Số lần đọc/download: 0 / 10
Cập nhật: 2020-12-10 21:39:36 +0700
Chương 15
C
huông điện thoại đột nhiên vang lên, cắt đứt bầu không khí bế tắc này.
Lâm Gia Duệ hoàn hồn lại, lấy máy ra nghe – là trợ lý của y gọi tới: “Đạo diễn Lâm à, anh đang ở đâu rồi? Bao giờ mới về đến khách sạn?”
“À…” Dường như giờ y mới về lại thế giới thực, nghĩ nghĩ rồi đáp: “Tôi về ngay đây.”
Y nhớ rõ đường về khách sạn.
Muốn đến đó, thì buộc phải quay về hướng ngược lại.
Y lại nhìn người đang đứng bên kia đường. Tuyết dần dần rơi mau hơn, nhưng hắn vẫn không hề nhúc nhích, làm chẳng mấy mà tuyết đã phủ kín mái tóc đen tuyền của hắn.
Lưng y thẳng tắp, bàn tay cầm cán ô siết chặt lại.
Nhưng y tỉnh rượu rồi.
Lý trí đã quay về điều khiển cơ thể y, thúc giục y mau mau xoay người, rồi từng bước tiến lên phía trước.
Y đã từng thấy bóng lưng dứt khoát rời đi của Lâm Dịch.
Vì thế nên lúc này, người bỏ đi sẽ là y.
Lâm Gia Duệ không gọi taxi, thong thả đi bộ về khách sạn một mình. May là trí nhớ y cũng tốt, không đến nỗi lạc đường ở thành phố xa lạ này. Khi về đến phòng thì trời đã khuya. Vừa thoáng thấy mặt người kia đã làm y kiệt sức, vừa dính lấy gối đầu là thiếp đi ngay.
Sáng hôm sau, tuyết đã ngớt, trời thoáng đãng hơn nhiều.
Hôm qua y bị lạnh thật, nên sáng sớm hôm nay đã lôi cái áo dày nhất mình có ra, quấn lại thành con tôm rồi tiếp tục làm việc. Có thể đợt tuyết đầu mùa này đã mang đến may mắn cho họ – mấy ngày sau họ đã tìm được một diễn viên mới khá tốt. Đó là một cô gái mới hai mươi tuổi, khuôn mặt không xinh đẹp nổi trội, nhưng khi cười lên lại lộ ra hai má lúm đồng tiền, trông đến là ngọt ngào.
Tuy vẫn chưa tìm được nam chính, nhưng có thể gặt hái được một chút thành quả như vậy, thì chuyến đi này cũng không đến nỗi vô nghĩa rồi.
Trong thời gian đó, thỉnh thoảng đoàn người lại ra ngoài ăn chung với nhau. Nhưng đến tận ngày về, y vẫn không gặp chuyện ngoài ý muốn lần nào nữa.
Lâm Gia Duệ chỉ biết là Lâm Dịch đang ở thành phố B, chứ không biết hắn đến đó làm gì hay đang ở đâu cả. Mà y cũng không cố ý đi dò hỏi, chỉ cất kỹ cái ô đen mượn được vào đêm tuyết đó đi, treo ở cửa sau phòng mình.
Có lần Lâm Gia Văn đến nói chuyện phiếm với y, thấy cái ô kỳ cục này thì ngẩn người: “Sao phòng em lại treo cái ô xấu thế?”
Y đang ngồi trên bệ cửa sổ đọc sách, không ngẩng lên đáp: “Người ta cho em mượn đấy.”
“Thế thì mau trả đi, để lâu ngứa mắt!”
Y cười cười: “E là em không có cơ hội đấy đâu.”
Anh không hiểu ẩn ý của y, chỉ lầm bầm nói tiếp: “Em mau học lái xe đi, sau này trời mưa trời gió cũng không sợ nữa. Thời đại nào rồi, còn ai suốt ngày đi bộ như em không hả?”
“Em biết lái mà, chỉ là không thi bằng thôi.”
Anh trợn trắng mắt: “Cái kiểu lái không cần mạng kia của em là học từ ai thế?”
Nói xong anh liền hối hận – thầm mắng mình quá ngu đần.
Y còn có thể học lái với ai nữa?
Nhất là cái kiểu lái lung tung chỉ sợ không chết kia.
Sau khi trở về từ biển nửa năm trước, Lâm Gia Văn vẫn rất cẩn thận không nhắc đến tên Lâm Dịch, giờ anh cũng dừng lại, len lén nhìn sắc mặt y.
May là trông y vẫn bình thường, thoải mái đáp: “Thì đấy, vì em lái tệ quá nên mới không dám tự lái xe.”
Thấy y không để tâm, anh liền thở phào nhẹ nhõm, vội nói lảng sang chuyện khác: “Đúng rồi, dạo này em có nghe tin gì về anh cả không?”
“Hai ba tháng rồi không nghe gì cả, sao thế?”
“Không có gì, anh chỉ nghĩ là anh ấy biến mất lâu như thế, tiền mang theo cũng tiêu gần hết rồi, sao vẫn chưa về nhỉ?”
Anh cả Lâm gia yêu bài bạc như mạng – Lâm Gia Duệ cũng biết chuyện này, thuận miệng đáp: “Hay lần này thắng rồi?”
Anh bật cười một tiếng: “Thắng mới lạ đấy, lần nào chẳng thua sạch mới về? Thôi quên đi, chờ anh ấy hết tiền thì tự khắc về thôi.”
Nói linh tinh vài câu xong, Lâm Gia Văn liền nói đến mục đích chính mình đến đây – để giới thiệu bạn gái cho Lâm Gia Duệ. Người được giới thiệu lần này là một người mẫu, đương nhiên là khuôn mặt vóc dáng không chê vào đâu được. Ngay cả tính cách cô cũng rất tốt, chính là kiểu chim nhỏ nép vào người bạn nũng nịu, là tình nhân trong mộng của tất cả đàn ông hiện nay.
Anh tâng bốc một hồi, thiếu điều không bảo sau khi kết hôn là cô có thể sinh ngay con trai cho y.
Nhưng y thì vẫn thờ ơ như thường, thấy anh nói xong thì gật đầu: “Được, xem bao giờ rảnh thì hẹn gặp mặt đi.”
Đạt được mục đích rồi, Lâm Gia Văn không nói gì thêm nữa. Lúc ra khỏi phòng, anh vô thức nhìn lại cái ô đen kia, nhấc nó lên xem thử.
Ai ngờ, vừa mới sờ vào mặt ô thì chợt nghe y cao giọng: “Anh ba.”
Y ngẩng lên khỏi quyển sách, biểu cảm trên mặt vẫn bình thường, chỉ lặp lại: “Cái ô đấy là em mượn của người ta.”
Anh vội rụt tay về, trong lòng thầm nhủ – Vừa nãy giới thiệu bạn gái cho nó nó cũng chẳng phản ứng đến vậy, chẳng lẽ một cái ô nát còn hấp dẫn hơn mỹ nữ ngực nở mông cong hả?
—
Mấy hôm sau, Lâm Gia Duệ hẹn gặp vị mỹ nữ nọ. Nhưng rõ ràng là tính cách hai người không hợp nhau, chỉ ăn một bữa cơm rồi không liên lạc nữa. Đúng lúc đó, đoàn phim cũng tìm được người diễn nam chính; nên y không để tâm đến chuyện này nữa, dồn hết sức lực vào công việc.
Lần này y chuyển sang làm phim tình cảm, không sợ đạp đổ hình tượng của mình, chỉ sợ làm không đủ tốt, sẽ lãng phí mất diễn viên giỏi và kịch bản hay. Vì thế, y rất tập trung vào công tác chuẩn bị, sửa kịch bản rất nhiều lần, đến nỗi mà biên kịch vừa nhác thấy y là đã nhức não.
Hôm nay, khi Lâm Gia Duệ ngồi thảo luận với biên kịch như thường ngày, thì chuông điện thoại đột nhiên reo lên.
Y luôn không thích bị làm phiền khi làm việc, không nhìn ai gọi đã tắt máy luôn. Người ta gọi lại, y lại tắt, mãi đến khi biên kịch cũng không chịu nổi: “Hay anh cứ nghe máy đi? Có khi là có chuyện gấp đấy.”
Lúc này y mới nhìn điện thoại thì thấy – từ sáng đến giờ đã có hơn mười cuộc gọi nhỡ, toàn là từ chị hai và anh ba y.
Nếu chỉ một người tìm y thì thôi, nhưng đây lại cả hai người…
Trái tim y thót lên một cái, đang định gọi lại thì chị hai của y đã gọi tới, hốt hoảng kêu lên: “Tiểu Duệ! Cuối cùng mày cũng nghe máy rồi!”
“Nãy giờ em mải làm việc, không để ý là có chị gọi. Sao thế ạ? Có chuyện gì à?”
“Tiểu Duệ.” Giọng chị hai run run: “Anh cả… có chuyện rồi.”
“Hả? Anh cả bị làm sao cơ?”
“Nói chung là có chuyện lớn, mày mau về nhà đi!”
Chị hai Lâm gia vốn rất mạnh mẽ, nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ, gặp biến lớn trong nhà cũng bị dọa sợ ít nhiều, nói đi nói lại chỉ có mấy lời ấy. Hai người nói một lúc y cũng chỉ hiểu được – anh cả gặp rắc rối lớn, nhưng cụ thể là rắc rối gì thì lại không rõ.
Giờ y vẫn đang ở ngoài, không thể hỏi sâu quá được, chỉ có thể an ủi chị hai mấy câu. Cúp máy rồi, y quay ra bàn với biên kịch, ý muốn để sau rồi sẽ bàn tiếp.
Biên kịch rất thông cảm, không nhiều lời khách sáo nữa mà tiễn y ra cửa luôn.
Y chạy vội ra ngoài gọi taxi. May là giờ này cũng không tắc, nửa giờ sau y đã về đến nhà. Vừa vào phòng khách thì thấy – cả hai anh chị của y đều đang ở đây. Chị hai thì ngồi đờ ra trên salon, anh ba thì đi đi lại lại quanh cửa sổ, bầu không khí cực kỳ áp lực.
Trên đường đi y đã nghĩ ra đủ loại trường hợp, chẳng hiểu sao giờ lại bình tĩnh hơn nhiều, ngồi xuống salon vỗ vai chị hai: “Anh cả sao rồi? Có… nguy hiểm đến tính mạng không?”
Chị hai đỏ mắt, không nói gì.
Lâm Gia Văn mở miệng: “Tạm thời thì vẫn an toàn. Nhưng nếu chúng ta không chịu mang tiền đi chuộc anh cả, thì vài ngày nữa sẽ nhận được ngón tay của anh ấy.”
Lâm Gia Duệ đã chuẩn bị tâm lý nên không quá ngạc nhiên, cau mày hỏi: “Lại là họa từ cờ bạc à?”
“Lần này anh cả thua hơi nhiều, thua xong còn muốn quịt không trả, nên bị người ta đánh cho một trận. Giờ thì người ta muốn tiền chuộc người đây.”
Rồi anh đưa điện thoại mình ra.
Y cúi đầu nhìn thì thấy – người ta còn gửi đến một đoạn video, nội dung không quá bất ngờ, là cảnh anh cả y bị đánh cho bầm dập mặt mũi. Trong mắt y thì cách quay này thực sự rất không chuyên nghiệp; nhưng chỉ cảnh bạo lực này thôi cũng đủ để đánh mạnh vào tâm lý người nhà nạn nhân rồi.
Trước đó chị hai đã xem video rồi nên quay sang chỗ khác, không dám nhìn lại nữa. Thường ngày cô là người mắng anh cả thậm tệ nhất, nhưng lúc này cũng là người đau lòng nhất.
Lâm Gia Duệ khá là bình tĩnh, hỏi: “Đã báo chuyện này cho chị dâu chưa?”
“Chưa. Chị dâu ở nước ngoài, có biết tin cũng không đến kịp, thôi thì đừng làm chị ấy thêm lo.”
Mấy năm trước anh cả đã kết hôn, nhưng hai vợ chồng không hòa thuận lắm, chẳng bao lâu sau đã ly thân. Giờ chị dâu đã dẫn các con một trai một gái định cư ở nước ngoài, chắc chẳng mấy mà ly hôn thôi.
Vì hai đứa cháu vẫn còn nhỏ, mọi chuyện lại chưa có kết quả rõ ràng, nên đúng là không nên để họ biết nhiều lắm. Y gật đầu: “Anh nói cũng phải.”
“Nếu mục đích của đối phương là tiền thì cứ cho họ đi! Chỉ cần anh cả bình an vô sự là được!”
Lâm Gia Văn thở dài, đưa y xem một tin nhắn trong điện thoại: “Em cứ xem số tiền chúng yêu cầu đã.”
Lâm Gia Duệ nhìn lướt qua, giật mình.
Dù y không để ý đến tiền tài thật, nhưng khái niệm cơ bản thì vẫn có. Con số này… không phải Lâm gia không chi được, nhưng để kiếm đủ trong thời gian ngắn… thì không dễ dàng gì.
“Anh cả thua nhiều đến thế á?”
“Ai mà biết được? Có thể là chúng nhân cơ hội vét tiền thôi!”
“Ba ngày quá ngắn, sợ là không kiếm được nhiều tiền mặt thế này.”
“Ừ, không thể rút cổ phiểu và bất động sản ra ngay được.” Thấy không khí nặng nề quá, Lâm Gia Văn bèn đùa: “Mà anh cả có mất ba ngón tay thật, thì cũng không ảnh hưởng lắm, phải không?”
Hẳn là câu chuyện cười này “lạnh” quá, nghe xong chẳng ai cười nổi.
Anh em như thể chân tay, dù thường ngày họ có mắng anh cả không có chí tiến thủ cỡ nào đi nữa, thì lúc này cũng không muốn anh phải chịu khổ.
Nãy giờ chị hai không nói gì, đột nhiên ngẩng lên: “Từ sau khi ông nội qua đời, Lâm gia càng ngày càng xuống dốc… Nếu là trước đây…”
Nếu là trước đây… sao khoản tiền chuộc này có thể làm khó họ được?
Lão gia Lâm gia là kỳ tài thương mại, có thể tay trắng lập nên sản nghiệp Lâm gia lớn như bây giờ. Tiếc là con trai ông qua đời quá sớm, để lại bốn đứa cháu, mà đứa nào đứa nấy cũng là cao thủ chơi bời. Không ai rành kinh thương cả, nên mới dẫn đến cảnh miệng ăn núi lở thế này đây.
Lâm Gia Duệ nghĩ một lúc, bảo: “Có muốn báo cảnh sát không?”
“Không được!”
Hai người còn lại đồng thanh hô lên: “Đối phương là hạng giết người không chớp mắt đấy! Nhỡ chọc giận họ, họ lại vạch vài phát lên mặt anh cả thì sao!”
Đương nhiên là cả ba không dám mạo hiểm như vậy.
Ba người mặt ủ mày chau, suy đi tính lại thì thấy — trừ việc dốc sức thỏa mãn yêu cầu của đối phương ra… thì họ chẳng còn cách nào khác cả.
Không có anh cả ở đây, nghiễm nhiên Lâm Gia Văn trở thành trụ cột gia đình. Anh vỗ tay một cái: “Tóm lại là, chúng ta đi xoay tiền trước đã! Chỗ nào rút được thì rút hết, qua cửa này rồi tính sau!”
Không ai phản đối gì.
Lâm Gia Duệ vốn là kẻ chẳng quan tâm sự đời, nhưng lúc này cũng phải hạ mình xuống, chạy khắp nơi cầu cạnh mọi người vì thứ tiền tài mà y vẫn chẳng để vào mắt. Không có tài xế đón đưa, y phải đi bằng đường bộ, hai chân đau đến sắp tê liệt.
Hôm sau y vẫn đi sớm về trễ, nhưng thu lại chẳng được bao nhiêu. Sản nghiệp của Lâm gia đúng là lớn thật, nhưng đều không thể rút ra trong thời gian ngắn.
Cả ngày hôm nay y đã bươn bả ngoài đường, lúc về nhà được thì trời đã tối. Để đầu óc tỉnh táo hơn một chút, y đi chậm lại một đoạn, lúc đến cửa chính Lâm gia thì đột nhiên một bàn tay vươn ra từ ngõ tối — kéo y vào.
Y từng bị bắt cóc, giờ lại có chuyện của anh cả nên đề cao cảnh giác hơn bình thường nhiều. Vừa cảm thấy có gì đó là lạ, y đã vung tay đánh ra.
Nhưng đối phương nhanh hơn y nhiều, vụt một cái nắm chặt lấy cổ tay y, khàn giọng nói: “Sao thế? Mới đây thôi mà đã không nhận ra tôi à?”
Ở đây rất tối, y không thấy rõ mặt đối phương.
Nhưng giọng nói này…
Giọng nói này, sao y lại không nhận ra được?
Người mà y nghĩ là đang ở thành phố B xa xôi, giờ lại ở ngay trước mắt y!
Lâm Gia Duệ ngẩn người, đủ loại cảm xúc trào lên trong tim, không thể phân rõ là cảm giác gì. Rồi y nói: “..Sao anh lại ở đây?”
Lâm Dịch vẫn nắm chặt tay y, không thấy y phản đối gì thì cứ thế nắm mãi: “Em đúng là… Trong nhà có chuyện lớn như thế, mà em không nghĩ đến việc tìm tôi sao?”
Khóe miệng hắn cong cong, nói tiếp: “Mấy chuyện kiểu bắt cóc thế này, phải giao cho người chuyên nghiệp giải quyết chứ.”
Y ngẩn ra: “Tôi nghĩ cảnh sát mới là chuyên nghiệp…”
“So với chúng thì tôi chuyên nghiệp hơn nhiều.” Hắn không khiêm tốn chút nào.
…Ý là, hắn rất hay đi bắt cóc tống tiền?
Y chẳng thấy chuyện này có gì đáng tự hào, nhưng xét việc hắn đã cải tà quy chính, nên y cũng không đào sâu thêm nữa, chỉ rút tay mình ra: “Sao anh lại biết chuyện của anh cả?”
“Tin tức của tôi linh thông hơn em tưởng nhiều. Ít nhất là trước khi bọn em biết chuyện, thì tôi đã biết trước rồi.”
Nói đến đây, hắn nương theo ánh trăng nhìn y một cái, lần đầu tiên gọi tên y từ khi gặp lại: “…Tiểu Duệ.”
Da đầu Lâm Gia Duệ tê rần, tựa như có một dòng điện lẳng lặng vọt lên từ cổ y.
Lâm Dịch không để ý đến phản ứng của đối phương: “Trăng đêm nay đẹp đấy, nếu em không vội về nhà thì có thể tản bộ với tôi không?”
Như thể sợ y từ chối, hắn vội chêm vào một câu: “Tiện thể bàn về anh cả em nữa.”
Giờ anh cả Lâm giã đã trở thành thịt trên thớt người khác, mà con dao sáng loáng sắc nhọn đang ở ngay trên đầu anh. Nên y có quyết tâm đến mấy, cũng không thể quay đầu bỏ đi được. Y bước ra khỏi ngõ tối trước: “Anh biết được đến đâu?”
“Anh cả em yêu cờ bạc như mạng, mấy năm nay đã thua rất nhiều. Nhưng số tiền lần này quá lớn, lại trêu phải người không nên trêu, nên mới bị đánh một trận. Coi như là tự làm tự chịu thôi.” Lâm Dịch thong thả bước theo, đến khi sóng vai cùng y mới thôi.
Thực ra đêm nay rất bình thường, trăng trốn vào tầng mây, còn chẳng thấy được rõ.
Gần Lâm gia không có chỗ nào hay ho để tản bộ. Lâm Gia Duệ đi dọc theo bìa rừng, chậm rãi nói: “Anh cả… có thể bình an trở về không?”
Nghe vậy, Lâm Dịch bật cười, nhìn sang y. Có thể bóng tối đã đánh tan vẻ bén nhọn thường ngày trong mắt hắn, làm hắn… trông thật dịu dàng: “Tiểu Duệ, chỉ cần em nói một câu, thì tôi cam đoan có thể đưa anh ta vô sự trở về.”
Lâm Gia Duệ giật mình, thốt ra theo phản xạ: “Điều kiện là gì?”
Mặt hắn đờ ra, như thể bất ngờ bị người ta đấm một cái, ánh sáng nơi đáy mắt thốt nhiên lụi tàn. Nhưng hắn cũng không làm gì hơn, chỉ thở dài, cười khổ nói: “Dù tôi nói là không có thì em cũng không tin nhỉ. Ừm, vậy em trả lời thật cho tôi một câu đi.”
Tinh thần y cảnh giác hết mức, nhìn thẳng sang đối phương.
Nhưng hắn chỉ hỏi: “…Dạo này em còn gặp ác mộng nữa không?”
“Có.” Y thẳng thắn đáp: “Nhưng chỉ là mơ thôi, sáng ra tỉnh dậy là ổn cả.”
Lâm Dịch rất thỏa mãn với đáp án này, gật đầu nói: “Thế thì tốt.”
Y bắt đầu nghi ngờ: “…Chỉ có thế thôi?”
Lâm gia gặp chuyện đại họa như thế, đáng ra hắn phải đốt pháo ăn mừng mới đúng! Lại còn định giúp họ thật sao?
“Yên tâm đi, cùng lắm thì anh cả em chỉ bị sợ chút thôi, chứ không chết được.” Lâm Dịch nâng tay phải lên, tựa như định chạm vào mặt y, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại, cánh tay cứng đờ giữa không trung: “Tiểu Duệ, trước đây tôi không hiểu được, nhưng giờ thì tôi hiểu rồi. Chỉ cần là thứ mà em quý trọng, thì tôi nhất định…”
Hắn nhìn thật sâu vào mắt y, hạ giọng xuống: “…Nhất định tôi phải bảo vệ.”
Ân oán giữa hắn và Lâm gia đã được giải quyết hết, nên hắn xuất hiện vào thời khắc nhạy cảm này… chỉ vì mấy người Lâm gia đó là người thân quan trọng nhất của y thôi.
Rõ ràng là Lâm Gia Duệ hiểu ý hắn nói, nhưng đầu óc lại rối thành một nùi, nhất thời không phản ứng được.
Hai người đã đến cửa chính Lâm gia tự bao giờ. Lâm Dịch dừng lại: “Cũng muộn rồi, em vào nghỉ trước đi. Dù lo lắng cho anh cả em đến mấy, thì vẫn phải ngủ đủ giấc mới được.”
Nếu hắn đã mất công chạy từ xa về để giúp đỡ, thì y cũng không tiện từ chối, khách sáo hỏi một câu: “…Anh có muốn lên ngồi chút không?”
“Thôi, tôi còn ít việc phải sắp xếp nữa.”
Y lập tức nhớ đến thời gian của bọn bắt cóc: “Chúng chỉ cho ba ngày thôi, giờ đã hết hai ngày rồi. Mai là hạn cuối.”
“Còn một ngày nữa?” Lâm Dịch cười cười: “Thừa thời gian!”
Lâm Gia Duệ thật không hiểu hắn lấy đâu ra lắm tự tin như thế.
Nhưng đây là bệnh cũ của hắn rồi, nên y cũng không tỏ ý kiến gì. Vào nhà rồi, y liền nói chuyện này cho hai anh chị biết.
Đương nhiên là hai người họ hận Lâm Dịch tận xương tủy, chỉ mong cả đời này đừng bao giờ gặp lại hắn nữa. Nhưng giờ đang nước sôi lửa bỏng, cứu anh cả ra mới là chuyện quan trọng nhất, tự tôn các thứ đều phải xếp sang một bên. Vì vậy, dù không muốn đến mấy, thì họ cũng chỉ mắng qua loa vài câu.
Còn cách nào nữa hả? Người ta đã tự thân đến giúp rồi, chẳng lẽ họ còn cầm gậy đuổi ra?
Tuy đã được Lâm Dịch cam đoan, nhưng đêm đó Lâm Gia Duệ vẫn khó mà ngủ ngon được. Lúc thì y mơ thấy anh cả máu me đầy người, lúc lại mơ thấy khuôn mặt mỉm cười của hắn. Lăn qua lộn lại, thành ra y dậy rất sớm, rửa mặt chải đầu qua loa rồi ra ngoài.
Không ngờ còn có người đến sớm hơn y.
Không biết Lâm Dịch đến từ bao giờ, lúc y ra đã thấy hắn ngậm thuốc chờ ở cửa chính. Thấy y ra, hắn không nói nhiều, chỉ ra ghế sau: “Còn thiếu tiền chuộc phải không? Lên xe, đi lấy với tôi.”
Lâm Gia Duệ bất ngờ – đến chuyện này mà hắn cũng biết. Giờ mà từ chối nữa thì chỉ phí thời gian, nên y không phản đối, ngoan ngoãn ngồi lên xe.
Từ đó đến trưa, hai người đến vài ngân hàng, cuối cùng cũng gom đủ tiền.
Y chưa từng biết xót tiền là gì, giờ nhìn cả đống tiền sáng lóa cũng không chớp mắt một cái: “Nếu đưa đủ tiền chuộc thì chúng sẽ thả anh cả đi, đúng không?”
Lâm Dịch để Mặt Sẹo lái xe, còn mình thì ngồi với y ở ghế sau: “Cũng không chắc. Nhớ đâu chúng giở trò… Nói chung là phòng bệnh hơn chữa bệnh, đến lúc đấy thì tùy cơ ứng biến sau.”
Giọng hắn càng lúc càng nhỏ.
Y quay sang nhìn – hóa ra hắn đã tựa vào cửa sổ ngủ.
Chuyện này rất hiếm gặp, nên y khá ngạc nhiên. Mặt Sẹo thấy vậy qua gương chiếu hậu thì cười: “Vừa nghe cậu cả có chuyện là đại ca chạy suốt đêm về đấy. Chiều tối qua đại ca mới về đến đây, đầu tiên là gặp cậu, rồi lại chạy khắp nơi nhờ vả người ta. Tính đến giờ thì… đã hai ngày đại ca không chợp mắt rồi.”
Lâm Gia Duệ giật mình. Nhớ hôm qua khi hắn xuất hiện trước cửa nhà y… đúng là trông hắn hơi mệt mỏi thật. Hôm nay hắn lại đến tìm y sớm như thế, hóa ra là cả đêm không ngủ? Tuy hắn nói rất qua loa, như thể không coi chuyện này ra gì, nhưng thực ra… hắn lại cố gắng như thế.
Nhìn cằm hắn đã lún phún râu xanh, lòng y hơi rung động, bèn cởi áo khoác ra đắp lên người hắn. Ai dè, khi ngón tay y xẹt qua đầu vai hắn, người đang ngủ say lại chợt cử động, bắt lấy tay y.
Vì hắn đang ngủ nên lực tay cũng không mạnh lắm. Nhưng y sợ mình đánh thức hắn, nên không dám rút tay ra, cứ để mặc cho hắn nắm như thế.
Lâm Dịch ngủ suốt cả đoạn đường. Đến khi xe dừng lại trước cửa Lâm gia, hắn mới nhíu mày, từ từ mở mắt.
Bị hắn nắm lâu, lòng bàn tay y đã phát nóng. Thấy hắn tỉnh rồi, y liền vội vàng rút tay ra.
Hắn cũng không nói gì, chỉ lười biếng tựa vào cửa sổ, cười cười nhìn y, đoạn trả áo khoác lại: “Ngoài kia gió lớn, em mau mặc vào đi.”
Y ừ một tiếng, mặc áo vào rồi xuống xe theo hắn.
Lần này, cả hai người cùng bước vào Lâm trạch.
Đương nhiên là không ai ở đây hoan nghênh hắn, nhưng may là y đã nói trước với chị hai và anh ba từ hôm qua rồi. Tuy hai người họ không vui, nhưng cũng không phản đối; cùng lắm thì chỉ mắng thầm trong lòng, cố gắng coi hắn như không khí.
Lâm Dịch không để tâm chuyện này, khách sáo chào hỏi họ vài câu, rồi ra cửa sổ hút thuốc.
Kỳ hạn ba ngày… đã đến rồi.
Mọi người tập trung trong phòng khách, chờ đợi cả buổi chiều. Quả nhiên, đến tối bọn bắt cóc gọi tới.
Đây là lần thứ hai Lâm Gia Văn tiếp cuộc gọi kiểu này. Vì đã có kinh nghiệm, nên anh khá là bình tĩnh: “Phải, là tôi… Đã chuẩn bị xong tiền mặt như anh yêu cầu rồi… Giờ giao tiền thế nào đây? Tối mai bảy giờ hả… Ở…”
Lâm Dịch e hèm một tiếng, ra dấu với anh.
Anh hiểu ý, vội hỏi bên kia: “Anh cả của tôi thế nào rồi? Để tôi nói chuyện với anh ấy!”
Hình như mấy người bên kia cãi nhau một lúc, mãi sau mới loáng thoáng nghe được âm thanh yếu ớt của anh cả Lâm gia: “A Văn…”
“Anh cả!”
Rồi giọng anh cả im bặt.
Nhưng một câu như thế cũng đủ để mọi người an tâm – ít nhất là anh vẫn còn sống.
Lâm Gia Văn tiếp tục bàn thời gian và địa điểm giao tiền với đối phương, Nhưng nói đến đoạn nào đó, anh bỗng trở nên kích động, thậm chí còn đứng bật dậy, gào lên: “Không được! Em ấy không biết lái xe! Khoan đã, đổi người được không? Này này? Alo!”
Đối phương đã dập máy.
Anh cầm điện thoại đứng đó, sắc mặt vặn vẹo.
Chị hai cực kỳ kích động, lao tới lay lay tay anh: “Sao thế? Chúng lại yêu cầu gì? Thêm tiền nữa phải không?”
“Không, chúng…” Mãi sau anh mới cử động, nhìn sang Lâm Gia Duệ: “Chúng yêu cầu Tiểu Duệ đi giao tiền.”
Lâm Dịch đang đứng cạnh cửa sổ sát đất, vân vê bật lửa trong tay; nghe vậy thì pặc một tiếng đánh lửa, mắt hắn phản chiếu ánh lửa bập bùng. Hắn cười lạnh: “Thật to gan!”
Chỉ một câu đơn giản, nhưng người nghe lại lạnh buốt cả sống lưng.
So ra thì Lâm Gia Duệ rất bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Đằng nào thì cũng gom đủ tiền rồi, anh ba đi hay em đi chẳng giống nhau.”
“Nhưng em có biết lái xe đâu…”
“Hẳn là chúng đã điều tra chúng ta rồi, biết em không biết lái xe nên mới chỉ định em đi, phải không?”
“Không được, mình em đi quá nguy hiểm!”
“Phải, chúng là hạng giết người không chớp mắt đấy, lỡ như…”
“Nhưng thế thì sao? Chẳng lẽ để chúng giết con tin à? Yên tâm đi, thứ chúng muốn chỉ là tiền, chỉ cần mang tiền đến nơi hẹn là được.” Hai chân y vắt chéo, ngồi trên salon, thậm chí còn đùa đùa: “Coi như là em đi cho biết, tiện thể tích lũy chút tư liệu làm phim.”
“Lâm Gia Duệ!”
“Tiểu Duệ, chuyện này không đùa được đâu!”
Lâm Gia Văn và chị hai thay phiên nhau khuyên y, nhưng y vẫn bất động.
Cuối cùng, anh hết cách, đành bất lực quay sang trừng Lâm Dịch: “Này, mày đứng đấy xem trò vui đấy à? Còn không mau đến khuyên Tiểu Duệ đi!”
Hắn tạch một tiếng tắt bật lửa trong tay, ngẩng lên nhìn Lâm Gia Duệ.
Y thản nhiên nhìn lại hắn, đôi mắt đen láy trong suốt.
Nhìn một hồi, hắn bảo: “…Để em ấy đi đi.”
“Mày điên à!” Lâm Gia Văn gào lên: “Sao lại để Tiểu Duệ mạo hiểm được!”
Hắn cười cười: “Chẳng lẽ mày không hiểu tính tình Tiểu Duệ à? Nếu em ấy đã quyết định chuyện gì rồi, thì ai khuyên cũng không chịu đổi ý đâu.”
Ví dụ như… từ nhỏ y đã một lòng với hắn, quyết đâm vào bức tường là hắn, chưa đầu rơi máu chảy thì chưa chịu quay lại.
Y đột nhiên nói: “Chỉ có chú là hiểu tôi rõ nhất.”
Nghe tiếng xưng hô này, hắn đột nhiên đi nhanh về phía y. Đến cách y một khoảng, hắn đột nhiên dừng lại, tay cầm bật lửa giật giật rồi nhét nó vào túi áo, cúi xuống nhìn y: “Đêm nay em ngủ sớm đi, lấy tinh thần làm chuyện ngày mai.”
Y đáp: “Đương nhiên rồi.”
Hắn không ở lại lâu, nói xong chuyện cần nói là về luôn.
Lâm Gia Văn tức mà không xả vào đâu được, mắng: “Rốt cục thằng khốn đó đến đây làm gì? Đến cười vào mặt Lâm gia chắc?”
Rồi lại khuyên em trai: “Tiểu Duệ này, mai…”
Lâm Gia Duệ sợ anh lại lải nhải, vội đứng dậy về phòng mình.
Thế mà đêm nay y lại ngủ rất ngon, không hề mơ thấy gì cả. Trời vừa sáng, y đã tỉnh, rửa mặt thay quần áo – vẫn là áo phông ở trong khoác áo lông ở ngoài, rồi xuống tầng.
Lâm Gia Văn còn dậy sớm hơn y, đang uống café trong phòng khách, hẳn là đã thức cả đêm rồi.
Một lúc sau, chị hai cũng xuống, ba người ăn sáng cùng nhau. Bữa cơm rất yên lặng, ngay cả Lâm Gia Văn chuyên lải nhải cũng không nói gì, chỉ im lặng và cơm vào miệng.
Nhưng Lâm Gia Duệ lại rất thoải mái, ăn uống cũng đầy đủ, ăn xong thì nằm trên salon xem TV cả ngày. Đến chiều tối, thấy sắp đến giờ hẹn, y liền sửa soạn một chút rồi ra ngoài.
Lâm Gia Văn đi lấy xe trong gara, bọn họ vừa ra cửa chính thì thấy – hóa là Lâm Dịch đã chờ sẵn ở đó rồi. Một tay hắn chống lên xe, tay còn lại cầm điếu thuốc, không biết đã đứng trong gió lạnh bao lâu rồi.
Anh không nhìn đến hắn, cất tiền chuộc vào cốp sau rồi đưa điện thoại của mình cho em trai: “Tiểu Duệ, nhớ đi đường cẩn thận.”
Mắt chị hai đã đỏ bừng: “Tiểu Duệ…” Rồi không nói gì nữa.
Dù Lâm Gia Duệ không thích nhất là phụ nữ sướt mướt, nhưng vẫn ôm vai cô: “Nhất định em sẽ mang anh cả bình an trở về mà.”
Lâm Dịch đứng cạnh nhìn một nhà bọn họ dặn dò nhau, đột nhiên ném bật lửa cho Lâm Gia Duệ.
Y hơi giật mình, rồi cúi đầu, thành thạo châm thuốc cho hắn.
Hắn nhìn một phần cổ trắng nõn của y lộ ra ngoài áo, nhỏ giọng: “Tiểu Duệ, có tôi ở đây rồi, em không phải sợ gì cả.”
Y ném trả bật lửa cho hắn: “Tôi không sợ.”
Hắn rít một hơi thuốc, cười cười đẩy vai y: “Đi thôi.”
Lâm Gia Duệ lên xe, nổ máy. Khi cho xe chạy, y nhìn gương mặt hắn qua gương chiếu hậu, nhìn nó dần dần nhỏ lại thành một chấm bé xíu, rồi hoàn toàn biết mất.
Điểm hẹn giao tiền chuộc là một nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô. Y đi rất sớm, lái xe vững vàng, đi đến nửa đường thì bọn bắt cóc gọi tới.
Giọng nói của đối phương đã bị xử lý bằng máy biến âm, nghe vừa méo mó vừa quái gở. Đây là thủ đoạn rất bình thường trong phim – để tránh bị cảnh sát truy tìm, có thể chúng sẽ thay đổi điểm hẹn thường xuyên.
Y bình tĩnh quay xe lại, đi theo hướng khác do đối phương chỉ thị. Lúc này đã đến giờ tan tâm, trên đường khá tắc. Y bị kẹt cứng trên ngã tư một chốc, rồi chúng lại gọi tới.
“Rẽ trái, đi về phía nam. Chờ tao chỉ tiếp.”
Y cúp máy, nhìn đồng hồ – đã quá bảy giờ rồi. Đồng chí bắt cóc này kiên nhẫn phết nhỉ, dẫn y đi vòng vòng quanh thành phố cơ đấy?
Nghĩ đến đây, y đột nhiên thấy có điểm bất thường.
Là sai ở đâu?
Y nhớ lại mọi chuyện xảy ra trong hôm nay, nhớ Lâm Gia Văn nói với y “đi đường cẩn thận”, rồi Lâm Dịch nói “Có tôi ở đây, em không phải sợ gì cả”….
Không ai lo y gặp nguy hiểm hết.
Vì họ đã biết… Họ đã biết chắc, là y sẽ không gặp nguy hiểm.
Y phanh gấp lại, tấp vào lề đường. Nhảy xuống mở cốp sau, mở vali tiền chuộc ra thì thấy — làm gì có tiền đâu? Trong đó chỉ chứa đầy sách thôi.
Tay y lạnh xuống, lại mở danh sách cuộc gọi trong máy ra – không thấy cuộc gọi tối qua từ bọn bắt cóc.
Vậy người vừa nói chuyện với y… là ai?
Tay y run rẩy, nhưng ép mình bình tĩnh lại rất nhanh, gọi lại vào số đó.
“Tút — tút — “
Vài giây sau đã có người nhấc máy, y lập tức hỏi:
“Lâm Dịch đang ở đâu?”