Nguyên tác: The Beast From The East
Số lần đọc/download: 298 / 8
Cập nhật: 2019-12-23 22:16:41 +0700
Chương 18
Ủa?
Tay tôi quét vào khoảng không.
Chúng đã bỏ đi!
Chẳng còn con quái vật nào cả mà chỉ có một đống dây bí rải ngổn ngang trên mặt đất.
Tôi dụi mắt ngạc nhiên rồi bước về phía trước tảng đá. Cũng không còn quái vật. Chúng đã bỏ đi.
— Nat! – tôi gọi. – Nat!
Nat tiến về phía tảng đá.
— Có chuyện gì vậy?
— Chẳng có gì. Chúng đi cả rồi, – tôi bảo nó. – Ta làm gì bây giờ
— Không phải lỗi của em, – Nat làu bàu.
Tôi nhìn nó rồi cảm thấy hoàn toàn thất vọng và sợ hãi.
Một làn gió mạnh thốc tới. Tôi nhìn lên bầu trời. Màu nắng nhạt dần. Mặt trời sắp lặn.
Ngực tôi thót lại trong cơn tuyệt vọng.
— Không còn hi vọng nữa rồi, – tôi lẩm bẩm.
Nat lắc đầu.
— Chị có biết chúng ta cần làm gì không? – nó hỏi.
— Không biết. Cái gì vậy?
— Chúng ta cần vạch một kế hoạch khác.
Tôi bật cười. Nat thật là ngốc nghếch!
Nó tựa lưng vào tảng đá và chun chun mũi.
— Nhưng tảng đá này thuộc loại đá gì nhỉ? – nó hỏi.
— Một tảng đá bí hiểm, – tôi đáp.
Nat quan sát tảng đá khổng lồ.
— Có cái gì đang mọc trên tảng đá, – nó nói.
— Nhưng chớ có chạm vào đó, – tôi nhắc nhở.
Nhưng bảo Nat đừng làm thì có khác nào xui nó làm cho bằng được.
Nó đút ngón tay vào cái lỗ của tảng đá.
Tảng đá rung chuyển.
Một vết nứt xuất hiện trên đỉnh rồi chạy dọc xuống.
Nó rụt nhanh tay về.
— Chuyện gì thế này? – tôi hét.
Từ trong tảng đá, một làn khói trắng bốc lên.
ẦMMMMMMM!
Nat và tôi đưa tay bịt tai và nhảy lùi lại.
Tiếng nổ rền vang tựa nghìn quả pháo hoa nổ cùng một lúc.
Khói xám không ngớt tuôn ra từ tảng đá.
Tôi khó nhìn thấy Nat. Tôi bắt đầu ho. Mắt tôi cay xè.
Khói dăng dày đặc vạt đất chúng tôi đứng rồi từ từ tỏa lên các ngọn cây. Lát sau, nó nhạt dần.
Rồi tôi thấy Fleg đã đứng trong vạt đất.
Spork kề bên nó, đang gãi gãi cái hốc mắt sâu hoắm của nó.
Một con quái khác xuất hiện rồi một con nữa. Chúng nhìn Nat và tôi chằm chằm.
— Mày đã chạm Viên Đá Tử Hình, – Fleg gào lên.
Nat dịch sát vào người tôi.
— Hả?
Fleg gật đầu với quái vật có cái đuôi bù xù:
— Tóm lấy nó, Gleeb – Fleg ra lệnh.
Mõm Gleeb mím chặt. Mắt nó lồi ra. Nó vươn người chộp tay Nat.
— Khoan đã! Hãy dừng lại! – tôi hét. – Nat không biết đấy là Viên Đá Tử Hình.
— Không công bằng! Không đẹp! – Nat gào lên.
Bọn quái phớt lờ phản đối của chúng tôi.
Gleeb chộp lấy Nat, nhấc cao lên trong không trung.
— Ta đi thôi, Gleeb gầm gừ.
Gleeb giữ Nat cân bằng trên hai tay. Rồi nó giả vờ làm rơi Nat.
Nat rú lên.
Gleeb và bọn quái nhe những cái mõm gớm ghiếc của chúng ra cười hô hố và vỗ vỗ mấy bàn tay lông lá vào nhau.
— Dừng lại! – tôi hét. – Thả nó ra!
— Nào, cùng đi! – bọn quái đồng thanh gào lên. Chúng lại vỗ tay. – Ta đi nào! Ta đi nào! – chúng ngân nga.
Tôi nhìn Fleg:
— Bảo nó thả em tao xuống!
— Nó đã chạm Viên Đá Tử Hình, – Fleg giải thích. – Nó phải chịu hình phạt của mình.
— Nhưng bọn tao không biết luật ấy, – tôi phản đối. – Bọn tao chẳng hề biết hết những luật lệ kì quái của bọn mày. Điều này thật bất công.
Tôi cố chộp đôi chân đang lửng lơ của Nat.
— Đưa tao xem tay mày nào, – Fleg bảo. Nó chộp tay tôi và đưa lên sát mặt. Nó quan sát lòng bàn tay.
— Những màu đoạt Điểm-cơ-bản! – nó thốt lên lúc nhìn tay tôi. – Năm mươi điểm rồi đấy. Mày không thể qua mặt được tao đâu. Trước đây mày đã từng chơi trò này. Rõ ràng là mày đã hiểu luật.
Tôi nhìn bàn tay. Màu sáp vàng bám từ cây gậy. Màu xanh dính từ lá của cây hình chiếc ô. Màu da cam từ hòn đá. Chúng là màu đoạt Điểm-cơ-bản ư?
— Nhưng… nhưng… – tôi lắp bắp. – Tao không chủ định bôi những màu ấy lên tay. Chúng bám bởi sự tình cờ.
Fleg và Spork nhìn nhau.
— Đi thôi, – Fleg ra lệnh và phẩy tay ra hiệu cho Gleeb.
Gleeb vắt Nat qua vai và bước theo Fleg vào rừng. Những con khác bước theo.
— Ginger! – Nat rên rỉ khi con quái vật đưa nó đi.
Tôi chạy theo chúng và cảm thấy bất lực hoàn toàn.
— Dừng lại! Bọn mày đưa nó đi đâu? – tôi rít lên. – Bọn mày sẽ làm gì nó?