Books support us in our solitude and keep us from being a burden to ourselves.

Jeremy Collier

 
 
 
 
 
Tác giả: Dyanna John
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Chrestomany Chronicles
Dịch giả: Kim Trâm
Biên tập: Kim Tram Dang
Upload bìa: Thao Pham
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-08-21 17:14:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
hương 17.
-Làm sao cô đến được đây? – Christopher hỏi.
Nữ thần run lên vì lạnh. Cô bỏ lại tất cả đồ nữ trang vì thế trông cô rất lạ và mộc mạc.
-B..bằng cách nhớ lại– cô trả lời qua hàm răng lập cập – lời anh kể về việc phải bỏ lại một m…mạng sống l…lại. Và dĩ nhiên em có h..hai mạng nếu tính cả bức tượng vàng đó. N…nhưng không hề dễ dàng chút nào. Em đ…đi vào tường đến sáu lần quanh cái góc trong m…mình r…rồi mới v…vào đ… được. A…anh p…phải c…can đảm lắm mới đ…đi qua đi lại Chỗ Trung Gian n..nhiều như thế. R…rùng rợn. E…em s…suýt đánh rơi P…Proudfood đến h..hai lần.
-Proudfood? – Christopher hỏi.
Nữ thần xoè bàn tay nắm nắm lông trắng. Nắm lông trắng the thé phải đối và cũng bắt đầu run.
-Đó là con mèo con của em - Nữ thần nói.
Christopher nhớ lại ở Dãy Mười trời nóng đến thế nào. Cách đây không lâu có ai đó đã cất gọn chiếc khăn len mà bà Pawson đã đan cho nó vào tủ ngăn kéo đựng quần áo. Christopher bèn lục tìm.
-Em k…không thể rời được nó - Nữ thần nói vẻ van xin – Em có đem theo đây cả bình sữa cho nó. Và em đã phải đ.. đi ngay khi họ đ.. để em lại một mình sau điềm báo đó. Họ biết em đã biết. Em nghe thấy Mẹ Bàn chân Tự hào nói là họ sẽ phải t..tìm một Asheth Sống mới ngay lập tức.
Phải tìm quần áo cho cả Nữ thần nữa, hàm răng đánh lập cập của cô khiến Christopher nghĩ ra. Nó vứt chiếc khăn quàng cho Nữ thần:
-Bọc con mèo con vào cái này. Nó là do một bà phù thuỷ đan đấy, cho nên chắc có thể giữ cho nó an toàn. Làm thế nào cô tìm được Lâu đài này kia chứ?
-B…bằng cách nhìn vào từng t…thung lũng em đ…đến - Nữ thần nói – Em k….không thể nào nghĩ ra tại sao anh lại bảo là anh không có nhãn lực phù thuỷ. E..em suýt bỏ qua chỗ rách của tấm bùa. Nhưng n…nó mờ quá.
-Đó là nhãn lực phù thuỷ à? – Christopher nói, đầu óc rối bời. Nó ôm một ôm quần áo ấm vứt lên giường bên cạnh cô bé.
-Đi vào phòng tắm mà mặc cái này vào nếu không cô chết cóng mất.
Nữ thần cẩn thận đặt con mèo được bọc kín trong cái ổ quấn bằng chiếc khăn quàng xuống. Nó vẫn còn bé đến nỗi trông như một con chuột trắng. Christopher thắc mắc sao nó lại có thể sống nổi.
-Q..uần áo con trai à? - Nữ thần hỏi.
-Tôi chỉ có những thứ đó thôi – Christopher nói – Và nhanh lên. Các cô hầu gái ra vào phòng này thường xuyên. Cô sẽ phải nấp kỹ. Gabriel de Witt dặn tôi không được dính dáng gì với Asheth. Tôi không biết ông ta sẽ làm gì nếu biết được cô có mặt ở đây!
Nghe thấy thế Nữ thần nhảy xuống khỏi giường và quơ vội đống quần áo. Christopher hài lòng thấy cô có vẻ sợ hãi thật sự. Nó chạy vụt ra cửa:
-Tôi đi kiếm chỗ trốn ngay bây giờ - nó nói - Chờ tôi ở đây.
Nó đi như chạy đến căn phòng rộng hơn trong hai phòng tháp cũ, căn phòng xưa kia từng làm phòng làm việc của một phù thuỷ. Một Nữ thần đào tẩu chính là cực điểm của sự phiền hà cho mình đây, nó nghĩ. Tuy vậy vẫn có thể cực kỳ may mắn cho nó khi đã có người thay thế cho Tacroy tội nghiệp Chỉ cần tinh ranh một chút là nó có thể giấu tạm Nữ thần ở đây, trong khi đó sẽ viết thư cho Tiến sĩ Paw hỏi xem về lâu dài có thể làm cái quái gì được với cô ta.
Nó lao vụt lên chiếc cầu thang xoắn ốc và nhìn khắp căn phòng bụi bặm. Cách này hay cách khác nó cũng không thể trang bị cho chỗ này thành một nơi trú ẩn được. Căn phòng này rỗng tuyếch, không có gì ngoài một cái ghế đẩu cũ, một cái bàn thợ nguội mục ruỗng và một cái lò bằng sắt rỉ ngoèn. Thật thất vọng đối với một Nữ thần! Christopher bắt đầu cuống cuồng hoá phép. Nó gọi đến tất cả rèm cửa trong Phòng Khách Nhỏ. Nhưng nghĩ lại nó thấy mọi người có thể chú ý. Vì thế nó lại chuyển gần hết về chỗ cũ và hoá phép gọi từ Phòng Khách Lớn, Phòng Khách Vừa, Phòng Khách Nhỏ và Phòng Sinh hoạt Lớn, mỗi nơi một ít, và từ những chỗ khác mà nó nghĩ sẽ không ai để ý đến. Christopher gọi than củi từ lán của những người làm vườn ở ngay bên cạnh đến đổ vào chiếc lò sắt rồi hoá phép làm lửa, vội vã đến mức không để ý thấy chỉ cần một lần nó đã tạo ngay được lửa. Nó nhớ ngoài tàu ngựa có một cái chảo và một cái ấm cũ, bèn gọi ngay đến. Thêm một xô đựng nước lấy ở cửa bếp tới. Còn gì nữa nhỉ? Sữa cho con mèo con. Có ngay cả một vò khiến Christopher phải đổ vào chảo một ít rồi gửi trả cái vò về chỗ cũ. Phiền hà là ở chỗ nó không hề biết các thứ được cất ở đâu trong cái Lâu đài này. Bình pha trà, trà – nó không hề biết cái đó ở đâu hiện đến và Nữ thần có uống trà hay không. Chắc phải có chứ. Gì nữa? Ồ, cốc, đĩa nhỏ, đĩa ăn – Christopher gọi những thứ này từ chiếc tủ lớn đựng bát đĩa trong phòng ăn. Rồi thìa, dao, nỉa. Dĩ nhiên những đồ bạc không hề đáp ứng lệnh triệu tập của nó. Christopher gọi tới cả một ngăn kéo dao nỉa, nó chỉ chọn lấy một ít rồi gửi trả về giống như vò sữa. Và cô ấy sẽ còn cần cả thức ăn nữa. Có gì trong tủ bếp nhỉ?
Sandwich cá hồi có mặt ngay, được xếp gọn ghẽ trong một tấm khăn ăn trắng. Christopher bịt miệng. Tiên cá. Nhưng nó vẫn xếp gói bánh vào cùng các thứ trên bàn rồi vội vã nhìn lại một lượt. Than củi đã bắt đầu đỏ rực trong lò, nhưng vẫn cần một cái gì đó để làm cho chỗ này giống như ở nhà. Phải, một tấm thảm. Tấm thảm tròn đẹp đẽ trong thư viện chắc sẽ được việc. Chiếc thảm có mặt, nhưng hoá ra nó to gấp đôi Christopher nghĩ. Christopher đành phải dời cái lò đi một tí. Rồi. Tuỵệt.
Christopher lại chạy vụt về phòng mình. Nó về đến nơi đúng lúc Flavian mở cửa và chuẩn bị bước vào.
Christopher vội vã gọi ngay một cái bùa vô hình dữ dội nhất mà nó có thể gọi được. Flavian mở cửa và nhìn thấy một tấm màn đen kịt. Christopher nhẹ cả người khi thấy anh ta đứng lại và nhìn chằm chằm vào đó.
-E hèm –Christopher từ phía sau lên tiếng. Flavian quay ngoắt lại như bị Christopher đập vào lưng. Christopher nói oang oang, to hết mức có thể:
-Em đang thực tập môn phép thuật thực hành thôi mà, Flavian.
Tiếng lục đục phía sau bức màn đen kịt im bặt. Nữ thần đã biết là Flavian hiện đang ở đây. Nhưng Christopher phải đưa cô ta ra khỏi đây ngay.
-Ồ, vậy ư, tốt lắm. Vậy thì tôi xin lỗi đã quấy rầy em – Flavian nói – Nhưng Gabriel bảo tôi xuống dạy học bây giờ, vì ngày mai tôi sẽ đi vắng. Gabriel muốn một lực lượng lớn nhân viên Lâu đài đi truy đuổi bọn Hồn Ma.
Trong khi Flavian nói, Christopher sờ soạng bên trong tấm màn vô hình và sử dụng phép thuật của giác quan thứ sáu mà tận đến bây giờ nó mới biết mình có. Thoạt tiên nó biết được Nữ thần đang đứng ngay cạnh giường, rồi đến con mèo con nằm nép trong cái ổ làm bằng chiếc khăn quàng, bèn đẩy mạnh cả hai tới phòng tháp. Ít nhất thì nó cũng hy vọng đã làm được như vậy. Trước đây nó chưa bao giờ dịch chuyển vật sống và không hề biết công việc cũng vẫn thế thôi. Nó nghe thấy một tiếng vút khi không khí bị đổi chỗ trong cái khối vô hình đó, giống hệt tiếng động vò sữa gây nên. Vậy là nó biết Nữ thần đã được chuyển tới đâu đó. Chỉ mong cô ta hiểu ra. Rốt cuộc thì cô cũng đã chứng tỏ là có thể tự lo được cho mình.
Christopher huỷ bùa vô hình. Căn phòng có vẻ trống trải.
-Em thích thực hành một mình – nó nói với Flavian.
Flavian nhìn nó:
-Đi sang phòng học.
Trong khi hai người đi dọc hành lang, Christopher tiếp tục chuyện Flavian đang nói dở:
-Ngày mai tất cả mọi người sẽ đi truy đuổi Hồn Ma à?
-Nếu có thể tóm được hắn – Flavian nói – Sau khi em đi khỏi, Mordecai đã hé miệng thêm một ít để chúng ta biết được vài cái tên và địa chỉ. Chúng tôi nghĩ hắn nói thực – anh ta thở dài – Tôi chỉ mong bắt được chúng, nếu không tôi sẽ không thể nào gạt đi được việc Mordecai đã là một tên trong bọn chúng.
Thế còn má? Christopher băn khoăn lo lắng. Nó ước có cách gì để báo cho má biết, nhưng nó không hề biết má sống ở đâu trong Kensington.
Vừa đến phòng học, Christopher chợt nhận ra nó chỉ có thể tung một bùa vô hình trong phòng riêng của mình chứ không thể làm cho Nữ thần và con mèo con thành vô hình được. Nó lục tìm quanh trong trí óc, cố tìm cô bé trong căn phòng tháp - hoặc ở đâu cũng được – và làm cho cô hiện hình lại. Nhưng dù cho có được nó đi đến đâu đi chăng nữa thì dường như cô cũng đã ở quá xa nó không tìm được. Kết quả là trong ít nhất hai lăm phút nó chẳng nghe thấy Flavian nói gì.
-Tôi nói là em có vẻ lơ đãng quá đấy – Flavian dằn giọng nói.
Christopher có thể thấy rõ là Flavian đã nói câu đó nhiều lần. Nó vội vã nói:
-Em đang băn khoăn không hiểu lúc này Ta..Mordecai Roberts rồi sẽ ra sao.
-Nhà tù, tôi đoán thế - Flavian buồn bã nói – Anh ấy sẽ bị cùm nhiều năm.
-Nhưng người ta sẽ phải dùng một cái cùm đặc biệt đối với linh hồn anh ấy để ngăn không cho cái đó trốn đi, đúng không? – Christopher nói.
Trước sự kinh ngạc của Christopher, Flavian bỗng nổi đoá:
-Đó chính là loại nhận xét xuẩn ngốc tồi tệ, phù phiếm, vô cảm mà cậu sẽ nói được! – Anh ta kêu lên – Trong tất cả cái lũ nhẫn tâm, học đòi trưởng giả, những thằng nhóc ăn mày thượng hạng mà tôi từng gặp thì cậu là đứa tồi tệ nhất! Có những lúc tôi không nghĩ cậu có một tâm hồn nữa – mà chỉ là một bó những mạng sống vô giá trị mà thôi!
Christopher trố mắt nhìn khuôn mặt Flavian vốn thường nhợt nhạt giờ đây ửng đỏ vì tức giận, nó cố nói rằng mình không có ý định tỏ ra vô cảm. Nó chỉ muốn nói rừng sẽ rất khó mà giữ được trong tù linh hồn của một nhà linh hành. Nhưng một khi đã nổ bùng thì dường như Flavian không thể nào dừng lại được nữa. Anh ta hét lên:
-Hình như cậu nghĩ rằng chín cái mạng đó cho cậu quyền được cư xử như Thượng đế! Hay là quanh cậu có một bức tường đá! Không hiểu có còn ai cố gắng thân thiện mà chỉ nhận được những cái nhìn căm ghét, những bộ mặt lơ đãng hay những thái độ thô lỗ đáng ghét thế này không! Có Chúa biết, tôi đã cố gắng. Gabriel đã cố gắng. Rosalie đã cố gắng. Tất cả các cô hầu gái cũng đã cố gắng, nhưng họ nói rằng thậm chí cậu không nhìn thấy họ. Và bây giờ cậu lại còn đem Mordecai tội nghiệp ra làm trò đùa! Tôi ngấy rồi! Tôi chán ngấy cậu rồi!
Christopher không hề biết mọi người nhìn nó như thế. Nó sững sờ. Mình làm sao thế nhỉ? Mình thật sự ngoan ngoãn mà! Từ khi còn nhỏ những lúc tới các Thế Giới Nào Đó mọi người đều thích nó. Mọi người đều mỉm cười. Những người hoàn toàn xa lạ cho nó bao nhiêu thứ. Christopher nhận ra nó đã quen tiếp tục nghĩ rằng chỉ cần nhìn thấy nó là mọi người thích nó, và quá rõ ràng là không phải thế. Nó nhìn Flavian đang thở hổn hển và quắc mắt nhìn nó. Có vẻ như nó đã xúc phạm đến các tình cảm của Flavian một cách tệ hại. Nó vẫn tưởng Flavian làm gì có tình cảm để bị xúc phạm. Và càng tệ hại hơn khi nó đâu hề định đem Tacroy làm trò cười – khi mà cả ngày nay Tacroy đã phải nói dối vì nó. Christopher yêu mến Tacroy. Vấn đề là Christopher không dám nói với Flavian là nó thích Tacroy. Cũng không dám nói rằng đầu óc mình hầu như đang để vào Nữ thần. Vậy thì nó có thể nói gì được?
-Em xin lỗi – Christopher nói, giọng nó run run vì xúc động - Thật sự xin lỗi. Em không chủ ý xúc phạm đến tình cảm của anh, ít nhất là lần này, thật đấy.
-Được – Flavian nói. Màu hồng trên mặt anh nhạt đi. Anh ngồi dựa ngửa trên ghế, mắt đăm đăm – Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy cậu xin lỗi, nghĩa là định xin lỗi thật. Tôi cho đó là một sự thay đổi lớn.
Anh ta dận mạnh ghế xuống sàn rồi đứng dậy:
-Xin lỗi vì tôi đã nóng. Nhưng chắc tôi không thể tiếp tục bài giảng ngày hôm nay nữa. Tôi thấy xúc động quá. Tôi đi đây, và sẽ thu xếp để chiều mai dạy tiếp.
Christopher được tự do, với những cảm giác lẫn lộn về việc được tự do nó đi tìm Nữ thàn. Nó vội vã đi tới phòng tháp.
Christopher vô cùng nhẹ nhõm khi thấy Nữ thần đang ở đó, trong căn phòng sực nức mùi sữa bị nấu quá tay, đang ngồi trên chiếc đệm lụa nhiều màu và cho con mèo con ăn bằng cái bình sữa bé xíu của búp bê. Với than hồng sưởi ấm không khí và tấm thảm trên sàn đá, đột nhiên căn phòng có vẻ thật ấm cúng.
Nữ thần đón Christopher bằng tiếng cười khúc khích chẳng giống Nữ thần chút nào.
-Anh quên không làm em hiện hình lại! Em chưa bao giờ được vô hình cả, mất bao nhiêu thời gian em mới tìm ra cách để huỷ cái bùa, suốt trong thời gian ấy em phải đứng vì sợ ngồi phải Proudfoot. Cám ơn anh đã chuẩn căn phòng này. Những cái tách kia đẹp thật đấy.
Christopher cũng cười khúc khích trước cảnh Nữ thần mặc chiếc áo khoác Norfolk và chiếc quần lửng của nó. Nếu chỉ nhìn quần áo thì Nữ thần là một cậu bé mũm mĩm rất giống Oneir, nhưng nếu nhìn bàn chân trần bẩn thỉu và mái tóc dài của cô thì khó mà biết cô là trai hay gái.
-Trông cô không giống với một Asheth Sống là mấy – Christopher nói.
-Đừng! - Nữ thần quỳ phắt dậy - Đừng nói cái tên ấy! Thậm chí đừng nghĩ đến nó! Anh biết đấy, người là em, cũng như em là người, và nếu ai nhắc đến người thì người sẽ biết em đang ở đâu và sẽ cử Quân đội Asheth đến.
Christopher hiểu điều đó nhất định phải đúng bởi vì nếu không đúng thì Nữ thần khó mà còn sống để đến được thế giới này.
-Vậy thì tôi sẽ gọi cô là cái gì bây giờ?
-Millie - Nữ thần quả quyết nói - giống như cô bé trong truyện ấy.
Christopher biết là chẳng mấy chốc thế nào cô cũng lại nhắc đến chuyện trường học. Nó cố làm cho cô nhãng đi khỏi chuyện đó nên nói:
-Tại sao cô lại gọi con mèo con là Proudfoot (Bàn chân tự hào)? Chẳng phải như thế cũng nguy hiểm sao?
-Cũng hơi nguy hiểm - Nữ thần nói – Nhưng em phải lột bỏ mùi hương của người, người đã được tâng bốc nhiều quá rồi, em thấy muốn lừa người. Nhưng may mà còn có một lý do khác tốt hơn để gọi nó như thế. Anh nhìn này – Cô đặt cái bình sữa búp bê xuống và dịu dàng đặt một bàn chân trước của con mèo con xoè trên lòng bàn tay mình. Những cái móng hồng hồng. Bàn chân trông như một bông hoa cúc nhỏ xíu, Christopher quỳ xuống để nhìn và nghĩ. Rồi nó nhận ra có cả một mớ những cái móng hồng hồng, ít nhất là bảy cái.
-Nó có một bàn chân linh thiêng - Nữ thần nghiêm trang nói - Điều đó có nghĩa là nó có cái may mắn của một nữ thần mình vàng nào đó. Khi nhìn thấy nó, em biết ngay điều đó có nghĩa là em cần phải đến đây và đi học.
Họ lại trở lại đề tài yêu thích của Nữ thần. May thay đúng lúc đó một giọng trầm trầm vang lên ngoài cửa:
-Ngoao! - giọng đó kêu.
-Throgmorten! – Christopher nói. Nó nhảy phắt lên nhẹ nhõm và đi ra mở cửa – Nó sẽ không làm đau con mèo con đâu, đúng không?
-Tốt hơn cho nó là đừng! - Nữ thần nói.
Nhưng Throgmorten hoàn toàn vui mừng được gặp tất cả. Nó chạy đến với Nữ thần, đuôi vểnh lên. Và Nữ thần miệng nói “Chào mày, con mèo mất dạy” nhưng tay thì xoa tay Throgmorten và rõ ràng vui mừng được gặp nó. Throgmorten hít hít con mèo con ra vẻ ông chủ rồi ngồi xuống giữa Christopher và lò sưởi, miệng kêu gừ gừ như một cái đồng hồ rỉ.
Mặc dù bị chen ngang như vậy, chẳng mấy chốc Nữ thần lại quay lại chuyện đi học.
-Anh sẽ bị rầy rà nếu em cứ giữ anh trong nhà, đúng không nào – Cô nói và vừa ăn miếng sandwich vừa ngẫm nghĩ. Christopher phải nhìn đi chỗ khác – Em nghĩ là anh đã nói thế, hoặc anh sẽ phải nói thế. Cái món có mùi cá hay hay này là cái gì nhỉ?
-Sandwich cá hồi – Christopher nói và hơi rùng mình. Rồi nó kể cho Nữ thần nghe về cách Gabriel đã bỏ mạng sống thứ chín của mình vào một cái nhẫn vàng như thế nào để khỏi phải nghĩ đến các nàng tiên cá.
-Mà không hỏi anh trước à? - Nữ thần phẫn nộ hỏi – Bây giờ anh là người khổ nhất rồi. Cứ để em yên ổn ở trường và em sẽ nghĩ ra một cách nào đó để lấy mạng sống đó lại cho anh
Christopher hiểu đã đến lúc phải nói rõ cho Nữ thần biết về thực tại cuộc sống ở Dãy Mười hai.
-Này – nó cố nói thật nhẹ nhàng – Tôi nghĩ là cô không thể đi học được đâu, hay là ít ra thì cô cũng không thể đi học ở một trường lớn như cái trường viết trong những cuốn truyện của cô. Họ tính chi phí vô chừng. Ngay cả đồng phục cũng rất đắt. Mà cô đâu có đem theo đồ nữ trang nào để bán đi mà dùng.
Nó kinh ngạc thấy Nữ thần hoàn toàn không quan tâm:
-Nữ trang của em hầu như toàn bằng bạc. Em không thể đem chúng theo mà không làm hại đến anh – cô nói – Em đến đây và đã được chuẩn bị để kiếm tiền.
Bằng cách nào? Trưng bày bốn cánh tay trong một buổi biểu diễn những điều kỳ dị chăng? – Christopher tự hỏi.
-Em biết là em sẽ kiếm được tiền mà – Nữ thần nói – Em đã có bàn chân linh thiêng của Proudfoot là một điềm may rồi.
Cô có vẻ thật sự tin vào điều đó.
-Tôi thì định viết thư cho tiến sĩ Pawson – Christopher nói.
-Cái đó có thể có ích đấy - nữ thần nói – Khi cha của Cora-Hope Fforbes, bạn của Millie đi săn bị gãy cổ, cô ấy đã phải vay tiền học phí. Anh thấy không, em biết tất cả những chuyện ấy thật mà.
Christopher thở dài và hoá phép lấy mấy tờ giấy và cây bút từ phòng học sang để viết cho Tiến sĩ Pawson. Điều dó kích thích trí tò mò của Nữ thần kinh khủng:
-Anh làm thế nào được thế? Em có thể học được không? – Cô hỏi
-Sao lại không? – Christopher nói – Gabriel nói rằng nhất định cô là một nữ pháp sư. Nguyên tắc chính là cô phải làm hiện hình thứ mà cô muốn nó tự hiện đến. Khi Flavian mới dạy tôi hoá phép tôi rất hay gọi đến cả một mảng tường hay một cái bàn.
Suốt một giờ sau đó hai đứa hoá phép để lấy mọi thứ Nữ thần cần: Thêm than củi, một cái khay bẩn dùng cho con mèo, tất cho Nữ thần, một cái chăn và nhiều chai xịt nước thơm để át được cái mùi hôi sì của Throgmorten. Vừa làm chúng vừa nghĩ xem sẽ viết gì cho Tiến sĩ Pawson và Nữ thàn ghi lại bằng nét chữ nghiêng nghiêng trông rất lạ mắt. Chúng chưa viết được bao nhiêu thì tiếng cồng báo ăn tối đã vang lên từ đàng xa. Lúc đó Christopher đã phải đồng ý rằng Nữ thần có thể hoá phép đưa cái khay ăn bữa phụ của nó đến phòng tháp.
-Nhưng tôi phải sang phòng học trước đã – nó báo trước - Nếu không chị hầu gái đem thức ăn đến sẽ nghi ngờ. Cho tôi năm phút.
Christopher đến phòng học đúng lúc cô hầu gái tới. Nhớ đến cơn bùng phát của Flavian, Christopher thận trọng nhìn cô hầu gái và mỉm cười – chí ít thì phần nào cũng nhằm khiến cô ta đừng nghi ngờ gì về Nữ thần, nhưng dù sao đi nữa nó cũng đã mỉm cười với cô.
Rõ ràng cô hầu gái rất vui mừng vì được chú ý. Cô đứng tì lên bàn bên cạnh cái khay và bắt đầu nói:
-Cảnh sát đã đem bà già đó đi cách đây khoảng một giờ. Bà ta vùng vẫy la hét mãi. Sally và tôi lẻn vào sảnh để xem. Một vở kịch thật hay!
-Thế còn Ta… Mordecai Roberts thì sao? – Christopher hỏi.
-Vẫn được giữ ở đây để hỏi tiếp, bằng đủ các loại bùa – Cô hầu gái nói – Ngài Roberts tội nghiệp. Sally nói lúc cô ấy đem bữa tối đến, trông ông ta mệt như sắp chết. Ông ta đang ở trong căn phòng nhỏ cạnh thư viện. Tôi biết ông ta làm sai, nhưng tôi vẫn cố tìm cớ để vào và nói chuyện với ông ta, làm cho ông ta vui lên một chút. Bertha cũng đã vào. Cô ấy đến làm giường cho ông ta, may thật!
Christopher rất thích thú lắng nghe, mặc dù chỉ muốn cô hầu gái đi khỏi đi:
-Vậy chị biết Mordecai Roberts à?
-Biết thôi ư! – Cô hầu gái nói – Khi ông ta làm việc ở Lâu đài, tôi đoán là tất cả chúng tôi ai cũng phải lòng ông ta một tí.
Tới đây Christopher thấy cái khay đồ ăn của mình hơi nảy lên. Nó đập tay lên đó.
-Phải thừa nhận rằng ngài Roberts đẹp trai đi – Cô hầu gái nói, may mà cô ta không nhìn vào cái khay – Và thật vui vẻ. Tôi sẽ không nói tên ai đâu nhưng có mấy cô gái vẫn kiếm cách để chạm trán với ngài Mordecai ở hành lang đấy. Ngớ ngẩn thật! Ai chả biết ông ta chỉ để mắt đến mỗi cô Rosalie thôi.
-Cô Rosalie! - Christopher kêu lên, thích thú hơn bao giờ hết và phải dùng hết sức để ấn cái khay xuống. Rõ ràng rằng Nữ thần tưởng mình thao tác sai một cái gì đó nên ra sức triệu hồi cái khay.
-Ồ, đúng đấy, chính ngài Roberts đã dạy cô Rosalie chơi cricket – cô hầu gái nói – Nhưng không hiểu sao hai người không thể nào nhất trí với nhau được. Người ta bảo chính vì cô ấy mà ngài Roberts yêu cầu được cử đi London để làm công việc đó. Thật sự cô ấy đã làm cho ông ta tồi tệ đi, đúng không.
Rồi Christopher nhẹ nhõm cả người khi cô ta nói thêm:
-Nhưng thôi tôi phải đi đây, để cậu ăn súp kẻo nguội mất.
-Vâng. … Ơ…nếu chị gặp Ta..Roberts thì cho em gửi lời thăm. Em đã từng gặp ông ta ở London – Christopher nói và ráng sức tì lên cái khay đồng thời cố hết sức tỏ ra lần này không thô lỗ.
-Tôi sẽ nói – Cô hầu gái vui vẻ nói và cuối cùng cũng đi khỏi. Lúc này tay Christopher đã yếu lắm rồi. Cái khay nổ tung dưới bàn tay nó và biến mất. Một mảng lớn của cái bàn cũng biến mất theo. Christopher vắt chân lên cổ chạy đến phòng tháp.
-Cô là đồ ngốc! – Christopher vừa nói vừa mở cửa.
Nữ thần chỉ vào hai phần ba cái bàn của phòng học đang đậu trên chiếc bàn thợ mộc. Cả hai đứa phá lên cười.
Quả là một niềm vui tuyệt vời khi đã đủ hồi tỉnh để cùng chia sẻ bữa ăn với Nữ thần và Throgmorten. Thật dễ trở thành bạn bè khi quen biết một người cũng có pháp lực như mình. Christopher có cảm giác đây mới là lý do thực sự khiến nó cứ trở lại thăm Đền thờ Asheth
Dẫu sao đi nữa, giờ đây khi đã bị cô hầu gái nhét Tacroy lại vào đầu thì nó không thể nào gạt anh đi được nữa. Trong khi cười đùa với Nữ thần Christopher thật sự cảm thấy Tacroy nằm đâu đó ở tầng dưới trong phần bên kia của Lâu đài, và rõ ràng những cái bùa dùng đang giam giữ anh hẳn là khó chịu lắm. Christopher cảm thấy rõ ràng Tacroy chẳng còn chút hy vọng nào.
-Cô có thể giúp tôi một việc không? – Christopher hỏi – Tôi biết mình chưa giúp gì được cho cô, nhưng…
-Nhưng anh đã giúp em rồi mà! - Nữ thần nói – Ngay lúc này đây anh đang giúp em mà chẳng hề phàn nàn về nỗi rắc rối.
-Một người bạn của tôi hiện là tù nhân ở dưới nhà. Tôi nghĩ phải cả hai chúng ta mới đủ sức bẻ gãy cái bùa và giải thoát cho anh ta một cách an toàn.
-Dĩ nhiên là được - Nữ thần nói. Giọng cô đầy sẵn sàng đến nỗi Christopher hiểu mình cần giải thích cho cô hiểu vì sao Tacroy lại ở đây. Nếu cứ để cô giúp đỡ mà không nói cho cô biết mình đang can dự vào cái gì thì nó sẽ tệ hại chẳng kém cậu Ralph.
-Khoan đã. Tôi cũng tồi tệ chẳng kém gì anh ta – Christopher nói. Rồi nó kể cho cô nghe về Hồn Ma, về những thí nghiệm của cậu Ralph, thậm chí cả về những nàng tiên cá. Tất cả.
-Ma quỷ! - Nữ thần nói. Chắc hẳn cô nhặt được cái từ này trong những cuốn truyện về Millie – Anh đang rơi vào một ổ lùng nhùng! Có đúng là Throgmorten đã cào cậu Ralph của anh không? Con mèo giỏi lắm.
Cô sẵn sàng đi giải cứu Tacroy ngay lập tức. Christopher phải kéo lưng chiếc áo khoác Norfolk để ngăn cô lại:
-Không, nghe đã - nó nói – Ngày mai tất cả mọi người sẽ đi vây bắt bọn Hồn Ma. Chúng ta có thể thả Tacroy sau khi họ đã đi hết. Và nếu bắt được cậu Ralph thì Gabriel sẽ vui mừng quá mà không buồn nghĩ đến chuyện đi tìm Tacroy nữa.
Nữ thần đồng ý chờ đến sáng mai. Christopher hoá phép biến ra cho cô một bộ pijamas và để cô ăn nốt bữa tối bằng chỗ sandwich cá hồi. Nhưng nhớ đến sự phản trắc của cô đối với điềm báo, nó cẩn thận khoá căn phòng bằng bùa mạnh nhất mà nó biết.
Sáng hôm sau Christopher tỉnh dậy khi một vò sữa rơi xuống cạnh giường. Trước đó là phần còn lại của cái bàn trong phòng học. Christopher gửi trả cả hai thứ về chỗ cũ và chạy bổ đến phòng tháp, vừa chạy vừa mặc quần áo. Có vẻ như Nữ thần đang sốt ruột.
Nó thấy Nữ thần đang bất lực đứng cạnh một thùng đầy bánh mì và một đùi giăm bông khổng lồ. Cô thú nhận:
-Em quên mất cách gửi trả các thứ trở lại. Và em đun lại gói trà trong cái ấm kia, nhưng chẳng ngon gì cả. Em làm sai cái gì nhỉ?
Christopher sắp xếp lại các thứ hết mức có thể, rồi chạy ù sang phòng học để kịp bữa sáng của mình. Cô hầu gái đã có mặt ở đó, tay bưng khay, vẻ mặt có vẻ hơi trêu chọc. Christopher lo lắng mỉm cười. Cô toét miệng cười đáp lại và chỉ về phía cái bàn. Cả bốn chân bàn nằm ở một đầu, trong đó hai chân chổng lên trời.
-Ô… ơ… - nó nói.
-Dọn dẹp đi – cô hầu gái nói – cũng chính cậu là kẻ đã làm các cốc chén cổ trong phòng ăn biến mất hả? Tôi đã nói với ông tổng quản là tôi buộc tội cho cậu chuyện này đấy.
-Ồ, vâng. Em sẽ gửi trả lại ngay. Không bị vỡ đâu –Christopher nói, biết rõ lúc này Nữ thần đang uống trà mới pha bằng một trong những cái cốc ấy.
-Tốt hơn hết là chớ có vỡ. Những cái cốc đó đáng giá cả một gia tài đấy – cô nói - Bây giờ cậu làm ơn sửa cái bàn này lại để tôi có thể đặt cái khay này xuống, nếu không tôi đánh rơi nó mất.
Trong khi Christopher biến cái bàn thành hình dạng thích hợp, cô nhận xét:
-Cảm giác như tài năng đột ngột ló ra, phải không? Sáng nay những thứ này cứ rơi bình bịch khắp Lâu đài. Nếu cậu nghe lời khuyên của tôi thì tốt hơn hết hãy để mọi thứ lại chỗ cũ của nó trước mười giờ sáng nay. Sau khi Monsignor de Witt và mọi người đi bắt nốt bọn trộm đó, ông tổng quản sẽ đi kiểm tra toàn bộ Lâu đài.
Cô ta đứng lại và ăn một ít bánh mì nướng giòn và mứt quả của Christopher. Theo lời cô thì cô ăn bữa điểm tâm cách đây hai giờ. Hoá ra tên cô là Erica, và cô là cả một kho thông tin đồng thời rất dễ thương. Nhưng Christopher biết lẽ ra nó không nên dạy cho Nữ thần biết hoá phép. Với tốc độ như thế này thì nó sẽ không bao giờ có thể giữ bí mật về cô được. Sau đó, khi Erica đã đi khỏi thì Christopher chợt hiểu ra rằng nó có thể giải quyết cả hai vấn đề cùng một lúc. Nó chỉ cần làm mỗi một việc là nhờ Tacroy sau khi được tự do thì đem Nữ thần đi cùng. Điều đó càng khiến việc giải phóng Tacroy trở nên cấp bách hơn.
Đại Pháp Sư Kế Vị Đại Pháp Sư Kế Vị - Dyanna John Đại Pháp Sư Kế Vị