Số lần đọc/download: 1333 / 3
Cập nhật: 2015-12-04 14:28:13 +0700
Chương 17
L
ại kéo dài thời gian, chỉ sợ nàng cũng không thể rời bỏ hắn nữa.
Chạy trở về phòng Liễu Túc Cho kinh hoảng ngã ngồi trên giường. Nàng lại chần chờ, nàng nhớ lại khuôn mặt bi thương của A Cách Đạt. Nàng vô tâm tổn thương hắn, cho dù nàng đối với hắn không thích...... Nhưng nàng hiện tại...... Có thể lớn tiếng đối với hắn nói nàng không thương hắn sao?
Không! Nàng không nói ra miệng được, bởi vì, nàng rất yêu hắn, cho nên, hôm nay khi nàng nói với hắn quyết tâm rời đi của mình thì nàng mới khổ sở, mới đau lòng như vậy. Biết rõ tình yêu này nhất định là khổ, biết rõ mình tuyệt không thể yêu hắn, nhưng vẫn là
Khóc! Nàng luôn luôn kiên cường, ngay cả khi rơi xuống Hoàng Hà, đến thời một thời không xa lạ này, nàng cũng chưa từng rơi lệ, lại vì hắn...... Khóc.
Túc Cho biết mình cũng không hối hận khi yêu hắn, chỉ là kết quả của tình yêu này có thể đoán được, không tránh được tan nát cõi lòng, đau đớn, rơi lệ, tiếc nuối, không có kết cục.
Tình yêu này cuối cùng chỉ là nhớ lại.
Trừ phi, nàng thật có thể bỏ xuống tất cả, không thèm nghĩ đến cha mẹ nữa, muốn yêu người, nhớ bằng hữu, không muốn trở lại thế giới thuộc về nàng...... Nhưng là, nàng không có dũng khí.
Giờ phút này trái tim Túc Cho đã sớm loạn, duy nhất mưu cầu 1 chuyện, mau rời khỏi mảnh đất thị phi này. Đem A Cách Đạt chôn ở sâu trong lòng
◆◆◆
Bóng dáng của Công chúa từ sớm đã không còn tăm hơi, A Cách Đạt giật mình sững sờ, mãi cho đến khi Viên Hàn xuất hiện sau lưng của hắn, chợt vỗ một cái lên bờ vai của hắn.
“Ngươi nếu như tiếp tục mờ mịt như thế, ta bảo đảm ngươi ở sa trường không quá mười ngày liền tử trận.” Viên Hàn ân cần nói.
A Cách Đạt nhìn Viên Hàn ân cần y hệt như huynh đệ, không nhịn được một hồi uất ức, chỉ là, hắn không có biểu hiện ra, chỉ lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì sao?”
Biết hắn là người mạnh mẽ, Viên Hàn không nói gì, chỉ là muốn báo cho A Cách Đạt.
“Sáng nay hai vị ái thiếp của ngươi xuất hiện trong phủ.”
A Cách Đạt cũng không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ nhàn nhạt mở miệng.”Họ có chuyện gì không?”
“Không có! Chỉ là đi ngang qua, đi đường vòng đi vào thăm dò một chút thôi!”
“Đó?” A Cách Đạt nhướng mày lên.
“Không sai, Viên Trinh Tử là như thế, nhưng...... Cát Thiệu Nữ, thứ cho ta không biết nàng không nghe lệnh không đi theo của chính mà lại leo tường mà vào.” Hắn nhún nhún vai, một bộ việc không liên quan đến mình.
“Leo tường?” A Cách Đạt lông mày nhướng cao hơn.
“Không sai! Leo tường!” Hắn gật đầu một cái.
A Cách Đạt hồ nghi lần nữa xác định.”Ngươi không có nhìn nhìn lầm?”
“Trừ phi người trong phòng là nô tỳ, cũng không phải là Cát Thiệu Nữ, nếu không, ta tuyệt sẽ không nhìn nhầm?”
Giận tái mặt, A Cách Đạt cau mày.”Ngươi lại vì sao cùng Viên Trinh Tử nói chuyện phiếm? Nàng ta không leo tường mà vào?”
“Đây chính là điều ta không hiểu!” Hắn đàng hoàng nói.
“Tại sao?”
“Theo cái nhìn của ta, tựa hồ Viên Trinh Tử cố ý giữ chân ta, mà để Cát Thiệu Nữ thừa cơ leo tường mà vào.” Viên Hàn nói lên ý kiến của mình.
Nghi ngờ càng sâu hơn. A Cách Đạt cũng không hiểu họ làm sao muốn làm như thế?”Ngươi tại sao khẳng định Trinh Tử là muốn giữ chân ngươi như thế, để cho Thiệu nữ leo tường mà vào?”
Viên Hàn nhìn chăm chú vào A Cách Đạt, khóe miệng khẽ nhếch lên.”Bởi vì nàng nói một đống lời nói nhảm.”
Lần này, lông mày của A Cách Đạt càng nhíu lại rồi. Trinh Tử cùng Thiệu Nữ tới trong phủ có mục đích gì? Họ kéo Viên Hàn lại vì cái gì? Chẳng lẽ, các nàng là vội tới thị uy với công chúa? Không thể nào, nếu không phải được hắn đồng ý, họ tuyệt không dám, này vì sao......
Đợi đã nào…! Hắn tựa hồ sót cái gì.
Viên Hàn nói Thiệu Nữ là từ trong phòng phu nhân đi ra? Hắn nói phu nhân ngoại trừ Định Quốc công Chúa không có người khác; huống chi mẫu thân hắn khi hắn vừa trào đời đã chết, không thể nào là chỉ mẹ.
Như vậy...... Không phải là công chúa rồi?
Nhưng mới vừa công chúa cũng không nói nha? Đến tột cùng......
Híp mắt, A Cách Đạt nhìn thẳng vào Viên Hàn, thanh âm cực kỳ lạnh lẽo.”Cát Thiệu Nữ tìm công chúa là muốn làm gì?” “Sẽ không phải là uy hiếp nàng rời đi vương triều chứ?
Viên Hàn lắc đầu một cái, bày tỏ không biết.”Không rõ ràng lắm, chỉ là, tuyệt sẽ không phải là chuyện tốt!” Hắn thẳng thắn nói ý nghĩ của mình.
Vừa nghe, A Cách Đạt bắn ra hai đạo ánh mắt sắc lạnh, sắc mặt trở lên cực kỳ khó coi, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ là tới nhục nhã công chúa?” Hắn đoán.
“ Cái này có thể!” Viên Hàn rất có đồng cảm gật gật đầu
Chớ trách! Chớ trách công chúa muốn rời đi kiên định như vậy, thì ra là, thì ra là Viên Trinh Tử cùng Cát Thiệu Nữ từng đi tìm nàng.
Đúng rồi, họ nhất định nói với nàng cái gì, nếu không, từ sau khi công chúa đi tới vương triều, hắn vẫn chỉ là lần đầu tiên thấy nàng rơi lệ, còn tưởng là tại hắn.
Không! Hắn tuyệt không để cho các nàng nhục nhã nàng. Đúng vậy, hắn phải lập tức tra rõ.
Tìm công chúa đi!
◆◆◆
“Tại sao không nói cho ta họ tới tìm nàng?” A Cách Đạt vừa vào đến trong phòng liền hỏi.
Túc cho không hiểu ra sao, “Người nào nha? Ngươi ở đây nói người nào?”
” Ngoại trừ Viên Trinh Tử cùng Cát Thiệu Nữ, ai còn tới tìm ngươi?”
Túc Cho thiếu chút nữa bị sợ đến té ngã. Hắn làm sao biết Cát Thiệu Nữ tới tìm mình? Viên Hàn đều không phải bị Viên Trinh Tử giữ chân sao, thế nào...... vẻ mặt hoảng sợ của Túc Cho không thoát khỏi tầm mắt của A Cách Đạt, nàng nhất thời cứng họng.
“Họ tới đe dọa ngươi?” Hắn mặt lạnh lùng hỏi.
Thấy nàng vừa cả kinh, chẳng lẽ là thật? Trời đánh, nếu họ dám động vào nàng một cọng tóc, hắn nhất định để cho họ sống không bằng chết!”Nói! Ngươi vẫn cố ý trở về Trung Nguyên, có phải hay không bởi vì các nàng bức bách ngươi? Nếu đúng, ngươi cứ việc nói ra, ta thay ngươi làm chủ!”
Sợ hắn thật đi tìm họ mà tiết lộ kế hoạch trở về Trung Nguyên của nàng, nàng vội vàng mở miệng.”Không có! Họ không có bức bách ta!” Lắc lắc đầu
“Nói như thế, họ thật đã tới?”
“Cái gì? Ngươi chỉ là hoài nghi họ đã tới mà không phải thật xác định?”
“Đúng nha! Viên Hàn chỉ nói Viên Trinh Tử đã tới, còn nói, tựa hồ ở trong phòng của nàng nhìn thấy cát thiệu nữ, xem ra là thật la!” Hắn nhìn chòng chọc nàng.
Đáng chết! Nàng lại không đánh đã khai, nhìn, kế tiếp nên như thế nào tự bào chữa cư nhiên nói ra! Túc Cho hận không tát cho mình một cái.
“Ngươi thẳng thắn nói ra, có phải hay không họ uy hiếp ngươi trở về Trung Nguyên?” Hắn không tin khi hắn thổ lộ tình yêu với nàng, lại chỉ đổi lấy một câu nàng phải về Trung Nguyên, trong đó nhất định là có nguyên nhân, có lẽ nàng thật bị đe dọa.
Hắn âm thầm cầu nguyện như thế.
Nhưng...... Thường thường không như mong muốn.
Liễu Túc Cho thở dài.”Không có! Họ cũng không uy hiếp ta! Là ta nghĩ phải về Trung Nguyên, ngươi rốt cuộc có hiểu hay không? Ta không thương ngươi! Ta không muốn lưu lại nơi này! Ta muốn trở về Trung Nguyên! Trở về Trung Nguyên! Ngươi rốt cuộc đã hiểu chưa?” Nàng vừa nhanh muốn khóc. Ai bảo nàng nói đối! Nàng thương hắn, thật thương hắn! Nếu không làm gì không sợ mang thai nguy hiểm mà hiến thân cho hắn?
A Cách Đạt trên trán nổi gân xanh, cằm co rút nhanh, hai mắt hừng hực lửa giận.
Vừa một câu: nàng không thương hắn!
Hắn thật muốn một chưởng đánh chết nàng, tránh khỏi như thế vì nàng đau lòng, vì lời nói của nàng mà làm tan nát trái tim của hắn. Nội tâm hắn đau khổ cùng giãy giụa vì sao nàng lại không nhìn thấy, luôn luôn chối bỏ tình yêu của hắn! Hắn thật hận, lại với chuyện nàng cố ý rời đi mà bó tay hết cách, chỉ có thể mặc cho tan nát trái tim, đau đớn thấu xương
Xoay người, không muốn để cho nàng nhìn thấy gương mặt bi thương đau đớn của hắn, vậy sẽ để hắn giãy giụa không ngừng!
Lạnh lùng cười một tiếng, hắn lớn tiếng gầm thét: “Đừng mơ tưởng, ngươi cả đời đừng mơ tưởng ta sẽ giải thoát cho ngươi! Ngươi nghe kỹ cho ta, đời này kiếp này, ngươi nơi nào cũng đi không được! Nơi nào cũng đi không được!” Hắn như sư tử rống giận, không để ý tới dung nhan oán hận của nàng, chỉ toàn tâm toàn ý mà nghĩ tổn thương nàng, để nàng cũng nếm thử một chút tư vị bị thương hại
Hắn căm giận đạp cửa mà đi.
Túc Cho chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng cô đơn của hắn rời đi. Hắn có biết, nàng tổn thương hắn đồng thời, cũng đang tổn thương mình? Tim của mình rất đau, rất khổ nha! Đúng vậy, nàng cùng hắn càng sớm tách ra đối với cả hai đều tốt, cho dù lòng của nàng sẽ đau đến không chịu nổi.
Nhưng, nàng tin tưởng sau khi nàng trở lại thế kỷ hai mươi, nàng sẽ từ từ quên đi đoạn tình yêu này, có lẽ một năm, có lẽ hai năm...... Mười năm...... Hai mươi năm...... Cuối cùng sẽ có một ngày quên đi.
Nếu như nàng tiếp tục ở lại, chỉ sợ cũng không áp chế được càng ngày càng yêu hắn, còn đối với hắn thừa nhận tất cả tình ý, đến lúc đó, nàng lại thật sự đi không được, mà phải ở lại Tống Triều, cả đời cũng không trở về thế kỷ hai mươi được......
Hay sao! Hay sao! Nàng phải nhanh rời đi!
Nàng phải rời khỏi. Tối nay, đúng, liền tối nay.
Túc cho rón ra rón rén đem một bọc bột đổ vào trong đồ ăn vừa nấu xong, từ thức ăn của Mộc Hoa Lê, cho tới nha hoàn, nô tỳ, còn có thức ăn của nàng cũng đều đổ xuống, làm như vậy là để nếu nàng và A Cách Đạt có ngồi cùng bàn thì hắn cũng không tránh được.
Thật may là nàng thông minh, từng yêu cầu Cát Thiệu Nữ cho nàng một bọc thuốc giải, chỉ cần trước khi ăn bữa tối ăn vào là được
Đúng là có tật giật mình, Túc Cho lặng lẽ chạy về phòng. Ở trên đường trở về phòng vô tình gặp được Viên Hàn, nàng có cảm giác giống như làm chuyện xấu bị bắt được, nàng đỏ mặt, kìm nén bực bội, chột dạ chạy vào phòng.
Quỷ dị! Hành động của Công chúa rất quỷ dị! Viên Hàn bộ mặt nghi ngờ, nhìn sang phương hướng lúc công chúa mới vừa tới, ngắm ngắm bóng dáng của nàng lần nữa..
Phải bẩm báo cho A Cách Đạt, muốn hắn đặc biệt chú ý mới được.
Mà sau khi A Cách Đạt biết được hành động quỷ dị của Túc Cho, trở nên càng lúc càng phiền não, ở trong đầu không biết bao nhiêu lần suy tư, đến tột cùng nàng muốn làm gì? Có phải hay không đã chuẩn bị kế hoạch trở về Trung Nguyên an toàn? Nếu không, theo Viên Hàn quan sát biết được, nàng đối với việc chạy ra khỏi phủ căn bản là bó tay hết cách, thế nào vào lúc này lại như trộm; cảm giác chột dạ?
Đúng vậy, hắn và Viên Hàn đều có suy nghĩ chắc chắn, tối nay...... Là ngày công chúa sẽ chạy trốn
Hắn —— phải đặc biệt lưu ý. Tuyệt không! Tuyệt không thể để cho nàng chạy, cho dù lấy tánh mạng trao đổi, hắn cũng muốn nàng lưu lại.
Hắn yêu nàng! Yêu từ lúc nào hắn cũng không biết, chỉ biết là, hắn yêu nàng tinh khiết, yêu nàng thật, hơn nữa yêu nàng không chút tâm cơ nào đơn thuần, yêu nàng khuôn mặt đỏ rực vừa xấu hổ ngượng ngùng, yêu nàng kiều diễm, càng yêu nụ cười của nàng hơn.
Không giải thích được vì sao yêu nàng!
Không thể mất đi lòng của nàng. Không thể! Không thể mất đi. Nàng! Ngay cả mất đi sinh mạng hắn cũng không tiếc, hắn vẫn yêu nàng như cũ
Thời gian dùng bữa tối Túc Cho cảm thấy toàn thân nàng tất cả dựng cả tóc gáy, lòng cảnh giác, sống lưng lạnh toát, nàng ngẩng đầu lên hướng A Cách Đạt liếc trộm một cái, rất nhanh bị hắn nhìn thấy!
Con ngươi nóng bỏng của hắn nhìn chằm chằm nàng. Giống như bị nam châm hút lấy, nàng và hắn tuyến lần lượt thay đổi hồi lâu.
Túc Cho sợ cúi thấp đầu, ăn thức ăn thuộc về mình, vừa dùng khóe mắt liếc trộm người chung quanh, chú ý bọn họ có dùng bữa hay không?