Số lần đọc/download: 4150 / 97
Cập nhật: 2015-11-21 22:31:02 +0700
Chương 17
K
hổ cho Vũ là gặp Thúy, Vũ đã không thể nói điều nó muốn nói. "Thúy ơi, bàn tay bác Hồ làm sao ấy, thua bàn tay của Thúy một trời". Dễ quá. Câu nói vừa dễ vừa bắt con Thúy đỏ mặt nếu nó hiểu nó đã là mùa xuân của thằng Vũ. Mà nó chưa hiểu, nó cũng sẽ thân với Vũ hơn. Nhưng Vũ đã ngập ngừng. Chẳng phải Vũ sợ Thúy yêu bác Hồ đâu. Vũ ngập ngừng chỉ vì nó không dám tin sự so sánh của nó, không dám tin ý nghĩ chân thành của nó. Buổi chiều hôm qua, chạy đến nhà Thúy thì con bé đi đâu ấy. Vũ tha thẩn trở về. Người lớn, trẻ con nhìn nó bằng những đôi mắt cảm phục, trìu mến.
- Gắng lên nhé, cụ Hồ khen em giỏi, anh hãnh diện giùm em.
- Vũ, cháu làm rạng rỡ tỉnh nhà.
Người lớn khích lệ Vũ. Trẻ con bu quanh, đứa rướn cao ngửi đầu Vũ, hít hà:
- Thơm mùi... bác Hồ quá!
Đứa đòi bắt tay Vũ:
- Cho tớ xin tí khước. Tớ mong được như đằng ấy để bác Hồ cầm tay.
Nhi đồng cầu Kiến Xương, thằng nào thằng ấy hoan hỉ ra mặt. Ngay cả Luyến, Lộc cũng sung sướng và đòi không gội đầu, sợ mất khước, mất cái vinh hạnh bác Hồ xoa đầu. Riêng Vũ, Vũ chả cảm thấy gì. Khốn nỗi, gặp Thúy sáng nay, Vũ đã nín thinh. Nó bị huyễn hoặc bởi đám đông. Nó bé nhỏ và nó đành để ý nghĩ chân thành của nó rơi xuống chỗ nước xoáy hân hoan mạnh nhất.
- Hôm qua bác Hồ khen Vũ hở, Vũ?
- Ừ.
- Vũ hát bài gì thế?
- Nhanh bước nhanh nhi đồng...
- Bác Hồ khen Vũ, Vũ có thích không?
Vũ khẽ lắc đầu. Con Thúy nheo mắt:
- Bác Hồ khen mà không thích à?
Vũ cụt hứng. Vũ hụt hẫng. Quả thật, Vũ đã nghĩ sai. Vũ mừng thầm vì chưa so sánh bàn tay của bác Hồ và bàn tay của Thúy với Thúy. Vũ vội mỉm cười:
- Không thích. Vũ chỉ khoái thôi.
Con Thúy cười giòn giã. Nó nắm cổ tay Vũ:
- Vũ là cháu yêu của bác Hồ rồi.
Vũ lâng lâng. Bàn tay Thúy mầu nhiệm vô cùng. Bàn tay chứa đựng cả mùa xuân ấy không có bàn tay nào để so sánh. Với Vũ, bây giờ, trên đời chẳng còn bàn tay nào làm nó rạo rực, xốn xang. Vũ biết một mình. Vũ yêu bác Hồ, vì Thúy. Vũ khoái bác Hồ, vì Thúy. Vũ sẽ làm những gì nữa, cũng vì Thúy. Vì Thúy tất cả. Vì Thúy mà Vũ sẽ làm tất cả. Chỉ để Thúy bằng lòng.
- Mai thi vẽ hở, Vũ?
- Ừ.
- Vũ có vẽ thi không?
- Có.
- Giải nhất đấy nhé, Vũ nhé! Thúy ghét giải nhì lắm. Vũ vẽ thật chiến Thúy mới chịu.
- Nhỡ Vũ chiếm giải bét thì sao?
- Thì hết là cháu yêu của bác Hồ.
Vũ muốn nói Vũ không thiết làm cháu yêu của bác Hồ. Vũ chán bác Hồ rồi. Bác Hồ chẳng có gì đặc sắc, bởi cầm tay bác, Vũ không thấy xao xuyến, bâng khuâng. Vũ đã ước mơ gặp bác Hồ và Vũ tưởng được nắm tay bác Hồ là được vẫy vùng trong mùa xuân rực rỡ. Nhưng không hề thấy ước mơ đó. Ước mơ đó mãi mãi ở gần Thúy và nằm gọn trong bàn tay con bé. Vũ lại mới nhận ra rằng đôi mắt Thúy không có bốn đồng tử như đôi mắt bác Hồ - thực ra, Vũ chưa nhìn rõ mắt bác Hồ - song nó có những tia nắng sưởi ấm tâm hồn Vũ và bắt mầm mộng trong trái tim Vũ đâm chồi. Vũ muốn nói Vũ chỉ thiết làm bạn của Thúy, chỉ muốn làm Thúy vui. Thế thôi. Vũ ngập ngừng:
- Vũ... Vũ vẽ cho Thúy.
- Cho Thúy giải nhất à?
- Ừ.
- Không tiếc à?
- Không. Không tiếc gì hết.
Hôm sau, Vũ tham dự cuộc thi Vẽ chân dung bác Hồ theo trí nhớ. Nhi đồng mười hai phủ huyện còn ở lại thị xã, dù bác Hồ đã lên Hà Nội. Người ta bắt nhi đồng phải mãi mãi nhớ hình ảnh của bác Hồ, nhớ bằng hồi tưởng. Người ta muốn hình ảnh bác Hồ in hằn vào óc nhi đồng. Nên có cuộc thi này. Sân vận động đông nghẹt nhô con quỳ, ngồi, nằm vẽ chân dung bác Hồ theo trí nhớ. Hàng ngàn bức tranh bác Hồ được vẽ trong thời gian nửa tiếng. Vũ không thể nhớ nổi bác Hồ nữa. Nó đã quên bác Hồ. Trong trí nhớ của nó, lúc này, là Thúy. Vũ nằm sấp trên lớp cỏ xanh mơ mộng. Giá được vẽ con Thúy? Vũ cắn bút chì mãi. Rồi nó chợt nghĩ tới lời hứa tặng con Thúy giải thưởng hạng nhất. Vũ đành vận dụng trí nhớ để nhớ bác Hồ. Vũ vẽ bức tranh thật lạ, vẽ theo bài hát. Và bức tranh của Vũ độc đáo nhờ đôi mắt bác Hồ là hai ông sao với chòm râu hơi hơi dài. Bác chúng em mắt như sao râu hơi dài mà. Buổi chiều tuyên bố kết quả, bức tranh của Vũ chiếm giải nhất. Vũ được giải thưởng một cái hộp kẹo bi và tấm giấy ban khen. Anh phụ trách nhi đồng thị xã kiệu Vũ lên vai. Tiếng vỗ tay hoan hô Vũ hôm nay như tiếng vỗ tay hoan hô Hồ chủ tịch hôm qua. Vũ hãnh diện lắm. Không ai hiểu nổi niềm hãnh diện của Vũ. Vũ chiếm giải vì Thúy chứ đâu phải vì thương nhớ bác Hồ.
Nhận giải thưởng xong, Vũ đem ngay lại nhà Thúy. Nó hớn hở khoe:
- Chiếm giải nhất rồi.
Thúy khen:
- Giỏi ghê!
Chắc chắn là Thúy chỉ khen một mình Vũ. Khen Vũ có mặt và khen Vũ vắng mặt. Côn chả nói Thúy khen Vũ phóng phi tiêu giỏi là gì. Thúy không khen ai, ngoài Vũ và Thúy mãi mãi gần Vũ để nhớ Vũ. Bác Hồ thì lại khen nhiều người. Ai bác Hồ cũng khen. Bác Hồ đã quên Vũ rồi, quên thật rồi, Vũ thấy mình yêu Thúy hơn yêu bác Hồ là đúng. Vũ đã quên bác Hồ, ít nhất, khi đứng gần Thúy.
Vũ đưa hộp kẹo cho Thúy:
- Của Thúy đấy.
Thúy đỡ hộp kẹo:
- Cho thật, hở?
- Thật.
Nó đưa luôn tấm giấy ban khen:
- Cả cái này nữa.
Thúy giơ tay cầm tấm giấy cuộn tròn. Vũ phân vân giây lát rồi chộp lấy cổ tay Thúy. Cảm giác lần này không giống cảm giác những lần trước. Mỗi lần cầm tay Thúy là mỗi lần Vũ cảm giác khác lạ.
- Thúy...
Thúy ngước nhì Vũ. Đôi mắt long lanh. Thúy không thể biết tại sao đôi mắt nó long lanh, đôi mắt nó đang ánh lên một nỗi niềm.
- Vũ...
- Vũ thích Thúy nắm tay Vũ hơn bác Hồ, hơn mọi người nắm tay Vũ.
- Nhưng tay Thúy mắc bận.
Hộp kẹo trong tay Thúy bỗng rơi xuống. Thúy nắm lấy tay Vũ và tay bên kia của Thúy đang nằm trong tay Vũ cùng tấm giấy ban khen. Chưa tết nhưng Vũ thấy tháng giêng vây quanh nó. Tháng giêng ngon như mắt Thúy, như má Thúy, như môi Thúy. Tháng giêng thơm như tóc Thúy, như hơi thở của Thúy.
- Thúy...
- Nói đi, Vũ? Vũ muốn nói gì?
- Vũ yêu Thúy.
Thúy cúi nhìn. Nó gỡ tay khỏi tay Vũ, ngồi xuống lượm hộp kẹo lên.
- Kẹo này ngon lắm nhé! Ngậm dè cả ngày mới hết một viên. Cho Thúy ăn kẹo nào...
Vũ mở hộp kẹo. Nó nhón một viên mầu vàng, bắt Thúy há miệng và đặt nhẹ vào miệng Thúy. Con bé nghịch tinh cắn ngón tay Vũ. Vũ khẽ kêu "ái". Hai đứa cười nói và nhai kẹo. Bên ngoài, trời tối lúc nào. Vũ quên cả cột đèn đầu phố và những bài hát mới đang chờ đợi nó.