Số lần đọc/download: 2348 / 34
Cập nhật: 2016-06-24 17:38:12 +0700
Chương 16
“C
ó vẻ cậu đã làm mất áo khoác thì phải.” Temple uống cạn ly champagne thứ ba, lấy thêm một ly đầy nữa từ khay của người hầu vừa bước qua, lờ đi bạn đồng hành không mong muốn của mình. Thay vào đó, anh quan sát đám đông những kẻ đang say sưa xoay tròn và quay đều trên sàn khiêu vũ, niềm phấn khích của họ tăng lên thành cơn sốt khi rượu càng lúc càng ngấm.
“Có vẻ cậu cũng vừa đánh mất cả bạn đồng hành của mình,” Chase thêm vào. Temple lại tiếp tục uống. “Tôi tưởng cậu không đến đây.”
“Tôi e là mình không phải một ảo giác.” “Tôi đã nói cậu hãy tránh xa các vấn đề của tôi rồi mà.”
Đôi mắt Chase mở to phía sau lớp mặt nạ của chiếc áo domino giống hệt Temple. “Tôi được mời.” “Những lời mời chưa bao giờ ngăn được cậu không tránh mặt trong các sự kiện như thế này trước đó. Cậu đang làm cái quái gì ở đây thế?”
“Tôi không thể yên lòng mà bỏ lỡ khoảnh khắc huy hoàng của cậu.” Temple quay mặt đi, hướng ánh nhìn của mình trở lại phòng lớn. “Nếu thấy cậu ở cùng tôi, mọi người sẽ nghi ngờ đấy.”
Chase nhún một bên vai. “Chúng ta đang đeo mặt nạ. Và ngoài ra, chỉ trong vài phút nữa, cậu sẽ chẳng thể gây ra vụ tai tiếng như thế đâu. Đêm nay là đêm quyết định, không phải sao? Công tước của Lamont trở lại?” Lẽ ra mọi chuyện nên diễn ra như vậy. Nhưng bằng cách nào đó, tất cả đã trở nên xa vời, và Temple thấy chính mình xuất hiện trong khu vườn, nhìn trân trân xuống người phụ nữ mình đã dành mười hai năm để giận dữ... nhưng lại không còn lòng dạ để báo thù.
Giá mà tất cả chỉ có thế. Giá mà anh không nhìn trân trối người phụ nữ ấy và thấy được một con người hoàn toàn khác, người anh đã dành quá nhiều sự quan tâm. Nhiều đến nỗi anh dường như không hề bận tâm đến việc cô đã để em trai mình chạy vào bóng tối và thoát thân.
Tất cả những gì anh bận tâm là cô cũng đã bỏ đi. Bởi vì anh muốn cô quay trở lại.
Anh muốn cô. Chỉ thế thôi. Lạy Chúa.
“Tôi đã nói là mình muốn cậu để tôi được yên tĩnh.” “Quả là vô cùng kịch tính,” Chase nói, từng từ thốt ra đầy vẻ giễu cợt. “Cậu biết là mình không thể tránh được tôi cả đời.”
“Tôi có thể thử.” “Có ích gì không nếu tôi xin lỗi?”
Nỗi kinh ngạc bùng lên. Lời xin lỗi từ Chase là điều hết sức hiếm hoi. “Cậu định làm thế thật sao?”
“Nói cho cậu hay là tôi không thích ý tưởng đó chút nào.” “Tôi không đặc biệt quan tâm đâu.”
Chase thở dài. “Được rồi. Tôi xin lỗi.” “Chính xác là vì chuyện gì?”
Môi Chase mím lại thành một đường mỏng. “Giờ thì cậu đúng là gã khốn đấy.” “Tôi thấy tốt nhất là nên lấy độc trị độc.”
“Tôi nên nói với cậu việc cô ta ở London.” “Đúng là cậu nên làm việc chết tiệt đó đấy. Nếu tôi biết...” anh dừng lại. Nếu biết được, anh nhất định sẽ tìm cô.
Anh lẽ ra sẽ tìm thấy cô. Sớm hơn. Lẽ ra mọi thứ có thể đã khác.
Như thế nào? “Nếu tôi biết, tôi có thể đã tránh được mớ hỗn độn này.”
“Nếu cậu biết, mớ hỗn độn này có thể trở nên tồi tệ hơn.” Anh liếc Chase một cái. “Tôi cho là cậu vừa nói xin lỗi.”
Chase cười toe toét. “Tôi vẫn đang tìm hiểu rõ ngọn ngành về nó.” Rồi nụ cười của Chase tắt dần. “Cô gái đó thế nào rồi?” Anh cho rằng Mara đã đi được nửa đường trong hành trình quay trở lại trại trẻ mồ côi, tuyệt vọng để khẳng định quyền tự do của mình. Tồi tệ hơn nữa, anh nghĩ mình không có lấy một lý do để gặp cô lần nữa, điều không nên hấp dẫn anh nhiều như những gì mà nó đã làm được. “Tôi để cô ấy đi rồi.”
Chẳng có chút ngạc nhiên nào trong ánh mắt Chase. “Tôi biết. Chắc chắn là West sẽ rất hối tiếc.” Temple đã không nhớ chút gì về anh chàng nhà báo đó. Anh đã quên sạch mọi thứ khi cô ngước nhìn anh bằng đôi mắt kỳ lạ, tuyệt đẹp và thú nhận nỗi sợ hãi vì đã dựng nên toàn bộ vở kịch này.
“Không một ai đáng phải chịu sự sỉ nhục, tôi đã lên kế hoạch.” Đặc biệt không phải là Mara.
Không phải trong tay anh. “Vì thế Công tước Sát nhân vẫn tiếp tục tồn tại.”
Anh đã bị bóng đen của tên gọi này che phủ suốt mười hai năm qua. Anh đã chứng minh được mình mạnh mẽ và quyền lực hơn toàn bộ phần còn lại của London. Anh đã tạo dựng một cơ ngơi sánh ngang với tước vị công tước mà mình sẽ không chạm đến. Và có lẽ bây giờ, khi biết rằng cô vẫn còn sống, rằng anh không phải kẻ giết người, tên gọi đó sẽ khiến anh bớt đau đớn hơn. Cô còn sống.
Lẽ ra đêm ấy, cô nên gặp anh và nói cho anh biết sự thật. Lẽ ra anh đã có thể giúp cô cũng như giữ an toàn cho cô. Lẽ ra anh đã có thể giành lấy cô cho riêng mình.
Suy nghĩ cùng những cảnh tượng đi kèm với nó cào xé ruột gan anh. Mara trong vòng tay anh, Mara trên giường của anh, Mara trên bàn của anh. Lũ trẻ với mái tóc nâu và đôi mắt kỳ lạ: một bên xanh lam, một bên xanh lục. Con của cô. Của họ.
Lạy Chúa. Anh vùi bàn tay phía bên vai lành lặn vào tóc, cố gắng xóa sạch ý nghĩ hoang dại ấy. Những ý tưởng không thể thành sự thật. Anh nhìn thẳng vào mắt Chase. “Công tước Sát nhân vẫn tồn tại.”
Vởi cái gật đầu khẽ đến mức gần như không thể nhận ra, ánh mắt Chase dừng lại trên vai Temple, bị thu hút bởi điều gì đó vừa băng qua phòng khiêu vũ. “Anh ta vẫn tồn tại ư?” Lời nói đó khiến cảm giác thiếu chắc chắn xuyên qua Temple, và anh hướng mắt theo cái nhìn của người đồng hành với mình.
Cô không bỏ đi. Mà đang đứng ở phía xa bên kia phòng khiêu vũ, nơi đầu cầu thang dẫn xuống chỗ đám đông đang say sưa, với chiếc áo khoác của anh đung đưa trên tay, cao ráo và xinh đẹp trong chiếc váy lộng lẫy, vài lọn tóc rơi khỏi mũ cô, buông xõa thật dài và khêu gợi trên làn da nhợt nhạt. Anh muốn nâng những lọn tóc đó trên tay, và lướt môi mình lên chúng.
Nhưng trước tiên... Anh tiến một bước về phía cô. “Cô ấy đang làm cái quái gì ở đây vậy?”
Chase siết chặt cánh tay để ngăn anh lại. “Chờ đã. Cô ta mới lộng lẫy làm sao!” Cô đúng là như vậy. Và còn tuyệt vời hơn thế nhiều.
Cô là của anh. Temple xoay người lại. “Cậu đã làm gì thế?”
“Tôi thề, đây không phải là những gì tôi làm. Đây là những gì chính cô ta tự làm.” Chase hướng sự chú ý trở lại với Mara, một nụ cười ngạc nhiên lóe lên. “Thành thực mà nói, tôi ước sao đó là những gì mình đã làm. Cô ta sẽ khiến mọi thứ thay đổi.” “Tôi không muốn cô ấy thay đổi bất cứ điều gì.”
“Tôi không nghĩ là cậu có thể ngăn cô ta lại.” Tiếng nhạc bỗng ngừng bặt, và ánh mắt Temple hướng tới vị trí của chiếc đồng hồ khổng lồ nằm một bên phòng khiêu vũ. Giờ đang là nửa đêm. Công tước Phu nhân của Leighton đang tiến thẳng về phía Mara, chẳng nghi ngờ gì là để hướng dẫn những người tham dự dạ tiệc tháo bỏ lớp mặt nạ của họ. Mara gặp cô ấy ở giữa chừng, thì thầm vào tai công tước phu nhân và khiến cô ấy dừng phắt lại.
Công tước Phu nhân của Leighton lùi bước với thái độ ngạc nhiên, và đang đưa ra câu hỏi. Mara trả lời, rồi công tước phu nhân lại hỏi tiếp một câu khác với vẻ hết sức nghiêm trọng lẫn choáng váng. Toàn bộ London đều đang quan sát cuộc trao đổi đó. Cuối cùng, vị chủ nhà gật đầu đầy hài lòng khi quay mặt về phía đám đông với nụ cười nở trên môi. Và Temple biết điều gì đang xảy ra.
“Cô ta chỉ có thể là người phụ nữ mạnh mẽ nhất mà tôi từng biết,” Chase nói với vẻ hết sức ngưỡng mộ. “Tôi đã nói với cô ấy rằng tôi không muốn cô ấy làm như vậy. Tôi đã nói với cô ấy rằng tôi sẽ không báo thù nữa,” Temple nói với vẻ đầy giận dữ. Vả cả ngạc nhiên.
“Có vẻ cô ta nghe không rõ.” Temple không trả lời. Anh còn quá bận rộn tháo chiếc mặt nạ của chính mình rồi chen vào giữa đám đông, biết rõ mình đang ở cách cô quá xa.
Biết rằng mình không thể ngăn cô lại. “Thưa các quý ông, quý bà!” Công tước phu nhân nói to với toàn thể mọi người bên dưới khi cô ấy nắm tay chồng mình và bắt đầu các nghi thức. “Như các vị đã biết, tôi là người hâm mộ cuồng nhiệt đối với những vụ tai tiếng!”
Cả căn phòng cười vang, phấn khích trước sự kiện lạ lùng đó, còn Temple tiếp tục di chuyển, tuyệt vọng muốn đến được chỗ Mara. Để ngăn cô làm những việc khinh suất. “Cuối cùng thì,” công tước phu nhân tiếp tục, “tôi đã được đảm bảo là sẽ có một thông báo thực sự tai tiếng trong đêm nay! Trước khi chúng ta tháo mặt nạ…” Cô ấy dừng lại, chẳng nghi ngờ gì là đang hết sức hào hứng trước vẻ phấn khích của mọi người, rồi vẫy tay về phía Mara. “Tôi xin giới thiệu... một vị khách mà mình không hề biết chút nào về danh tính của cô ấy!”
Temple cố gắng tăng tốc, nhung dường như toàn bộ London đang có mặt trong căn phòng này, và không một ai muốn bỏ qua khoảnh khắc một vụ tai tiếng đầy hứa hẹn sắp được tiết lộ. Anh túm lấy người phụ nữ đang chắn mất lối đi của mình bằng bên cánh tay lành lặn và lờ đi tiếng ré đầy sửng sốt của cô ta. Người đồng hành của cô ta quay sang anh, quát tháo om sòm, nhưng Temple đã bước về phía trước, để lại lời thì thầm về Công tước Sát nhân vang vọng ở phía sau.
Tốt thôi. Có lẽ mọi người sẽ tránh xa anh khi nhận ra điều chết tiệt đó. Mara tiến lên phía trước rồi cất lời, giọng cô rõ ràng và mạnh mẽ. “Suốt bấy lâu nay, tôi đã giấu kín mình khỏi các vị. Suốt bấy lâu nay, tôi đã để các vị nghĩ rằng mình đã chết. Suốt bấy lâu nay, tôi đã khiến các vị đổ lỗi cho một người vô tội.”
Đồng hồ bắt đầu điểm hồi chuông lúc nửa đêm, và Temple cũng di chuyển nhanh hơn. Đừng làm vậy, đó là điều anh muốn ở cô. Đừng làm thế với chính em.
“Từ lâu, tôi đã để các vị tin rằng William Harrow, Công tước của Lamont, là một kẻ giết người.” Anh dừng lại trước lời nói ấy, trước âm thanh của tên mình cùng tước vị của mình thoát ra trên môi cô, trước những tiếng hổn hển và kinh ngạc xuyên qua đám đông khán giả và vang lên như tiếng sấm,
Tuy vậy, chuông đồng hồ vẫn ngân vang. Cô đưa tay lên chiếc mặt nạ rồi tháo nút thắt sợi ruy băng phía sau. Kết thúc lời thông báo của mình. “Nhưng các vị thấy đấy, anh ấy không giết người. Vì tôi vẫn còn sống.”
Anh không thể đến được chỗ cô. Cô bỏ mặt nạ ra và nhún gối cúi chào Công tước Phu nhân của Leighton. “Thưa phu nhân, thứ lỗi cho tôi vì đã không giới thiệu bản thân mình. Tôi là Mara Lowe, con gái của Marcus Lowe. Chị gái của Christopher Lowe. Người được nghĩ là đã chết suốt mười hai năm qua.”
Tại sao cô lại làm điều đó? Cô bắt gặp ánh mắt anh trong đám đông. Nhìn thấy anh.
Cô luôn luôn không nhìn anh ư? “Tôi chưa chết. Chưa bao giờ chết,” cô nói, nỗi buồn đong đầy trong đôi mắt. “Thật ra tôi mới chính là nhân vật phản diện trong vở kịch này.”
Tiếng chuông báo hiệu thời khắc cuối cùng của nửa đêm vang vọng trong không gian im lặng sau thông báo của cô; thế rồi, như thể được giải phóng, đám đông liền di chuyển, vỡ òa trong niềm phấn khích, tai tiếng và điên cuồng. Cô xoay người bỏ chạy, anh không thể đến được chỗ cô.
Các câu chuyện ngồi lê đôi mách và những lời phán xét bùng nổ xung quanh anh. Anh nghe thấy chúng ngắt quãng trong không gian hỗn độn. “Cô ta đã hủy hoại anh ấy...”
“Sao cô ta dám làm vậy chứ!” “Lợi dụng người của chúng ta!”
“Hủy hoại người của chúng ta!” Đó là... những gì anh từng nghĩ mình muốn dành cho cô. Những gì anh từng ước ao giữa đêm hôm khuya khoắt trên đường phố bên ngoài căn nhà của mình rất nhiều đêm về trước. Trước khi anh nhận ra rằng hủy hoại cô là điều cuối cùng mà anh muốn. Trước khi anh nhận ra rằng mình muốn cô. Rằng anh yêu cô.
“Người đàn ông đáng thương đó...” “Tôi luôn luôn nói rằng anh ta quá cao quý để có thể gây ra bất kỳ chuyện gì như vậy.”
“Tôi đồng ý, và anh ta cũng vô cùng điển trai...” “Còn người phụ nữ đó!”
“Quỷ tha ma bắt cô ta đi.” “Cô ta sẽ không bao giờ có thể lộ diện một lần nữa.”
Cô đã hủy hoại chính mình. Vì anh. Chỉ đến bây giờ, khi đã có được nó, đã nghe thấy vẻ ghê tởm trong giọng nói của họ, anh mới thấy vô cùng căm ghét nó. Căm ghét họ. Và anh bỗng có một mong muốn mãnh liệt là chiến đấu với toàn bộ căn phòng này.
Anh sẽ chiến đấu với toàn thể Anh quốc vì cô, nếu buộc phải làm thế. Một bàn tay đặt lên vai anh. “Đức ngài,” anh quay sang đối mặt với một người đàn ông mình không quen biết, vô cùng lịch sự và mang vẻ vương giả. Ghét tước vị thốt ra trên môi anh ta. “Tôi luôn nói rằng anh không làm điều đó. Hãy chơi với chúng tôi một ván, được chứ?” Anh ta vừa chỉ vào nhóm đàn ông xung quanh vừa gật đầu về phía phòng chơi bài bên ngoài phòng khiêu vũ.
Đây chính là... mục tiêu mà anh mong muốn. Được chấp nhận.
Được ân xá. Như cô đã hứa.
Như thể chưa từng có bất cứ điều gì trong số đó xảy ra. Công tước Sát nhân không còn nữa.
Nhưng cô cũng chẳng còn ở đây. Và đó là điều hết sức sai lầm. Anh bỏ lại tước vị của mình. Quá khứ của mình. Và cả điều duy nhất mình hằng mong muốn.
Để đi tìm thứ duy nhất mình cần. ~*~
Lẽ ra cô nên rời đi ngay lập tức. Anh bị mắc kẹt trong phòng khiêu vũ cùng toàn thể London với hy vọng hòa giải, và lẽ ra cô có thể chạy nhanh hơn anh. Cô đã có ý định như vậy. Nhưng cô chẳng thể chịu đựng nổi ý nghĩ không bao giờ gặp lại anh lần nữa.
Và vì vậy, cô đứng trong bóng tối bên ngoài ngôi nhà của anh ở Temple Bar, hòa mình vào đêm đen, hứa với chính mình rằng cô sẽ chỉ nhìn anh từ xa. Rằng cô sẽ không tiếp cận anh. Rằng cô sẽ rời xa anh. Chuộc tội với anh.
Cô đã trao cho anh tất cả những gì mình có thể. Cô đã yêu anh.
Và rằng, chỉ một cái nhìn thoáng qua ngắn ngủi dành cho anh trong đêm tối, trên con đường lấp lánh đá cuội, là đủ. Nhưng không phải vậy.
Cỗ xe ngựa của anh lóc cóc lao đi trên đường phố với tốc độ chóng mặt, và anh nhảy khỏi xe trước khi nó dừng hẳn, nói to chỉ dẫn với người đánh xe. “Đến thẳng Thiên Thần. Nói với họ những gì vừa xảy ra. Và tìm cô ấy.” Cỗ xe ngựa mất hút trước khi anh bước vào nhà, và cô nín thở trong bóng tối, tự hứa với bản thân rằng mình sẽ không lên tiếng. Sẽ khắc sâu vào tâm trí hình dáng và từng đường nét của anh. Cái cách mái tóc anh xõa xuống thành những lọn rối tung trên trán. Cái cách toàn bộ cơ thể anh cử động lúc anh xoay chìa khóa và mở cửa. Nhưng anh không bước vào trong; thay vào đó, anh đứng bất động. Và quay sang đối mặt với cô, nhìn chăm chú vào bóng tối.
Anh không thể thấy cô. Cô biết rõ điều đó. Tuy vậy, dường như anh vẫn nhận ra cô đang ở đây. Anh liền bước ra đường. “Ra đây đi!” Cô không thể từ chối anh. Dứt khoát không thể. Cô liền bước ra ánh sáng.
Anh thở phào một hơi, thì thầm tên cô trong giá lạnh. “Mara!” Cô lắc đầu. “Em không định đến đây. Đáng ra em không nên đến.”
Anh tiến về phía cô một lần nữa. “Tại sao em làm thế?” Để trả cho anh cuộc sống của anh. Tất cả những gì anh muốn.
Cô ghét những lời đó mặc dù chúng là sự thật. Cô ghét chúng vì chúng đại diện cho những gì cô không có. Sự hoàn mỹ. Vì vậy, cô quyết định nói, “Đã đến lúc rồi.”
Rồi anh đã ở ngay trước mặt cô, cao ráo, to lớn và đầy hấp dẫn. Cô nhắm mắt lại khi anh giơ bên tay lành lặn lên khuôn mặt cô và lướt những ngón tay trên má cô. “Vào trong đi!” anh thì thầm.
Lời mời đó quá cám dỗ để có thể từ chối. Khi cánh cửa đóng lại sau lưng họ và cô đã ở ngay chân cầu thang, anh lại nói, “Lần cuối cùng ở đây, em đã đánh thuốc mê tôi.”
Quãng thời gian trước đó. Khi cô nghĩ rằng mình có thể thực hiện một sự sắp đặt ngu ngốc mà không để lại hậu quả. Khi cô nghĩ rằng mình có thể trải qua nhiều tuần bên anh mà không cho anh biết. Để chăm sóc anh. “Lần cuối cùng em ở đây, anh đã làm em sợ hãi.” Anh bắt đầu bước lên cầu thang dẫn vào thư viện nơi cô đã khiến anh bất tỉnh. “Bây giờ em có sợ hãi không?”
Có. “Khi không mang theo cồn thuốc phiện, em không nghĩ câu hỏi đó thích hợp.”
Anh dừng bước. Quay lại để nhìn xuống cô. “Nó hoàn toàn thích hợp.” “Anh muốn làm em sợ hãi ư?”
“Không.” Câu trả lời kiên quyết và trung thực đến nỗi cô không thể ngăn nổi chính mình. Cô liền bước theo anh lên cầu thang, tựa hồ bị anh buộc đây. Anh không dừng lại ở thư viện, mà thay vì thế, leo lên các bậc thang tiếp theo để bước vào bóng tối. Cô ngập ngừng dừng chân, giật mình bởi cảm giác mãnh liệt rằng nếu cô theo anh, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Và suy nghĩ ấy lập tức bị đập tan trước nhận thức sâu sắc là cô chẳng hề quan tâm. Hay nói đúng hơn, cô có lẽ cũng muốn điều đó xảy ra.
Làm thế nào người đàn ông này lại có thể điều khiển được cô nhanh đến vậy? Làm thế nào cô lại thay đổi suy nghĩ về việc xem anh như kẻ thù thành điều gì đó vô cùng đáng ngại chỉ trong vài tuần ngắn ngủi? Làm thế nào cô lại yêu anh đến thế?
Cô không thể ngăn được chính mình. Cô bước theo anh vào bóng tối. Đến nơi mình không hề biết. Khi tới đầu cầu thang, anh thắp một cây nến rồi tiến đến cánh cửa gỗ gụ khổng lồ. Cô thực sự nên nói chuyện với anh. “Em nghĩ rằng tốt nhất mình nên nói chuyện với nhà báo của anh,” cô bắt đầu lên tiếng. “Kể cho anh ta nghe toàn bộ, mọi chuyện... như thỏa thuận của chúng ta... sau đó... để anh sống trong yên ổn và nhận được sự ân xá. Thực tế thì,” cô lắp bắp, “em thực sự nên rời khỏi đây ngay bây giờ. Em không thuộc về nơi này.”
Anh nắm lấy tay nắm cửa và quay sang đối mặt với cô, ánh sáng từ ngọn nến lấp lánh trên khuôn mặt điển trai. “Em sẽ không đi đâu hết cho đến khi chúng ta nói xong chuyện.” Anh mở cửa và để cô bước vào trong trước mình. Cô lập tức dừng lại khi đã ở bên trong căn phòng. “Đây là phòng ngủ.”
Anh đặt cây nến xuống. “Đúng là như vậy.” Đó quả là một phòng ngủ vô cùng nam tính, với lớp gỗ sồi dán tường nặng trịch sẫm màu, cùng sách ở khắp mọi nơi, chất đống cả trên mặt bàn lẫn một trong những chiếc ghế trước lò sưởi, các giá sách được kê xung quanh những bức tranh lớn treo gần giường.
Một chiếc giường khổng lồ. “Đây là phòng ngủ của anh.” Cô nói ra điều quá hiển nhiên.
“Đúng vậy.” Dĩ nhiên, anh có một chiếc giường rất lớn. Nó hoàn toàn phù hợp với anh. Chiếc giường này có thể sánh ngang với Giường của Ware[1].
[1. Nguyên văn là “Bed of Ware”: Chiếc giường quý tộc ra đời năm 1580 và nhanh chóng nổi tiếng với diện tích “khủng” (dài 3,38 mét; rộng 3,26 mét), có thể chứa ít nhất bốn cặp vợ chồng cùng một lúc. Bed of Ware làm bằng gỗ sồi, với những họa tiết Phục hưng được cẩn khắc vô cùng tinh tế, bọc rèm dệt tinh xảo bởi những người thợ giỏi nhất. Không chỉ nổi tiếng bởi kích cỡ và giá trị nghệ thuật. Bed of Ware còn được các nhà làm phim “mượn” trong nhiều bộ phim nổi tiếng.] Cô không thể rời mắt khỏi nó, trụ giường và các thanh gỗ sồi đồ sộ tạo thành một tấm ván đầu giường hết sức nam tính, được chế tác tinh xảo, còn ga trải giường thì đầy mê hoặc, mang đến những hứa hẹn về thiên đàng ngay cả khi nó chẳng nghi ngờ gì là được dệt nên từ địa ngục.
“Chúng ta sẽ nói chuyện ở đây ư?” Những từ đó vang lên thành tiếng kêu khe khẽ. “Phải.”
Cô có thể làm được điều này. Cô đã sống một mình suốt mười hai năm qua. Cô từng phải đối mặt với những khoảnh khắc đáng sợ hơn thế này. Nhưng cô không chắc là mình có bao giờ đối mặt với bất kỳ thời điểm nào hấp dẫn hơn hay chưa. Cô quay sang anh. “Tại sao lại là ở đây?”
Anh tiến đến gần cô, để cây nến trên chiếc bàn gần đó, khuôn mặt anh chìm sâu vào bóng tối. Tim cô bắt đầu đập điên cuồng trong lồng ngực, mà đáng lẽ cô nên sợ hãi. Nhưng cô không cảm thấy như vậy. Chẳng có bất kỳ mối đe dọa nào trong hành động đó. Chỉ có hứa hẹn. “Bởi vì một khi chúng ta nói chuyện xong, anh sẽ làm tình với em.”
Lời nói thẳng thắn và trung thực xé toang mặt đất dưới chân cô, nhịp tim cô bắt đầu đập dồn dập bên tai, mạnh đến nỗi cô dám chắc anh có thể nghe thấy. “Anh ư?” cô hỏi. Anh gật đầu một cái. Vô cùng nghiêm túc. “Đúng là anh.”
Lạy Chúa. Làm thế nào một người phụ nữ biết suy nghĩ có thể chấp nhận được điều này? Anh tiếp tục, “Sau đó, anh sẽ cưới em.”
Thính giác đã hạ gục cô. “Anh không thể.”
Đó là điều không thể. Cô đã bị hủy hoại. Và anh là một công tước. Các công tước không kết hôn với những kẻ bị tai tiếng hủy hoại. “Anh có thể.”
Cô lắc đầu. “Tại sao?” “Bởi vì anh muốn thế,” anh nói đơn giản, di chuyển để nhóm lò, “Và bởi vì anh nghĩ rằng em cũng muốn như vậy.”
Anh điên mất rồi. Cô quan sát anh cúi thấp người trong ánh nến đang tỏa ra thứ ánh sáng màu cam. Prometheus ăn cắp lửa của các vị thần trên đỉnh Olympus. Anh thật phi thường.
Anh đứng lên và trượt cánh tay bị thương khỏi băng đeo trước khi kéo chiếc ghế trống đến bên cạnh lò sưởi, sau đó tháo các nút buộc màu đen của lớp vải đang giữ cố định cánh tay bị thương, rồi chìa cánh tay lành lặn của mình về phía cô. “Lại đây!” Đáng ra những từ đó nên có vẻ giống như một mệnh lệnh, nhưng nó lại là một đề nghị. Lẽ ra cô có thể từ chối.
Nhưng cô lại thấy mình không muốn thế. Cô tiến về phía chiếc ghế chất đầy sách bên trên, sẵn sàng xê dịch nó và tạo không gian cho chính mình, nhưng anh đã nắm chặt lấy tay cô. “Không phải ở đó. Ở đây cơ.”
Anh có ý muốn cô ngồi trên chiếc ghế của anh. Trong lòng anh. “Em không thể...” cô nói.
Hàm răng trắng của anh lóe sáng trong ánh lửa. “Anh sẽ không nói nữa đâu.” Cô tuyệt vọng muốn tham gia cùng anh, nhưng cô biết làm thế nào thì tốt hơn. Cô biết rằng nếu ở trong lòng anh, chạm vào anh, cô sẽ không bao giờ có thể cưỡng lại anh. Cô do dự, tuyệt vọng muốn suy nghĩ rõ ràng. “Em e là anh đang tức giận với em.”
“Đúng vậy. Khá tức giận. Thậm chí là rất tức giận.” “Tại sao vậy? Em đã làm đúng như những gì anh muốn. Em đã trả lại danh tiếng cho anh.”
Anh nhìn cô một lúc lâu, đôi mắt đen láy nhìn thấu tất cả “Mara,” anh nhẹ nhàng lên tiếng, lật lòng bàn tay cô về phía mình, lướt những ngón tay trên lớp lụa ở đó, khiến luồng hơi nóng bắn xuyên qua cô như thể cô đang hoàn toàn trần trụi. Như thể da thịt đang áp vào da thịt. “Sẽ thế nào nếu chúng ta không sống trong dư âm quá khứ? Sẽ thế nào nếu chúng ta không phải là Công tước Sát nhân và Mara Lowe?” “Đừng gọi chính mình như thế,” cô ngắt lời anh.
Anh kéo cô lại gần hơn. “Anh cho là mình không thể làm gì khác hơn. Em đã hủy hoại danh tiếng của anh.” Cô bất động. “Em nghĩ rằng anh cũng muốn danh tiếng của em bị hủy hoại.”
Anh kéo mạnh cô một lần nữa, giạng chân ra và kéo cô vào lòng mình. Đăm đăm nhìn cô bằng ánh mắt đen láy và nghiêm túc, dường như hứa hẹn mọi điều cô hằng mong muốn, giá mà cô chịu nhượng bộ trước anh. “Đúng là anh đã nghĩ thế.” Nỗi hoang mang bùng lên. “Nhưng anh đã không làm vậy?”
Anh giữ chặt cô trong cánh tay lành lặn của mình; kéo cô lại gần, áp mặt vào cô, bàn tay anh vuốt ve xuống đôi chân cô, để lại sức nóng và cảm giác bối rối cho cả hai. Cô không thể cưỡng lại việc vùi những ngón tay vào mái tóc anh, ghét việc đôi găng tay ngăn mình cảm nhận sự mềm mại ở đó. Ngăn cô chạm vào anh. Anh vùi mặt vào những đường cong mềm mại của cô, và thì thầm, “Em đã phải từ bỏ quá nhiều.”
Cô lắc đầu. “Em chỉ sửa chữa sai lầm của mình. Anh vô tội.” Anh bật cười ngay nơi lớp váy lụa của cô, âm thanh đến cùng hơi thở ấm áp khiến một cơn rùng mình vì phấn khích lan khắp cơ thể cô. “Anh không hề vô tội. Những chuyện anh đã làm...”
“Chính em đã khiến anh phải làm những điều như thế,” cô nói, yêu biết mấy cảm giác của bàn tay anh trên cơ thể mình, của khuôn mặt anh áp vào mình. Cảm giác về anh. “Không,” anh nói. “Nói dối như thế đủ rồi. Anh đã nói đủ cho cả hai chúng ta. Anh phải chịu trách nhiệm cho những chuyện mình đã làm. Rằng mình là ai và đã từng là ai.” Anh ngước lên nhìn cô. “Anh không hề được trao thưởng để làm thế.”
Tất nhiên đó không phải sự thật. “Vô lý. Anh đã...” “Anh là một gã khốn quý tộc ngạo mạn. Đêm chúng ta gặp nhau. Lần đầu tiên ư?”
Cô nghĩ đến anh, vẻ mặt trở nên rạng rỡ và khẽ nở một nụ cười thoáng qua. “Nếu đúng thì sao?” “Anh đã theo em đến phòng ngủ của em. Anh đảm bảo với em là mình đã không hề nhận ra rằng chúng ta có thể có một tình yêu dài lâu đến thế.”
Cô mỉm cười. “Em đảm bảo với anh, Đức ngài, em cũng chẳng hề nghĩ tới những điều như vậy.” “Có phải anh đã thô lỗ với em không?”
Cô lắc đầu. “Không hề.” Anh không nhìn vào mắt cô, mà nói với cơ thể cô, “Em có cho anh biết nếu anh đã thực sự làm vậy không?”
Tay cô trượt dài trên má anh, nâng khuôn mặt anh lên đối diện với mình. “Em nhận ra rằng một số người sẽ chỉ quan tâm đến bản thân trước những chuyện như thế,” cô nói, không thể che giấu vẻ ngạc nhiên trong tông giọng của mình. “Rất ít người sẽ quan tâm, xét đến đêm anh bị bỏ lại bất tỉnh và bị cho rằng phải chịu trách nhiệm về vụ giết người mà anh không hề dính líu. Một vụ giết ngươi chưa từng xảy ra.” Anh im lặng trong giây lát, suy nghĩ về những gì cô vừa nói, và cô cưỡng lại thôi thúc muốn giục anh đáp lời. Cuối cùng, anh lên tiếng, “Anh rất mừng vì điều đó đã không xảy ra.”
Anh kéo cô về phía mình một lần nữa, và cô ngã nhào vào lòng anh. Vào vòng tay anh. Lẽ ra cô nên phản đối, nhưng cả hai dường như đã trở nên mất trí, và cô thấy chính mình chẳng hề bận tâm đến điều đó. Khi cánh tay anh vòng quanh cơ thể cô, cô không thể ngăn mình cất lời, “Em chẳng hiểu tại sao anh lại có thể trút bỏ mọi hận thù.”
Anh trượt bàn tay vào mái tóc cô, tháo những chiếc kẹp ghim đang giữ chặt các lọn tóc. Cô cảm thấy bản năng trong mình đang phản đối hành động đó khi anh từ từ gỡ bỏ chúng. “Dù thế nào, anh cũng không hiểu tại sao em lại trao nó cho anh.” Bàn tay anh vẫn tiếp tục làm việc một cách hiệu quả trên mái tóc cô, xoa bóp da đầu cô, khiến một làn sóng phấn khích tràn qua cô khi những lọn tóc buông xõa xuống bờ vai.
Có lẽ chính sự âu yếm đầy khoái lạc ấy đã thúc đẩy cô nói ra sự thật. “Anh trả tự do cho em, nhưng đó không phải sự tự do.” Động chạm của anh dừng phắt lại khi anh cân nhắc những lời đó rồi vừa tiếp tục vuốt ve cô vừa nói, “Như thế nghĩa là sao?”
Cô nhắm mắt lại. Dựa vào cái vuốt ve của anh. Nói một nửa sự thật. “Anh khiến em bị ràng buộc bởi những hành động của chính mình. Bởi những điều em đã gây ra cho anh.” Cô ngừng lời, nhưng động chạm của anh vẫn không dừng lại, thôi thúc cô nói ra nhiều hơn. “Không chi là mười hai năm trước. Hay cái đêm Kit gặp anh trên võ đài. Hay đêm nay.” Cô thở ra một hơi thật dài, ghét cảm giác bị tội lỗi giày vò vì những gì mình đã làm đêm đó. Cô nắm lấy bàn tay bên cánh tay bị thương của anh, giữ chặt nó trong tay mình. “Đêm nay, em đã phản bội anh, còn anh lại trả tự do cho em.” Và em yêu anh.
Và em có thể trao anh mọi điều anh muốn. Cô không nói ra điều đó. Chẳng thể nói.
Lo sợ những gì sẽ xảy đến nếu mình làm thế. Lo sợ anh có thể sẽ cười nhạo cô.
Sợ anh sẽ không đáp lại. Hai mắt cô choàng mở, lập tức bắt gặp ánh nhìn nóng bỏng của anh đang tập trung vào mình. “Anh đã nghĩ cho em quá nhiều.”
“Lần cuối cùng có người nào đó nghĩ cho em là từ bao giờ vậy, Mara?”, anh hỏi, những ngón tay trượt trên da đầu cô, tìm kiếm nơi nhô lên của xương gò má, cổ và vai cô. “Lần cuối cùng có người chăm sóc cho em là khi nào? Em từng cho phép điều đó xảy ra khi nào?” Anh như bị thôi miên. Hầu như không chạm vào làn da cô, hơi thở hờ hững lướt qua cô khi thốt ra những câu hỏi ấy. Cô lắc đầu. “Còn lần cuối cùng anh cảm thấy tin tưởng một ai đó là từ khi nào vậy?”
Anh sẽ không bao giờ để ông ấy làm tổn thương em. Những lời lẽ gần như phá hủy cô trong phòng khiêu vũ tối hôm đó đang thì thầm quanh cô. Lời hứa rằng đù là mười hai năm về trước, khi còn chưa hay biết gì về cô, anh vẫn sẽ bảo vệ cô.
Sức cám dỗ của ý nghĩ đó hoàn toàn đánh gục cô. Cô lắc đầu. “Em không thể nhớ nổi nữa.”
Anh thở dài rồi kéo cô lại gần, áp môi mình lên trán và má cô, lên đường cong của quai hàm, dọc theo cổ cô tới khóe miệng. Cô quay sang anh, muốn hôn anh say đắm. Muốn giấu mình khỏi những suy nghĩ áp đảo mà anh gieo vào tâm trí cô. Muốn giấu mình khỏi anh. Trong anh.
Nhưng anh sẽ không để điều đó xảy ra. “Em từng có lần hỏi vì sao anh lại lấy cái tên Temple.”
Cô bất động, không chắc mình muốn biết sự thật bây giờ. Không chắc mình có thể đối mặt với nó. “Vâng.” “Đó là nơi anh đã ngủ vào đêm anh đến London. Sau chuyến tha hương của mình.”
Cô nhíu mày. “Em không hiểu. Anh ngủ trong một ngôi đền ư?” Anh lắc đầu. “Không. Anh ngủ ở Temple Bar.”
Cô biết địa điểm này, đó là khu đất ở rìa phía đông thành phố, nơi sinh sống và lao động vất vả của những số phận bất hạnh ở London, rồi cô nghĩ về gương mặt rạng rỡ của người đàn ông trẻ tuổi ấy, người từng đối xử với cô rất tốt và mang đến cho cô niềm vui, nghĩ tới việc anh đã ở đó, vô cùng lạc lõng. Khốn khổ. Sợ hãi. “Có phải anh đã...” cô cố tìm lời để hoàn thành nốt câu hỏi mà không xúc phạm đến anh.
Môi anh nhếch lên thành nụ cười chẳng hài hước chút nào. “Dù em đang nghĩ đến bất kỳ điều gì… câu trả lời đều là 'đúng'.” Thật là một phép lạ khi anh có thể nhìn thấu cô.
Khi anh có thể ở gần cô. Cô không hề xứng đáng với anh.
“Chuyện gì đã xảy ra sau đêm đầu tiên ấy?” cô hỏi. “Thì là đêm thứ hai và đêm thứ ba,” anh nói, đặt bàn tay điêu luyện trên những chiếc khuy cài nơi chiếc găng tay của cô, cởi món đồ cũng thành thạo hệt như khi đeo nó. “Anh đã học cách đi con đường của riêng mình.”
Khi anh kéo lớp lụa tuột khỏi những ngón tay cô, cô lập tức đặt bàn tay ấy lên cánh tay anh, cảm nhận các cơ bắp ở đó căng cứng và gồng lên dưới động chạm của mình. “Anh đã học cách chiến đấu.” Anh hướng sự chú ý sang chiếc găng còn lại. “Anh to lớn. Và mạnh mẽ. Tất cả những gì anh phải làm là quên hết các quy tắc đấu quyền mình từng học ở trường.”
Cô gật đầu. Cô cũng đã quên mọi quy tắc mình được học khi còn là đứa trẻ để có thể tồn tại một khi trốn chạy. “Chúng không còn tác dụng.” Anh nhìn vào mắt cô khi chiếc găng thứ hai trượt khỏi bàn tay cô. “Nó hiệu quả với anh. Anh đã vô cùng giận dữ, và các quy tắc của những quý ông ít nhiều cũng xoa dịu được nó. Anh đã chiến đấu trên đường phố trong suốt hai năm, tham gia bất cứ cuộc đấu nào để được trả tiền.” Anh dừng lại, sau đó mỉm cười. “Cả những cuộc đấu không hề được trả.”
“Làm sao anh vào được Thiên Thần?” Anh nhíu mày. “Bourne và anh là bạn học cùng trường. Khi đánh mất tất cả mọi thứ và chẳng còn gì ngoài tước vị, cậu ta đã tận dụng may mắn của chính mình, rồi bọn anh quyết định trở thành đồng minh. Cậu ta mở bàn chơi xúc xắc. Còn anh đảm bảo những người thua cuộc phải trả tiền.” Cô ngạc nhiên trước sự chuyển hướng của các sự kiện, và anh nhận ra nó. “Em thấy không? Suy cho cùng, đó cũng chẳng phải điều gì quá danh giá.”
“Sau đấy thì sao?” cô thúc giục, tha thiết muốn biết toàn bộ câu chuyện. “Một đêm bọn anh đi quá xa. Đẩy mọi thứ quá đà. Và bị một nhóm người dồn vào tình thế chẳng dễ chịu chút nào.”
Cô có thể hình dung ra cảnh tượng ấy. “Họ có bao nhiêu người?” Anh nhún bên vai lành lặn của mình, bàn tay trượt xuống bên đùi cô, khiến cô sao nhãng. “Một tá. Có thể nhiều hơn.”
Sự chú ý của cô quay lại với anh. “Chiến đấu với anh ư?” “Cả với Bourne nữa.”
“Không thể nào.” Anh mỉm cười. “Em đặt quá ít niềm tin vào anh rồi.”
Lông mày cô nhướng lên. “Em nói sai ư?” “Không.”
“Sau đó thì sao.” “Sau đó là Chase.”
Chase bí ẩn. “Anh ta ở đó ư” “Không hẳn. Bọn anh chiến đấu lâu đến nỗi dường như trải qua một đời, và bọn chúng vẫn tiếp tục lấn át.... Anh thực sự đã nghĩ rằng bọn anh sẽ thất bại.” Anh chỉ vào vết sẹo nơi khóe mắt mình. “Anh không thể nhìn thấy gì bằng đôi mắt bê bết máu.” Thấy cô cau mày, anh lập tức ngừng lời. “Anh xin lỗi. Lẽ ra anh không nên...”
“Không,” cô nói, đưa tay lên vết sẹo hẹp màu trắng, vuốt ve nó bằng những ngón tay mình, tự hỏi anh sẽ làm gì nếu cô hôn lên đó. “Em chỉ không thích nghĩ đến việc việc anh bị tổn thương.” Anh mỉm cười, bắt lấy tay cô và đưa nó lên môi, rồi đặt một nụ hôn lên đầu ngón tay cô. “Nhưng bị đánh thuốc mê thì sao?”
Cô thấy anh mỉm cười với mình. “Đối với em, đó là chuyện hoàn toàn khác.” “Anh biết,” anh nói và cô yêu biết mấy tiếng cười trong giọng anh. “Ồ… Anh chỉ muốn nói là anh nghĩ rằng bọn anh sắp thất bại. Sau đó, một chiếc xe ngựa phi nước đại đến và một nhóm người ào ra, khi đấy, anh nghĩ rằng bọn anh đã cầm chắc cái chết,” anh nói thêm. “Nhưng họ lại chiến đấu bảo vệ bọn anh. Và anh không quan tâm họ làm việc cho ai, miễn là Bourne và anh vẫn còn sống.”
“Họ làm việc cho Chase sao?” Temple nghiêng đầu. “Đúng vậy.”
“Và sau đó anh làm việc cho anh ta?” Anh lắc đầu. “Với cậu ta. Không bao giờ là cho cậu ta. Ngay từ đầu, lời đề nghị đã được tuyên bố rất rõ ràng. Chase có ý định mở một sòng bạc, nơi sẽ thay đổi diện mạo của những trò đỏ đen trong giới quý tộc mãi mãi. Nhưng ý định ấy cần một võ sĩ. Lẫn người chơi. Bourne và anh là một sự kết hợp hoàn hảo.”
Cô thở dài một hơi. “Anh ta đã cứu anh.” “Chẳng nghi ngờ gì.” Anh dừng lại, lạc trong suy nghĩ của riêng mình. “Và chưa một lần tin anh là kẻ giết người.”
“Bởi vì anh không phải là kẻ giết người,” cô nói, lần này không có lựa chọn nào khác ngoài dựa vào anh và đặt nụ hôn lên thái dương anh. Cô không muốn dừng sự mơn trớn đó lại, và anh kéo cô lại gần. Khi cô dứt người ra khỏi anh, anh liền di chuyển để chiếm lấy môi cô. Môi anh nấn ná ở đó, giữ môi cô một lúc lâu trước khi cô đẩy anh ra. “Em muốn nghe phần còn lại của câu chuyện. Anh đã trở nên bất khả chiến bại.” Bàn tay bị thương của anh giữ chặt lấy hông cô. “Anh luôn giỏi chuyện bạo lực.”
Bàn tay cô lơ đãng di chuyển, trượt trên vòm ngực rộng và ấm áp của anh. Cô biết anh là một kiệt tác hoàn hảo: Thành quả của nhiều năm trời chiến đấu. Không chỉ để giải trí, mà còn để bảo vệ sự an toàn. “Đó là mục đích của anh.”
Cô lắc đầu. “Không,” cô nói. “Không phải.” Anh thông minh, vui tính, tốt bụng. Cũng rất điển trai. Nhưng chẳng hề bạo lực.
Anh giữ lấy cằm cô và siết chặt. “Hãy nghe anh, Mara. Em không hề khiến anh trở thành con người như vậy. Nếu không có sẵn mầm mống bạo lực trong người.... Anh sẽ chẳng bao giờ thành công. Thiên thần cũng vậy.” Cô dứt khoát không tin điều đó. “Khi một người bị ràng buộc vào một vai trò, họ sẽ gánh lấy nó. Anh bị ép buộc. Chính hoàn cảnh đã ép buộc anh.” Cô ngừng lời. “Em đã ép buộc anh.”
“Còn ai đã ép buộc em?” anh hỏi, đan những ngón tay vào tay cô, nắm lấy bàn tay cô và áp vào ngực mình, nơi cô có thể cảm nhận nhịp đập nặng nề của trái tim anh. “Ai đã đánh cắp em khỏi thế giới này?” Toàn bộ cuộc trò chuyện của họ đã dẫn tới điều này. Anh kể lại chi tiết câu chuyện của mình với sự chính xác và quả quyết, từ từ hướng cô đến khoảnh khắc này, khi đã tới lượt của cô. Khi cô có thể nói với anh toàn bộ sự thật, hoặc không nói với anh bất kỳ điều gì.
Một cách giúp cô được an toàn. Cách còn lại khiến cô lâm vào một nguy cơ khủng khiếp.
Nguy cơ trở thành của anh. Sự cám dỗ là thứ tuyệt vời và tàn độc.
Cô tập trung vào nút thắt hoàn hảo trên chiếc cà vạt của anh. “Anh có người hầu không?” “Không!”
Cô gật đầu. “Em chẳng nghĩ như vậy đâu.” Anh vươn tay và tháo nút thắt ở cổ, mở rộng nó cho đến khi để lộ vùng tam giác hoàn hảo của làn da nâu ấm áp, phủ những sợi lông sẫm màu xoăn tít.
Anh thật lộng lẫy. Đó là từ kỳ lạ để miêu tả một người đàn ông như anh: to lớn, mạnh mẽ và vô cùng hoàn hảo. Hầu hết mọi người sẽ chọn từ điển trai, hấp dẫn hay một từ gì đó tương xứng với sự nam tính thấy rõ.
Nhưng anh đúng là lỗng lẫy. Những vết sẹo, cơ bắp, và đằng sau vẻ bề ngoài là cảm giác êm ái, khiến cô không thể ngăn mình đắm chìm trong đó. Câu trả lời thốt ra thật rõ ràng. “Em đã luôn sợ hãi. Từ khi còn là một thiếu nữ. Sợ cha em, rồi đến cha anh. Sau đó, sợ bị tìm ra. Và khi nghe nói về lỗi lầm của mình, về những gì em gây ra cho anh lúc bỏ trốn, em lại sợ không ai tìm kiếm mình.” Rồi cô nhìn thẳng vào anh, vào đôi mắt đen sẫm tuyệt đẹp của anh. “Lẽ ra em nên quay trở lại ngay khi phát hiện ra anh bị buộc tội là kẻ mưu sát mình. Nhưng quân xúc xắc đã tung ra, em không biết làm thế nào để mang nó trở lại.”
Anh lắc đầu. “Anh điều hành một sòng bạc. Anh biết rõ hơn bất kỳ ai rằng lăn tròn là điều không thể thay đổi khi những quân xúc xắc bằng ngà đó rời khỏi tay một người.” “Em không biết đã có chuyện gì xảy ra với anh suốt nhiều tháng trời. Khi đến Yorkshire, mọi tin tức em được nghe đều rất mơ hồ, em thậm chí còn không biết Công tước Sát nhân là anh cho đến khi....”
Anh gật đầu. “Quá muộn” “Anh không thấy sao? Nó chẳng hề quá muộn. Không bao giờ là quá muộn. Nhưng em sợ rằng nếu mình trở về...” Cô dừng lại. Trấn an chính mình. “Cha em sẽ vô cùng tức giận. Và em vẫn còn hôn ước với cha anh. Và em sợ.”
“Khi ấy, em còn quá trẻ.” Cô nhìn vào ánh mắt đầy vẻ thấu hiểu của anh. “Em cũng không trở lại khi cha em qua đời.” Cô hiểu rõ điều này. Cô muốn quay lại. Cô biết đó là điều đúng đắn phải làm. Nhưng.... “Lúc đó, em đã quá sợ hãi.”
“Em là người can đảm nhất mà anh từng biết,” anh nói. Cô cưỡng lại những điều anh vừa gán cho mình. “Anh sai rồi. Suốt cuộc đời mình, em luôn sống trong sợ hãi vì bị kiểm soát. Sợ đánh mất chính mình và sợ trở thành một người khác. Sợ cha em. Cha anh. Kit. Và cả anh nữa.”
Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô. “Anh không muốn kiểm soát em.” “Em không biết tại sao,” cô nói.
“Bởi vì anh biết rất rõ cảm giác bị kiểm soát là như thế nào. Và anh không muốn áp đặt điều đó lên em.” “Hãy dừng lại đi,” cô nhẹ nhàng nói, “Đừng đối tốt với em như vậy.”
“Em thích sự khắc nghiệt hơn ư? Anh còn chưa dành cho em đủ sự khắc nghiệt hay sao?” Anh cử động bên dưới cô, ôm lấy khuôn mặt của cô trong tay mình. “Tại sao em làm điều đó, Mara? Tại sao lại là đêm nay?” Cô không giả vờ hiểu lầm. Anh đang hỏi tại sao cô tháo mặt nạ trước toàn thể London. Tại sao cô quay trở lại khi anh đã nói rõ ràng rằng cô không cần làm thế.
“Bởi vì em sợ con người mà mình sẽ trở thành nếu không làm như vậy.” Anh gật đầu. “Vì sao nữa?”
“Bởi vì em sợ rằng nếu em lẩn trốn, việc có ai đó tìm thấy mình cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.” “Còn lý do nào nữa không?” anh hỏi lại lần nữa.
“Bởi vì em mệt mỏi khi phải sống mãi trong bóng tối. Dù bị hủy hoại hay không, thì đêm nay, em cũng đã được bước ra ánh sáng.” Và rồi anh hôn cô, cướp lấy đôi môi cô trong sự mơn trớn kéo dài, nấn ná thật lâu, bàn tay anh trượt xuống hông cô, kéo cô vào gần hơn, để lại phía sau dấu vết của sức nóng trong từng cử chỉ vuốt ve.
Khi dứt môi mình khỏi môi cô, anh liền ép trán mình vào trán cô và nói, giọng anh quá nhỏ để có thể nghe rõ. “Vì sao nữa?” Cô nhắm mắt, yêu cái cảm giác anh đang ở rất gần mình, thầm ước cô có thể ở lại đó, trong vòng tay anh, mãi mãi. “Bởi vì anh không đáng phải chịu đựng nó.”
Anh lắc đầu. “Nhưng đó không phải là lý do.” Cô hít vào một hơi thật sâu. “Bởi vì em không muốn mất anh.”
Anh gật đầu. “Còn gì khác nữa?” Anh biết. Anh nhìn thấy sự thật đang hé mở phía sau, một vực thẳm tuyệt diệu. Tất cả những gì anh hỏi là để cô nói ra được điều đó. Để cô vượt qua nó.
Và vào giây phút này, vào đêm cuối cùng họ bên nhau, đêm duy nhất bên nhau, cô đã vượt qua, dành trọn ánh mắt cho anh, ép chặt cơ thể mình vào anh. “Bởi vì, bằng cách nào đó, trong toàn bộ chuyện này...” Cô cưỡng lại sự thật, chỉ biết rằng nếu nói ra, chúng sẽ thay đổi tất cả. Và khiến mọi thứ trở nên khó khăn hơn. “...Anh... hạnh phúc của anh... mong muốn của anh... có nghĩa là tất cả.”
Nhưng những gì cô nói trong tâm trí là: Em yêu anh. Em yêu anh. Em yêu anh Có lẽ anh đã nghe được điều đó, vì anh đã đứng dậy, rồi chỉ bằng một chuyển động khẽ khàng, anh nhấc bổng cô lên vòng tay và đưa cô đến giường của mình.