Số lần đọc/download: 2109 / 48
Cập nhật: 2015-08-16 07:15:47 +0700
Chương 17: Canh Giữ Thức Ăn
K
hông biết ai đã nói rằng, trong núi sâurừng già này vẫn còn có gấu. Một bạn gái trước đây thành tích học tập rất kémnhưng lớn lên lại vô cùng xinh đẹp cao giọng hét lên, kéo theo sau là những tiếngkêu hoảng hốt của đám con gái. Dù rằng mọi người đều không tin vào cái thôngtin rằng những ngọn núi ngoại thành này vẫn còn có gấu hoang sinh sống, nhưng vẫnbị bầu không khí kì dị này khiến nảy sinh lo âu sợ hãi. Các bạn nam bắt đầu thểhiện vẻ dũng cảm của họ, thi nhau vỗ về động viên bạn gái đi bên cạnh. Vài nămtrôi qua, bọn họ đều đã rũ bỏ hẳn vẻ trẻ con, đã cao lớn đến độ có đủ sức mạnhđể bảo vệ những bạn gái yếu ớt bên cạnh. Một bạn nam còn dùng cây gậy gỗ, vừađánh vài cái vào đám cỏ ở dưới chân, vừa nói: "Gấu thì không có nhưng rắn chắcchắn là có." Cả nhóm lại được một phen hoảng loạn.
Alawn dùng tay vỗ vỗ vào lưng một bạngái đi bên cạnh cậu ấy, nói: "Đừng sợ, có tớ đây." Cô bạn đó lập tức nép sátvào người Alawn.
Thời học sinh, sức hấp dẫn của Alawn vớicác bạn gái luôn không thua kém gì An Lương. Cậu ấy, gia cảnh giàu có, ngoạihình lại đẹp trai, học lực cũng tốt, chỉ có mỗi một trở ngại là sự tồn tại củatôi, vì vậy các cô gái đó nhiều lắm cũng chỉ dám thổ lộ nỗi lòng trong cuốn nhậtký, không dám khinh suất bày tỏ. Bây giờ, tôi đã ở bên An Lương rồi, vị tríđang bỏ trống bên cạnh Alawn quả là hấp dẫn biết bao. Alawn quả nhiên đã biếtcách đối xử dịu dàng với những người con gái khác, cậu ấy cùng một lúc mang hộcả ba chiếc ba lô cho ba cô bạn gái.
Nhớ lại trước đây, hàng ngày sau khi tanhọc, Alawn đều mang cặp sách cho tôi, lại thấy nó mơ hồ không chân thực đến nỗidường như đó chỉ là một giấc mơ chủ quan, một giấc mơ đẹp. Trong giấc mơ, trênvai cậu ấy chỉ có duy nhất một chiếc cặp sách của tôi.
An Lương đột nhiên hỏi tôi: "Mệt chưa?"Sau đó, không đợi tôi kịp trả lời, giật lấy túi xách trong tay tôi.
Vừa hay, Alawn nhìn thấy cảnh tượng ấy.Lúc bấy giờ là khoảng mười giờ sáng. Mặt trời cuối cùng cũng xuyên thủng tầngmây, ánh nắng vàng hoe tới tấp chiếu xuống lớp sương mù mỏng manh, đổ dồn vàotrong khu rừng rậm, giống như một cõi mơ, là nơi ở của hoàng tử và công chúatrong những câu chuyện cổ tích. Ánh mắt đảo nhanh đó của Alawn, tôi đã quá quênthuộc, lộ rõ máu ghen không thể che giấu của chủ nhân. Alawn thậm chí còn dùngchân hằn học dẫm nát một cây nấm dại mới nhú. Chút phẫn nộ mới xuất hiện đó củaAlawn khi thấy người khác tiếp cận tôi đã giúp tôi cuối cùng tìm lại được mộtchút hình bóng của Alawn hồi nhỏ.
Đó Đều Alawn, anh vẫn còn để ý tới em,có đúng không?
Đôi khi, có một vài chú thỏ hoang nhảyqua, An Lương thường kéo tay tôi, chỉ cho tôi xem. Sau đó tôi quay đầu lại nhìnAlawn, chắc chắn có thể nhìn thấy cậu ấy vừa quay mặt đi.
Cậu ấy vẫn không nói với tôi một lờinào.
Đến lưng chừng núi, chúng tôi nghỉ ngơiăn trưa bên một dòng suối nhỏ.
Xung quanh Alawn luôn có vài cô bạn gáitúc trực, ngay cả thầy giáo cũng bị cậu ấy lôi cuốn theo. Mọi người ai nấy đềuhứng khởi nghe Alawn kể chuyện về trường Đại học B. Cậu ấy nhắc tới cô bạn gáicủa mình, họ quen nhau ở trường Đại học B, nói rằng cô ấy rất hiền hậu, rất thuầnkhiết. Một bạn nam cởi mở hỏi rằng, cô ấy có phải là trinh nữ không. Alawn trảlời bằng một giọng rất to rằng điều đó là đương nhiên. Đám con trai liền nhaonhao lên, đám con gái còn ngại vì có mặt của thầy giáo ở đó, im lặng e thẹn.Tôi biết, cậu ấy nói là để cho tôi nghe. Bởi vì tôi là một cô gái không biết xấuhổ, mười tám tuổi đã ra ngoài thuê khách sạn nghỉ qua đêm cùng đàn ông. Mà đó lạilà điều Alawn không thể nào chấp nhận được.
Chạm đến những chuyện đau lòng, tôi thấycó phần khó chịu. Tôi đứng dậy, muốn đi dạo loanh quanh một mình. An Lương đangngồi nói chuyện với mấy cậu bạn trai, thấy tôi đứng lên, liền chạy theo tôi. Tôinói, để mình tôi đi loanh quanh một lát.
An Lương vốn không cảm thấy yên tâm,nhưng biết tính cách của tôi, đành phải gật đầu, dặn dò tôi đừng đi xa quá.
Tôi chỉ là muốn đi xa bọn họ một chút.Giây phút ấy, tôi muốn rời xa tất cả mọi người.
Tôi mơ hồ suy nghĩ về một vài sự việc,những việc trước đây tôi rất sợ phải nhớ đến nhưng chúng lại chợt hiện về trongđầu. Tôi càng đi càng xa, đợi đến khi tôi bình tâm trở lại, xung quanh đã khôngcòn nghe thấy tiếng của bọn họ nữa rồi.
Chọn cho mình một thảm cỏ, tôi lặng lẽngồi xuống. Trên đầu là tầng tầng lớp lớp lá xanh lá vàng, giữa tán lá còn có mộtkhoảng trời xanh nho nhỏ. Một chú chim lạ lảnh lót hót tiếng ngắn tiếng dài.Bên cạnh tôi có một bụi hoa, những bông hoa có nhụy màu tím nhạt, nở giữa đốnglá rụng lả lơi. Tiếng suối chảy trong trẻo mà sinh động, dường như đang ca hátxung quanh người tôi. Tôi nhắm mắt lại, cầu mong cảnh tưởng tươi đẹp nguyên thủynhất này có thể giúp linh hồn đang xáo trộn của mình được tĩnh lặng lại. Nhưngvẫn không được, cho dù tôi có nỗ lực đến mấy, trước mắt tôi, trong đầu tôi, nơiđâu cũng đầy ắp hình bóng của cậu ấy.
Đồ Đểu Alawn! Những lỗi lầm của cậu ấy đốivới tôi, tôi đều đã bỏ qua hết, chỉ còn nhớ những điều tốt đẹp của cậu ấy. Vẻ mặthớn hở của cậu ấy khi đeo hộ cặp sách cho tôi rồi đi giật lùi trên đường, mỗi lầnthấy bạn trai khác nói chuyện với tôi, cậu ấy đều ngay lập tức có những hành độngghen tức… Trước đây, cậu ấy đối với tôi càng tốt, thì hôm nay, những từ "bạngái tớ" thốt ra từ miệng cậu ấy lại càng giày xéo trái tim tôi.
Không kìm nén được, tôi lặng lẽ rơi vàigiọt nước mắt ở nơi không có bất kì ai bên cạnh này. Sợ người khác nhìn thấy,tôi vội lau khô nước mắt.
Không biết từ bao giờ, tôi đã quen vớiviệc không khóc trước mặt người khác rồi.
Khi chuẩn bị đứng lên để trở về nơi tậpkết, tôi bỗng cảm thấy có cái gì đó chuyển động ở vùng eo của mình. Tôi kinhhãi ngồi bật dậy, nhưng không ngờ bàn tay lại chống phải một vật gì đó tròntròn cưng cứng lành lạnh, nhìn kỹ lại, tôi sợ đến dựng đứng cả tóc gáy, là mộtcon rắn! Cả người nó màu đen tuyền, làn da trơn bóng, đang ngẩng cao đầu, lè lècái lưỡi đỏ lòm.
Tôi sợ đến nỗi toàn thân tê dại, cao giọnghét toáng lên "A!!!" một tiếng, cũng quên mất cả việc phải bỏ chạy, chân tay mềmnhũn, không sao nhúc nhích được.
Ba hồn bảy vía của tôi đã sớm bay lênmây hết cả rồi, cứ trợn tròn mắt nhìn con rắn lao thẳng vào đùi tôi, đau nhói mộtcái như bị điện giật, thấy tôi vẫn không chút động đây, nó bèn trườn vào trongbụi cỏ rậm rạp.
Tôi sợ đến nỗi sắp ngất lịm đi, cũngchính lúc đó, nghe thấy một giọng nói quen thuộc, là Alawn. Cậu ấy chạy đến bêntôi, ôm choàng lấy tôi hét lên: "Phù thủy Gà Mên, cậu sao thế!", khuôn mặt lộrõ vẻ lo lắng tột độ.
Toàn thân tôi run rẩy, chỉ cảm thấy timđập thình thịch, chỉ vào chỗ tê đau nơi bắp đùi nói: "Rắn… rắn…".
Lúc bấy giờ mới phát hiện ra đôi tấtchân của tôi đã bị thủng hai lỗ, có vết máu loang ra. Lúc đó cũng có hai ba bạnhọc nữa chạy tới, trong đó có cả An Lương.
"Lạc Lạc! Lạc Lạc!" Cậu ấy chạy nhào tới,mang theo chút hốt hoảng hiếm thấy, "Cậu sao vậy!" Thấy đôi môi tôi tái xanh,đã không còn nói được câu gì, cậu ấy quay đầu sang hỏi Alawn, "Cô ấy sao vậy?".
Alawn không nói gì, thô thiển xé toạcđôi tất của tôi, cúi đầu xuống dùng miệng ngậm vào vết thương trên đùi tôi đểhút máu.
Khi đôi môi của Alawn chạm vào cơ thể, ýthức của tôi mới dần dần được hồi phục lại. Nhìn mái đầu cậu ấy đang vùi xuốngnơi bắp đùi, một tay cậu ấy nắm chặt lấy bắp chân, trái tim tôi như đang có mộtdòng điện khác lạ chạy qua. Bàn tay kia của Alawn đang đỡ phía sau lưng tôi, màở nơi ấy, có khắc tên của cậu ấy.
Cậu ấy vẫn còn quan tâm đến tôi, quảnhiên thế… Có được giây phút này, tôi chết đi cũng cảm thấy toại nguyện rồi.
Alawn không ngừng hút máu từ vết thươngcủa tôi, nhổ ra đất, nhổ được ba lần, mỗi lần nhổ ra đều là những giọt máu đỏrươi. Nhưng đến lần thứ ba, tôi cảm thấy đau rát, cất tiếng khe khẽ rên rỉ.
Alawn bỗng ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt vẫntrong sáng như bốn năm về trước, đôi mắt chứa sự quan tâm chân thành mà tôi vôcùng thân thuộc. Tôi thề rằng, cậu ấy chỉ cần nhìn thêm một giây nữa thôi, tôisẽ bật khóc nức nở sà vào lòng cậu ấy. Nhưng An Lương bỗng giơ tay đẩy cậu ấyra, Alawn ngã ngồi xuống đất. An Lương vội vàng lo lắng đỡ lấy, hỏi tôi đã cóchuyện gì xảy ra.
"Bị rắn cắn, không sao rồi, cũng maykhông phải rắn độc." Alawn cuối cùng cũng nén được cơn thịnh nộ, cậu ấy nhườnglại chỗ, lặng lẽ đứng lên. Cậu ấy nhìn tôi bằng một khuôn mặt biểu cảm phức tạp,lạnh lùng nói, "Chẳng qua cô ấy chỉ bị sợ quá thôi".
Tôi cảm thấy hơi hụt hẫng, tôi đã hy vọngAlawn không buông tôi ra, giống như lúc trước đây. Nhưng lại bị câu nói cuốicùng của cậu ấy khiến trái tim đập rộn ràng.
"Không phải rắn độc thì cậu đụng vào cô ấylàm gì!" An Lương bỗng dưng nói môt cách đầy kích động.
Tôi kinh ngạc quay sang nhìn An Lương, lầnđầu tiên tôi thấy chàng quân tử này có phản ứng mạnh mẽ như vậy. Trước đây, cậuấy luôn điềm tĩnh và thong dong mà.
Alawn không ngờ An Lương lại nổi cáu vớimình, cậu ấy nắm chặt bàn tay lại, hạ thấp giọng xuống, nói từng chữ từng chữ một:"Nếu tôi muốn động đến cô ấy, có cần sử dụng hành vi đê tiện như giả vờ hút máuđộc ra hay không?".
An Lương đứng phắt dậy, hằn học nhìn thẳngvào ALawn, hai người hùng hổ như sắp đánh nhau nhưng đã được bạn học khác canngăn kịp thời. Người bạn đó nói: "Thôi đi, Alawn, đừng tức giận nữa, chẳng quaAn Lương cũng chỉ vì lo cho bạn gái của cậu ấy thôi mà."
Khi tôi đã là bạn gái của An Lương,Alawn đương nhiên cũng chẳng còn gì để nói nữa. Cậu ấy cúi gằm mặt xuống, quayngười bước đi. Không buồn quay lại nhìn tôi một cái. Mây mù dày đặc trên núilàm cho bóng dáng Alawn bỗng càng trở nên cô độc mà nặng nề.
Khi An Lương đến đỡ dậy, tôi lạnh lùng đẩycậu ấy ra, nói mình có thể tự đi được. Giãy giụa để đứng lên, vừa đứng thẳng dậy,hai chân tôi lại mềm nhũn ra. Lần đầu tiên, An Lương không hề để ý đến sự phảnkháng của tôi, ôm thốc lấy, dìu tôi đi về phía trước không một chút do dự. Tôikhông kịp phản kháng lại, trong giây phút cơ thể đang mất thăng bằng đó liềnchoàng tay ôm lấy cổ An Lương theo phản xạ có điều kiện, kêu lên một tiếng "A"thất thanh.
Alawn nghe thấy tiếng kêu của tôi, liềnquay đầu lại, vừa hay nhìn thấy cảnh An Lương đang ôm tôi, còn tôi đang níu vàocổ cậu ấy.
Cậu ấy chằm chằm nhìn tôi, ánh mặt chuyểntừ thâm trầm sang lạnh lùng. Từ lồng ngực đang không ngừng nhô lên hạ xuống củaAlawn, tôi có thể tưởng tượng được cậu ấy đang cố hít thở thật sâu.
Nhưng cậu ấy vẫn không nói gì, sầm mặt lạirồi đi tiếp.
An Lương cương quyết đòi cõng tôi lênnúi, tôi nói mình không sao, có thể tự đi được nhưng cậu ấy nhất định khôngnghe, dứt khoát xốc tôi lên lưng.
Đám bạn học, có người nhìn chúng tôi cườinồng nhiệt, có người lại vô cùng ngưỡng mộ, nói rằng tình cảm của cặp đôi nàythật sâu sắc. An Lương không nói gì, chỉ cõng tôi trên lưng đi về trước, khôngchịu tụt lại phía sau một chút nào.
Alawn bắt đầu trở nên trầm ngâm. Có ngườinói chuyện với cậu ấy, hét gọi mãi mà cậu ấy vẫn không nghe thấy, bộ dạng như mộtngười mất hồn. Có người cảm thấy bầu không khí có phần khác lạ, hết nhìn tôi, lạiquay sang nhìn Alawn, uổng công dò đoán xem liệu đây có phải là mối tình tay banhư lời đồn thổi không. Alawn không đợi người tò mò kia tìm ra được đáp án, đãlôi điện thoại di động trong túi ra, gọi cho bạn gái: "Đình Nhi, đã đến rồi à?Em ăn cơm chưa? Ngoan ngoãn đợi anh nhé, anh sắp tới rồi đây. Ừm… được, anh sẽcẩn thận… Ha ha, anh là ai cơ chứ, leo những loại núi kiểu như thế này đối vớianh chỉ là chuyện vặt vãnh!".
Trái tim tôi lại được một phen đau nhói.Sao lại buốt đến thế. Tôi nằng nặc đòi An Lương thả tôi xuống nhưng cậu ấy vẫnkhông đồng ý. Cuối cùng, dường như An Lương đã thấm mệt rồi, mới chịu buông tôira, nhưng lập tức quay sang đỡ tôi, giống như một con thú đang canh giữ thứcăn, đối với một miếng thịt ngay cạnh miệng, lúc nào cũng hết sức cẩn trọng, nhưthể chỉ cần chớp mắt một cái, miếng thịt đó sẽ bị một con thú dữ khác cướp mất.Thật giống với Alawn hồi đó.