêm Vương Tiếu Tinh lười phải liếc mắt nhìn hắn. “Hiện tại, cho ngươi chọn giữa hai con đường, một là mang theo Hổ Nhi rời đi, hai là ngươi cùng nàng ta mỗi người đi một ngả, sau đó lấy ta làm vợ.”
“Ta đã nói ta sẽ không lấy cô!” Hắn lạnh giọng nói, sau đó xoay người nhìn Hổ Nhi. “Người ta muốn lấy chỉ có Hổ Nhi.”
“Không…… Không cần……” Hổ Nhi đã thấy bộ dáng hiện nay của mình, khuôn mặt cơ hồ bị hủy hết, hắn sao còn có thể muốn lấy nàng chứ?
“Muốn, ta muốn, ta muốn nàng a!” Tây Môn Sóc vì nàng đau lòng, mũi xót, đem nàng kéo sát vào trong lòng. ““Hổ Nhi, là ta hại nàng chịu khổ.”
“Tây Môn Sóc!” Độc hậu nhịn không được giận dữ. “Nhà ngươi ánh mắt có vấn đề ư? Nữ nhi của ta xinh đẹp như hoa mà ngươi không cần, lại muốn kết hôn với cái đứa con gái mặt mày như quỷ sao??”
“Ở trong mắt ta, các người mới là tâm như rắn rết, mặt ác như yêu ma!” Hắn gắt gao ôm lấy Hổ Nhi.
“Mặc kệ Hổ Nhi trở nên thế nào, nàng ấy vẫn mãi là Hổ Nhi của ta.”
“Nhà ngươi……”
“Mẫu thân, hắn lựa chọn rồi.” Diêm Vương Tiếu Tinh khóe miệng để lộ ra nụ cười, thừa dịp mẫu thân còn chưa thay đổi tâm ý, nàng lập tức hạ lệnh muốn bọn môn đồ lùi lại. “Để hắn đi, loại nam tử này, ta cũng không muốn để ý tới.”
“Con gái …”
“Cha, chúng ta cùng đi thôi!” Tây Môn Sóc nói với phụ thân Tây Môn Kiếm Sơn lắc đầu.
“Con trai, cha đã tự nguyện ở lại Diêm Vương môn, ta muốn dùng cuộc đời còn lại mà trả, con đi mau đi, Tây Môn sơn trang liền giao cho con.”
“Cha!” Hắn nhíu mày kêu lớn. “Cha không đi, con vẫn sẽ trở lại cứu cha sau.”
“Không, ta ở lại nơi này, không cần phí sức đâu. Sóc nhi, cha tới giờ mới hiểu được, thì ra ta vẫn yêu Tĩnh Lưu, ta thực xin lỗi mẹ con… Càng thực xin lỗi con …. Nhưng con phải hiểu, cha yêu con.” Tây Môn Kiếm Sơn vẫn đứng yên chỗ cũ, vẫy tay muốn bọn họ mau rời đi. ''Đừng bước vào Diêm Vương môn nữa.”
“Cha!”
Tây Môn Sóc ôm Hổ Nhi, nghĩ muốn tiến lên cùng phụ thân rời khỏi, nhưng bọn môn đồ lập tức ngăn lại, hắn chỉ có thể cách tường người, cuối cùng liếc mắt nhìn phụ thân một cái, sau đó mang theo Hổ Nhi rời đi.
Rời đi khỏi Diêm Vương môn xong, Tây Môn Sóc một câu cũng không nói. Hổ Nhi vẫn như cũ đeo mặt nạ lụa mỏng, che lấp khuôn mặt xấu xí.