Nếu mặt biển mãi mãi bình lặng, chắc chắn những thủy thủ tài ba sẽ chẳng bao giờ có mặt trên đời.

Ngạn ngữ Anh

 
 
 
 
 
Tác giả: Dư Hoa
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Vũ Công Hoan
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 33
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 44
Cập nhật: 2023-03-26 23:06:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
ừ nhà Lâm Phân Phương đi ra, Hứa Tam Quan phảng phất như vừa đi ra khỏi nhà tắm, toàn thân bải hoải, dưới ánh nắng mùa hè oi ả, anh đi hết một đường phố lớn, người toát mồ hôi, khi sắp sửa trẽ sang đường phố khác, trông thấy hai người nhà quê, đội mũ cói, quẩy đôi quang gánh không, vẫy tay gọi tên mình. Hai người đứng ở bên kia phố, hỏi Hứa Tam Quan:
Anh Hứa Tam Quan phải không?
Phải, Hứa Tam Quan đây. – Hứa Tam Quan trả lời.
Sau đó, Hứa Tam Quan nhận ra họ, nhận ra hai người ở thôn ông nội đã chết, chỉ ngón tay vào hai người, anh bảo:
Tôi đã biết hai anh là ai. Anh là A Phương, còn anh là Căn Long. Tôi biết hai anh vào thành phố làm gì rồi? Các anh đi bán máu. Tôi biết hai anh buộc một cái cốc sứ ở thắt lưng, trước kia hai anh bỏ một cái bát trong túi, bây giờ các anh thay bằng cốc sứ trắng, các anh đã uống bao nhiêu nước?
Chúng mình đã uống bao nhiêu nước nhỉ? – Căn Long hỏi A Phương.
Từ bên kia phố, A Phương và Căn Long đi sang, A Phương nói:
Chúng tôi cũng không biết đã uống bao nhiêu nước.
Hứa Tam Quan lúc này nhớ lại lời ông Lý hói đã nói hơn mười năm trước, anh hỏi hai người:
Các anh còn nhớ không? Ông ấy bảo bọng đái của các anh là bàng quang, bàng quang của các anh còn to hơn tử cung của đàn bà chửa. Các anh gọi là bọng đái, ông Lý gọi là bàng quang, bàng quang là tên khoa học của bọng đái…
Tiếp đó ba anh em đứng trên phố lớn cười ha ha một chầu, từ sau lần đầu tiên cùng bán máu với hai người, suốt mười năm qua, Hứa Tam Quan chỉ gặp họ hai lần, cả hai lần anh đều về quê chịu tang, lần đầu ông nội qua đời, lần thứ hai chú tư chết. A Phương bảo:
Hứa Tam Quan, dễ có đến bảy, tám năm anh không về quê.
Hứa Tam Quan đáp:
Ông nội tôi qua đời, chú thứ tư cũng đã mất, hai người thân nhất đều không còn, tôi cũng không nghĩ đến chuyện về quê.
Bảy tám năm không gặp hai người bạn, Hứa Tam Quan cảm thấy A Phương đã già đi, mái tóc đã hoa râm, khi cười mặt A Phương nhăn nha nhăn nheo, giống như những lớp sóng ùn ùn gợn lên khi ném hòn đá xuống ao. Hứa Tam Quan bảo A Phương:
Trông anh già đi.
A Phương gật đầu đáp:
- Mình đã bốn mươi nhăm tuổi rồi còn gì.
Căn Long nói:-
Người nhà quê chúng tôi chóng già, nếu là người thành phố, bốn mười nhăm tuổi, trông vào chỉ độ hơn ba mươi.
Hứa Tam Quan quay sang nhìn Căn Long, so với trước, Căn Long vạm vỡ ra rất nhiều, anh mặc chiếc áo lót, cơ bắp ở ngực nổi lên cuồn cuộn. Hưá Tam Quan nói với Căn Long:
Căn Long, anh càng ngày càng chắc khoẻ, anh nhìn cơ bắp trên người mình mà xem, khi anh vận động, cơ bắp anh nổi lên như con sóc nhỏ chạy đi chạy lại. Anh đã lấy Quế Hoa chưa? Khi chú thứ tư tôi mất, anh vẫn chưa cưới cô gái có cái mông to ấy.
Căn Long đáp:
Cô ấy đã đẻ cho tôi hai thằng nhóc.
A Phương hỏi Hứa Tam Quan:
- Vợ anh đã đẻ cho anh mấy đứa con?
Hứa Tam Quan vốn định nói đã đẻ ba thằng con, nhưng chợt nghĩ Nhất Lạc là con trai Hà Tiểu Dũng, anh trả lời:
Giống như vợ Căn Long, cũng đẻ hai thằng con.
Hứa Tam Quan thầm nghĩ, hai tháng trước, nếu A Phương hỏi thế, mình sẽ bảo đã đẻ ba thằng con. Hai anh bạn không biết mình đã bị cắm sừng chín năm trời. Hai anh bạn không biết, mình không cần nói ra làm gì.
Sau đó Hứa Tam Quan nói với A Phương và Căn Long:
- Tôi biết hai anh sắp đi bán máu, không hiểu sao máu trên người tôi cũng rần rật ngưa ngứa.
A Phương và Căn Long nói:
- Máu trên người anh rần rật ngưa ngứa, chứng tỏ trên người anh quá nhiều máu, một khi máu trên người quá nhiều cũng khó chịu, toàn thân sẽ căng ra, anh cùng đi bán máu với bọn tôi nhé!
Hứa Tam Quan nghĩ một lát, liền nhập bọn đi vào bệnh viện. Vừa đi anh vừa nghĩ đến Lâm Phân Phương, anh cảm thấy Lâm Phân Phương tốt với mình vô cùng, mình sờ chân cô ấy, cô ấy cho mình sờ, mình sờ háng cô ấy, cô ấy cho mình sờ, mình nhẩy bổ vào bóp hai vú cô ấy, cô ấy cũng cho mình bóp, mình muốn làm gì, cô ấy cũng chiều mình, Lâm Phân Phương gẫy chân, mà vẫn cho mình làm chuyện ấy, mình đè đau chân gẫy của cô ấy, cô ấy cũng chỉ xuýt xoa kêu mấy tiếng á á. Hứa Tam Quan định bụng, nên biếu cô ấy năm ki lô gam chân giò, hai ki lô gam rưỡi đậu tương. Bác sĩ trong bệnh viện thường xuyên nhắc người bệnh bị gẫy xương:
Phải ăn nhiều xương hầm đậu tương.
Chỉ biếu hai thứ đó không đủ, còn phải biếu mấy cân đậu xanh, đậu xanh thanh nhiệt, ngày nào Lâm Phân Phương cũng nằm trên giường, trời lại nóng bức, ăn đậu xanh, cô ấy sẽ mát hơn. Ngoài đậu xanh, còn phải biếu cô ấy một cân hoa cúc, hoa cúc pha nước uống cũng thanh nhiệt. Anh theo A Phương và Căn Long đi bán máu, tiền bán máu có thể mua chân giò, đậu tương, đậu xanh và hoa cúc cho Lâm Phân Phương, như thế Lâm Phân Phương cũng sẽ được báo đáp tử tế.
Anh bán máu sẽ kiếm được ba mươi lăm đồng, sau khi mua quà cho Lâm Phân Phương, vẫn còn ba mươi đồng, ba mươi đồng này anh sẽ cất đi, tiêu cho mình, tiêu cho Nhị Lạc và Tam Lạc, có lúc tiêu cho Hứa Ngọc Lan cũng được, nhưng không được tiêu cho Nhất Lạc.
Trước khi Hứa Tam Quan cùng A Phương và Căn Long đến Bệnh viện, họ không đến ngay Bệnh viện, bởi vì Hứa Tam Quan chưa uống nước, ba người đi đến trước một cái giếng cạnh Bệnh viện, Căn Long cầm chiếc gầu gỗ cạnh giếng ném xuống, múc nước lên, A Phương cởi dây buộc ở thắt lưng, lấy cốc sứ đưa cho Hứa Tam Quan. Hứa Tam Quan cầm cốc sứ của A Phương, ngồi xổm cạnh giếng uống hết cốc này đến cốc khác, A Phương đứng bên đếm,khi đếm đến cốc thứ sáu, Hứa Tam Quan bảo không sao uống được nữa, Căn Long nói, ít nhất cũng phải uống mười cốc, A Phương bảo, Căn Long nói đúng. Hứa Tam Quan liền uống cốc thứ bảy, anh uống được mấy ngụm, liền thở hổn hà hổn hển một lúc, chưa uống hết cốc thứ chín, Hứa Tam Quan liền đứng lên bảo, không uống được nữa, uống nữa sẽ vỡ bụng, mà chân anh đang tê dại, A Phương bảo ngồi xổm tê chân, thì đứng lên uống, Căn Long cũng giục uống thêm cốc nữa, Hứa Tam Quan lắc đầu lia lịa bảo, một ngụm cũng không uống nổi, anh nói, máu trong người vốn đã căng, uống thêm nước càng khó chịu. A Phương bảo, vậy thì đi vào Bệnh viện. Thế là ba anh em liền đi đến Bệnh viện.
Họ đã bán máu trong người cho lão Lý hói, sau khi cầm tiền bán máu, ba người đi đến khách sạn Thắng Lợi, ngồi xuống cạnh chiếc bàn sát cửa sổ, Hứa Tam Quan tranh đập bàn trước A Phương và Căn Long, sai bảo người hầu việc:
- Một đĩa gan lợn xào, hai lạng rượu nếp cái, hâm nóng rượu nếp cái lên cho ta.
Sau đó, anh hài lòng thoả ý nhìn A Phương và Căn Long cũng lần lượt đập bàn sai bảo người hầu bàn như mình:
Một đĩa gan lợn xào, hai lạng rượu nếp cái.
- Một đĩa gan lợn xào, hai lạng rượu nếp cái.
Thấy hai người quên câu nói “ hâm nóng rượu nếp cái”, Hứa Tam Quan liền vẫy tay gọi người hầu bàn đã bỏ đi, rồi chỉ vào A Phương và Căn Long, nói với người hầu bàn:
Hâm nóng rượu nếp cái cho cả hai anh này.
Người hầu bàn đáp:
Sống đến bốn mươi ba tuổi, tôi vẫn không thấy ai như ông đòi hâm nóng rượu nếp cái giữa mùa hè nóng như thiêu như đốt.
Nghe nói vậy, Hứa Tam Quan nhìn A Phương và Căn Long, thấy hai người đều cười hì hì, anh biết mình vụng dại, cũng hì hì cười theo.
Cười một lúc, A Phương nói với Hứa Tam Quan:
Anh phải nhớ, sau khi bán máu, trong mười ngày không được ăn nằm với vợ.
Hứa Tam Quan hỏi:
- Tại sao vậy?
A Phương trả lời:
- ăn một bữa cơm mới chỉ sinh ra được có mấy giọt máu, mà một bát máu chỉ có thể biến thành vài hạt giống, người nhà quê chúng tôi gọi là hạt giống, lão Lý hói gọi là tinh trùng….-.
Hứa Tam Quan giật mình đánh thót, anh chợt nghĩ đến mình vừa làm chuyện ấy với Lâm Phân Phương, nghĩ vậy anh cảm thấy mình sắp sửa tê liệt đến nơi, anh hỏi A Phương:
Nếu vừa làm xong chuyện ấy với đàn bà, lại đi bán máu thì sao?
A Phương đáp:
- Thế thì toi mạng.
Chuyện Hứa Tam Quan Bán Máu Chuyện Hứa Tam Quan Bán Máu - Dư Hoa Chuyện Hứa Tam Quan Bán Máu