Books are not made for furniture, but there is nothing else that so beautifully furnishes a house.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Võ Trường Phong
Số chương: 18
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1674 / 9
Cập nhật: 2017-08-25 08:11:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hóa Ra Chỉ Là Mơ!
im đập bình thường trở lại tôi mới nằm xuống, đưa tay tìm cái điện thoại trên đầu giường. Tôi cầm lên bật màn hình xem đồng hồ.
6h25phút Sáng.
“Hôm qua khám bệnh từ Sài Gòn về nhà, lúc đó đã hơn 23h khuya. Vậy mình mới ngủ được hơn 7 tiếng đồng hồ. Chắc tác dụng phụ của thuốc khiến mình nằm mơ?!!??”
“Mơ mà cũng thấy đau như thật! Mà mình vừa mơ cái gì thế nhỉ?”
Hình ảnh hiện trong đầu khá mơ hồ, không nhớ rõ mình vừa mơ thấy gì, trong lúc đang nghĩ ngợi tôi để lại điện thoại trên đầu giường. Nằm nghĩ, mí mắt trên bắt đầu nặng dần, rồi từ từ mắt nó cũng nhắm lại. Tôi chuẩn bị thiếp đi thì chuông điện thoại bỗng reo lên, khiến tôi giật mình mở mắt.
Nằm nghiêng người, đưa tay lật điện thoại lên nhìn vào màn hình. “Là mẹ gọi, mới sáng bả gọi làm gì không biết?” Tôi bắt máy, để điện thoại nằm trên mặt mình mà nghe. Trả lời giọng mệt mỏi.
¬¦A...lô!??
¬¦Mày ngủ dậy chưa Bờm?
¬¦..Chưa...
¬¦Mày dậy coi nhà giùm mẹ đi!
¬¦D...ạ..
¬¦Dậy ăn sáng uống thuốc rồi coi nhà!
¬¦D...ạ...
BÍP
Lúc trả lời là mắt đang lơ mơ, tôi “dạ" trong vô thức nên không có chuyện thức dậy coi nhà. Tôi nằm chợp mắt được hai phút, tiếng chuông điện thoại lại reo khiến tôi giật mình. Lại bả gọi đến nữa. Tôi nhăn mặt bắt máy, vẫn kiểu mệt mỏi.
¬¦.......?
¬¦Mày dậy chưa Bờm?
¬¦C..h..ưa... *ngáp*
¬¦Mày dậy mà coi nhà đi chứ! 8,9 giờ rồi mà mày chưa chịu dậy hả!
Tôi đưa điện thoại lên nhìn, mới 6h49'. Bả chém dữ.
¬¦Nhà có gì đâu mà coi....mệt!
¬¦Không có thì mày cũng phải coi chứ. Xem có khách ra zô khách sạn, có mặt mày ở đó có gì khách nó cần. Mày dậy sớm đi, còn đi ăn sáng uống thuốc nữa chứ!
¬¦D....ạ..
¬¦Dậy nhanh đi, lát tao về.
BÍP!
Chán quá, mệt mà không cho ngủ lại còn bắt dậy coi nhà! Bả không biết mệt hay sao? Đi từ Sài Gòn về chung với tôi mà sáng sớm bả đã dậy, lấy xe chạy lên xã Thiện Nghiệp canh người ta xây nhà mới. Giờ gọi về kêu tôi dậy.
Vãi quá!....
Lỡ bị phá rồi nên tôi ngóc đầu dậy vò đầu tức tối. Ngồi lơ mơ, nhớ là hồi tối về chưa tắm nên tôi xách quần áo đi vào phòng tắm trước. Đứng trong phòng tắm đưa tay chuẩn bị cầm cái vòi sen lên, bỗng nhiên tôi nhớ lại đoạn cuối của giấc mơ. Rồi từ từ nhớ lại hết toàn bộ. Tôi xả nước lên đầu chà chà, vừa nghĩ.....Cái cô quản lý gì đó thích mình?
Đúng là chỉ có mơ mới có mấy cái chuyện hoang đường! Một thằng chán ngắt, toàn ở trong nhà như mình làm quái gì có đứa con gái nào thích. Tự dưng có một đứa con gái ở đâu xuất hiện làm “quản lý”...bùm một cái loạn xì ngầu cuộc sống của mình. Chó mèo thì làm phó quản lý...Buồn cười! Lát kiểm tra xem mớ thuốc bà bác sĩ kê cho có công dụng, hay tác dụng phụ gì khiến bị hoang tưởng không. Nghĩ được một hồi. Tôi tắt nước, lấy khăn lau mình và chà khô đầu rồi mặc quần... Hình như mình vừa quên cái gì đó.
Chết! Quên gội đầu! - Điên thật. Do mãi suy nghĩ nên quên mất chưa gội đầu @@! Đành phải tắm lại thêm một lần nữa...!
Tắm xong rồi đánh răng rửa mặt. Đánh và rửa mặt xong. Tôi đứng nhìn vào gương, đưa tay lên rờ rờ mặt mình mà tự nói với mình trong gương.
“Dù sợ yêu, nhưng lâu nay ở một mình cũng buồn thật. Mình cũng không đến nỗi nào mà ta, vẫn đẹp trai chứ đâu xấu gì mấy đâu....Phải rồi, kiểm tra mớ thuốc xem lại chứ mình ảo tưởng sức mạnh quá!”
Tôi đi ra khỏi phòng tắm, đến lấy bịch thuốc để ở trong balô. Rồi tới giường mình, tôi lấy cái điện thoại mở trình duyệt wed lên tìm thông tin từng loại thuốc. Chả thấy nó có gây ra hoang hay ảo tưởng gì cả, chỉ thấy tác dụng phụ là gây mệt mỏi hay gì đó thôi, không biết nó có liên quan không? Xem xong tôi tắt trình duyệt, rồi nhìn vào đơn thuốc xem thì thấy có thuốc cần uống trước khi ăn, tôi liếc lên nhìn đồng hồ góc màn hình thấy đã hơn 8h.
Lật đật uống thuốc, tôi đợi thuốc “ngấm” rồi đi ăn sáng ở cách gần nhà một căn. Xong trở lại phòng lấy bịch thuốc, uống phần thuốc dành cho sau khi ăn. Uống xong, thì móc điện thoại ra cầm lên “thăm” game. Vừa chơi, vừa đi ra trước để ngồi coi nhà thì có cuộc gọi đến. Tôi nheo mày nhìn, vì đây là một số lạ.
¬¦...... Alô?
¬¦Bờm hả con? Chú Tiền nà!
¬??? Chú Tiền...nào?
¬Chú Tiền bạn mẹ con, lúc hôm qua đi khám bệnh với con đấy!
¬À! Dạ chú gọi con có gì không?
Ơ..cái cảnh này quen quen, nhớ gặp ở đâu rồi đấy? Tôi đứng lại, người và đầu quay một cái như bị chống mặt khi chợt thấy cái cảnh quen quen.
¬¦Con ăn sáng uống thuốc chưa?
¬¦Dạ rầu!
¬¦Ừ. Bà bác sĩ gọi điện dặn chú là đừng cho con ở trong phòng nhiều. Con phải thường xuyên đi ra ngoài đường để tinh thần thoải mái, không suy nghĩ nhiều........
Đầu tôi quay cuồng một cái thật nhanh, mắt tôi mở to khi nhận ra đây là cảnh mình mơ mà!
¬¦Con cũng muốn ra đường, nhưng chẳng biết đi đâu- Tôi trả lời lại, khác với giấc mơ.
¬¦Đi vào Phan Thiết đi, thiếu gì chỗ! Rủ bạn con đi cùng cho vui.
Ông chú này đang đùa tôi hay sao?
¬¦Con có bạn đâu mà rủ đi! – Tôi chạm rãi trả lời.
¬¦Vậy hả! Mà con đi một mình cũng có sao đâu. Vào trong siêu thị đấy, trong đó nhiều chỗ để chơi lắm! Chứ con ở nhà hoài, bệnh nó không bớt đâu đấy!
¬¦Dạ rầu để con đi đâu đó!
¬¦Vậy cũng được, miễn là ra ngoài là tốt rồi! Nhớ là đừng ở trong phòng nhiều đấy. Thôi chú có chuyện rồi, có gì gọi lại con sau. Chú cúp máy đây!
¬¦Dạ...
BÍP
Tôi nói là đi đâu đó, nhưng chỉ nói cho ông chú này hài lòng để thôi nói dài dòng, chứ tôi cũng không chắc là có đi đâu hay không. Công nhận mọi chuyện xảy ra như cái giấc mơ đó, và cũng có nhiều cảnh tôi cảm thấy quen quen. Giống thì giống rồi đấy, nhưng chẳng có cô gái nào xuất hiện cả. Nên mọi người đừng tưởng sẽ xảy ra chuyện vô lý đó.
Đời không như mơ đâu!
____________
___________
____________
Nhưng chuyện gì đến thì nó sẽ........chả đến! Với tôi.
Uống thuốc mãi, cả mấy tháng mà vẫn không khỏi. Đi tái khám hơn bốn lần rồi mà vẫn vậy, khi ngưng thuốc là bị lại. Quá chán nãn!
Vào ngày 14 tháng 9. Thằng Tèo em tôi ra nhà tôi chơi, và nó ở lại ăn cơm chung với mọi người. Trong lúc ăn nó hỏi tôi, như nó đang ám chỉ cho mỗi mình tôi hiểu được.
¬Bờm biết nhỏ hồi làm ở shop tạp hóa không? Nhỏ mà.....
Tôi cười.
¬À! Biết biết...rồi sao? Thấy làm ở gần đây à? - Biết là thằng Tèo nói về nhỏ mà tôi từng “yêu”.
¬Để lát ăn xong, ra ngoài trước Tèo cho Bờm coi cái này.
¬Có chuyện gì à? - Tôi đưa mắt nhìn.
¬Ăn xong đi!
¬Ờ *gật đầu*
Buổi cơm cũng xong. Thằng Tèo đi ra trước quầy lễ tân, còn tôi rửa mặt xong rồi mới ra đó.
¬Cho coi cái gì? - Tôi hỏi.
¬Nhỏ H lấy chồng rồi!
Tôi hơi bị sốc, mà chỉ sốc chưa đến hai giây. Vẫn bình thường, tôi vờ ngạc nhiên hỏi nó.
¬Zị à! Sao Tèo biết?
¬Nó đăng hình lên face – Vừa nói là thằng Tèo đã mở hình trên facebook, nó đưa cho tôi xem.
Nhìn tấm hình thằng Tèo cho xem thì đúng thật, H đang mặc bộ áo cưới truyền thống. Cô ấy vẫn xinh như xưa, nét đẹp đó không có gì thay đổi cả. Biết trước là sẽ có ngày cô ấy sẽ lấy chồng, nhưng tôi lại không nghĩ là cô ấy sẽ lấy chồng sớm thế này. Nhìn vào tấm hình, tôi cười tươi và thầm nghĩ. “Những gì mình thích và yêu thì sẽ chả bao giờ có được”. Tôi đã thấy đúng và đã chấp nhận thực tại, tôi cũng chuẩn bị tâm lí đón nhận nó rồi. Không còn bị mơ tưởng, nên chả có gì phải buồn. Dù chẳng có ai hiểu mình, thì cũng đành tập làm quen với nó. Để sống và bước đi tiếp.
Tự Yêu
Tự trao dồi
Tự sống tốt
Tự làm đẹp
Đấy là 4 nguyên tắc “vàng” dành cho những ai đã từng trải qua đau khổ trong chuyện tình yêu. Dù đau khổ nhưng đừng có thêm cái Tự tử vào là được:D.
Chiếc Bóng Chiếc Bóng - Võ Trường Phong Chiếc Bóng